Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 05
CHƯƠNG NĂM
Những chiếc Bu-lông và đai ốc
Khi Barry thức dậy vào buổi sáng hôm sau nó nằm trên giường một lúc và nhớ lại những suy nghĩ của mình đêm hôm trước. Nó nhảy ra khỏi giường. Lúc đó còn rất sớm. Barry quyết định sẽ không rửa mặt. Nó mặc quần áo sao cho thật nhanh và lặng lẽ nhất đến mức có thể đem theo chiếc đèn pin lớn bọc cao su và ra khỏi nhà. Thoạt đầu bên ngoài trời có vẻ lạnh nhưng rồi cũng thấy ấm lên nhanh chóng vì nó chạy xuyên qua vườn cây. Hoa của cây ăn quả nằm trên mặt đất trông như hoa giấy rắc trong đám cưới hay ngày hội. Nó làm giật mình một con chim màu xanh. Con chim bay lên qua những hàng cây và kêu rít lên. Rồi Barry giẫm phải một con sâu nằm trên lối đi như một mảnh đồng. Nhưng sáng nay Barry đã không nhặt nó lên, thậm chí không dừng lại để nhìn. Nó chạy một mạch tới chỗ chân cầu dành cho người đi bộ qua đường sắt, không dừng lại một lần nào. Sau đó nó dựa vào thành sắt thở hổn hển một lúc để lấy lại nhịp thở. Miệng nó cứng nhắc và mắt thì mờ đi.
Sau ít phút Barry xuống bờ và đi men theo đường ray. Nó tự hỏi là khi mình đi vào đường hầm thì liệu có nhân viên đường sắt nào nhìn thấy không. Một số công nhân thường đi làm việc dọc theo đường ray. Nó hy vọng vẫn còn sớm chưa đến giờ họ đi làm.
Đường hầm có vẻ ẩm ướt và tối tăm hơn trước. Một luồng khói bẩn và mỏng từ đầu tàu hỏa phun lên không trung. Barry không lấy làm tiếc là đã đến đây. Phía trên vườn cây ăn quả mặt trời đã lên và phảng phất mùi thơm của các loài hoa cây ăn quả, nhưng dưới này lại u ám và ẩm ướt, hầu như ngột ngạt. Mọi tiếng động nhỏ đều được phóng đại trong đường hầm như thể chúng được truyền qua một loa phóng thanh. Barry dừng lại ở cửa hầm và hít mười hơi liền. Đó là cách mà có lần bác nó đã dạy. “Làm như thế sẽ đem lại cho cháu sự tự tin.” – Ông nói. Sau đó nó bật đèn pin lên và đi vào các đường hầm.
Nó không để thời gian cho mình suy nghĩ thêm mà đi thẳng tới chỗ tường hầm lõm vào. Nó chiếu ánh sáng lên khối màu nâu. Đó là chiếc bao đựng bu-lông và đai ốc. Barry bước vào trong ngăn và giơ chân đá vào bao để nghe xem tiếng động trong đó thế nào. Barry muốn cười phá lên sau tất cả những suy nghĩ đêm qua. Nó đá chiếc bao một lần nữa rồi đi ra ngoài.
Bây giờ thì có thể khẳng định rằng nó không hề sợ đường hầm tí nào cả, thậm chí nó còn muốn đi xuyên qua đường hầm và muốn phá một cách thực sự. Nó nghĩ: “Thật khéo tưởng tượng chiếc bao đựng bu-lông và đai ốc lại là con sư tử và việc tìm ra con sư tử trong đường hầm nữa chứ! Giả sử như chính mình đã có một giấc mơ kì lạ đi nữa thì cũng chẳng có gì là đáng hổ thẹn cả. Cái con bé Ingrid còm xấu xa đó đã kể với mình một câu chuyện dối trá về tiếng gầm của ông chúa sơm lâm. Giờ thì mình sẽ quên hết tất cả mọi chuyện.”
