Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 08 - Phần 2

Không vô ích khi tự hỏi bà phải bơi vào bờ bao xa.

Bà đến gần rồi. Có lẽ Chúa đã nghe lời cầu nguyện của bà, bà tự nhủ; có lẽ cuối cùng máy bay sẽ đến được bờ. Tiếng máy nổ không có thêm dấu hiệu gì cho thấy máy hư thêm: tiếng động cơ vẫn giật giật từng hồi như cũ, tiếng giật khiến bà nghĩ đến tiếng vỗ cánh ù ù đầy căm tức của con ong vò vẽ bị thương.

Bà quay sang tự hỏi, nếu thoát nạn, họ sẽ hạ xuống ở đâu. Máy bay có thể đáp trên bãi cát được không? Nếu gặp phải bãi đá cuội thì sao? Nếu đất ruộng bằng phẳng thì máy bay có thể đáp được, nhưng nếu gặp đầm phá thì sao?

Bà sắp biết rồi đây.

Bây giờ họ chỉ cách bờ 400 mét. Bà nhận thấy bờ biển lởm chởm đá và có sóng. Nhiều tảng đá lớn chồng chất nhau ven bờ. Một sườn núi đá nhỏ vươn lên tận một cái truông, nơi đây, cừu đang gặm cỏ. Bà nhìn kỹ cái truông, mặt đất ở đây có phần bằng phẳng, không có hàng rào và ít cây. Máy bay có thể đáp xuống đây được không? Bà không biết có nên hy vọng hay là cứ mặc cho số phận.

Máy bay vẫn kiên cường chiến đấu, nhưng cứ hạ thấp dần. Mùi muối của nước biển phả vào mũi của bà. Bà nhủ thầm: thà rơi xuống biển còn hơn là đáp xuống trên bãi biển này. Va vào những tảng đá lớn kia, máy bay sẽ tan xác mất và cả bà cũng tan xác nữa.

Bà mong sao có chết thì chết cho nhanh.

Khi còn cách bờ khoảng 100 mét, bà nghĩ máy bay sẽ không đáp xuống bãi sỏi vì nó còn bay cao. Rõ ràng ông Lovesey nhắm đến bãi đất nằm phía trên sườn núi đá. Nhưng liệu có bay lên đó được không? May bay trông như ngang tầm chiều cao của sườn núi đá, bà tin chắc máy bay sẽ đâm vào vách núi thôi.

Bà muốn nhắm mắt lại, nhưng không dám. Thay vì nhắm mắt, bà chăm chú nhìn sườn núi đá đang chạy đến phía bà.

Động cơ rú lên như một con thú bị bệnh. Gió thổi bụi nước do sóng gây ra bay vào mặt bà. Bầy cừu trên mặt đất chạy tán loạn vì chiếc máy bay đang nhắm chúng và đâm đến. Nancy bấu chặt vào mép buồng lái đến nỗi hai tay đau nhúc. Được thôi, bà tự nhủ, cứ đâm vào sườn núi đi, cho xong đời. Bỗng nhiên một cơn gió mạnh nâng nhẹ chiếc máy bay lên và bà tin họ sẽ qua được sườn núi. Rồi gió thu xuống. Khi ấy sườn núi chỉ cách họ trong gang tấc, bà nhắm mắt và hét lên một tiếng.

Nhưng bà không thấy xảy ra chuyện gì hết.

Rồi bỗng bà cảm thấy máy bay va chạm thật mạnh đâu đó, hất bà tới trước, sợi dây an toàn căng ra như muốn đứt. Một lát sau, bà cảm thấy chiếc máy bay bay lên lại. Bà thôi hét và mở mắt ra. Họ vẫn còn bay, bay là là cách mặt cỏ trên sườn núi đá khoảng một mét. Rồi máy bay giật mạnh và hạ xuống đất, lần này nó không bay lên được nữa. Nó chạy, nhảy nhót trên những nơi mặt đất gồ ghề, và Nancy lắc lư người tứ phía. Bà thấy họ đang đâm đầu vào một đám cây ngấy và bà nghĩ họ có cơ tan xác. Nhưng Lovesey đã khéo léo lái chiếc máy bay tránh được đám cây. Máy bay bớt nhảy nhót chạy chậm dần. Nancy khó mà tin nổi bà còn sống. Cuối cùng máy bay dừng lại.

