Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 04 - Phần 1
Chương 4
Lời nói đầu tiên Mark Alder đã nói với Diana Lovesey là:
“Lạy Chúa lòng lành, cả ngày anh chỉ thấy em là người đẹp nhất mà thôi”.
Lúc nào anh cũng nói với cô như thế. Quả thật cô đẹp, đầy sức sống, và thích mặc áo quần đẹp. Tối hôm đó, cô mặc cái rốp dài màu xanh lam, cái áo lật ngược một tí, chiếc áo lót tay cụt lật lai bó sát hai cùi tay. Diana thấy mình đẹp tuyệt vời.
Cô tham dự buổi dạ tiệc tại khách sạn Midland ở Manchester. Cô không biết rõ ai tổ chức buổi tiệc, của phòng thương mại, hội Tam điểm hay là của Hội Hồng Thập tự trong các buổi dạ tiệc như thế này, người ta thường gặp những người trong các tổ chức ấy. Cô khiêu vũ với phần đông những người có quan hệ làm ăn với Mervyn chồng cô, họ ôm cô quá chặt và đạp lên chân cô; còn các bà vợ của họ thì nhìn cô với ánh mắt hằn học. Diana nhủ thầm: thật kỳ lạ là khi những ông chồng tán tỉnh cô, luôn luôn tán tỉnh cô, thì các bà vợ lại ghét cô, chứ không ghét chồng. Ngoài ra, không phải Diana có ý định ve vãn bất cứ ông chồng nào của họ hết, những ông chồng khoa trương và nốc wishky như hũ chìm. Cô giận họ và đã làm cho chồng cô bối rối khi có thái độ không đẹp với ông phó thị trưởng. Rồi tuyên bố cô cần nghỉ một lát, cô đi đến quầy rượu của khách sạn, lấy cớ mua thuốc lá.
Anh ta ngồi đó một mình, nhấm nháp rượu cô nhắc, và ngước mắt nhìn Diana như thể cô đã mang mặt trời vào trong phòng.
Anh ta có thân mình nhỏ nhắn, chải chuốt, nụ cười son trẻ và giọng nói Mỹ.
Anh ta chú ý cô ngay tức khắc, thái độ rất duyên dáng, và cô cũng mỉm cười chào lại anh, nụ cười tươi tắn, nhưng không nói gì. Cô mua thuốc lá, uống ly nước chanh rồi quay về phòng khiêu vũ. Chắc anh đã hỏi người bán rượu về cô và đã biết địa chỉ của cô, vì hôm sau cô nhận được lá thư của anh gởi đến cho mình, thư viết trên giấy viết thư của khách sạn Midland.
Thực ra thì đấy là một bài thơ.
Bài thơ như thế này:
Nụ cười mới tuyệt làm sao
Khắc sâu vào óc, ngấm sâu vào lòng
Dù cho năm tháng long đong
Đớn đau mấy nữa, đừng hòng nhạt phai.
Bài thơ đã làm Diana khóc. Diana khóc vì những điều cô hy vọng không bao giờ thành hiện thực. Cô khóc vì cô sống trong một thành phố kỹ nghệ với người chồng coi việc đi nghỉ hè là điều khủng khiếp. Cô khóc vì bài thơ là dấu hiệu lãng mạn duy nhất và là nét tình tứ đầm ấm của đời cô từ năm năm nay. Và Diana khóc là vì cô không yêu Mervyn.
Sau đó, mọi việc xảy ra rất nhanh.
Ngày nhận thư là ngày chủ nhật. Sang thứ hai, Diana ra phố. Thường khi, thế nào cô cũng đến khu Boots để đổi cuốn sách nơi thư viện lưu động, rồi sẽ lấy hai si linh sáu xu để mua cái vé xi nê ở rạp Paramount trên phố Oxford, cái vé xem suốt sáng và ăn trưa. Xem phim xong, cô sẽ đi một vòng đến tiệm buôn lớn Lewis và tiệm buôn Fiunegan để mua vải, khăn lau, hay là mua quà cho các con của người chị. Có lẽ Diana sẽ vào một tiệm buôn nhỏ ở khu Shambles, nếu cô muốn mua pho mát nước ngoài hay là mua thịt giăm bông loại ngon nhất. Rồi cô sẽ đáp tàu điện đi Altrincham, vùng ngoại ô nơi cô ở, để về đúng giờ ăn tối.
