Xà quân Như Mặc - Chương 34 - 35

Chương 34

ĐÙA THÚY XÀ

“Ta sẽ không quên!” Như Mặc còn thật sự gật đầu, lời do chính hắn nói ra, hắn làm sao quên được, bàn tay còn nắm lất tay mình, nhíu mày “Về sau không cần làm chuyện tổn thương chính mình.”

“Ân!” Bắc Dao Quang nhìn nhìn sắc mặt của Như Mặc, vội vàng nhu thuận gật đầu, nhìn chỗ tay được hắn vuốt ve, nàng cảm thấy một dòng điện mang theo cảm giác tê dại, đau đớn đã không còn, hồi lâu Như Mặc mới buông tay nàng ra “Tốt lắm, chúng ta đi thôi. Nếu không tìm được sơn động thì đêm nay phải qua đêm ở bên ngoài.”

Bắc Dao Quang hụt hẫng nhìn bàn tay hắn đã rời khỏi tay nàng, cố che giấu nổi lòng, nói với chính mình rằng làm người đừng quá tham lam, có tiến triển như bây giờ là tốt lắm rồi, nghĩ như thế nên nàng vội vàng đặt tay lên khủy tay hắn, cười hỏi “Như Mặc, ngươi rất quen thuộc với vùng rừng núi này sao?”

“Đúng, ta đã ở nơi này một thời gian.”

Trên thực tế Như Mặc ở dưới lòng đất nơi này không dưới năm trăm năm, tuy rằng “Không để ý chuyện bên ngoài.”, chỉ một lòng tu luyện, nhưng phạm vi vài trăm dặm trên mặt đất thế nào, hắn vẫn rõ như lòng bàn tay.

“Buổi tối nơi này sẽ có dã thú sao?”, vùng rừng núi hoang vu luôn có dã thú hay ác điểu, hơn nữa lúc này Bắc Dao Quang mới phát hiện ra bọn họ gần như là hai tay không rời khỏi trang viện, cái gì cũng không mang theo, không có lương khô, không có hành trang, thậm chí quần áo cũng chỉ có duy nhất một bộ mặc trên người. Tuy rằng không phải nàng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, nhưng dù sao lúc này cũng không phải là tham gia tiết mục “Dã ngoại sinh tồn” gì đó, mà ngay lúc mình kiệt sức hay muốn bỏ cuộc thì sẽ có người đến đưa cho đồ ăn thức uống. Đây chính là một cuộc dã ngoại sinh tồn thực sự.

“Ngươi ngay cả Tóc Đen cũng dám nuôi thành sủng vật thì còn có thể sợ những dã thú khác sao?”, Như Mặc nhẹ giọng hỏi, Bắc Dao Quang đầu tiên là ngẩng người, sau mới phát hiện là Như Mặc đang trêu chọc nàng? Hắn thế nhưng cũng nói giỡn với nàng, phát hiện này làm Bắc Dao Quang càng cảm thấy Như Mặc rất giống một con người.

“Ta thích vật nhỏ là vì nó thực đáng yêu a, hơn nữa nó lại rất thông linh, căn bản sẽ không cắn ta, hơn nữa vóc dáng nó nhỏ như vậy, ta dù biết nói có độc vẫn cảm thấy nó không có ý tấn công ta, không giống như sư tử, hổ báo gì đó a, hình thể đó đủ để nhắc nhở t, người và thú cách xa.” Thấy hắn có thể nói giỡn với nàng, Bắc Dao Quang tự nhiên cũng thả lỏng hơn, liền khôi phục tính cách nói nhiều của nàng, còn đùa giỡn với lục thúy xà.

Đây tuyệt đối là vũ nhục nó a. Lục thúy xà nghe vậy lập tức không phục, ngẩng cao đầu hương về phía mặt Bắc Dao Quang phun ra cái lưỡi hồng có điểm màu đen ở đầu lưỡi, cũng đồng thời để lộ hai cái răng nọc ở hai bên, ra vẻ nó hoàn toàn có đủ khả năng tấn công mà không phải là vật nhỏ vô hại.

“Ha ha! Như Mặc, ngươi xem vật nhỏ nó kháng nghị, chơi rất vui! Ngươi nói dựa theo trình độ thông linh hiện tại của nó, nếu đưa nó đến rừng già để tu luyện thì mấy trăm năm hay một ngàn năm sau nó có biến thành người không?” Bắc Dao Quang cười to, không khỏi tò mò, tuy rằng nàng không tin trên đời này có yêu tinh tồn tại, tuy nhiên đã từng xem qua Thanh xà Bạc xà, lại nhìn thấy bộ dáng của lục thúy xà liền có chút liên tưởng như vậy.

Như Mặc nhìn nhìn tiểu thúy xà, ánh mắt mang thâm ý nhìn về phía Bắc Dao Quang, “Có lẽ không cần lâu như vậy, nó có thể tu thành hình người, bất quá nó nếu thật sự tu luyện thành người, ngươi sẽ không thể cùng nó chơi đùa, ngươi đồng ý không?”

“Nào có quan hệ gì, nó có tu thành người thì nó cũng có thể biến trở lại hình dáng cũng, lúc ta muốn chơi đùa với nó thì nó trở về bộ dáng đáng yêu để cho ta chơi đùa là được. Bất quá nói trở lại, Như Mặc ngươi xem nó tuy hiểu tiếng người nhưng vẫn còn có chút ngây thơ, có lẽ còn lâu nó mới có thể lớn lên, đừng nói là tu luyện thành người.” Bắc Dao Quang rõ ràng là chơi đùa lục thúy xà đến nghiện, còn nháy mắt với Như Mặc, bộ dáng ra vẻ tiếc hận không thôi.

Lục thúy xà tức giận càng ngẩng cao đầu, nhưng nó chỉ là một con rắn nhỏ lại không biết nói tiếng người nên chỉ có thể phát ra âm thanh “Tê te” xem như là kháng nghị và không phục, Bắc Dao Quang nhìn thấy lại càng cười nhiều hơn. Như Mặc nhìn nàng tươi cười sáng lạn bất giác cũng làm cho hắn nổi tính trẻ con, gật đầu hùa theo Bắc Dao Quang “ân, đúng là có chút ngây thơ, chắc còn lâu nó mới lớn lên được.”

Tiểu thúy xà ấm ức quay đầu nhìn Như Mặc, thấy hắn cũng cười nó, dù kinh ngạc nhưng cũng bất đắc dĩ cúi đầu xuống, rầu rĩ không vui, ngay cả Xà quân đại nhân cũng không giúp nó, dù sao bọn họ cũng là đồng loại mà, Xà quân đại nhân sao có thể giúp chủ nhân nhân loại xem thường năng lực của nó chứ?

“Như Mặc, ngươi xem vật nhỏ mất hứng! Ta nói nó còn không có trưởng thành đi, ngươi xem, ngay cả tính tình đều cùng tiểu hài tử giống nhau!” Bắc Dao Quang tróc khởi nó thân mình, làm cho nó giắt ở giữa không trung, không chịu buông tha nó tiếp tục cười nói.

“Đừng phá nó, Tóc Đen tính rất bướng bỉnh, nếu đùa quá mức, nó thực sự sẽ cắn ngươi.”, Như Mặc có lòng tốt giải vây giúp lục thúy xà, hắn đương nhiên so với ai khác đều dám khẳng định lục thúy xà nhất định không cắn Bắc Dao Quang, trừ phi nó không muốn sống nữa, huống chi trong sơn động Bắc Dao Quang đã cắn hắn một cái, trong thân thể đã có máu tu luyện vạn năm của hắn, hắn còn cho nàng ăn kim đan, đừng nói là lục thúy xà cắn nàng không chết mà cho dù có trăm ngàn độc xà cùng cắn nàng thì ngoại trừ da thịt bị đau ra thì không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Đây cũng là nguyên nhân khi Như Mặc nghe nói có một đàn rắn đông đúc trong phòng nàng nhưng hắn cũng không lo lắng cho tính mạng của nàng.

Hơn nữa trong cơ thể của Bắc Dao Quang còn lưu lại tinh hồng của hắn, nàng tuy là thân thể phàm nhân nhưng đã lây nhiễm hơi thở và tinh hồng của hắn thì chính là đám rắn không dám tới gần nàng, nói cách khác, nếu Bắc Dao Quang không tự hù chết mình thì nàng không có nguy hiểm gì cả.

Nha đầu Trân Châu này không biết điều ảo diệu này nên mưu toan dùng “Bách ưu thảo” dụ Tóc Đen tới, nghĩ muốn làm cho Bắc Dao Quang bất lợi, đương nhiên là không có khả năng thành công? Huống chi nàng không nên cho rằng Tóc Đen kịch độc mà lại không nghĩ tới bọn chúng lá gan rất nhỏ, chỉ gió thổi cỏ lay cũng làm bọn chúng hoảng sợ nói chi là tiếng thét chói tai của Bắc Dao Quang, phỏng chừng còn chưa kịp cắn nàng thì đã bị nàng dọa cho sợ hãi?

Như Mặc Mặc dù không có nghe được tiếng thét chói tai của Bắc Dao Quang nhưng chỉ tưởng tượng cũng biết được sức tàn phá của nó, nếu không cửa chính và cửa sổ của nàng đã không bị phá ra nông nỗi như vậy. Nhưng mặc kệ Bắc Dao Quang không bị nguy hiểm gì, hành vi bằng mặt không bằng lòng của Trân Châu, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Chương 35

U CỐC ĐÀO LÂM

“Được rồi! Không trêu chọc ngươi nữa, quỷ hẹp hòi” Bắc Dao Quang đem lục thúy xà thả lại trên cánh tay của nàng, mà lục thúy xà sau một hồi bị đùa giỡn cũng không còn hưng phấn hay khí lực nữa nên an phận bám lên cổ tay nàng, dùng ánh mắt ai oán nhìn Bắc Dao Quang và Như Mặc.

“Đã đói bụng sao?” Như Mặc nhìn trời, có lẽ đã đến giờ cơm trưa của nhân loại, tuy rằng đã thật lâu hắn không còn khái niệm ăn cơm nhưng không có nghĩa hắn không biết cái gì gọi là đói khát, hắn nghĩ chắc Bắc Dao Quang đã đói bụng.

“Ân! Là có điểm đói bụng! Ta vừa mới mới nhớ tới, chúng ta đi nhanh quá cho nên hiện tại chúng ta đều đói bụng nhưng cũng đừng lo, Như Mặc, ngươi quen thuộc địa hình nơi này vậy có biết chúng ta phải đi bao lâu nữa thì tới chỗ nguồn nước không? Nơi nào có nước thì sẽ có thức ăn.” Bắc Dao Quang thành thực gật đầu, lúc trước chỉ lo chơi cũng không để ý, giờ nghe Như Mặc hỏi thì đúng là có cảm giác đói và khát, tất đều do Tư Đồ Y chết tiệt kia, nếu không phải hắn chắn ngang đường thì nàng làm sao quên nhắc Như Mặc mang theo thức ăn chứ.

“Phía trước không xa có một sơn cốc, nơi đó có một con sông.”, Như Mặc thấy nàng không chút lo lắng, cũng chẳng có một câu oán giận, càng không kêu mệt than khổ, ngược lại nàng còn an ủi hắn không nên lo lắng, tựa hồ nhưng chuyện tìm thức ăn là chuyện của nàng, mà không phải hắn, rõ ràng là nữ nhân nhưng lúc nào cũng tỏ ra khí thế như nam nhân, xem ra nàng với ngư nương ba ngàn năm trước không hề giống nhau.

“Thật tốt quá! Vậy chúng ta đi nhanh hơn đi. Ngươi cũng đã đi bụng, một lát nữa ta bắt cá, ngươi nhóm lửa được không?nếu không thì để cho ta cũng được.” Bắc Dao Quang vừa nghe nói có con sông liền cao hứng, không để ý tới nét mặt đăm chiêu của Như Mặc, chỉ nghĩ đây là thời cổ đại, không khí không ô nhiễm cũng không có đánh bắt vô tội vạ nên trong sông chắc là có cá, nhóm lửa mặc dù có chút phiền toái nhưng cũng sẽ không làm khó được nàng, có điều không có muối thì mùi vị chắc là không ngon, nhưng có cái ăn là tốt rồi, chờ ra khỏi nơi này thì có thể tìm đến chỗ bán thức ăn ngon mà thưởng thức, nghĩ vậy nên mới quay sang hỏi Như Mặc “Như Mặc, ngươi có mang theo bạc không?”

Như Mặc tuy rằng vẫn không theo kịp suy nghĩ của nàng nhưng cũng may là hắn có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, cho nên đối với sự biến chuyển tâm lý của Bắc Dao Quang đều nắm rõ, vừa không đành lòng nàng phải lo lắng mọi chuyện, vừa vội vàng gật đầu đáp “Có chút bạc vụn, còn có một tấm ngân phiếu.”

“Vậy là tốt rồi! Cuối cùng coi như may mắn, chờ chúng ta ra khỏi nơi này thì có thể mua được thức ăn ngon, bây giờ thì phải chịu khó một chút thôi.” Bắc Dao Quang vỗ vỗ ngực, nàng đã nghĩ nếu ngay cả bạc cũng không có thì bộ xiêm y trên người nàng chắc cũng đáng giá, có thể đem đi đổi mấy lượng bạc, còn về phần Như Mặc, nhìn bộ dáng cũng biết hắn là công tử nhà giàu không quen chịu khổ, cho nên cũng không muốn hắn phải lo lắng việc này.

Kỳ thật Bắc Dao Quang lo lắng đều là dư thừa, ở cùng một chỗ với Như Mặc thì cần gì phải lo, chi phí ăn mặc đi lại, chỉ cần Như Mặc nguyện ý đều có thể biến ra sơn trân hải vị, rượu ngon…nếu không sợ nàng nghi ngờ thì hắn đã sớm dùng phép đưa nàng rời khỏi nơi này.

Bất quá chỉ trong thời gian ngắn đi cùng nhau, Như Mặc lại thêm hiểu biết về Bắc Dao Quang, cũng dần dần tiếp nhận sự tồn tại của nàng, càng cảm động nàng lo lắng cho tâm tình của mình.

“Không cần ngươi bắt ca.”, Như Mặc chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng, nói “Trong sơn cốc có mấy cây đào hương vị cũng không tệ.”

“Đóa hoa? Cái kia có thể ăn no sao?” Bắc Dao Quang hơi hơi toát ra vẻ kinh ngạc, quả thực chuyện lạ trong nhân gian a. Tưởng tượng đến bộ dáng hắn ăn cánh hoa phấn hồng, chắc chắn là hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng bọn họ phải đi bộ ra khỏi núi, ăn cánh hoa có thể no sao?

“Ngươi tới đó rồi biết.”, Như Mặc lúc này không cần tìm hiểu tâm tư của nàng cũng biết nàng đang nghĩ cái gì, cũng không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói.

Bắc Dao Quang hơi giật mình gật gật đầu, nhìn Như Mặc lần đầu tiên chủ động dắt tay nàng đi về phía trước, đừng nói cho nàng ăn đóa hoa, dù ăn lá cây nàng cũng không oán giận gì.

Chưa tới sơn cốc đã nghe nồng đậm hương hoa đào, Bắc Dao Quang hít một hơi dài, vẻ mặt thỏa mãn “Như Mặc, hương thơm quá, ngươi xác định là mấy cây đào này sao? Ta cảm thấy nơi này giống như là một rừng đào a.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay