Xà quân Như Mặc - Chương 88 - Phần 1

Chương 88

VÔ ẢNH BỊ THƯƠNG

Rất nhiều hắc y nhân võ công cao cường âm thầm lẻn vào cửa sau của Bắc Dao phủ, sau đó không tiến động mà xâm nhập vào bên trong, những người của Thú tộc được Ngọc Linh Lung phái bảo hộ cho Bắc Dao phủ cũng âm thầm đuổi theo bọn chúng. Sau đó trong Bắc Dao phủ diễn ra một trận chém giết.

Nhân loại cùng thú tinh rõ ràng là cách nhau rất xa, đám thích khách cho rằng không ai đoán được hành động của họ nhưng thật ra nhất cử nhất động đều đã bị giám sát, người bị giết còn chưa kịp biết đối thủ là ai.

Tên cầm đầu thấp giọng quát “Cẩn thận, có phục kích.”

Trong lúc đang nói chuyện thì người của hắn đã bị người tập kích, còn chưa kịp la một tiếng thì đã đi đời nhà ma, làm tên cầm đầu nhìn thấy cũng run sợ không thôi, không biết bóng người màu đen thân thủ cao cường này là từ đâu xuất hiện, lúc trước thám tử điều tra sao không phát hiện trong Bắc Dao phủ có nhiều cao thủ như vậy chứ?

Thật ra Ngọc Linh Lung vốn đang ở trong phòng cùng Bắc Dao Quang thì ngửi được mùi máu tanh, lập tức đứng lên “Phu nhân, ngươi ở yên trong phòng, đừng đi ra ngoài, ta đi ra xem một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”

Lời vừa nói xong thì Thanh nhi cũng đồng thời ôm Bắc Dao Bảo Bảo vào phòng, thần sắc nghiêm trọng “Báo vương đại nhân, có người đột nhập vào phủ, thủ hạ của ngươi đã động thủ với bọn chúng.”

“Ta biết, Thanh nhi ngươi tới vừa lúc, ngươi bảo vệ cho phu nhân, ta đi xem thử” Ngọc Linh Lung bước đi, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh

“Linh Lung, làm phiền ngươi!” Bắc Dao Quang chỉ kịp nói với Ngọc Linh Lung một câu thì thân ảnh nàng đã biến mất ngoài cửa.

“Phu nhân, người ôm Bảo Bảo tiểu chủ, Thanh nhi sẽ bố trí kết giới, người tới dường như không phải là người của Tuyết Ưng tộc, trước mắt chưa rõ lai lịch, nhưng thừa dịp chủ nhân không có trong phủ mà tấn công thì cũng là có ý đồ không tốt” Thanh nhi đưa Bảo Bảo cho Bắc Dao Quang, trong lòng tuy lo lắng nhưng vẫn không biểu hiện ra mặt.

“Thanh nhi, Thú tộc là khắc tinh của Tuyết Ưng tộc, chắc là sẽ ngăn cản người của Tuyết Ưng tộc đột kích, ngươi không cần lo lắng, hơn nữa trên tay ta còn có vật nhỏ, nếu có ai tới gần ta thì nó nhất định sẽ xông ra cắn bọn họ, có phải không?”Bắc Dao Quang vẫn rất bình tĩnh, nếu đã tới thì tránh cũng không khỏi, huống chi nàng là thê tử của Như Mặc, nếu có chút chuyện lại kinh sợ thì sau này gặp chuyện lớn hơn, nàng làm sao có thể chia sẻ với Như Mặc?

Tiểu thúy xà lập tức vươn ra khỏi cổ tay của Bắc Dao Quang nói “Thanh nhi ca ca yên tâm, trừ phi Tóc Đen chết, nếu không sẽ không để bất kỳ kẻ nào đến gần phu nhân nửa bước.”

Thanh nhi gật gật đầu, cũng hiểu được người tới phải để đã có Ngọc Linh Lung cản lại thì cơ hội bọn chúng đến đây thương tổ Bắc Dao Quang là không thể, cho nên cũng buông lỏng tâm tư, nhìn bốn phía cũng không ngửi được mùi máu, không biết phu nhân đã xử trí Trân Châu thế nào, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để hỏi, liền chuyên tâm bày ra ba tầng kết giới thật dày nhằm ngăn cản kẻ khác đột nhập.

Bắc Dao phủ tuy rằng thật lớn, nhân viên rất thưa thớt, khách không mời mà đến động tác cũng thực bí mật, nhưng là dù sao cũng là hai phương giao đấu trực tiếp nên chết cũng không ít người, cũng gây ra động tĩnh, một nam phó chuyên phụ trách việc nấu nước đã phát hiện ra trong phủ có hai nhóm người đang đánh nhau, vội cố sức che miệng lại để không phát ra tiếng rồi vội chạy ra ngoài, tìm tới phủ thành chủ ở phía đông.

Từ sau khi phủ đệ bị trộm làm bị thương vài người, phu nhân đã ra lịnh nếu lại có người đột nhập, nếu muốn giữ lại mạng sống thì nên nghĩ cách cầu cứu sự giúp đỡ, bọn họ vốn là người của phủ thành chủ, sau mới được đưa đến Bắc Dao phỷ, hiện tại kẻ đột nhập vào phủ lại không rõ lai lịch, cho nên đối tượng được nghĩ đến để cầu cứu đầu tiên là Trần Ngọc Bạch, cho nên nam phó kia vội chạy tới phủ thành chủ.

Khi Ngọc Linh Lung xuất hiện ở phía sau viện, mọi việc dường như đã được thu xếp xong, trên mặt đất chất đầy thi thể, còn vài tên bịt mặt sống sót thì trong mắt cũng tràn đầy sợ hãi, bọn họ dựa lưng vào nhau, ánh mắt dè chừng và run rẩy, nhìn chằm chằm nhóm nam tử cao lớn vây quanh họ.

Thân thủ những người này thật không giống người thường, bọn họ vào sinh ra tử nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp người nào có động tác giết người mau lẹ như vậy, những người này căn bản không phải là giết người mà so với ăn cơm còn dễ dàng hơn, bọn họ tuy rằng không sợ chết vì làm nghề này thì đã sớm dự đoán sẽ có ngày chết trong tay người khác, nhưng mà ngay cả địch nhân có bộ dáng gì cũng chưa biết mà đã bị giết thì là chuyện lần đầu tiên bọn họ gặp phải.

Hơn nữa người có thân thủ như vậy không chỉ một, mà là cả một đám, so với nhóm sát thủ được huấn luyện nghiêm khắc của bọn họ thì càng được đào tạo bài bản hơn, làm sao mà bọn họ không sợ cho được?

Lúc này nhìn đối phương chỉ như là đơn giản vây quanh họ, thậm chí không bày ra tư thế tiến công nhưng trong lòng bọn họ rất rõ rằng chỉ cần mấy người bọn họ nhúc nhích thì đối phương sẽ lập tức lấy tính mạng của mình, cho nên bọn họ không dám động đậy, chỉ biết chăm chú nhìn, mà đối phương cũng vậy, cũng chỉ đứng nhìn bọn họ, như là đang đợi cái gì.

Quả nhiên khi Linh Lung tiến đến hậu viên thì toàn bộ nhóm nam tử cao lớn liền lập tức quỳ một gối xuống, đồng loạt hô “Gặp qua Báo vương đại nhân.”

Ngọc Linh Lung bất động thanh sắc nhìn các thi thể trên mặt đất, nhận thấy không hề có thi thể nào thuộc Tuyết Ưng tộc mà toàn bộ đều là nhân loại, nhìn mấy người còn sống sót lại thì cũng không khó mà phát hiện thân phận bọn họ đều là sát thủ, nhưng lại là loại sát thủ đệ nhất, không ngờ Tuyết Ưng vương lại đê tiện tới mức mua chuộc sát thủ nhân loại đến đối phó với Bắc Dao phủ.

Ngọc Linh Lung đáy lòng hiện lên mấy phần tức giận, vốn nàng còn vì thủ hạ của mình giết người mà có chút tức giận, dù sao bọn họ cũng là Thú tộc, kiêng kị nhất là việc giết người, bởi vì như vậy sẽ phạm vào thiên luật cũng sẽ trở ngại cho biệc tu hành của bọn họ, nhưng nếu không có thủ hạ của nàng bảo vệ Bắc Dao phủ thì chỉ dựa vào một mình Thanh nhi cũng chỉ có thể đối phó với một vài người, nhưng như vậy e rằng căn cơ của hắn sẽ bị hủy. Nàng không phải người thường, căn cơ của Thanh nhi đến mức nào, nàng liếc mắt một cái liền biết nhưng nếu hôm nay hắn giết người thì sau này sẽ khó mà tu hành được nữa, mà đây là điều nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Trân Châu cũng là ở trong tay nàng mà trốn thoát, xà y cũng trong tay nàng mà bị đánh cắp, vậy chuyện giết người phạm vào luật trời kia cũng để Ngọc Linh Lung nàng làm đi, cũng may những người này sát nghiệp đều rất nặng, giết bọn họ có lẽ ông trời cũng không trách phạt nàng.

“Đứng lên đi!” Ngọc Linh Lung phất phất tay, vừa nói vừa đi đến chỗ nhóm sát thủ “Ai phái các ngươi tới đây?”

Đám sát thủ càng dựa sát vào nhau, cùng liếc nhìn đối phương một cái rồi cùng đánh về phía Ngọc Linh Lung, trong mắt hiện rõ quyết tâm, xem ra nhiệm vụ lần này sẽ thất bại, dù có chết bọn họ cũng muốn có cái đệm lưng, mà nữ nhân khí thế bừng bừng này không cần hỏi cũng biết nàng là thủ lĩnh, có thể cùng nàng đồng quy vu tận cũng tốt.

“Muốn chết!” Ngọc Linh Lung con ngươi đen trầm xuống, quát khẽ một tiếng, tay áo khẽ vung lên một cái, đám sát thủ liền bay lên rồi rơi thật mạnh xuống đất.

Cả đám rên la thảm thiết, “Oanh” một tiếng thật to, cùng với đó là xiên y bị cháy, lộ ra da thịt bị cháy.

“Báo vương, bọn họ trên người có hỏa dược” cũng may là có Báo vương ra tay, nếu không e rằng bọn họ sẽ bị đám người kia sát hại.

“Mau đem những thi thể đó xử lý đi, khôi phục nơi này lại như cũ, có lẽ chỉ chốc lát nữa là quan phủ sẽ tìm tới đây” Ngọc Linh Lung trong lòng có chút ảo não, Hiệp Khách thành là nơi giang hồ thị phi rất nhiều, chuyện này sợ là phiền toái không nhỏ, nàng lại quá mức chủ quan, cho rằng mấy tên sát thủ nhân loại không đáng gì, không ngời bọn chúng lại mang theo hỏa dược, cho nên mới để xảy ra tiếng nổ lớn.

Tiếng nổ lớn làm cho toàn bộ Bắc Dao phủ như bị động đất, run lên rồi lập tức rơi vào hỗn loạn, Thanh nhi và Bắc Dao Quang ở trong phòng, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nghe tiếng nổ lớn thì nghĩ chắc đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, cũng nghe được tiếng bước chân chạy nhốn nháo của các hạ nhân. Bắc Dao Quang liền ra lịnh “Thanh nhi, mau hạ kết giới đi giúp Linh Lung đi, ta sợ nàng ứng phó không nổi.”

“Phu nhân, không được! chức trách của Thanh nhi là bảo hộ phu nhân cùng tiểu chủ Bảo Bảo, chỉ cần phu nhân không ra khỏi đây thì trong khoảng thời gian ngắn, trừ phi là Tuyết Ưng vương tới, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể đột phá kết giới để vào thương tổn phu nhân được” Thanh nhi vẫn không nhúc nhích, dứt khoát cự tuyệt yêu cầu của Bắc Dao Quang.

“Thanh nhi, Linh Lung là khách, chúng ta là chủ, chuyện này vốn là của Xà tộc chúng ta, sao có thể để cho Thú tộc bọn họ phải bồi thường bằng tính mạng? Tin tưởng ta, dù Như Mặc ở đây cũng sẽ quyết định giống như ta, ngươi đi đi” Bắc Dao Quang rất lo lắng cho Như Mặc một mình đi vào địa bàn của Tuyết Ưng tộc không biết có nguy hiểm gì không, tuy rằng hắn pháp lực cao thâm nhưng chỉ có một mình, nếu người Tuyết Ưng tộc cũng như đám người đang đánh vào phủ thì Như mặc nói không chừng cũng đang lâm vào khổ chiến.

“Không được, phu nhân! Sứ mệnh của Thanh nhi là bảo hộ phu nhân, chuyện khác không quan hệ” Thanh nhi tuy có hơi dao động nhưng vẫn không thỏa hiệp “Báo vương đại nhân nếu không ngăn được thì sẽ mang người của nàng rút đi, chúng ta đều là yêu tinh, chưa bao giờ có chuyện tử thủ đối với việc sống chết trước mắt, bo bo giữ mình và ích kỷ mới là bản năng của chúng ta, cho nên phu nhân không cần vì Báo vương đại nhân mà lo lắng, nói không chừng bây giờ đã bỏ đi rồi.”

“Thanh nhi, Linh Lung sẽ không bỏ đi, nếu là người khác có nguy hiểm, nàng có lẽ sẽ đi, nhưng nếu là ngươi còn ở đây, nàng nhất định sẽ không bỏ đi. Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi một chút cũng không cảm giác được tâm ý của nàng đối với ngươi, nàng thích ngươi, giống như ngươi thích Trân Châu, như ta thích Như Mặc, như Như Mặc thích ta. Nữ nhân vì nam nhân mình yêu, cho dù phải hi sinh tính mạng nàng cũng sẽ không lùi bước, cho nên nàng nhất định vẫn còn ở đây, tiếng nổ kia lớn như vậy, có lẽ nàng đã bị thương, cần cứu viện, cầu ngươi, Thanh nhi, ngươi mau đi đi. Ta không cần ngươi ở đây bảo hộ, ta còn có Tóc Đen, ngươi nghe ta một lần đi, ta không thể lại nói xin lỗi ngươi lần nữa, nếu như lần này Linh Lung gặp chuyện ta sẽ áy náy suốt đời.”

Bắc Dao Quang dùng sức quát với Thanh nhi, không muốn vì chuyện này mà hối hận suốt đời, nàng không thể ích kỷ như vậy, không làm hắn thức tỉnh, nếu hôm nay nàng nhất định phải chết thì có bảo vệ thế nào cũng vô dụng “Không cần vì người không xứng đáng mà trả giá, trơ mắt nhìn người vì ngươi mà chết, ngươi sẽ hối hận, đây chính là bi kịch lớn nhất trong cuộc đời, Thanh nhi, ta lệnh cho ngươi, đi ngay cho ta.”

Thanh nhi bị những gì Bắc Dao Quang nói làm rung động, dùng sức nắm chặt tay, run rẩy nhìn Bắc Dao Quang, ánh nhìn giằng co, nói không lo lắng cho Ngọc Linh Lung là giả nhưng sự an nguy của phu nhân và tiểu thư quan trọng hơn so với cảm tình, hắn không thể ngay lúc nguy hiểm mà rời bỏ phu nhân, nên lại lắc đầu “Phu nhân, Thanh nhi không thể.”

Bắc Dao Quang trong lời nói chấn đắc trong lòng run lên, dùng sức nắm chính mình nắm tay, run rẩy nhìn Bắc Dao Quang, trong mắt tất cả đều là do dự cùng giãy dụa, nói không lo lắng Ngọc Linh Lung đích tình huống là giả, chính là phu nhân cùng tiểu chủ nhân an nguy, so với hắn người cảm tình thuộc sở hữu là trọng yếu hơn nhiều, hắn không thể tại đây nguy hiểm thời điểm bỏ lại phu nhân đi nơi khác, kiên định lắc lắc đầu, chính là bất động một chút, “Phu nhân, Thanh nhi không thể!”

Nàng tin tưởng nếu ngay cả Ngọc Linh Lung đều ngăn cản không được đối thủ thì địch nhân phi thường lợi hại, có lẽ là Tuyết Ưng vương tự mình đến đây, Thanh nhi dù sao cũng chỉ có hai ngàn năm đạo hạnh, kết giới của hắn chỉ bảo vệ nàng nhất thời mà không giữ được lâu, hơn nữa không biết tình hình ở ngoài ra sao cũng không ổn, nếu đã vậy, chi bằng đánh liều một phen.

“Thanh nhi ca ca mau đi đi! Báo Vương đại nhân đi một hồi còn không có trở về, sợ là thật sự có nguy hiểm, ngươi chạy nhanh đi hỗ trợ, phu nhân nơi này còn có ta, tuy rằng ta đạo hạnh thấp nhưng vẫn có thể tạo ra một cái kết giới nhỏ để bảo vệ chủ nhân tỷ tỷ và tiểu thư trong thời gian ngắn, Thanh nhi ca ca đi nhanh về nhanh là được” Lục thúy xà lúc này cũng lên tiếng.

“Vậy phu nhân giao cho ngươi” Thanh nhi rốt cuộc cũng nhượng bộ, lời của Bắc Dao Quang và Tóc Đen làm ho hắn cũng thấy bất ổn liền miễn cưỡng hạ kết giới, lập tức dùng pháp thuật bay về phía hậu viện, bất chấp có người nhìn thấy.

Vừa đến đã nhìn thấy Ngọc Linh Lung hoàn hảo không thương tổn gì, Thanh nhi thừa nhận lo lắng của hắn rốt cuộc cũng có thể buông xuống, lại nhìn tới cái hố đen to đùng trong hậu viện cũng mặt đất chung quanh bị nám đen thì cũng hiểu được là do tiếng nổ vừa rồi và Ngọc Linh Lung đang cố gắng khôi phục mọi thứ lại như cũ. Nếu nàng đã không có việc gì thì hắn cũng nên quay lại bên cạnh phu nhân, nhưng không biết vì sao nhìn tới dung nhan thanh lệ của nàng lại không thể dời tầm mắt, mà trong lúc này Ngọc Linh Lung cũng đã quay đầu lại, nhìn thấy hắn thì sự kinh ngạc và vui mừng lập tức tràn đầy trong đôi mắt đen láy “Thanh nhi, sao ngươi lại tới đây?”

“Nghe được tiếng nổ lớn, phu nhân lo lắng nên bảo ta tới nhìn xem, nếu Báo vương đại nhân không có việc gì thì Thanh nhi cũng nên quay về bên cạnh phu nhân” Thanh nhi lập tức cúi đầu, bình tĩnh nói.

Ngọc Linh Lung khóe miệng lại nở nụ cười thật đẹp “Cảm ơn ngươi, ta không sao, chỉ là vài tên sát thủ mà thôi, không phải người của Tuyết Ưng tộc, ngươi về nói cho phu nhân yên tâm, Linh Lung sẽ xử lý thỏa đáng, nhưng nếu chút nữa có quan phủ tới thì cần phu nhân ra mặt mới được.”

“Dạ, Báo vương đại nhân, Thanh nhi trở về” Thanh nhi đang định xoay người rời đi thì Ngọc Linh Lung đột nhiên đè vai hắn lại “Thanh nhi, ta thích ngươi, nếu ngươi đồng ý, chờ Xà quân đại nhân về, ta đi cầu hắn cho ngươi theo ta về Thú tộc được không?”

Thanh nhi ngẩn người, tuy rằng hắn đã mơ hồ cảm giác được, vừa rồi phu nhân cũng đã có nói tới nhưng khi nghe Ngọc Linh Lung trực tiếp thổ lộ vẫn cảm thấy có chút rung động, nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ hơi giật mình nhìn nàng.

“Ta biết lúc này nói tới chuyện đó thật không đúng lúc, nhưng Thanh nhi, ta nguyện ý chờ ngươi, chờ đến lúc ngươi cũng thích ta, ta chỉ muốn cho ngươi biết tâm tình của ta, nhìn thấy đáy mắt ôn nhu của Xà quân đại nhân, khi đó ta lại nghĩ tới ngươi, có người đã từng tổn thương ngươi rất sâu, nhưng tin tưởng ta, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, cho nên, cho ta một cơ hội được không? Tuy rằng ta biết, ta so với ngươi lớn tuổi hơn nhưng cũng may chúng ta đều là yêu tinh, cái có rất nhiều chính là thời gian, ngươi không cần trả lời ta liền, ta chỉ muốn biết có phải ngươi đối với ta cũng có chút cảm tình phải không?”

Nhìn đôi môi khêu gợi phung ra những lời êm ái, Thanh nhi trở nên mơ hồ, bất tri bất giác đã muốn gật đầu nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn, kích động của Ngọc Linh Lung mới kịp hoàn hồn, cái gật đầu nhẹ đó đã muốn đem tương lai của hắn hứa cho nàng, nghĩ tới đây lại cảm thấy xúc động, nhìn thấy nàng vui mừng đến phát khóc thì chỉ yên lặng thoát khỏi tay nàng, rời đi, để lại Ngọc Linh Lung ở phía sau vẫn chăm chú nhìn theo hắn.

“Thanh nhi, như thế nào? Linh Lung đâu? Nàng thế nào?” thấy chỉ có một mình Thanh nhi trở về, bộ dáng còn như có tâm sự mà Ngọc Linh Lung thì không thấy đâu, suy nghĩ đầu tiên của Bắc Dao Quang là Linh Lung đã xảy ra chuyện, nên lo lắng hỏi

“Phu nhân, Báo Vương đại nhân nàng không có việc gì, kẻ đột nhập không phải là người của Tuyết Ưng tộc mà là sát thủ nhân loại, Báo vương đại nhân đang xử lý hậu quả, nàng nhờ ta chuyển lời có lẽ không lâu nữa sẽ có nhiều người tò mò, quân tâm mà tới cửa, phu nhân cần phải ra mặt một chút” Thanh nhi vội thu hồi tâm tình, khôi phục nét trầm ổn vốn có.

“Sát thủ?sao lại có sát thủ tìm tới đây?” Bắc Dao Quang nghe xong còn đang suy nghĩ thì đã nghe tiếng gõ cửa cùng giọng nói hoảng hốt của Phong Vô Ảnh “Bắc Dao, Bắc Dao, ngươi không sao chứ?”

“Là Vô Ảnh, sao hắn lại tới nhanh như vậy? Tiểu tử, mau hạ kết giới đi” Bắc Dao Quang vội nói, vừa dứt lời thì thân hình của Trần Ngọc Bạch và Phong Vô Ảnh đã xuất hiện ở cửa phòng nàng, nhìn thấy nàng bình an vô sự sắc mặt trắng bệch của Phong Vô Ảnh mới yên tâm “Bắc Dao, cũng may ngươi không có việc gì, nghe nói trong phủ lại có mấy vị khách không mời mà đến.”

Phía sau Trần Ngọc Bạch cũng xuất hiện hơn mười thị vệ áo xanh tay kiếm chỉnh tề, Trần Ngọc Bạch nhăn mày, vung tay lên nói “Toàn bộ tản ra, lập tức điều tra toàn bộ phủ đệ đem tất cả thích khách đều bắt lại đây cho ta, ai chống cự, giết.”

“Dạ, thiếu thành chủ” âm thanh đồng loạt vang lên, nhóm thị vệ liền chia ra nhiều hướng mà đi.

“Vô Ảnh, ngươi đừng lo lắng, không có việc gì!Linh Lung đã xử lý xong mấy kẻ địch, bây giờ không còn nguy hiểm nữa, Ngọc Bạch, có phải các ngươi nghe tiếng nổ lớn nên mới tìm tìm tới đây không?” trong phủ vừa xảy ra chuyện, Vô Ảnh và Ngọc Bạch đã xuất hiện, bọn họ thật quan tâm và lo lắng cho nàng.

“Có một nam phó trong phủ đã liều mạng đến cầu cứu, vừa lúc gặp ta đang có việc phải ra thành, còn chưa kịp tới đây thì đã nghe tiếng nổ lớn” Trần Ngọc Bạch miêu tả ngắn gọn “Những người ta an bài đều bị đánh hôn mê cho nên không có ai phát ra cảnh báo, Như Mặc đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn người kia lại có mang hỏa dược trong người?”

“Ngọc Bạch, việc này nói ra hơi dài dòng, Như Mặc hiện giờ không có ở đây, trong phủ chỉ còn ta, Thanh Nhi và Linh Lung, biểu muội của Như Mặc mà thôi, ngươi có việc gấp phải ra khỏi thành thì đứng vì ta mà chậm trễ, mau đi đi, nơi này đã không có việc gì, Linh Lung có mang theo thủ hạ đến, toàn là những người có thân thủ rất tốt, có bọn họ ở đây, ta sẽ không sao.”

Bắc Dao Quang nhìn cách ăn mặc của Trần Ngọc Bạch thì biết là đang chuẩn bị tham dự một cuộc gặp quan trọng nào đó, nhất định là có chuyện quan trọng phải làm, mà lúc này trong phủ cũng không có gì nguy hiểm nữa, giữ hắn ở lại cũng không hay nên vội thúc giục hắn đi.

“Không dối gạt phu nhân, e rằng quý phủ sẽ còn bị phiền toái nữa, phu nhân chắc còn nhớ Thiên Tuyền vương gia Tư Đồ Huyền đã đến đây bảy tháng trước? Lần này hắn dùng thân phận thái tử đến Hiệp Khách thành lần nữa, chứ không phải là cải trang vi hành như lần trước, thực hiện mệnh lệnh tuần sát tứ phương của hoàng thượng, cho nên ta lần này cũng phải thay mặt toàn bộ Hiệp Khách thành đến khu vực cách mười lăm dặm ngoài thành nghênh đón hắn. Vốn đang muốn cho người báo cho Như Mặc để phòng bị, mối hận một chưởng của bảy tháng trước sợ rằng hắn không dễ dàng bỏ qua, nếu không sẽ không nhọc nhằn đến Hiệp Khách thành của chúng ta.”

Trần Ngọc Bạch ngữ khí có chút lo lắng, Bắc Dao Quang nghe xong cũng không khỏi lo lắng, thật đúng là họa vô đơn chí, nhưng cho dù chuyện lớn thế nào thì cũng chờ Như Mặc mang Mặc Mặc về rồi tính sau “Cảm ơn ngươi, Ngọc Bạch, ta đã hiểu, ngươi nhanh đi đi, nếu không để Tư Đồ Huyền kia tìm được nhược điểm thì không hay, Như Mặc trở về ta sẽ chuyển lời của ngươi với hắn.”

“Được, phu nhân ngươi cẩn thận, những người này sẽ ở lại trong phủ, còn bọn người đột nhập vào phủ, nếu có ai còn sống thì xin hãy lưu lại, chờ ta dàn xếp tốt chuyện của thái tử xong sẽ quay về thẩm vấn để tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau, bây giờ xin cáo từ, hẹn gặp lại.”

Trần Ngọc Bạch nhìn trời, thời gian trôi qua quá nhanh, hắn cũng không nói thêm, chắp tay thi lễ rồi lập tức rời đi.

Bắc Dao Quang quay đầu nhìn Thanh nhi, Thanh nhi nhìn thấy ánh mắt của nàng thì hiểu ý, liền lắc đầu, tỏ vẻ là không có ai còn sống. Đáp án này cũng không ngoài dự đoán của Bắc Dao Quang, liền thu ánh mắt về rồi lại nhìn sang gương mặt trắng bệch còn chưa định thần của Phong Vô Ảnh, vội vàng giao Bảo Bảo cho Thanh nhi, rồi đi đến bên cạnh hắn “Vô Ảnh, mau ngồi đi, sắc mặt của ngươi không được tốt lắm.”

“Bắc Dao, ngươi cùng Bảo Bảo thật sự không có việc gì đi!” Phong Vô Ảnh vẫn còn cảm giác lo lắng, lúc trước biết Mặc Mặc bị người ta bắt đi mà Như Mặc đuổi theo đến nay còn chưa quay về, còn hắn với sự thúc giục của Thanh nhi trở về y quán chưa tới một canh giờ thì trong phủ đã xảy ra chuyện, làm cho hắn có cảm giác hắn sắp sửa mất đi bọn họ, cho nên dù thế nào cũng khiến hắn không thể bình tĩnh lại được.

Nhìn thấy Phong Vô Ảnh như vậy, Bắc Dao Quang dù ý chí sắt đá đến mấy cũng không thể không cảm động, cầm lấy tay hắn “Vô Ảnh, ngươi đừng như vậy, ta tốt lắm, Bảo Bảo cũng thực an tâm, chúng ta cũng không có việc gì, đều rất tốt. Thích khách đều đã được giải quyết, nguy hiểm cũng được giải trừ, ngươi hãy an tâm đi, được không?”

“Phu nhân! Lung Linh đã trở lại!” Ngọc Linh Lung thoải mái đi vào phòng, thấy Bắc Dao Quang đang nắm tay Phong Vô Ảnh an nủi hắn, không khỏi ngẩn ra nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần.

“Linh Lung, vất vả cho ngươi” Bắc Dao Quang buông tay Phong Vô Ảnh, nhìn về phía Ngọc Linh Lung, cảm kích nói.

“Phu nhân đừng nói như vậy, đều là chuyện Linh Lung nên làm” Linh Lung vội lắc đầu từ chối, không chịu nhận lời cảm ơn của nàng, huống chi nàng còn có chuyện cần nhờ Như Mặc và Bắc Dao Quang, chỉ hi vọng khi nàng mở miệng xin Thanh nhi thì không bị bọn họ cự tuyệt.

“Ngọc tiểu thư, cũng may ngươi có mang theo thủ hạ đến, nếu không sự an toàn của Bắc Dao và Bảo Bảo thật không dám nghĩ tới, xin nhận một lạy của Vô Ảnh” Thật không ngờ Phong Vô Ảnh lại hành lễ với Linh Lung, làm nàng kinh ngạc vô cùng, vội vàng tránh người đi “Phong đại phu xin mời đứng lên, Linh Lung vừa tới đúng lúc đâu, huống chi phu nhân cũng là biểu tẩu của ta, tuy rằng Linh Lung mới tới nhưng cũng là người một nhà, hỗ trợ là chuyện đương nhiên, sao dám nhận đại lễ của Phong đại phu, thật sự là làm khó Linh Lung.”

“Vô Ảnh, ngươi cũng thật là, xem ra lần này đã làm ngươi sợ hãi. Ta thật không có việc gì, chờ Như Mặc về, ta sẽ nói hắn bố trí thêm người ngay đêm trông coi cửa lớn, được không?”

Bắc Dao Quang vội vàng nâng Phong Vô Ảnh dậy, lòng của hắn đối với nàng, dù là kẻ ngốc cũng nhận ra nhưng trong lòng nàng chỉ có Như Mặc, không có chỗ dành cho người khác, mà hắn thì trong lòng lại không chứa được nữ tử nào khác, nàng làm sao có thể để cho hắn vì nàng mà chậm trễ nhân duyên? Làm bộ như không biết thì đối với quá tàn nhẫn, nhưng nếu biết thì có thể làm được gì đây?

“Bắc Dao, ta có một dự cảm không tốt, cảm thấy sẽ còn phát sinh nhiều chuyện nữa” Phong Vô Ảnh cũng theo Bắc Dao Quang đứng dậy, lại run rẩy tiếp nhận Bảo Bảo từ tay Thanh nhi, lúc này mới nói ra những gì lo lắng.

“Vô Ảnh ngốc, chỉ là cảm giác sao có thể đúng chứ, chẳng qua vì ngươi quá lo lắng nên mới có cảm giác như vậy thôi, Thanh nhi, mau đi xem các hạ nhân trong phủ thế nào? Nếu bọn họ còn ở đây thì bảo phòng bếp làm bát canh định thần cho Vô Ảnh uống, gặp thích khách là chúng ta nhưng Vô Ảnh lại bị dọa sợ, thật sự là” Bắc Dao Quang cố gắng mỉm cười thoải mái, thật ra trong lòng cũng vì những lời Phong Vô Ảnh nói mà lo lắng, yên lặng nhìn trời, thầm cầu nguyện “Như Mặc, ngươi sao còn chưa trở về? Mau trở về a, ta rất lo lắng.”

“Da phu nhân” Thanh nhi nhìn thoáng qua Ngọc Linh Lung, có nàng ở đây, hắn đương nhiên là yên tâm, lập tức đi ra ngoài, hô to “Xuân Hoa, Xuân Thủy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay