Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ - Chương 39 - 40

Chương 39

Chuyện Hạnh Hoa bỏ trốn nhanh chóng lan khắp vùng đến cả người qua đường cũng biết, nhà họ Lý lập tức bị người trong thôn xa lánh. Ngay cả chú ba là chú ruột của Hà Hoa mấy ngày nay cũng ít qua lại với nhà cha Hà Hoa, sau khi nghe được chuyện này chú chỉ nói một câu: “Nhà họ Lý chúng ta giờ quả là nổi tiếng, tổ tiên ba đời chắc phải cảm thấy nở mày nở mặt lắm.” Cha Hà Hoa không chịu nỗi bị em ruột nhục mạ trước mặt như vậy, khuôn mặt đen như vùi trong bếp lò mới chui ra, chỉ là ông không có chỗ để trút cơn tức, ức chế đến mức trong vòng hai ngày ông đã đập hư hai cái bàn.

Người nhà họ Vương cứ năm lần bảy lượt tìm tới cửa làm loạn, lúc đầu chỉ là lớp thanh niên trẻ tuổi, về sau mấy bậc cha chú cũng theo tới, nhao nhao ồn ào đòi phải có lời giải thích.

Hà Hoa hỏi ý của cha cô, cha cô tức giận đến khó thở mắng cô một trận, nói giải thích cái rắm! Bọn họ chỉ muốn vòi tiền mà thôi! Mày xem bố mày sống lâu như vậy đã bị ai gạt hay chưa! Tuy cha Hà Hoa nói như vậy, nhưng xét chuyện này thế nào đi nữa cũng là nhà cô sai, đành chờ người trong nhà bớt giận rồi từ từ bàn bạc, cha Hà Hoa như bị móc tim: phải bỏ tiền ra.

Nhưng nhà cô đồng ý, chắc gì người ta đã bằng lòng. Bậc bề trên nhà họ Vương kéo nhau đến, bảo rằng chuyện này không thể chỉ dùng tiền mà giải quyết được, là vợ người ta lại dám bỏ chồng chạy theo trai, chuyện mất thể diện này đã truyền đi khắp nơi ai ai cũng biết, Phúc Căn nhà chúng tôi sau này làm người thế nào đây? Chuyện này không dễ dàng giải quyết riêng như vậy được! Phải báo quan! Phải xem quan phủ xử lý tên gian phu và ả dâm phụ bỏ trốn kia thế nào!

Cha Hà Hoa là người vắt cổ chày ra nước, cắn răng cắt thịt bỏ tiền ra cho người nhà đưa qua nhà họ Vương, nhưng người ta còn kiêu ngạo nói không cần, khiến ông tức giận đến không thể thở nổi. Sự việc cứ thế kéo dài ầm ĩ, mà người nhà họ Vương còn thường xuyên đến kiếm chuyện, lúc đầu người trong thôn chỉ là đến xem náo nhiệt, nhưng lâu ngày, mức độ càng tăng lên, người trong thôn cũng bắt đầu thấy khó chịu vì quá ồn ào, sắc mặt cả nhà Hà Hoa lúc này vô cùng khó coi.

Hạnh Hoa đã bỏ trốn với người ta, còn mấy thế hệ nhà họ Lý vẫn phải sống tiếp ở thôn này, chỉ sợ vì chuyện này mà nhà cô sẽ không còn chỗ đứng trong thôn, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nỗi. May sao cô họ bên nhà mẹ của nha đầu béo được gả tới Vương gia trang, vai vế của bà ấy có thể thương lượng với nhà bên kia, nhà họ Lý liền xin bà ấy hỏi giúp một chút xem nhà họ Vương rốt cuộc muốn gì.

Cô họ của nha đầu béo cũng cố gắng giúp đỡ, chưa đến hai ngày bà đã trở về, nói là bọn họ còn có thể muốn gì nữa chứ? Vòng vèo một lúc vẫn là tiền bạc. Chuyện bỏ chồng trốn theo trai, đừng nói Vương gia trang, ngay cả toàn huyện An Bình mười năm nay cũng chưa hề xảy ra bao giờ, nhà Vương Phúc Căn lúc này vô cùng mất thể diện, sao lại không tranh thủ bắt bí, vòi một số tiền lớn cho được? Mẹ Phúc Căn than vãn ngày nào đó còn phải tìm một người vợ tốt cho Vương Phúc Căn, chẳng phải họ sẽ cần dùng đến tiền sao? Nhưng ai là người sẽ chi số tiền này ra? Còn không phải do nhà thông gia chi ra ư?!

Cha Hà Hoa nghe Đại Bảo trở về bép xép, tức giận đến nỗi cái bàn vừa sửa xong lại hỏng thêm lần nữa, ông đứng ở cửa phòng chỉ về phía Vương gia trang chửi bới: “Đồ lưu manh! Chúng mày coi tao là ông chủ lớn hay sao! Ngày đó nhà họ Vương chúng mày đưa sính lễ nhiều lắm sao? Con gái tốt của tao làm dâu nhà chúng bao nhiều năm như vậy, hầu hạ lũ khốn nạn nhà chúng mày vô cùng thoải mái, giờ con gái tao bị chúng mày chèn ép, ngược đãi tới mức phải bỏ trốn, giờ còn bảo tao trả lại sính lễ của chúng mày đưa tới! Lại còn phải bù thêm tiền cho lũ khốn kiếp chúng mày à! Chúng mày biết làm ăn quá hả! Đồ chết dẫm! Đồ chó má mày là con tao à, mày dựa vào gì mà đòi tiền tao để lấy vợ! Sau này đến thằng con mày cũng đến tìm ông đây để đòi tiền à! Đồ cạn bã! Chúng mày đúng là muốn ăn đòn mà! Để ngày mai ông đây tống hết lũ cặn bã chúng mày xuống mồ, coi lũ chết tiệt chúng mày tìm ai mà xin tiền!”

Cha Hà Hoa nổi giận khiến cả ba người phụ nữ trong nhà rất sợ hãi, trợn mắt nhìn nhau không dám lên tiếng. Còn Đại Bảo lại vô cùng hăng hái, đứng lên hùng hổ xắn tay áo nói: “Cha! Cha nói một câu là con tới nhà chúng nó ngay! Chị hai con bị chúng nó ức hiếp không còn đường sống mới phải bỏ trốn! Nhà chúng ta chưa hỏi tội lũ chúng nó, giờ lại còn dám ngang ngược như vậy! Mẹ nó! Đánh chết đám lưu manh này đi!”

Tiểu Bảo cũng nhảy từ trên ghế xuống, ngây thơ hô to: “Con cũng đi! Con cũng đi! Liều mạng với bọn chúng!”

Gương mặt già nua của cha Hà Hoa tức đến đỏ bừng, ông xoay người lại nhìn hai đứa con trai một lớn một nhỏ, không nói lời nào, cáu giận mắng một tiếng rồi xoay người trở vào buồng trong.

Đại Bảo nhìn theo bóng cha đi vào phòng, đợi một lúc không thấy cha cậu đi ra, kêu: “Cha, khi nào thì chúng ta đi…”

Buồng trong không có tiếng trả lời, Hà Hoa đứng bên cạnh chọc mạnh vào người Đại Bảo một cái, trừng mắt nói: “Được rồi cậu đi đi, đừng ở chỗ này khiến cha càng thêm tức giận nữa, muốn làm gì thì cứ đi đi? Giờ cậu còn sợ tình hình chưa đủ loạn sao, phải mất thêm hai mạng người nữa cậu mới thấy dễ chịu hả? Đến lúc đó chị hai cậu không trở về được, cậu và cha bị giam vào tù, thế mới khiến cậu vừa lòng đúng không!” Sau đó Hà Hoa lại vỗ ót Tiểu Bảo: “Còn đệ nữa, còn ‘Đi liều mạng với bọn chúng’, người ta chỉ cần tát một cái, sẽ lấy mạng đệ ngay đó!”

Hà Hoa dứt lời theo bản năng đưa mắt nhìn về phía buồng trong, lời này cô nói cho Đại Bảo và Tiểu Bảo, nhưng thực ra là muốn nói cho cha cô nghe, cô biết cha cô là người có chừng mực, nhưng chỉ sợ lỡ như, đời này cha cô cho tới giờ đều là ngẩng cao đầu mà đi, chưa từng bị người ta cưỡi lên đầu lên cổ bao giờ, lần này gặp xui xẻo lớn ngã đau như vậy, chỉ sợ ông nhất thời tức giận ra ngoài làm chuyện không sáng suốt.

Hà Hoa ngừng lại một lát, thấy trong phòng vẫn yên tĩnh không có tiếng động, mới cảm thấy an tâm. Mẹ Hà Hoa và nha đầu béo cũng đến kéo Đại Bảo và Tiểu Bảo, khuyên nhủ dỗ dành.

Hà Hoa ở lại nhà cha mẹ khá lâu, thấy Đại Bảo đã thật sự bình tĩnh mới yên tâm trở về nhà. Nhưng đến ngày hôm sau, Tiểu Bảo đã tới tìm cô báo rằng nhà đã xảy ra chuyện, Đại Bảo sắp chạy đến Vương gia trang liều mạng, còn cha cô đã lẳng lặng rời khỏi nhà từ lúc nào rồi.

Hà Hoa nhanh chóng quay về nhà cha mẹ, trong nhà mọi người đã nóng ruột đến độ cứ đi đi lại lại, mẹ cô kéo cô kể lại cha cô sáng sớm đã ra ngoài, bà còn tưởng cha cô theo Đại Bảo ra đồng làm việc, kết quả giữa trưa Đại Bảo trở về bảo rằng, cha cô ra tới ruộng chưa làm gì đã lập tức rời khỏi, lúc đó ông lấy cớ là hơi khó thở muốn về nhà nghỉ ngơi, còn dặn Đại Bảo không được lười biếng. Đại Bảo làm một mình đến giữa trưa, về nhà hai mẹ con nói chuyện mới phát hiện có gì đó không ổn, nghĩ đến lời cha Hà Hoa ngày hôm qua, chỉ sợ ông một mình đến Vương gia trang tìm người ta tính sổ.

Hà Hoa nghe xong cảm thấy choáng váng, nhớ tới lần trước cô, Đào Hoa và Đại Bảo làm ầm ĩ ở Vương gia trang mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, ngay cả cha cô cũng nói Vương nhị gia không phải là người dễ chọc. Tính tình cha cô lại nóng nảy, nói chưa được vài câu đã muốn ra tay đánh người, một mình ông đến Vương gia trang chẳng phải là muốn tìm cái chết sao?!

Tất cả mọi người đều hoảng lên, Đại Bảo cầm gậy gộc chuẩn bị ra khỏi nhà, bỗng nhiên cạch một tiếng cửa rào bị đá tung ra, cha Hà Hoa mang theo khuôn mặt trắng bệch bước vào trong sân.

Mọi người đầu tiên hơi sửng sốt một chút, chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đã thấy tay trái của cha Hà Hoa quấn một miếng vải đầy máu.

“Sao vậy? Làm sao vậy?!” Mẹ Hà Hoa sợ hãi bổ nhào về phía trước.

Cha Hà Hoa không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, không để ý đến mọi người nhanh chóng bước thẳng vào phòng.

Mọi người vội vàng đuổi theo, bối rối kêu:

“Sao lại thành thế này?! Đã xảy ra chuyện gì?! Là ai làm.”

“Cha! Ai khiến cha thành ra thế này! Con đi làm thịt nó!”

“Nha đầu béo, mau, mau mang chậu nước ấm đến đây!”

“Cha nói đi! Cha thử cử động tay đi! Mau cho con xem!”

Cha Hà Hoa vào buồng trong, cắn răng ngồi trên giường lò, lúc này mới bỏ tấm vải quấn trên tay trái ra.

Mọi người thấy đều đồng thời thét lên một tiếng. Mẹ Hà Hoa suýt nữa thì ngất, chân nhũn ra, bổ nhào về phía trước cầm bàn tay trái đầy máu của cha Hà Hoa khóc la: “Là do ai làm?! Kẻ nào dám ra tay? Hai ngón tay của ông đâu rồi? A?! Là ai làm?! Đứa nào làm ngón tay ông thành như vậy? Ngón tay đâu rồi!”

“Cha!” Hà Hoa, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng xông đến.

Mẹ Hà Hoa run run khóc than: “Là do kẻ trời đánh nào làm! Đây là muốn mạng của người ta mà! Cái tay đang yên đang lành thế này… hu hu… còn có thể cầm nắm được không… còn có thể mọc ra được hay không? A? Còn có thể mọc ra không?”

“Mọc cái rắm!” Cha Hà Hoa cuối cùng cũng mở miệng, cắn răng hét: “Bà nghĩ là đang cắt rau hẹ sao, cắt hết thân rồi sẽ mọc ra tiếp. Mau rót cho tôi chút rượu, để tôi sát trùng.”

Nha đầu béo đang bưng nước ấm vào, thấy tay cha Hà Hoa, cũng thét lên một tiếng, suýt chút nữa làm đổ chậu nước, nghe thấy cha Hà Hoa bảo, nha đầu béo run run nhanh chóng chạy đi lấy rượu.

Cha Hà Hoa nắm cổ tay trái của mình, nói: “Chuyện của Hạnh Hoa coi như xong, sau này người của Vương gia trang không đến đây nữa, các người cũng không được phép đến Vương gia trang, từ nay chúng ta không còn quan hệ thông gia gì với lũ đó nữa.”

Đại Bảo bùng nổ, mắt đỏ long sòng sọc mắng: “Con biết là lũ khốn nạn kia mà, là chúng đã khiến cha thành thế này có đúng không! Đồ khốn kiếp, con đi làm thịt chúng!” Nói xong cậu xông thẳng ra ngoài.

“Quay lại ngay!”Cha Hà Hoa gọi Đại Bảo lại, lạnh lùng nói: “Tao làm thịt mày trước đấy thằng khốn! Mày coi lời tao nói là nước đổ đầu vịt hả! Chuyện này coi như chấm dứt! Thằng nhãi ranh, nếu mày dám bí mật đi đòi nợ! Tao sẽ không nhận mày là con nữa!”

Hà Hoa khóc khuyên Đại Bảo: “Nghe cha đi, nếu đệ đi, chẳng phải tay cha bị thương là vô ích rồi sao!”

Đại Bảo tức tối đạp cửa, giận đến nỗi nước mắt chảy dài.

Mẹ Hà Hoa vẫn đứng ở trước mặt nắm tay cha Hà Hoa, khóc nát tim vỡ phổi: “Ông trời sẽ giết đám khốn nạn kia! Lũ chết giẫm muốn giết người! Lũ chúng mày sẽ không được chết tử tế… Đánh đập hành hạ khiến con gái tao phải bỏ trốn, giờ còn chém cả tay chồng tao, chúng mày là lũ súc vật khốn kiếp… chúng mày sẽ không được chết tử tế… Diêm Vương sẽ đem hồn của chúng mày ném vào núi đao, quăng xuống vạc dầu, rán chết lũ chết tiệt chúng mày… A…”

Tất cả mọi chuyện về việc Hạnh Hoa bỏ trốn cũng đã được kể rành rành trong những tiếng chửi rủa của mẹ Hà Hoa.

Sau đó, Hà Hoa gián tiếp nghe được toàn bộ quá trình xảy ra chuyện này. Ngày đó một mình cha cô đến Vương gia trang, đưa tiền cho nhà họ Vương trước mặt trưởng bối Vương Nhị gia trong thôn. Nhà họ Vương nhìn, vẫn là lấy lý do kia: không thể giải quyết riêng được, phải báo quan phủ để xử lý! Nhà chúng ta mất con dâu, ngay cả thể diện cũng không còn! Không thể chỉ vì chút tiền mà bỏ qua được!

Cha Hà Hoa nghe xong cũng không cò kè mặc cả, rút ra một con dao làm bếp từ trong túi. Mọi người đoán ông định giở trò đe dọa, không ngờ ông lại giơ tay lên, sau đó chặt một ngón tay của mình, không hề chớp mắt, ông giương cằm lên hỏi: “Cái này đã đủ chưa?” Toàn bộ người nhà họ Vương đều bị dọa đến choáng váng, làm sao có thể đáp lại, cha Hà Hoa lại nói: “Sao, còn chưa đủ? Ta lại chém thêm ngón nữa!” Dứt lời ông liền giơ tay chém một ngón nữa. Người nhà họ Vương lúc này mới phản ứng lại, sợ tới mức không dám hé răng.

Cha Hà Hoa chặt hai ngón tay, máu trên tay không ngừng chảy, trên mặt trắng bệch không có chút sắc hồng, lấm tấm mồ hôi, nhưng mặt không nhăn mày không nhíu hỏi: “Còn chưa đủ? Vậy ta lại chặt thêm ngón thứ ba!” Nói xong giơ tay lên chuẩn bị chém xuống, nhưng dao vừa hạ xuống một nửa liền bị Vương Nhị gia cản lại. Người nhà họ Vương vốn chỉ muốn vòi tiền, không ngờ lại ầm ĩ đến mức này, bọn họ cũng không dám nói lời nào, nhận tiền rồi nhanh chóng mời cha Hà Hoa về.

Cha Hà Hoa bước lên trước nói với người nhà họ Vương: “Hôm nay ta ở chỗ này để lại hai ngón tay, sau này ai còn muốn tính toán chuyện này nữa, thì trước hết phải trả lại hai ngón tay cho ta đã rồi mới nói tiếp!”

Chương 40

Tay cha Hà Hoa còn chưa lành thì đã đến vụ gặt mùa thu. Khu đất trên núi của nhà họ Hoắc không thu hoạch được gì đúng như dự đoán, Hà Hoa và Trường Sinh nhanh chóng làm xong việc nhà mình, rồi đến giúp nhà mẹ.

Tuy cha Hà Hoa biết nếu không có vợ chồng Trường Sinh giúp đỡ thì nhà ông không thể thu hoạch xong lương thực, nhưng ngoài miệng ông vẫn có vẻ rất miễn cưỡng, dù ông đã mất hai ngón tay, nhưng không muốn người nhà cảm thấy ông đã trở nên vô dụng. Thấy vợ chồng Hà Hoa đến, sắc mặt ông cũng chả tốt chút nào, giống như rất khó chịu cằn nhằn, nói hai vợ chồng họ là kẻ trộm, vừa thu xong lương thực trên núi đã chạy ngay tới đây làm việc, là có mưu đồ lấy trộm lương thực của nhà ông.

Hà Hoa biết tính tình cha mình, cũng không nói gì, lại nhìn thấy cha mất đi hai ngón tay trái cô càng cảm thấy đau lòng hơn. Cô biết hai ngón tay này của cha cô tất cả là vì Hạnh Hoa. Ngày đó cô quỳ xuống dập đầu ở Vương gia trang, cũng là sợ người ta vì nhà mình gây chuyện mà cố tình bắt nạt Hạnh Hoa, cha cô chặt đứt hai ngón tay này cũng là để chấm dứt hoàn toàn chuyện Hạnh Hoa. Thứ nhất là không để cho lũ khốn nhà họ Vương sau này thường xuyên đến đòi tiền nhà họ, cũng để cho người trong nhà được hưởng cuộc sống an bình; thứ hai, cũng là vì giữ lại đường lui cho Hạnh Hoa. Một mình em gái cô sống bên ngoài, nếu có một ngày không chịu nổi nữa tìm về nhà cha mẹ nương tựa, nhà họ Vương cũng không có cách nào đến gây phiền toái cho em cô nữa.

Suy nghĩ đến điều này, những uất ức tích tụ trong lòng cô với cha ngày trước chẳng đáng là gì, cô cũng không để bụng cha cô ngoài miệng mắng chửi khó nghe thế nào. Cô chỉ sợ tên ngốc Trường Sinh không chịu được những lời mắng nhiếc của cha cô, nhưng quan sát hai ngày, cô phát hiện mình đã lo lắng thừa rồi. Bất luận ngoài miệng cha cô lầm bầm mắng nhiếc như thế nào, Trường Sinh dường như hoàn toàn không nghe thấy, vẫn làm việc không tiếc sức lực như mọi khi, làm xong việc của hắn rồi lại tranh việc của cha cô.

Cứ liên tục như thế, cha Hà Hoa cũng thấy phí công, ông cảm thấy mình bị một tên ngốc xem thường, tên ngố này chắc đang khỉnh bỉ lão già, tay tàn phế không thể làm việc như ông. Lúc Trường Sinh lại đến giúp ông làm việc, ông liền trừng mắt mắng nhiếc hắn, bảo hắn đứng ở bên cạnh đợi. Trường Sinh bị ông gào thẳng vào mặt nên hơi hoảng sợ, hắn cảm thấy mình đã làm sai gì đó, vẻ mặt sợ hãi nhìn khắp nơi tìm kiếm Hà Hoa, thấy cô tươi cười, hắn mới an tâm, nhếch miệng cười thỏa mãn: không làm sai, ta không hề làm sai, Hà Hoa cười, ta làm đúng rồi. Sau đó cũng không để ý đến cha Hà Hoa nữa, như được khen thưởng hắn tiếp tục cướp việc của cha Hà Hoa.

Cha Hà Hoa thấy hắn cười nên càng ngạc nhiên, hận không thể bay lên đá cho hắn một đá rồi thét lên: “Mày cười ngơ ngơ cái rắm!” Nhưng Trường Sinh dù sao cũng là con rể, ông không thể muốn đánh thì đánh giống như con trai mình, ông cũng chỉ lầm bầm vài câu rồi bỏ đi.

Những lần sau, Trường Sinh luôn cẩn thận suy nghĩ, người này không giống Hà Hoa, lúc vui vẻ Hà Hoa đều cười, còn ông ấy vui vẻ lại lớn tiếng la mắng. Trường Sinh từ lúc nhìn nhận vấn đề như thế, khi cha Hà Hoa trừng mắt la hét hắn, Trường Sinh cũng chả thấy thấp thỏm lo âu chút nào. Hắn rất vui vẻ vì mình đã làm được việc xem như “có ích”, vì thế hắn thường xuyên cong cong khóe miệng. Cha vợ là người Hà Hoa quan tâm lo lắng, hắn cũng phải quan tâm chăm sóc ông, Trường Sinh tự nói với mình như vậy.

Không thể tát vào một gương mặt tươi cười, qua một thời gian, cha Hà Hoa cũng không thể chịu nổi, con rể cứ luôn tay làm việc thay mình, bị đánh bị mắng cũng không hề than một tiếng, luôn bày ra dáng vẻ hiền lành, thật sự là không thể bới móc được chút xíu sai sót nào, nếu ông vẫn còn soi mói như vậy, thì có vẻ là ông đang cố tình gây sự. Dần dần cha Hà Hoa cũng bớt mắng chửi. Nhưng ông không la mắng, lại khiến Trường Sinh cảm thấy không quen, sau một thời gian ngắn lo sợ bất an trong lòng mới yên ổn, lại có thêm một khái niệm mới về chuyện vui buồn: lúc ông la mắng là lúc ông vui vẻ, khi mắng nhiếc cũng là vui vẻ, ông ấy luôn luôn vui vẻ.

Dù trong lòng hai người kia suy nghĩ thế nào, nhưng thấy cha cô và Trường Sinh dường như đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó, họ đang dần dần tiếp nhận lẫn nhau, Hà Hoa cuối cùng cũng cảm thấy rất vui mừng, cô cảm thấy đám mây đen vẫn treo cao trên đỉnh đầu mỗi ngày dần dần tản ra, khiến cho cả người cô đều cảm thấy ấm áp, dễ chịu.

Điều khiến cho cô cảm thấy vui mừng không chỉ có việc Trường Sinh dần dần tiếp nhận người nhà của cô, mà còn có tình trạng vô cùng đặc biệt của cô: hai tháng nay kinh nguyệt của cô không tới.

Trước đó cô vẫn lo âu vì chuyện của Hạnh Hoa, cảm thấy cơ thể chỉ hơi mệt mỏi nên không suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay tâm trạng cô mới tốt hơn một chút, cô mới đoán rằng chẳng lẽ mình đã có con!

Hà Hoa vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, cũng thấp thỏm không dám nói với người khác, chỉ sợ mình đoán sai rồi lại mừng hụt, đợi thêm tháng này nữa, nếu kinh nguyệt vẫn không tới, có lẽ suy đoán của cô đã đúng vài phần, nhưng cô không dám nói trước với người nhà, chỉ lén đi nhờ thầy Chu bắt mạch. Thầy Chu đặt tay lên cổ tay cô, một lúc sau liền nở nụ cười.

Về nhà, Hà Hoa chạy vào phòng bà Tứ trước, đỏ mặt báo lại chuyện có thai cho bà. Bà Tứ nghe xong ngẩn người, lập tức mừng rỡ không biết làm sao, kéo tay Hà Hoa cười ứa nước mắt, chỉ hỏi cô Trường Sinh đã biết chưa. Hà Hoa ngượng ngùng bảo còn chưa kể với hắn, cũng không biết nên nói với hắn thế nào. Bà Tứ cười bảo không biết nên nói như thế nào thì cũng phải nói chứ, đây là con của hai người, cô định để cho người khác báo với Trường Sinh sao? Hà Hoa nghe xong, ngượng nghịu nở nụ cười.

Buổi tối, Hà Hoa trải thảm rồi nằm trên giường lò chờ, Trường Sinh quanh quẩn trong nhà bếp rất lâu mới rửa sạch cánh tay, mặc độc một chiếc quần vào phòng, vừa vào phòng đã vội vàng trèo lên giường lò, sáp đến cạnh Hà Hoa nói: “Ta tắm rồi.”

Hà Hoa nghe hắn nói, liền biết hắn muốn làm chuyện đó, cô đành làm bộ không hiểu ừ một tiếng, rồi cởi áo khoác chui vào túi ngủ.

Trường Sinh cảm thấy Hà Hoa đã đồng ý, lại thấy cô cởi áo ngoài trong lòng càng vui mừng, hắn nhanh chóng cúi đầu kéo quần, chỉ hai ba động tác đã cởi sạch sẽ, nhưng đợi hắn cởi xong chuẩn bị hành động, đã thấy Hà Hoa nằm trong túi ngủ quay lưng lại với hắn, dường như đang ngủ.

Trường Sinh thất vọng cau mày, tay kéo kéo chăn Hà Hoa.

Hà Hoa quay đầu nhìn hắn: “Làm gì vậy?”

Trường Sinh nhìn Hà Hoa, lại cúi đầu nhìn bên dưới của mình, dường như muốn cô kiểm tra: “Ta tắm rồi.”

Hà Hoa không nhịn được đành cười nói: “Tắm rồi thì chàng ngủ đi, nói với ta làm gì.”

Trường Sinh vội vàng nói: “Tiến vào, tiến vào.”

Hà Hoa ngắt lời: “Này, từ bỏ ý nghĩ đó đi, chàng tiến vào túi ngủ của mình ngủ đi.”

“Không phải tiến vào túi ngủ, là tiến vào nàng…” Trường Sinh nói xong liền bắt đầu với vào trong túi ngủ của Hà Hoa, ngựa quen đường cũ sờ vào đũng quần của cô.

Hà Hoa xoay người né tránh, túm tay hắn ném ra khỏi chăn của cô, giống như nũng nịu thì thầm với hắn: “Tiến vào cái gì, không cho giày vò ta nữa… Mỗi lần chỉ để ý đến sự thoải mái của mình, cũng không để ý người ta đau hay ngứa…”

Trường Sinh nói: “Nàng đau chỗ nào ta xoa cho nàng, nàng ngứa ở chỗ nào ta sẽ gãi cho nàng, cho ta vào đi, đã lâu không được vào rồi!”

Lời Trường Sinh nói không sai, từ lúc xảy ra chuyện của Hạnh Hoa, trong lòng Hà Hoa luôn rầu rĩ, còn có tâm tình nào làm những chuyện như thế, gần đây lại tới vụ gặt mùa thu, ban ngày mệt mỏi, buổi tối cũng chẳng nghĩ được gì, tuy Trường Sinh luôn sáp lại gần cô, nhưng cô sợ hắn cả ngày vất vả còn thêm việc này nữa sẽ rất mệt mỏi nên phải đẩy hắn ra. Nghĩ đến Trường Sinh quả thật là nghẹn không ít ngày, nhưng giờ đây cô cũng cảm thấy không đúng lúc, trước tiên là vì con, sức của hắn trâu bò như thế, chỉ sợ không cẩn thận sẽ gây tổn thương cho đứa bé trong bụng cô.

Hà Hoa nhếch miệng cười, cố ý đùa với hắn: “Không được, hôm nay không thể được, về sau cũng không cho, nếu chàng muốn, thì cũng chỉ được phép nằm bên cạnh sờ đũng quần thôi.”

Trường Sinh ngẩn ra như bị sét đánh, vẻ mặt giống như bị phán tử hình, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là hắn đã làm sai chuyện gì đó, nên Hà Hoa mới phạt hắn. Làm sai chuyện gì… Làm sai rồi… trong đầu Trường Sinh không ngừng xoay chuyển, nhớ lại tất cả những chuyện mấy ngày nay mình làm cũng như tất cả những lời hà Hoa nói, sau đó xác định hắn quả thực không làm sai chuyện gì, trừng mắt hùng hồn hỏi: “Vì sao!”

Hà Hoa đỏ mặt nói: “Ta nói không được, không thể được… chàng mà vào sẽ đụng vào con…”

Trường Sinh im lặng, vẫn trừng mắt nhìn Hà Hoa, dường như không hiểu gì cả.

Hà Hoa bất đắc dĩ trừng mắt với hắn một cái, xốc chăn lên, vuốt bụng mình nói: “Con chàng ở bên trong… Không phải chàng nói muốn có con sao, tay nhỏ, chân nhỏ, con chim non cũng nhỏ, bây giờ đang ở trong bụng ta đấy… Chàng sắp làm cha…”

Mắt Trường Sinh lại trợn to thêm nữa, ánh mắt từ từ chuyển qua bụng Hà Hoa, kinh ngạc nhìn một lúc lâu, hoảng hốt lẩm bẩm: “Con ở bên trong… Con ta, con của Trường Sinh…” Hắn lầm bầm như đang ngẫm nghĩ lại, rồi chăm chú nhìn Hà Hoa bảo: “Là con trai của Trường Sinh và Hà Hoa, là con trai của chúng ta.”

Hà Hoa cười đáp: “Ừ, đúng… nhưng cũng có thể là con gái, chàng sẽ không buồn nếu ta muốn sinh con gái chứ.”

Trường Sinh không đáp, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm bụng Hà Hoa. Ở đó có một bé con, hắn trừng mắt nhổm về phía trước, vén áo của Hà Hoa lên, bụng cô lộ ra, hắn cẩn thận đặt tay lên trên bụng. Bé con… bé con… Ở đâu nhỉ? Tay hắn đặt trên bụng Hà Hoa một lúc rồi bắt đầu xoa xoa, muốn tìm kiếm tung tích của bé con, sờ soạng một lúc lâu cũng không thấy gì. Có lẽ là trốn rồi, Trường Sinh suy nghĩ rồi ấn bụng Hà Hoa.

Hà Hoa buồn cười, bắt lấy tay hắn nói: “Làm gì vậy, đừng ấn hỏng đấy.”

Trường Sinh dường như sợ mình thực sự ấn chết đứa bé vội nắm lấy tay của mình, sửng sốt, hỏi: “Ở đâu… Không có… Bụng vẫn phẳng…”

Hà Hoa khẽ đặt tay lên bụng mình, vừa vuốt ve, vừa thỏa mãn lên tiếng: “Con còn nhỏ, chờ mấy tháng nữa sẽ lớn lên, lúc ấy có thể sờ được.”

“Ừ…” Trường Sinh ngơ ngác đáp lại, nhìn chằm chằm Hà Hoa đang xoa tay trên bụng cô, sau đó hắn dường như không hài lòng kéo tay Hà Hoa ra, học theo giọng điệu vừa rồi của cô nói: “Nàng cũng đừng ấn nữa, sẽ hỏng đấy.”

Hà Hoa lại đặt tay lên bụng, nhếch cằm nói: “Ta biết nên xoa, nên sờ ở chỗ nào, đây là con của ta.”

Trường Sinh đặt hai tay ở trên đùi mình chùi tới chùi lui, thèm muốn nhìn bụng vợ một lúc, ý thức được dường như mình đang bị bắt nạt, hắn nhanh chóng đặt tay lên bụng cô, nói: “Ta không ấn, ta cũng sờ, đây cũng là con của ta.”