Nhưng lần này, Diana uống cà phê ở quầy giải khát của khách sạn Midland, ăn sáng tại nhà hàng ăn của Đức ở dưới tầng hầm khách sạn, và uống trà ở phòng khách của khách sạn này. Nhưng cô không thấy dấu vết gì của người đàn ông dễ thương có giọng Mỹ ấy.
Diana về nhà chết điếng cả tâm hồn. Kỳ cục thật, cô nhủ thầm. Cô chưa thấy anh ta lâu đến một phút, chưa nói với anh một lời! Anh ta có cái nét tượng trưng cho những gì mà Diana cảm thấy thiếu vắng trong đời cô. Nhưng nếu cô thấy lại anh ta, chắc chắn cô sẽ khám phá ra anh ta là một người vụng về thô lỗ, tinh thần lệch lạc, bệnh hoạn xấu xa hay là tất cả những thứ ấy.
Diana xuống xe lửa, đi trên con đường về nhà cô, con đường có nhiều biệt thự đồ sộ kiểu nhà ở ngoại ô. Khi đến gần nhà, bỗng cô giật mình kinh ngạc thấy anh đang đi đến phía cô, mắt nhìn ngôi nhà ra vẻ hiếu kỳ.
Diana đỏ mặt, và tim đập thình thịch. Anh cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh dừng lại, nhưng Diana cứ bước đều rồi khi đi ngang qua bên anh, cô nói:
– Hẹn anh sáng mai ở thư viện trung tâm!
Diana không dừng lại để đợi nghe anh trả lời, nhưng anh ta thật nhanh trí và mau miệng - cô khám phá ra đều này liền sau đó - nên anh hỏi ngay tức khắc:
– Khu nào?
Thư viện này rất lớn, nhưng không phải vì thế mà hai người không thể tìm được nhau; cho nên Diana nói ngay nơi chợt hiện ra trong óc cô:
– Phòng sinh học.
Và anh cười.
Khi Diana về nhà, tiếng cười của người khách lạ kia cứ vọng mãi bên tai cô: nụ cười nồng nhiệt, cởi mở, khiến cho cô say mê, nụ cười của một con người yêu đời thoải mái.
Ngôi nhà vắng vẻ. Bà RoUins - người giúp việc đã ra về rồi, còn Mervyn chưa về. Diana ngồi trong căn nhà bếp hiện đại, sạch sẽ, cô nghĩ đến tư tưởng trong bài thơ của nhà thơ Mỹ, ý tưởng ủy mị không hợp thời.
Sáng hôm sau, Diana thấy anh ngồi nơi chiếc bàn dưới tấm biển có chữ “Im lặng”. Khi Diana nói:
“Xin chào”, anh đưa ngón tay áp lên môi, chỉ cái ghế rồi viết lên giấy hàng chữ. Cô đọc thấy:
"Tôi thích cái mũ của cô."
Diana đội chiếc mũ nhỏ trông như cái chậu hoa lật ngược, vành mũ lộn lên trên, chiếc mũ nằm nghiêng trên đầu cô gần che khuất con mắt trái: đây là kiểu đội mũ thời thượng, mặc dù ít phụ nữ ở Manchester có can đảm đội mũ như thế này.
Diana lấy cây bút nhỏ trong xách ra, rồi hí hoáy viết:
"Chắc không hợp với anh”
“Rất hợp, chẳng khác gì cây cảnh của tôi”
Diana bật cười và anh nói:
– Im lặng!
Diana nghĩ, anh ta điên hay chỉ khôi hài chơi. Cô viết:
"Tôi thích bài thơ của anh”.
Anh viết trả lời:
"Tôi yêu cô."
Anh điên rồi, cô tự nhủ: nhưng nước mắt lưng tròng.
Cô viết:
"Tôi chưa biết tên anh kia mà!"
Anh đưa cho cô tấm danh thiếp. Anh tên Mark Alder, anh ở tại Los Angeles, bang California!