Bà mừng rỡ đến nỗi run cả người. Phải cố hết sức bà mới lấy lại bình tĩnh, “Thế là yên ổn,” - bà nói lớn. “Thế là yên ổn, sống sót được rồi”:

Phía trước bà, Lovesey đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi, tay xách bộ đồ nghề. Không nhìn bà, ông ta nhảy xuống đất, đến trước máy bay, dở nắp máy ra, xem xét máy móc.

Nancy nghĩ: đáng ra lão phải hỏi mình có bình an không mới phải chứ.

Lạ thay, chính thái độ cục cằn của Lovesey đã làm cho bà bình tĩnh trở lại.

Bà nhìn quanh. Bầy cừu đã ăn cỏ trở lại, như thể không có gì xảy ra. Bây giờ máy đã tắt, bà nghe tiếng sóng vỗ ì ầm trên bãi. Mặt trời chiếu sáng, nhưng bà cảm thấy gió lạnh và ẩm thổi vào má.

Bà ngồi yên không nhúc nhích một lát, rồi khi cảm thấy hai chân có thể nhúc nhích được, bà bèn đứng lên, bước xuống máy bay. Đây là lần đầu tiên bà đặt chân lên đất Ailen, bà hầu như muốn khóc. Bà nghĩ: đã từ lâu, chính đây là nơi gốc gác của mình. Bị người Anh đàn áp, bị người Tin lành gây hấn, đói khát bệnh hoạn, tổ tiên mình đã chen chúc trên thuyền, rời bỏ quê hương, vượt biên đi tìm đất mới.

Rồi bây giờ mình trở về thăm lại quê hương cũng bằng phương cách rất Ailen, bà nghĩ, miệng mỉm cười. Nhưng tình cảnh như thế đủ rồi. Bà còn sống, tức là bà còn có thể có cơ may đuổi kịp chiếc Clipper, phải không? Bà nhìn đồng hồ. Hai giờ 15. Chiếc Clipper vừa mới cất cánh khỏi Southampton. Nếu ông ta sửa chiếc máy bay bay lại được, và nếu bà có can đảm lên ngồi lại trên đó thì chắc có thể bà đến Foynes kịp giờ lên tàu.

Bà đến trước máy bay. Lovesey tay cầm cái mỏ lết to tướng cố vặn gỡ một chiếc bù loong. Nancy hỏi:

– Ông có chữa được không?

– Tôi không biết, - ông ta đáp, mắt vẫn không nhìn lên.

– Cái gì xảy ra thế?

– Tôi không biết.

Rõ ràng ông ta trở lại tính trầm tư, ít nói. Nancy chán nản, bà nói:

– Tôi cứ tưởng ông là kỹ sư chứ.

Câu nói của bà khiến ông chột dạ. Ông nhìn bà, đáp:

– Tôi học toán và vật lý. Chuyên môn của tôi là chế tạo cánh quạt có sức, chịu đựng sức gió. Tôi đâu phải là dân thợ máy!

– Vậy có lẽ chúng ta nên đi tìm một thợ máy cho rồi

– Làm sao tìm cho ra thợ, máy trong cái xứ mắc dịch này. Ailen đang còn trong thời kỳ đồ đá.

– Chỉ vì họ đã bị người Anh tàn bạo áp chế bóc lột từ nhiều thế kỷ nay.

Ông ta ngẩng đầu lên khỏi thùng máy, rồi đứng thẳng dậy:

– Tại sao chúng ta bàn chuyện chính trị làm gì?

– Ông không thèm hỏi tôi có được bình yên không?

– Nhìn bà là tôi biết bà khỏe rồi.

– Suýt nữa ông đã giết tôi

– Tôi cứu mạng cho bà đấy chứ.

– Con người thật khó chơi.

Bà nhìn quanh. Cách đấy khoảng 400 mét, bà thấy có dãy hàng rào hay bức tường thấp có lẽ chạy dọc theo một bên đường, và xa hơn một chút nữa, bà thấy có vài túp lều tranh. Có thể bà tìm được chiếc xe để đưa bà đi Foynes. Bà liền hỏi:

– Chúng ta đang ở đâu? Đừng nói ông không biết.

Ông cười toe toét. Đây là lần thứ hai hay thứ ba ông tỏ thái độ ít cục cằn hơn những lần trước. Ông đáp:

– Ở đây chỉ cách Dublin vài cây số thôi.

Bà nghĩ không nên đứng ì tại đây để nhìn ông ta loay hoay với cái máy.

– Tôi đi tìm người giúp đỡ.

Ông nhìn hai bàn chân của Nancy.

– Với giày ấy bà không thể đi xa được đâu.

Mình sẽ đi cho ông ta thấy, bà hậm hực nhủ thầm. Bà kéo váy lên rồi nhanh nhẹn tháo móc trên chiếc vớ, ông nhìn bà sửng sốt, mặt ửng đỏ. Bà cuốn vớ xuống rồi tháo vớ tháo giày ra. Bà sung sướng vì đã làm cho ông ta mất bình tĩnh. Trông đôi giày đế mỏng vào túi áo lăng tô, bà nói:

– Tôi đi không lâu đâu.

Nói xong, bà đi chân không. Khi bà đi xa được vài mét, bà cười toe toét. Ông ta rất bối rối. Đây là một bài học dạy cho ông ta biết lễ độ.

Niềm vui vì làm cho ông ta câm miệng không kéo dài được lâu. Chẳng mấy chốc, hai chân bà ướt mèm, lấm bùn, lạnh cóng. Những căn nhà xa hơn chứ không như bà tưởng. Bà còn không biết nói năng ra sao khi đến đấy. Có lẽ bà cố hết sức tìm cho được người lái xe đưa bà đến Dublin. Nhưng Lovesey có lẽ nói đúng, ông ta quả quyết rằng ở Ailen không có thợ máy.

Bà phải đi mất hai mươi phút mới đến được dãy nhà tranh. Sau cái nhà đầu tiên, bà thấy một phụ nữ nhỏ nhắn mang guốc đang xới đất trong vườn rau. Nancy lên tiếng gọi.

Người phụ nữ ngước mắt nhìn rồi kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nancy vội nói:

– Máy bay của tôi bị hỏng.

Người đàn bà nhìn bà như thể bà đến từ một hành tình khác. Nancy biết mình trông có vẻ kỳ dị lắm, mặc áo măng tô vải ca sơ mia mà lại đi chân trần.

Thục ra thì đối với một người đàn bà nhà quê, chuyện một sinh vật từ hành tinh khác xuất hiện chắc cũng không làm cho bà ta ngạc nhiên hơn là nghe một người tuyên bố mình từ máy bay bước ra. Bà nhà quê rụt rè đưa tay sờ vào áo măng tô của Nancy, khiến bà bối rối nghĩ bà nhà quê này cho bà là nữ thần chắc.

– Tôi là người Ailen, - Nancy nói, cố làm ra vẻ mình là một con người.

Người đàn bà cười, lắc đầu, như muốn nói: đừng nói thế với tôi.

– Tôi cần thuê người dẫn đến Dublin, - Nancy nói.

Nghe thế, người đàn bà hiểu, cuối cùng bà ta nói:

– Ồ, tôi hiểu rồi, - rõ ràng bà ta biết những người xuất hiện như thế này là những người muốn đến thành phố lớn.

Nancy mừng rỡ khi nghe bà nhà quê nói được tiếng Anh. Bà cứ sợ bà sẽ gặp một người chỉ biết nói tiếng Gaen. Bà hỏi:

– Có xe không?

– Nếu đi ngựa tốt, bà sẽ đến đấy trong vòng một giờ rưỡi bà nhà quê nói với giọng ngân nga.

– Thế là không xong rồi. Trong hai giờ nữa, chiếc Clipper sẽ cất cánh khỏi Foynes, nằm ở bờ bên kia xứ này.

– Không có ai ở đây có xe hơi à?

– Không.

– Chà!

– Nhưng anh thợ rèn có chiếc xe gắn máy.

– Thế cũng được! - Đến Dublin, bà sẽ tìm xe hơi để đi Foynes. Bà không biết đường từ đó đến Foynes bao xa, cũng không biết sẽ mất bao nhiêu thì giờ để đến đấy, nhưng bà nghĩ cứ thử xem sao. - Người thợ rèn ở đâu?

– Để tôi dẫn bà đi. - Bà nhà quê cắm cái xẻng xuống đất.

Nancy đi theo chị ta. Đường đi đầy bùn lầy lội, bà thấy xót xa trong lòng: xe mô tô mà đi trên đường như thế này thì chẳng hơn gì đi ngựa.

Trong khi đi qua ngôi làng, bà thấy có thêm điều bất tiện khác. Xe gắn máy chỉ chở được một người thôi. Mà bà thì tính, nếu thuê được xe hơi, bà sẽ quay lui để đưa Lovesey đi với bà. Nhưng xe mô tô thì chỉ chở được một trong hai người - trừ phi chủ chiếc xe bằng lòng bán xe cho bà, rồi Lovesey lái và bà ngồi sau. Bà hân hoan tự nhủ, như thế này mới mong cả hai đến Foynes được.

Hai người đi đến ngôi nhà cuối cùng và bước vào một lò rèn. Bỗng hy vọng của Nancy tan biến ngay lập tức. Chiếc xe đã được tháo ra từng mảnh nằm trên mặt đất, người thợ rèn đang sửa gì đấy. Nancy thốt lên:

– Ồ, thật rầy rà!

Bà nhà quê nói chuyện với anh thợ rèn bằng tiếng Ailen. Anh ta nhìn Nancy với vẻ thú vị. Anh ta còn rất trẻ, tóc đen, mắt xanh của chủng tộc Ailen và có bộ râu mép rậm. Anh ta gật đầu ra vẻ hiểu vấn đề, rồi anh nói với Nancy:

– Máy bay của bà ở đâu?

– Cách đây khoảng 800 mét.

– Để tôi đến xem thử ra sao.

– Anh biết sửa chữa máy bay à? - Bà hỏi, giọng nghi ngờ. Anh ta nhún vai đáp:

– Máy gì cũng là máy hết.

Bà nghĩ nếu anh ta tháo rời xe mô tô ra để sửa, thì chắc anh ta cũng có thể sửa được máy bay.

Bỗng anh thợ rèn nói tiếp:

– Nhưng hình như quá trễ rồi thì phải.

Nancy nhướng mày, rồi bà nghe có tiếng máy bay.

– Có phải chiếc Tiger Moth đấy không? Bà chạy ra ngoài, nhìn lên trời. Đúng rồi, chiếc máy bay nhỏ màu vàng đang bay trên xóm nhà.

Lovesey đã sửa được và bay đi mà không đợi bà!

– Tại sao ông ta làm như thế? Ông ta lấy luôn cái xách hành lý của bà hay sao?

Chiếc máy bay bay thấp sát trên mái nhà như muốn trêu người bà. Bà đưa nắm tay dứ dứ lên trời về phía chiếc máy bay. Lovesey đưa tay ra dấu đáp lại rồi bay lên cao. Bà nhìn chiếc máy bay bay đi. Anh thợ rèn và chị nhà quê đứng bên cạnh bà, anh thợ rèn nói:

– Máy bay không đón bà rồi!

– Thằng cha thật bất nhân.

– Ông ta là chồng bà à?

– Không phải!

– Có lẽ thế càng hay.

Nancy hết sức đau khổ. Hôm nay có hai gã đàn ông phản bội bà. Bây giờ bà biết làm sao đây.

Bà nghĩ có lẻ đành chịu thôi. Không thể nào đáp chiếc Clipper được rồi.

Peter sẽ bán công ty cho Nat Ridgeway và thế là xong.

Chiếc máy bay nghiêng cánh đổi hướng bay. Chắc Lovesey quay hướng về Foynes, bà nghĩ. Ông ta phải đuổi theo cho kịp bà vợ. Nancy mong sao bà ta không chịu trở về với lão.

Không đúng như ý nghĩ của bà, chiếc máy bay quay lui về phía làng. Ông ta làm cái gì thế này?

Ông ta cho máy bay bay thấp xuống, theo con đường lầy lội. Tại sao ông ta trở lại? Khi máy bay đến gần Nancy tự hỏi, phải chăng máy bay đang đáp xuống? Hay máy móc lại trục trặc hư hỏng gì nữa?

Máy bay đáp xuống đất rồi nẩy lên về phía ba người đang đứng trước nhà của anh thợ rèn.

Nancy suýt ngất xỉu vì mừng rỡ. Ông ta quay lại để đón bà.

Máy bay đứng yên, rung rinh trước mặt bà. Mervyn nói lớn cái gì đấy mà bà không nghe rõ. Bà hỏi:

– Cái gì?

Ông ta nôn nóng ra dấn gọi bà đến. Bà chạy đến, ông ta nghiêng người ra, nói lớn:

– Bà còn đợi gì nữa? Bước lên cho rồi!

Bà nhìn đồng hồ: 16 giờ 15. Họ đến Foynes kịp chán. Bà lại thấy tràn trề lạc quan. Mình chưa thua, bà nghĩ.

Anh thợ rèn đến gần, ánh mắt hân hoan.

– Để tôi giúp bà, - anh ta chắp hai bàn tay làm cái thang cho bà leo lên. Bà để hai bàn chân trần lên hai bàn tay chắp lại của anh ta rồi anh ta nâng bà lên. Bà ngồi vào chỗ trong máy bay.

Máy bay cất cánh ngay tức khắc.

Mấy phút sau, họ bay cao trên trời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3