64 Mùa Valentine Đợi Em - Chương 01 - Phần 1

Chương 1

Helen Emerson bật dậy trên giường và thét. Tiếng thét của cô bị không khí nuốt chửng trước khi cô kịp đưa tay bịt miệng để ngăn lại âm thanh kinh hoàng. Một lát sau, cô mò mẫm bật chiếc đèn cạnh giường, xua những bóng ma trở vào nơi cư ngụ trong bóng tối. Cô rụt tay lại và nhận ra chúng đang run rẩy.

Thõng chân xuống giường, cô khẽ lắc đầu. Năm rưỡi sáng, và cô không thể nhớ nổi giấc mơ. Không thể nhớ nổi cơn ác mộng ghê rợn xé toạc cô khỏi giấc ngủ yên bình, và cô cũng không chắc mình có muốn nhớ lại không. Vài ấn tượng còn rơi rớt lại sâu trong tâm trí cô. Một âm thanh ầm ầm nào đó, loại âm thanh rất khó định hình. Và tiếng chó sủa.

Cô lắc đầu, lùa bàn tay vào mái tóc nâu ngang vai. Ít nhất trong mắt mọi người cô là một phụ nữ thực tế - điều cô luôn tự hào, nên cơn ác mộng vừa qua đơn giản chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng đây không phải cơn ác mộng đầu tiên. Rất khó xác định chúng là cùng một giấc mơ liên tục ám ảnh cô hết lần này đến lần khác, bởi lần nào cũng vậy, một khi tỉnh giấc cô không nhớ gì về chúng. Nhưng có một thứ bất biến, âm thanh như sấm rền, như hàng nghìn tiếng trống không bao giờ thay đổi. Và tiếng tru hoảng loạn của một con chó.

Cố buộc bản thân rời khỏi giường, cô kéo mạnh chiếc áo phông ngoại cỡ xuống và bần thần đi vào bếp. Cô bật máy pha cà phê, rồi lơ đễnh xem cuốn lịch. Thứ Sáu ngày mười ba. Chẳng trách sao cô lại gặp ác mộng.

Helen nhìn chăm chăm ra ánh ban mai bên ngoài. Tháng Hai hẳn là tháng lạnh giá nhất, đặc biệt ở một thành phố như Chicago. Ngọn gió quất mạnh lên mặt hồ, tê cóng đến tận xương, và cả thế giới cứ như phủ một màu xám xịt và hoang vắng. Một tháng nữa thôi hoa sẽ nở khắp cả nửa khu vực quanh đây. Còn giây phút này, ngay cả bóng ma ngớ ngẩn của ngày Valentine cũng không thể xua đi muộn phiền trong trái tim Helen.

Cô không chờ nổi cho đến khi cà phê được pha xong. Cô rót một tách rồi thơ thẩn trở ra phòng khách. Cô yêu tòa nhà cũ này, nhất là căn hộ cô đang ở. Sau nhiều thập kỷ suy thoái, số 1322 phố Elm nằm ở phần cuối trong quá trình tái thiết thành phố, và Helen đã cố hết sức để đưa vẻ cổ kính trở lại nơi đây như lúc đầu. Tòa nhà từng là một trong những khu nhà thanh lịch nhất Chicago, nhưng hàng năm trời bị bỏ bê đã cướp đi hầu hết vẻ đẹp của nó. Rồi nó bị bỏ hoang, cứ nằm đó chờ người đủ tiền và sức lực đến cứu rỗi.

Với đồng lương của một trợ lý công tố, Helen rất khó kiếm đủ tiền, nhưng cô có thừa sức lực. Cô không có người đàn ông nào làm cô phân tâm, không có người ngày mai sẽ mang cho cô những lời chúc cùng sôcôla thậm chí không có người để cô gửi thiệp. Và cô lại có thể phung phí tình yêu của mình cho tòa nhà cũ kỹ, như mọi khi.

Không, khỉ thật. Các anh trai của cô chắc chắn sẽ gửi thiệp chúc mừng. Họ luôn bỏ qua mục đích nguyên bản của dịp lễ. Nghĩ đến đây, cô cũng đã chuyển lời chúc đến bảy đứa cháu trai và cháu gái của cô rồi. Có lẽ cô chỉ cần quên tên gọi của ngày mười bốn tháng Hai và tập trung vào món sôcôla thôi.

