Người Bán Hàng Vĩ Đại Nhất Thế Giới - Chương 07 - 08

Chương VII

Hafid cùng với con lừa của mình đi vào thành Damacus qua cổng thành phía đông. Anh cưỡi lừa dọc theo con đường chính của thành phố trong hồ nghi và lo lắng, tiếng ồn ào và í ới từ hàng trăm người bán hàng ở chung quanh không làm dịu đi được nỗi lo sợ trong lòng Hafid. Đi vào một thành phố lớn trong một thương đoàn lớn như thương đoàn của ông Pathros là một việc, mà đi một mình cô độc lại là một việc khác. Những người bán hàng rong ập đến từ mọi hướng, người nào người nấy với hàng trên tay, tất cả đều cố sức rao hàng lớn hơn những người khác. Hafid đi qua những gian hàng nhỏ như chiếc hộp cho đến những cửa hàng to lớn trưng bày hàng thủ công bằng đay, bạc, sợi, gỗ v. v... Và mỗi một bước chân, con lừa của anh lại đưa anh đối diện những con người với dáng vẻ nghèo khổ, tay dang rộng mời chào như xin xỏ tình thương.

Trước mặt Hafid, bên kia tường thành phía tây, ngọn núi Hermon vươn cao sừng sững. Dù đang giữa mùa hè nhưng ngọn Hermon vẫn phủ đầy tuyết trắng, ngọn núi như đang ném xuống khu chợ ồn ào một cái nhìn nghiêm khắc, chịu đựng. Hafid rời khỏi con đường náo nhiệt để tìm một nơi trú chân và không mấy khó khăn, anh tìm được một quán trọ tên gọi Moscha. Anh trả trước một tháng tiền trọ cho một căn phòng nhỏ, sạch sẽ. Anh cho lừa vào chuồng ở phía sau rồi ra tắm ở giòng sông Barada gần đó trước khi trở về những bí mật của mình.

Hafid đặt chiếc rương gỗ quý giá của mình xuống chân giường rồi bắt đầu tháo những đai da ràng quanh, nắp rương mở ra dễ dàng và Hafid lặng nhìn những cuộn da bí mật của mình. Anh đưa tay ra chạm nhẹ vào những cuộn da một cách kính cẩn. Ở dưới bàn tay của Hafid chúng dường như sống động, anh rụt tay lại. Hafid đứng dậy đi lại phía cửa sổ mở ra đường, từ xa hơn nữa dặm đường, tiếng huyên náo từ khu chợ ồn ào vọng đến. Sợ hãi và nghi ngờ lại trở lại khi Hafid hướng nhìn về phía vọng lại tiếng ồn ào và anh cảm giác như niềm tin của mình đang lay động. Hafid nhắm mắt lại, tựa đầu vào tường nói lên thành tiếng: “Ôi điên khùng làm sao khi ta dám mơ rằng ta, một tên chăn lạc đà, lại có thể một ngày kia trở thành người bán hàng vĩ đại nhất thế giới khi mà ta không đủ can đảm để ngay cả đi qua đám chợ dưới kia. Ngày hôm nay mắt của ta mới thực sự chứng kiến hàng trăm người bán hàng, được trang bị về nghề nghiệp tốt hơn ta. Mọi người có vẻ như được trang bị sẵn sàng cho khu rừng rậm rạp dưới kia. Thật là khờ dại khi nghĩ rằng ta có thể cạnh tranh và vượt qua bọn họ. Ôi ông Pathros, ông chủ Pathros của tôi, tôi sợ là sẽ làm ông thất vọng mất thôi.”

Anh nằm lăn ra giường, mệt mỏi vì chuyến hành trình, anh bật khóc cho đến khi ngủ thiếp.

Khi Hafid tỉnh dậy, trời đã sáng. Trước khi kịp mở mắt ra anh đã nghe thấy tiếng chim. Anh ngồi dậy và ngạc nhiên khi thấy một con chim sẻ đang đậu trên nắp rương đựng các cuộn da, nắp rương vẫn mở. Anh ra cửa sổ, ngoài kia hàng ngàn con chim sẻ đang hót ríu rít trên những cành sung dâu, cành vã, chúng đang vui mừng đón chào một ngày mới. Trong lúc đứng nhìn, một vài con bay đến nơi cửa sổ nhưng rồi lập tức lại bay đi. Hafid quay lại nhìn vị khách không mời lông vũ của mình. Con chim nhỏ gục gặc đầu nhìn anh như đáp trả.

