Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 540 - Phần 2

Hoàng Kim Cự Long từ trong hàn đàm bay ra, đến trên bờ, thân thể cao lớn nặng nề nện vào mặt đất, tạo ra một trận rung chuyển như động đất. Trải qua một cuộc ác chiến, tình huống của Hoàng Kim Cự Long cũng không quá tốt, hơi thở cực kỳ suy yếu. Mắt của nó nửa mở nửa khép, khó khăn nhìn về phía Tiểu Bạch, giọng nói già nua mang theo mỏi mệt vang lên: "Tiểu Long Long, đến gần bên ta."

"Long gia gia" Tiểu Bạch cũng cảm thấy hơi thở đối phương yếu ớt, một đôi con ngươi đen trong suốt lòe lòe nước mắt chuyển động, nó cúi đầu nức nở.

"Tiểu Long Long, gia gia hiện tại sẽ dùng khí lực cuối cùng truyền tin cho phụ mẫu ngươi, nói cho họ biết cháu rất mạnh khỏe. Cháu có cái gì muốn nói với bọn họ, gia gia có thể giúp cháu chuyển lời."

Tiểu Bạch dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, nghẹn ngào nói: "Không cần! Tiểu Bạch không muốn Long gia gia chết! Tiểu Bạch không cần tìm thân nhân, không cần Long gia gia hao hết khí lực cuối cùng giúp Tiểu Bạch truyền tin!”

"Tiểu Long, gia gia đã sống đủ lâu! Gia gia ở lại Ngạo Thiên đại lục, thứ nhất là vì trấn áp thuồng luồng hung ác, thứ hai chính là vì tìm cháu. Hiện tại thuồng luồng hung ác đã chết, gia gia cũng tìm được ngươi, tâm nguyện của gia gia đã hoàn thành, không có bất kỳ tiếc nuối nữa."

"Đừng mà! Tiểu Bạch muốn Long gia gia hảo hảo sống sót!”

Nghe một già một trẻ nói chuyện ôn nhu với nhau, những người còn lại cũng nhịn không được sầu não, cho dù là Long Tộc, cũng có tình cảm ấp áp, hơn hắn vô số người không có tình nghĩa kia.

Vân Tiểu Mặc thấy Tiểu Bạch thương tâm khổ sở, cũng ảm đạm rơi lệ theo, ngồi xổm trước mặt Hoàng Kim Cự Long, vươn ra tay nhỏ bé vuốt ve Cự Long, giọng nói khàn khàn khóc ròng nói: "Long gia gia, người không được chết! Cháu cùng Tiểu Bạch đều không nỡ xa người."

Trong đôi mắt màu vàng của Cự Long dường như hiện lên một mảnh sương mù bịt kín mắt của nó: "Cháu ngoan! Đừng đau lòng, sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường, cháu không cần thương tâm khổ sở. Thay gia gia cố gắng chiếu cố tốt Tiểu Long Long, cháu chính là ân nhân của Long Tộc chúng ta."

"Long gia gia." Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch nhất tề ngã ở trên người Cự Long, lớn tiếng khóc lên, khóc đến thương tâm.

"Ngao ngao...” Hoàng Kim Cự Long tựa hồ như bị tình cảm của hai tiểu hài tử làm cho xúc động, ngẩng đầu rên rỉ.

Sau một cuộc ác chiến, bốn phía hàn đàm im ắng, chỉ có tiếng khóc non nớt nỉ non cùng tiếng rồng ngâm rên rỉ, vẻ u sầu nhàn nhạt bao phủ trong lòng của mỗi người.

Vân Khê nhìn nhi tử khóc đến thương tâm như thế, trong lòng không nỡ, cho nên cất bước đi về phía trước, nói: "Long tiền bối, nếu người biết phụ mẫu của Tiểu Bạch ở đâu, như vậy tại sao không tự mình hộ tống nó cùng nhau đi tìm phụ mẫu của nó? Chẳng lẽ người muốn để cho một hài tử năm tuổi cùng một con tiểu long tâm trí đơn thuần không có năng lực tự vệ, cùng đi tìm kiếm phụ mẫu Tiểu Bạch sao? Người cho rằng bọn họ có thể sống đến nơi đó sao?”