Ít nhất năm nay nó cũng rơi vào thứ Bảy. Thế nên cô sẽ không phải đối phó với tất thảy hớn hở gượng gạo, những lời bình luận bâng quơ và những trò chơi nho nhỏ ở chỗ làm. Hơn nữa công việc hiện tại cũng không khiến cô cảm thấy vui vẻ. Nếu hàng ngày đều phải đối mặt với đủ loại tội phạm thì ai phấn khởi nổi đây?!

Cô uống thêm một ngụm lớn cà phê, thầm nghĩ cách trốn việc ngày hôm nay. Có thể báo ốm hoặc viện cớ sức khỏe suy nhược. Thời gian này tất cả mọi người đều cần một ngày dành cho tinh thần khỏe mạnh[1] - chắc chắn thứ Sáu ngày Mười ba sẽ hội tụ đủ tiêu chuẩn cho cô xin nghỉ. Rồi cô sẽ có thêm hai ngày để ra quyết định cuối cùng về Billy Moretti.

[1] Metal helth: khả năng bộ máy tâm lý hoạt động hợp lý, hiệu quả, hay trạng thái tinh thần hoàn toàn thoải mái.

Nhưng cô là một phụ nữ có trách nhiệm, và hai ngày cũng đâu làm nên khác biệt. Cô là một công tố viên, mặc dù chỉ mới ở cấp khởi đầu, còn Billy Moretti là người phạm tội. Nhiệm vụ của cô là đảm bảo hình phạt dành cho cậu ta. Ngay cả khi việc ấy cho cô cảm giác mình đang đá một chú cún con không nơi nương tựa.

Cô bước quanh nhà, mặc kệ hóa đơn tiền điện tăng cao để bật sáng tất cả các bóng đèn. Đây sẽ là một ngày lạnh lẽo đầy gió, ảm đạm, muộn phiền, và cô cần gom hết mọi ánh sáng trong tầm tay. Có lẽ cô nên đi làm sớm, đối mặt với vụ Moretti cùng vô vàn khó chịu khác rồi chuồn sớm vào đầu giờ chiều. Tự thết đãi bản thân bằng một bữa trưa muộn, tao nhã, hay thậm chí còn có thể đi mua sắm nữa. Chẳng phải “khi cảm thấy chán nản, hãy tìm niềm vui trong mua sắm” sao? Chắc chắn sẽ có thứ gì đó để cô tiêu tốn tiền bạc. Dù chẳng có việc gì để làm đến mức phải lôi các bộ phim cổ lổ sĩ ra xem lại thì cô cũng quyết tâm tan làm sớm.

Cô uống nốt cà phê, rùng mình trong bầu không khí lành lạnh, rồi đi về phía phòng tắm. Đắm mình trong vòi nước nóng thật lâu sẽ gạn rửa đầu óc, đánh thức cô dậy và cho cô thêm dũng khí đối mặt với một ngày mới. Nhưng khi cô đứng dưới dòng nước như trút, cô nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng thình thình như sấm vọng lại từ xa. Và tiếng tru thê lương của một con chó.

***

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

James Sheridan Rafferty dựa vào tòa nhà xây từ gạch cũ và nhắm mắt. Gã nhớ lần đầu tiên quay trở lại đây, và nỗi sợ hãi xâm chiếm gã. Gã nhớ lần trở về tìm cái gara tan hoang, đổ nát ở chốn cũ.

Chết tiệt, gã lạnh. Hai bàn chân gã đang đóng băng, gió thì quất liên hồi vào chiếc áo khoác cũ kỹ mà đến một đôi găng tay gã cũng chẳng có. Gã xọc tay vào túi, run rẩy, và mê mải trong những cảm giác rất tự nhiên. Gã đói. Gã lạnh. Gã chai như đá.

Gã mở mắt, lôi mảnh giấy nhàu nhò ra khỏi túi, đây là thứ Mary Moretti với đôi mắt mở to và van lơn đã đưa cho gã. Quay lại Chicago chỉ trong vài giờ và cuộc nán lại ngắn hạn của gã đang có nguy cơ bị mang ra trưng dụng.

Gã không nên thấy hối tiếc. Gã luôn quý Billy Moretti. Trong số tất cả bọn chúng, Billy là đứa không đáng hứng chịu số phận bi thảm đó nhất. Cậu ta chỉ là một thằng nhóc, và so với đám cùng lứa là một đứa rất được. Đủ trẻ để mắc sai lầm. Đủ lớn để đúc rút bài học từ sai lầm, và bước tiếp. Nếu có cơ hội thứ hai.

Mary đang sợ hãi, điều cũng không đáng ngạc nhiên. Con bé mới mười chín tuổi, bụng mang dạ chửa và chồng thì đang có nguy cơ lĩnh án phạt tối đa ở nhà tù Joliet. Người duy nhất con bé có thể trông cậy là James Sheridan Raffety, kẻ khiến con bé sợ chết khiếp. Gã không thể trách con bé. Gã khiến rất nhiều người phát hoảng, một sự thật hiếm khi gã bận tâm. Là do cái gì đó ở vẻ im lìm của gã. Cái gì đó ở đôi mắt gã. Cái gì đó ở thân phận gã, điều bất cứ ai cũng hoài nghi nhưng không bao giờ thấu hiểu cặn kẽ. Từ đó có phản ứng sợ gã là đương nhiên.

Giống cách Mary Moretti phản ứng với gã. Nhưng sẽ không đáng bận tâm một khi Billy yêu dấu của con bé đang gặp nguy hiểm. Vì an nguy của Billy con bé sẵn sàng đối mặt với ác quỷ nếu cần. Qua nỗi sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt đen, gã thừa biết con bé đang cho rằng gã là ứng viên trời định cho công việc của quỷ Sa Tăng.

Làm sao gã có thể từ chối đây? Nhưng nếu gã chỉ có bốn mươi tám giờ ở Chicago thì sao? Bốn mươi tám giờ để nhồi nhét toàn bộ cả một năm cuộc đời gã? Gã đang dần học cách sống có trách nhiệm, dù việc này ngốn đến hàng thập kỷ. Gã đang dần học được cách quan tâm đến người khác. Còn Billy lúc nào cũng ủng hộ gã, bất cứ lúc nào. Ngoài giúp đỡ thằng nhóc, gã không còn lựa chọn nào khác.

Gã liếc xuống mảnh giấy được Mary viết ngoáy. Helen Emerson. Trợ lý công tố bang.

Gã lắc đầu. Gã có thể sẽ không bao giờ giải quyết trót lọt chuyện này. Một nữ công tố. Chết tiệt, có khi cô ta có cả một thư ký nam cũng nên. Cái thế giới này càng lúc càng trở nên gàn dở.

Gã rút một điếu thuốc từ vỏ bao nhăn nhúm trong túi áo khoác và châm lửa, khum hai tay che que diêm gỗ khỏi ngọn gió. Điếu thuốc lá đầu tiên trong một năm, và có vị tuyệt vời. Thêm một rắc rối khác - càng ngày càng ít người hút thuốc lá. Cho nên gã khó kiếm nổi một chỗ châm thuốc mà không bị ai đó trợn mắt, rồi diễn thuyết cả một tràng về tình trạng hai lá phổi của gã. Gã thường xuyên lịch sự và lạnh lùng lắng nghe làm nhiệt huyết của chiến binh thập tự chinh kia teo tóp, rồi hoàn toàn mất nhuệ khí trước sự tĩnh lặng toát ra từ gã.

Chắc chắn nếu không xem trước có thể làm gì cho Billy, đảm bảo các kế hoạch trong bốn mươi tám giờ tới của gã cũng không thể nhanh chóng bắt đầu. Giờ là sáu giờ sáng - cô Emerson đương nhiên sẽ không đi làm cho đến chín giờ. Còn lâu gã mới chịu ở yên một chỗ chờ đợi. Quẳng ba giờ vào nhà vệ sinh thì quá lãng phí.

Gã sẽ đi tìm cô Helen Emerson kia để xem cô ta có biết điều không, vẻ quyến rũ được thời gian tôi luyện của gã sẽ rất hữu dụng một khi gã chủ tâm dùng đến nó. Cho nên duy trì một cuộc nói chuyện ngọt ngào khiến phụ nữ quên hết trách nhiệm quá đơn giản. Hay nói cách khác, gã luôn có cách để cho cô ta một lời đề nghị không thể chối từ.

Ước sao gã chỉ việc quên đi Billy. Chỉ cần tận hưởng những ngày lưu lại Chicago với mưu cầu lạc thú đặt lên hàng đầu, giống bao năm trước.

Nhưng giờ gã đâu còn như xưa. Thời gian đã làm thay đổi gã. Gã không thể chỉ biết hưởng thụ một mình mà không bận tâm đến Bill đang mắc kẹt trong tù. Nghĩ đến người vợ mang thai và đang hoảng sợ của thằng nhóc. Gã phải làm gì đó, càng sớm càng tốt.

Địa chỉ trên phố Elm quen thuộc đến đáng lo ngại, sự quen thuộc gã không biết diễn tả ra sao. Nó từng là một phần của khu đô thị phồn hoa tấp nập hơn nhiều so với những gì trong trí nhớ của gã. Và rồi sau đó xuống dốc, trở thành khu ổ chuột, và dù có sống bằng đồng lương viên chức eo hẹp đi chăng nữa, gã cũng không hình dung nổi một công tố viên lại đang sống ở đây. Nhưng giờ gã nên quen với những bất ngờ, và cô Helen Emerson này sở hữu quyền sinh sát với Billy Moretti. Cho nên đem so sánh với nhiều điều thiết yếu khác thì sống trên phố Elm cũng có làm sao.

Gã yên tâm bắt taxi, bởi gã biết ví của gã vẫn đầy tiền. Đến khi chiếc xe dừng lại bên ngoài dãy phố thì gã chồm người về phía trước. “Này, anh bạn”, gã nói với tài xế. “Giờ là năm bao nhiêu?”

“Anh đang đùa đấy à?” Người lái xe ngoái lại nhìn chằm chằm hành khách của mình.

“Không đâu. Chỉ để kiểm tra thôi”.

“1993. Thế anh nghĩ là năm bao nhiêu?”

Raffety thoáng mỉm cười. “Nghe có vẻ phù hợp với tôi”. Gã boa cho tài xế, trèo xuống vỉa hè, và ngước nhìn tòa nhà khi trí nhớ của gã dần tập trung: 1993. Vậy là James Sheridan Raffety đã chết được sáu mươi tư năm.

***

Helen nghe thấy chuông cửa reo. Cô ngạc nhiên đập tay lên tường, rồi chửi thề, thật mừng khi người bố Ai-Len theo đạo Thiên Chúa của cô không ở quanh đây. May thay các anh trai cô cũng vậy. Mặc dù cả bố lẫn bốn ông anh trai của cô đều là cảnh sát và quá quen với ngôn từ bẩn thỉu nhất của bọn cặn bã, họ vẫn không thích nghe bất cứ thứ gì báng bổ đại loại như “chết tiệt” thoát ra từ miệng Helen bé nhỏ ngọt ngào của họ. Và Helen cũng tự hào rằng mình đã nói những từ mang nhiều màu sắc biểu cảm hơn rất nhiều. Cô học được không ít trong ba năm làm việc ở Văn phòng Công tố.

Kẻ trời ơi đất hỡi nào lại đi bấm chuông cửa nhà cô vào lúc sáu rưỡi sáng thế này? Với cơn sợ hãi thoáng quét khắp người, cô lo có thể gặp phải tai họa nào đó, đến mức cô quên mất công dụng truyền tin hiệu quả của chiếc điện thoại. Nếu tai họa có giáng xuống các thành viên nhà Emerson đang sống rải rác khắp nơi thì cô đã được thông báo ngay lập tức rồi.

Cô nhấp nhanh một ngụm từ cốc cà phê thứ ba, giật mạnh khóa kéo cứng đầu trên chiếc váy lửng và tập tễnh đi ra cửa với một chiếc giày cao gót xỏ ở chân, chiếc còn lại vẫn cầm trong tay. Cô có ba sợi xích cửa và một then cài nằm nguyên vị trí, và cô hé mắt qua lỗ nhìn trên cửa. “Ai đó?” Cô lo lắng hỏi.

Cô không thấy rõ anh ta, bởi chiếc lỗ nhìn trầy xước, bẩn thỉu và có tuổi lắm rồi: Anh ta cao, tóc đen, và rất có thể là một tên giết người hàng loạt.

“Tên tôi là Rafferty. Cô là Emerson phải không?”

Cô không thích chút chế nhạo được nhấn mạnh trong từ “cô”. Cô không thích giọng nói của anh ta, vừa thô ráp vừa mượt mà, với hơi hướm trọng âm từ eo biển phía đông. “Tôi là Emerson”, cô thẳng thắn, giật chiếc giày trên chân xuống và không hề có ý định mở cửa. “Anh muốn gì?”

“Tôi muốn nói chuyện với cô về Billy Moretti”.

Tuyệt, cô nghĩ, khi dựa người vào cánh cửa. Buổi sáng nát bét, ảm đạm này hoàn hảo rồi đấy. “Tôi sẽ có mặt ở văn phòng lúc chín giờ”, cô vào luôn vấn đề. “Hãy gặp tôi ở đó”.

“Không thể”, giọng anh ta nặng nề vọng lại qua cánh cửa. “Tôi chỉ ở lại đây hai ngày và còn rất nhiều việc cần giải quyết. Thế này đi, cô Emerson. Giờ chưa đến bảy giờ sáng, phải vài tiếng nữa mới tới giờ làm việc của cô. Hãy để tôi mời cô bữa sáng, cô có thể nghe tôi trình bày rồi tôi sẽ đi ngay”.

“Và nếu tôi nói không?” Cô giật mình kinh ngạc khi nghe những từ đó thoát ra. Ý cô là cái khỉ gì thế này, nếu cô nói không ư? Đương nhiên cô sẽ từ chối. Cô không thể đi đâu với bạn của người cô chuẩn bị khởi tố được.

“Vậy tôi sẽ ở lại đây đến khi cô đổi ý”. Anh ta nghe có vẻ rất chân thành.

“Tôi chỉ cần một cú điện thoại là cảnh sát sẽ đến mời anh đi, anh Rafferty ạ. Tôi không muốn bị quấy rầy”.

“Thưa quý cô”, anh ta kiên nhẫn, “tin tôi đi, tôi không hứng thú quấy rối cô. Tôi chỉ muốn xem có thể giải quyết chuyện của Billy với cô không thôi”.

Cô thoáng nhận ra bản thân cũng đang cân nhắc. Vụ Moretti đã làm hao mòn tâm trí cô suốt mấy ngày nay. Nếu cô có thể thỏa hiệp thì thứ Sáu ngày mười ba sẽ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

“Anh làm việc với Abramowitz phải không?”

“Đương nhiên rồi!”Giọng nói trả lời ngay lập tức.

Câu trả lời ra quyết định giúp cô. Nếu luật sư của Billy sốt sắng tìm nơi ở của cô và đến đây ngay khi bình minh vừa ló dạng, thì đương nhiên cô có thể thảo luận vụ này với anh ta vào bữa sáng rồi. Sau cùng, bọn họ đều là người trong nghề. Thật ngớ ngẩn khi quá đặt nặng hình thức.

“Đợi tôi một lát”, cô nói, đôi tay lóng ngóng với đám ổ khóa. Lúc cô mở cái khóa cuối cùng và kéo then bảo vệ, cô bắt đầu hối tiếc khi vội vã chấp nhận lời đề nghị của anh ta, song cánh cửa đã bật mở và tất cả trở nên quá muộn. Ít ra sợi dây xích vẫn còn nguyên khi cô ngó qua khoảng cách hơn mười centimet để nhìn người đàn ông đang đợi ngoài hành lang.

Anh ta vẫn kiên nhẫn đứng đó, vẻ cực kỳ tĩnh lặng của anh ta khiến người đối diện có chút hoảng sợ. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, dáng người săn chắc, và bộ vest cùng chiếc áo khoác ngoài của anh ta thật khó tả, như không bị tác động bởi thời gian. Tóc anh ta đen và ngắn, được vuốt ngược ra sau từ đường chân tóc chữ V trên đôi mắt đen đầy thách thức. Cô nhìn vào đôi mắt đó, vào sâu trong đôi mắt tĩnh mịch khó dò và cảm nhận cơn ớn lạnh chạy khắp người. Cùng luồng hơi nóng bất chợt bùng lên.

“Anh không giống kiểu người Abramowitz thường thuê”, cô ngơ ngẩn thốt. Chắc chắn không phải kiểu sẽ bảo vệ Billy Moretti trước toàn thế giới. Anh ta quá đẹp trai, với cái miệng rộng và gợi cảm, gương mặt thon, gò má cao, cùng thái độ tự chủ, điềm đạm.

Rồi anh ta mỉm cười, nụ cười đáng lẽ sẽ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Đó là một nụ cười quyến rũ, theo đúng nghĩa đen, với ý đồ khiến người phụ nữ cảnh giác nhất cũng bị mê hoặc. Helen có thể cảm nhận được sự cuốn hút đột ngột cô đang phải vật lộn đấu tranh.

“Không thể đặt lòng tin vào vẻ ngoài”, anh ta nói, đôi mắt đen chạy dọc theo chiều dài khe hở của cánh cửa đang mở. “Cô sẽ để tôi mời cô bữa sáng chứ?”