Họ đi ăn trưa thật sớm trong một nhà hàng bán đồ chay, vì Diana nghĩ ở đây sẽ không gặp chồng cô: không bao giờ ông ấy đi ăn chay. Rồi vì là thứ ba, cô dẫn anh đi xem hòa nhạc buổi chiều ở sảnh đường Houldsworth tại Deansgate, có dàn nhạc nổi tiếng của thành phố với nhạc trưởng mới, ông Malcolm Sargent trình diễn. Diana rất hãnh diện với khách về việc thành phố của cô đã cống hiến cho khán giả một nền văn hóa đài các như thế.
Hôm đó Diana biết Mark viết hài kịch cho đài phát thanh. Cô chưa bao giờ nghe đến các nhân vật do anh viết, nhưng anh cho cô biết họ là những nhân vật nổi tiếng: Lack Beuny, Fred Allen, Amos và Andy. Anh cũng có một đài phát thanh. Anh mặc chiếc áo vét bằng vải Casơlmia. Anh đang đi nghỉ hè, vừa đi tìm lại gốc gác của tổ tiên: gia đình anh gốc ở Liverpool, thành phố cảng cách Manchester vài cây số về phía Tây. Anh không lớn hơn Diana nhiều, suýt soát tuổi cô, cặp mắt đen và mặt lấm tấm một ít tàn nhang.
Anh thật dễ thương.
Anh thông minh, dí dỏm, duyên dáng. Phong thái dịu dàng, móng tay chăm sóc cẩn thận và phục sức thật đàng hoàng. Anh yêu Mozart, biết Louls Arulstrong, và nhất là anh yêu Diana. Thật kỳ lạ là ít có đàn ông thực tình yêu đàn bà, Diana nghĩ. Đàn ông cô quen biết thường tán tỉnh cô, cố mơn trớn cô, đề nghị lén gặp nhau khi Mervyn không để ý, và thỉnh thoảng khi họ say, họ nói họ yêu cô; nhưng thực ra họ không yêu: họ chỉ nói đùa cho vui, họ không bao giờ nghe cô và không biết gì về cô hết.
Mark hoàn tàn khác hẳn, cô thấy như thế trong những ngày và những tuần sau đó.
Anh có thuê một căn phòng ở Midland, nhưng họ không đám gặp nhau ở đấy, vì có nhiều người ở đấy biết Diana. Nếu sau giờ ăn trưa, vào giờ uống trà, mà họ thấy cô lên phòng anh, tức là cả thành phố đều biết.
Nhưng Mark là người có trí sáng tạo, nên anh tìm ra giải pháp ngay. Họ ra bờ biển, đến tận thị trấn Lytham Saint Anne, xách theo chiếc va li, vào đăng ký thuê phòng khách sạn với tên ông bà Alder. Họ ăn trưa rồi cùng nhau đi nằm.
Làm tình với Mark rất thú vị.
Lần đầu tiên, anh lặng lẽ cởi áo quần như một màn trình diễn khỏa thân khiến Diana bật cười, cô cười ngắc ngoẻo đến nỗi cảm thấy không còn e dè khi cởi áo quần mình ra. Cô không lo sợ về việc cô có làm cho anh vừa lòng không, rõ ràng anh thương yêu cô.
Họ nằm với nhau trên giường suốt buổi chiều, rồi họ ra đi, viện cớ họ đã thay đổi ý kiến, không ở lại khách sạn nữa. Mark điều đình với khách sạn để bồi dưỡng cho họ ít tiền, khỏi trả tiền phòng cả ngày. Anh chia tay Diana tại một nhà ga trước khi đến Altrinchanl, cô lên xe lửa về nhà như thể cô ở Manchester chơi suốt cả buổi chiều.
Họ đã sống hạnh phúc với nhau như thế suốt cả mùa hè.
Đáng ra anh phải về Hoa Kỳ vào đầu tháng Tám để thực hiện một vở kịch mới, nhưng anh đã ở lại để viết một vở kịch nhiều kỳ về một người Mỹ đi nghỉ hè ở Anh, hàng tuần gởi bản thảo về nhà qua chuyến bay mới thiết lập của hãng Pan American.
Mặc dù cuộc sống tính hàng tuần, nhắc cho họ nhớ rằng thời gian giới hạn, nhưng Diana vẫn không thèm nghĩ đến tương lai. Dĩ nhiên có ngày Mark sẽ về lại Mỹ, nhưng anh còn ngày mai, và cô không muốn nhìn xa hơn. Chẳng khác nào chiến tranh: mọi người đều biết chiến tranh rất khốc liệt, nhưng không ai nói được khi nào thì nó bùng nổ, và trong lúc chờ đợi, người ta không có gì khác hơn để làm, ngoài việc tiếp tục thụ hưởng cuộc đời khi còn cách để thụ hưởng.
Hôm sau ngày công bố chiến tranh, anh nói cho Diana biết anh phải về Mỹ.
Cô ngồi trên giường, kéo chăn lên dưới ngực, để lộ cặp vú ra ngoài, Mark rất thích thấy cô ngồi kiểu như thế. Anh thấy cô có cặp vú rất đẹp, mặc dù Diana cho cặp vú của cô là to quá.
Họ nói chuyện với nhau thật nghiêm trang. Nước Anh đã tuyên chiến với Đức, ngay cả những người tình được hạnh phúc cũng phải bàn đến. Diana đã theo dõi tình hình chiến sự ở Trung Hoa cả năm nay, chiến tranh đã tàn phá nước này rất khủng khiếp. Giống như bọn phát xít ở Tây Ban Nha, người Nhật đã dội bom lên đàn bà và trẻ em không thương tiếc; cuộc tàn sát ở Trùng Khánh và Tràng An rất thảm khốc.
Diana hỏi Mark câu hỏi mà bất kỳ ai cũng đều hỏi:
– Anh nghĩ tình hình sẽ ra sao?
Lần này thì anh không trả lời bỡn cợt nữa. Anh đáp với giọng trang nghiêm:
– Theo anh, tình hình sẽ rất khủng khiếp. Anh nghĩ rồi ra châu Âu sẽ bị tàn phá nặng nề. Có thể nước Anh sẽ qua khỏi, vì đây là hòn đảo. Anh hy vọng thế
– Ồ! - Diana đáp.
Bỗng nhiên cô sợ. Người Anh không nói như thế. Báo chí viết bài nghe rất hiếu chiến, còn Mervyn thì rất nôn nóng chờ đợi chiến tranh.
Nhưng Mark là người ngoại quốc, nên nhận xét của anh có vẻ chung chung của những người ngoài cuộc, giọng anh dửng dưng như bao người Mỹ khác. Người ta có dội bom xuống Manchester không?
Diana nhớ lời của Mervyn đã thường nói với cô, cô lặp lại:
– Sớm muộn gì người Mỹ cũng phải tham chiến.
Mark trả lời làm cô sửng sốt:
– Lạy Chúa, anh không bao giờ nghĩ thế. Đây là cuộc chiến của những người ở châu Âu, không mắc mớ gì đến chúng tôi. Anh hiểu lý do tại sao người Anh tuyên chiến, nhưng không có lý do gì khiến người Mỹ phải bỏ mạng để bảo vệ nước Ba Lan.
Diana đau đớn khi nghe anh nói thế, nhưng cô hiểu rõ quan điểm của anh.
Tại sao người Mỹ tham chiến để bảo vệ Ba Lan, hay thậm chí bảo vệ châu Âu?
– Nhưng còn em thì sao? - Cô hỏi. Cô cố lấy giọng nhẹ nhàng hơn. - Anh không muốn em bị bọn Đức Quốc xã tóc vàng mang ủng láng bóng hãm hiếp em chứ, phải không? - Chuyện không đáng khôi hài tí nào hết, nên nói xong là cô thấy ân hận liền.
Nghe nói thế, anh vội lấy trong va li ra một chiếc phong bì để đưa cho cô.
Cô rút từ trong phóng bì ra một cái vé máy bay, nhìn anh.
– Anh về Mỹ à! - Cô thốt lên. Chẳng khác nào sắp đến ngày tận thế.
Với thái độ trang nghiêm, anh nói gọn lỏn:
– Có hai vé.
Diana cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập.
– Hai vé, - cô lặp lại, giọng tỉnh táo.
Anh ngồi xuống giường bên cạnh Diana, nắm tay cô. Cô biết anh sắp nói gì và cô vừa phấn khích lại vừa hoảng sợ
– Đi với anh, Diana, - anh nói. - Đáp máy bay với anh qua New York, rồi đến Reno để ly dị. Sau đó chúng ta đến California sẽ làm đám cưới. Anh yêu em.
Đáp máy bay cô không tưởng tượng ra được cô sẽ bay qua Đại Tây dương: chuyện như thế này chỉ có trong cảnh thần tiên mà thôi. Đi New York? New York là giấc mơ đến nhà chọc trời, đến các hộp đêm, về bọn găng tơ, các nhà triệu phú, những người thừa hưởng gia tài giàu có và về kỹ thuật xe hơi khổng lồ.
– Ly dị. Và thoát khỏi Mervyn!
– Sau đó chúng ta sẽ đi California. Nơi người ta quay phim, nơi cam mọc trên cát và nơi ngày nào cũng có mặt trời.
Chúng ta làm đám cưới. Và có Mark mãi mãi, suốt ngày suốt đêm.
Diana không thể nào nói được nên lời.
– Chúng ta sẽ có con, - Mark nói.
Cô muốn khóc.
– Hỏi em nữa đi, - cô thì thào nói.
– Anh yêu em, - anh nói. - Em có muốn lấy anh và có con với anh không?
– Ồ muốn, - Diana đáp, cảm thấy như mình đã bay trên trời rồi. - Muốn, muốn, muốn?
*
Cô phải báo cho Mervyn biết chuyện này ngay tối nay mới được.
Hôm nay thứ hai. Mai thứ ba cô sẽ đi Southampton với Mark. Chiếc Clipper sẽ cất cánh lúc hai giờ chiều ngày thứ tư.
Khi về nhà vào chiều thứ hai, Diana bay bổng trên chín tầng mây, nhưng khi vào nhà, niềm hân hoan của cô biến mất.
Làm sao cô cho anh ấy biết chuyện này được đây. Ngôi nhà đẹp đẽ, một cái biệt thự thật lớn, sơn màu trắng, ngói đỏ. Nhà có bốn phòng, mà hết ba phòng không bao giờ có ai dùng đến, một phòng tắm hiện đại và một nhà bếp có đầy đủ đồ dùng tối tân. Bây giờ cô ra đi, cô nhìn ngôi nhà, lòng cảm thấy nhớ nhung luyến tiếc: đây là nhà cô từ năm năm nay.
Diana đích thân chuẩn bị bữa ăn cho Mervyn. Bà Rolhns chỉ có việc dọn dẹp lau chùi nhà cửa, giặt ủi, và nếu Diana không nấu nước, thì cô sẽ không có gì để làm hết. Vả lại, Mervyn bảo thủ những thói quen thông thường của mình, ông thích vợ mình phải phục vụ bữa ăn khi ông về nhà. Ông gọi bữa ăn là “dùng trà”, và ông uống trà khi đang ăn, mặc dù thường ông chỉ ăn những thứ như xúc xích, thịt bít tết, bánh ngọt.
Đối với Mervyn “bữa tối” là bữa ăn trong khách sạn. Còn ở nhà, chỉ là bữa trà thôi. Cô sẽ nói với ông ấy cái gì?
Hôm nay ông ấy sẽ ăn thịt đông lạnh, số thịt còn lại từ hôm chủ nhật. Diana quàng cái tạp đề vào người và gọt khoai để làm khoai chiên. Khi nghĩ đến chuyện cô sẽ nói, Diana chắc thế nào ông ấy cũng nổi giận, bỗng hai tay cô run run và cắt phải dao vào tay.
Cô cố giữ bình tĩnh trở lại, đưa tay dưới vòi nước lạnh để rửa ngón tay bị cắt, rồi lau khô và băng lại. Mình sợ cái gì nhỉ? Diana tự hỏi. Anh ấy có giết mình đâu mà sợ. Anh không thể bắt giữ mình được, mình đang sống trong một đất nước tự do.
Nghĩ thế nhưng Diana vẫn không giữ bình tĩnh được Cô dọn bàn, lau chùi sạch sẽ. Mặc dù Mervyn làm việc nhiều, nhưng hầu như tối nào ông cũng về đúng giờ... Ông nói:
- Nếu anh ở lại làm việc trong khi những người khác về, thì làm chủ để làm quái gì?
Ông học ra kỹ sư, có nhà máy sản xuất đủ loại động cơ, từ các máy quạt nhỏ trong tủ lạnh cho đến các cánh chong chóng khổng lồ trong tàu thủy. Mervyn thường thành công - ông là người có tài kinh doanh - nhưng ông thật sự thành công khi ông sản xuất chong chóng máy bay. Lái máy bay là trò giải trí ông thích nhất, ông có một chiếc máy bay nhỏ, chiếc Tiger Moth, đậu trên một bãi đáp máy bay nằm ngoài thành phố. Cách đây mấy năm, khi nhà nước tổ chức không lực, thì có ít người biết chế tạo động cơ quay với độ chính xác cao, và chính Mervyn là người có khả năng đó. Từ khi ấy, công việc kinh doanh của ông phát triển mạnh.
Diana là vợ thứ hai của ông. Người vợ đầu đã bỏ ông trước đây bảy năm để theo một người khác, và bà ta dẫn theo hai đứa con của họ. Mervyn vội vã ly dị ngay và khi tòa cho phép ly dị, ông liền cầu hôn với Diana. Khi ấy Diana hai mươi tám tuổi, còn ông thì ba mươi tám. Ông có duyên, cường tráng và giàu có; và ông yêu cô. Ông ta đã tặng cho cô cái vòng cổ bằng kim cương để làm quà cưới.
Đúng dịp kỷ niệm ngày cưới lần thứ năm, mới cách đây mấy tuần, ông tặng cô cái máy may.
Nhìn món quà, Diana cảm thấy cái máy may chẳng khác nào giọt nước nhỏ vào ly nước đã đầy. Cô mong có được chiếc xe hơi. Cô biết lái xe và Mervyn dư súc để tặng xe hơi. Khi Diana thấy cái máy may, cô có cảm giác hết chịu đựng nổi. Họ đã chung sống với nhau năm năm mà ông ta không nhận ra cô không bao giờ may vá gì hết.
Cô biết Mervyn yêu cô, nhưng ông ta không thấy cô dưới mắt ông ta, Diana chỉ đơn thuần là người mang nhãn hiệu “vợ” mà thôi. Cô đẹp và biết cách cư xử, cô phục vụ bữa ăn chu đáo và luôn luôn chiều ý ông trên giường: thử hỏi đàn bà như thế còn đòi hỏi gì nữa. Không bao giờ ông hỏi ý kiến cô về vấn đề gì hết. Vì cô không phải là một nhà doanh nghiệp mà cũng không phải là kỹ sư, cho nên Mervyn không cho cô là người có tri thức. Theo ông thì trên đời này chỉ có đàn ông mới cần xã hội, còn đàn bà chỉ cần máy may thôi.
Tuy nhiên, ông ta không phải đồ ngu ngốc. Con của một thợ tiện, sau khi học hết trung học ở Manchester, ông theo học vật lý. Ông có khả năng đến Cambridge để học tiến sĩ, nhưng ông không phải loại người ham khoa bảng, cho nên ông vào làm ở phòng kế hoạch của một công ty cơ khí lớn. Ông tiếp tục theo dõi sự tiến triển của khoa vật lý và luôn luôn nói chuyện với bố ông đương nhiên là không nói với Diana - về nguyên tử, về bức xạ và về sự phân hạch hạt nhân.
Khổ thay là Diana không hiểu gì hết về vật lý. Cô rất rành về âm nhạc, văn Chương và một ít về lịch sử, nhưng Mervyn không quan tâm đến văn hóa, mặc dù ông thích xi nê, và vũ nhạc. Cho nên hai người không có vấn đề gì để thảo luận với nhau.
Nếu họ có con, thì chắc tình trạng sẽ khác đi. Nhưng Mervyn đã có hai dứa con với bà vợ đầu rồi, ông ta không muốn có thêm nữa. Diana sẵn sàng thương yêu chúng, nhưng không bao giờ cô có cơ hội để tỏ lòng thương yêu, chúng được mẹ chúng xúi chúng chống lại Diana, vì bà ta cho rằng chính Diana là nguyên nhân gây ra cuộc đổ vỡ hôn nhân giữa bà ta với bố chúng. Bà chị của Diana sống ở Liverpool có cặp con sinh đôi còn nhỏ rất dễ thương, và Diana đã dành hết tình mẫu tử của mình cho chúng.
Diana nhớ cặp sinh đôi.
Mervyn thích đi gặp khách khứa bạn bè, và Diana thấy khoan khoái thoải mái trong những lúc đóng vai chủ nhà đón tiếp các nhân vật quan trọng như giới thương gia và các thân hào nhân sĩ trong thành phố. Cô thường thích chưng diện và mặc áo quần đẹp. Nhưng cô thấy phải có cái gì hơn thế nữa. Cô muốn đóng vai trò của người cấp tiến trong xã hội ở Manchester: hút xì gà, ăn mặc khác đời, bàn đến tự do luyến ái và chủ nghĩa Cộng sản. Diana thích thú khi chọc tức các bà có tinh thần thủ cựu, nhưng Manchester không phải là thành phố bảo thủ lắm. Mervyn và bạn bè của ông ta là những người có đầu óc cấp tiến, cho nên cô không nhọc công cổ xúy tư tưởng này.
Diana bất mãn, còn phân vân không biết có nên như thế không. Phần đông phụ nữ đều nghĩ rằng cô là người may mắn. Cô còn có được một người chồng nghiêm túc, đáng tin, rộng lượng, có ngôi nhà đẹp đẽ và đông bạn bè. Diana chắc có hạnh phúc. Nhưng thực ra cô không được thế - và trong lúc như thế này thì Mark xuất hiện.
Diana nghe tiếng xe của Mervyn dừng lại trước nhà. Tiếng xe quen thuộc, nhưng đêm nay cô nghe sao như tiếng đe dọa, tiếng gầm gừ của một con thú dữ.
Tay run run, cô bác cái chảo lên lò ga.
Mervyn đi vào nhà bếp.
Ông ta rất đẹp. Bây giờ mái tóc nâu đã ngả bạc, nhưng nhờ thế trông ông càng có vẻ như đẹp thêm ông to cao nhưng không mập phì như các bạn bè. Ông không có tính cao đạo, nhưng Diana bắt ông mặc áo quần màu sẫm đen cắt may thật khéo, áo sơ mi trắng đắt tiền, vì cô thích phong thái của ông là phong thái của một con người thành đạt.
Diana hoảng sợ khi nghĩ chắc ông ta đọc được hết tội lỗi trên mặt cô và chắc sẽ hỏi cô có chuyện gì đã xảy ra.
Ông hôn lên môi cô. Cô hôn lại mà lòng thấy xấu hổ. Đôi lúc ông ôm siết cô vào lòng, áp tay dưới vú cô, cả hai đều ham muốn, họ vội dẫn nhau vào phòng ngủ để thức ăn trên lò bị cháy hết. Nhưng chuyện như thế này hiếm dần, và tối nay cũng thế, thật ơn Chúa. Ông hôn cô chiếu lệ rồi quay đi. Ông cởi áo vét tông, cởi ghi lê tháo cà vạt, xắn hai tay áo sơ mi; rồi ông đến rủa tay ở bồn rửa của nhà bếp. Hai vai ông rộng và hai cánh tay rắn chắc.
Ông không thấy có chuyện gì đáng ngờ hết. Chẳng đáng ngạc nhiên: Ông không thấy được cô. Lo làm chi vô ích, ông không nghi ngờ gì hết trước khi cô nói cho ông biết.
Rồi sẽ nói, Diana tự nhủ.
Trong khi khoai tây rán bắt đầu vàng, cô phết bơ vào bánh mì rồi chuẩn bị bình trà. Tay cô vẫn run run, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Mervyn đọc tờ Manchester Evening News, không nhìn vợ.
Khi Diana để cái đĩa trước mặt ông, ông nói:
– Hôm nay anh đã đụng độ với một thằng cha phá rối thật sự ở nhà máy.
Tôi cóc cần, Diana thầm nghĩ, lòng ngao ngán. Tôi không có gì để bàn bạc với anh nữa đâu. Vậy tại sao mình pha trà cho anh?
– Thằng cha ấy dân Luân Đôn, ở tại Battersea, anh tin là mọi người đều biết hắn. Nói tóm lại, hắn yêu cầu tăng lương để làm việc trong tình hình mới này. Thực ra thì đề nghị không phải không có lý, anh đã thiết lập bảng lương dựa trên thang lương cũ, cho nên chắc thế nào cũng phải chấp nhận đề nghị của hắn thôi.
Diana thu hết can đảm, ấp úng nói:
– Em có chuyện này muốn nói với anh.
Nói xong. Cô thấy ân hận vì đã nói ra những lời này, nhưng quá muộn rồi.
– Ngón tay của em sao thế? - Ông ta hỏi khi nhìn thấy có miếng băng trên ngón tay cô.
Câu hỏi lạc đề làm Diana bối rối. Cô ngồi xuống ghế và đáp:
– Không có gì. Em gọt khoai bị đứt tay. - Cô lấy dao nĩa lên.
Mervyn ăn rất ngon lành. Vừa ăn ông vừa nói:
– Chắc anh phải quan tâm nhiều hơn nữa đến những người anh thuê mướn, nhưng buồn thay là bây giờ tìm cho ra thợ giỏi rất khó.
Ông không mong gì nghe cô đáp lại khi ông nói về công việc làm ăn. Nếu Diana có ý kiến gì, ông liền nhìn cô với ánh mắt tức tối, như thể cô đã đưa ra đề nghị sai trái. Cô ngồi yên để nghe mà thôi.
Trong khi ông nói về tình hình làm việc mới và về phong trào người Cộng sản ở Battersea thì Diana nhớ lại ngày đám cưới của họ. Khi ấy mẹ cô còn sống.
Lễ cưới tổ chức ở Manchester và tiếp khách ở khách sạn Midland. Mervyn mặc lễ phục là người đẹp nhất nước Anh. Diana tin tưởng rằng sẽ mãi mãi như thế.
Không bao giờ cô nghĩ cuộc hôn nhân của họ lại có thể tan vỡ chóng vánh được. Trước Mervyn chưa bao giờ Diana gặp người đã ly dị vợ. Nhớ lại chuyện xảy ra lúc ấy bỗng cô muốn khóc.
Diana biết khi cô đi rồi, thế nào Mervyn cũng đau khổ. Ông không biết gì về chuyện cô chuẩn bị ra đi hết. Chuyến ra đi này của cô thế nào cũng làm cho ông hết sức tức giận. Vì người vợ đầu của ông đã bỏ ông ra đi, bây giờ đến phiên cô, làm sao ông không tức?
Ông ăn hết phần thịt bò và tự rót cho mình tách trà thứ hai. Ông nói:
– Em ăn ít quá.
Thật vậy, Diana không ăn gì cả.
– Em ăn trưa nhiều rồi, - cô đáp.
– Em đã đi đâu?
Câu hỏi thật thà đã làm cho Diana hoảng sợ. Cô ăn bánh xăng uých với Mark trên giường trong một khách sạn ở Blackpoll, cô thấy khó mà nói láo cho hợp lý quá. Tên những nhà hàng lớn ở Mancllester hiện ra trong óc cô, nhưng có thể Mervyn đã ăn trưa ở một trong các nhà hàng đó. Sau một hồi im lặng nặng nề, cô đáp:
– Ở Waldorf - Có rất nhiều quán ăn ở Waldorf. Ở đây có cả dãy quán ăn rẻ tiền, nơi người ta có thể ăn thịt bò bít tết với giá chỉ 1 si linh 9 xu.
Menryn không hỏi quán nào.
Cô thu dọn dĩa rồi đứng lên. Hai đầu gối cô mỏi nhừ không đứng nổi, nhưng cô cố đến chậu nỉa. Cô hỏi:
– Anh có ăn tráng miệng không?
– Ăn chứ.