Mị Công Khanh - Chương 009 + 010

Chương 9: Nạn hạn hán (1)

Không đợi Thượng tẩu trả lời, Trần Dung ngồi thẳng thân mình, tỉnh táo đáp: “Tỉnh rồi.”

Tiếng nói kia trở nên thoải mái: “Rất tốt, rất tốt.”

Xe ngựa của Trần Dung tiến lên phía trước.

Chỉ chốc lát, xe ngựa liền đi tới đội ngũ đầu. Lúc này, Trần Dung đã sửa sang lại một chút y phục tóc tai rồi xốc lên rèm xe.

Bên đường, đều là xe ngựa của đệ tử Vương thị, khi bọn họ thấy xe ngựa của Trần Dung đến thì đều đồng thời nhìn về phía nàng.

Đôi mắt sáng trong của Trần Dung đón nhận ánh mắt của bọn họ.

Khi ánh mắt của nàng nhìn qua, có vài người nghiêng đầu đi, tránh bị nàng nhìn chăm chú. Về phần cô nương đã từng trào phúng nàng kia, thì vẫn không hề lộ diện.

Xe ngựa Trần Dung tiến đến chỗ xe ngựa Vương Trác.

Xe ngựa chưa tới gần, tiếng cười của Vương Trác ở một bên truyền đến: “A Dung sao? Tới gần đây, nói chuyện với bá phụ con một chút được không?”

Giọng nói vô cùng hiền lành.

Trần Dung khom người đáp: “Vâng.”

Xe ngựa của nàng tới thật gần xe ngựa của Vương Trác.

Vương Trác sớm đã vén rèm xe lên, hắn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, hai mắt sáng ngời đánh giá Trần Dung, khi Trần Dung nhìn về phía hắn, Vương Trác thở dài: “A Dung, bá phụ hối hận, ngày đó nghe lời A Dung khuyên thì tốt rồi.”

Hắn nói tới đây, cơ thịt trên mặt khẽ giật giật.

Hắn quả thật là hối hận. Chuyện tối hôm qua, chính là vết nhơ vĩnh viễn của chi tộc bọn họ! Mặc kệ là giết lưu dân, hay là bị lưu dân trộm đồ, cuối cùng bị ép buộc phải để lại lương thực, đều sẽ khiến bọn họ đối mặt với sự chỉ trích của bổn gia! Tiền đồ chính trị của Vương Trác hắn sẽ ảm đạm mất đi ánh sáng - ngay cả lưu dân tầm thường cũng xử lý không xong, còn có thể trông cậy hắn gánh vác đại sự trị quốc cứu dân gì chứ?

Vương Trác nhìn Trần Dung, thi lễ, nói: “Thỉnh A Dung tiến đến, bá phụ là muốn giáp mặt tạ lỗi. A Dung, bá phụ tự phụ có thanh danh, ngay cả một nữ nhân như con cũng không bằng.”

Hắn nói ra thực chân thành.

Trần Dung lại biết, nếu Vương Trác không muốn gánh trên lưng xú danh ngu xuẩn tự phụ, không biết hối cải, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, thật đúng là không thể không tạ lỗi với mình.

Khi Vương Trác thi lễ, Trần Dung vội vàng nghiêng người tránh đi. Nàng cúi đầu, cung kính nói: “Sao Vương công lại nói lời ấy? Mang cả gia tộc đi về phía nam là đại sự, ngay cả thánh nhân cũng có một hai chỗ xem nhẹ!”

Tuy rằng lời an ủi của nàng không phải thật sự làm cho người ta động dung, nhưng vẫn rất xuôi tai. Lập tức sắc mặt của Vương Trác càng thêm hiền hoà. Hắn thở dài thở ngắn hai tiếng, rồi nói với Trần Dung: “Về sau A Dung có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng. Nếu có yêu cầu gì, cũng cứ đề xuất.”

“Vâng.”

“Ai –”

Trần Dung nhìn sắc mặt âm trầm của Vương Trác, cúi người nói: “Trần Dung cáo lui.”

“Đi đi.”

Vương gia trải qua một hồi phong ba như thế, rốt cục hiểu được nên thu liễm. Hôm đó dùng cơm, trước mặt mỗi đệ tử Vương thị chỉ dọn ra có bốn năm món đồ ăn.

