Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 165 - 166

Chương 165: Bao vây

- Ồ, vừa mới có gió thổi qua nên hỏa đăng liền bị tắt, ta định chuẩn bị thắp lại đây.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Lạc Ngưng nép người mình nằm xuống, mắc cỡ không dám cất tiếng.

Xảo Xảo đưa bát cháo hạt sen đặt lên trên bàn, mỉm cười:

- Cơn gió thổi tới thật không đúng lúc, muội vừa mới quay lại liền làm tắt đèn, đại ca huynh cùng với Ngưng tỷ tỷ vừa nói chuyện gì đó?

“Phách” một âm thanh vang lên, Lâm Vãn Vinh vừa đánh lửa châm, ngọn đèn lập tức sáng rực lên. Lạc Ngưng sớm khôi phục tư thái bình thường, hai tay nắm chặt mép chăn, mặt hồng lên như diễm phong, cũng không dám nhìn Xảo Xảo, càng không dám nhìn Lâm Vãn Vinh. Nàng vốn sinh ra đã xinh đẹp, qua một phen lâm bệnh trông rất đáng thương, lại thêm đang ai oán lẫn e thẹn, thật làm người ta sinh lòng yêu mến. Lâm Vãn Vinh trong lòng nhảy rộn: “Nha đầu này mang nhiều vẻ mê hoặc người ta a! rõ ràng là muốn chiếm đoạt ta mà!”

- Ta cùng Lạc tiểu thư đang nói vài chuyện khá thú vị. Xảo Xảo, cháo thật thơm à, Lạc tiểu thư cần ăn nhiều một chút.

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Ngưng một cái.

Xảo Xảo bưng bát cháo hạt sen đưa đến trước người Lạc Ngưng, đỡ Lạc Ngưng ngồi dậy, thấy mặt nàng ửng hồng, ánh mặt long lanh ôn nhu, bệnh tật dường như khỏi được bảy tám phần, nhất thời kinh ngạc:

- Ngưng tỷ tỷ, người đã khỏe lên nhiều rồi ư?

Lạc Ngưng cố che đi khuôn mặt đỏ bừng, khẽ “ừm” một tiếng:

- Cùng Lâm đại ca nói chuyện một chút, đã tốt hơn nhiều rồi.

Lạc Ngưng thực ra hoàn toàn do tâm bệnh, một khi tâm sự được giải, tự nhiên nhanh chóng khỏe lên. Thân thể nàng đã khôi phục một chút sức lực, thoáng một hơi ăn một chén cháo hạt sen, thấy Lâm Vãn Vinh nhìn mình mỉm cười, nhịn không được vẻ mặt lại thêm thẹn thùng, ngập ngừng nói:

- Đại ca, cháo hạt sen này Xảo Xảo nấu ngon vô cùng, huynh cũng ăn đi..

Xảo Xảo cười khách khách:

- Đại ca, huynh nói nhiều thêm chút nữa, Ngưng tỷ tỷ chắc chắn còn có thể ăn được hai chén đó!

- Nha đầu đáng chết, nói lung tung gì đấy?

Lạc Ngưng trong lòng có quỷ, nghe Xảo Xảo nói lời ấy, nhịn không được nàng đưa tay đánh khẽ một cái, ánh mắt nhìn thoáng qua họa quyển để trên bàn, ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, họa quyển này ở đâu ra vậy, sao ta chưa từng thấy qua?

Xảo Xảo thình lình tỉnh ngộ, vừa rồi mới đi ra ngoài, đại ca đặt họa quyển này lên bàn, sao lại để Ngưng tỷ tỷ lại nhìn thấy được. Nàng vội vàng chạy tới, sắc mặt đỏ bừng, giấu họa quyển phía sau mình đáp:

- Cái này do muội vẽ lung tung chơi thôi, không quan hệ tới đại ca.

Toát mồ hôi a! Lóng ngóng che đậy thì càng phô ra, Lâm Vãn Vinh cũng xấu hổ đỏ mặt lên: “Hai nha đầu này ở cùng một chỗ, lão tử không đần độn cũng biến thành ngu ngốc.” Lúc này trong khuê phòng cực kỳ tĩnh mật, hai nữ tử xinh đẹp này, một người sớm tự định là lão bà của hắn, người kia đối với hắn ngầm có tình cảm, nói hắn là chúa tể đích thực của khuê phòng này, một chút cũng không sai. Lâm Vãn Vinh nhớ tới ở bên ngoài cùng Xảo Xảo một phen phong lưu, trong lòng nhịn không được thấy buồn cười: “Sớm biết như vậy, lão tử đã quang minh chính đại mà làm luôn rồi, cần gì phải lén lén lút lút.”

Lạc Ngưng sao có thể không biết họa quyển kia là cái gì, liếc mắt nhìn trộm Lâm Vãn Vinh một cái, nhất thời vô cùng ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lâm Vãn Vinh hết nhìn Xảo Xảo lại nhìn Lạc Ngưng, cảm giác muốn cười to: “Trương Tam bên phòng vẽ Lý Tứ, Lý Tứ trong phòng lại vẽ Vương Ngũ, nếu thật sự được ngay như thế thật là tuyệt vời!”

Hai tiểu ni tử trong lòng có quỷ, nhất thời đều không dám nói chuyện, Lâm Vãn Vinh thấy thần thái hai người rất buồn cười, nhưng lại có đôi chút cảm động, những cô nương này đều thật là thuần phác, đáng yêu.

Đợi một lúc lâu, Xảo Xảo rốt cuộc ngước đầu lên, nét hồng trên mặt dần dần tan đi. Nàng thấy Lạc Ngưng khôi phục nhanh như thế, trong lòng thật sự vui mừng, nói với Lâm Vãn Vinh:

- Đại ca người sau này đến đây thăm non Ngưng tỷ tỷ nhiều nhé, như vậy chắc sẽ hồi phục nhanh hơn ít nhiều đó.

- Đừng…!

Lạc Ngưng vội vàng cả kinh kêu lên, thấy hai người đồng thời cùng nhau nhìn thẳng vào mình, nàng trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo lắng, đồng thời cũng đứng dậy đi tới, khẽ nói:

- Lâm đại ca nhiều việc phải làm, làm sao tâm tư có thể đặt ở một mình ta, tiểu nữ tử yếu đuối này. Hôm nay gặp mặt, cũng đã thỏa mãn tâm nguyện Lạc Ngưng, nào dám tiếp tục làm phiền đại ca.

“Tâm tư của nữ nhân như thật là khó đoán, nha đầu kia lúc thì lớn mật như vậy lúc lại e lệ”, Lâm Vãn Vinh cũng không rõ nàng suy nghĩ cái gì.

Bệnh tình Lạc Ngưng tốt lên rất nhiều, hai nha đầu to nhỏ nói chuyện, bỏ Lâm Vãn Vinh qua một bên, hắn cũng chả biết nên đi hay là nên ở.

Lạc Ngưng giữ chặt tay Xảo Xảo:

- Hảo muội muội, ta một mình ở trong phòng này có chút sợ hãi, muội tối nay hãy ở lại đây, chúng ta cùng nhau tâm sự mấy chuyện riêng tư.

Xảo Xảo nhẹ nhàng ừm một tiếng, cười nói:

- Muội sẽ ở lại bồi tiếp tỷ tỷ.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Xảo Xảo ở lại bồi tiếp Lạc Ngưng, vậy ta có phải ở lại bồi tiếp Xảo Xảo chăng?” Thấy hai nữ tử nhan sắc xinh đẹp rạng ngời, miệng cười như hoa, Lâm Vãn Vinh trong lòng rối bời, phải chăng lão tử cũng nên ẵm luôn cả cô nàng Lạc Ngưng này? Lẽ nào muốn ta làm ngựa giống sao? Không khỏi vất vả quá đó.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lâm Vãn Vinh chỉ đành cáo từ xuống lầu, Lạc Ngưng yên lặng nhìn hắn, nhưng lại không biết nên nói gì. Trong khi Xảo Xảo tiễn hắn đi xuống, đột nhiên cất tiếng cười nói:

- Đại ca, muội coi Ngưng tỷ đối với chàng rất tốt, chàng cần phải nhớ nên thường đến thăm tỷ ấy.

Lâm Vãn Vinh thấy chúng quanh không có người, liền ôm lấy tiểu ni tử tới thân ái một chút:

- Muội không muốn đại ca thường xuyên đến thăm muội sao?

- Muốn!

Xảo Xảo rúc vào trong lòng hắn, ôn nhu nói:

- Đại ca, muội mỗi ngày đều muốn thấy huynh, nếu huynh đi luôn tới kinh thành, Xảo Xảo không biết phải sống thế nào đây?

Lâm Vãn Vinh thở một hơi dài: “Người xưa nói hồng nhan là mồ chôn anh hùng, lời này một chút cũng không sai. Lão tử chẳng có tham vọng gì lớn, cũng không thích là anh hùng, nhưng chỉ cần được ôm ấp tiểu ni tử Xảo Xảo này thì thật sự là nơi nào cũng không muốn đi,” hắn vỗ vỗ vai Xảo Xảo:

- Tiểu bảo bối, ta tới kinh thành tìm Thanh Tuyền tỷ tỷ của nàng rồi chúng ta cùng nhau trở về, sau đó sẽ cưới các nàng.

Xảo Xảo nhẹ nhàng ừm một tiếng, vùi đầu vào sâu trong lòng hắn.

Rời khỏi khuê phòng Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh vẫn suy tưởng về việc này thì từ xa xa một người chạy tới, thiếu chút nữa va vào, nhíu mắt nhìn, thì ra la Lạc Viễn.

Lạc Viễn vừa thấy Lâm Vãn Vinh, cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi:

- Đại ca, huynh như thế nào lại ở đây?

Lâm Vãn Vinh vỗ hai cái lên vai hắn, không nói gì: “Ta bị tỷ tỷ của ngươi chấm rồi, phụ mất hy vọng của ngươi, bất quá, việc này không thể trách ta, con mẹ nó ta cũng bị oan uổng!”

Lâm Vãn Vinh nhe răng nhe lợi ra nói:

- Nghe nói Lạc tiểu thư bị bệnh, ta đến thăm nàng. Trông cái bộ dạng ngươi vội vội vàng vàng của ngươi, có việc gì mà gấp như vậy?

Lạc Viễn vội la lên:

- Đại ca, người có biết cha ta ở đâu hay không? Ai da, lo đến chết mất!

Làm cho Lạc Viễn luôn trầm ổn thành bộ dạng này, việc này thật không đơn giản, Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Sao vậy tiểu Lạc, tìm cha người làm gì?

Lạc viễn đáp:

- Đại ca, huynh không biết đâu, Trình Đức toàn thân mặc khôi giáp đột nhiên đến, nói là có quân vụ khẩn cấp muốn đi gặp cha ta bẩm báo, nhưng lại mang theo binh mã của bộ doanh, kỵ doanh, đã vây quanh phủ trạch này của chúng ta rồi.

- Cái gì!?

Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi: “Mang binh vây quanh Tổng đốc phủ? Chẳng lẽ Trình Đức thật sự muốn mưu phản? Chà, lão tử tùy tiện nói đôi câu mà họ Trình này, ngươi đã muốn làm phản trước à!”

Hắn bắt mình phải tỉnh táo trở lại: “Ở Giang Tô này trong đó còn có các tỉnh Chiết Giang, Sơn Đông, An Huy, nếu muốn mưu phản không phải dễ dàng như vậy, huống chi binh mã dưới tay Trình Đức vốn không nhiều lắm, mưu phản là tự tìm đường chết. Chắc là Trình Đức ngửi thấy chút phong phanh gì đó, biết Lạc Mẫn không có trong phủ, mới cố ý đến thăm dò xem?”

Tâm tình hắn bình ổn trở lại, vỗ vỗ bả vai Lạc Viễn:

- Tiểu Lạc không nên hốt hoảng, dưới tay Trình Đức binh mã không nhiều, không dám làm loạn đâu. Hôm nay Lạc đại nhân không ở trong phủ, ngươi chính là người đứng đầu, dũng cảm đi ra ngoài gặp hắn, nói gì thì nói, không đánh được hắn thì cũng phải dọa cho hắn khiếp vía.

Lạc Viễn gật đầu:

- Đại ca nói đúng, ta phải ra ngoài gặp hắn. Đại ca, huynh cũng nên tới áp trận cho ta.