Hoàng Kim Cự Long ngừng rên rỉ, một đôi mắt phủ sương mù từ từ chuyển động nhìn về phía nàng, như có điều suy nghĩ.

Vân Khê tiếp tục nói: "Người bây giờ bị thương, thương thế nghiêm trọng, nhưng chẳng qua chỉ là tạm thời. Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn người không thi triển long lực, ta tin tưởng không mất bao lâu, người có thể hoàn toàn khỏi hẳn, chờ người khôi phục khí lực, đến lúc đó thi triển long lực thay Tiểu Bạch truyền tin cho phụ mẫu nó là tốt rồi, căn bản không cần nóng lòng nhất thời. Theo đó, người còn có thể tự mình hộ tống Tiểu Bạch đi gặp phụ mẫu của nó, nhất cử lưỡng tiện không phải sao? Chẳng lẽ người không muốn một lần gặp lại thân nhân đã xa cách?”

"Thân nhân xa cách?” Hoàng Kim Cự Long lập lại lời của nàng, hơi nước trong ánh mắt càng trở nên mê ly, giống như nghĩ tới thân nhân của mình, từ trong đôi mắt màu vàng, nước mắt trong suốt rơi xuống.

Đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc ngước lên, mang theo vô hạn mong đợi, nói: "Long gia gia, y thuật của mẫu thân rất cao minh, nàng nhất định có thể trị lành cho người, người phải cố gắng sống sót!”

Tiểu Bạch cũng liên tiếp gật đầu theo nói: "Ừ, Long gia gia nhất định phải hảo hảo sống sót, rồi cùng Tiểu Bạch đi tìm người nhà."

"Ô ô...” Giọng nói có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài, tròng mắt Hoàng Kim Cự Long từ từ rủ xuống rồi một lần nữa mở ra, thần thái cũng khác hẳn, sáng ngời lên, nó khẽ cố thủ nói, "Được rồi, nếu thương thế của ta có thể khôi phục, ta liền cùng với các cháu đi tìm kiếm thân nhân của tiểu Long Long."

"Được vậy thật tốt quá!” Vân Tiểu Mặc vui vẻ kêu lên, Tiểu Bạch cũng cao hứng ở trên người Cự Long lăn lộn.

Bọn họ sung sướng tại chỗ, mỗi người dù ai cũng không cách nào cự tuyệt hai tiểu hài tử hồn nhiên tốt đẹp như thế, ngay cả trong con ngươi thâm thúy của Hách Liên Tử Phong cũng hơi có biến hóa.

Vân Khê ngồi xổm trước mặt Hoàng Kim Cự Long, cẩn thận quan sát một phen tình huống của nó, liền đại khái có kết luận. Muốn cho nó mau sớm khôi phục, biện pháp hữu hiệu nhất, chính là khiến nó gửi thân đến Cửu Chuyển Linh Châu trong cơ thể nàng. Mượn nguyên khí của Cửu Chuyển Linh Châu khiến vạn vật khởi tử hồi sinh, đối với thương thế của Hoàng Kim Cự Long nhất định có lợi rất lớn, có thể giúp nó khôi phục toàn bộ công lực.

Song, muốn để Hoàng Kim Cự Long ký túc ở Cửu Chuyển linh châu trong cơ thể nàng, điều kiện tiên quyết, nó phải là thú sủng của nàng, nếu không cơ thể hai người sẽ bài xích lẫn nhau, không thể nào chân chính đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Vì đề phòng không để cho tin tức Cửu Chuyển linh châu đang ở trong cơ thể nàng tiết lộ ra ngoài, Vân Khê cúi người ở bên tai Hoàng Kim Cự Long nhỏ giọng nói nhỏ, đem phương pháp chữa trị chi tiết nói cho nó biết. Nàng không muốn miễn cưỡng đối phương trở thành thú sủng của mình, bởi vì nàng biết Long Tộc cũng rất kiêu ngạo, nếu không phải thật lòng thần phục, bọn họ là rất khó trở thành thú sủng của loài người.

