Vụ bí ẩn con sư tử căng thẳng - Chương 05 - 06

Chương 5: Trò đùa không hay

- Nhanh lên! - Hannibal kêu. - Leo lên cây đi. Đó là cơ may duy nhất của ta.

Trong nháy mắt, ba bạn leo lên các cành cây. Khi leo lên đến một chiều cao an toàn, ba thám tử ngồi yên lại để nhìn xung quanh.

Peter chỉ một điểm giữa đám cỏ cao.

- Nhìn... đằng kia... dường như có gì đang nhúc nhích...

Đột nhiên, Peter kinh ngạc nghe tiếng huýt sáo như để gọi, rồi thấy một cậu bé bước ra từ bụi cây tiến tới. Cậu bé như đang tìm một cái gì đó xung quanh...

- Ê! - Bob gọi.

Kẻ mới đến ngước đầu lên. Đồng thời cậu bé cũng hướng nòng súng đang cầm trong tay lên cao.

- Các cậu là ai vậy? - Cậu bé hỏi.

- Bạn! - Bob vội vàng trả lời. - Cậu hạ súng xuống đi.

- Có người yêu cầu bọn mình đến đây. - Đến lượt Peter giải thích. - Bọn mình là Ba thám tử trẻ.

- Bọn mình đang chờ chú Hall quay về, - Hannibal giải thích. - Dường như chú ấy đi kiểm tra một cái gì đó làm cho chú ấy lo lắng.

- Xuống đi! - Cậu bé ra lệnh và hạ vũ khí xuống.

Ba thám tử miễn cưỡng tuân lệnh.

- Chúng tôi nghe sư tử gầm, - Hannibal giải thích nữa. - Tất cả chúng ta sẽ an toàn hơn trên cây!

Cậu bé mỉm cười. Bob cho rằng cậu bé cỡ tuổi ba thám tử.

- Arthur nói đó... không có gì phải sợ. Arthur thuần hóa rồi!

Tiếng gầm vang dội ngắt lời cậu bé. Chắc chắn con sư tử chỉ cách đó hai bước. Hannibal, Bob và Peter rùng mình.

- Cậu gọi đó là tiếng kêu của một con sư tử thuần hóa à? - Peter hỏi.

- Ôi! Rồi cậu sẽ quen thôi. Mình bảo đảm với cậu rằng Arthur hoàn toàn vô hại.

Cành cây khô kêu rắc. Bob tái mặt.

- Cậu chắc không? - Bob hỏi nhỏ.

- Chắc một trăm phần tram. - Cậu bé mỉm cười nói. - Mình làm việc ở đây. Mình gặp Arthur hằng ngày. À, tên mình là Mike Hall!

- Rất vui được biết cậu, Mike à. - Hannibal nói.

Rồi sau khi giới thiệu Bob và Peter, Hannibal nói tiếp:

- Mike ơi, mình không muốn nói xấu ba của cậu, nhưng bọn mình không thích tính hài hước của bác tí nào.

Mike Hall có vẻ ngạc nhiên.

- Dẫn bọn mình đến đây, - Peter phẫn nộ nói tiếp, - rồi bỏ rơi bọn mình trong khi có con sư tử đang lảng vảng gần đây... Chính cậu cũng phải công nhận là đùa như vậy không hay ho gì hết!

- Không ai có quyền có thái độ như vậy, - Bob nói thêm, - nhất là đối với những người đến chỉ để giúp đỡ, như bọn mình đây.

Mike Hall nhìn ba thám tử với vẻ mặt càng lúc càng thắc mắc.

- Nào, nào. - Cuối cùng Mike nói. - Mình không hiểu gì hết... Trước hết, mình không phải là con trai của ông Jim Hall, mà là cháu. Sau đó, chú Jim không bao giờ bỏ rơi các cậu một mình cùng với con sư tử. Các cậu có biết từ nãy giờ mọi người đang tìm Arthur không? Không hiểu bằng cách nào nó đã tẩu thoát được, và do bận tìm kiếm nó, chúng tôi đã quên mất rằng các cậu sẽ đến đây hôm nay. Cuối cùng, mình đã nghe con sư tử gầm lên và mình đang tìm cách đến gần nó.

Hannibal bình tĩnh nghe giải thích.

- Xin lỗi Mike. Nhưng bọn mình không nói láo. Ông Hall đã dẫn bọn mình đến đây, rồi bỏ đi. Con sư tử gầm lên. Khi đó, chú của cậu bảo bọn mình chờ, rồi biến mất trong đám cỏ cao. Nhưng chờ hoài không thấy gì hết. Bọn mình chán lắm rồi.

Mike tự tin lắc đầu.

- Chắc là có nhầm lẫn. Người mà các cậu gặp không phải chú Jim đâu. Suốt từ sáng đến giờ mình đi chung với chú Jim, mình mới rời chú Jim tức thì. Các cậu đã gặp một người khác. À, mà các cậu thử tả người đó xem...

Bob mô tả chính xác người đàn ông mặc đồ kaki.

- Bọn mình gọi ông ấy là chú Hall, và chú ấy không hề phản đối, - Bob kết thúc.

- Ông ta có con dao phay lớn, - Peter nói thêm, - và huơ rất thành thạo. Ông ta cũng định hướng trong rừng rất rành. Ông ta dẫn bọn mình thẳng đến chỗ tiếng sư tử gầm.

- Này Mike, - Hannibal nói, - mình không trách cậu khi cậu muốn bảo vệ chú của cậu, nhưng...

- Mình không bảo vệ chú ấy! - Mike ngắt lời cộc lốc. - Nhưng rõ ràng con người mà các cậu vừa tả là Hank Morton. Hắn làm người dạy thú ở đây.

Mike ngưng nói và lắng tai nhìn xung quanh.

- Điều mình không hiểu, - Mike hạ giọng nói, - là hắn đến đây làm gì. Chú Jim đã đuổi việc hắn rồi mà.

- A! - Hannibal thốt lên. - Tại sao vậy?

- Thứ nhất, hắn đối xử tồi tệ với thú vật, chú Jim không chịu nổi việc này. Thứ hai, hắn xấu tính... hắn hay gây chuyện. Thứ ba, hắn uống rượu. Khi đã uống say, hắn không còn biết hắn làm gì nữa.

- Nếu cậu nói đúng, - Hannibal thở dài, - nếu bọn mình dã gặp đúng Hank Morton, thì mình cam đoan với cậu hắn không hề say. Hắn biết rõ hắn làm gì.

- Không hiểu tại sao hắn lại dẫn bọn mình đến dây, rồi bỏ đi. - Bob nói thêm.

- Mình cũng không hiểu. - Mike Hall trả lời. - Trừ phi... à này... các cậu có cho hắn biết các cậu đến đây làm gì không?

Hannibal vỗ trán.

- Trời đất! Đúng rồi!... Vì tưởng đang nói chuyện với chú Jim Hall, bọn mình đã nói với hắn rằng chính bác Alfred Hitchcock đã gởi bọn mình đến khu bảo tồn để nghiên cứu trường hợp con sư tử, tự nhiên bị bực bội mà không có nguyên nhân rõ rệt. Bây giờ mình nhớ lại là hắn tỏ ra ngạc nhiên.

- Và nếu hắn có mặt ở đây, - Peter nói tiếp, - có thể là để trả thù chú Jim Hall đã đuổi việc hắn.

- Nhưng tại sao lại trả thù bọn mình? - Bob hỏi. - Bọn mình có liên quan gì đến chuyện này đâu?

- Cậu quên Arthur, con sư tử bị căng thẳng thần kinh? - Hannibal nói. - Có thể Hank Morton không muốn bọn mình tìm ra nguyên nhân cơn thần kinh của Arthur.

- Cũng có thể, - Mike gật đầu. - Thậm chí mình còn nghĩ chính Hank đã mở cửa chuồng cho Arthur. Con sư tử không thể nào tự tẩu thoát một mình.

- Này, - Hannibal khuyên. - Ta hãy đi gặp chú Jim! Có thể chú Jim sẽ...

- Không thể đi ngay dược. - Bob ngắt lời bằng một giọng kỳ lạ.

Hannibal ngạc nhiên nhìn Bob.

- Sao vậy? - Hannibal hỏi.

- Bởi vì ta có khách, các bạn ơi! Ngay... ngay phía sau lưng các cậu... Một con sư tử khổng lồ vừa mới chui ra từ bụi cây! Có thể đó là Arthur... nhưng trông nó không có vẻ thân thiện lắm...

Mike quay lại:

- Đúng Arthur rồi. Đừng hoảng hốt, các bạn ơi! Nó biết mình! Đừng có làm động tác đột ngột. Mình sẽ giải quyết nó.

Ba thám tử trẻ đứng yên chờ đợi, tim đập mạnh, trong khi Mike tiến đến gần con sư tử. Mike từ từ đưa tay lên, xòe bàn tay đưa về phía con sư tử.

- Yên nào, Arthur! Lại đây, lại đây! Ngoan, Arthur nhé!

Tiếng gầm gừ nhẹ đáp lại giọng nói dịu dàng đầy thuyết phục của Mike. Con sư tử, một con vật khổng lồ có bờm dày, tiến tới chậm chạp, nhưng với một vẻ đe dọa. Đầu nó hạ thấp. Mắt vàng như bị thu nhỏ lại. Đột nhiên, nó quay đầu sang một bên, lại gầm gừ nữa, rồi hạ to mồm, để lộ bộ răng đáng sợ, khiến Hannibal, Bob và Peter rùng mình. Cuối cùng, nó gầm lên một lần nữa, rồi tiến tới thêm nữa.

Đứng sững tại chỗ, ba thám tử không dám động đậy. Mike tiếp tục nói bằng một giọng dịu dàng:

- Ngoan nào, Arthur! Ngoan đi! Mày quen tao mà, phải không? Yên nào!

Đuôi con thú quất vào hông nó. Tiếng gầm gừ nhỏ, như tiếng trời gầm, thốt ra từ miệng há rộng của nó. Con thú dữ tiến thêm một bước về phía trước.

Lần này, Mike bàng hoàng lắc đầu.

- Mình không hiểu gì hết, các cậu ơi, - Mike thú nhận. - Có chuyện gì không ổn. Arthur quen với mình mà, nhưng nó cư xử như thể mình là người lạ. Không hiểu vậy có nghĩa là sao?

Chương 6: Ba thám tử trẻ thoát nạn

Mike tiếp tục rút lui từng bước. Mike cố nói chuyện với sư tử, bằng một giọng dịu dàng, nhưng con thú không thèm nghe.

Hannibal, Bob và Peter tê liệt vì khiếp sợ, như biến thành tượng đá. Tuy nhiên, đầu óc Hannibal vẫn hoạt động. Thám tử trưởng ngạc nhiên trước thái độ của con sư tử đối với một người quen. Điều này không bình thường.

Đột nhiên, Hannibal phát hiện ra cái không ổn. Hannibal gọi Mike thật khẽ để sư tử không chú ý đến mình.

- Ê Mike ơi! Nhìn chân trái của Arthur! Chảy máu!

Mike nhìn chân sư tử: chân dính đầy máu.

- Hèn gì nó không nghe mình! - Mike nói khẽ. - Xui cho ta quá, các cậu ơi! Một con thú bị thương nguy hiểm lắm. Mình sợ mình không nói nổi nó nghe quá!

- Cậu có súng, - Bob thì thầm. - Hay cậu dùng thử đi!

- Súng đạn nhỏ quá. Đạn chỉ chọc tức Arthur thêm, chứ không được gì. Mình chỉ dùng để bắn chỉ thiên cảnh cáo, khi cần.

Con sư tử bước thêm một bước về phía trước. Trọng lượng nặng nề của thân đè lên chân bị thương. Cái mồm khủng khiếp lại há rộng ra, nhăn nhó vì đau đớn.

Lần này ba thám tử lùi lại từ từ về phía cây cao lúc nãy. Mike liếc thấy động tác này và lắc đầu.

- Đừng! - Mike nói. - Đừng động đậy! Nó sẽ bắt kịp các cậu trong nháy mắt...

- Sao cậu không thử bắn chỉ thiên, - Hannibal đứng lại gợi ý. - Có thể Arthur sẽ hoảng sợ và bỏ chạy.

- Chắc chắn là không! - Mike thở dài. - Nó cúi đầu thấp, có nghĩa là nó có ý đồ trong đầu và không gì có thể làm thay đổi ý nó.

Mike cắn môi, thở dài, rồi nói thêm:

- Ôi! Phải chi có chú Jim ở đây!

Đúng lúc đó tiếng huýt vang lên từ bụi cỏ cao, và một người đàn ông cao lớn rám nắng xuất hiện.

- Ước mong của cháu đã được toại nguyện, Mike à, - người đàn ông nói nhanh. - Còn bây giờ, không ai được động đậy, không ai được nói chuyện! Rõ chưa?

Nói xong, người mới đến nhanh nhẹn bước về phía Arthur.

- Sao, hả Arthur? - Ông dịu dàng nói. - Mày bị gì vậy?

Lời nói được phát âm theo giọng trò chuyện bình thường và có tác dụng ngay. Con sư tử quay cái đầu to tướng về phía người đàn ông. Nó vẫy đuôi. Rồi nghiêng nhẹ đầu, nó há miệng, gầm lên.

- Tao thấy rồi. - Người đàn ông nói thật hiền hậu - Mày bị thương, phải không?

Khi đó, trước mặt ba thám tử chưng hửng, người đàn ông bước nhanh đến con sư tử, rồi dùng hai tay ôm đầu nó.

- Xem nào, Arthur! - Ông nói nhẹ nhàng. - Cho tao xem vết thương...

Con thú mở ngay hai hàm răng khỏe mạnh. Nhưng thay vì gầm, nó thốt ra một tiếng rên. Rồi, làm như hiểu, nó đưa cái chân bị thương lên cho chủ xem.

- Ồ! Chân bị thương hả? - Jim Hall nói. - Không sao. Can đảm lên. Arthur nhé! Tao sẽ chăm sóc cho mày.

Ông rút chiếc khăn tay lớn ra khỏi túi, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh sư tử. Bằng những động tác khéo léo nhanh nhẹn, ông băng bó vết thương cho con thú. Mặt ông gần sát mồm sư tử.

Arthur kiên nhẫn chờ Jim Hall cột xong chiếc khăn tay quanh cái chân chảy máu. Cuối cùng người đàn ông đứng dậy. Ông vuốt tai sư tử và kéo bờm nó. Rồi ông thân thiện vỗ vai nó.

- Xong! Đỡ hơn rồi. Arthur hả? Y như xưa chưa?

Rồi Jim Hall mỉm cười quay lưng đi. Tiếng gừ gừ vang lên từ cổ họng sư tử. Cơ bắp nó rung lên. Rồi nó nhanh nhẹn phóng về phía trước. Jim Hall ngã nằm xuống đất.

- Coi chừng! - Peter hoảng sợ la lên.

Cũng khiếp sợ không kém gì Peter, Hannibal và Bob nhìn người đàn ông như bị đè dẹp dưới trọng lượng của con thú.

Hannibal quay sang nhìn Mike Hall. Cậu bé nhìn cảnh tượng một cách thản nhiên, một nụ cười trên môi. Hannibal không hiểu gì hết.

- Cậu làm cái gì đi chứ! - Hannibal la lên.

- Lấy cây súng, nhanh lên! - Bob yêu cầu.

Mike đưa tay lên.

- Suỵt! Các cậu đừng lo! - Mike đáp. - Cả hai đang chơi với nhau. Chú Jim nuôi Arthur từ nhỏ. Nó thương chú lắm.

- Nhưng… - Hannibal định nói.

Thám tử trưởng ngưng nói, không dám tin vào mắt mình. Con sư tử to tướng vừa mới bị ông Jim Hall xô ngã sang một bên. Con ác thú kêu lên dữ dằn, rồi, như để tự vệ, ôm đối thủ bằng hai chân trước. Mồm nó há ra: răng nanh trắng bóng chỉ cách mặt người đàn ông có vài centimét.

Điều đáng kinh ngạc, là Jim Hall phá lên cười. Ông đứng thẳng người để chống chọi với con sư tử đang gầm gừ, dùng nắm đấm đánh không đau vào xương sườn và kéo lông bờm nó. Con thú gầm thêm một tiếng nữa, quất đuôi, rồi nằm ngửa bụng, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Ba thám tử trẻ. Một âm thanh lạ lùng và đều đặn phát ra từ cổ họng nó.

- Ủa... nó kêu gừ gừ như con mèo! - Bob thốt lên.

Jim Hall đứng dậy, dùng tay phủi bụi trên người.

- Phải, ông nói mỉa mai, nhưng chú mèo bự này nặng lắm. Nó to lên rất nhiều so với lúc nó chỉ là một con sư tử con thích đùa giỡn.

Hannibal thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang Mike:

- Chú Jim làm mình hết hồn! - Hannibal nói. - Chú Jim và Arthur có hay vật lộn với nhau một cách dễ sợ như thế này không?

- Thú thật mình cũng sợ hết vía, khi nhìn thấy tiết mục ấy lần đầu tiên, - Mike vừa cười vừa nói. - Bây giờ mình đã quen rồi, Arthur thuần hóa đến nỗi nó đùa giỡn vô tư y như con mèo con. Các cậu có thể thấy là nó hoàn toàn vô hại...

- Dù sao, - Hannibal bắt bẻ, - bác Hitchcock có nói với bọn mình rằng...

Hannibal ngưng nói để quay sang chủ nhân của Arthur, đang vuốt ngực con vật:

- Thưa chú Hall! Tụi cháu là Ba thám tử trẻ đây! Bác Alfred Hitchcock có nói cho tụi cháu biết rằng chú gặp rắc rối... rằng có khi con sư tử của chú tỏ ra căng thẳng, mà không ai hiểu lý do tại sao lại như vậy.

- Đúng! - Jim Hall thừa nhận. - Cháu đã thấy chuyện vừa mới xảy ra! Trước đây, con Arthur chưa bao giờ cư xử như thế. Nó quen với Mike. Đây là lần đầu tiên nó không nghe lời Mike. Chính chú đã nuôi dạy con sư tử này. Nên nó quen chú nhất. Nhưng, thời gian vừa qua, chú cũng gặp khó khăn để bắt nó vâng lời. Nó đã thay đổi.

- Tụi cháu phải tìm hiểu xem tại sao lại như vậy, - Hannibal tuyên bố. - Như hôm nay chẳng hạn, chuyện có nguồn gốc từ vết thương. Chú có nghĩ đây là tai nạn không?

- Ý cháu nói sao?

- Vết thương trông khá giống vết chém... có thể bởi một dụng cụ to rộng và sắc bén... chẳng hạn như dao phay.

- Phải. Nhưng...

- Khi mới đến, thám tử trưởng nhanh nhẹn nói tiếp, tụi cháu có gặp một người mà tụi cháu lầm là chú. Ông ta dẫn tụi cháu đến đây. Ông ta có con dao phay và...

- Đó là Hank Morton, - Mike nói tiếp, - Hannibal có mô tả cho cháu nghe. Cháu nghĩ chính hắn đã giải thoát cho Arthur.

Quai hàm ông Hall bạnh ra, ánh mắt sắc lên.

- Hank Morton ở đây à?... Lúc đuổi hắn, chú đã cấm không cho hắn đặt chân trở về đây mà.

Jim Hall nhíu mày nhìn con sư tử.

- Rõ ràng là có kẻ thả Arthur vào rừng. Đúng là rất có thể đó là Hank. Các cháu nói hắn đã dẫn các cháu đến đây à?

- Dạ phải, - Bob trả lời. - Hắn bảo tụi cháu chờ, rồi hắn biến mất tiêu. Tụi cháu thấy hắn đi vào đám cỏ cao.

- Nếu hắn quen đến gần con sư tử của chú, - Peter nói, - có thể hắn đã cố tình dùng vũ khí làm cho con sư tử bị thương... Điều đó có thể làm cho Arthur đủ căng thẳng để tấn công tụi cháu.

- Nếu Hank đã làm như vậy, - Jim Hall giận dữ la lên, - thì đó sẽ là cái trò cuối cùng của hắn! Bởi vì nếu chính chú không trả thù cho Arthur, thì nó sẽ tự làm lấy!

Jim Hall đưa tay vào cái bờm bù xù của con sư tử rồi nói bằng một giọng dịu dàng hơn:

- Thôi, đi theo ta nhé? Đến bác sĩ Dawson băng bó cho mày.

Mike nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Hannibal và giải thích:

- Bác sĩ Dawson là bác sĩ thú y ở đây. Bác ấy làm cho khu bảo tồn, bác ấy chăm lo sức khỏe của Arthur, cũng như của những con thú khác.

Jim Hall rẽ vào con đường chật hẹp ngoằn ngoèo giữa rừng. Arthur bước theo sát gót chân ông.

- Các cháu hãy đi theo chúng tôi. - Ông nói. - Khi gặp bác sĩ thú y xong, ta sẽ đến chỗ chú và chú sẽ giải thích mọi chuyện cho các cháu. Alfred Hitchcock có nói các cháu rất tài trong việc giải các vụ bí ẩn. Có thể các cháu sẽ tìm ra điều gì không ổn ở đây. Bởi vì ở đây, có rất nhiều chuyện kỳ lạ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3