Sư Tử Xổng Chuồng - Chương 10
CHƯƠNG MƯỜI
Cửa hàng đóng cửa sớm
Bốn giờ Barry đi ra khỏi trường và đi về chỗ cửa hàng. Vì là thứ tư nên tất cả các cửa hàng thịt đều đóng cửa và nó đã không chuẩn bị cho tình huống này. Nó đứng trước một cửa hàng thịt với cảm giác hết sức lúng túng. Đầu tiên Barry không thể tin nổi chuyện này, thậm chí nó còn dứ dứ nắm đấm rồi sau đó nhìn qua cửa sổ. Cửa hàng vắng tanh.
Khi đi trở lại về phía đường Barclay Close nó cố nghĩ ra cách gì đó để có thể mua được thịt. Ở góc phố có một cửa hiệu nhỏ bán đường và thuốc lá và vì lí do nào đó người ta vẫn mở cửa. Nó nhìn vào bên trong. Hay là cho sư tử ăn sôcôla vậy.
Nhưng trên giá phía trong có những dãy hộp hoa quả, đậu, súp, cà rốt, thức ăn cho chó. Barry phấn chấn hẳn lên. Thức ăn cho chó chắc hẳn là đắt nhưng có lẽ là có chất lượng. Nó vào cửa hàng và lấy ra 3 siling. Nhưng khi nó yêu cầu một hộp thì người phụ nữ trả lời:
“Xin lỗi cháu, chúng tôi không bán đồ hộp cho trẻ em. Điều cấm đoán đó thật là vớ vẩn, cô biết chứ, nhưng đó là luật pháp, thì phải chấp hành thôi. Nếu cô bán cho cháu mà cảnh sát trông thấy thì… phiền đấy. Cô có thể bán cho cháu một thanh sôcôla nếu cháu ưng.”
Barry mua một thanh sôcôla trong sự tuyệt vọng và nhai chậm rãi trên đường về nhà.
Mẹ Barry đang ở trong phòng khách và nói chuyện với người hàng xóm. Bà để bộ ấm chén pha trà trên chiếc khay đẹp. Barry nhận ra có một đĩa bích quy kem. Nó nhìn mẹ.
“Con đã về rồi đấy à? Chào cô Winter đi, Barry.” – Bà nói.
“Cháu chào cô. Mẹ ơi, cho con xin một ít bánh được chứ?”
“Mẹ sẽ pha nước chè cho con, chờ một chút nữa thôi.”
Barry đi ra và đứng trong bếp. Nó rất đói và bụng đói lại càng nghĩ tới con sư tử. Chắc sư tử sắp chết đói và mình chẳng thể giúp gì cho nó được. Barry đi ra ngoài vườn và chẳng biết làm gì. Nó đá đi đá lại mấy hòn đá trên đường cho tới khi John về nhà. Nó gọi: “Anh John, đừng vội vào nhà, mẹ đang nói chuyện với cô Winter.”
“Họ đang nói chuyện à?”
Barry gật đầu.
John cất xe đạp và lấy sách ở trường ra khỏi túi để đằng sau. Nó dặn:
“Anh định làm bài tập đây. Hãy gọi anh khi tới bữa nhé.”
Barry theo anh vào nhà và lại đứng trong bếp một lần nữa. Nó có thể nghe thấy giọng nói từ trên phòng khách. Sau một lát nó đến bên chạn và ngó vào. Thoạt đầu Barry chỉ định xem có gì để uống trà không nhưng khi nó nhìn thấy một hộp thịt bò hầm đậu cậu ta liền nảy ra ý định khác: “Hộp này ở trên giá nhiều tuần nay, chắc là mẹ sẽ không nhớ ra đâu.”
Barry lấy chiếc hộp ra và nhấc trên tay cân nhắc. Rồi nó mở rổ bánh và lấy ra chừng hơn một nửa tá bánh mì. Còn gì nữa nhỉ? Còn hộp đồ ăn của mèo. Nó có thể lấy đi một hộp. Nó gộp luôn hộp thức ăn vào những thứ khác. Sau đó nghe ngóng một lần nữa và vẫn nghe thấy tiếng hai bà đang trò chuyện. Nó lấy một cái mở đồ hộp và cho tất cả vào túi và lẻn êm ra ngoài bằng cửa sau.
Khi nó đang đi nửa chừng trên lối ra cổng thì cửa trước mở rồi mẹ và cô Winter bước ra ngoài. Barry tiến về phía cổng và cảm thấy như bước trên mảnh vụn thuỷ tinh. Khi nó mở cổng thì mẹ gọi. Barry quay lại và cố che giấu chiếc túi sau chân.
“Barry đừng đi nữa, mẹ đang chuẩn bị trà cho con đây.”
“Một phút thôi mà mẹ.”
Bà Matthews quay lại để nói gì đó với cô Winter. Barry chuồn nhanh ra ngoài cổng và đi về phía đống gạch không xa bờ rào lắm.
“Barry! Con không nghe thấy mẹ nói là không được bỏ đi hay sao?”
Cô Winter sửa soạn đi nhưng bà Matthews nhớ ra điều gì đó cần phải nói với cô. Barry đi xa hơn một chút. Nó muốn tới được chỗ đống gạch để đặt cái túi thức ăn xuống đã, rồi sau đó sẽ trở ra mang đến hang.
