Vụ bí ẩn con sư tử căng thẳng - Chương 15 - 16

Chương 15: Cái chết đen

Mike đang chờ ba thám tử tại ngôi nhà trắng. Mike dẫn ngay ba bạn đi đường tắt, đến nơi Jay Feast đang quay phim. “Trường quay” náo nhiệt như tổ ong. Đoàn phim làm việc cực lực. Nhân viên kỹ thuật kéo dây cáp ra và chỉnh đèn chiếu. Feast, đứng giữa một nhóm diễn viên, đang chỉ đạo. Caméra sẵn sàng hoạt động.

Bob chỉ các nhân viên kỹ thuật đang loay hoay.

- Họ bắt đầu quay chưa? - Bob hỏi Mike.

- Chưa. Trời chưa sáng. Cũng may là bắt đầu có chút nắng. Sắp bắt đầu quay rồi. Arthur đóng trong đoạn quay đầu tiên.

- Nó ngủ có yên giấc không? - Hannibal hỏi. - Nó có bị căng thẳng nữa không?

- Nó ngủ ngon. - Mike trả lời. - Bác sĩ Dawson có chích thuốc an thần cho nó. Cũng may, vì con beo kêu cho đến sáng luôn.

- Ô là là! - Peter kêu. - Cậu đừng nói là có thêm một vụ bí ẩn mới nhé… Vụ con beo căng thẳng! Sư tử là đủ lắm rồi.

- Trường hợp con beo là bình thường thôi, cậu yên tâm. - Mike mỉm cười đáp. - Nó bị mệt do chuyến đi biển lâu và cần chút thời gian để thích nghi với cuộc sống mới, vậy thôi!

- Vết thương Arthur ra sao rồi? - Bob hỏi.

- Lành rồi. Hầu như không thấy dưới lớp lông.

Đột nhiên, Mike chỉ ba bạn nhìn trường quay. Jim Hall vừa mới đến, cùng với con sư tử to lớn. Jim Hall chào ba thám tử. Nhóm bạn bước từ từ, vừa đi vừa theo dõi Arthur. Con vật yên lặng ngồi, cặp mắt vàng mở to nhìn thẳng phía trước. Chủ gãi tai sư tử: nó vẫy đuôi.

- Chú rất vui là các cháu đến. - Jim Hall thân thiện nói. - Hôm nay, Arthur hoàn toàn khỏe mạnh. Chúng tôi đã diễn đoạn này nhiều lần rồi, nó thuộc bài lắm.

Jim Hall nóng lòng quay sang Jay Feast.

- Sao? - Ông nói. - Quay chưa?

Feast băng qua trường quay, dừng lại bên chân vách đá để ra chỉ thị cuối cùng.

- Đây! - Ông gọi. - Bố trí caméra.

Ông lật tập kịch bản trong tay, rồi giải thích:

- Đoạn này quan trọng và rất khó. Cần phải thành công ngay từ đầu. Hiểu không?

Đạo diễn ra hiệu cho hai diễn viên chính của bộ phim.

- Cô Stone, cô đứng đây, cạnh Rock Randall (đạo diễn chỉ một chỗ ngay dưới gờ đá). Con sư tử sẽ đứng trên gờ, nhìn chằm chằm vào hai người. Hai anh chị sẽ cãi lộn. Lúc anh Rock đến gần vách đá nhất, sẽ bị con thú nhào vào người. Rõ chưa? Cô Suzy có cần hỏi thêm gì không? Không hả? Còn anh Rock? Tốt.

Đạo diễn quay sang người quay caméra.

- Anh cố gắng canh hình cho chính xác nhé. Nhớ quay rõ Arthur đang phóng xuống. Và phải quay kỹ khúc Randall vật lộn với con sư tử. Chỉ kéo dài vài giây thôi. Sau đó, Randall sẽ ngã xuống đất và sư tử đặt chân lên ngực anh. Vậy thôi. Anh ngưng quay, và Jim Hall gọi sư tử về, trấn an, dỗ dành nó nếu cần. Trong lúc đó, ta sẽ chuẩn bị quay đoạn kế tiếp với Suzy. Hy vọng con thú mắc dịch này sẽ không giở trò.

Jim Hall đỏ mặt, như thể chính ông bị xúc phạm.

- Arthur đã hiểu rõ những gì nó phải làm và nó sẽ làm đúng như vậy. Anh cứ yên tâm.

Nhà sản xuất phim nhún vai.

- Tôi cũng mong thế, - ông càu nhàu. - Anh Rock, tôi mong anh có mua bảo hiểm về thú hoang dã!

Anh chàng diễn viên rùng mình.

- Không nên đùa kiểu đó, anh Jay. Làm đi!

Rock Randall bước về chỗ anh.

- Rock Randall có vẻ lo sợ quá. - Hannibal nhận xét. - Còn ông Feast thì càng không chịu trấn an anh diễn viên, mà còn nói thêm bóng gió những lời lẽ không hay.

Feast quay sang dặn dò cô diễn viên:

- Sau đoạn phim Rock và Arthur, sẽ đến phần cô, vẫn với con sư tử. Cô đang ngủ trong lều. Arthur thò đầu vào và từ từ chui vào lều... chỉ vì tò mò. Nhưng cô thức dậy, cô thấy nó và cô hét lên. Xong. Rõ không? Cô đừng có hành động ngốc nghếch, như đứng dậy hay đánh nó. Cô thấy cảnh tượng không? Cô ngồi dậy trên giường. Cô kéo chăn lại và hét lên. Hiểu không?

Suzy Stone đưa tay lên cổ.

- Đây là lần đầu tiên em lầm việc với ác thú. - Cô thở dài. - Anh có bảo đảm là nó sẽ không hại em không?

Feast mỉm cười, rút tờ giấy trong túi ra, huơ trước mặt cô diễn viên chính.

- Đây là hợp đồng nói rằng anh Jim Hall, có mặt tại đây, là chủ nhân và người dạy sư tử Arthur, bảo đảm với đoàn làm phim chúng tôi rằng con sư tử vô hại. Giấy trắng mực đen.

Cô diễn viên có vẻ chưa tin tưởng lắm. Peter đặt tay lên vai Hannibal. Thám tử trưởng nhìn theo hướng Peter chỉ và thấy Olsen đang đứng với một nhóm kỹ thuật viên. Hannibal quay sang Mike hỏi:

- Người đàn ông... đằng kia... cậu có biết là ai không?

- Người mặt dài hả? Ông ấy tên là Dunlop, làm cho ông Feast.

- Dunlop à? Cậu có chắc không? Chứ không phải Olsen sao?

- Mình đã nói là Dunlop mà! Mình có nghe ông Feast gọi mấy lần. Dường như ông này là chuyên gia về súng và được thuê làm cố vấn kỹ thuật cho những cảnh săn bắn.

Hannibal nhìn Peter và Bob xem hai bạn có nghe rõ không. Hai bạn gật đầu.

Trong lúc đó, người tự xưng là Dunlop đang bình tĩnh nói chuyện.

Hannibal nhíu mày. Cậu nhớ lại rằng tối hôm qua, người đàn ông mặt dài có tuyên bố rằng “sẽ lo đến thằng bé mập sau”. Biết rằng kẻ bị tình nghi của mình là chuyên gia về súng không làm cho Babal yên tâm lắm.

- Thế còn Hank Morton? - Hannibal hỏi khẽ. - Hắn còn lảng vảng đây không?

Mike nhún vai.

- Làm sao hắn dám! Doc Dawson tài lắm mới chữa được cho Arthur để nó đóng phim được hôm nay!

- Mình nhớ đến một chuyện, - Hannibal nói tiếp. - Còn cái chuồng Arthur sao rồi? Cái chuồng mà chú Jim vứt bỏ ấy.

- Mình không biết, - Mike trả lời. - Chắc là chú Jim và trợ lý đã quăng qua hàng rào bãi rác. Chú thường hay làm như vậy đối với những thứ mà chú không cần nữa. Sao cậu lại hỏi?

- Ồ! Để biết thôi...

Đột nhiên, Jay Feast búng ngón tay.

- Sẵn sàng, anh Hall ơi! Mọi người sẵn sàng quay rồi. Anh cho con sư tử leo lên gờ đá đi. Rồi! Quay!

Jim Hall gật đầu rồi dịu dàng gãi đầu Arthur nói:

- Nào, Arthur, đi thôi! - Chú Jim nói với nó. - Làm việc nhé!

Chú Jim bước đến vách đá, con sư tử theo sát gót. Đến đó, ông dừng lại, cúi xuống con thú thì thầm vài lời vào tai nó, rồi búng ngón tay chỉ gờ đá. Arthur vâng lời ngay lập tức và nhẹ nhàng nhảy lên gờ đá. Nó đứng yên tại đó trong tư thế uy nghi. Nó diễn vai chúa sơn lâm rất đạt. Hannibal và các bạn khâm phục ngắm nó.

Jim Hall huýt sáo khẽ và làm một động tác tay. Con sư tử kêu gừ gừ nhẹ rồi nhìn ra xa, đuôi vỗ hông.

Rock Randall và Suzy Stone cũng theo chỉ thị đạo diễn ra đứng dưới vách đá. Jay Feast gật đầu tán thành. Một người la lên:

- Sẵn sàng chưa? Im lặng, quay!

Mọi người chăm chú nhìn các diễn viên. Hannibal lợi dụng ra hiệu cho hai bạn đi theo mình. Thám tử trưởng lôi hai bạn ra xa một cách kín đáo và im lặng. Bob và Peter miễn cưỡng bước theo sếp.

Khi cả ba đã đi khá xa trường quay, Peter càu nhàu:

- Sao lại bỏ đi lúc hay nhất? Đúng lúc Arthur sắp ra tay…

- Chính vì vậy! Mọi người lo nhìn sư tử và ta sẽ lợi dụng để điều tra mà không sợ ai thấy.

- Ở đâu? - Bob hỏi.

Hannibal chỉ ngón trỏ về hướng nhà Jim Hall:

- Tại xứ sở kim cương. Bob à!

Ba thám tử trẻ thận trọng bước đến gần nhà.

- Chuồng mới ở phía bên kia, - Hannibal thì thầm. - Mình muốn xem đó trước. Chắc là người ta không dùng một mình chuồng của Arthur để chuyển lậu kim cương. Ta hãy hành động hết sức thận trọng và đừng để ai thấy.

Bob không nén được sự ngạc nhiên.

- Thấy à? - Bob lặp lại. - Ai có thể thấy bọn mình? Mọi người đều ở trường quay.

- Không, không phải mọi người. - Hannibal nói một cách khó hiểu.

Làm theo sếp, Bob và Peter đứng lại một hồi ngay góc nhà để lắng nghe. Rồi hai bạn quẹo thật nhanh, tiến tới, cúi người thật thấp mỗi khi đi qua cửa sổ.

Hai chuồng nằm cách nhau khá xa. Ba thám tử đến gần chuồng đầu tiên, nhìn vào bên trong.

- May quá! - Bob nói khẽ. - Đười ươi đang ngủ.

Con khỉ to tướng đang nằm thu mình trong một góc, không động đậy.

- Làm gì bây giờ? - Peter hỏi nhỏ. - Hy vọng cậu không có ý định chui vào trong chuồng tìm kim cương chớ?

Thám tử trưởng chậm chạp đi vòng quanh chuồng, xem xét chuồng thật kỹ, rồi mới trả lời.

- Nếu bọn buôn lậu gửi “đá” Châu Phi trong mấy cái chuồng này, thì bọn chúng làm cách nào? Ta có thể giả thiết chúng chừa lớp đáy kép hoặc trần kép, các cậu nghĩ sao?

Peter thở phào nhẹ nhõm.

- Trời! Có lúc mình tưởng cậu thật sự định chui vào hang cọp!

Nhưng Hannibal đang bước về chuồng beo.

- Bây giờ, ta hãy xem cái chuồng này! - Hannibal nói khẽ. - Có thể ta sẽ tìm thấy một cái...

Hannibal nín thở, đột ngột dừng lại.

- Ê, Babal! Cậu làm sao thế? - Bob ngạc nhiên hỏi.

- Suỵt! - Hannibal kêu khẽ. - Đừng động đậy! Đừng có làm động tác gì đột ngột và nhất là đừng có bỏ chạy!

- Có chuyện gì vậy? - Peter hỏi nhỏ.

- Nhìn phía trước kìa... đằng kia... Chuồng con beo đen mở cửa… và không còn con beo trong đó nữa.

Qua vai Hannibal, Bob và Peter nhìn thấy cái chuồng trống không. Ba thám tử ớn lạnh xương sống. Cả ba cảm thấy rụng rời tay chân. Đột nhiên, ba bạn hoảng hốt nghe tiếng kêu mà cả ba đang sợ sẽ phải nghe: tiếng gầm hoang dại, khủng khiếp, ngay phía sau lưng!

