Hai mươi năm sau - Chương 88 + 89

Chương 88

Trí óc và cánh tay (tiếp theo)

Hay thật! - Porthos nói. - Lại thịt cừu!

- Ông de Comminger thân mến ơi, - D’Artagnan tiếp lời - xin ông biết cho rằng, ông bạn du Vallon của tôi định sẽ làm những chuyện cực đoan ghê gớm, nếu như ông Mazarin cứ khăng khăng nuôi nấng chúng tôi bằng cái thứ thịt này.

- Tôi cũng tuyên bố rằng, - Porthos nói, - tôi sẽ không ăn gì cả nếu họ không mang thứ này đi.

- Mang thịt cừu đi, - Comminger bảo, - tôi muốn rằng ông du Vallon ăn bữa tối khoan khoái, nhất là tôi sẽ báo cho ông một tin tức mà tôi chắc rằng sẽ làm cho ông thấy ngon miệng.

- Ông Mazarin qua đời chăng? - Porthos hỏi.

- Không, tôi cũng lấy làm tiếc phải báo với ông rằng ông ta vẫn khỏe như vâm.

- Mặc kệ, - Porthos nói.

- Tin tức gì vậy, - D’Artagnan hỏi. - Ngồi tù thì tin tức là thú hoa trái thật hiếm hoi, cho nên mong ông de Comminger sẽ miễn thứ cho nỗi sốt ruột của tôi, nhất là nếu ông cho biết rằng đó là một tin lành.

Comminger đáp:

- Liệu ông có vui mừng khi biết bá tước de La Fère vẫn mạnh khỏe không?

D’Artagnan trợn tròn mắt ra và reo lên:

- Tôi vui mừng chứ! Mà còn hơn nữa kia, tôi rất sung sướng.

- Thế thì, tôi đã được chính ông ta ủy nhiệm gửi tới ông những lời chúc mừng và nói với ông rằng ông ta khỏe mạnh.

D’Artagnan suýt nhảy cẫng lên vì mừng rỡ. Anh liếc nhanh nhìn Porthos như muốn bảo: "Nếu Arthos biết chúng ta ở đâu, nếu anh ta nhắn bảo chúng ta, thì Arthos sẽ hành động ngay đấy".

Porthos vốn ít khôn ngoan để hiểu những cái nhìn, nhưng lần này, nghe tên Arthos, anh cũng có cảm tưởng như D’Artagnan và anh hiểu ra.

Chàng Gascon rụt rè hỏi lại:

- Thế ông nói rằng bá tước de La Fère đã nhờ ông chuyển lời chúc mừng đến ông Du Vallon và tôi ư?

- Vâng, thưa ông.

- Ông đã gặp ông ấy à?

- Tất nhiên.

- Ở đâu cơ? Tôi hỏi không có ý tọc mạch.

- Ngay gần đây, - Comminger mỉm cười đáp.

- Ngay gần đây? - D’Artagnan nhắc lại, mắt sáng long lanh.

- Gần đến mức nếu như các cửa sổ phòng này trông ra vườn cam không bị bịt kín thì đứng đây các ông sẽ nhìn thấy ông ta.

"Anh ta rình mò quanh lâu đài", D’Artagnan nghĩ vậy và nói.

- Có lẽ ông đi săn trong khu vườn và gặp ông ta chăng?

- Không đâu, gần hơn, gần hơn nữa. Ngay, ngay sau bức tường này, - Comminger vừa nói vừa gõ vào tường.

- Sau bức tường này? Có gì sau bức tường này cơ chứ? Người ta dẫn tôi đến đây ban đêm, thành thử tôi mà biết mình đang ở đâu thì quỷ bắt tôi đi.

- Thế thì, ông hãy giả định một điều, - Comminger bảo.

- Tôi sẽ giả định đủ mọi thứ.

- Giả định rằng có một cửa sổ ở bức tường này.

- Thì sao?

- Thì từ cửa sổ này, ông sẽ trông thấy ông de La Fère đứng ở cửa sổ phòng ông ấy.

Vậy ông de La Fère đang ở trong lâu đài à?

- Phải.

- Với tư cách gì?

- Với tư cách như ông.

- Arthos là tù nhân ư?

Comminger cười đáp:

- Ông biết rằng không có tù nhân ở Reuil, vì đây không có nhà tù.

- Ta không nên chơi chữ, ông ạ. Arthos bị bắt à?

- Phải, ngày hôm qua, ở Saint-Germain, khi ra khỏi chỗ hoàng hậu.

Hai cánh tay D’Artagnan Reuil thõng xuống bên sườn. Anh như bị sét đánh.

Một đám mây trắng nhợt nhạt lướt trên khuôn mặt sạm nâu của anh, rồi vụt tan ngay.

- Tù nhân? - anh nhắc lại.

- Tù nhân? - Porthos nhắc lại theo, chán nản.

Bỗng nhiên D’Artagnan ngẩng đầu lên, và cặp mắt lóe lên một tia sáng mà ngay Porthos cũng không nhận thấy. Rồi vẫn nỗi thất vọng chán chường ban nãy lại nối tiếp ngay tia sáng thoáng qua ấy.

Comminger vốn có tình cảm quý mến thật sự với D’Artagnan từ cái hôm bắt bớ Broussel, khi anh giúp kéo hắn ta ra khỏi tay đám dân chúng Paris, bèn nói:

- Thôi, thôi, đừng vội buồn phiền, ông ạ. Tôi không ngờ là mang đến cho ông một tin buồn đâu? Do đang có chiến tranh, tất cả chúng ta đều là những sinh vật bấp bênh vô định. Hãy vui lên vì sự tình cờ đã khiến bạn ông gần lại với các ông, chứ đừng có thất vọng.

Những lời khuyên giải ấy chẳng có tác dụng gì đến D’Artagnan, anh vẫn giữ vẻ buồn thảm.

Thấy D’Artagnan bỏ Reuil cuộc chuyện trò, Porthos thừa dịp nói chen vào:

- Thế vẻ mặt ông ấy thế nào?

- Ô rất tươi tỉnh, - Comminger đáp. - Lúc đầu ông ta cũng có vẻ chán nản như các ông; nhưng khi biết rằng ngài giáo chủ sẽ đến thăm ông ta ngay tối nay…

- A! - D’Artagnan thốt lên, - Ngài giáo chủ sẽ đến thăm bá tước de La Fère à?

- Phải, giáo chủ đã cho báo trước, và bá tước de La Fère khi biết tin ấy đã nhờ tôi nói với các ông rằng ông ta sẽ thừa dịp ân huệ ấy để khiếu nại về vụ của các ông và của ông ta.

- Ôi cái ông bá tước thân mến ấy.

- Việc khá hay nhỉ, - Porthos càu nhàu, - Ân huệ quá lớn lao! Mẹ kiếp!

- Ông bá tước de La Fère mà gia đình liên kết với những dòng Montmorency và Rohan lại bề vai phải lứa với lão Mazarin ấy.

- Không sao, - D’Artagnan nói với giọng thật vồn vã - Ông Du Vallon thân mến ơi, thế là vinh dự cho bá tước de La Fère lắm đấy, nhất là cuộc viếng thăm đầy hi vọng. Mà theo lời tôi là một vinh dự quá lớn lao đối với một người tù, nên tôi ngỡ rằng ông Comminger nhầm.

- Sao, tôi nhầm ư?

- Có lẽ không phải ngài Mazarin sẽ đến thăm bá tước de La Fère, mà là bá tước de La Fère sẽ được ngài Mazarin gọi đến chăng?

Cố sắp xếp lại mọi việc cho thật chính xác, Comminger cãi:

- Không, không, không! Tôi nghe đầy đủ điều mà giáo chủ nói với tôi. Chính giáo chủ sẽ đến thăm bá tước de la Fère.

D’Artagnan thử bắt chợt một cái nhìn của Porthos xem anh ta có hiểu tầm quan trọng của cuộc viếng thăm ấy không, nhưng Porthos chẳng buồn nhìn gì hết.

- Ngài giáo chủ vẫn quen đi dạo ở vườn cam à? - D’Artagnan hỏi.

Tối nào ông ấy cũng vào đó. Hình như ông ta đến đấy để suy nghĩ về công việc quốc gia.

- Thế thì tôi bắt đầu tin rằng ông de La Fère được Các hạ đến thăm - D’Artagnan nói. - Chắc hẳn ngài cũng đi cùng với ai chứ?

- Cùng hai tên lính.

- Ngài bàn việc như vậy trước hai người lính ư?

- Bọn lính là những dân Thụy Sĩ ở các làng xóm nhỏ và chỉ nói tiếng Đức. Vả lại rất có khả năng là chúng đợi ở ngoài cửa.

D’Artagnan bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, để cho nét mặt của mình chỉ lộ ra những gì mà anh cho phép biểu hiện. Anh nói:

- Ngài Mazarin tránh đi một mình vào nhà bá tước de La Fère như vậy, chắc là vì bá tước điên khùng lắm nhỉ.

Comminger bật cười nói:

- Ai chà! Chẳng trách người ta bảo các ông là những kẻ ăn thịt người! Còn ông bá tước de La Fère thì lịch thiệp, lại không có vũ khí. Vả chăng Các hạ chỉ kêu một tiếng thôi là hai lính tùy tùng sẽ chạy đến ngay.

Có vẻ đang nhớ lại những kỉ niệm D’Artagnan nói:

- Hai tên lính! Phải rồi, thì ra đó là hai người mà tôi nào tôi cũng nghe thấy gọi họ và tôi trông thấy đi dạo có khi đến nửa giờ ở ngoài cửa sổ.

- Đúng đấy: họ đợi giáo chủ hay đúng hơn là đợi Bernouin đến gọi họ khi giáo chủ đi ra.

- Thực tình, - D’Artagnan nói, - trông họ đẹp mã lắm.

- Họ thuộc trung đoàn trước ở Lens và ngài hoàng thân đem tặng giáo chủ cho oai.

Như để tóm tất cả cuộc chuyện trò kéo dài ấy vào một câu, D’Artagnan nói:

- A, ông ơi, miễn là Các hạ nguôi đi và ban lại tự do cho ông de La Fère.

- Tôi hết lòng mong mỏi điều đó, - Comminger nói.

- Thế nếu như giáo chủ quên mất cuộc viếng thăm ấy, ông sẽ chẳng ngần ngại gì mà không nhắc ngài cho.

- Đúng thế.

- A, như vậy tôi yên tâm một chút.

Cách lái câu chuyện khéo léo ấy dường như là một mưu chước tuyệt vời của anh đối với những ai có thể đọc thấu trong tâm hồn chàng Gascon.

- Bây giờ, - anh nói tiếp, - xin ông án huệ cuối cùng, ông de Comminger ạ.

- Sẵn sàng phục vụ ông.

- Ông sẽ gặp lại bá tước de La Fère chứ?

- Sáng mai.

- Chúng tôi xin gửi lời chào ông ấy và nhờ ông ấy cũng cầu xin cho tôi một ân huệ như ông ấy đã được hưởng.

- Ông muốn rằng ngài giáo chủ đến đây ư?

- Không đâu, tôi tự biết mình và không đến nỗi đòi hỏi nhiều như thế đâu. Chỉ xin Các hạ ban cho tôi vinh dự là nghe tôi trình bày thôi, đó là tất cả điều tôi mong muốn.

Porthos lắc đẩu lẩm bẩm: "Ôi, ta không bao giờ ngờ cậu ấy lại như vậy. Sự bất hạnh đã đánh quỵ ở anh một con người?"

- Điều ấy sẽ thực hiện thôi, - Comminger đáp.

- Ông cũng nói để bá tước yên tâm là tôi rất khỏe mạnh và ông trông thấy tôi buồn rầu nhưng nhẫn nại.

- Ông nói như vậy cũng làm vui lòng tôi đấy.

- Ông cũng nói điều ấy hộ ông Du Vallon.

- Không nói hộ tôi đâu! - Porthos la lên. - Tôi ấy à, tôi chẳng nhẫn nại gì hết.

- Nhưng bạn ơi, cậu sẽ nhẫn nại.

- Không bao giờ.

- Ông ta sẽ nhẫn nại đấy, ông de Comminger ạ. Tôi hiểu rõ ông ấy hơn là ông ấy tự hiểu mình. Và tôi còn biết hàng nghìn đức tính tốt của ông ấy mà ông ấy không ngờ đến nữa kia. Thôi, đừng nói nữa, Du Vallon thân mến, và hãy nhẫn nại.

- Xin tạm biệt các ông, - Comminger nói. - Chúc ngủ ngon!

- Chúng tôi sẽ cố gắng.

Comminger chào và đi ra. D’Artagnan nhìn theo và vẫn đứng trong tư thế nhún nhường với vẻ mặt nhẫn nhục. Nhưng khi cánh cửa vừa mới đóng lại sau lưng viên đại úy thì D’Artagnan nhảy bổ lại phía Porthos, ôm chầm lấy bạn với một vẻ vui mừng rõ rệt.

- Ô, ô! - Porthos nói. - Có chuyện gì đấy! Cậu phát điên đấy à, anh bạn khốn khổ của tôi?

- Có chuyện là, - D’Artagnan đáp, - Chúng ta được cứu thoát rồi.

- Tôi chẳng thấy mảy may chút nào, - Porthos nói. - Trái lại, tôi thấy rằng chúng ta bị tóm cả, trừ Aramis, và khả năng đi ra giảm đi từ khi có thêm một người chui vào cái bẫy chuột của Mazarin.

- Không đâu, Porthos ạ. Cái bẫy chuột này chỉ đủ cho hai người với ba người nó trở thành yếu quá.

- Tôi chẳng hiểu gì cả, - Porthos nói.

- Chẳng cần thiết, - D’Artagnan nói, - ta hãy ngồi vào ăn và lấy sức vì sẽ cần đến nó đêm nay.

- Đêm nay chúng ta làm gì? - Porthos ngày càng tò mò hỏi.

- Có khả năng ta sẽ du hành.

- Nhưng mà…

- Ngồi vào bàn đi, bạn thân mến. Ý nghĩ thường đến với tôi khi ăn. Sau bữa ăn, khi ý nghĩ của tôi đầy đủ rồi, tôi sẽ nói với cậu.

Dù rất mong muốn được biết về kế hoạch của D’Artagnan, do biết cách bạn tiến hành công việc như thế nào, Porthos ngồi vào bàn mà không nài thêm câu nào, và ăn với một vẻ ngon lành và nó làm rạng rỡ cho niềm tin cậy mà sức tưởng tượng phong phú của D’Artagnan đã gây cho anh.

Chương 89

Cánh tay và trí óc

Bữa ăn lặng lẽ nhưng không buồn tẻ. Vì rằng nụ cười ranh mãnh quen thuộc với D’Artagnan trong những lúc vui vẻ chốc chốc lại rạng rỡ trên khuôn mặt anh. Porthos không để lọt một nụ cười nào cửa bạn, và mỗi lần như vậy, anh lại thốt ra một lời cảm thán nó chỉ rõ cho bạn rằng, mặc dầu không hiểu nhưng anh vẫn theo dõi điều suy nghĩ đang sục sôi trong đầu óc bạn.

Đến lúc tráng miệng, D’Artagnan nằm kềnh ra ghế, ghếch chân nọ lên chân kia và rung đùi ra vẻ một người hoàn toàn hài lòng về mình.

Porthos chống khuỷu tay lên bàn tì cằm lên hai bàn tay và nhìn, D’Artagnan với vẻ tin cậy nó khiến cho anh chàng khổng lồ ấy có một vẻ chất phác tuyệt vời.