“Barry! Mẹ nói không được đi!”
“Con sẽ không đi nữa.” – Barry kêu to. Chao ôi, đống gạch kia cách chỗ Barry đang đứng rất gần, chỉ chừng sáu bước chân thôi nhưng sao bây giờ nó xa thế.
“Con nghĩ là mình bị rơi cây bút ở đây, nên đang đi tìm.”
“Bút của con để trên bàn ấy. Mẹ thấy nó bị phủ bùn ở trong vườn và đã rửa sạch rồi”
“Thế thì tốt quá.” – Barry cố nói với giọng nhiệt tình.
“Nào đi vào nhà, cậu bé.”
Không còn cách nào khác, Barry để rơi chiếc túi xuống đất và bước trở lại về phía cổng.
“Mang luôn cả cái túi của con về chứ.”
“Túi nào ạ?” – Barry hỏi một cách ngờ ngệch. Nó quay trở lại rồi nói: “Vâng, đây rồi, chỉ là cái túi cũ.” Nó dùng chân ấn cái túi xuống.
“Thế thì nhặt lên rồi bỏ vào sọt rác.” – Mẹ nó nói. – “Vào đi và chuẩn bị bàn để uống trà.”
Barry nhìn theo mẹ vào. Nó sướng đến mức muốn nhảy lên và cười thật to nhưng chỉ dám cười sau lưng mẹ và ngoan ngoãn đi vào.
Barry dọn dẹp bàn, đặt những lát bánh mì vào đĩa, gọi anh John kéo ghế lại bàn. Nó vừa mới sẵn sàng ngồi xuống thì chợt nhìn thấy mẹ lấy xô rác. Bà muốn đem ra chỗ để thùng rác và đổ sạch vào. Barry hoảng quá đứng bật dậy rồi chạy vội vào bếp kêu lên:
“Mẹ ơi, để thùng rác đấy con mang ra ngoài cho.”
“Không mẹ sẽ tự làm lấy. Con đi vào và ngồi yên đấy.”
Mẹ nhấc xô rác lên đi ngang qua nó để ra ngoài bằng lối cửa sau. Barry đứng như thể có một luồng gió lạnh buốt thổi vào trong bếp làm cho người nó đông cứng lại. Nhưng rất nhanh mẹ đã trở lại bếp. Nó không dám nhìn vào mắt mẹ nữa, bà hỏi:
“Barry! Gì thế này?”
Nó từ từ quay lại, mẹ nó mở cái túi ra và nhìn vào. Rồi bà lần lượt lấy ra từng thứ một và đặt lên bàn bếp. Hộp thịt bò hầm đậu, hộp thức ăn cho mèo, những lát bánh mì và cả cái mở hộp nữa.
“Những thứ này ở đâu ra thế? Đây là cái mở hộp của nhà ta mà?”
Barry không thể nghĩ ra được điều gì để chống chế. Nó nhìn mẹ, cảm giác như ngẹn tắc nơi cổ họng, rồi lại nhìn vào cửa chạn. Bà Matthews hiểu cái liếc nhìn đó có nghĩa là gì. Bà hỏi:
“Con đã lấy trộm các thứ trong chạn. Tại sao? Con định lấy những thứ này để làm gì?”
Nó hoàn toàn lặng người đi vì buồn rầu, đứng giữa bếp, trong khi mẹ hỏi hết câu này đến câu khác. John vào và đứng ở cửa, trông thấy vậy cậu ta nhún vai rồi quay đi. Mẹ nó thất vọng nói:
“Con có thể trả lời các câu hỏi của mẹ không?”
Nhưng Barry không thể. Cuối cùng mẹ nó bắt nó phải về phòng ngủ. Nó ở đó cho đến chừng nào nói ra được toàn bộ sự thật.
Cửa phòng ngủ đóng lại rồi. Nó tự hỏi: “Bao giờ thì lại mở cửa ra? Làm sao mình có thể nói là mình cần thức ăn để làm gì nhỉ. Không ai tin mình cả.” Nó đứng cạnh giường vài phút rồi quyết định, trở lại phía cửa, mở ra và gọi:
“Mẹ ơi.”
Mẹ nó đến ngay lập tức và hỏi:
“Cuối cùng thì con cũng lên tiếng. Con muốn lấy những đồ hộp đó để làm gì?”
Barry ngẹn ngào rồi trả lời giọng rất nhỏ:
“Con muốn những thức ăn đó cho con sư tử của con.”
“Con sư tử của con!” – Bà Matthews thốt lên.
“Cả ngày nó chẳng có gì để ăn cả. Các cửa hàng đều đóng cửa nên con không thể mua được tí thịt nào cho nó.” – Barry tiếp.
“Lại chuyện ngớ ngẩn về con sư tử.” – Mẹ nó kêu lên.
“Nhưng đó là sự thật.”
“Trở lại phòng ngủ của con đi. Hãy chờ xem bố về sẽ nói gì về việc này.”
“Nhưng mẹ… Mẹ có thể đến và xem nếu mẹ không tin con. Sư tử đang ở trong hang dưới một cái cây. Gần đường hầm tàu hoả. Thật đấy.”
“Đóng cửa lại! Mẹ không muốn nghe thêm chút nào nữa”