Hoàng Kim Cự Long không chút do dự đáp ứng, trong lòng nó bây giờ, chỉ cần có thể thời thời khắc khắc bảo vệ Long Vương tương lai vĩ đại nhất trong Long Tộc bọn họ, chính là tâm nguyện lớn nhất của nó trong cuộc đời này.

Nghi thức kết bái cổ xưa đơn giản được mọi người ở đây vây xem đã hoàn thành, một đạo kim quang vụt sáng, thân thể cao lớn của Hoàng Kim Cự Long liền hoàn toàn biến mất trong không khí, mất đi bóng dáng.

Ba người Mộ Cảnh huy, Dạ Hàn Tinh cùng Độc Cô Mưu đều là lấy làm kinh hãi, không biết Hoàng Kim Cự Long rốt cuộc đi đâu, chỉ có Hách Liên Tử Phong như mơ hồ phát giác cái gì, mâu quang sâu kín lưu chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.

Từ trong thi thể thuồng luồng hung ác thu hồi lại hai dị hỏa mồi lửa, nó vẫn sáng quắc thiêu đốt như cũ, đoàn người Vân Khê liền chuẩn bị lên đường trở về Mộ Tinh Thành. Huyền Dực chở một nhóm mấy người họ, từ lỗ hổng phía trên hàn đàm bay vút lên ra, lại từ phía trên đầm lầy bay lượn đi qua, chạy thẳng tới Mộ Tinh Thành.

Trong đoàn người, trừ Vân Tiểu Mặc, Tiểu Bạch cùng Hách Liên Tử Ngọc vẫn bị vây trong hôn mê, còn lại trên người mỗi người đều ít nhiều mang chút thương tích.

Tới cách cửa thành của Mộ Tinh Thành không tới ba dặm, Vân Khê liền lệnh Huyền Dực dừng lại, để tránh khiến cho dân chúng Mộ Tinh Thành bạo loạn, bọn họ quyết định xuống đất đi bộ mà về.

"Rất nhanh sẽ vào thành, chúng ta nghỉ ngơi trước, rồi sửa sang lại quần áo trên người một chút." Mộ Cảnh huy đề nghị.

Vân Khê cúi đầu nhìn một chút xiêm y trên người mình, mặc dù đã bị gió thổi đến khô ráo, nhưng bên trên xiêm y vẫn có mấy chỗ bị hư hao. Nàng tùy ý sửa sang lại, cũng không có để ý nhiều, chỉ đem nhi tử từ trên xuống dưới từ trái sang phải toàn diện đánh giá một phen, xác nhận bé không việc gì, cũng không có dấu hiệu cảm lạnh, nàng mới yên tâm.

"Đúng rồi, Cửu Khiếu Thủ Ô kia các ngươi có tính toán gì không?” Dạ Hàn Tinh híp lại mắt phượng hẹp dài, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía Hách Liên Tử Ngọc vẫn bị vây trong hôn mê bị bọn họ kéo về, mở miệng dò hỏi.

Vân Khê men theo tầm mắt của hắn nhìn qua, tự nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, Cửu Khiếu Thủ Ô nàng nhất định phải lấy, chẳng qua hiện tại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cướp đoạt đồ của một người đang hôn mê, tựa hồ có chút... nàng nhíu mày, đáy lòng do dự không quyết.

"Tính mạng của hắn là chúng ta cứu, nếu không có chúng ta cứu hắn, hắn đã sớm thành thức ăn trong bụng thuồng luồng hung ác, cầm Cửu Khiếu Thủ Ô đổi lại hắn một mạng. Đối với hắn mà nói, rất đáng!”

"Nếu như ngươi không chịu làm cái việc tiểu nhân này, như vậy để cho ta làm! Cửu Khiếu Thủ Ô đối với ta mà nói, so với việc hắn dùng nó lấy lòng phụ thân có ý nghĩa quan trọng hơn, cho nên, Cửu Khiếu Thủ Ô ta nhất định phải lấy rồi!”

Dạ Hàn Tinh thẳng thắn, hơn nữa lời nói quả quyết, không sợ vấy bẩn tên tuổi chút nào, trực tiếp đem Cửu Khiếu Thủ Ô từ trên người Hách Liên Tử Ngọc lấy ra. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, vươn tay vào bắt lấy Cửu Khiếu Thủ Ô nói: "Hắn nếu như hỏi tới, là ai chiếm Cửu Khiếu Thủ Ô của hắn, các ngươi đem tội lỗi toàn bộ đẩy trên người của ta, bản thân ta muốn nhìn xem hắn có thể làm khó dễ gì được ta?”

"Đem Cửu Khiếu Thủ Ô trả lại cho ta, nó là của ta!” Hách Liên Tử Ngọc vốn còn đang hôn mê đột nhiên nhảy lên, phi thân xông vào Dạ Hàn Tinh, quơ tay đoạt lại vật trong tay của hắn, trong miệng vẫn la hét, "Tiểu nhân bỉ ổi, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ không?”

Dạ Hàn Tinh thật giống như đã sớm phát hiện Hách Liên Tử Ngọc làm bộ hôn mê, hắn giơ cao Cửu Khiếu Thủ Ô, nhẹ nghiêng người, liền tránh thoát công kích. Khóe môi nhẹ nhàng câu lên, Dạ Hàn Tinh làm trò trước mặt hắn, đem Cửu Khiếu Thủ Ô cất vào trong ngực mình, giọng lười biếng nói: "Có bản lãnh, liền từ trên người của ta đem Cửu Khiếu Thủ Ô cướp lại đi, nếu không, thì ngoan ngoãn về nhà! Hoặc cũng có thể tìm phụ mẫu ngươi khóc lóc kể lể, bản thân ta muốn nhìn xem, rốt cuộc người phương nào có thể từ trong tay Dạ Hàn Tinh ta đem Cửu Khiếu Thủ Ô cướp đi!”

Giọng nói của hắn lười biếng, cũng vô hình chung thẩm thấu ra lực uy hiếp, làm cho người ta không thể khinh thường.

"Dạ Hàn Tinh!” Mặc dù Hách Liên Tử Ngọc biết hắn có hai ngày, nhưng cũng là lần đầu tiên chân chính nghe được tên Dạ Hàn Tinh, nghe đến ba chữ kia, sắc mặt hắn chợt tái đi, trong miệng lẩm bẩm nói, "Ngươi, ngươi họ Dạ, là người của Dạ gia?”

Gương mặt tuấn tú của Hách Liên Tử Phong đang trầm tĩnh không có sóng, nghe cái tên này xong, cũng khẽ biến hóa, lông mày hắn cau lại, nhưng ngay sau đó thì khôi phục vẻ bình thường.

Trong lòng Vân Khê cũng sinh ra tò mò, Dạ gia kia, rốt cuộc là có địa vị như thế nào? Chẳng lẽ thân phận Dạ Hàn Tinh đặc thù như thế?

Trong lúc nàng cùng Dạ Hàn Tinh có giao dịch, mục đích của nàng chỉ là muốn biết rõ lai lịch và cách điều chế của Cửu Chuyển Thái Cực đan, đối với bản thân Dạ Hàn Tinh rốt cuộc thân phận gì, nàng căn bản không có hứng thú. Nhưng bây giờ thấy Hách Liên Tử Ngọc phản ứng lớn như thế, nàng không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ.

Ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Hách Liên Tử Phong, sau khi hắn rời khỏi hàn đàm, vẫn trầm mặc, không nói một câu, hơn nữa luôn cùng nàng duy trì một khoảng cách. Nhưng mới vừa rồi khi nghe ba chữ Dạ Hàn Tinh sau, lông mày hắn không khỏi khẽ cau lại, một động tác nho nhỏ này, nàng đã rất nhạy cảm nhận ra.

Có thể làm cho Hách Liên Tử Phong sinh lòng ngạc nhiên, như vậy nói rõ địa vị Dạ gia có lẽ còn ở trên gia tộc Hách Liên, ở Ngạo Thiên đại lục, gia tộc có địa vị vượt xa gia tộc Hách Liên cơ hồ không có, trừ phi là...

Chân mày Vân Khê khẽ chau lại, một lần nữa nhìn kỹ Dạ Hàn Tinh, không nghĩ tới thân phận của hắn cư nhiên đặc biệt như thế, cùng nhân vật như vậy tương giao, không biết là may mắn hay bất hạnh?

Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt Dạ Hàn Tinh một hồi lâu, cảm nhận được từ trên người đối phương truyền tới một lực uy hiếp vô hình, dưới chân hắn không tự chủ mà lui về phía sau một bước, ánh mắt lóe lên, nhưng cũng không dám chính diện cùng hắn ta tranh đoạt. Trầm ngâm chốc lát, hắn bỗng nhiên xoay người, chạy về phía Hách Liên Tử Phong, cầm cánh tay nói: "Đại ca, hắn đoạt Cửu Khiếu Thủ Ô của đệ, đây chính là thọ lễ đệ muốn tặng cho phụ thân, đại ca nhất định phải giúp đệ đoạt lại!”

Hách Liên Tử Phong khẽ rên lên, không biết có phải hay không bị động đến vết thương, thân hình có chút đung đưa.

Hách Liên Tử Ngọc không chút nào phát hiện, tiếp tục lắc lắc hắn, nói "Đại ca, nếu như huynh giúp đệ đoạt lại Cửu Khiếu Thủ Ô, thì đến lúc thọ yến của phụ thân, đệ sẽ nói đây là hai huynh đệ chúng ta cùng nhau tìm thấy. Phụ thân biết đại ca hiếu thảo, nhất định sẽ đối đãi với đại ca khác đi."

Mâu quang Hách Liên Tử Phong đột nhiên trầm xuống, nhiệt độ quanh thân cũng chợt giảm.

Vân Khê chú ý tới thân hình Hách Liên Tử Phong lay nhẹ, đột nhiên nghĩ đến lúc ở hàn đàm, cái đuôi thuồng luồng hung ác quất xuống, lúc ấy phía sau thật giống như có người thay nàng ngăn cản, mới giúp cho mẹ con bọn nàng không bị thương thảm hại như vậy. Căn cứ vị trí mọi người lúc ấy, thì người có khả năng thay nàng ngăn trở lực công kích chính là người ở gần nàng nhất - Hách Liên Tử Phong.

Chẳng lẽ hắn khi đó đã bị thương?

Sợ nàng phát hiện, cho nên dọc theo đường đi hắn đều im lặng không lên tiếng, cùng nàng duy trì một khoảng cách?

Nghĩ đến cái khả năng này, mi tâm nàng nhẹ run lên, tiến lên một bước ngăn Hách Liên Tử Ngọc đang dùng sức lay động huynh trưởng, lạnh giọng quát lớn: "Tử Ngọc, đại ca của ngươi bị thương, làm sao ngươi có thể đối đãi hắn như vậy?”

"Đại ca bị thương sao?” Hách Liên Tử Ngọc buông lỏng tay ra, nhìn thần sắc Hách Liên Tử Phong có chút khác thường.

Hách Liên Tử Phong nghiên thân, quanh thân hơi thở hờ hững vây quanh, hắn lạnh lùng nói "Ngươi muốn hướng phụ thân hiếu kính, thì dựa vào thực lực của mình mà lấy Cửu Khiếu Thủ Ô, ta không cần ngươi chia cho ta một nửa công lao."

Đôi môi Hách Liên Tử Ngọc xoay chuyển, cắn cắn nói: "Đại ca, bản thân ngươi không cần Cửu Khiếu Thủ Ô, bởi vì mục tiêu của ngươi là Lam Tâm tuyết sâm! Cửu Khiếu Thủ Ô cùng Lam Tâm tuyết sâm cũng là bảo vật phụ thân muốn nhất, ngươi không giúp ta thu hồi Cửu Khiếu Thủ Ô, chính vì sợ ta ở trước mặt phụ thân đoạt đi danh tiếng của ngươi, một mình ngươi cầm lấy Lam Tâm tuyết sâm đi hiếu kính phụ thân! Không nghĩ tới đại ca cũng là tiểu nhân bỉ ổi như thế! Mẫu thân nói thật không sai, ngươi trở lại Hách Liên gia, chính là cướp đi hết thảy thứ thuộc về ta, ngươi chính là một ác ma lãnh huyết vô tình!”

Quả đấm trong tay áo khẽ nắm chặt, thân hình Hách Liên Tử Phong một lần nữa lay nhẹ, mâu quang không thay đổi, quanh thân lạnh lẽo càng đậm thêm.

Ác ma lãnh huyết vô tình?

Đây chính là đệ đệ tốt của hắn a, luôn mồm gọi hắn là "ác ma lãnh huyết vô tình", thật là đệ đệ tốt!

Vân Khê nhìn chăm chú vào Hách Liên Tử Phong, hắn ẩn nhẫn, hắn nhàn nhạt đau đớn, nàng sâu sắc cảm nhận được. Nên chân mày nàng cau lại, nếu hắn thật chỉ đơn thuần vì hiếu kính, đi lấy lòng phụ thân, như vậy hắn cũng có thể trực tiếp chiếm Cửu Khiếu Thủ Ô từ trong tay đệ đệ hắn, tin tưởng lấy thực lực của hắn, Hách Liên Tử Ngọc dù có vỗ ngựa cũng đuổi không kịp. Nếu hắn vì nhận được vị trí gia chủ, chân chính làm một kẻ lãnh huyết vô tình, như vậy, vào một khắc khi Hách Liên Tử Ngọc rơi xuống kẽ đất, hắn có thể khoanh tay đứng nhìn, căn bản không cần quên mình đi cứu giúp.

Hắn rõ ràng có thể giải thích, nhưng hắn lại lựa chọn trầm mặc, tựa như lần trước nàng hiểu lầm hắn, hắn cũng không giải thích, chỉ trầm mặc lại trầm mặc.

Hắn vì sao phải hành hạ mình như vậy?

Ở đáy lòng Vân Khê đều thấy không đáng dùm hắn!

"Tốt, ngươi đã không chịu giúp ta đoạt lại Cửu Khiếu Thủ Ô, ta sẽ trở về nói cho phụ thân, ngươi cùng ngoại nhân cướp đoạt Cửu Khiếu Thủ Ô của ta! Ngươi biết rõ phụ thân rất muốn Cửu Khiếu Thủ Ô cùng Lam Tâm Tuyết Sâm, nếu ở thọ yến của hắn, ngươi không thể đem hai thứ này cùng nhau dâng lên, như vậy đủ chứng minh ngươi đối với phụ thân vẫn còn có oán hận. Ngươi trở lại Hách Liên gia, cũng không phải muốn nhận tổ quy tông, mà là muốn báo thù, hướng mỗi một người Hách Liên gia báo thù!”

Mắt Hách Liên Tử Ngọc đỏ lên, giống như bị ủy khuất gì, càng nói càng tức giận: "Hừ, đừng cho là ta nhìn không hiểu tâm tư của ngươi, ngươi mỗi lần nhìn người của Hách Liên gia đáy lòng đều tràn đầy oán hận, đừng cho là ta không biết! Mẫu thân ta nói thật đúng, người hiền thì bị lấn, ta chính là quá thiện lương, vẫn giúp ngươi giấu giếm, cho nên ngươi mới có thể cùng ngoại nhân liên hợp lại, cùng nhau cướp đi Cửu Khiếu Thủ Ô của ta. Đây là ngươi ép ta, ta nhất định phải trở về nói cho phụ thân cùng các trưởng bối trong tộc, Hách Liên Tử Phong ngươi trở lại Hách Liên gia chính là để báo thù."

"Hmm, người hiền bị lấn? Lời này dùng ở trên người kẻ nào cũng đều được, nhưng hết lần này tới lần khác lại dùng ở trên người của ngươi, thật sự đi...” Dạ Hàn Tinh lộ ra Ngân phiến, phong tao phe phẩy, trên dung nhan tuấn dật mang vẻ mặt khinh bỉ.

"Ta nói sai sao? Các ngươi cậy đông bắt nạt ta, muốn dựa vào võ lực ức hiếp ta? Ta đây không sợ các ngươi!”

Hách Liên Tử Ngọc quệt mồm, mắt đỏ lên, tức giận nhìn chằm chằm Dạ Hàn Tinh, nhưng ngay sau đó lại đem tầm mắt thay đổi, rơi vào trên người Vân Khê, quái thanh quái khí hừ lạnh nói: "Tỷ tỷ, ta gọi là ngươi một tiếng tỷ tỷ, là tôn kính ngươi! Không nghĩ tới ngươi cũng hùa theo bọn họ, lấy đi Cửu khiếu thủ ô của ta, rõ ràng Cửu khiếu thủ ô là ta phát hiện trước, nó nên thuộc về ta, nhưng bây giờ ngươi cùng bọn họ thông đồng đoạt lấy Cửu khiếu thủ ô của ta! Ta thật sự không nghĩ tới, tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp, nhưng tâm địa lại nham hiểm như thế, ngoài miệng nói một đàng, sau lưng lại làm một nẻo! Rõ ràng ngươi muốn Cửu khiếu thủ ô trong tay của ta, lại giả vờ độ lượng, không tranh đoạt, sau lưng thì xui khiến những người khác đi cướp đoạt, ngươi so với Dạ Hàn Tinh càng thêm ghê tởm, càng thêm âm hiểm! Ta sau này sẽ không nhận ngươi là tỷ tỷ nữa...”

Vân Khê nghe hắn hùng hổ thống mạ, không khỏi trợn mắt há mồm, đáy lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn lại còn nói nàng lớn lên xinh đẹp, nhưng tâm địa nham hiểm vô cùng, còn nói nàng ngoài mặt làm bộ như rộng lượng, không cùng hắn tranh đoạt, sau lưng thì lại xui khiến những người khác cướp đoạt Cửu khiếu thủ ô của hắn... Đây là chuyện gì chứ? Làm sao mà mọi chuyện đang yên lành nhưng khi đến tay hắn thì toàn bộ bị bóp méo như thế?

Điều này tốt, tất cả bọn họ đều đã thành ác nhân, bọn họ hao tổn hết tâm thần đi cứu hắn về ngược lại biến thành người ác, còn bám sát bọn họ đòi lại công đạo?

Thế gian này chẳng lẽ trắng đen đều bị đảo loạn hết rồi sao?

Ngươi không muốn nhận thức tỷ tỷ ta đây, ta cũng khinh thường nhận thức một đệ đệ đổi trắng thay đen, thị phi chẳng phân biệt được, một lòng vì tư lợi như ngươi vậy!

Vân Khê thật sự là dở khóc dở cười.

"Cả đám các ngươi đều không phải là người tốt, hôm nay những gì các ngươi làm đối với ta, ta đều nhớ kỹ, các ngươi chờ coi!” Hách Liên Tử Ngọc quét một vòng xung quanh, mắt lạnh lần lượt quét qua từng chỗ mỗi người, sau đó xoay người phất tay áo, tức giận đùng đùng chạy đi.

Đợi hắn rời đi rất xa rồi, mọi người ở tại chỗ mới từ từ phục hồi tinh thần lại, cả đám đều không khỏi trừng mắt. Ngốc cực phẩm như vậy, bọn họ thật đúng là mới nhìn thấy lần đầu đó.

"Hắn thật là huynh đệ ngươi sao? Hách Liên huynh, trong nhà có một đệ đệ như vậy, ngươi cũng đủ đau đầu ha." Dạ Hàn Tinh cúi đầu cười, nhìn có chút đắc ý hả hê.

Mộ Cảnh Huy thì kéo nhẹ dưới khóe miệng, cũng có chút buồn cười.

Bọn họ tân tân khổ khổ cứu hắn, trên người đều mang đầy thương tích, duy chỉ có hắn một người nguyên vẹn, hắn không cảm kích bọn họ cũng không nói, lại còn nhất nhất trách cứ bọn họ không có lòng tốt, đem bọn họ toàn bộ coi là cừu nhân. Người như vậy, thật đúng là vô sỉ cực phẩm, hắn từ nhỏ đến giờ mới gặp lần đầu.

Vân Khê cúi đầu cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, vẻ mặt hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng nàng cảm thấy hơi thở chung quanh thân thể của hắn dao động, không biết ở phía sau sự bình tĩnh này rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu kinh đào hải lãng, hay là ẩn tàng bao nhiêu tâm địa thâm trầm.

Trong đại gia tộc huynh đệ đều tranh đua nhau, giống như ở Nam Hi quốc vậy, ngôi vị hoàng đế tranh đoạt một hồi, biến thành nước lửa, sinh tử không tha. Sinh trưởng ở trong một gia tộc như thế, không biết là hắn may mắn, hay là bất hạnh.

"Chúng ta nhanh chóng trở về thành đi, nên trị thương thì trị thương, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, còn có ai nên tra hỏi cũng phải tiếp nhận tra hỏi...” Vân Khê híp con ngươi trừng hướng Vân Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, làm cho bọn họ sợ đến đồng thời co cổ lại, trong lòng thầm than.

Không xong, mẫu thân muốn về tính sổ rồi!

Không xong, nữ ma đầu muốn về tính sổ rồi!

Vì để cho việc luyện đan được dễ dàng, trong tửu lâu đặc biệt bố trí một gian phòng luyện đan, Vân Khê vừa mới trở về tửu lâu không lâu, đã xách Tiểu Bạch đi đến phòng luyện đan.

"Tiểu Bạch, có muốn uống chén trà hay không?”

"Tiểu Bạch, có đói bụng không? Ăn chút bánh đi, đây là món ngươi thích ăn nhất."

"Tiểu Bạch...”

Trong ngày thường Tiểu Bạch hiếu động nhất, tham ăn nhất, hiện tại đang ngồi cứng trên một cái ghế thái sư, đôi mắt nữ ma đầu trông mong, không ngừng lấy lòng nó, trái tim nho nhỏ của không nhịn được mà khẽ run.

Nữ ma đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi muốn trừng phạt chuyện ta len lén chạy tới Quỷ Cốc U Lâm sao, ngươi cứ trực tiếp nói đi, đừng làm ta sợ như vậy có được hay không? Trái tim của Tiểu Bạch không tốt nha, không chịu được ngươi hù dọa như vậy đâu!

"Tiểu Bạch, thật không uống trà sao?”

"Cũng không ăn bánh?”

"Vậy cũng tốt! Ngươi cái gì cũng không cần, vậy thì thỏa mãn một chút yêu cầu của ta đi!”

Vân Khê mỉm cười hihi nhìn nó, khuôn mặt tươi cười, ánh mắt kia cực kỳ giống lang sói, khiến Tiểu Bạch sợ đến trái tim nho nhỏ một lần nữa đập kịch liệt.

"Nữ ma đầu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Trong lòng Tiểu Bạch cũng muốn khóc rồi.

Vân Khê ôn nhu vuốt ve cái đầu của nó, giọng nói hết sức ôn nhu: "Tiểu Bạch thân ái, cho xin ít lửa đi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay