Vụ bí ẩn con sư tử căng thẳng - Chương 17 - 18
Chương 17: Hannibal giải thích
Hannibal quyết định trở lại Khu Bảo Tồn Hoang Dã và gọi điện thoại đến hãng thuê xe nơi chú Warrington làm việc... chú tài hoàn hảo đang rảnh và hứa đến rước ba thám tử bằng xe Rolls ngay. Trong khi chờ, ba bạn ăn ngốn nghiến bữa ăn trưa mà thím Mathilda dọn trong nhà bếp.
Khi đã ngồi sau xe, Bob tấn công ngay:
- Này Babal! Cậu có chịu nói cho bọn mình biết cậu đang nghĩ gì không?
- Đơn giản thôi, - Hannibal đáp. - Mình đoán ra được chỗ giấu kim cương! Anh em Hall giấu kim cương trong một số bọng sắt rỗng của chuồng thú.
- Rỗng hả? - Peter kêu. - Nhưng thanh sắt mà mình lượm ở công trường và đưa cho cậu rất nặng mà.
- Thanh đó thì đúng là nặng, vì nó đầy. Chính vì nó nặng nên mình mới nghi ngờ. Trọng lượng khác nhau nhiều quá. Mình hiểu ra rằng có một số thanh sắt rỗng và có lẽ chú Titus đã mua song sắt và chuồng đúng bãi rác nơi Jim Hall vứt cái chuồng của Arthur và, có thể, trước đó có vứt những chuồng khác nữa. Vì vậy mà ta đã về nhanh như thế: mình muốn xem kỹ hơn mấy thanh “của mình”! Bây giờ mình biết rằng Jim Hall đã đến mua cả lô, và nghi ngờ của mình đã được xác nhận!
Bob và Peter lắng nghe Hannibal nói tiếp:
- Nếu không còn một số kim cương còn lại bên trong, thì không bao giờ Jim Hall trở lại mua mấy cái chuồng đó đâu. Biết đâu, có thể kim cương nằm trong mấy thanh sắt mà thím Mathilda lấy trên bàn thợ.
Peter có vẻ hoài nghi.
- Mình không hiểu, Babal à. Nếu chú Jim biết rằng kim cương nằm trong song sắt chuồn thú, thì tại sao chú lại đem vứt bỏ?
- Mình cũng tự hỏi… Có thể chú sợ người ta tìm thấy kim cương trong nhà chú. Nên chú mới nảy ra ý để tạm thời ở bãi rác bên cạnh và định lấy lại sau này. Thường, những người buôn bán sắt vụn ở bãi rác chỉ quan tâm đến xe cũ. Nhưng xui cho chú Jim là chú Titus đang đi ngang đó và lại thích mấy cái chuồng. Chú mua với giá rẻ như cho không.
- Có thể, - Bob thừa nhận. - Nếu vậy, khi thấy mất chuồng, có lẽ chú Jim hoảng hốt đi hỏi và biết được địa chỉ chú Titus. Phần mình, Olsen và Dobbie đã lần theo cùng một hướng dẫn đến Thiên Đường Đồ Cổ. Thậm chí Olsen đã là người đầu tiên đến hỏi mua thanh sắt, cậu nhớ không?
- Tất nhiên! Không hiểu người mua vô danh có phải chú Jim hay Dobsie không?
- Người mua vô danh nào? - Peter tò mò hỏi.
- Người đã lấy lô thanh sắt mà thím Mathilda bán được giá... trong khi ta dang đến Khu Bảo Tồn Hoang Dã lần đầu. Trong đống thanh sắt ấy, có thể một số chứa kim cương.
- Chắc là không có đâu, - Peter nói. - Cậu đừng quên rằng chính bọn mình đã khiêng hàng xuống xe và tất cả thanh sắt đều rất nặng. Nặng và dài hơn thanh sắt của mấy cái chuồng hư.
- Mình cũng nghĩ như cậu. - Hannibal thở dài. - Có thể đó là những thanh sắt hết sức tầm thường, do một khách hàng vô hại mua. Dù sao, việc Olsen và Jim Hall trở lại chỗ chú Titus sau này chứng minh rằng họ vẫn chưa tìm ra “đá”.
- Nhưng còn cái thanh sắt khả nghi mà cậu lượm được tối hôm qua, - Bob hỏi. - Theo cậu thì từ đâu ra?
- Ồ… thanh đó à! Chắc là sút ra từ một cái chuồng mà Jim Hall đã quăng qua hàng rào bãi rác. Ít nhất, bây giờ ta cũng biết chính xác ta đang tìm cái gì... kim cương chứa trong một thanh sắt chuồng thú! Còn phải biết cần tìm bao nhiêu thanh sắt nữa thôi!