Mà Trần Dung, cũng được chính thức mời đến đội ngũ của đệ tử Vương thị, cùng tiến cùng lùi với bọn họ.

Lúc này, đội ngũ đã đi đường được hai mươi ngày, rời khỏi Bình thành được năm trặm dặm, hành trình đã được một nửa.

Hôm nay, một tiếng nói nhỏ từ bên ngoài truyền đến: “Ngũ ca, ta thấy đồng ruộng hai bên này đều khô cằn cả.”

Vương Ngũ lang còn chưa trả lời, chỉ nghe xoạt một tiếng, rèm xe xốc lên, Trần Dung ló đầu ra.

Chúng đệ tử Vương thị đều quay đầu nhìn về phía nàng, tuy rằng mới chỉ sinh hoạt chung vài ngày, nhưng bọn họ đều phát hiện, tuy Trần Dung còn nhỏ tuổi, nhưng khi có việc phát sinh đều thập phần trấn định, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nàng bối rối như thế.

Trần Dung không chú ý tới ánh mắt tò mò của bọn họ, chỉ cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm đồng ruộng hai bên đường. Qua một hồi lâu, nàng nói với Thượng tẩu: “Thượng tẩu, dẫn ta tới gặp Vương công.”

“Vâng.”

Xe ngựa đi nhanh hơn.

Dưới ánh mắt của chúng thiếu niên, chỉ chốc lát xe ngựa của Trần Dung đã tới gần xe ngựa của Vương Trác.

Ngay trong xe ngựa, Trần Dung hướng tới Vương Trác cúi người, nói: “Vương công, ngài xem đồng ruộng này đều khô cằn, hay là, nơi đây có xuất hiện hạn hán?”

Tiếng nói của nàng vừa mới thốt ra, phía sau liền truyền đến hai ba tiếng bật cười, khe khẽ, một giọng nói nho nhỏ truyền đến: “Lần trước phụ thân khách khí với nàng ta, nàng ta liền nghĩ rằng bản thân thật sự là một người đặc biệt.”

Tiếng nói kia là của Vương thị Thất nữ Hàm Duẫn đã cười trào phúng nàng.

Từ sau chuyện đó, Trần Dung nhìn thấy Vương Trác đều cung kính, cũng chưa từng đề nghị gì với hắn.

Vương Trác nhíu mày, hắn ngẩng đầu, nhìn ngắm đồng ruộng hai bên đường. Trong đồng ruộng không có nước, nhưng hắn mơ hồ nhớ rõ, trên đường đi, trong nhiều đồng ruộng không gặt hái vào mùa thu đều là không có nước.

Nghĩ đến đây, Vương Trác gật gật đầu, nói với Trần Dung: “Đa tạ A Dung nhắc nhở.” Vẻ mặt hắn có chút không kiên nhẫn.

Trần Dung thấy thế, cười nhẹ, hướng tới Vương Trác thi lễ, rồi thối lui về phía sau.

Lúc xe ngựa của nàng vừa mới rời khỏi xe ngựa của Vương Trác, Vương thị Thất nữ Hàm Duẫn liền đi qua, nàng ta cười dài nhìn chằm chằm Trần Dung, kêu lên: “Trần thị A Dung, không phải là ngươi lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ gì chứ?”

Trần Dung cười cười, nàng không cần quay đầu, cũng biết Vương Trác còn đang chú ý động tĩnh bên này, lập tức cất cao giọng, nghiêm túc nói: “Nếu Thất ni cô không tin, vì sao không sai người đến hỏi thôn dân ở phụ cận? Hoặc cũng có thể hỏi lưu dân đi ở phía trước, sẽ biết rõ lời của ta có thật hay không.”

Vương Hàm Duẫn hừ một tiếng, liếc mắt xem thường, nói: “Ta mới lười đến hỏi đám dân đen này.”

Nàng ta chuyển mắt, nhìn thấy xe ngựa Trần Dung chạy về phía sau, lại nói: “Này, không phải là ngươi muốn đi hỏi đó chứ? Hì hì, ta nói A Dung nha, ngươi chỉ là một nữ tử, quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhận thanh danh bác học, về sau làm quan xuất sĩ sao?” Nàng ta nói tới đây, khanh khách nở nụ cười.

Trần Dung không để ý đến nàng ta.

Nàng chỉ vội vàng giục xe ngựa, đi tới giữa đội ngũ. Sau khi đến chỗ người của Trần thị, Trần Dung nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, nếu các ngươi nhìn thấy nguồn nước, cần phải nhớ rõ dừng lại, đến khi đổ đầy hết nước vào tất cả thùng, chậu thì mới có thể lên đường. Mặt khác, tất cả mọi người không được rửa mặt, trừ phi cực khát, không thể dùng hết nước trong hành lý!”

Lời này vừa nói ra, mọi người hai mặt nhìn nhau. Qua một hồi lâu, bọn họ mới đáp: “Vâng.”

Trần Dung trở lại trong xe ngựa, nàng nhìn chằm chằm bầu không phía trước có vẻ mông lung, ló đầu ra, lại dặn dò: “Bình ẩu, người sai người đem vải vóc nhúng nước ướt sũng rồi đặt lên xe ngựa cho ta.”

Lần này, mọi người càng giật mình. Bọn họ lúng ta lúng túng sau một lúc lâu, mới nặng nề đáp ứng Trần Dung. Nhìn rèm xe kéo xuống, Bình ẩu quay sang phía Thượng tẩu, thấp giọng nói: “Nữ lang làm sao vậy? Khiến mọi người kinh ngạc như thế?”

Thượng tẩu lắc lắc đầu. Lão lại nhìn mọi người đang vây quanh, nhẹ giọng trả lời: “Lần này cử chỉ của nữ lang thật quái dị, các ngươi bí mật nghe theo là được rồi, nhớ rõ đừng nói ra ngoài.”

“Đúng đúng.”

“Nên như thế.”

Chương 10: Nạn hạn hán (2)

Chúng phó dịch đồng lòng hợp lực, cũng chỉ mang theo ba thùng gỗ lớn và mấy chậu nhỏ. Trong ba thùng gỗ lớn, một cái là để Trần Dung tắm rửa, hai cái khác thì để nhóm người hầu nam nữ chia nhau tắm rửa.

Sau khi hành tẩu hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một hồ nước. Chúng phó Trần thị mang ba thùng gỗ lớn đổ đầy nước, lại đổ thêm vào mấy chậu gỗ nhỏ thường dùng để rửa mặt, rồi nhúng vải vóc ướt nhẹp.

Vương Trác cau mày, nhìn người Trần gia việc đến việc đi đổ đầy nước, ngẫm nghĩ, quát mọi người xung quanh: “Các ngươi cũng đi đổ mấy thùng nước.”

Mọi người cả kinh, một đệ tử Vương thị kêu lên: “Bá phụ, cần gì tin lời nói linh tinh không đâu vào đâu của một phụ nhân?”

Vương Trác đột nhiên quát: “Xe ngựa cũng bỏ không đó, nói nhiều như thế làm gì? Đổ đầy nước đi!”

Hai mươi ngày qua, cho dù là Vương thị, hay là Trần thị, bọn họ dùng lương thực không ít, bởi vậy cũng thừa ra một ít xe ngựa, vừa vặn dùng để đựng số thùng nước này.

Vương Trác vừa quát như thế, mọi người cũng không dám nói thêm gì nữa, đành phải đi theo Trần thị đổ đầy nước. Có điều bọn họ thầm nghĩ qua loa cho xong, tổng cộng chỉ đổ được hai mươi thùng gỗ.

Đoàn xe tiếp tục chạy đi, kế tiếp trong hơn mười dặm đường lại xuất hiện ba hồ nước lớn, nhìn hồ nước trong suốt nhộn nhạo gợn sóng, mọi người Vương thị liên tiếp lắc đầu. Vương Trác lại cau mày, ảo não thầm nghĩ: Chỉ là một cô nương làm bộ như bác học, ta còn cố ý nghe theo, coi là thật. Ai, lại trở thành trò cười của người khác!

Vào lúc ban đêm, đoàn xe đỗ lại bên nguồn nước. Trong ánh mắt cười nhạo của chúng đệ tử Vương thị, Trần Dung bình tĩnh phân phó mọi người, đem thùng gỗ do xe ngựa xóc nảy bị đổ ra hơn phân nửa lại đổ đầy thêm, bảo đám người Bình ẩu trông coi, rồi chọn chỗ nguồn nước sạch sẽ tắm rửa một lát.

Bản thân nàng tắm rửa xong, còn mạnh mẽ yêu cầu chúng người hầu cũng đi tắm rửa sạch sẽ.

May mắn, hiện tại đi theo bên người nàng đều là trung phó của Trần thị, tuy bọn họ cảm thấy nhà nữ lang nhà mình làm việc kỳ lạ, nhưng vẫn im lặng chấp hành mệnh lệnh của nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dung ra lệnh mọi người đem vải vóc nhúng nước một lần nữa, mới bắt đầu rửa mặt lên đường.

Một ngày này, thái dương dâng lên từ phía đông đỏ tươi chói mắt.

Bình ẩu nhìn lên bầu trời, nói vọng vào trong xe ngựa: “Tiểu thư, là một ngày nắng to.”

Trong xe ngựa, truyền đến tiếng trả lời của Trần Dung.

Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, Trần Dung không muốn đón nhận ánh mắt của người Vương gia, vì thế lại trở về chỗ cũ.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Đến lúc này, đệ tử Vương thị không còn tâm tình nhàn rỗi vui đùa. Dưới sự thúc giục của bọn họ, đoàn xe đi rất nhanh, chỉ một buổi sáng đã chạy được ba bốn mươi dặm.

Nhưng khi đến giữa trưa, thời tiết càng ngày càng nóng bức.

Mặt trời trắng bóng chiếu rọi xuống trời đất, khiến gương mặt mọi người đều trở nên nóng bỏng. Xe ngựa khởi động, cát bụi bốc thẳng lên tận trời, thật lâu không tiêu tan, xem tình hình này, tựa hồ nơi này đã lâu chưa từng có mưa.

Lúc này, phía trước đột nhiên chậm lại.

Bình ẩu ló đầu ra, đã thấy phía trước cát bụi tận trời, chính là mấy tráng hán mặc đồ phó dịch của Vương thị giục ngựa trở về.

Quái, trên đường đi rất thái bình, sao Vương thị phải phái người đi dò đường?

Tráng hán này vọt tới trước mặt tộc trưởng Vương thị, cũng không biết bọn họ nói những gì, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng liên thanh thầm oán của chúng đệ tử Vương thị không dứt bên tai.

Bình ẩu tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thượng tẩu ở một bên thấp giọng nói: “Những người đó nói, ba mươi dặm phía trước đều không có nguồn nước, dọc theo đường đi các trấn tỉnh đều đã khô cạn, thôn dân nói, nơi đây đã một tháng chưa có mưa, nguồn nước bọn họ sử dụng là dòng suối ở sườn núi phía đông. Mà chỗ đó cách nơi đây chừng hai mươi dặm theo đường sơn đạo, đi vòng đến đó cũng phải mất ít nhất một ngày đường.”

Thượng tẩu nói tới đây, thần sắc phức tạp nhìn về phía Trần Dung trong xe ngựa, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc. Bình ẩu cũng vậy, bà ngơ ngác nhìn vào rèm xe, lúng ta lúng túng nói: “Nữ lang, giống như sớm biết được?”

Lúc này, đoàn xe đã ngừng lại.

Bình ẩu chú ý tới, nhóm phó dịch Vương gia từ trong xe ngựa lấy xuống vài thùng gỗ, bắt đầu cho ngựa ăn uống.

Thùng gỗ đựng nước trong suốt xuất hiện ở trước mặt mọi người, đột nhiên, một cô nương kêu lên: “Bá phụ, vì sao cho đám súc sinh này uống nước? Trời nóng bức như vậy, con còn muốn tắm rửa một cái mà.”

Một thiếu niên Vương thị khác cũng kêu lên: “Phụ thân, để chúng con tắm rửa trước, số nước còn lại thì cho đám súc sinh uống đi.”

Trong đoàn xe yên tĩnh, chỉ chốc lát, mệnh lệnh của Vương Trác truyền đến: “Chớ có ầm ĩ. Trước khi tìm được nguồn nước, một thùng nước nào cũng không được lãng phí.”

“Thúc phụ, chúng ta chỉ tắm rửa qua, chỉ cần không khiến nước bắn tung tóe ra ngoài là có thể mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, nước sạch sẽ như thế cho đám súc sinh uống vào bụng, thật đúng là lãng phí.”

Vương Trác trầm mặc sau một lúc, mệnh lệnh lại truyền đến: “Cho ngựa uống chỉ là chút nước ít ỏi, các con nhiều người như vậy, số nước này ai có thể tắm rửa nổi? Không được náo loạn, ai cũng không thể dùng nước trong thùng để tắm rửa!”

Hắn nói tới đây, lại ôn hòa an ủi: “Ngựa uống nước xong, chúng ta cố gắng tăng tốc, cần phải mau chóng tìm được nguồn nước sung túc, đến lúc đó mặc kệ các con tắm rửa hay là chơi đùa cũng được.”

Lần này, nhóm đệ tử Vương thị rốt cục không hề ồn ào nữa, nhưng mơ hồ vẫn có tiếng nói thầm cùng oán thán vang lên.

Bình ẩu vừa mới thu hồi lực chú ý, giọng nói của Trần Dung từ trong xe ngựa truyền đến: “Ẩu, cho ngựa của chúng ta uống nước đi.”

“Vâng.”

Sau khi cho ngựa uống nước xong, đoàn xe lại lên đường. Lúc này đây, mỗi người đều ngừng ầm ĩ, bắt đầu toàn lực chạy đi.

Cho dù là Vương thị hay là Trần thị, đều đã chuẩn bị đủ cho chuyến di chuyển tới phía nam này. Có thể nói, đoàn xe này, là toàn bộ xe ngựa tạo thành. Mỗi một chiếc xe ngựa, ngoại trừ bốn con ngựa để kéo ra, còn có hai con khác dự bị.

Dưới tình huống như vậy, con đường ba mươi dặm, chỉ một canh giờ đã đi qua.

Nhưng mà, trên bầu trời vẫn như cũ nóng rát như đốt lửa, đồng ruộng hai bên đường vẫn như cũ khô cạn rạn nứt. Dọc theo đường đi, mấy ngày đều chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, gặp được giếng nước chẳng những một giọt cũng không có, mà đám cỏ khô mọc dày bên dưới chỉ rõ nơi này đã khô hạn rất lâu.

Lần này, đám đệ tử Vương thị cảm giác được không ổn, trong đội ngũ, tiếng oán giận của bọn họ biến thành bất an hỏi han cùng mắng mỏ.

Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.

Lại một canh giờ nữa trôi qua.

Thái dương bắt đầu chìm vào phía tây, gió thổi tới cũng đỡ nóng bức hơn.

Nhưng mọi người trong đoàn xe đều rơi vào cảm giác bất an mãnh liệt. Càng đi về phía nam, bọn họ hoảng sợ phát hiện, đồng ruộng hai bên đường khe rãnh nứt nẻ, khô cạn vô cùng.

Lúc này, mỗi người trong đoàn xe đều cảm thấy cổ họng của mình tựa hồ bị như bị lửa thiêu, rất khát nước. Mà đoàn ngựa đi vội, lúc này cũng đã mềm nhũn vô lực.

Mà phía trước vẫn là con đường mênh mông, rõ ràng chính là đầu thu, nhưng hiện ra trước mặt mọi người, chính là cảnh vật hoang vu khô héo!

Lúc này toàn bộ đội ngũ đều bộc lộ sự bối rối cùng bất an, chỉ có ngựa của Trần gia được uống nước đầy đủ vẫn rất khỏe mạnh tỉnh táo.

Trong ánh mắt bất an của chúng đệ tử, Vương Trác ra mệnh lệnh: “Vương Hữu, các ngươi cho ngựa ăn uống no nê, tiến lên dò đường, thấy được nguồn nước thì mau thông báo!”

“Vâng.”

Dừng một chút, giọng nói mỏi mệt của Vương Trác lại vang lên: “Đi gọi Trần Thị A Dung đến đây.”

“Vâng.”

Tiếng trả lời vừa thốt ra, một đệ tử Vương thị vội vàng ngăn cản: “Phụ thân, không thể, vạn vạn lần không thể.” Hắn hạ giọng, trong ánh mắt bất an hỏi han của Vương Trác nói: “Phụ thân, người thân là tộc trưởng Vương thị, lại chỉ trong đoạn đường ngắn ngủi mà liên tục hỏi ý một thứ nữ chi tộc Trần thị hai lần. Vậy, chẳng phải là tổn hại thanh danh của người, mà nâng cao thanh danh của Trần Thị A Dung hay sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay