Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 16 - Phần 2

Diana nhìn theo, cô kinh hoàng khi thấy Field lôi trong túi áo ngủ ra một bộ còng sáng lấp lánh, rồi nói nhỏ gì đấy với Frank, Diana không nghe tiếng trả lời, nhưng cô thấy Frank có vẻ cự nự. Tuy nhiên, Field nhất quyết nên cuối cùng Frank phải chìa cổ tay ra. Field khóa vào cổ tay Frank một chiếc còng rồi khóa chiếc kia vào mép giường, xong, ông ta kéo kín màn lại.

Thế là đúng phóc rồi: Frank là tù nhân.

– Thì ra thế, - Mark thì thào nói.

– Em không ngờ anh ta là loại người sát nhân. - Diana thì thào đáp lại.

– Anh cũng không tin nổi. - Mark nói nho nhỏ.

– Đáng ra chúng ta nên mua vé 50 đô la để nằm trong kho chở hàng cho bảo đảm an toàn!

– Đúng ra không nên còng tay anh ta lại như thế. Em nghĩ anh ta không thể nào ngủ được. Khó mà xoay qua trở lại trên giường.

– Em tốt quá! - Mark nói, vừa xiết cô vào lòng. - Thằng cha ấy có lẽ là một thằng hiếp dâm, thế mà em lo cho hắn, sợ hắn không ngủ được.

Cô tựa đầu lên vai Mark, anh vuốt ve tóc cô. Cô nói:

– Mark, không biết hai người có thể nằm trên một giường được không?

– Em sợ à, em yêu?

– Không.

Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi bỗng hiểu ra, anh nói. - Anh nghĩ có thể hai người nằm được, nhưng nằm bên nhau thì không.

– Không hả?

– Vì giường chật quá.

– Vậy thì... - Cô hạ thấp giọng. - Ta phải nằm chồng lên nhau thôi.

– Em khoái nằm chồng lên nhau à? - Anh thì thào nói bên tai cô.

– Em khoái thế. - cô đáp rồi nhoẻn miệng cười.

– Để anh tính lại xem sao đã, - anh nói với giọng khàn khàn. - Em nặng bao nhiêu kí? – Năm mươi kí với cặp vú.

– Ta đi thay quần áo chứ?

Diana lấy mũ xuống để trên chiếc ghế dài bên cạnh Mark kéo hành lý nằm dưới chỗ ngồi ra. Túi xách hành lý của anh đã phai màu vì dùng đã nhiều năm, còn hành lý của Diana là một chiếc va li nhỏ, bằng da màu vàng hung, có những chữ cái tên họ của cô màu vàng kim.

Diana đứng lên.

– Thay quần áo nhanh lên, - Mark nói và hôn cô.

Cô ôm siết anh vào lòng và cảm thấy anh nổi hứng.

– Lạy Chúa, - cô nói, - em thay áo xong là về ngay.

Mark lấy túi xách của mình, đi về phía phòng vệ sinh đàn ông nằm ở phía trước. Vừa rời khỏi khoang tàu, anh gặp Mervyn. Hai người nhìn nhau như hai con mèo trên bức tường, nhưng, không nói với nhau một lời nào.

Diana sửng sốt khi thấy Mervyn mặc chiếc áo sơ mi nỉ rộng thùng thình có sọc màu hạt dẻ thật lớn. Cô ngạc nhiên hỏi:

– Trời đất ơi, anh ăn mặc gì mà kỳ thế?

– Cô cứ cười đi. - Ông ta đáp. - Ở Foynes, tôi chỉ tìm được như thế này thôi. Cửa hàng ở đây chưa bao giờ nghe ai nói đến áo Pyjama bằng xoa, họ phân vân không biết có phải tôi là một kẻ đồng tính không hay là đồ điên.

– Thế thì bà bạn Lenehan của anh nhìn anh mặc áo quần như thế này chắc bà ta hết mê rồi.

Diana tự nhủ, cái gì đã khiến mình nói như thế này.

– Tôi nghĩ bà ta không thể nào lại đi mê tôi. - Mervyn gay gắt đáp rồi ông ta đi tiếp.

Người tiếp viên đi tới, Diana nói:

– Davy, bây giờ nhờ anh làm giường cho chúng tôi được không?

– Ngay tức khắc, thưa bà.

– Cảm ơn. - Cô nói, rồi xách va li đi ra.

Khi qua buồng số 5, Diana lại không biết Mervyn ngủ ở đâu. Không còn ghế nệm dài nào chưa làm thành giường hết, ngay cả ghế trong buồng phòng số 8 thế mà, ông ta đã mất tiêu. Bỗng Diana nghĩ chắc ông ta ở trong phòng vợ chồng. Cô nhớ ra hồi nãy, khi đi dọc theo máy bay từ đầu chí đuôi, cô không thấy bà Lenehan ở đâu hết. Cô dừng lại trước cửa phòng vệ sinh, tay xách cái va li nhỏ, lòng bồi hồi kinh ngạc. Chuyện như thế này là quá bậy rồi, Mervyn và bà Lenehan cùng ở chung trong phòng vợ chồng!

Chắc phi hành đoàn không cho phép họ làm như thế này. Có lẽ bà Lenehan đã ngủ rồi, có lẽ bà ta đang nằm sau bức màn ở khoang phía trước.

Diana muốn biết rõ thực hư ra sao.

Cô bước tới phòng vợ chồng, đến trước cửa, cô ngập ngừng dừng lại một lát. Rồi cô quay nắm cửa, mở cửa ra. Và bước vào.

Buồng này cũng có kích thước giống như các căn buồng bình thường khác, có thảm lát sàn màu đất nung, vách sơn màu be và màn màu xanh có hình ngôi sao trang trí như ở phòng khách lớn. Ở cuối buồng có hai giường ngủ, một ghế xô pha và một cái bàn thấp kê dọc theo vách, một chiếc ghế đẩu, một bàn trang điểm và một tấm gương treo ở vách. Hai khung cửa sổ hai bên để ánh sáng bên ngoài lọt vào.

Mervyn đứng ở giữa phòng, ông kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện. Cô không thấy bà Lenehan đâu hết nhưng chiếc măng tô bằng vải ca sơ mia màu xám nằm trên ghế xô pha.

Diana đóng mạnh cửa lại rồi hỏi:

– Tại sao anh làm như thế với tôi?

– Làm cái gì?

Hỏi hay đấy chứ, cô nghĩ. Cái gì khiến cho cô phải giận dữ như thế này.

– Mọi người đều sẽ biết anh ngủ đêm ở đây với bà ta!

– Tôi không còn lựa chọn cách nào khác, - ông cãi lại. – Trên máy bay chẳng còn chỗ trống nào.

– Vậy anh không biết là người ta sẽ cười vào mặt chúng ta à? Anh đuổi theo tôi như thế này là quá đủ rồi!

– Thì cái gì nữa mà phải giữ gìn! Mọi người đều cười tôi là đồ có vợ bỏ theo trai.

– Nhưng chuyện đuổi theo tôi vẫn làm cho vấn đề càng trầm trọng thêm. Đúng ra anh phải chấp nhận hoàn cảnh mới đúng.

– Cô phải hiểu cho tôi...

– Biết rồi... Bởi thế mà tôi đã cố ngăn anh đuổi theo tôi.

Ông ta nhún vai:

– Mà cô thất bại rồi. Cô không đủ khôn lanh để ngăn được tôi.

– Còn anh, anh không đủ khôn lanh để biết khi nào thì phải rút lui một cách lịch sự.

– Không bao giờ tôi lịch sự với một chuyện như thế.

– Còn con đĩ này là ai? Chị ta đã có chồng, tôi thấy chị ta có đeo nhẫn trên tay.

– Bà ấy góa chồng. Thế nhưng cô hơn gì người ta mà làm ra vẻ ta đây bề trên như thế? Chính cô đã có chồng mà ngủ đêm cùng phòng với trai.

– Ít ra chúng tôi cũng ngủ giường riêng trong phòng, chứ không rút vào trong phòng vợ chồng kín đáo như thế này. - Cô đáp, trong khi đáp, cô quên phứt mình đã định ngủ đêm như thế nào.

– Nhưng tôi không có chuyện gì bậy bạ với bà Lenehan, - ông ta đáp, giọng uể oải. - Trong khi đó cô đã truy hoan với anh chàng đểu giả kia suốt cả mùa hè.

– Đừng có quá tục tĩu như thế, cô rít lên; nhưng trong thâm tâm cô nghĩ ông ta đã nói đúng. Chính cô đã làm như thế, truy hoan với Mark mỗi lần cô và anh ta có hoàn cảnh thuận tiện.

– Nếu nói thế mà cho là tục tĩu, thì làm việc ấy còn tục tĩu hơn.

– Ít ra tôi cũng giữ kín đáo... tôi không để cho ai thấy để khỏi làm nhục anh.

– Tôi không tin như thế. Có lẽ tôi là người duy nhất ở Manchester không biết chuyện lén lút của cô. Đàn bà ngoại tình không bao giờ giữ kín được chuyện của mình như họ tưởng đâu.

– Đừng gọi tôi như thế! - Cô cự lại.

– Tại sao đừng? Chính cô như thế kia mà.

– Gọi thế nghe khủng khiếp quá. - Cô đáp, vừa quay mặt đi.

– Cảm ơn Chúa đừng để người ta ném đá đàn bà ngoại tình đến chết như người ta đã viết trong Kinh Thánh...

– Từ ngữ nghe rùng rợn quá.

– Cô đáng phục vì hành động, chứ không phải vì từ ngữ.

– Anh làm như anh sống đạo hạnh lắm thì phải. - Cô nói, giọng uể oải, - Có phải anh không làm gì xấu xa không?

– Tôi cư xử với cô rất tốt! - Ông ta hét lớn.

Ông ta làm cô giận điên lên.

– Hai người vợ đã bỏ anh, nhưng anh cứ ngây thơ không biết gì hết. Không bao giờ suy nghĩ để xem mình sai lầm như thế nào à?

Câu nói của cô đã làm cho ông ta bị chạm tự ái. Ông ta nắm hai cánh tay cô, lắc mạnh:

– Tôi đã cho cô tất cả những gì cô muốn rồi kia mà.

– Nhưng anh không nghĩ đến tình cảm của tôi, - cô hét lên. - Anh không bao giờ quan tâm đến tình cảm. Vì thế mà tôi bỏ anh.

Cô để hai tay lên ngực Mervyn, cố đẩy ông ta ra. Ngay lúc đó cánh cửa bật mở và Mark đi vào. Anh mặc pyjama.

Anh nhìn hai người một lát mới cất tiếng nói:

– Diana, chuyện gì xảy ra như thế này. Cô muốn ngủ đêm ở đây hay sao?

Mervyn thả Diana ra. Cô trả lời Mark:

– Không có chuyện ấy. Đây là buồng của bà Lenehan. Mervyn cùng chia phòng với bà ấy.

Mark mỉm cười khinh bỉ.

– Chuyện này lý thú đấy! Chắc tôi phải dựng thành một vở kịch mới được.

– Không có gì vui đâu, - Cô chống chế.

– Có chứ! - Anh đáp. - Anh này đã đuổi theo vợ như đồ thác loạn thần kinh trên đường đi, gặp một người phụ nữ, anh liền hăng hái vào phòng bà ta. Diana không thích thái độ châm biếm của Mark, cô ngạc nhiên thấy mình quay qua bênh vực cho Mervyn. Cô gay gắt đáp:

– Họ không hăng hái đâu. Đây là những chỗ còn lại duy nhất trên máy bay.

– Chắc em hài lòng rồi. - Mark nói tiếp. - Nếu ông ta mê bà ấy, có lẽ ổng không đuổi theo em nữa.

– Vậy anh không thấy tôi bối rối hay sao?

– Đương nhiên là thấy chứ, nhưng anh không hiểu tại sao em bối rối. Em không yêu Mervyn. Nhiều lần em nói đến anh ấy với thái độ như thể em ghét anh ta. Em đã bỏ anh ta mà đi. Vậy thì em cần quái gì khi muốn biết anh ta ngủ với ai?

– Em biết thế, nhưng vẫn có cái gì đấy làm cho em bối rối! Em cảm thấy nhục nhã!

Mark quá giận nên anh không còn bình tĩnh được nữa, anh nói:

– Mới cách đây mấy giờ, cô quyết định trở về với Mervyn. Rồi khi anh ta làm cho cô bực mình, cô thay đổi ý kiến. Rồi bây giờ cô tức giận anh ta vì anh ta ngủ với người khác.

– Tôi không ngủ với bà ấy. - Mervyn nói xen vào.

Mark không để ý đến lời ông ta, anh giận dữ hỏi Diana:

– Cô tin chắc là cô không yêu Mervyn nữa chứ?

– Anh nói năng gì mà nghe khủng khiếp quá!

– Tôi biết, nhưng có đúng như thế không?

– Không, tôi không yêu nữa nhưng tôi ghét cái lối anh cứ tin vào chuyện ấy. - Diana đầm đìa nước mắt.

– Vậy, em hãy chứng minh điều ấy đi. Đừng lưu tâm đến anh ta nữa, cũng đừng quan tâm đến chuyện anh ta ngủ với ai nữa.

– Dẹp cái lối lý luận như thế đi! Đây không phải là lớp tu từ học! - Diana nói lớn.

– Đúng thế! - Một giọng nói xạ lạ cất lên ở ngoài cửa. Cả ba người đều quay mặt nhìn ra cửa, Nancy Lenehan đang đứng trên ngưỡng cửa, duyên dáng trong chiếc áo ngủ bằng xoa mau xanh tươi:

– Nếu tôi không lầm thì đây là buồng ngủ của tôi. Tôi muốn biết có chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3