- Mọi thanh sắt đều giống nhau! - Bob thở dài. - Làm sao xác định được thanh bọn mình cần. Khi Cal Hall gởi chuồng thú đến chỗ chú Jim, mọi thanh sắt đều nằm đúng chỗ. Thậm chí không hiểu làm thế nào chú Jim nhận ra những thanh sắt mà em trai chú đã biến thành hộp chứa nữ trang…
Hannibal mỉm cười.
- Có cách…
Nhận thấy Hannibal không chịu nói thêm nữa, Bob và Peter trừng trừng nhìn cậu.
Tất nhiên là như thường lệ, Hannibal chờ đến giây phút cuối cùng mới chịu tiết lộ bí mật...
- Ta sẽ biết đầu đuôi câu chuyện khi mọi mảnh trong trò chơi ghép hình nằm đúng chỗ! - Hannibal nói. - Có thể chính Jim Hall đã thả sư tử ra hôm ta đến lần đầu tiên... để tạo nghi binh. Cũng có thể chính chú ấy mở cửa chuồng đười ươi. Cuối cùng, chú đã tìm ra đười ươi nhanh hơn ta nghĩ.
- Và chú ấy dẫn bác sĩ Dawson đi cùng, bác sĩ đã kịp thời hành động để cứu mạng bọn mình, - Peter nói thêm.
- Nhưng sáng nay, - Bob bắt bẻ, - Jim Hall đang ở trường quay cùng Arthur khi con beo xổng chuồng. Vậy không phải chú là thủ phạm! Và mình không nghĩ bác sĩ Dawson bao che cho chú ấy khi tuyên bố rằng chính mình có lỗi, chính mình đã đóng cửa chuồng không chắc.
- Tất cả đều có thể, - Hannibal đăm chiêu nói khẽ. - Cũng có thể Doc Dawson nghi ngờ về vụ buôn lậu của chú Jim. Nếu vậy, bác sĩ sẽ bao che cho chú Jim để bảo vệ cho Mike đáng thương. Dù sao, có thể nói rằng bác sĩ thú y luôn có mặt khi ta cần đến bác ấy... Nếu những mối hoài nghi của bác ấy chính xác hơn, thì có thể bác ấy cũng đoán ra được điều sắp xảy ra bây giờ...
Rolls-Royce nhanh chóng đến Khu Bảo Tồn Hoang Dã.
- Chú hãy chờ tụi cháu dưới con đường mòn ngay chân đồi, như mọi khi. - Hannibal dặn chú Wanington. - Tụi cháu cần vào một cách kín đáo.
Đến ngôi nhà trắng, ba thám tử dừng lại để lắng nghe.
- Không nghe gì hết! - Peter thì thầm. - Có thể Jim Hall đã bỏ chạy cùng kim cương! Ta cứ gõ cửa thử!
Hannibal đang đưa tay lên, thì đột nhiên dừng lại.
- Mình có nghe một tiếng gì đó! - Hannibal nói nhỏ. - Phía bên mấy cái chuồng thú… Ta hãy đi xem.
Bob và Peter bước theo Hannibal.
- Có vẻ ổn cả, - Bob thì thầm. - Không có gì...
Bob bị ngắt lời bởi một vật ấm, mềm và nặng sà xuống đầu y như cái lưới đánh cá.
Đó là tấm chăn. Một bàn tay khỏe mạnh nâng Bob lên.
Phần mình, Hannibal và Peter cũng chịu số phận y như vậy. Ba thám tử trẻ la hét và giãy giụa vô ích. Tấm chăn át đi tiếng kêu, và những kẻ bắt cóc túm rất chặt.
Ba bạn bị chìm trong bóng tối và hiểu rằng mình đang bị mang đi…
Chương 18: Mắc bẫy…
Ba thám tử bị nghẹt thở dưới tấm chăn dày và có cảm giác đang bị vận chuyển theo một lộ trình đầy cam go. Thậm chí có lúc, một tên bắt cóc bị vấp phải một chướng ngại vật và bắt đầu rên, thì có giọng sẵng ra lệnh hắn im. Cuối cùng cũng dừng. Ba bạn bị trói chung lại, rồi bị ra lệnh phải bước tới. Bộ ba đi tới cực nhọc y như một con cua to tướng và có cảm giác như đang bước trên một bề mặt có cỏ.
Rồi ba tù nhân bị đẩy vào bên trong một chỗ nhỏ hẹp: ba bạn ngã xuống một cái gì giống như yên có lò xo... có thể là nệm giường. Sau đó có tiếng cửa đóng rầm sau lưng.
- Ta sẽ không bị chúng vướng vào chân nữa. - Một giọng nói.
Tiếng chân bước xa dần, rồi lại im lặng. Ba bạn bắt đầu giãy giụa, thì tiếng huýt sáo vang lên khiến ba bạn giật mình. Cú giật làm ba thám tử bị bắn ra phía trước. Dường như chỗ nhốt vừa mới bị một tên khổng lồ chụp lấy và lắc lư. Tiếng huýt sáo biến thành tiếng kêu rên rùng rợn. Chỗ nhốt ba thám tử đang đi lên giống như thang máy.
- Quỷ! - Hannibal kêu. - Như vậy có nghĩa là sao đây? Nhanh lên! Ít nhất ta phải vứt bỏ được cái tấm chăn làm ta nghẹt thở. Ta sẽ thấy được ta đang ở đâu và ta sẽ kêu cứu!
Ba bạn giãy giụa kịch liệt để thò đầu ra khỏi tấm chăn. Trong khi đó, tiếng động điếc tai cứ lớn dần: chỗ nhốt lắc lư càng lúc càng mạnh hơn.
- Cẩu! - Peter thoát ra được trước tiên và hét lên.
Rồi đầu của Bob và Hannibal lộ ra khỏi tấm vải nặng nề. Phía trên đầu, ba bạn nhìn thấy bầu trời... và cần cẩu. Chỗ nhốt ba bạn là một chiếc xe ô tô cũ. Phía dưới, ba bạn nhìn thấy xác xe chất thành đống.
- Ta sắp vào máy nghiền! - Bob hoảng hốt la lên.
Cả ba xúm nhau hét thất thanh. Chẳng may, tiếng ồn công trường lấn át tiếng kêu.
Hannibal buồn bã lắc đầu.
- La hét cũng vô ích thôi. Người lái cần cẩu không thấy, không nghe chúng ta. Ta nhất định phải thoát khỏi sợi dây này...
Một lần nữa, ba thám tử giãy giụa dữ dội. Hoài công. Dây trói buộc quá chặt. Tiếng huýt lại vang lên nữa. Cần cẩu kêu cọt kẹt khủng khiếp và đưa ba bạn xuống đất. Chiếc xe cũ như nẩy lên. Rồi nó lại tiến về phía trước cà rịch cà tang.
- Ta ở trên cái băng tải đang di chuyển! - Hannibal nói. - Không còn bao nhiêu thời gian. Máy nghiền chờ ta ở cuối đường đi.
Nhưng bất chấp nỗ lực, sợi dây vẫn giữ chặt. Cái đích khủng khiếp đang đến gần.
Ba thám tử la hét nữa, nhưng vô ích.
- Cửa xe! - Hannibal đột nhiên hét lên. - Ta hãy thử mở bằng chân.
Rất tiếc. Ba bạn bị trói chặt nên không đủ sức đá cửa xe. Cuối cùng, ba thám tử kiệt sức, chịu thua.
- Vô ích, - Peter hổn hển nói. - Hy vọng duy nhất là có công nhân ở chỗ máy nghiền. Khi ấy, người công nhân sẽ thấy và giải thoát cho bọn mình.
- Công nhân à! - Hannibal đáp. - Đừng hy vọng. Tất cả đều tự động. Ta sẽ bị nghiền nát cùng với chiếc xe này. Và khi cái máy tách kim loại ra... khỏi phần còn lại, thì đã quá trễ cho ta.
- Lý luận rất đúng. - Có giọng nói.
Kinh ngạc và không dám tin, ba thám tử mở mắt thật to khi nhận ra người vừa mới xuất hiện bên cạnh: đó là người đàn ông mặt dài.
- Cửa này bị kẹt rồi! Thử phía bên kia! Nhanh lên, Dobsie ơi! - Olsen nói với người đi cùng.
Của mở ra. Điều lạ lùng là nhóm cứu hộ chụp lấy ba thám tử và nhẹ nhàng đặt xuống bãi cỏ thưa của công trường. Vừa kịp! Xác xe chui vào nhà chòi có máy nghiền. Tiếng động khủng khiếp vang lên. Hannibal, Bob và Peter rùng mình. Rồi thám tử trưởng thở phào nhẹ nhõm và quay sang hai người đàn ông, chuẩn bị nói lời cám ơn.
Đột nhiên, nụ cười sắp nở trên môi Hannibal sựng lại: Dobsie đang cầm con dao trong tay.
- Đừng hoảng hốt, các bạn trẻ à. - Olsen ngọt ngào nói. - Nếu các bạn muốn được cởi trói, thì phải cắt dây chứ, đúng không?
Hannibal im lặng gật đầu. Hannibal nhìn hai bạn. Bob và Peter đang chưng hửng không kém gì thám tử trưởng. Bằng vài cú dao bén, Dobsie giải thoát cả ba. Trong khi ba thám tử xoa bóp tay chân cho máu lưu thông trở lại. Olsen lạnh lùng nhìn chằm chằm ba bạn.
- Dường như chúng tôi đến vừa đúng lúc, - ông nói. - Xem nào. Chuyện gì đã xảy ra?
- Một kẻ nào đó đã dùng tấm chăn trùm chúng tôi lại, trói bằng dây, rồi nhốt vào xác xe này, - Hannibal giải thích. - Tôi không biết hắn có ý định cho chúng tôi vào máy nghiền hay không. Dù sao, chúng tôi rất cám ơn các ông đã cứu sống chúng tôi.
- Các cậu có thấy mặt kẻ tấn công, hay đoán là ai không?
- Chúng tôi không biết! Chuyện xảy ra quá nhanh! Chúng tôi vừa mới quẹo ở góc nhà chú Jim Hall...
Hannibal đột ngột ngưng nói để hỏi:
- Làm sao các ông biết chúng tôi ở trong chiếc xe kia?
- Chúng tôi đang đứng bên kia công trường, thì anh Dobsie đây thấy mấy người đàn ông nhét một cái gói đang cựa quậy vào xác chiếc xe. Chúng tôi thấy khả nghi. Chúng tôi đến xem thử. Trong khi đó, cần cẩu đã nâng bổng các cậu lên và đặt lên băng tải. Ở đây ồn ào quá, không thể nào gọi người điều khiển xe cẩu được. Chúng tôi nghĩ tốt hơn là tự đi giải thoát các cậu.
Peter rùng mình.
- Không ngờ hắn định giết chết bọn mình! - Peter tuyên bố. - Không, không thể tin nổi.
- Cậu nói ai vậy? - Người đàn ông mặt dài nhanh nhẹn hỏi. - Nói chung, các cậu biết điều gì nguy hiểm mà có kẻ lại muốn khử các cậu?
Hannibal kiêu hãnh ngẩng đầu lên.
- Chúng tôi đang thực hiện một cuộc điều tra, - Hannibal nói. - Chúng tôi có một số nghi ngờ, nhưng chúng tôi chưa thể chỉ tên thủ phạm một cách chắc chắn.
- Thế à? - Olsen-Dunlop nén một nụ cười hỏi lại. - Có lẽ chúng tôi nên đứng ngoài vụ này và để các cậu tự do điều tra theo ý trong... cái này!
Olsen chỉ máy nghiền đang ồn ào nhai xe.
Hannibal không chịu thua dễ dàng.
- Thật ra, - Hannibal bình tĩnh nói tiếp, - hành động của ông và bạn ông cũng đã làm cho chúng tôi nghi ngờ. Tuy nhiên, tôi không nghĩ các ông dính líu đến vụ buôn kim cương... Nếu không, các ông đã không cứu giúp chúng tôi.
Người đàn ông mặt dài quay sang Dobsie:
- Tôi đã nói anh mà… Thằng bé này đang có hướng tìm...
Ông nhìn Hannibal và phá lên cười.
- Tôi nghĩ các cậu có thể nói cho chúng tôi biết các cậu đã tìm ra được cái gì. Xem nào, theo cậu nghĩ, ai là thủ phạm? Các cậu có biết thật không?
- Có, tôi nghĩ tôi đã biết, - Hannibal trả lời. - Nhưng tôi sẽ không nói cho ông.
Olsen-Dunlop nhún vai, rồi quay sang bạn:
- Thôi! Ta đi, Dobsie ơi. Ta đang mất thời gian. Trong khi đang đứng đây nói chuyện tào lao, thì bọn chúng có thể đã chuồn mất.
Người đàn ông có mắt giống heo đến sát gần Hannibal, và chỉ ngón tay vào mặt Hannibal đe dọa:
- Vụ này quá nghiêm trọng cho những thằng nhóc như các cậu! Đừng có xen vào! Hiểu chưa, mấy thằng nhỏ? Nếu không sẽ hối hận đấy!
Trông ông ấy có vẻ dữ tợn đến nỗi ba thám tử cảm thấy sợ. Ba bạn nhìn Dobsie quay lưng bỏ đi nhanh cùng Olsen-Dunlop.