Một lát sau D’Artagnan nói:

- Thế nào?

- Thế nào? - Porthos lập lại.

- Bạn thân mến, cậu nói rằng…

- Tôi có nói gì đâu?

- Có chứ? Cậu nói rằng cậu muốn đi khỏi đây.

- À về điều đó thì có, chẳng phải tôi thiếu lòng mong muốn đâu.

- Và cậu nói thêm rằng, để đi khỏi đây, chỉ cần tháo một cánh cửa, hoặc hích đổ một bức tường.

- Đúng đấy, tôi đã nói và tôi còn nói điều đó.

- Còn tôi, Porthos ơi, tôi đã trả lời cậu rằng đó là một cách dở và chúng ta chẳng đi nổi một trăm bước mà không bị bắt lại và đập chết, trừ phi chúng ta có quần áo cải trang và vũ khí để tự vệ.

- Đúng rồi, chúng ta phải có quẩn áo và vũ khí.

D’Artagnan nhổm dậy nói:

- Thế thì chúng ta có đấy, Porthos ạ, và còn có cả cái gì hơn thế nữa kia.

- Lạ chưa, - Porthos nói và ngơ ngác nhìn quanh.

- Đừng có tìm kiếm, vô ích, tất cả những thứ đó sẽ đến tìm chúng ta vào lúc ta muốn. Hôm qua chúng ta thấy những tên lính gác Thụy Sĩ đi dạo vào khoảng mấy giờ nhỉ?

- Khoảng một giờ, sau lúc nửa đêm.

- Nếu như hôm nay chúng lại ra như hôm qua, chúng ta sẽ chẳng đợi mười lăm phút để được ngắm nhìn chúng.

- Chắc chắn là chúng ta đợi mười lăm phút là cùng.

- Cậu vẫn có cánh tay khá tốt đấy chứ, Porthos?

Porthos cởi cúc tay áo, vén áo sơ-mi lên và khoái trá ngắm nhìn đôi cánh tay gân guốc của mình nó to bằng bắp đùi một người bình thường.

- Có chứ! - anh đáp - Khá tốt.

- Thành thử cậu có thể biến cái kẹp than này thành một cái vòng và cái xẻng này thành một cái mở nút chai, mà không khó nhọc lắm phải không?

- Tất nhiên rồi, - Porthos đáp.

- Xem nào, - D’Artagnan bảo.

Chàng khổng lồ cầm lấy hai vật kia và với thao tác dễ àng như không tỏ ra phải gắng sức chút nào, biến chúng thành hai vật mới mà bạn mình mong muốn.

- Đây này? - anh nói.

- Tuyệt điệu! Và thật sự là cậu có tài đấy.

Porthos nói:

- Tôi có nghe kể về một chàng khổng lồ Milon de Crotone(1) nào đó đã làm những điều phi thường, như cuộn dây thlừng vào quanh trán, rồi làm đứt dây ra, đấm một cái chết con bò, rồi vác nó lên vai, tóm hai chân sau một con ngựa đang chạy, v v… Tôi bảo người ta kể cho tôi nghe tất cả những kỳ tích của anh ta hồi ở Pierrefonds ấy và tôi đều làm được cả, trừ cái trò phùng thái dương ra làm đứt dây thừng.

(1) Lực sĩ Hy Lạp (thế kỉ 16), đã lập nhiều thành tích và kỉ lục ở các hội thi đấu Olimpich. Tục truyền là về sau anh đẵn và bửa một cây to bì cây kẹp người lại, anh không thoát ra được và bị mãnh thú đến ăn.

- Ấy là vì sức lực của cậu không nằm trong đầu cậu, - D’Artagnan nói.

- Không, nó nằm ở cánh tay và bắp vai tôi chứ! - Porthos ngây thơ đáp.

- Bạn ơi, bây giờ ta lại chỗ cửa sổ và cậu dùng sức bẻ một thanh chấn song. Đợi tôi tắt đèn đã.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay