Mạnh hơn sợ hãi - Chương 11 - Phần 1

11.

Andrew đánh thức Suzie dậy khi những tia sang đầu tiên của ngày mới vừa le lói. Cô ngủ dưới chân xô pha, còn anh nằm trên xô pha và cũng chợp mắt được vài giờ ngắn ngủi.

Họ tắt đèn và Suzie xoay chìa khóa ngôi nhà của bà cô lại.

Họ đi theo con đường dẫn ra bến thuyền. Tuyết lại bắt đầu rơi. Những bông tuyết tan biến trên mặt hồ phác lên khung cảnh một nét yêu kiều khiến người ta yên lòng.

Andrew đỡ Suzie xuống thuyền.

- Cảm ơn vì đã theo tôi ra tận đây, cô vừa ngồi xuống vừa nói với anh.

Phần còn lại của chuyện vượt hồ trôi qua trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng ro ro từ chiếc động cơ nhỏ và tiếng rẽ nước phía mũi thuyền. Suzie không một giây rời mắt khỏi hòn đảo đang xa dần. Andrew cho thuyền chạy theo hướng ngược lại trên hồ Schroon. Anh cập thuyền vào đầu một con đường đất mà anh nhìn thấy rồi đẩy thuyền lên bờ.

Họ đã xuyên một khu rừng. Suzie xem thường tuyết, thờ ơ với cái rét cắt da cắt thịt, như thể mộ phần con người cô đã ở lại trên đảo.

Họ tới được đường cái sau một giờ đi bộ. Andrew giơ tay vẫy xe và chiếc xe tải đầu tiên chạy qua đã dừng lại cho họ lên.

Tài xế không hỏi họ câu nào, trong vùng này sự tế nhị luôn được đề cao và hẳn là chẳng ai nỡ để mặc hai lữ khách đi lạc giữa mùa đông.

Chiếc xe kéo rơ moóc đang ngược lên phía bắc. Andrew và Suzie thì đi xuống phía Nam. Viên tài xế gọi qua bộ đàm hỏi xem có đồng nghiệp nào của anh ta đang về New York không.

Đến một trạm xăng cách biên giới Canada mười lăm cây sỗ, họ chuyển xe. Andew tự hỏi anh có nên cẩn trọng hơn đến độ vượt qua biên giới kia.

Tài xế mới của họ cũng chẳng nhiều lời hơn người trước. Andrew và Suzie ngủ li bì suốt hành trình dài tám tiếng đồng hồ. Họ xuống xe trước bến tàu vào một kho hàng ở Jerry City. Từ bên kia song Hudson, New York sang lấp lánh trong màn đêm vừa buông.

- Thật dễ chịu khi được trở về nhà.Andrew nói.

Họ đi phà và quyết định lên bông tàu tận hưởng chút khí trời. Với tiết trời giá lạnh đang ngự trị, họ là hai hành khách duy nhất lựa chọn điều này.

- Có gì đó không khớp cho lắm. Andrew nói. Motton sống cách hòn đảo đó chỉ khoảng sáu chục cây số, tôi không tin là ông ấy không thấy hiếu kì với chuyện đi tới đo xem sao.

- Ai bảo với anh là ông ấy không làm như vậy?

- Không có gì trong những ghi chép của ông ấy nhắc tới điều này. Tôi sẽ gọi cho ông ấy để tìm hiểu rõ hơn.

- Chuyện đó sẽ giúp gì cho chúng ta chứ?

- Chính những ghi chép của ông ấy đã giúp chúng ta mở ra hướng điều tra về ngôi nhà của bà cô, chắc chắn ông ấy biết nhiều hơn những điều ông ấy muốn chia sẻ với tôi.

- Tôi phải gọi Knopf. - Suzie nói.

- Hãy nhớ những lời khuyên mà bà cô dặn dò con gái trong bức di thư. Đừng tin ai cả. Cô nên nghe theo những lời khuyên này. Tối nay, chúng ta sẽ ngủ lại khách sạn, tôi mang theo tiền mặt. Đừng có bật di động lên.

- Anh cảnh giác đến mức này sao?

- Chiều hôm qua, trên cầu tàu, tôi không cảnh giác gì hết và tôi đã phạm sai lầm.

- Thế ngày mai, chúng ta sẽ làm gì?

- Tôi đã suy nghĩ suốt đêm qua. Có thể chính mối quan hệ của bà cô đã khiến bà ấy phải đoản mệnh, nhưng tôi khó mà tin nổi chính nó khiến bà ấy mất tích. Nếu có người đang quyết tâm theo dõi chúng ta đến thế, hẳn là vì những nguyên do khác và tôi nghĩ đã đoán ra một trong những nguyên do đó.

Phà cập cảng South Seaport. Andrew và Suzie xuống taxi trước khách sạn Marriott nơi mà Andrew, hơn ai hết, thường tới quán bar ở đây.

Vừa mới bước vào phòng, anh đã viện cớ gọi một cú điện thoại để xuống dưới đó.

- Anh thèm à? - Suzie hỏi.

- Tôi khát, thế thôi.

- Mathilde thường nói y hệt trước mỗi lần đi uống. Suzie vừa mở chiếc tủ lạnh mini vừa nói tiếp. Bà ấy cũng thế, cũng khát! Tôi còn nhỏ, nên tôi đã vào bếp lấy thứ gì đó giải khát cho bà.

Suzie cầm một lon soda và lẳng cho Andrew, anh bắt được.

- Mẹ tôi cầm cốc Cola-Cola nà tôi mang cho bà. Suzie nói tiếp, rồi để ngay xuống bàn ghế nào đó trong tầm tay. Bà vuốt má tôi cùng nụ cười ban ơn và ra khỏi nhà. Anh vừa nói là anh khát à?

Andrew lăn lăn lon nước ngọt trong tay rồi đặt nó xuống bàn để chén đĩa, không chút nể nang. Anh sập cửa đánh rầm bước ra khỏi phòng.

*

Andrew ngồi xuống bên quầy bar. Nhân viên quầy chào anh và mang tới cho anh một cốc Fernet-Coca, anh uống liền một hơi. Anh ta chuẩn bị rót tiếp một cốc nữa thì Andrew ngăn lại.

- Cho tôi mượn điện thoại của cậu được không? Máy tôi hết pin rồi. Tôi gọi nội hạt thôi.

Nhân viên quán bar đưa điện thoại cho anh. Andrew bấm số của Ben Motton ba lần, công cốc. Nhưng hôm đó Motton bảo anh nên liên lạc vào buổi tôi và, theo những gì Andrew có thể nhận thấy, khó có khả năng lão phóng viên già đó ra ngoài tìm thú vui lắm. Rốt cuộc Andrew đâm lo. Một ông già sống biệt lập như thế không phải là không có nguy cơ gặp tai nạn.

Anh gọi vào tổng đài hướng dẫn để lấy số điện thoại của trạm dừng nghỉ TurnBridge, bang Vermont. Cô nhân viên tổng đài đề nghị nối máy để anh gặp người đứng tên đại diện thuê bao đó.

Ông chủ trạm xăng vẫn nhớ Andrew và hỏi xem cuộc gặp gỡ giữa anh và lão khốn Motton ra sao, Andrew giải thích là anh chỉ đang cố gắng liên lạc với Motton và cảm thấy lo ngại cho ông già ấy.

Andrew năn nỉ một lúc lâu, ông chủ trạm xăng đồng ý với anh là hôm sau sẽ ghé qua xem kẻ thù đáng nguyền rủa có ổn không, ông tự cảm thấy phải chêm thêm một câu là nếu có thấy lão ngã vật ra vì trụy tim thì ông cũng chẳng thèm dự đám tang của lão ấy.

Andrew thoáng băn khoăn không biết có nên tiết lộ một bí mật và, không thể chịu đựng thêm, anh thổ lộ với ông chủ trạm xăng đã thú nhận là chưa bao giờ ngủ với em gái của ông. Ông chủ trạm xăng đáp rằng điều ngược lại chắc sẽ khiến ông ngạc nhiên lắm, vì ông là con một.

*

Tiếng chuông điện thoại réo liên hồi. Suzie bực bội ra khỏi phòng tắm và nhấc máy.

- Cô đang làm cái quái gì thế, khỉ thật, tôi gọi cô phải đến mười lần rồi đấy.

- Tôi đang thay đồ!

- Tôi đợi cô dưới này, tôi đói rồi. Andrew cằn nhằn rồi ngắt máy.

Suzie thấy anh đang ngồi bên một bàn kề sát cửa sổ. Cô vừa lại chỗ anh thì nhân viên phục vụ đã đặt một suất mì trước mặt cô và một phần thịt bò trước mặt Andrew.

- Không phải cuộc đời của bà cô, mà chính những tài liệu đó gây rắc rối cho chúng ta. Andrew vừa cắt miếng bít tết vừa nói.

- Tài liệu nào?

- Những tài liệu mà bà cô được cho là định chuyển cho phương Đông.

- Tôi rất vui khi nghe thấy anh không dứt khoát buộc tôi bà tôi như vậy.

- Tôi đã nói với cô rồi đấy thôi, tôi không có ưu tiên nào hết. Câu này mang cả hai nghĩa. Họ không tìm thấy chúng trên người bà ấy, chính vì điều này mà Motton, cũng như tất cả nhà báo thời đó, đều chưa bao giờ nhìn thấy chúng. Và họ vẫn đang tìm chúng, hay đúng hơn là, họ sợ có người tìm ra chúng trước. Cứ suy nghĩ thêm đi. Vị thế chiến lược của quân đội Mỹ trong cuộc chiến tranh đã qua gần bốn mươi năm còn mang giá trị gì ở thời chúng ta chứ? Tôi không nghĩ là Lầu Năm Góc lại có thêm kế hoạch tàn sát người dân Mỹ Lai thêm lần nữa. Thứ mà bà cô định chuyển sang bên kia “bức màn sắt” hẳn mang tính chất khác với những gì lịch sử đã viết. Giờ phải biết là bà cô đã nắm được những thong tin gì và bà ấy định làm gì với chúng.

- Như thế có vẻ khớp với những điều bà nói với người tình lúc họ cãi nhau; rằng bà sẽ đi đến cùng dù có phải trả giá như thế nào.

- Nhưng đến cùng của chuyện gì? - Andrew hỏi.

Và đột nhiên, như bị trời xui đất khiến, Andrew ngoảnh mặt ra phía cửa kính quán bar thì nhìn thấy Valérie trên phố. Cô đang cầm ô trên tay và nhìn anh ăn tối với Suzie. Cô rụt rè mỉm cười với anh, rồi đi tiếp.

- Anh còn chờ gì nữa? - Suzie hỏi.

Andrew đứng bật dậy và chạy vội ra ngoài. Bóng dáng Valérie mất hút phía góc phố. Anh chạy đuổi theo cô và khi anh đã đến ngang tầm Valérie, cô đang mở cửa một chiếc taxi. Cô ngoái nhìn và mỉm cười với anh.

- Không phải như em nghĩ đâu, anh tiến lại nói.

- Quán bar hay cô bạn anh? - Valérie hỏi.

- Cả hai, anh không uống nữa và anh vẫn một mình.

- Đó là cuộc đời của anh, Andrew ạ. - Valérie nói rành mạch, anh không cần phải bào chữa.

Andrew không biết đáp lại gì. Suốt bao đêm trường anh mơ đến khoảnh khắc này, thế mà giờ anh không thể thốt được lời nào có cảm xúc một chút.

- Em cười tươi tắn quá, rốt cuộc anh cũng lắp bắp.

- Anh cũng không tệ, cô đáp.

Tài xế taxi ngoái nhìn, vẻ sốt ruột.

- Em phải đi đây, cô nói. Việc gấp.

- Anh hiểu.

- Anh ổn chứ?

- Anh nghĩ thế.

- Vậy thì em vui vì điều đó.

- Thật kì lạ, khi gặp lại em ở đây. - Andrew nói, vẻ thất thần.

- Vâng, lạ thật.

Valérie ngồi vào trong chiếc xe và đóng cửa lại.

Andrew nhìn chiếc taxi đi xa dần và khi anh quay đi, để ngược lại quãng đường, anh không thấy Valérie vừa làm điều tương tự và nhìn anh qua kính hậu taxi.

*

Anh bước vào quán bar và ngồi xuống bên bàn. Suzie đã ăn xong phần của mình.

- Cô ấy đẹp hơn trên ảnh nhiều. - Cô cất tiếng xóa tan im lặng.

Andrew không đáp.

- Đây là nơi hai người thường tới à?

- Ừ, chính vỉa hè này hai chúng tôi đã gặp lại nhau.

- Anh có thường xuyên quay lại đây sau khi hai người chia tay không?

- Một lần duy nhất, sau khi ra viện.

- Văn phòng của vợ cũ anh ở gần đây à?

- Không, tận đầu kia thành phố.

- Thế anh nghĩ cô ấy tình cờ qua đây sao?

- Sự tình cờ, cô biết đấy…

- Có lẽ anh không phải là người duy nhất lục tìm kỉ niệm trong những hình phản chiếu trên ô cửa kính. Anh có tin vào số phận không?

- Có, khi nó thuận lợi cho tôi.

- Vậy thì hãy cứ tin vào số phận. Suzie nói rồi đứng dậy khỏi bàn.

- Cô nghĩ là…

- Là cô ấy có vẻ ghen khi nhìn thấy tôi ư?

- Vậy thì đừng hỏi tôi câu nào nữa, chúng ta đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi.

Trong lúc thang máy đang lên tầng hai mươi mốt, Suzie đặt tay lên gáy Andrew.

- Tôi những muốn một ngày nào đó gặp được một người như anh, Stilman.

- Cô đã gặp tôi rồi, có vẻ thế.

- Tôi muốn nói là gặp đúng lúc. - Cô nói thêm khi của thang máy mở ra hành lang.

Suzie vào trong phòng, lấy một cái gối và một cái chăn, rồi đi ra ngủ dưới cửa sổ.

*

Suzie bị tiếng ồn inh tai dưới phổ đánh thức, cô mở mắt, Andrew đã không còn trong phòng. Cô thay đồ và xuống dưới sảnh. Quán bar của khách sạn đã đóng cửa và Andrew cũng không có trong căn phòng nơi phục vụ bữa sang.

Cô gọi đến tòa soạn The New York Times, nhân viên lễ tân trả lời mấy hôm nay đều không gặp Stilman. Vẫn còn qua sớm để tới thư viện và Suzie tự giận bản thân vì không biết phải làm gì khi không có anh. Cô lên phòng, mở túi du lịch ra, đọc lại bức thư của Lililane và sau đó khi đọc lướt bản nhạc phổ, cô rốt cuộc cũng biết làm gì cho hết buổi sáng.

*

Simon đi đi lại lại từ cửa ra vào văn phòng đến cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn Andrew với vẻ kích động.

- Rốt cuộc thì cậu sẽ làm tớ chóng mặt khi cứ đi đi lại lại thế này đấy, Andrew nói.

- Tớ mặc kệ cậu một mình có ba ngày và giờ cậu xoay sở để chui ngay đầu vào ngõ cụt thế này à.

- Đúng như tớ nghĩ, mẹ tớ nhập vào cậu thật rồi. Tớ đến đây không phải để nghe cậu trách mắng, mà để vay ít tiền.

- Chuyện đã nghiêm trọng đến mức cậu còn không thể quẹt nổi thẻ tín dụng của mình sao?

- Tớ muốn hành động thận trọng thì hơn, trong lúc vẫn còn chưa biết mình đang gây chuyện với ai. Với lại, tớ cũng cần nhiều hơn một chút so với số tiền trong tài khoản.

Simon vừa định ngồi xuống bên bàn thì nhổm phắt dậy quay ra cửa sổ.

- Cứ ngồi yên đó, tớ xin cậu đấy! Nghe này, Simon, tớ không phải là nhà báo đầu tiên cũng không phải người cuối cùng chuốc lấy những sự trừng phạt của giới quyền lực khi tiến hành một cuộc điều tra. Cậu mê xe cộ đúng không, cứ coi đó như một cuộc đua đi. Mục đích là đến phút chót vượt qua được xe kia. Đối thủ sẵn sang làm mọi chuyện, tớ ý thức được điều đó, nhưng tớ có vũ khí, đó là những trang báo. Cậu cứ cằn nhằn khi thấy tớ chìm ngập nỗi đau trong những cốc Fernet-Coca, nhưng nói cho cậu biết nhé tớ còn chưa uống một giọt nào suốt cả tuần nay và kể từ sau khi bị tai nạn đến giờ, chưa khi nào tớ bận bịu như bây giờ.

- Tớ không thể hiểu nổi cậu trơ ra như thế là thuần túy vì thích thú hay thật sự cậu đã biến thành kẻ vô trách nhiệm.

- Tớ đã nghĩ đến chuyện sẽ viết một bài dài về cái gara của cậu rồi ấy chứ, nhưng tớ biết tính tổng biên tập, cô ấy thích những vụ liên quan đến Nhà nước và các vụ bê bối hơn. Cô ấy không biết đã để lỡ mất những gì đâu.

- Cậu cần bao nhiêu?

- Năm nghìn là êm, bài được đăng là tớ trả tiền cậu luôn.

- Thậm chí cậu còn chưa biết sẽ đăng gì mà.

- Chưa, nhưng mùi xác thối đã bốc lên nồng nặc đủ khiến tớ đoán có một thú săn rất khủng đang nấp sau câu chuyện này.

- Mà lại còn tiền mặt!

- Tớ muốn tránh liên quan đến ngân hàng, với lại tớ không muốn có người lần ra được tới cậu.

- Tớ có cảm giác đã bị lần ra rồi. Simon vừa đáp vừa nhìn qua cửa sổ.

- Cậu đang luyên thuyên gì thế?

- Đừng nhúc nhích. Có một chiếc xe màu đen đậu ở vỉa hè đối diện, với một kẻ đáng ngờ ngồi bên trong.

Andrew vội vã ra cửa sổ để xem có đúng anh bị theo dõi không, điều đó khiến Simon trông chán hẳn.

Một phụ nữ bước ra từ tòa nhà đối diện với ga ra, bế một con chó nhỏ trên tay. Gã tài xế mở cửa và cho xe chạy ngay khi bà chủ lên xe.

- Chắc chắn là CIA, Andrew vỗ vai Sion nói, họ có cả nhóm các bà sồ sề dắt theo lũ chó Chihuahua để làm vỏ bọc.

- Mặc kệ tớ đi, chiếc xe đó rất đáng ngờ, thế thôi.

Simon mở két trong phòng làm việc, và chìa một phong bì cho bạn.

- Có mười nghìn đô bên trong, không dùng hết thì trả lại cho tớ.

- Cậu muốn tớ giữ biên lai để đưa lại cậu chứ!

- Cậu phắn đi trước khi tớ đổi ý và cố mà tìm cách báo tin cho tớ đấy. Cậu có chắc là tớ không thể đi cùng cậu không?

- Tớ chắc chắn.

- Cậu có gì đó khang khác. Mới có ba ngày thôi mà cô gái đó đã biến đổi được cậu cơ à?

Andrew nhìn Simon từ cửa phòng làm việc.

- Hôm qua tớ gặp Valérie trên phố.

- Tớ biết, cô ấy đã gọi cho tớ lúc về đến nhà.

- Cô ấy gọi cho cậu á?

- Tớ vừa nói rồi đây.

- Thế cô ấy nói gì với cậu?

- Cô ấy hỏi tớ tin tức của cậu và nói chuyện được một lúc thì hỏi xem bây giờ cậu có qua lại với ai không.

- Cậu trả lời cô ấy thế nào?

- Là thật sự tớ cũng không biết.

- Sao cậu lại nói với cô ấy như thế?

- Vì đấy là sự thật và vì tớ biết nói thế sẽ khiến cô ấy nổi máu ghen.

- Đầu óc cậu chẳng khác gì đứa trẻ lên năm, cậu không tìm được cách nào hay hơn để đuổi cô ấy đi à.

- Tớ sẽ cho cậu biết một điều nhé bạn thân, cứ chú tâm đến mấy bài báo của cậu đi, chuyện về tâm lý phụ nữ, cứ để tớ lo.

- Nhắc lại cho tớ xem mối quan hệ kéo dài trên hai tuần gần đay nhất của cậu đã qua được bao lâu rồi nào?

- Phắn ngay, cậu có việc thì tớ cũng có đấy!

*

Về đến khách sạn, Andrew thấy trong phòng không có ai. Anh thôi không gọi cho Suzie, hy vọng rằng cô đã nhớ lời anh dặn và để nguyên điện thoại ở chế độ tắt. Nghĩ đến chuyện cô có thể ghé lại nhà khiến anh thấy bất an. Cơn thèm rượu vẫn không buông tha anh suốt từ hôm qua, và kí ức về cốc Fernet-Coca mới đây lại khiến cơn khát thêm bỏng họng. Anh mở tủ lạnh mini thì thấy một lời nhắn.

“Đến tìm tôi ở trường Julliard, vào phòng tập, yêu cầu nói chuyện với thầy Colson. Hẹn gặp lại. Sue.”

Andrew bắt một chiếc taxi và xuống ở phố 65.

Nhân viên lễ tân chỉ cho anh biết phòng tập ở đâu, còn nói thêm là thầy Colson đang ở cùng một sinh viên nữ và không nên làm phiền ông trong lúc này. Andrew liền bước vào hành lang trước khi cô lễ tân kịp ngăn lại.