Tuần lễ thời trang - Chương 12 - 13 - 14

TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN

VĂN PHÒNG Y TÁ ADELE

8 giờ 42 sáng

31 tháng Mười

Claire ào qua cửa văn phòng y tá Adele. Nó trò chuyện với cô mỗi khi cần một người ở trường lắng nghe và cảm thông với nó.

“Claire, có ai rượt theo em à?” Adele hỏi.

Claire muốn cười, nhưng nó đang quá quẫn trí

“Cô nhớ đã bảo em phải đương đầu với Massie ra sao không?” Claire nói. “Đấy, và em đã làm.”

“Thế rồi?” cô Adele hỏi.

“Nói đơn giản là đầu nó cao hơn,” Claire đáp.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” cô Adele hỏi.

“Không có gì. Chỉ là chút rắc rối nhỏ về trang phục. Thật ra em chỉ đến để chào cô và chúc cô Halloween vui vẻ.” Claire biết mình đã khai mào cuộc chiến này với Massie khi đưa số điện thoại của con bé ấy cho mấy Kẻ Thua Cuộc Hết Thuốc Chữa, nhưng nó xấu hổ quá không dám thú nhận chuyện đó với cô Adele.

Claire bốc một vốc đầy kẹo bắp trong đĩa thủy tinh trên bàn cô Adele và bỏ vào miệng. Vị kẹo làm nó nhớ đến bọn bạn ở Orlando, và nó tự hỏi không biết năm nay chúng sẽ hóa trang ra sao.

“Tớ nghĩ sẽ tìm thấy cậu ở đây,” Layne nói khi bước vào văn phòng. “Cậu có sao không? Cứ nhìn cái cách cậu lao ra khỏi quán cà phê thì tớ có thể nói là mọi chuyện với Massie diễn ra không suôn sẻ lắm. Đã hỏi cô Adele là cậu có thể xem qua giá quần áo trong phòng đồ thất lạc chưa? Cậu biết đấy, cậu có thể đến dự tiệc trong kiểu hóa trang 'thất lạc và tìm thấy’ hay đại loại thế.”

“Em có còn cần bộ trang phục nào không, Claire?” cô Adele hỏi. “Vì lúc nào em cũng rất được chào đón...”

“Không, được rồi cô ạ.” Claire không muốn cô Adele nghĩ lý do duy nhất nó tới thăm cô là tìm quần áo. “Em vẫn còn bộ trang phục Cô Gái Powerpuff mặc hồi năm ngoái. Em chỉ cần sửa lại chút xíu thôi.”

Claire ghét cái cách Layne nhìn nó. Đầu nghiêng, mắt mở to, hai tay khoanh lại và cái nhìn cậu-có-muốn-kể-về-nỗi-đau-không trên mặt nó. Claire biết bạn mình chỉ đang cố giúp, nhưng nó cần lấy lại tự tin, và khóc cho thỏa không phải là điều nó muốn làm. Vài phút một mình trong phòng ngủ với một cái gương và vài bài hát không-ai-có-thể-hạ-thấp-ta và thế là nó sẽ khá hơn bao giờ hết. Giờ thì giá mà Layne thôi nhìn nó chằm chằm…

Lại thêm một đứa con gái chạy đến mở toang cánh cửa. Đó là Amber Ryim. Nó gập người lại và đỡ tay bên sườn cứ như thể vừa bò ra khỏi tuyến đầu trận chiến.

“Y tá!” Nó la lên. “Gọi 411 đi ạ.”[1]

[1]. Ở Mỹ, 411 là số tra cứu thông tin danh bạ điện thoại; 911 mới là số cấp cứu.

“Sao thế? Cậu cần tra cứu số điện thoại à?” Layne hỏi.

Claire bụm miệng cố hết sức để không phá lên cười.

“Amber, em có phiền không nếu cô xem qua một chút?” cô Adele hỏi.

Amber lắc đầu rồi đưa mu bàn tay lên quệt nước mắt. Nó từ từ nâng một bên chiếc áo len dài tay lên, thu hết can đảm cho cô y tá thấy một cảnh tượng gớm guốc.

Claire và Layne cúi xuống để liếc trộm vết thương đúng lúc cô Adele cúi xuống và tất cả bị đụng đầu vào nhau. Claire phá ra cười khiến Amber lại bắt đầu khóc òa lên.

“Suỵt, không sao đâu mà,” cô Adele nói. “Chỉ là một vết xước thôi. Một chút thuốc sát trùng, và rồi em sẽ ổn.”

Tiếng nức nở của Amber chỉ còn là những giọt nước mắt thánh thót, rồi dần dần thành tiếng sụt sịt.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” cô Adele hỏi.

“Em cố dùng kéo cắt áo rồi bị lỡ tay,” Amber nói, như thể chuyện đó cũng thường như làm rơi sách trên đường đến lớp. Nó chắc hẳn đã nhận thấy vẻ bối rối của cô y tá Adele nên tiếp tục giải thích dù cô không hỏi nữa.

“Massie và tụi bạn nó hôm nay mặc mấy cái áo cắt xé cực kỳ tiết kiệm vải và thực sự tuyệt vời, và tất cả bọn em đều cố làm thế với áo quần mình,” Amber nói. “Em cảm thấy mình sao ngốc thế.”

“Vì cố bắt chước chúng ư?” Layne nói. “Đúng đấy, cậu nên cảm thấy thế.”

“KHÔNG, vì cắt trúng vào người,” Amber nói. “Shari, Mel, Trina và Shannyn cũng cắt áo mà có sao đâu.”

Cô y tá Adele chau mày.

“Em muốn nói là mấy đứa con gái khác cũng đang làm chuyện này à?”

“Ai cũng thế,” Amber nói. “Cô cũng sẽ làm thế nếu cô thấy trông nó tuyệt ra sao.”

Claire biết cô Adele đang nổi cáu vì mũi cô đỏ ửng. Cô thậm chí còn không mời Amber một cái kẹo sôcôla Hershey’s Kisses hoành tráng cất trong ngăn Giúp Cảm Thấy Khá Hơn khi cô làm xong. Thay vì vậy cô lao ra khỏi văn phòng.

“Cô đi đâu vậy ạ?”“ Claire gọi với theo.

“Nói chuyện với cô Hiệu trưởng Burns,” cô Adele nói với lại sau. Cô đi thẳng xuống hành lang dẫn đến khu phòng hành chính. “Đây là trường học. KHÔNG PHẢI là sàn diễn.”

“Có vẻ như Massie sẽ lâm vào một lễ Halloween khá đáng sợ đây,” Layne nói và mỉm cười.

“Tớ thích kỳ lễ này,” Claire bốc một vốc đầy kẹo bắp nữa rồi đi thẳng về phía lớp học.

TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN

VĂN PHÒNG HIỆU TRƯỞNG BURNS

1 giờ 27 trưa

31 tháng Mười

“Tớ đã bảo các cậu là tụi mình sẽ gặp rắc rối rồi mà.” Kristen thì thào với bọn bạn. Nó đang ôm bụng mà lắc người tới lui cứ như đang bị ngộ độc thực phẩm vậy. “Mẹ sẽ không bao giờ để tớ ra khỏi nhà nữa đâu. Tớ sẽ bị bắt học ở nhà mất.”

Tất cả chúng đang ngồi trên chiếc Ghế Dài dựa sát bức tường bên ngoài văn phòng Hiệu trưởng Burns. Chúng hầu như chỉ có thể nghe tiếng được tiếng mất khi bà gọi cho bố mẹ chúng, từng người một, để cho họ biết về “sự cố”.

“Chuyện này thật ngu ngốc,” Massie nói. “Bố mẹ tớ quyên biết bao nhiêu là tiền cho cái trường này và đây là cách họ đối xử với gia đình tớ hả? Làm ơn đi.”

“Đừng lo.” Ngón tay hồng hồng của Dylan ngoắc một lọn tóc đỏ và hất khỏi mặt. “Tớ sẽ bảo mẹ dành cả một cảnh trong chương trình The Daily Grind cho sự bất công này.” Mỗi khi Dylan không đồng ý chuyện gì đó nó đều dọa sẽ bảo người mẹ nổi tiếng của mình phơi bày chuyện ấy trên chuyên mục buổi sáng rất ăn khách của bà. “Bà ấy ghét khi người ta cố áp đặt quan điểm của mình lên người khác, nhất là khi liên quan đến nghệ thuật.”

“Nói đủ rồi, mấy cô, đây là văn phòng, không phải tiệc sinh nhật.” Cô thư ký quàu quạu rút phắt cặp kính đồi mồi xuống và quay quay quanh ngón trỏ. Khi thôi giận dữ nhìn mấy đứa, cô lại đeo kính lên và tiếp tục gõ máy tính.

“Cô ta nghĩ đang ở Wesrchester Hoang Dã đấy,” Massie thầm thì.

Mấy đứa con gái cười khúc khích.

“Chỉ một tiếng động nữa thôi là tôi sẽ mở hết cỡ cái máy lạnh này,” cô thư ký nói. “Cơ thể trần truồng hết phân nửa của mấy cô sẽ đông cứng trong mười giây.”

Massie từ từ mở điện thoại và mấy đứa kia cũng làm theo, trừ Kristen. Nó đang mải xoắn lọn tóc dài vàng hoe quanh những ngón tay run rẩy.

MASSIE: NHÌN Ở CỬA KÌA.

DYLAN: GÌ?

MASSIE: BẢNG HIỆU. ĐỌC ĐI.

ALICIA: HIỆU TRƯỞNG BURNS[1]. RỒI SAO?

MASSIE: THÌ GỌI BÁC SĨ.

[1]. Nguyên gốc là P. Burns là họ của bà Hiệu trưởng, nhưng cũng có nghĩa là bỏng.

Cả ba đứa phá lên cười làm Kristen tím mặt vì giận dữ.

“Nếu nghe thấy các cậu cười, bà ta sẽ còn giận điên hơn nữa,” nó nói, trỏ vào phòng hiệu trưởng.

“Bà ta sẽ làm gì chứ?” Massie hỏi. “Dạy dỗ tụi mình đến chết chắc?”

“Chính xác, cô Block,” Hiệu trưởng Burns nói.

Massie há hốc miệng khi thấy người phụ nữ cao, gầy nhẳng, tóc muối tiêu đang đứng trước mặt mình. Người ta đồn rằng Hiệu trưởng Burns vẫn thường nhặt vỏ cam từ thùng rác ăn vì chúng được đóng gói bằng chất chống oxy hóa. Để chế ngự nỗi sợ hãi, Massie cố hình dung bà đang đào bới thùng rác. Nhưng vô hiệu.

“Từng phụ huynh đều đã được thông báo, và họ sẽ xử các cô theo cách nào họ cho là phù hợp,” bà tiếp tục. “Nhưng chừng nào còn học trong trường của tôi, các cô sẽ phải ăn mặc như những quý cô trẻ, chứ KHÔNG PHẢI như đám gái nhảy ở Vegas.” Bà đưa đồng hồ đeo tay lên tận nhãn cầu để xem giờ. “Vui lòng xuống ngay phòng cô y tá Adele và đắp kín người bằng các bộ áo quần cô ấy giữ trong bộ phận đồ thất lạc. Nếu tôi thấy ngay cả đến một cái móng tay hở ra, tôi sẽ cho bắt các cô vì tội hở hang. Giờ thì đi!”

Mấy đứa con gái lặng lẽ bỏ đi và làm đúng theo lời Hiệu trưởng. Không may là mấy tuần qua Claire đã lấy hết những bộ trông còn có vẻ tươm tất rồi nên chẳng còn gì nhiều nhặn cho chúng lựa. Sau khi săm soi những thứ bỏ đi của mùa trước, Massie, Kristen, Dylan và Alicia vào kịp tiết thứ năm. Chúng vẫn khiến lũ bạn cùng trường phải ngoái nhìn khi đi xuống phòng học, nhưng lần này thì vì tất cả những lý do ngược lại.

Massie mặc một cái áo phông đỏ tươi có vết bẩn sôcôla ngay trên ngực trái, không may cái áo lại hợp với cái quần nhung kẻ màu mù tạt cỡ XXL mà nó phải vừa bước vừa kéo lên.

Alicia thì được một cái váy jean dài quết đất và một chiếc áo jean Gap. Con bé gọi đó là vẻ “thanh lịch kiểu người chăn bò”, nhưng Massie thì chỉ đơn giản gọi là “chăn bò-ồ-không, đừng!”

Dylan buộc phải bó rọ trong một cái quần Seven mà nó phải để mở khuy vì quá chật. Nó mặc kèm với một cái áo phông dài nhuộm loang nhiều màu che kín cái khuy mở.

Kristen là đứa duy nhất được mặc đồ đàng hoàng - nó mặc lại bộ đồ ra-khỏi-nhà nhét trong ngăn tủ hồi sáng.