Hafid tiến chầm chậm lại bên chiếc rương, đưa tay ra. Con chim bay lên đậu vào lòng bàn tay anh.”Hàng ngàn đồng loại của mày ở ngoài kia và chỉ có mình chú mày là có đủ can đảm để vào đây.”

Con chim mổ mổ vào lòng bàn tay của Hafid và anh đem con chim lại nơi có túi xách đựng bánh mì và bơ của mình. Hafid bẻ vụn một mẩu bánh mì và rải ra bàn cho con chim, nó mổ lấy những vụn bánh.

Một ý nghĩ chợt đến với Hafid, anh trở lại bên cửa sổ sờ vào tấm lưới che. Chúng quá nhỏ và khít khao, không một con chim sẻ nào có thể chui qua lọt. Và rồi Hafid chợt nhớ lại giọng nói của ông Pathros và lập lại lớn tiếng: “Thất bại không thể đánh gục được con nếu mong ước thành công của con đủ mạnh.”

Anh trở lại bên chiếc rương, thò tay vào trong lấy ra cuộn da thứ nhất, anh giở cuộn da ra. Nỗi sợ hãi trong anh biến mất. Hafid quay lại nhìn con chim. Nó cũng đã bay đi. Chỉ còn lại những vụn bánh mì như là bằng chứng cho việc từng hiện diện của vị khách không mời, con chim nhỏ can trường. Hafid quay lại với cuộn da, anh đọc dòng đầu tiên: “Cuộn thứ nhất.” Và rồi anh khởi sự đọc...

Chương VIII

Cuộn thứ nhất

Hôm nay tôi tẩy sạch tấm thân cằn cỗi của mình khỏi những vẩy khô của sự thất bại và những vết thương tồi tệ của sự nản lòng.

Hôm nay tôi lại được sinh ra và nơi tôi ra đời là một vườn nho đầy trái ngọt. Hôm nay tôi sẽ hái lấy những chùm nho đầy mật ngọt từ những cây nho cao lớn um tùm. Những cây nho đã được trồng bởi những người khôn ngoan nhất trong nghề nghiệp của tôi, những người đã đến đây trước tôi, từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Hôm nay tôi sẽ nếm thử vị ngọt từ những chùm nho của những cây này và sẽ, thực sự, nuốt lấy những hạt giống của thành công trong từng trái nho và một đời sống mới sẽ nẩy mầm trong tôi.

Nghề nghiệp mà tôi đã chọn lựa là hết sức nặng nề, dẫy đầy những lần thất bại và khổ đau. Xác của những người thất bại đã chất cao như núi, và bóng của ngọn núi này có thể che lấp mọi kim tự tháp trên thế gian này.

Bây giờ tôi sẽ không thất bại nữa, không như những kẻ khác nữa, vì lúc này tinh thần tôi sẽ là một con thuyền đưa tôi vượt qua những biển khơi bão tố và cặp đến những bến bờ mà mới chỉ ngày hôm qua thôi vẫn còn hoàn toàn là mộng tưởng đối với tôi.

Thất bại sẽ không còn là sự trả giá của tôi cho những nổ lực của mình. Cũng như thiên nhiên đã không sửa soạn cho thân thể tôi chịu đựng những nỗi đau không thể chịu và cũng không sửa soạn cho cuộc sống của tôi để chịu đựng những thất bại nản lòng. Sự thất bại, cũng như nỗi đau sẽ là những kẻ xa lạ với đời sống của tôi. Trong quá khứ tôi đã chấp nhận sự thất bại cũng như chấp nhận nỗi đau. Nay tôi chối bỏ chúng và tôi được sửa soạn sẵn sàng cho sự khôn ngoan và những nguyên tắc sẽ dẫn tôi bước ra khỏi bóng tối để đến với ánh mặt trời của sự giàu có, địa vị và hạnh phúc. Một ánh sáng còn hơn xa những giấc mơ hết sức viễn vông của tôi, đến mức ngay cả những cây táo vàng trong vườn của Hesperides cũng sẽ không hơn so với những gì mà tôi được tưởng thưởng.

Thời gian sẽ chỉ dạy mọi thứ cho những ai sống đời đời, nhưng tôi không có sự xa hoa đó của vĩnh cửu. Bây giờ, với thời gian hữu hạn của tôi, tôi phải thực hành cái nghệ thuật của sự kiên nhẫn cho đến khi hành vi tự nhiên của tôi không bao giờ còn phải vội vã. Để có được một cây Ô-liu, vua của các loài cây, ta phải cần đến hàng trăm năm nhưng với một bụi hành thì chỉ cần có chín tuần để nó trở thành già cõi. Tôi đã từng sống như một bụi hành. Và điều đó đã không làm tôi hài lòng. Bây giờ tôi là một cây Ô-liu, một cây Ô-liu lớn nhất và sẽ thật sự là một người bán hàng vĩ đại nhất.

Và làm sao để hoàn thành công việc này? Tôi không có hiểu biết cũng như kinh nghiệm để hoàn thành những gì to lớn, tôi hoàn toàn bở ngỡ vì ngu dốt và tự thán? Câu trả lời là đơn giản. Tôi sẽ bắt đầu công việc của tôi mà không bận tâm đến những hiểu biết không cần thiết hay những kinh nghiệm què quặt vô nghĩa. Thiên nhiên đã cho tôi sự hiểu biết và các bản năng lớn hơn nhiều so với những thú dữ trong rừng thẳm. Còn các giá trị của kinh nghiệm là không thể đo lường, kinh nghiệm là thứ vẫn thường được viện dẫn bởi những người già không còn minh mẫn và nói năng mù mờ.

Trên thực tế, kinh nghiệm vẫn thường nuốt gọn những năm tháng của một con người và vì vậy những bài học từ đó thường bị giảm gía trị bởi thời gian cần phải có để học tập cho được sự khôn ngoan từ đó. Và hơn nữa, kinh nghiệm cũng tương tự như thị hiếu, một hành động đã chứng tỏ thành công ngày hôm nay sẽ hoàn toàn vô dụng vào ngày mai.

Chỉ có những nguyên tắc là tồn tại và những thứ này tôi đang sở hữu –những quy luật sẽ dẫn tôi đến với sự vĩ đại được chứa đựng trong những cuộn da này. Những gì những cuộn da này chỉ dạy chúng ta là để tránh thất bại hơn là để giành lấy thành công, và chỉ có thành công trong tinh thần mới là đáng kể. Và thất bại được xác định ở đây là: “Thất bại là sự bất khả của con người để đạt đến những mục tiêu trong đời sống, bất kể mục tiêu đó là gì.”

Sự thật là, sự khác biệt duy nhất giữa những ai thất bại và những ai thành công là ở thói quen hành xử của họ. Thói quen tốt là chìa khóa của mọi thành công. Thói quen xấu là cánh cửa không khóa dẫn đến mọi thất bại. Vì thế, điều luật đầu tiên mà tôi tuân thủ là: “Tôi sẽ tạo dựng những thói quen tốt và trở thành nô lệ cho những thói quen đó.”

Là một đứa bé, tôi là nô lệ của sự kích động, bây giờ tôi là nô lệ của thói quen xử sự của tôi, như mọi người lớn. Tôi đã quy phục những ham muốn không kiềm chế của mình và để chúng tạo thành những thói quen xấu, những việc tôi làm trong quá khứ đã tạo thành mối nguy hiểm đe dọa cầm tù cả tương lai của tôi. Hành vi của tôi đã bị điều khiển bởi ham muốn, đam mê, ganh ghét, tham lam, đố kỵ, sợ hãi, môi trường, thói quen... và điều tệ hại nhất trong những điều này là thói quen. Từ đây, nếu tôi phải là nô lệ của thói quen, xin hãy cho tôi làm nô lệ của những thói quen tốt. Thói quen xấu của tôi phải bị tiêu diệt và tôi phải sẵn sàng cho những hạt giống, những mầm xanh tươi tốt.

Tôi sẽ tạo thành những thói quen tốt và trở thành nô lệ cho nhưng thói quen đó.

Làm sao tôi có thể hoàn thành được công việc gian nan này? Với những cuộn da này, việc đó sẽ được hoàn thành, trong mỗi một cuộn da có một nguyên tắc sống để loại trừ những thói quen xấu trong đời tôi và thay vào đó bằng một thói quen tốt sẽ đem tôi đến gần hơn, gần hơn nữa với thành công.

Đây là một định luật khác nữa của thiên nhiên, chỉ một thói quen mới có thể thay thế cho một thói quen. Và theo những gì được viết ở đây, để thể hiện một nhiệm vụ được chọn, tôi phải tuân theo thói quen đầu tiên của những thói quen mới của tôi, đó là:

- Tôi sẽ đọc mỗi cuộn da này suốt trong ba mươi ngày theo cách đã được hướng dẫn trước khi tiếp tục với một cuộn tiếp theo.

Bắt đầu, tôi sẽ đọc cuộn da thứ nhất trong im lặng ngay khi vừa thức dậy mỗi sáng. Rồi tôi sẽ đọc, vẫn im lặng, sau bữa trưa. Sau hết tôi sẽ đọc vào cuối ngày khi sắp sửa nghỉ ngơi, và điều quan trọng là tôi sẽ đọc lớn tiếng lần này.

Ngày hôm sau tôi cũng lập lại trình tự này và tôi sẽ tiếp tục theo cách đó suốt ba mươi ngày. Rồi đến cuộn thứ hai, cũng như vậy trong ba mươi ngày tiếp theo. Tôi sẽ tiếp tục theo cách này cho đến khi việc đọc trở thành một thói quen hàng ngày của tôi.

Và điều gì sẽ được hoàn thành với thói quen này? Ở đây ẩn chứa những bí mật được che giấu về sự hoàn thành của mọi con người, khi tôi lập lại những từ này hàng ngày, chúng sẽ dần trở thành một phần tinh thần năng động của tôi, và quan trọng hơn, chúng cũng ăn sâu vào phần tinh thần kia của tôi, một nguồn màu nhiệm luôn hiện hữu, nơi tạo dựng những giấc mơ và thường khiến tôi hành động theo những cách mà tôi không thể nào lý giải hay hiểu thấu.

Khi những câu chữ này đã được hấp thụ bởi phần tinh thần màu nhiệm của tôi, tôi sẽ bắt đầu thức dậy mỗi sáng với một sức lực sinh động mà trước đây tôi chưa hề biết đến. Sinh lực của tôi sẽ tăng lên, niềm hưng phấn của tôi sẽ trổi dậy, ham muốn được đối mặt với thế giới của tôi sẽ đánh bật mọi sợ hãi mà tôi từng có khi mặt trời mọc và tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc không tưởng nổi khi được hiện hữu trong cái thế giới đầy ganh ghét và tranh đua mà tôi vẫn luôn e ngại này.

Tôi sẽ phản ứng với tất cả mọi cảm xúc mà tôi đối đầu theo cách mà những cuộn da này đòi hỏi tôi phải phản ứng, và rồi những hành động và phản ứng của tôi sẽ ngày càng trở nên dễ dàng với sự thực hành thường xuyên.

Và từ đó một thói quen tốt mới sẽ thành hình khi nó được lập đi lập lại mãi cho đến khi tôi luôn luôn thấy hài lòng mỗi khi hành động, và nếu đó là một sự hài lòng nó sẽ trở thành tự nhiên để lập lại điều này thêm nữa và thêm nữa. Khi tôi luôn hành động như vậy, điều này sẽ trở thành một thói quen và tôi sẽ là nô lệ của thói quen đó vì đó là một thói quen tốt.

Hôm nay, tôi bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi tự hứa với mình rằng sẽ không một điều gì có thể làm chậm lại sự lớn dậy của đời sống mới trong tôi. Tôi sẽ không một ngày không đọc những cuộn da này, cũng không thay bằng một lúc nào khác. Tôi không được, tôi sẽ không phá vỡ thói quen đọc chúng hàng ngày và thật sự thì một vài lúc hàng ngày bỏ ra cho thói quen này chỉ là một cái giá quá nhỏ cho sự thành công và hạnh phúc sau này sẽ là của tôi.

Khi tôi đọc đi đọc lại những gì trong các cuộn da này, không bao giờ tôi để cho sự ngắn gọn hay đơn giản của chúng làm tôi coi nhẹ chúng. Hàng ngàn trái nho mới ép ra được một hũ rượu và bã còn lại được vứt ra cho chim chóc. Và cũng vậy với những trái nho của sự khôn ngoan từ năm tháng. Tất cả được chắt lọc kỹ càng và những gì còn lại sẽ được gởi đi cho gió. Chỉ có sự thật tinh tuyền ở lại trong từng câu chữ. Tôi sẽ uống như được chỉ dẫn và không để uổng phí một giọt nào. Và hạt giống của thành công, tôi sẽ nuốt trọn.

Ngày hôm nay thân thể già cỗi của tôi đã đổi thay, tôi ngẩng cao đầu giữa con người mà họ không nhận biết -ngày hôm nay tôi là một người mới với một cuộc đời mới.