Hai người đi ra, tới cửa lớn đứng nghe ngóng thì thấy ở cửa mấy trăm quân sĩ, đuốc cháy bừng bừng, áo giáp sáng loáng, cờ xí phấp phới, ở phía đằng trước, chính thị là Trình Đức đã có lần gặp mặt. Trình Đức cưỡi trên mình ngựa, thân mang giáp trụ, nét mặt đen xì, trong mặt lấp lóa hung quang.

Lạc Viễn tiến lên ôm quyền chào:

- Tiểu điệt Lạc Viễn xin ra mắt Trình thế thúc, không biết thế thúc quang lâm hàn xa, tiểu chất không thể tiếp đón từ xa, xin thế thúc thứ tội.

Trinh Đức nói:

- Lạc Viễn hiền điệt khách sáo rồi, ta chính là có công vụ khẩn cấp cần bẩm báo với Lạc đại nhân, chắng biết có trong phủ không?

Lạc Viễn đáp:

- Thế thúc tới không khéo rồi, giá phụ đang đêm liền ra ngoài, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về, thế thúc nếu có quân vụ, xin mời ngày mai tới nha môn bẩm báo vậy.

Trình Đức nói:

- Quân tình khẩn cấp, không thể chậm trễ một khắc, nếu đại nhân không ở nhà, vậy ta ở đây đợi đại nhân hồi phủ.

Hắn nói xong, liền xoay người xuống ngựa, binh lính cũng tụ lại đằng sau.

Lâm Vãn Vinh trong lòng tin chắc: “Trình Đức tuy mang theo binh sĩ khí thế hung hăng, cũng là ngoài hùng hổ bên trong e ngại, xem ra định tới nghe ngóng, cố ý thử Lạc Mẫn.”

Lạc Viễn tiến đến nói:

- Nếu như thế, xin mời thúc vào trong phủ dùng trà.

Trình Đức khoát tay:

- Không cần, trình mỗ xuất thân quân đội, ta ở đây một chút cũng chẳng bị sao đâu.

Đang lúc nói chuyện, sớm có binh sĩ mang tới chiếc ghế lớn, Trình Đức đặt mông ngồi xuống ghế, liền bất động.

Ta té mất! Trình Đức này ngạo mạn tung hoành,không có chủ tử làm chỗ dựa phía sau, hắn quả quyết không dám thế. Trình Đức tùy tiện đến đây thăm dò, chắc rắn hắn và chủ tử đằng sau đã nghe nghóng ra điều gì đó. Hôm nay lão Lạc nếu không trở lại, sợ là càng làm bọn chúng thêm cảnh giác.

Lâm Vãn Vinh móc ra khẩu súng từ trong ngực, định nhắm vào Trình Đức, trong lòng dao động đôi chút, quả muốn bắn một phát giết hắn, rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn được. Nếu thật giết hắn thì tối này Lạc Phủ sẽ máu chảy thành sông. Lão Lạc à, khi ngươi đánh chó, chẳng lẽ lại không nghĩ có thể bị cho cắn lại một cái sao? Lâm Văn Vinh đang suy tư, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng một tiếng quát to:

- To gan, người phương nào dám ở trước Tổng đốc phủ náo loạn!

Xa xa đi tới một đoạn người, đi ở đằng trước là một người, thân mang áo chẽn vàng, trong tay cầm cương đao lấp lánh, uy phong lẫm liệt, chính là Đái đao thị vệ Cao Thủ. Trong đoàn người, nổi lên một kẻ bụng phệ đi ở chính giữa, không phải Lạc Mẫn thì là ai.

Chương 166: Tham Thí

“Lạc Mẫn lão đầu, ngươi rốt cục cũng quay về. Về trễ một chút nữa, cả ngôi nhà này của người đều bị người ta hủy đi. Lão hồ ly này, lần nào cũng thích chơi trò huyền bí.” Lâm Vãn Vinh gạt mồ hôi trên trán thầm nghĩ.

- Tránh ra…!

Cao Thủ đi ở phía trước quát lớn, một cước đá văng tên binh sĩ chắn trước mặt. Hắn là Ngự tiền đái đao thị vệ, là người bên cạnh hoàng đế, đi đứng ngang tàng cũng chẳng có gì là quá, cản đường hắn là tự mình tìm chết.

Binh sĩ do Trình Đức mang đến mặc dù đông đảo, nhưng ai dám sánh về sự bá đạo với đám đái đao thị vệ cao vời vợi. Vừa thấy khí thế và thân phận của Cao Thủ, trong lòng sợ hãi ba bốn phần.

Bên người Cao Thủ đều là thị vệ trong cung, chưa từng biết sợ ai. Một đám người khí thế hung hăng, long hành hổ bộ, tiến vài bước đã hộ vệ Lạc Mẫn đến trước phủ.

Lạc Mẫn ưỡn cái bụng phệ ra, âm trầm nhìn Trình Đức:

- Trình đại nhân, ngươi xỏ giáp đội mũ, đao thương đều giương, suất lĩnh binh mã, bao vây phủ ta, là có dụng ý gì?

Trình Đức thấy Lạc Mẫn trở lại, vội vàng từ ghế đứng lên, ôm quyền nói:

- Bẩm cáo thủ hiến đại nhân, hạ quan chính là có công vụ khẩn cấp cầu kiến. Trong lúc nhất thời, đi vội vàng, quên không bỏ giáp trụ, mong đại nhân thứ lỗi.

- Thứ lỗi?

Lạc Mẫn lửa giận trùng trùng, lớn tiếng nói:

- Bổn quan là tổng đốc Giang Tô, được hoàng thượng đích thân phái tới cai quản một tỉnh, chưởng quản quân chánh và nhiều chuyện đại sự khác. Ngươi là chỉ huy sứ của Giang Tô, phải chịu quản lý của cấp trên, chịu sự điều khiển của bổn quan. Chưa được cho phép, không được phép tự mình điều động binh mã. Hôm nay, ngươi thân là cấp dưới mà có lệnh không tuân theo, lại đem theo binh mã thủ hạ đao thương sáng lóa bao vây phủ nha của bổn đốc. Bách tính Giang Tô có mắt đều có thể thấy. Bách quan Giang Tô có mắt đều thấy. Ngươi chỉ với một câu ‘vội vàng ra đi’ là có thể giải thích được sao? Ngươi để bổn đốc vào đâu? Để bách quan Giang Tô vào đâu? Để hoàng thượng vào đâu?

Lạc Mẫn trong cơn giận, tiếng cực lớn, uy thế mười phần. Lão thân làm tướng soái, đại quan đứng đầu một tỉnh, khí thế thực không cần phải giả vờ. Binh sĩ dưới trướng Trình Đức thấy lão uy nghiêm như thế, không khỏi có phần quýnh quáng.

Những câu này của Lạc Mẫn là lời ngay ý thẳng, lại hàm chứa nhiều học vấn. Lâm Vãn Vinh nghe được cười to. Lão hồ ly nhà ngươi, thật là biết diễn xuất, cố ý làm ra hình dáng phẫn nộ như thế, trừ đi sự nghi ngờ trong lòng bọn Trình Đức.

- Cao Thủ đâu?

Lạc Mẫn quát lớn.

- Thuộc hạ có mặt!

Cao Thủ tiến lên đáp.

- Lệnh cho ngươi đem toàn bộ nha dịch trước phủ của ta, tước toàn bộ số khí giới của đám binh mã này cho vào kho, chiến mã đưa về chuồng. Đợi ta bẩm với hoàng thượng, rồi mới xử trí.

Lạc Mẫn lớn tiếng phân phó, không ngờ lại là muốn Cao Thủ dẫn theo người, đi tước vũ khí của mấy trăm binh sĩ.

Trình Đức thấy Lạc Mẫn nổi lửa giận bừng bừng như thế, trong lòng ngược lại yên tâm rất nhiều, vội vàng ôm quyền nói:

- Tổng đốc đại nhân bớt giận, hạ quan thật sự là có quân tình khẩn cấp, xin đại nhân thứ lỗi.

Lạc Mẫn gắt giọng:

- Quy củ là quy củ, người cho dù có nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể xử sự lỗ mãng như vậy. Hôm nay nếu không xử trí, bổn phủ còn mặt mũi nào đối diện với trăm quan của Giang Tô? Còn uy tín nào để mà nói? Cao Thủ, người còn đợi gì mà không mau mau ra tay?

- Tuân lệnh!

