Mùa hạ chung tình - Chương 02 - Phần 2

Chung Lăng liền hứ một tiếng.

Quách Chỉ Quân ấm ức phân trần: “Mình cũng là vì muốn tốt cho cậu thôi, cứ ôm ảo mộng về gã Đường Tranh để mà chết già à?” Chỉ Quân chưa gặp Đường Tranh bao giờ, nhưng không hiểu tại sao, cô không hề có thiện cảm với anh ta. Có lẽ là tại tính cách, cô rất coi thường những anh chàng tính tình nhỏ mọn, trong khi Đường Tranh lại là mẫu người đó. Cô thường nói, đàn ông có thể không tiền, không nhà, không xe, những cái đó không thành vấn đề, nhưng nếu bụng dạ hẹp hòi, chuyện gì cũng tính toán thiệt hơn thì ai yêu anh ta chỉ có xui xẻo. Bấy lâu nay Chỉ Quân vẫn không thể nào lý giải nổi, tính cách của Chung Lăng và Đường Tranh khác nhau một trời một vực, tại sao lại có thể chung sống hòa bình với nhau lâu như vậy.

Chung Lăng bình thản cười: “Bọn mình chia tay rồi.”

Quách Chỉ Quân cao hứng đến mức nhảy dựng lên: “Tuyệt quá, my darling, cuối cùng đầu óc cậu đã được khai thông. Chúc mừng cậu đã thoát khỏi biển khổ.”

“Có người nào an ủi kiểu như cậu không?” Chung Lăng bật cười.

“Thôi đi!” Chỉ Quân nhướng mày nói: “Trông cậu có vẻ không đến nỗi buồn quá đòi đi tự tử nhỉ.”

“Hiện giờ mình không còn đầu óc để nghĩ đến những chuyện này, cậu đừng lo bò trắng răng nữa, cái anh chàng Tống... gì đó, cậu để dành cho người khác đi.” Những rắc rối trong công việc và mối quan hệ không đâu vào đâu với đồng nghiệp khiến đầu Chung Lăng như muốn nổ tung, tâm trạng đâu để tính đến chuyện yêu đương.

“Thôi được.” Mặc dù không đồng tình với điều đó nhưng Quách Chỉ Quân tôn trọng tuyệt đối sự lựa chọn của Chung Lăng. “Nhưng mà nói đi phải nói lại, cậu không có chút thiện cảm nào với Tống Minh Chí à? Chưa nói đến việc người ta đẹp trai ngời ngời, chỉ riêng tay nghề thôi cũng đã đủ nể rồi, trong bệnh viện ngoài ông xã đây ra, anh ấy là nhân vật quan trọng thứ hai đấy.”

Chung Lăng thực sự không nhịn nổi liền phì cười. Đây rõ ràng là khen khéo Lâm Sâm, có thấy ai mặt dày như cô nàng này không.

Quách Chỉ Quân cười khúc khích nói: “Đừng cười nhé, hi hi.”

“Không có việc gì nữa mình cúp máy đây.”

“Sao vội thế,” Chỉ Quân thôi không cười nữa, nghiêm giọng hỏi: “Đã liên hệ với ba cậu chưa?”

Bàn tay Chung Lăng bất giác nắm lại, sắc mặt hơi tái đi: “Thì mình đã có thời gian làm gì đâu.”

“Ngài giám đốc, gọi cú điện thoại có mất bao nhiêu thời gian của ngài đâu.”

Chung Lăng thở dài nói: “Thôi thôi, mình gọi ngay đây.”

“Lăng Lăng.” Giọng Chỉ Quân nặng hơn: “Cái này là vì cậu chứ không phải vì mình.”

“Tuân mệnh, Quách nữ hiệp.” Đây là biệt hiệu mà Chung Lăng đặt cho Chỉ Quân, những lúc không đấu được với cô nàng, cô bèn sử dụng chiêu này.

“Có gì nhớ liên lạc nhé.”

Chung Lăng đi loanh quanh mấy vòng trong phòng ngủ, hít thở thật sâu như đang phải đối mặt với kẻ địch, cuối cùng hạ quyết tâm bấm dãy số mà cô đã thuộc làu như lòng bàn tay.

Không phải ba nghe máy, tự nhiên Chung Lăng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Cô cả à?” Nghe giọng hình như là Lưu Duy Minh, trợ lý đặc biệt của ba.

“Vâng, ba tôi... dạo này có khỏe không?”

“Ồ, để chủ tịch đích thân nói chuyện với cô nhé.”

Chung Lăng không kịp ngăn, đầu bên kia đã vọng lại tiếng nói sang sảng: “Trong mắt mày còn có ba ư?”

“Ba, con...”

Đối phương không cho cô cơ hội giải thích gì thêm mà mắng như tát nước vào mặt: “Chuyện mày về nước được giấu kín như bưng, nếu ba không gọi cho Chỉ Quân thì mày định giấu ba đến bao giờ?”

Điều này Chung Lăng không có cách nào phân bua, vì đúng là cô cố tình làm như vậy. Không phải cô không muốn nói với ba, mà thực sự không biết phải nói thế nào.

“Mày bây giờ giỏi rồi, sự nghiệp lớn thế này không giữ nổi chân mày, đi làm thuê cho người khác vui lắm đúng không?”

Chung Lăng lặng lẽ đưa điện thoại ra xa hơn, lần nào gọi điện thoại chưa được hai câu đã bị ăn mắng, thảo nào cô không thích gọi điện về nhà.

Quát tháo được chừng mười phút, chắc ông cụ đã thấm mệt nên thở hổn hển nói: “Cuối tuần mày về nhà ăn cơm, thôi thế đã nhé.” Nói xong liền cúp máy. Giọng rất kiên quyết, gia trưởng, đúng tác phong quân phiệt.

Một người cha như thế sinh ra cô con gái ngang ngạnh, cứng đầu cũng không có gì là lạ.

Chung Lăng ngồi phịch xuống ghế sofa trong trạng thái rã rời, cứ nghĩ đến chuyện cuối tuần phải về nhà, đầu cô chỉ muốn nổ tung.

Chuông cửa đột nhiên réo lớn, Chung Lăng vô cùng sửng sốt, cô dọn đến đây chưa đầy một tiếng đồng hồ, sao đã có người tìm cô nhỉ.

Đứng ngoài cửa là một cô gái tóc buộc cao, cười rất tươi. Mặc dù không phải sắc nước hương trời nhưng rất có duyên, đặc biệt là khi cười, đôi mắt cũng cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp và tràn đầy hy vọng.

“Hi!” Cô gái vẫy cô.

Chung Lăng ngơ ngác hỏi: “Em là?”

Cô gái cười tủm tỉm nói: “Em ở phòng đối diện, nhưng mà...” Cô gái ngượng nghịu nói. “Em quên mang chìa khóa, chị có thể cho em ngồi nhờ một lát được không?”

“Ok, em vào đi.” Chung Lăng mời cô gái vào nhà.

Cô bé vui vẻ tìm một cái ghế ngồi xuống rồi tự giới thiệu: “Em tên là Diêu Thiên Thiên, chị tên là gì ạ?”

“Chị tên là Chung Lăng.”

“Giống trong Thiên long bát bộ ạ?” Diêu Thiên Thiên chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi.

Chung Lăng liền hỏi lại: “Là cái gì vậy?”

“...” Bà này từ sao Hỏa đến ư, Diêu Thiên Thiên nghĩ bụng.

“Rốt cục là cái gì vậy?” Chung Lăng hỏi lại.

Diêu Thiên Thiên chống tay lên trán: “Là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết võ hiệp.”

“Vậy hả,” Chung Lăng giờ mới hiểu ra vấn đề, cô rất ít khi đọc loại tiểu thuyết giải trí, loại sách duy nhất mà cô thích là trinh thám, thích nhất là Keigo Higashino[1] và Agatha Christie[2].

[1] Keigo Higashino (1958): Nhà văn trinh thám của Nhật Bản.

[2] Agatha Christie (1890 - 1976): Nữ nhà văn trinh thám nổi tiếng của Anh.

Đôi mắt to tròn của Diêu Thiên Thiên chớp chớp, tò mò nhìn người hàng xóm mới, Chung Lăng xếp gọn lại mấy đôi giày đang đặt ngổn ngang, xoa xoa tay nói: “Vừa mới dọn đến, phòng ốc bừa bộn quá, em đừng cười nhé.”

Diêu Thiên Thiên xua tay: “Không sao, không sao, phòng em còn bừa bộn hơn.”

Nói đến đây, Chung Lăng sực nhớ ra điều gì đó, bèn liếc cô hàng xóm hỏi: “Buổi chiều chị đến xem nhà, hình như chủ nhà của phòng đối diện là nam giới.”

Diêu Thiên Thiên liền cười: “Hóa ra là hai người đã gặp nhau rồi, đó là ông xã em.”

Chung Lăng chợt hiểu ra vấn đề, nhưng nhớ lại sự thay đổi rõ nét trong thái độ của Phương Nhiên hồi chiều, bất giác than thầm, mối quan hệ này rối rắm thật đấy. Rồi cô lại hỏi tiếp: “Thế sao em biết có người mới chuyển đến?”

“Bảo vệ ở dưới bảo với em, à, có việc gì chị cứ nhờ họ giúp, tiền dịch vụ ở đây hơi đắt nhưng họ làm việc khá trách nhiệm, lần trước em cũng không mang chìa khóa, suýt thì bảo vệ phải trèo qua ban công vào nhà.” Mặc dù chắc chỉ là nói đùa, nhưng vẫn khiến Chung Lăng bật cười.

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, Diêu Thiên Thiên chợt nghe thấy có tiếng động ngoài cửa, liền reo lên: “Chắc là chồng em về rồi, em về nhà đã. Chị Chung Lăng, em rất vui vì được làm quen với chị, hôm nào em lại sang chơi nhé.”

“Ok.” Chung Lăng mỉm cười, ở bên cô gái lạc quan, yêu đời như thế này, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu.

Diêu Thiên Thiên vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài, một giọng đàn ông trầm ấm vừa thể hiện vẻ yêu thương, vừa tỏ ý trách móc liền cất lên: “Lại quên mang chìa khóa hả?”

Qua mắt thần Chung Lăng nhìn thấy người đàn ông đang khoác tay lên vai Diêu Thiên Thiên chính là anh chàng buổi chiều khiến mặt mày Phương Nhiên thất sắc. Cô vuốt vuốt lọn tóc trước trán, vẻ giễu cợt trên khuôn mặt có phần hà khắc.

Lau chùi dọn dẹp, thu gọn quần áo và đồ dùng xong xuôi, Chung Lăng mệt quá nằm vật ra giường. Nhưng cái bụng đói cồn cào đâu có chịu buông tha cho cô, cô đành phải mò dậy làm cái gì để ăn. Ngại ra ngoài mua đồ, cô lôi ra một gói mì ăn liền mà hôm trước về nước nhét đại vào va li, cho nước nóng vào ngâm rồi mang ra ăn ngấu nghiến, coi như đã lấy lại được sức.

Cô vừa đặt bát vào bồn rửa thì chuông cửa lại réo. Hôm nay đông vui thật, cô cười.

Người gõ cửa vẫn là Diêu Thiên Thiên, cô bé cười híp mắt: “Lại là em ạ.”

Chung Lăng ra hiệu cho cô bé vào phòng rồi trêu: “Sao vậy, lại bị nhốt ở ngoài à?”

“Dạ không.” Diêu Thiên Thiên cười khúc khích. “Là thế này ạ, tối nay nhà em ăn dấm, muốn đến xin chị ít cua.”

“Hả...” Chung Lăng trợn mắt.

“Oái, nói lộn rồi, hôm nay nhà em ăn cua, muốn sang xin chị ít dấm.” Mặt Diêu Thiên Thiên đỏ bừng.

Chung Lăng mím môi cười: “Sorry em, chị vừa mới chuyển đến, chưa kịp mua những thứ đó.”

“Vậy hả!” Diêu Thiên Thiên lấy tay véo cằm. “Thế thì bọn mình đi siêu thị đi, đằng nào thì chị cũng phải làm quen với đường sá ở đây.”

Chung Lăng đã mệt rã rời, việc cô muốn làm nhất bây giờ là tắm nước ấm một trận thật đã rồi lên giường đánh một giấc ngon. Nhưng không cưỡng lại được lời mời nhiệt tình của Diêu Thiên Thiên, cuối cùng cô vẫn đồng ý.

“Để em về lấy ví, chị đợi em ở dưới nhé.”

Chung Lăng liền gật đầu, nhìn mình đầu bù tóc rối trong gương, cô liền đi rửa mặt, thay bộ quần áo khác rồi mới ra cửa.

Diêu Thiên Thiên đeo một chiếc balo in hình hoạt hình, mặc áo nỉ chui đầu có mũ, trẻ trung như một cô học sinh cấp ba chuẩn bị đi dã ngoại.

“Tuổi trẻ thích thật đấy.” Chung Lăng than.

“Nghe giọng chị cứ như năm nay bảy, tám mươi tuổi ấy.” Diêu Thiên Thiên nói lại.

“Ừ, độ tuổi tâm lý của chị phải hơn độ tuổi sinh lý ít nhất hai mươi tuổi.”

Diêu Thiên Thiên không nói gì nữa, có lúc cô cảm giác không thể theo kịp tư duy của Chung Lăng.

“Còn không đi à?” Chung Lăng nói. “Đợi em mua xong thì đến giờ ăn đêm rồi.”

“Chị đợi chút, ông xã em đang ra lấy xe, để anh ấy đi xách đồ và phụ trách đón rước.” Diêu Thiên Thiên đắc ý chống tay ngang hông cười khúc khích.

Chung Lăng chống tay lên cằm than thở: “Có chồng thích thật đấy.”

Diêu Thiên Thiên nhìn cô với ánh mắt thắc mắc: “Chị xinh thế này mà không có người yêu à?”

“Không có.” Chung Lăng cười cười.

Mắt Diêu Thiên Thiên liền sáng lên, tay vỗ ngực nói: “Chuyện đại sự trăm năm của chị cứ giao cho em, chắc chắn em sẽ giới thiệu cho chị một anh chàng không thể chê ở điểm nào.”

Chung Lăng cố nhịn cười nói: “Thế thì cảm ơn em quá.”

“Diêu Thiên Thiên, em chuyển sang nghề bà mối từ bao giờ đấy, nhưng anh thấy cũng có nét giống, chấm thêm hai nốt ruồi đỏ trên mặt em thì chẳng phải hóa trang thêm gì nữa.” Một chiếc Volvo màu sâm panh đã đỗ bên cạnh họ từ lúc nào. Người đàn ông Chung Lăng đã gặp hồi chiều đang tựa vào cửa xe, miệng mỉm cười, mắt nheo thành hình vòng cung, trông rất phong lưu, đàn ông.

Diêu Thiên Thiên liền đập chiếc balo vào mặt anh chàng: “Hạo Tử, anh muốn chết đúng không.”

“Này, ra ngoài ít nhiều em phải nể mặt anh chứ.”

Diêu Thiên Thiên tự mở cửa xe sau rồi gọi: “Chung Lăng, chị vào đi.”

Chung Lăng nhìn mà thấy lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy một cặp vợ chồng nói chuyện với nhau như vậy.

Diêu Thiên Thiên chỉ tay nói: “Đây là anh Thẩm Hạo, ông xã em.”

Ý cười hiện rõ trong mắt Chung Lăng: “Rất hân hạnh được làm quen với anh.”

“Đâu dám, đâu dám.” Thẩm Hạo vội tiếp lời.

“Hai người đang chơi trò đố chữ gì vậy.”

Cả hai liền nhất tề đồng thanh rất ăn ý: “Không có gì cả.”

Ánh mắt Diêu Thiên Thiên lộ rõ vẻ tra khảo, nhưng Thẩm Hạo đã nhanh chóng lảng sang chủ đề khác.

Cách khu nhà Chung Lăng ở không xa có một siêu thị tổng hợp lớn, Thẩm Hạo đỗ xe ở bãi đỗ ngầm, ba người đi thang máy lên thẳng tầng ba, Diêu Thiên Thiên nhanh nhẹn lấy ra hai chiếc xe đẩy rồi kéo Chung Lăng vào khu đồ ăn vặt, mua một đống ô mai, khoai tây chiên, hạt hướng dương...

“Này, bọn mình đến đây mua dấm mà!” Diêu Thiên Thiên bỏ vào xe bao nhiêu, Thẩm Hạo lại nhặt ra ngoài bấy nhiêu.

Diêu Thiên Thiên liền gây gổ: “Anh đừng có quan tâm đến việc của em.”

Thẩm Hạo lại tiu nghỉu nhặt bỏ vào xe.

Chung Lăng lén ghé sát vào tai Diêu Thiên Thiên nói nhỏ: “Cao thủ, cao thủ!”

“Đâu có, đâu có.” Diêu Thiên Thiên liền khiêm tốn đáp.

Hai vợ chồng nhà này giọng điệu giống hệt nhau, thật xứng đôi vừa lứa.

Chung Lăng thì mua mấy túi sủi cảo đông lạnh và mì ăn liền, Diêu Thiên Thiên liền tặc lưỡi nói: “Chị toàn ăn mấy đồ này, thảo nào trông chị xanh xao như ốm đói vậy.”

Chung Lăng bất giác sờ tay lên mặt: “Vậy hả?”

“Hi Hi,” Diêu Thiên Thiên bật cười. “Em trêu chị thôi.”

Chung Lăng lườm cô bé một cái, không phải cô thích ăn mấy cái đồ nhạt nhẽo và chẳng bổ béo gì này, nhưng mà thực sự cô không thích vào bếp nấu nướng, hay nói cách khác, ngoài việc biết nấu mì ăn liền, món tủ nhất của cô là cho quả cà chua hay quả trứng vào mì ăn liền.

“Chị Chung Lăng coi này, con búp bê này dễ thương không?”

“Dễ thương.”

“Woa, con chó này mà đặt trên chiếc kệ đầu giường sẽ đẹp lắm đấy.”

“Ừ.”

“Chị có thích con gấu này không? Để em mua tặng chị nhé.”

“Không cần đâu.”

Diêu Thiên Thiên tính vẫn còn rất trẻ con, tay mân mê các loại đồ chơi, phấn khích đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Thẩm Hạo đứng bên cạnh vừa bất lực lắc đầu vừa nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng yêu chiều, dịu dàng.

Chung Lăng vừa ngưỡng mộ vừa thấy mừng cho cô bé.

Chung Lăng đang ngồi xổm dưới đất để thảo luận với Diêu Thiên Thiên loại thảm nào trải ở phòng khách thì hợp, chợt có một đôi bốt nữ mũi nhọn xuất hiện ngay trước mắt cô, người đó hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: “Có phải Chung Lăng không nhỉ?”

Chung Lăng giật mình, vội ngẩng đầu lên, bất giác nắm chặt bàn tay thành nắm đấm.

“Đúng là Chung Lăng rồi.”

“Vâng.” Chỉ trong tích tắc, Chung Lăng đã lấy lại được bình tĩnh.

“Về nước mà không gọi điện thoại thông báo với cả nhà, có biết ba ở nhà lo lắng thế nào không, lớn thế này rồi mà không hiểu biết gì cả.”

Diêu Thiên Thiên há hốc miệng, cô gái đứng trước mặt tuổi tác xấp xỉ Chung Lăng, tại sao nói chuyện giọng như bà mợ, kẻ cả thế nhỉ.

“Cuối tuần tôi sẽ về.” Chung Lăng cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng, bình thản đáp.

“Ừ, cuối tuần gặp nhé.”

Chung Lăng ưỡn thẳng người, hơi thở có phần gấp gáp.

Người đó đẩy chiếc xe đồ rẽ sang một góc khác rồi biến mất.

Thấy Diêu Thiên Thiên ngập ngừng như muốn hỏi điều gì đó, Chung Lăng liền cười: “Chắc là em rất muốn biết người đó là ai đúng không?”

Diêu Thiên Thiên lắc đầu rồi lại gật đầu, vốn dĩ nhòm ngó chuyện đời tư của người khác chẳng hay ho gì.

Chung Lăng khẽ cười, nhưng giọng lại lạnh như băng: “Đó là mẹ kế của chị.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay