Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 06
CHƯƠNG SÁU
Bảy xu thịt
Barry đến lớp quá muộn. Nó đứng bên cửa ra vào nhưng sợ không dám mở cửa. Cậu trực ban nhìn thấy nó. Barry nói:
“Tớ sẽ cho cậu hai viên bi và đừng làm tớ bẽ mặt.”
Cậu trực ban chỉ hơn nó một tuổi. Nó cất lại quyển sổ ghi chép vào trong túi rồi đưa tay ra. Barry tìm thấy mấy viên bi trong túi và đưa cho cậu trực ban hai viên bi cũ hơn.
Khi vào trong lớp, nó thanh minh là mình bị ngã trên đường đi học và vì lấm bẩn quá nên phải quay về nhà để thay quần áo.
“Đây là bộ tốt nhất của em đấy.” – Nó nói.
Thầy giáo bảo:
“Trông như thể em lại bị ngã nữa khi đã mặc bộ đó.”
Barry nhìn lại mình và thấy lo sợ. Nó xoa tay vào chỗ bẩn làm cho bùn lấm lem thêm.
Thầy giáo nhắc:
“Đừng làm thế. Đợi cho nó khô, rồi dùng bàn chải thì sẽ sạch.”
Barry mừng vì thầy giáo đã không yêu cầu nó ra ngoài. Nó ngồi xuống và bài học bắt đầu. Cậu ta chợt nghĩ: “Có lẽ thầy giáo đã biết điều gì đó xảy ra vào sáng nay. Có thể khi thầy để ý tới vết bùn trên quần áo mình là thầy muốn cho mình biết thầy đã hiểu hết… Hoặc có khi thầy đã biết điều gì đó từ Ingrid đêm hôm qua.” Barry nhìn sang Ingrid xem cô bé có vẻ gì mặc cảm không. “Nó đang chăm chú đọc cái gì đó phía dưới bàn và có vẻ như không nghe thầy giảng nữa. Mình sẽ buộc nó phải thú nhận vào giờ ra chơi nếu nó đã nói ra bất kì điều gì.” Barry nghĩ vậy. Và nó đã có được cơ hội sớm hơn là dự tính. Hôm nay Barry và Ingrrid có trách nhiệm phân phát sữa. Thầy giáo cho chúng ra ngoài đi lấy thùng đựng các chai sữa. Ngay khi vừa ra ngoài, đứng trong hành lang, Barry nói một cách gay gắt:
“Cậu đã nói gì với ông Đèn về chuyện con sư tử của chúng mình chưa?”
Đèn không phải là tên thật của thầy giáo mà chỉ là cái tên vui mà bọn học trò thường hay gọi. Ingrrid đáp:
“Tất nhiên là không. Sao cậu lại bày đặt ra cái chuyện vớ vẩn như thế? Tớ cuộc là tớ cũng có thể giữ được bí mật như cậu vậy.”
Chúng đi xuống hành lang rồi ra sân chơi, xách một thùng đựng một chai sữa và quay trở lại nhưng vẫn không nói gì với nhau. Thậm chí cũng chẳng nhìn nhau. Chúng đặt thùng sữa bên ngoài cửa phòng học và Barry chờ trong khi Ingrid đến tủ lấy một hộp đựng ống mút.
“Này, có điều này tớ phải nói với cậu.” – Nó lên tiếng.
Cô bé đặt tay lên một bên thùng, rồi đáp:
“Nào, có gì thì nói đi.”
“Đó là về con sư tử.” – Nó tiếp. – “Đến một chừng mực nào đó thì đó cũng là bí mật của cậu.”
Nó đợi xem Ingrid có muốn nói gì không. Nhưng cô bé vẫn đứng yên tại chỗ, rồi cúi xuống thùng sữa, đầu hơi đưa từ bên này sang bên kia và vì thế một bên đuôi tóc của nó đung đưa như thể con lắc.
“Tớ đã tìm thấy chỗ con sư tử.” – Barry nói.
“Vậy à.” – Ingrid đáp một cách lạnh nhạt. – “Vậy là được rồi. Giờ chúng ta sẽ đem cái thùng này vào chứ?”
“Tớ đã nhìn thấy nó.” – Barry nhấn mạnh.
“Tốt.” – Ingrid đáp.
“Mình đã cho nó một chai sữa và nó đã uống hết nhẵn.”
Ingrid rời chiếc thùng đứng lên, mắt nó vẫn một màu xám lạnh và cằm thì hếch lên, nó nói:
“Barry Mathews! Cậu là một kẻ nói dối rất xấu xa. Tớ đã cùng đi với cậu tối hôm qua, vì cứ tưởng rằng có thể nhìn thấy con sư tử trong đường hầm, nhưng ở đấy làm gì có con sư tử nào mà cậu cho nó uống sữa?”
“Không phải con sư tử trong đường hầm.” – Barry trả lời vẻ đắc thắng. – “Đó chỉ là một cái bao đựng đầy những bulông và đai ốc.”
Ingrid ngắt lời:
“Tôi biết điều đó và đó là lí do tại sao tôi cho cậu là kẻ nói dối.”
“Làm sao cậu biết?” – Barry hỏi.
Ingrid thản nhiên trả lời:
“Mình đã nhìn chữ viết trên cái bì nhưng nghĩ bụng thật là thú vị khi cứ tưởng tượng đó là con sư tử và tớ đã giả vờ không biết.”
Barry hỏi:
“Tớ không hiểu là cậu có thể cảm thấy lí thú ra làm sao nếu cậu đã biết đó thực sự không phải là một con sư tử?”
“Ồ cái đó thì dễ quá, có gì đâu vì cái đó là của mình.” – Ingrid nói.
Cửa phòng học mở ra. Tiếng thầy giáo:
“Các em đem sữa về rồi đấy à?”
Hai đứa nhấc thùng lên và đem vào phòng học. Khi Barry ngồi xuống nó nghĩ: “Mình đã không nói hết mọi chuyện với Ingrid về con sư tử. Đúng hơn là đã nói nhưng nó đã không hiểu. Thế thì, lỗi là tại nó. Mình sẽ không cố nói chuyện với nó một lần nữa. Sẽ an toàn hơn rất nhiều nếu không nói gì với bọn con gái, chỉ tổ để chúng nó bép xép làm lộ chuyện ra thôi.”
Nhưng vào buổi chiều Ingrid bị thầy giáo quở trách rất nhiều. Barry lại cảm thấy có lỗi với nó. Rồi đến khi nhìn thấy Ingrid đưa một bên đuôi tóc vào miệng mút trông thật đáng thương thì nó thay đổi ý định. “Ingrid thực sự không phải là một đứa con gái tồi đâu. Mình sẽ nói chuyện với nó sau khi tan học nếu như có cơ hội.”
Và rồi cơ hội đã đến. Barry gặp Ingrid ở ngoài cổng khi nó đi ra ngoài. Lần này nó không cố đi thẳng vào vấn đề mà chỉ nói:
“Cậu đang vội về nhà à?”
Cô bé nhún vai. Nó nói tiếp:
“Đi với tớ. Tớ sẽ chỉ cho cậu cái này rất thú vị.”
“Có chuyện liên quan đến con sư tử?”
Barry gật đầu rồi đi dọc theo phố.
“Nhưng cậu đang đi về phía các cửa hàng.” – Ingrid nói.
“Rồi cậu sẽ thấy.” – Barry hứa.
Hai đứa đi đến cửa hàng bán thịt. Barry rất mừng vì ở đó vắng tanh. Nó nói:
“Làm ơn, cháu muốn mua một miếng thịt thăn.”
“Thịt bò à?” – Người bán thịt hỏi lại.
Barry không biết cần mua thịt gì vì vậy nó cứ gật đầu. Người bán thịt liếc con dao nhỏ trên đá mài và hỏi:
“Bao nhiêu?”
Barry đưa tay vào túi và lấy ra tất cả số tiền nó có:
“Bốn xu.” – Nó đáp.
“Cháu sẽ chẳng có được bao nhiêu thịt bò với bốn xu đó đâu. Cho chó phải không? Một vài mẩu thừa nhé? Loại thịt ấy thì cháu mới có nhiều hơn.”
Ingrid dùng cùi chỏ hích Barry và dúi vào tay nó 3 xu.
“Cho cháu mua 7 xu.” – Barry nói.
Người bán thịt cúi xuống và lấy ra một hộp trắng nhỏ từ dưới quầy.
“Loại này nhé?” – Ông hỏi và cho nó nhìn bên trong.
Barry gật đầu.
Vài phút sau người bán hàng gói miếng thịt vào tờ báo. Barry nhét vào trong túi áo véttông và cùng với Ingrid trở lại đi qua trường, rồi ra ngoài trên con đường mòn hướng về phía đường tàu. Ingrid lên tiếng:
“Tớ đã nói rồi, cậu có thực sự biết con sư tử ở đâu không?”
“Tớ biết.” – Barry đáp.
“Và câu chuyện về sữa là đúng chứ?”
Barry gật đầu. Nó có cảm giác như ta đây là kẻ cả. Nó nhìn Ingrid xem cô bé thích thú đến mức nào. Tuy nhiên Ingrid vẫn cắn đầu bím tóc vẻ mặt căng thẳng.
“Không phải sợ.” – Nó nói. – “Sư tử rất yếu và đang bị ốm, có một vết thương lớn ở trên vai. Tớ nghĩ thậm chí nó không thể đứng lên được.”
“Cậu đã vuốt ve nó à?”
“À không. Không hoàn toàn đúng là mình đã vuốt ve nhưng mình đã tới rất gần nó. Không đâu, ít nhất là cho tới khi chúng ta làm bạn với nó.”
Ingrid suy nghĩ việc này khá lâu. Khi chúng đã gần tới nơi, cô bé lên tiếng:
“Cậu có nghĩ là chúng ta có thể làm bạn với nó được không? Nó có thể tới trường với chúng ta được chứ?”
“Mình không biết.” – Barry trả lời.
“Tớ đánh cuộc với cậu là người ta sẽ muốn chúng ta lên ti vi đấy.” – Ingrid tiếp.
“Mình sẽ không đi.” – Barry khẳng định. – “Ánh sáng chói và camera sẽ làm nó sợ.”
“Nói đùa thôi chứ mình cũng không nghĩ đến điều đó.” – Ingrid thừa nhận.
Hai đứa tới chỗ cái hố dưới gốc cây. Barry xuống trước. Nó muốn cho Ingrid cách đánh đu vào rễ cây như thế nào. Lúc này con sư tử vẫn ở nguyên vị trí như buổi sáng. Nó vươn người, chiếc cằm to của nó tì trên đôi chân trước. Ông chúa sơn lâm mở mắt nhìn hai đứa nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Nó đáng yêu đấy chứ.” – Ingrid thì thào. – “Kia có phải là chiếc hộp kẽm cậu đã đổ sữa vào phải không?”
“Đúng đấy.” – Bary đáp. Nó ngồi xuống nền và gỡ gói thịt. Trông thịt không thật ngon lắm và đã có mùi. Nhưng tất nhiên con sư tử chẳng để ý đến điều này. Nó lấy miếng thịt nạc nhất và giơ lên để cho sư tử nhìn thấy, rồi nói:
“Cái này được chứ, anh bạn? Ê bữa ăn tối nay của chú mày đấy.”
Con sư tử vẫn không nhúc nhích. Ingrid nhắc:
“Đưa vào gần hơn để nó có thể nhìn thấy được.”
Barry đáp:
“Ở trong vườn thú người ta để thịt lên đầu một cây gậy rồi đẩy vào qua rào chắn.”
“Vậy cậu có thể lấy một cái gậy.”
“Cậu sẽ chờ ở đây trong lúc tớ đi tìm một cành cây chứ.”
Ingrid ngoái nhìn con sư tử rồi nói:
“Mình nghĩ là nên đi cùng để giúp cậu tìm kiếm.”
Chúng không tìm thấy một cây gậy nào nhưng cuối cùng cũng tìm ra một cành cây có chạc ở đầu. Barry đem trở lại trong hang. Nó để miếng thịt ở trên cây gậy rồi từ từ đưa cây gậy ra cho miếng thịt gần sát mũi con sư tử. Nhưng sư tử vẫn không nhúc nhích. Thật là chán nản.
“Đưa vào gần hơn nữa đi.” – Ingrid nói.
Barry đưa gậy ra làm miếng thịt rơi xuống đất gần đầu sư tử. Trong phút tạm ngừng đó cũng chẳng có gì xảy ra. Sau đó một lúc sư tử ngẩng đầu lên rất uể oải và hít hít miếng thịt. Thậm chí cử động của nó còn rất chậm chạp, như thể mọi cử động đều khiến cho nó đau đớn, nó thận trọng đặt miếng thịt lên bằng hàm răng và ngậm ở đó. Rồi miếng thịt lại tuột ra khỏi miệng, chán ngán, sư tử tì cái cằm to lớn lên đôi chân rồi nhắm mắt lại. Ingrid nhận xét:
“Tớ nghĩ là nó muốn nói rằng: ‘Xin cảm ơn, nhưng giờ tôi không đói.'”
“Có lẽ không đúng loại thịt nó ăn chăng?” – Barry nói. – “Chúng ta đã phải chi 7 xu kia đấy.”
“Cứ để lại gần nó. Có thể rồi nó sẽ thấy đói sau này.” – Ingrid gợi ý.
Cô bé lấy cây gậy từ tay Barry rồi đẩy tất cả chỗ thịt vào gần con sư tử. Thịt rơi ra khỏi giấy và bị lẫn với đất bẩn. Ingrid nói:
“Nếu nó thực sự đói nó sẽ không từ chối đâu. Sáng mai chúng ta sẽ trở lại chứ?”
“Mình nghĩ là có thể không lấy được thêm tí sữa nào nữa ở nhà đâu, mẹ mình chắc chắn sẽ nghi ngờ. Tớ chỉ có thể mang đi một chai nước.”
“Đừng lo, mình có thể lấy đi được rất nhiều sữa. Chỉ cần phải đến kho mà lấy thôi.” – Ingrid nói.
Barry nhắc:
“Nhớ là đừng có nói với ai là cậu cần sữa để làm gì.”
“Tất nhiên, mình sẽ không nói.”
Sau đó chúng trườn người ra một cách nhẹ nhàng và về nhà uống trà.