Cao Thủ hét vang một tiếng, mang theo vài chục huynh đệ đồng thời ra tay. Bọn họ đều là hộ vệ cung đình xuất thân, là người bên cạnh hoàng đế, chính là đội quân lang hổ, chưa từng e ngại ai. Binh sĩ bộ doanh, kỵ doanh dưới tay Trình Đức, thấy bọn họ hung hăn tiến tới, cũng giơ đao giơ thương muốn giằng co với họ. Bọn người Cao Thủ mặc kệ, nhảy tới đá liền mấy cước, mấy tên binh sĩ đó ‘oa oa’ kêu thảm thiết mấy tiếng, Trình Đức vội vàng quay đầu lại đưa mắt ra hiệu. Lập tức không còn ai dám phản kháng nữa.

“Đinh đinh, đang đang”, tiếng đao thương chạm đất thay nhau vang lên. Sắc mặt Lạc Mẫn vẫn như có sương mù bao phủ, thoạt nhìn tự hồ quả thật là tức giận không phải ít. Bị thuộc hạ dẫn người bao vây phủ trạch, chưa có tỉnh nào xảy ra chuyện náo loạn như vậy. Nếu truyền tới tai các tỉnh đồng liêu, thật là không biết mất mặt tới đâu nữa.

Trình Đức lén nhìn sắc mặt của Lạc Mẫn, thấy lão siết chặt hai nắm đấm, khuôn mặt lạnh tanh. Lần này thì tổng đốc đại nhân nổi giận thật sự rồi.

Lạc Mẫn tranh cãi sự được mất trước mắt, Trình Đức ngược lại thấy thoải mái không ít. Nhìn binh mã dưới tay đều vứt bỏ đao thương, lúc này mới hướng tới Lạc Mẫn ôm quyền nói:

- Hạ quan lần nữa xin tổng đốc đại nhân thứ lỗi. Hôm nay thực sự là có quân tình vô cùng khẩn cấp, hạ quan mới thất thố như thế.

Lạc Mẫn hừ một tiếng:

- Trình đại nhân, việc hôm nay, bổn phủ cứ theo sự thực bẩm báo lên binh bộ, bẩm báo hoàng thượng. Đợi bọn họ định đoạt. Trước mắt, ngươi có quân vụ gì, còn không mau đến bẩm báo đi.

Lạc Mẫn rõ ràng là đang giận điên lên, ngay cả cửa phủ cũng không muốn để cho Trình Đức đi vào, để hắn bẩm báo tại chỗ. Trình Đức và Lạc Mẫn tranh đấu nhiều năm, thấy lão lần này lại giở trò dâng sớ tham tấu cũ, cũng không để ý lắm, liền ôm quyền nói:

- Thuộc hạ thu được tin tức, bọn Bạch Liên giáo đồ chiếm cứ Tế Ninh, gần đây có hành động khác thường, rất có khả năng là sẽ đi vòng vào biên giới tỉnh Giang Tô. Lần trước Bạch Liên giáo quấy nhiễu dân chúng Giang Tô ta, người dân oán giận sôi trào, ảnh hưởng vô cùng lớn. Lần này thuộc hạ có được tin tức, không dám chậm trễ chút nào. Mới ngay trong đêm đi tới, cùng tổng đốc đại nhân thương lượng đối sách.

Lạc Mẫn sắc mặt chuyển biến tốt hơn một chút, nhíu mày:

- Bạch Liên giáo lại có hành động khác thường? Điều này thật kỳ lạ. Lúc này mùa đông lạnh lẽo sắp đến, hàng năm vào giờ này, bọn yêu nhân Bạch Liên giáo đều co lại ở hang ổ nghỉ ngơi dưỡng sức. Năm nay vì sao lại chủ động ra ngoài? Trình đại nhân, tin tức này của ngươi chuẩn xác chứ?

Trình Đức gật đầu:

- Thiên chân vạn xác, do tình báo của bản thân ta có được. Theo thuộc hạ phỏng đoán, điều này chính là bởi vì bọn chúng lương thảo không đủ, khó qua được mùa đông. Vì thế mới đành tiến vào Giang Tô lần nữa, cướp bóc lương tiền.

Lạc Mẫn ‘ừm’ một tiếng:

- Theo ý của ngươi, chúng ta phải để phòng như thế nào đây?

Trình Đức sớm có lời đáp, ôm quyền nói:

- Theo ý của thuộc hạ, không bằng đại nhân và thuộc hạ cùng nhau bẩm báo lên triều đình, kể rõ tình hình nơi đây, lấy được lệnh điều động của binh bộ. Thuộc hạ đem đại bộ phận bộ doanh, kỵ doanh, điều tới nơi giáp ranh giữa Sơn Đông và Giang Tô, nghiêm phòng tử thủ, ngăn chặn không để Bạch Liên phỉ đồ vào địa giới Giang Tô ta.

Trình Đức vừa dứt lời, Lâm Vãn Vinh liền hiểu được ngay. Đây lại là một chiêu thăm dò. Đem binh linh Giang Tô tới chỗ giao giới, bề ngoài nhìn như phòng ngự Bạch Liên xâm nhập Giang Tô, trên thực tế lại ngăn chặn con đường đi đánh diệt Bạch Liên giáo. Nếu Lạc Mẫn không đồng ý với hành động của Trình Đức, chỉ khiến cho Bạch Liên giáo cùng chủ tử sau lưng bọn họ đề cao cảnh giác, làm việc thanh trừ càng thêm khó khăn. Nếu là đồng ý, Trình Đức danh chính ngôn thuận dậu đổ bìm leo, đóng tại nơi giao nhau giữa Giang Tô và Sơn Đông. Chỉ cần để cho đám phỉ Bạch Liên cải trang thành quan quân trốn trong quân Trình Đức, cũng không ai có thể tra ra. Đây thực sự là kế hay. Trình Đức xem ra cũng đánh hơi được mùi vị gì rồi, mới lại thăm dò Lạc Mẫn lần nữa.

Lạc Mẫn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Ngươi nói đúng là có chút đạo lý. Đã như thế, ngày mai bổn quan dâng sớ lên trên, cùng với sớ của ngươi cùng trình báo lên hoàng thượng và binh bộ. Đợi cấp trên phát ra lệnh điều động, điều binh cũng không muộn.

Lạc Mẫn đáp ứng sảng khoái như vậy, làm Trình Đức bất ngờ vô cùng, hắn cũng là một người hỷ nộ không lộ ra ngoài, lập tức cung kính:

- Thuộc hạ tạ ơn đại nhân. Hôm nay cũng không còn sớm nữa, thuộc hạ xin cáo lui. Ngày mai sẽ đem sớ điều binh đưa tới phủ nha cho đại nhân.

Trình Đức cũng thật quyết đoán, nói đến là đến, nói đi là đi. Ngựa và đao thương vứt đầy trên mặt đất cũng không cần. Mang đám binh mã tay không trở về bộ doanh.

Lạc Viễn tiến lên chào đón:

- Cha, người về vừa kịp. Nếu trở về muộn một chút nữa, nhà chúng ta chắc bị tên họ Trình kia đập phá.

Lạc Mẫn vỗ vai Lạc Viễn, gật đầu:

- Viễn nhi, con vừa rồi đối đáp với Trình Đức, có lý có lễ độ. Rất tốt! Cha rất vui mừng.

Lạc Viễn cười đáp:

- Đây đều là Lâm đại ca dạy con. Huynh ấy nói, cái gì nên nói thì nói. Không thể chế ngự hắn cũng phải dọa cho hắn sợ.

Lạc Mẫn cười ha hả:

- Lâm công tử nói đúng vô cùng. Viễn nhi, con đi theo đúng người rồi.

Lâm Vãn Vinh từ trong sân tiến đến, ôm quyền khiêm nhượng nói:

- Đại nhân quá khen. Đây chỉ là động tay động chân một chút mà thôi.

Lạc Mẫn thấy hắn liền cả kinh, rồi vái dài một cái, nói:

- Nguyên lai Lâm công tử cũng ở đây. Lão hủ xin cảm tạ phần ân đức đã truyền tin này.

Chết mất, cái lão Lạc nhà ngươi! Không có việc gì hành đại lễ thế làm gì, không phải là muốn giảm thọ ta hay sao? Hắn vội vàng nâng Lạc Mẫn dậy, cười nói:

- Lạc đại nhân, người làm thế này là sao, như buổi trưa không tốt sao?

Lạc Mẫn thở dài một tiếng:

- Ta làm cha, thật sự là không tròn bổn phận vô cùng. Ngưng nhi bệnh thành bộ dạng như vậy mà ta căn bản chẳng biết gì. Nếu không có công tử sai Cao Thủ cho biết, ta đến tận bây giờ vẫn chẳng hay biết gì.

“Ông là vì thăm Lạc tiểu thư mới trở về sao?” Lâm Vãn Vinh hơi giật mình. Dựa theo phán đoán của Cao Thủ, lão Lạc này rõ ràng không phải là người vì việc nhà bỏ qua việc nước. Lão đổi tính lúc nào vậy kìa?

- Nói ra thật xấu hổ…

Lạc Mẫn xuống giọng nói:

- Là Văn Trường tiền sinh dùng bồ câu đưa tin, nói là binh mã của Trình Đức có hành động khác thường, ta mới đang đêm phải trở về. Không nghĩ tới lại gặp lúc y điều binh mã vây kín nha môn tổng đốc của ta. Tên họ Trình này, càng ngày càng quá đáng rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, “Ta biết mà, nguyên lai ngươi không phải vì thăm con gái mà trở về. Nói tới nói lui cũng là vì việc công. Nha đầu Ngưng nhi này đúng là hơi đáng thương. Chẳng lẽ muốn đại ca ta đến yêu thương nàng ta?

- Đại nhân yên tâm đi. Ta vừa mới thăm qua Lạc tiểu thư. Nàng ấy đã hạ sốt, thân thể đã khỏe dần lên, còn ăn được một chút cháo hạt sen. Xem tinh thần như thế, chắc là khoảng hai ngày nữa là có chuyển biến tốt.

Lâm Vãn Vinh an ủi lão Lạc.

Lạc Mẫn xuống sắc, tự nhủ:

- Nha đầu Ngưng nhi này, từ nhỏ đã mạnh mẽ. Ta lúc nào cũng bận rộn công vụ, mấy năm nay không có chăm sóc nó.

Lão khẽ than:

- Lần này, e là lại làm nó tủi thân rồi!

Lâm Văn Vinh không hiểu được ý tứ trong lời nói của lão. Lạc Mẫn cười khổ lắc đầu, cáo lỗi một cái, vội vã đi thăm Lạc Ngưng.

Nhớ tới nha đầu Lạc Ngưng, Lâm Vãn Vinh cũng thở dài trong lòng. Hắn bây giờ cũng đã có mấy lão bà, ngoại trừ Xảo Xảo, Ngọc Sương, Thanh Tuyền ra, lại còn có một Tần Tiên Nhi dự khuyết nữa. Vị Lạc tài nữ này tài ba xuất thân danh môn, lại nổi tiếng trong hoạt động xã hội, có lý tưởng, có mục tiêu theo đuổi, yêu thích làm việc thiện, thật khó phục vụ! Nếu thực sự cưới nàng về, chỉ nuôi dưỡng cô Lạc tài nữ này, không biết phải hao phí oan uổng biết bao nhiêu tiền của. Bất quá nha đầu này vóc người thật sự không tồi, cùng một kiểu như Thanh Tuyền, sờ mò mấy cái vô cùng sảng khoái a! Mặc dù tính cách có chút cao ngạo, chả nhẽ bằng mỵ lực nam nhân của ta lại không có khả năng chinh phục nàng sao? Lão tử cái gì cũng thiếu, nhưng mà không thiếu mị lực. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, chăm sóc dạy dỗ Lạc tài nữ này, đúng là một loại công việc rất có tính thách thức.

Hắn quay lại Tiêu gia trong miên man suy nghĩ, đã thấy Tiêu Phong đang ở cửa lo lắng bồi hồi, vừa nhìn thấy hắn trở về, sắc mặt mừng rỡ, tiến tới vội kêu lên:

- Lâm huynh, đại sự không hay, bắt đầu đánh rồi…

Chương 165

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly

Chương 166 - 167

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Troi Oi
Biên tập: Melly

Chương 168 - 172

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: Melly

Chương 173

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: melly
Biên tập: vietstars

Chương 174

Dịch: buianhtuvn
Biên dịch, biên tập: Troi Oi, vietstars