Barry tắt đèn pin và đi ra ngoài. Trên đầu của đọan đường xe lửa xuyên qua núi đồi, phía trên đường hầm, mặt trời đang tỏa sáng. Cây và cỏ vẫn một màu xanh. Bờ thành của đường hầm rất dốc và được phủ bởi một lớp cát và đá nhỏ. Barry bắt đầu trèo lên và phải rất khó khăn. Bước chân nó bị trượt đi và những đợt sỏi nhỏ và đất rơi xuống đường ray. Có lần nó bị trượt chân suýt ngã xuống ngay chỗ đường tàu. Cuối cùng khi lên tới gần đỉnh của đường hầm thì nó túm được mấy cái rễ và đu người ở đó.
Ngay trên đỉnh của đường hầm có một cái cây rất to. Một cơn bão đã làm cho cây bị bật rễ đổ nghiêng đi. Barry chọn hai chiếc rễ thật to đan vào nhau tạo ra một chỗ ngồi tự nhiên. Nó ngồi lên đó và nhìn xuống dọc đường ray tàu hỏa với một cảm giác của người chiến thắng. Cậu ta nghỉ một chút và quyết định sẽ không trở xuống bờ dốc nữa vì có lẽ như thế còn khó hơn là trèo lên. Barry có thể trở về nhà bằng cách xuyên qua rừng và đi ra từ phía bên kia của vườn cây ăn quả. Nó tự bỏi không biết bữa sáng ở nhà mình đã sẵn sàng chưa.
Khi Barry định đi tiếp, nó tìm chiếc đèn pin nhưng không thấy đâu. Sau đó một lúc mới nhìn thấy đèn pin nằm bên dưới những rễ cây. Nếu muốn lấy đèn thì phải luồn xuống dưới những cái rễ. Nó nhìn chiếc quần mặc đi học đã vấy bẩn và tặc lưỡi cho rằng quần của mình có bẩn thêm một chút nữa cũng thế thôi. Chiếc quần đã bẩn tới mức chắc chắn nó sẽ bị mẹ mắng khi về nhà. Barry trượt nhẹ nhàng từ chỗ rễ cây xoắn lấy nhau, túm tay treo người lơ lửng một chút rồi rơi xuống cái hố ngay bên dưới cây.
Ở đây giống như một cái buồng, hay là một loại trạm quan sát. Nền đất khô cứng và hơi lõm xuống như một chiếc đĩa đựng chén, những chiếc rễ cây buông rũ xuống như mái nhà. Nó nghĩ: “Thật là một sở chỉ huy tuyệt vời, thậm chí có thể đốt lửa ở đây nà cũng không có quá nhiều khói tuôn qua bộ rễ.”
Barry sung sướng như thể ngày sinh nhật của mình. “Có lẽ mình nên đấu dịu làm lành với mấy thằng bạn ở trường và nên chỉ cho chúng nó biết nơi này.” Nó quyết định như vậy, sau đó từ từ quay đầu nhìn xung quanh để ngắm nhìn phong cảnh đẹp tuyệt vời nơi đây. Ngay phía sau lưng, chỗ mái thấp nhất, một ít đất rơi ra giữa những chiếc rễ cây và Barry có thể nhìn thấy nó giống như một chiếc tủ tự nhiên hay là kho chứa ở đó. Một trong số những cái hang con đó khá lớn. Barry dùng tay và đấu gối chống để cúi xuống nhìn cho rõ hơn và bỗng nó giật mình sợ cứng người trước một chiếc mõm đen và đôi mắt lim dim của ông chúa sơn lâm.
Bản năng đấu tiên của Barry là bỏ chạy. Nhưng thật ra nó không thể nhúc nhích trên nền đất cứng bằng cả hai tay lẫn hai chân. Barry sợ hãi khủng khiếp. Đôi chân cu cậu không nghe theo cái đầu. Còn cái đầu thì không thể sai khiến được cái chân. Sau đó nó cố xoay xở để nhích chân về phía sau. Đầu gối trần của nó trượt đi 4, 5 cm đất. Rồi tới lượt chân kia. Sau đó là đến tay. Con sư tử không nhúc nhích cũng không có vẻ quan tâm đến nó. Mắt con vật gần như khép lại, tựa như đã ngủ say hoặc thậm chí như đã chết. Barry nhích về sau thêm một chút nữa và chuẩn bị đu người lên rễ cây.
Một lúc sau, sư tử mở mắt và thở ra rất mạnh như tiếng thở dài buồn bã của con người. Ông chúa sơn lâm có vẻ chán ngán, khốn khổ và dường như nó không còn nguy hiểm tí nào nữa với Barry.
Khi mắt Barry quen với ánh sáng lờ mờ trong cái hang con đó, nó có thể nhìn con sư tử rõ ràng hơn. Sư tử ở ngay cạnh nó, vươn dài mình ra. Những dẻ xương sườn hiện ra ngay dưới lớp da. Bờm nó rối bết bởi bùn dính vào đã khô. Trên vai nó, ngay dưới viền bờm có một vết cắt dài chừng 30 cm. Viền của vết xước có màu hồng nhạt. Barry đoán: “Con sư tử đã liếm để làm sạch vết thương”.
Barry thấy sư tử có vẻ mệt mỏi, đang vươn cái đầu và bắt đầu liếm vết thương lần nữa, nó bị mệt thật, dù là chỉ sau vài giây, đầu nó đã không vươn được nữa, nên lại gục đầu xuống ở tư thế tự nhiên để không phải cố gắng. Barry cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Chắc chắn con sư tử này đang ốm và yếu. Barry bình tĩnh lại và bỏ ý định chạy trốn. Cuối cùng thì đã tìm được con sư tử của nó. Không ai khác biết con sư tử ở đâu. Không ai khác tin nó tồn tại. Tất nhiên là không kể Ingrid. Nó phải kể chuyện này với cô bé.
Barry trở lại quỳ xuống giữa cái hang đó một lần nữa. Nó muốn cho sư tử thấy và hiểu nó là một người bạn. Tuy rằng nó cảm thấy không thể vuốt ve nhưng thay vào đó cậu ta đã nói với sư tử bằng một giọng dịu dàng thân thiết:
“Anh bạn đáng thương ơi.”
Con sư tử mở cả hai mắt và nhìn nó. Khó mà nói đó là một cái nhìn thân thiện hay không.
“Mày bị một vết cắn thật tồi tệ.” – Barry nói. Cậu ta cố làm cho giọng nói của mình thật dịu dàng và hiền lành. – “Tao nghĩ có lẽ mày đang bị khát và tao sẽ đi lấy nước cho mày uống nhé?”
Sư tử lại nhắm mắt và hình như ngủ. Barry nhìn nó một lát rồi rón rén ra khỏi hố theo những rễ cây. Khi cậu ta tới nền đất bên ngoài, nó chạy xuyên qua rừng, băng qua vườn cây về phía đường Barclay Close. Barry không biết lúc này là mấy giờ nhưng nó hy vọng sẽ đủ thời gian để mang nước quay trở lại chỗ con sư tử trước khi phải đi học.
Sự việc diễn ra không hoàn toàn như nó hy vọng. Đã 8 giờ và mẹ rất bực mình vì hành động của nó.
“Tại sao con lại chạy ra ngoài lâu như thế và không cho ai biết là con đang ở đâu.” – Mẹ bắt đầu.
Nhưng khi nhìn thấy áo quần nó lấm bẩn thì mẹ nó giận lắm. Barry cũng tức quạu lại, nó ăn sáng, thay quần áo mới, rửa ráy, tất tật không nói một lời. Nó cảm giác như mình bị nhét vào trong hộp, có thể nghe rõ tiếng mẹ bên ngoài nhưng nó thực sự chẳng quan tâm tí nào cả. Barry quyết định không hé răng nói lời nào về con sư tử. Cả nhà mình đã không tin mình thì bây giờ sẽ không nói với họ bất cứ điều gì. Đó là con sư tử của nó – tất nhiên có một phần là của Ingrid – và đó là điều cực kì bí mật.
Nhưng thật khó có thể không nói với họ. Nhất là khi John cứ mỉa mai giễu cợt Barry hoài. Và khi nó cảm thấy không thể giữ được điều đó lâu hơn nữa, thì Barry vào phòng tắm và tự nhốt mình lại. Trong ấy nói to lên, nhưng không đủ lớn để một ai khác có thể nghe thấy: “Tôi đã tìm thấy sư tử. Tôi đã luôn luôn đúng. Tôi đã không nằm mơ. Tôi đã thực sự nhìn thấy chú sư tử thân yêu.” Sau đó nó đi ra và cảm thấy tâm trạng có nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Mẹ không biết sẽ phải làm gì với con.” – Mẹ nó nói. – “Tại sao con không trả lời khi mẹ nói với con?”
Vấn đề là Barry nghĩ, làm sao để mang được ít nước cho con sư tử mà không bị nhìn thấy. Nó không thể đi ra khỏi nhà với một bình nước được. Cũng gần đến giờ đi học rồi.
“Mẹ đã nói với con nhiều lần rồi.” – Bà nói tiếp. – “Nếu như con muốn chơi trò chơi lấm lem thì con phải mặc đồ jean và đi đôi giày cũ vào. Nếu hôm nay con làm bẩn bộ đồng phục tốt nhất để đi học, thì mẹ không biết sẽ phải làm gì.”
Mắt Barry liếc nhìn chai sữa và cậu ta chợt nảy ra một ý tưởng hay. Nó nghĩ: “Những con mèo vẫn uống sữa, có lẽ những con sư tử cũng uống sữa. Đó là đồ ăn vừa là thức uống. Và cũng dễ dàng hơn khi mang đi một chai sữa, mình có thể giấu ở trong áo.”
“Con sẽ đến trường sớm một chút.” – Barrry lên tiếng. – “Con đã hứa sẽ mang một vài dây leo đến giờ học thực vật. Con biết trong vườn cây có một ít.”
“Có một vài dây leo tốt ở gần hơn chỗ đó.” – John nói. – “Ngay ở gần nhà mình, nếu em muốn anh sẽ chỉ cho em.”
“Dây leo trong vườn cây ăn quả lớn hơn.” – Barry đáp.
“Tùy thôi.”
Barry đi đến cửa, nó nói:
“Con đi đây.”
“Hãy giữ gìn cẩn thận bộ đồng phục của con đấy.” – Mẹ nó nhắc. – “Con sẽ mặc bộ quần áo mới đó để đi thăm bà vào thứ bảy này đấy.”
“Vâng ạ, tạm biệt mẹ.”
Rồi Barry đi nhanh và đóng cửa lại sau lưng. Nó lấy ra khỏi giá một chai sữa nửa lít, kẹp giữa thắt lưng quần và bụng, rồi cài hết cả ba chiếc cúc của áo vét lại. Khi đã đi vào trong vườn quả, Barry mới chợt nhớ ra là không có gì để đổ sữa ra. Con sư tử không thể uống sữa từ chai được. Và sẽ là quá mạo hiểm nếu quay trở lại.
Khi Barry dừng lại để nghĩ ngợi, nó nhìn thấy chiếc hộp gỉ treo lủng lẳng trên cây dâu. Đó là vật để làm cho chim khiếp sợ bay đi kiểu như bù nhìn rơm đuổi chim ăn hoa màu ngoài đồng. Nhưng không sao, mình có thể dùng nó được. Nó kéo sợi dây xuống và lấy chiếc hộp.