“Có bố mẹ nghiêm khắc cuối cùng cũng được bù đắp,” nó tự nhủ khi cài kín nút cái áo khoác khó chịu may bằng vải tuýt mà mẹ nó mua cho ở cửa hàng Macy’s.

Lúc đến lớp chúng đi ngang qua hai đứa con gái mặc áo phông xé rách và váy ngắn.

“Mấy cái sơ mi xé đó hết mốt quáaaa rồi,” Massie rít khi đi ngang chúng.

“Đã thế rồi sao?” một trong hai đứa hỏi.

“Cố mà theo kịp, thế nhé?” Massie bỏ đi, tin là chúng đang ghi nhớ bộ cánh của nó, cố nắm bắt được xu hướng mới nhất.

Nó nóng lòng đợi đến thứ Hai, khi phân nửa bọn con gái trong lớp nó sẽ ăn mặc như chú gấu Winnie-the-Pooh.

BIỆT THỰ NHÀ BLOCK

NHÀ KHÁCH

6 giờ 5 phút chiều

31 tháng Mười

Từ cửa sổ phòng ngủ của mình Claire dõi theo Landon Dorsey và nhóm phục vụ trung thành của bà chạy quanh trong sân sau, kiểm tra chắc chắn là mọi xác chết cuối cùng đã ở đúng vị trí. Căn nhà ngập tràn mùi thơm ngọt ngào của món táo kẹo caramel mẹ nó làm, nhưng ngay đến thứ đó cũng không khiến nó bĩnh tĩnh được. Chỉ còn chưa đầy một giờ nữa là buổi tiệc bắt đầu mà Claire vẫn còn mặc nguyên đồ đi học. Biết Todd đang cùng Nathan, thằng bạn gầy nhom đáng ngờ, ở rịt trong phòng bí mật thêm thắt những chi tiết cuối cùng trên trang phục Halloween, còn làm nó căng thẳng hơn nữa.

Claire đến bên tủ áo và lôi ra một cái hộp có ghi Trang Phục Lễ Hội. Nó mở nắp rồi nhét tay vào lấy bộ đồ Cô Gái Powerpuff của năm ngoái.

Mình sẽ giải thích với mẹ sao đây lý do mình không mặc bộ đồ đồng-chủ-tiệc duyên dáng kia?

Những ngón tay chạm phải chất vải xa tanh- polyester mịn màng, và nó thở phào nhẹ nhõm.

Tìm thấy rồi!

“Claire, tụi em vào được không?” Todd gọi ngoài cửa phòng ngủ. “Tụi em muốn cho chị xem cái này “

“Không thể chờ được à? Chị sắp thay đồ,” Claire la lên lại.

“Không.” Todd bước vào phòng.

“Tụi em làm cái gì vậy?” Claire hỏi.

Nó mặc như Bubbles còn Nathan thì mặc như Buttercup, hai Cô Gái Powerpuff còn lại trong nhóm. Nathan mặc chiếc váy ngắn màu xanh bạc hà với một khăn thắt lưng đen dày quấn quanh bụng và đội mái tóc giả ngắn màu đen. Bộ đồ của Todd cũng y thế, chỉ khác là màu xanh da trời. Claire thắc mắc không biết làm sao thằng em có thể chải rẽ đôi mái tóc giả vàng hoe thành hai cái đuôi hoàn hảo như thế nhưng con bé còn quá ngỡ ngàng đến nỗi không thể cất tiếng hỏi được. Gắn trên đôi kính râm là mấy đôi mắt to tướng cắt ra từ giấy bìa.

“Em nghĩ có lẽ chị sẽ có cảm giác là một kẻ thua cuộc thê thảm nếu làm cô gái Blossom mà không có ai đóng vai mấy cô gái Puff khác,” Todd nói. “Nên tụi em quyết định cứu bồ chị đây.”

“Đó không phải là điều cậu đã nói với tớ,” Nathan nói với Todd. “Cậu nói sẽ không ai biết tụi mình là ai trong những trang phục này nên mình có thể hòa vào với Massie và mấy chàng trai hấp dẫn của chị ta.”

“Cậu đang nói gì vậy, Nathan?” Todd nói, cố hết sức làm ra vẻ ngượng nghịu.

“Dù sao thì mẹ muốn mình xuống lầu chụp ảnh trong mười phút nữa. Nhanh lên, Blossom.” Todd đưa hai ngón cái lên đầy khí thế để ra hiệu với Claire “Và nhớ nhé, mấy cô gái Powerpuff cứu vãn tình thế!”

Claire quăng chiếc dép lông màu hồng vào Todd nhưng lại trúng vào bức ảnh đen trắng chụp ông của Massie. Nó rơi xuống đất nhưng không vỡ.

“Ra!”

Todd và Nathan chạy ra ngoài, la hét và cười đùa. Chúng sập cửa sau lưng.

Claire nghe thấy âm thanh êm dịu của bài “Monster Mash” phát ra từ chỗ DJ, và vậy là những bồn chồn trước buổi tiệc rộn lên. Bỗng nhiên nó cảm thấy cần phải vào phòng tắm.

“Claire,” bà Judi gọi lên từ dưới bếp.

Claire không trả lời. Nó còn đang kéo khóa cái váy hồng lên và chỉnh lại mái tóc giả màu đỏ.

“Claire,” bà Judi lại gọi.

“GÌ Ạ?”

Claire ngán ngẩm vì liên tục bị chen ngang. Tất cả những gì nó cần là năm phút chuẩn bị và tự động viên mình trước gương trước khi buổi tiệc bắt đầu. Nó cần tạo sự tự tin nếu có ý định tìm bạn trai.

“Thôi nào,” ông Jay nói. “Đến giờ chụp hình rồi. Buổi tiệc sắp bắt đầu.”

“XUỐNG NGAY ĐI.”

Claire đeo chiếc mặt nạ vào và đi xuống lầu dù chưa cảm thấy thực sự sẵn sàng gặp mọi người.

“Ôi, xinh quá!” bà Judi nói khi nhìn thấy Claire.

“Con đã quyết định mặc như em con và Nathan rồi,” bố nó nói.

“Gì ạ?” Claire ném cái nhìn qua em trai. “Đó là…” Nhưng nó dừng, sực nhớ ra là mẹ vẫn mong nó sẽ là một con Quỷ Dơ.

Claire không biết nói gì tiếp. Nếu nó kể với mẹ chuyện xảy ra ở trường, Massie sẽ gặp rắc rối. Và cái ý nghĩ về cơn phẫn nộ của Massie làm ruột gan nó thắt lại vì sợ. Con bé sẽ săn lùng Claire đến cùng như săn một chiếc Motorola với số lượng có hạn và hủy diệt nó như hủy đôi ủng Ugg của năm ngoái. Cơn thèm kẹo Halloween của Claire hoàn toàn tan biến.

“Phải ạ,” Todd cắt ngang. Nó mở to mắt chỉ đủ cho Claire hiểu ý. Điều này thường có nghĩa là con bé nên ngậm miệng lại mà làm theo hướng dẫn của Todd, nhưng Claire không thể hình dung được thằng bé sẽ dẫn dắt mình đi đâu.

“Mẹ, con biết mẹ muốn chị ăn mặc như Massie nhưng con và Nate quả thực cần một người thứ ba, nên tụi con nài nỉ chị và cuối cùng chị đồng ý. Mẹ sẽ không giận chứ, mẹ?”

Claire nhún vai với nét mặt kiểu như con-có-thể-làm-gì-được?

“Làm sao mẹ lại có thể giận chuyện đó được cơ chứ?” Judi cười trìu mến. “Mẹ nghĩ làm vậy thật chu đáo.”

“Được rồi,” ông Jay nói khi tháo nắp máy ảnh. “Giờ chụp hình đây.”

Ông Jay bắt đầu chụp ảnh còn bà Judi thì hướng dẫn bọn trẻ, gợi ý các thế đứng khác nhau để có được nhiều kiểu hình chụp.

“Sao em biết chuyện trang phục của chị với Massie?” Claire hỏi Todd với nụ cười gượng gạo.

“Em tình cờ nghe lỏm được cuộc nói chuyện điện thoại của chị với Layne,” Todd nói qua kẽ răng.

“Sao em nói dối vì chị?” Claire thì thầm.

“Đôi khi em thích sử dụng quyền năng của mình cho cái thiện thay vì cái ác. Và em nghĩ là chị có thể đền đáp lại em bằng cách làm bài tập toán về nhà cho em cuối tuần này

“Được thôi,” Claire nói.

Hoặc làm thế hoặc thú nhận với bố mẹ là giấc mơ của họ - thấy nó và Massie trở thành bạn bè - sẽ mãi mãi không gì hơn một ảo tưởng.