Hung thần và đam mê - Chương 04 - Phần 2
Dalian bật nảy lên, ngón tay lóng ngóng trên phím đàn. Cậu ta dừng chơi, đôi mắt dáo dác liếc ngang dọc khắp căn phòng như thể đang đi tìm chỗ trốn.
Eadgar ngừng lại ngay ngưỡng cửa, bình rượu mới cầm trên tay, ngước đôi mắt tuyệt vọng nhìn Clare.
Clare rốt cục cũng thốt lên được, “Như vậy là đủ lắm rồi, ngài Nicholas. Tôi nghĩ ngài đã say”.
“Không quá say để biết anh ta đang làm gì đâu”. Gareth nhẹ nhàng nói.
“Đúng thế”. Mắt Nicholas loé sáng. “Nhưng anh thì sao hả Hung thần? Trí thông minh của anh vẫn còn đó chứ?”
“À, vẫn còn. Tôi luôn giữ chúng bên mình mọi lúc. Rồi anh sẽ sớm thấy thôi”.
“Tiểu thư Clare gặp vấn đề trong việc quyết định ai sẽ trở thành chồng của nàng”. Nicholas rống vang khắp sảnh đường yên lặng. “Tôi đề nghị chúng ta giải quyết vấn đề đó giúp nàng. Ngay bây giờ và tại đây”.
“Như thế nào?” Gareth nhẹ nhàng hỏi. “Chúng ta chơi một ván cờ để giành quyền cầu hôn nữ chủ nhân của Ước Mơ nhé? Được ngay, một phương án tuyệt vời đấy”.
Clare quá tức giận đến nỗi trong một khắc nàng quên đi mối nguy hiểm vẫn treo lơ lửng trên đầu, “Một ván cờ á? Để cầu hôn tôi? Làm sao ngài dám, thưa ngài?”
Nicholas mỉm cười hiểm ác. “À, đúng rồi, làm sao anh dám hả Hung thần? Thật là thiếu hào hiệp.”
“Tôi chỉ cho rằng một trận đấu công bằng là không thể có được ở đây”. Gareth thừa nhận. “Đánh cờ là một trò chơi đòi hỏi trí tuệ ở cả hai đấu thủ. Ngài Nicholas đây hẳn sẽ gặp bất lợi lớn”.
“Quỷ tha ma bắt, đây không phải vấn đề về trí tuệ”. Nicholas gầm gừ. “Anh đang sỉ nhục tiểu thư bằng việc đề nghị đấu cờ để giành quyền cầu hôn nàng”.
Clare nhắm mắt lại, trong một giây phút tuyệt vọng nàng khẩn cầu sự che chở của thánh Hermione.
“Thế anh đề nghị ta chơi trò gì?” Gareth hỏi.
“Một trận đấu. Ngay bây giờ và tại đây”.
“Đồng ý”. Gareth như chả mảy may lo ngại về lời thách đấu mới này cũng như việc chơi cờ. “Anh có thể chọn loại vũ khí cho mình
Clare nhảy dựng lên một lần nữa, “Ta đã chịu quá đủ cho những lời nói ngu si này rồi”.
Tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm.
Nàng đập cả hai tay xuống bàn khiến mọi người im bặt và quét đôi mắt giận dữ khắp phòng, “Hãy nghe đây, hỡi những kẻ đang ăn và uống rượu trên bàn tiệc của ta. Biết rằng rốt cuộc ta cũng phải hoàn thành cho xong cái việc chọn chồng ngu ngốc này. Đức ngài Thurston lãnh chúa vùng Landry đã hứa rằng ta có quyền tự lựa chọn, và ta sẽ kết thúc việc đó ngay bây giờ”.
Những tiếng rì rầm xôn xao vọng lên khắp gian phòng. Họ thì thầm với người bên cạnh, háo hức đánh cuộc xem ai sẽ là người chiến thắng.
“Những ngài hiệp sĩ cao quý và dũng cảm của ta muốn được phân thắng bại bằng một cuộc chơi”. Clare gay gắt nhấn mạnh. “Rất tốt, sẽ có một trò chơi, nhưng ta sẽ tự lựa chọn và cũng là người chơi duy nhất”.
Đôi mắt màu khói xám của Gareth không hề rời gương mặt nàng.
Nicholas cười điệu.
“Có vẻ như tôi bắt buộc phải lựa chọn giữa ngài Gareth xứ Wyckmere và ngài Nicholas vùng Seabern”. Nàng lần lượt hướng về phía từng người nói. “Liệu có người phụ nữ nào may mắn hơn tôi chăng?”
Đám đông hò reo tán thưởng khắp gian phòng dường như chẳng ai nhận ra sự châm biếm, mỉa mai trong giọng nói của Clare.
Nàng cầm lấy một nhành hoa anh thảo và giơ nó lên cao trước mặt để tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ, “Tôi sẽ bứt cánh của bông hoa này, trong khi làm vậy tôi sẽ lần lượt kêu tên một trong những ngài hiệp sĩ hào hiệp đây, người sẽ trở thành ông chủ tương lai của Ước Mơ. Và tôi xin thề rằng, tôi sẽ cưới người đàn ông nào được gọi tên cuối cùng”.
Nụ cười của Nicholas tắt ngóm. “Lạy quỷ thần địa ngục ơi, Clare, nàng không thể quyết định một việc trọng đại thế này bằng một trò chơi may rủi được”.
Nàng nhìn gã, “Trò này cũng chẳng may rủi hơn trận đấu tay đôi mà ngài đề nghị đâu, nhưng ít nhất nó cũng đỡ máu me, ngài Nicholas ạ”.
“Quỷ sứ”, Gareth lầm bầm. “Nàng có biết mình đang làm gì không hả tiểu thư?”
“À”. Clare không để cho ai có đủ thời gian để cản trở nàng. Nàng bứt cánh hoa anh thảo đầu tiên và gọi to.
“Ngài Gareth”.
Đám đông reo hò phấn khích, nhiều người liều lĩnh tham gia cá cược hơn.
Ánh mắt Gareth chuyển sang cành hoa anh thảo. Chàng chăm chú nhìn nó trong một vài khắc và rồi ngồi trở lại xuống ghế của mình với một niềm thỏa mãn lặng thầm trên gương mặt.
“Ngài Nicholas”. Clare dứt cánh hoa tiếp theo để nó rơi xuống mặt bàn.
Nicholas cau có nhìn bông hoa, “Đây quả là một cách ngớ ngẩn nhất để chọn chồng”.
“Nếu ai đó buộc phải lựa chọn giữa hai kẻ ngớ ngẩn để làm chồng thì đây lại là phương pháp tốt nhất”. Nàng mỉm cười ngọt ngào và lại bứt một cánh hoa khác. “Ngài Gareth”.
Chỉ còn hai cánh hoa anh thảo còn sót lại, Clare bứt cánh tiếp theo. “Ngài Nicholas”.
Những tiếng xuýt xoa tiếc nuối bị lấn át bởi vô vàn âm thanh hò reo chiến thắng khi đám đông rốt cuộc cũng nhận ra người thắng cuộc là
Clare giơ cao nhành hoa anh thảo chỉ còn sót lại cánh hoa cuối cùng, nàng bứt nó không thương xót khỏi đài hoa.
“Ngài Gareth xứ Wyckmere”.
Tiếng hò reo đinh tai nhức óc ầm ĩ khắp sảnh đường khi thực khách đập mạnh những chiếc cốc vại xuống mặt bàn.
Mặt Nicholas dúm dó vì giận dữ. “Quỷ sứ địa ngục, đàn bà, cô có biết mình đang làm gì không?”
“Chọn chủ nhân mới cho xứ sở này”. Clare duyên dáng xoay người và đưa cho Gareth nhành hoa anh thảo trơ trụi. “Xin chúc mừng ngài, chủ nhân của tôi. Tôi tin ngài đã mãn nguyện với những gì vừa giành được”.
Gareth cầm lấy nhành hoa trơ trụi và đứng dậy với một vẻ rất đỗi hào hoa. “Thật vậy, tiểu thư xinh đẹp của tôi”. Đôi mắt chàng lấp lánh.
“Tôi vô cùng hài lòng”.
“Quỷ sứ máu me”. Nicholas bật chồm chồm. “Ta thì còn lâu mới hài lòng. Nàng không thể nào chọn chồng với cái kiểu này được”.
“Mọi chuyện đã kết thúc. Tôi đã làm xong việc được yêu cầu bởi Đức ngài Thurston xứ Landry”. Clare quay trở lại chỗ của mình. “Và bây giờ, xin thứ lỗi, tôi phải trở về phòng của mình. Tôi thấy quá mệt vì niềm hứng khởi này”.
“Quỷ sứ máu me”. Nicholas gào lên. “Ta sẽ không chấp nhận việc này”.
“Thưa ngài, ngài không được nói gì thêm nữa”. Clare hất cằm, “Và bởi vì đã quá muộn để quay về Seabern, tối nay ngài được mời lưu lại đây. Chỗ ngủ đã được sắp xếp cho ngài”.
Nàng nhấc váy đứng dậy khỏi bàn, Joanna cũng lập tức bước theo.
Clare biết mọi người vẫn đang dõi theo khi nàng băng qua căn phòng đến tận chân cầu thang. Dừng lại trên bậc thang đầu tiên, nàng quay lại hướng về phía đầu bàn ăn, nơi Gareth và Nicholas đang ngồi.
“Trước khi tôi rời đi, thưa các ngài, tôi có thêm vài lời muốn nói”. Nàng nhìn Gareth. “Hãy ghi nhớ điều này, chủ nhân tương lai của tôi. Bạo lực chưa bao giờ xảy ra trên hòn đảo này và tôi cũng không cho phép điều đó xảy ra đêm nay. Rõ chưa, thưa ngài?”
“Rõ, tiểu thư của tôi”. Gareth dịu dàng nói.
“Nếu sáng mai có máu đổ trên sàn nhà”. Nàng cứng rắn nói. “Xin thề, tôi thà mang tấm mạng che mặt ngay lập tức còn hơn lấy bất cứ ai trong số các ngài hoặc một người đàn ông nào khác”.
Đám đông càng rì rầm thắc mắc to hơn, Nicholas đột nhiên trông thật xảo quyệt.
Clare khinh miệt nhìn gã và hướng sự chú ý của mình đến Gareth. “Và để cho các ngài khỏi lao vào nhau đấm đá khi vắng mặt tôi, xin hãy nhớ, nếu phải bước chân vào tu viện, tôi sẽ không ra đi với đôi bàn tay trắng đâu. Tôi sẽ mang theo bí mật toàn bộ công thức làm nước hoa cùng mình, đó sẽ là của hồi môn tôi hiến tặng cho nhà thờ”.
Đám đông im bặt trước lời tuyên bố đó. Chẳng kẻ ngốc nào lại không hiểu những công thức chế tạo nước hoa của Clare là chìa khoá quan trọng nhất mang lại lợi nhuận khổng lồ của Ước Mơ. Không có nó, những cánh đồng hoa và thảo dược mênh mông chỉ là đồ bỏ.
Thỏa mãn vì lời tuyên bố đã có tác động mạnh mẽ, Clare mỉm cười dứt khoát với Gareth. “Nhiệm vụ đầu tiên của ngài là gìn giữ hoà bình trong đại sảnh này. Nếu ngài muốn hưởng lợi nhuận từ những công thức của tôi mang lại, ngài phải hoàn thành nhiệm vụ này không có máu chảy, dù chỉ một giọt. Chúc ngài một đêm ngủ ngon”.
Nàng cầm lấy một cây đèn dầu, xoay lưng và vội vã bước lên những bậc thang hẹp của chiếc cầu thang xoắn. Joanna theo nàng sát gót.
“Lạy Chúa lòng lành, sao em có thể quyết định chuyện này bằng cách kỳ lạ thế?” Joanna thở hổn hển khi chị bắt kịp nàng. “Thế nếu nhỡ ngài Nicholas thắng thì sao? Em rất khinh miệt anh ta vì việc xảy ra tháng trước cơ mà. Em đã nói thà nhắm mắt lấy ai cũng còn hơn anh ta mà”.
“Không bao giờ Nicholas có thể là người chiến thắng. Em đã biết ai sẽ trở thành chủ nhân của Ước Mơ trước khi bứt cánh hoa đầu tiên”. Lên tới lầu trên, Clare bước dọc hành lang tiến vào phòng ngủ riêng của nàng. “Tất cả chỉ có năm cánh trên bông hoa anh thảo”.
“Nhưng làm sao em biết tên ai sẽ được xướng lên cuối cùng?” Lông mày chị chợt giãn ra. “Ồ, chị hiểu rồi, em đã đếm số cánh hoa và cân nhắc trước khi gọi tên người đầu tiên”.
“Phải”. Clare đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch vào phòng ngủ của nàng, đặt chiếc đèn lên bàn rồi bước lại gần cửa sổ. Nàng hít một hơi thật sâu mùi hương hoa nồng nàn trong đêm tĩnh lặng. “Đúng vậy, chị Joanna, em đã biết câu trả lời từ cả tiếng đồng hồ trước”.
Joanna lại gần nhìn nàng, “Thế tại sao em phải bày ra màn kịch với nhành hoa anh thảo đó?”
Clare gõ nhẹ ngón tay lên bậu cửa. “Em đã rất tức giận với cả hai người đàn ông đó, đặc biệt là với ngài Gareth. Nicholas suy cho cùng vẫn chỉ là Nicholas thô thiển và ngu ngốc. Gã ta không đủ thông minh để làm cho mình đỡ đáng ghét hơn”.
“Thế còn ngài Gareth?”
Clare mím chặt môi. “Ngài Gareth là người sở hữu một trí thông minh hiếm thấy và một đầu óc sắc bén. Em tức khi biết anh ta không ngần ngại sử dụng lợi thế này hay là dùng bạo lực, miễn là đạt được mục đích cuối cùng của anh ta”.
Joanna cau mày. “Em nghĩ đó là việc anh ta đang làm ư?”
“Phải. Chị không thấy cách anh ta đùa nghịch với bông hoa khi Dalian chơi bản “Chiếc chìa khóa” à?”
“Đó chỉ là một bông hoa mà thôi, Clare. Điều gì làm em nghĩ rằng hành động đó mang hàm ý đe dọa?”
“Em không thể giải thích được. Điều gì đó trong cách anh ta vuốt ve những cánh hoa đã cảnh báo em”. Clare dõi mắt ra phía biển xa đang lấp lánh ánh trăng đêm. “Anh ta đã lặng lẽ nói rõ với em, anh ta có thể rất đỗi dịu dàng hoặc trở nên vô cùng nguy hiểm. Anh ta muốn em biết rằng, sự lựa chọn là ở em”.
Joanna nhìn nàng chằm chằm, “Em thực sự nghĩ rằng anh ta chủ tâm làm thế sao?”
“Em tin rằng anh ta chủ tâm tự tạo ra danh tiếng ghê sợ cho bản thân mình. Anh ta là người thích hành động để phục vụ cho mục đích của mình. Nếu như anh ta trở thành chủ nhân của lãnh địa này, anh ta bắt buộc phải học cách xử sự khác. Em không muốn bất cứ một vụ bạo lực nào xảy ra ở Ước Mơ”.
“Anh ta là người đã quá quen với bạo lực, Clare ạ. Dường như việc dùng đến bạo lực đã trở thành bản năng mỗi khi anh ta cho việc đó là cần thiết”.
“Phải, và anh ta sẽ lại hành động như vậy nếu cần”. Clare ngập ngừng. “Nhưng em không tin anh ta thích thú với việc dùng bạo lực. Ít nhất anh ta cũng đảm bảo điều đó với em như một hành động hào hiệp đáp lại sự lựa chọn của em. Nếu chúng ta trải qua đêm nay mà không có đánh lộn ở dưới nhà, em sẽ có cơ sở để biết lựa chọn của mình là đúng đắn”.
o°•
Hai giờ sau, Ulrich mới thở ra một hơi khoan khoái và cười toe toét với Gareth. “Xin chúc mừng anh đã hoàn thành mĩ mãn nhiệm vụ đầu tiên của mình trên cương vị chủ nhân mới của xứ sở này”.
“Xin cảm ơn”.
“Tôi phải thú thật là tôi đã không tin chúng ta có thể giữ cho máu khỏi đổ suốt tối nay đâu. Nhưng như thường lệ anh lại giải quyết nhiệm vụ ngnh với đầu óc sắc bén và thanh Cổng Địa Ngục trong tay.”
“Không khó khăn để thuyết phục Nicholas và đám lâu la của hắn nốc rượu say mèm đến lú cả đầu óc, đám đó cũng đã gần chân nam đá chân chiêu trước khi tiểu thư của tôi rời sảnh đường rồi”. Gareth rảo bước quanh gian phòng của chàng với bước chân bồn chồn hiếm thấy. “Anh đã cắt cử lính gác chưa?”
“Rồi, bất cứ tay kiếm nào của Nicholas tỉnh dậy trước lúc bình minh, hắn ta sẽ ngay lập tức được tống cho một ly rượu khác”.
“Thế còn Nicholas?”
“Đã ngủ im thin thít như một đứa trẻ sơ sinh. Tất cả nhờ vào nỗ lực đáng ngưỡng mộ của hắn trong việc thi uống rượu với anh”. Ulrich cười khúc khích. “Nói về trận đấu không máu đổ với tình địch của mình, tôi có một câu muốn hỏi anh”.
“Gì thế?”
“Anh đã làm gì với tất cả chỗ rượu của mình vậy?”
“À, tôi đổ vào bồn cây cạnh bàn mỗi lúc Nicholas quay mặt đi”.
“Tôi cũng đoán thế”. Miệng Ulrich trễ xuống nhăn nhó. “Tôi đang nghĩ đến cảnh tưởng chả mấy đẹp đẽ sáng mai một khi các vị khách của tiểu thư Clare tỉnh dậy với cái đầu như búa bổ và cái dạ dầy ấm ách, nhưng ít nhất thì cũng không có máu đổ đêm nay”.
“Và đây mới là điều quan trọng”. Gareth cảm thấy nhột nhột bên khoé miệng, chàng gần như đang mỉm cười. “Ý muốn của tiểu thư Clare sẽ được thực thi nghiêm túc cho đến khi nàng chính thức làm đám cưới với tôi. Tôi không muốn nàng nghĩ rằng mình đã quyết định sai lầm”.
“Anh có vẻ rất hài lòng khi vận mệnh của anh lại nằm trong những cánh hoa mỏng manh và sở thích bất chợt của một người phụ nữ”.
“Đây không phải lần đầu tiên tương lai của tôi được định đoạt bằng vận mệnh và may mắn. Tôi cũng không nghĩ đây sẽ lần cuối cùng”.
“Tôi đã nghĩ anh sẽ nổi khùng giống như Nicholas khi chứng kiến cách chọn chồng kỳ lạ của tiểu thư Clare”.
Gareth dừng lại bên cửa sổ và chống tay lên bậu đá. “Tôi biết mình sẽ là người chiến thắng ngay khi nàng ngắt cánh hoa đầu tiên và xướng tên tôi. Và hơn hết, nàng cũng vậy. Bằng kiến thức phong phú về các loài hoa, chắc chắn nàng cũng đã biết câu trả lời trước khi bắt đầu”.
Ulrich cau mày. “Làm sao anh biết được?”
Gareth nhớ lại nhành hoa anh thảo chàng đã nghiên cứu trong khi Dalian bướng bỉnh chơi bài hát tục tĩu đó. “Chỉ duy nhất có năm cánh hoa trên bông hoa anh thảo vàng. Hoặc ít nhất là trên tất cả những bông hoa trang trí trên bàn ăn tối nay”.
“À”. Ulrich mỉm cười. “Tôi hiểu ý anh rồi, bằng việc lựa chọn một bông hoa chỉ có số cánh lẻ, hiển nhiên người đầu tiên tiểu thư Clare xướng tên sẽ là người chiến thắng”.
“Đúng thế”.
“Thế tại sao anh nghĩ nàng ấy lại phải mạo hiểm bày ra màn kịch nhỏ này? Sao không đơn giản tuyên bố sự lựa chọn của nàng và kết thúc câu chuyện?”
Gareth rốt cuộc cũng mỉm cười, kết thúc cái điều vẫn lởn vởn bên khóe miệng chàng từ nãy, “Nàng cho tôi là kẻ kiêu ngạo. Tôi tin nàng muốn nhân việc này dạy cho tôi một bài học”.
“Một bài học?”
“Nàng muốn tôi biết rằng, nàng nghĩ tôi và Nicholas chẳng khác nhau là bao. Cách lựa chọn của nàng cảnh báo tôi phải chứng tỏ cho nàng thấy tôi là sự lựa chọn tốt hơn”.
UIrich ngó cái nếp gấp cong cong bên khóe miệng Gareth với một sự cảnh giác cao độ, “Và anh thấy điều đó thú vị hả?”
Gareth cân nhắc vấn đề rồi mới trả lời. “Tôi tin là vậy”.
Ulrich chửi thề. “Tôi có thể đếm trên đầu ngón tay những lần anh cảm thấy thú vị”.
“Anh thổi phổng quá mức rồi”.