Hannibal đầu tiên tập trung đủ can đảm để quay lại.

- Con... con... be... beo... con beo đang ở trên cây cách ta không đầy hai mươi bước. - Hannibal nói cà lăm. - Cơ may duy nhất của ta là chạy trốn theo ba hướng khác nhau. Mình sẽ đếm đến ba rồi...

Hannibal ngưng nói khi nhìn thấy đám cỏ cao nhấp nhô trước mặt. Một kẻ thù khác đang tiến tới. Ba thám tử nhìn thấy tia sáng nòng súng. Vũ khí chậm chạp đưa lên cao. Rồi một giọng sẵng ra lệnh:

- Đừng nhúc nhích!

Một người đàn ông hiện ra. Ba thám tử nhận ra bác sĩ Dawson.

Cặp mắt xám của bác sĩ thú y sáng lên. Bác sĩ bước thêm một bước, về phía trước, ngón tay sẵn sàng trên cò súng. Đột nhiên, một tiếng kêu khủng khiếp vang lên phía sau lưng ba thám tử, nhưng cùng lúc đó có tiếng súng nổ.

Hannibal, Bob và Peter nhào xuống đất, như để tránh con beo. Con beo rơi nặng nề xuống đất. Thân hình đen bóng của nó giật lên mấy cái, rồi bất động.

Bác sĩ Dawson tiến lại gần. Bác sĩ vừa tức giận vừa chán nản. Đôi giầy dính đầy bụi của ông dừng lại ngay sát bên hai mép đỏ hồng để lộ răng nanh trắng của con beo.

- May cho các cậu là tôi bắn giỏi! - Bác sĩ thở dài.

Peter hít vào thật mạnh.

- Con beo có... có bị...?

- Có! Nó chết rồi, cậu à! Lần này, tôi đã buộc phải bắn đạn. Tôi không ngờ là có ngày sẽ giết chết một khách trọ của anh Jim.

Bác sĩ buồn bã thở dài. Hannibal nuốt nước bọt, rồi rời mắt khỏi con beo để nhìn vị cứu tinh.

- Cám ơn bác sĩ ngàn lần. Nhưng... làm thế nào con beo trốn ra được?

Bác sĩ thú y lắc đầu.

- E rằng lỗi do tôi. Tôi định khám cho con beo. Tôi chích thuốc ngủ cho nó. Trong khi đang khám, tôi đi vắng một phút và khi về thấy nó tỉnh rồi… và đã ra khỏi chuồng. Vì một lý do nào đó, thuốc đã không tác dụng như dự kiến. Tôi chạy đến xe jeep để lấy súng... súng mà tôi thường dùng để bắn chim tha mồi.

- Bác không nghĩ rằng có kẻ đã cố tình thả con beo ra à? - Hannibal hỏi.

- Phải điên nặng mới dám làm một chuyện như vậy! - Bác sĩ thú y la lên. - Kẻ nào dám đùa như thế sẽ bị xé xác ngay lập tức. Không. Chắc là tôi đóng cửa không kỹ trước khi đi.

- Nhưng... còn thuốc mà bác sĩ chích cho con beo... có khả năng một ai đó đã phá để làm giảm tác dụng không?

Bác sĩ thú y nhìn chằm chằm Hannibal bằng cặp mắt sắc sảo như diều hâu.

- Chuyện đó thì có thể, cậu à. Tôi thường để túi đồ nghề lăn lóc đây đó. Cho đến nay, thì tôi không việc gì phải dè chừng những người xung quanh.

Bác sĩ lắc đầu.

- Dù sao, chuyện này mờ ám quá. Dường như có ai muốn phá hoại anh Jim Hall. Tại sao thì tôi không biết. Không ai tốt bằng anh Jim.

Đột nhiên, bác sĩ nghiêm trang nhìn ba thám tử với vẻ đầy giận dữ.

- Nhưng còn chính các cậu, các cậu đang làm gì ở đây vậy, hả? Anh Jim nói với tôi các cậu đến xem Arthur đóng phim mà...

- Dạ đúng, tụi cháu có xem. - Hannibal xấu hổ trả lời. - Nhưng rồi sau đó, tụi cháu... ơ ơ... cháu nghĩ tụi cháu có thể đi xem một vòng…

Dawson lần lượt nhìn Hannibal, Bob rồi Peter.

- Theo anh Jim nói, các cậu là bộ ba thám tử kỳ tài. - Cuối cùng ông nói.

Ông mỉm cười.

- Tôi có thể hỏi thăm các cậu đã phát hiện gì chưa?

Hannibal lắc đầu.

- Dạ không, rất tiếc là chưa. Tụi cháu còn đang mịt mù.

- Sẽ không ai trách các cậu đâu. Thời gian gần đây, có những chuyện lạ lùng xảy ra… những sự kiện không đầu không đuôi. Các cậu có muốn biết chuyện nào là lạ lùng nhất không?

Hannibal, Bob và Peter đồng lòng lắc đầu.

- Chuyện lạ lùng là, mỗi khi các cậu đến đây, thì chỗ chúng tôi lại có một con thú xổng chuồng. Tôi nói có đúng không?

Ba thám tử hoảng hốt nhìn nhau. Bác sĩ Dawson phá lên cười:

- Tôi nói đúng, phải không? Các cậu không chối được!

Bác sĩ đá vào con beo đen.

- Thôi tôi lo dẹp con này. Nhưng trước khi các cậu đi, tôi xin có lời khuyên...

- Lời khuyên nào, thưa bác? - Bob hỏi.

- Hãy cảnh giác, mở mắt và bảo trọng!

Nói xong, bác sĩ thú y xoay gót bỏ đi. Đám cỏ cao như nuốt lấy ông.

Chương 16: Phát hiện… rồi thất vọng

Khi bác sĩ Dawson vừa mới biến mất, thì Hannibal lại kéo các bạn xuống dưới chân đồi, đến hàng rào bãi rác. Cả ba nhìn qua tấm lưới và thấy công nhân đang làm việc trên công trường.

- Bọn mình ra đây làm gì vậy? - Peter hỏi.

- Thử tìm kim cương bị thất lạc! - Hannibal đáp. - Và cái chuồng cũ của Arthur nữa.

- Cậu nghĩ kim cương có thể còn trong chuồng à? - Bob ngạc nhiên kêu.

- Chắc là không đâu. Chuồng nằm ở khu bảo tồn quá lâu, nên có lẽ người ta đã lấy đi kho báu chứa trong đó rồi. Nhưng ta có thể nghĩ ra một cái gì đó khi xem xét cái chuồng.

- Nếu đã không có trong chuồng, thì ở đâu? - Peter hỏi. - Bọn mình phải tìm cái gì? Một cái gói nhỏ hả?

Hannibal chau mày.

- Peter à, thật ra mình không biết kim cương chứa trong cái gì. Mình nghĩ Olsen và Dobsie cũng không biết. Nếu không họ đã tìm ra được từ lâu rồi.

- Tối hôm qua cả hai đã kiếm thật kỹ trong bãi rác, - Bob nhắc lại, - mà không tìm được gì. Sao cậu lại nghĩ bọn mình có thể may mắn hơn, hả Babal?

- Bây giờ là ban ngày, - Hannibal đáp. - Đó là một lợi thế!

- Điên rồi, - Peter lầm bầm.

Một công nhân, nãy giờ làm việc gần hàng rào, tự nhiên bỏ đi, giải phóng đường cho ba thám tử.

- Đi! - Hannibal kêu khẽ.

Ba thám tử trẻ nhanh chóng tìm ra đoạn hàng rào mà Olsen đã dịch chuyến tối hôm qua. Tháo lưới rào ra khỏi cột cũng là một việc dễ làm... Một hồi sau, ba bạn đang lấm la lấm lét đi giữa hai đống xác xe để đến gần công trường.

Phía bên kia công trường, có tiếng kim loại leng keng và tiếng âm cao vang đến.

- Ta hãy đến xem máy nghiền hoạt động như thế nào, - Hannibal đề nghị.

Hannibal chỉ một cần cẩu khổng lồ cách đó không xa.

Khi đến gần, ba bạn nhìn thấy nhân viên điều khiển cần cẩu ngồi trong buồng lái. Cái máy kêu rên. Một móng vuốt to tướng bằng thép xuất hiện từ phía sau một đống đồ phế thải: nó đang quặp chắc chắn một chiếc xe cũ.

Nhân viên điều khiển cần cầu kéo một tay cầm: cẩu di chuyển sang một bên rồi đứng yên lại. Móng vuốt mở và thả xác xe ra. Xác xe rơi xuống gây tiếng ầm, ngay sau đó là tiếng phành phạch. Rồi máy bắt đầu chạy.

Peter leo lên một đống sắt phế thải để nhìn cho rõ và giải thích:

- Chiếc xe cũ vừa mới được đặt xuống băng tải chở nó về cái nhà chòi đằng kia…

Trên băng tải có nhiều xác xe khác. Khi tất cả đã biến mất vào nhà chòi, băng tải dừng lại. Ngay sau đó, một tiếng động khủng khiếp vang lên từ trong nhà... một thứ tiếng xé tai.

- Máy nghiền lại hoạt động. - Hannibal nhận xét.

- Mấy chiếc xe kêu to quá, tưởng như xe bị nuốt sống! - Peter nói.

Một hồi sau, nhân viên cần cẩu lại làm việc tiếp, nâng một xác xe khác, thả xuống băng tải. Đủ để hả cơn đói của máy nghiền. Hannibal chấm dứt quan sát.

- Giờ ta đã biết cái này hoạt động như thế nào rồi, ta hãy làm việc của ta. Tìm kiếm!

Ba thám tử trẻ lén lút ra khỏi bãi rác.

- Bọn mình có thể làm việc tốt hơn nếu biết đang chạy đuổi theo cái gì, - Peter thở dài.

- Can đảm lên, Peter! - Hannibal đáp. - Dường như mình tìm được một cái gì rồi.

Hannibal chỉ một vật trước mặt.

- Giống cái chuồng, - Bob nói. - Hay đúng hơn là mảnh chuồng.

- Một cái chuồng phải có song sắt, còn cái này đâu có. - Peter bắt bẻ. - Giống cái hộp bị tháo tung.

- Có thể cái máy tách kim loại đã qua đây rồi. - Hannibal nói.

- Có thể... Chờ một chút! Dường như máy chưa làm việc xong.

Peter cúi xuống lượm một thanh sắt dài.

- Kim loại đây, chứ còn gì nữa.

Hannibal reo lên vui mừng.

- Hay quá, Peter ơi! Có thể đây là cái ta đang tìm. Cho mình xem đi!

Peter đưa thanh sắt, nhưng Hannibal vừa mới cầm thì thả ra ngay, xém bị dập ngón chân.

Peter trêu:

- Trời, chắc là cơ bắp cậu làm bằng bánh da lợn quá!

- Thì… mình không ngờ... - Hannibal giải thích và cầm thanh sắt lên. - Nặng thật!

- Tất nhiên là nặng rồi! Lúc mình phải dỡ cả một chiếc xe tải thanh sắt như thế này cho chú Titus, mình than phiền đâu phải để giỡn chơi đâu.

Hannibal im lặng, mắt dán vào thanh sắt. Mắt thám tử trưởng sáng lên một cách lạ lùng.

- Mình không chú ý. - Cuối cùng Hannibal nói. - Nhưng mình chắc chắn là thanh sắt mà mình lượm để cất riêng hôm ngày đầu không...

Hannibal ngưng nói, miệng vẫn há to.

- Có chuyện gì vậy Babal? - Bob hỏi.

- Kh... không có gì.

Hannibal để thanh sắt lên vai, rồi hối thúc:

- Nhanh lên! Về nhà ngay!

- Để làm gì? - Peter phản đối. - Nếu chỉ một thanh sắt thôi làm cho cậu thấy hạnh phúc, thì ta hãy cố tìm thêm mấy thanh nữa.

- Chắc chắn mấy thanh khác sẽ không giống thanh mình nghĩ...

- Nghĩa là sao?

- Có thể thanh không bỏng... tức là được làm rỗng để chứa một lô kim cương! - Hannibal chạy ra hàng rào.

Ba Thám Tử Trẻ nhanh chóng tìm ra anh Konrad và lên đường về Rocky. Suốt dọc đường, Hannibal không hé miệng. Dù Bob và Peter có vặn hỏi cũng vô ích. Hai bạn đã quen với tính khí bất thường của sếp nên đành lòng. Hannibal đăm chiêu gật đầu, như đang tán thành những suy nghĩ thầm kín. Hannibal chỉ chịu nói khi nào tin chắc về sự chính xác giả thiết của mình.

Xe vừa mới đến Thiên Đường Đồ Cổ là Hannibal nhảy xuống xe, lao đến xưởng sửa chữa vặt. Khi đến đó, Hannibal đứng sững trước bàn thợ, thốt một tiếng kêu tuyệt vọng.

- Mất rồi!

- Cậu nói về cái gì vậy? - Bob hỏi.

- Thanh sắt mà mình lượm được tối hôm qua, khi bị Ben Jenkins đuổi theo... Và thanh sắt kia cũng mất luôn!

- Có quan trọng lắm không? - Peter hỏi thăm.

Hannibal có một cử chỉ bực bội.

- Mình sẽ giải thích các cậu sau. Đi! Ta hãy đi tìm chú Titus. Có thể chú ấy sẽ thông tin cho ta.

Chú Titus đang ở nhà riêng, ngay phía bên kia đường. Khi thấy ba thám tử tới, chú Titus mỉm cười.

- Sao hả các cháu, đi chơi có vui không?

- Vui lắm, cám ơn chú. Cháu muốn hỏi chú...

- Hỏi thăm xem chú buôn bán có tốt trong khi các cháu đi vắng không hả? (nụ cười chú Titus nở rộng hơn). Tốt lắm, Hannibal ơi!

- A! Thế chú bán được gì hả chú? Có phải... thanh sắt không ạ?

- Cái gì cháu cũng biết cả, không giấu được! Đúng, thanh sắt? Thím mày và anh Hans đã lục soát cả kho bãi để tìm những thanh sắt còn lại. Rất cần, cháu à, - chú Titus nháy mắt nói.

- Để làm gì hả chú Titus? - Bob hỏi thử.

- Để làm gì à? Làm chuồng, chứ làm gì nữa. Hôm bữa chú đã nói là chú định sửa chữa và lắp ráp lại vài cái mà! Hôm nay, trong khi Hans và chú đang làm việc ấy, thì có khách đến.

Hannibal tái mặt. Cậu hỏi bằng một giọng không bình tĩnh:

- Khách... có phải là ông khách hôm bữa... cái ông tự xưng là Olsen?

- Không phải. Người khác. Có vẻ dễ thương. Ông ta nói là làm cho gánh xiếc, mà chú thì đang định bán chuồng cho gánh xiếc, nên chú cố làm nhanh để vừa lòng ông khách.

- Thế à? - Hannibal cảm thấy muốn ngất xỉu.

Titus Jones gật đầu với vẻ hài lòng, hít một ngụm khói, phà ra với vẻ mặt sảng khoái, rồi nói thêm.

- Chú thấy mến ông khách này, mà ông ấy lại có vẻ buồn phiền, nên chú quyết định làm hết sức để giúp ông. Mọi người đã làm như điên để sửa mấy cái chuồng và lùng tìm thanh sắt. Thím mày nhớ có nhìn thấy một hai thanh sắt trên bàn thợ, và đi lấy để dùng.

- Ô! Chính thím Mathilda đã...

- Phải. Cũng may là thím có trí nhớ tốt. Không có hai thanh sắt đó là kẹt lắm... Cuối cùng, ông khách hài lòng đến nổi trả ngay một trăm đô la tiền mặt và lấy ngay chuồng đi, không chờ chú sơn lại nữa! Ông ấy nói thú có nhà là vui lắm rồi, màu sắc không quan trọng... ha ha ha!

- Mấy cái chuồng mà chú sửa lại, có phải là chú mua ở Chatwik Valley không?

- Đúng. Trong một bãi rác không quan tâm đến chuồng thú. Việc của họ. Ở chỗ đó là làm bẹp dẹp những xác xe cũ. Họ còn có một máy nghiền rất hay. Mớ sắt vụn ấy mà cũng có việc làm đấy!

Hannibal có vẻ hết sức tuyệt vọng. Thật vậy, giả thiết của thám tử trưởng đã được xác minh. Nhưng sự việc lại diễn ra không đúng ý cậu.

Titus Jones định tiến hành đọc báo tiếp, nhưng cháu ông còn một câu hỏi.

- Chú Titus ơi... người khách mua chuồng thú… có cho biết tên không?

- Tất nhiên là có. Xem nào, để chú nhớ lại... À nhớ rồi! Ông ấy tên là Hall... Jim Hall!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3