Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 21

Chương 21

TỪ BOTWOOD ĐẾN SHEDIAC

Khi Eddie Deakin bước xuống thuyền máy để vào bờ anh cảm thấy thái độ của bạn bè trong phi hành đoàn có vẻ lạnh nhạt với anh. Họ quay mắt không nhìn anh. Tất cả đều biết suýt nữa thì máy bay hụt nhiên liệu và họ sắp rơi xuống biển đang bị bão táp hoành hành. Chưa ai biết nguyên nhân tại sao, nhưng vấn đề nhiên liệu là trách nhiệm của cơ khí trưởng.

Họ đã nhận thấy thái độ kỳ lạ của anh trong chuyến bay, họ thấy anh đã cãi cọ với Tom Luther trong bữa ăn tối, họ biết chuyện kính bị vỡ. Cho nên họ cảm thấy Deakin có cái gì đấy khiến họ hoàn toàn không tin cậy. Mọi người trong phi hành đoàn đều cảm thấy như thế vì trong một tập đoàn nhỏ bé đồng nhất này, cuộc sống của mỗi người đều phụ thuộc đến người khác.

Nghĩ đến chuyện bạn bè không tin anh nữa, khiến Eddie cảm thấy như nuốt bồ hòn vào họng. Anh vẫn tự hào là người được mọi người xem là vững vàng nhất. Anh lại còn nổi tiếng là người không tha thứ cho mọi lỗi lầm của người khác, và luôn luôn khinh bỉ những người vì chuyện cá nhân mà gây thiệt hại cho tập thể. Thỉnh thoảng anh nói: “Ân hận thì sự đã rồi”, - và chính lời nói đùa này bây giờ làm cho anh đau đớn.

Anh đã tự nhủ, cứ làm ngơ trước tình trạng này để cứu cho được vợ. Anh đã đánh liều mạng sống của bạn bè, nhưng hành động liều lĩnh đã thành công.

Chính đây là điều quan trọng. Cơ khí trưởng đã lâm vào thế quá kẹt, anh vốn vững vàng như tảng đá, nhưng tình hình đã biến anh thành người bất ổn, người cần phải được canh chừng để khỏi rơi vào trường hợp hoàn toàn sai trái. Anh ghét những người như thế và anh ghét mình.

Một số lớn hành khách ở lại trên máy bay, như thường thấy khi máy bay đáp xuống Botwood: Máy bay là nơi yên ổn để khách có thể chợp mắt được một chút. Nhân viên mật vụ FB, Ollis Field, và tù nhân Frankie Gordino, dĩ nhiên ở lại trên máy bay như khi đến Foynes. Ngược lại, Tom Luther xuống thuyền máy vào bờ, hắn mặc chiếc măng tô có cổ lót lông thú và đội cái mũ màu xám bạc.

Khi họ lên đến tàu, Eddie đến gần bên hắn, nói nhỏ:

– Đến đợi tôi ở toà nhà chính của hãng. Tôi sẽ chỉ chỗ có máy điện thoại cho anh.

Botwood gồm một dãy nhà gỗ chen chúc nhau quanh một vũng tàu có nước sâu trong cửa sông khuất gió rất đẹp. Khách giàu sang trên máy bay Cipper chắc không thấy ở đây có gì đáng mua. Trong làng mới có điện thoại hồi tháng, và thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe hơi chạy bên tay trái, vì Terre Neuve là nơi nằm dưới quyền cai trị của người Anh.

Khách đi vào trong lán của hãng Pan American, còn phi hành đoàn vào phòng làm việc. Eddie liền đến xem bản thông tin khí tượng đo trung tâm truyền tin thông báo, trung tâm này do hãng hàng không mới xây cất cách hồ Gander khoảng gần 50 cây số. Anh tính toán lượng nhiên liệu cần thiết để bay trong đoạn tiếp theo. Đoạn bay này ngắn hơn những đoạn bay trước nhiều, nhưng anh phải tính toán cho thật kỹ, vì tính theo cước phí vận chuyển để đưa ra, máy bay không được chở quá nhiều nhiên liệu. Vừa tính toán, Eddie vừa tự hỏi không biết rồi đây anh có được bay trên máy bay với lòng thanh thản không lo sợ như thế này nữa không. Câu trả lời hiện ra trong óc anh rất rõ ràng: sau chuyện xảy ra này, chắc sẽ không bao giờ anh được làm cơ khí trưởng trên một chiếc thủy phi cơ nữa.

Trước mắt, anh phải cố lấy lại lòng tin của Cơ trưởng. Anh quyết định làm ra vẻ mình nghi ngại việc tính toán của mình. Anh tính toán hai lần rồi đưa kết quả cho Cơ trưởng Baker xem, và bằng giọng rất tự nhiên, anh nói:

– Tôi muốn có người kiểm tra lại kết quả này.

– Chắc là không sai đâu, - thượng cấp của anh đáp giọng dửng dưng; nhưng anh có vẻ hài lòng, như thể ông ta muốn đề nghị người nào đấy kiểm tra, nhưng rồi không làm nữa.

– Tôi đi nghĩ giải lao một lát. - Eddie nói rồi đi ra ngoài. Anh thấy Tom Luther đứng trước văn phòng hãng Pan American, hai tay thọc vào túi, buồn bã nhìn mấy con bò đang gặm cỏ trong cánh đồng. Eddie nói:

– Tôi dẫn anh đến phòng điện báo. - Nới xong, anh đi lên ngọn đồi và nói tìếp:

– Theo tôi nhanh lên, tôi còn về có việc gấp. - Luther vội vã đi theo, hắn có vẻ lo sợ, không muốn chọc giận Eddie.

Trên đường đi, họ gặp hai người hình như từ phòng điện báo trở về, họ chào nhau. Đây là ông Lovesey và bà Lenehan, hai người lên máy bay ở Foynes.

Người đàn ông mặc áo bludông của phi công. Eddie đang trong trạng thái chán nản, anh thấy hai người có vẻ vui sướng. Nhiều người nói Carol-Ann và anh được sống trong hạnh phúc, bây giờ nhớ lại lời họ nói, anh cảm thấy đau đớn não nề.

Họ đến văn phòng, Luther viết lên giấy số điện thoại hắn muốn gọi Eddie tảng lờ như không trông thấy. Họ đi vào trong căn phòng nhỏ có máy điện thoại với hai cái ghế ngồi, họ kiên nhẫn đợi điện thoại trả lời. Vào giờ còn sớm như thế này, đường dây điện thoại chắc không bận lắm, nhưng việc nối đường dây từ đây cho đến Maine không phải dễ dàng.

Eddie tin Luther sẽ nói với đồng bọn của hắn dẫn Carol-Ann đến chỗ hẹn.

Như thế, Eddie sẽ dễ dàng hành động khi Gordino được bọn chúng giải thoát.

Nhưng anh sẽ hành động như thế nào? Dĩ nhiên giải pháp hay nhất là báo cho cảnh sát biết bằng máy truyền tin, nhưng chắc thế nào Luther cũng đã nghĩ đến chuyện này, và anh tin chắc thế nào hắn cũng tìm cách để vô hiệu hóa máy truyền tin trên chiếc thủy phi cơ. Và cuối cùng khi cảnh sát đến được, thì Gordino và Luther đã lên bờ rồi, chúng sẽ có xe đón để đưa đi Canada hay Hoa Kỳ. Eddie moi óc để tìm cách báo cho cảnh sát biết, nhưng anh không tìm ra được gì hết. Nếu anh báo cho cảnh sát sớm hơn, thế nào cảnh sát cũng nhảy vào can thiệp liền, thì khi ấy tính mạng của Carol-Ann sẽ lâm nguy. Anh tự hỏi không biết cuối cùng anh có tìm ra biện pháp gì không.

Đợi một lát, chuông điện thoại reo, Luther nhấc máy.

– Tôi đây, - hắn nói, - kế hoạch phải thay đổi một chút. Các anh phải dẫn vợ anh ta đến tàu thủy. Im lặng một lát, rồi hắn nói thêm:

– Người cơ khí trưởng nói kế hoạch phải như thế và anh ta nói nếu không làm thế, kế hoạch sẽ không được thực hiện, và tôi nghĩ là anh ta sẽ làm thế, cho nên các anh phải dẫn vợ anh ta theo, bằng lòng chứ? - Sau một hồi im lặng nữa, hắn nhìn Eddie:

– Họ muốn nói chuyện với anh.

Eddie cảm thấy lòng thắt lại. Từ trước đến giờ, Luther đã tỏ ra hắn là người chỉ huy. Thế mà bây giờ hắn có vẻ không có khả năng ra lệnh.

– “Họ” là ai thế? Các ông chủ của anh à?

– Chính tôi mới là chủ, - Luther đáp, vẻ khó chịu. - Nhưng tôi có những người hợp tác.

Rõ ràng những kẻ hợp tác không muốn dẫn Carol-Ann đến chỗ hẹn. Anh nói với chúng có lợi gì? Anh nói với chúng chỉ tạo cho chúng cơ hội để từ chối kế hoạch anh đưa ra thôi. Anh nói lớn:

– Anh nói với họ phải thực hiện kế hoạch này. - Máy điện thoại để trên bàn, anh nói thật lớn với hy vọng chúng có thể nghe anh nói ở bên kia đầu dây.

Luther có vẻ hoảng hốt. Hắn phản đối:

– Không thể nói với những người này như thế được!

Bỗng Eddie tự hỏi phải chăng anh đã làm sáng tỏ tình hình rồi không?

Nhưng anh không có thì giờ để ngẫm nghĩ dông dài. Anh phải cương quyết buộc chúng tuân theo kế hoạch của anh.

– Tôi chỉ muốn nghe một tiếng ừ hay không mà thôi. Tôi không cần phải nói chuyện với bọn nhãi ranh ấy.

– Ôi lạy chúa! - Luther cầm máy lên và nói:

– Anh ta không muốn nói trên điện thoại... Tôi đã báo cho các anh biết là anh ta không phải dễ. - Im lặng một lát. - Phải, ý kiến hay. Tôi sẽ nói cho anh ta nghe. - Hắn lại quay về phía Eddie, đưa máy điện thoại cho anh. - Vợ anh ở bên kia đầu dây.

Eddie đưa tay về phía máy điện thoại, rồi bỗng anh rụt tay lui. Nếu anh nói chuyện với Carol-Ann, anh sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào chúng, mặc dù anh rất muốn nghe giọng nói của nàng. Anh bèn thu hết can đảm, thọc hai tay vào túi, lắc đầu, không nói gì hết.

Luther nhìn anh một lát rồi nói vào máy:

– Anh ta không muốn nói! Anh ta... Bỏ máy xuống, con mẹ ngốc. Tôi muốn nói với...

– Bỗng Eddie thộp lấy cổ họng hắn. Máy điện thoại rơi xuống bàn.

Eddie bóp mạnh hai ngón cái vào cổ họng to bè của Luther. Hắn vừa thở hổn hển vừa nói:

– Thôi, thả tôi ra...

Cơn tức giận dịu xuống, Eddie bình tĩnh trở lại. Anh nhận ra anh sắp giết chết Luther. Anh nới tay ra, nhưng không thả. Anh cúi sát vào mặt Luther, rất gần đến nỗi hắn phải nháy mắt Eddie nói:

– Nghe tao nói này. Mày phải gọi vợ tao là bà Deakin.

– Được rồi, được rồi! - Hắn nói, giọng khàn khàn. - Thả tôi ra!

Eddie thả hắn ra.

Luther thoa cổ, lấy lại hơi thở. Rồi hắn lấy điện thoại lên, nói vào máy:

– Vincini đấy phải không? Anh ta vừa mới bóp cổ tôi vì tôi gọi vợ ảnh là... tôi dùng từ không đẹp. Anh ta biểu, tôi phải gọi vợ ảnh là bà Deakin: Bây giờ anh đã hiểu rõ vấn đề chưa hay là tôi phải nói rõ thêm nữa? Phải làm theo kế hoạch của anh ta thôi. - Lại im lặng một hồi nữa:

– Tôi nghĩ là tôi có thể chế ngự được anh ta, nhưng nếu ở đây người ta thấy chúng tôi đánh lộn nhau, họ sẽ nghĩ gì? Có thể tất cả kế hoạch sẽ hỏng bét! - Hắn im lặng một hồi nữa. - Tốt. Tôi sẽ nói cho anh ta biết. Anh hãy tin tôi đi, chúng ta sẽ thắng lợi thôi, tôi tin như thế. Anh nên chấp nhận đi.

– Hắn quay qua nói với Eddie. - Họ bằng lòng. Bà ấy sẽ có mặt trên tàu thủy.

Eddie cố sức để không lộ ra ngoài sự mừng rỡ của mình.

Luther nói tiếp bằng một giọng gay gắt:

– Nhưng tôi báo cho anh biết, nếu có chuyện gì lộn xộn, họ sẽ giết bà ấy đấy.

Eddie chụp máy điện thoại trên tay hắn, anh nói:

– Nghe cho rõ, Vincini. Một: tôi phải thấy có vợ tôi trên tàu thủy tôi mới mở cửa thủy phi cơ. Hai: bà ấy phải lên máy bay một lượt với các anh. Ba: nếu có chuyện gì lộn xộn phản trắc xảy ra, tôi sẽ đích thân giết chết các anh. Đừng quên những điều như thế, Vincini. - Rồi không để cho hắn ta có thì giờ trả lời, anh treo máy.

Luther hoảng sợ, hắn nói:

– Tại sao anh làm như thế? - Hắn lấy điện thoại, lắc máy và gọi lớn:

– A lô? Alô? - Hắn lắc đầu, móc máy. Trễ rồi. - Hắn nhìn Eddie với ánh mắt vừa tức giận vừa kính nể. - Anh làm thế nguy hiểm đấy, anh có biết không?

– Đi trả tiền điện thoại đi. - Eddie đáp.

– Này anh, - hắn nói. - Tức giận cũng chẳng lợi ích gì. Tôi đã làm theo yêu cầu của anh rồi. Bây giờ chúng ta phải cùng nhau hợp tác để làm công việc này cho thành công, cả hai bên đều có lợi. Tại sao chúng ta không thỏa thuận với nhau? Bây giờ chúng ta đã hợp tác với nhau rồi.

– Anh cút đi. - Eddie đáp rồi bước ra ngoài.

Trên đường trở về cảng, chưa bao giờ anh giận dữ như thế này. Câu nói của Luther đã làm cho anh đau đớn. Hắn nói: chúng ta đã hợp tác với nhau. Eddie đã làm những việc để anh có thể cứu Carol-Ann, nhưng anh đã tham gia vào việc giải thoát cho Frankie Gordino, một tên sát nhân, hiếp dâm. Vẫn biết anh bị bó buộc phải làm thế, nhưng tình thế vẫn không thay đổi. Anh nghĩ, nếu anh thực hiện được kế hoạch này thì không bao giờ anh dám ngẩng cao đầu mà đi.

Từ trên đồi đi xuống bãi, anh nhìn ra vũng tàu. Chiếc thủy phi cơ oai phong nằm trên mặt nước yên tĩnh. Có hai chiếc tàu chở hàng lớn thả neo trong vũng, ngoài ra còn có vài chiếc tàu đánh cá nhỏ; và điều làm anh ngạc nhiên hơn hết là có một chiếc tàu hải quân Mỹ tuần tra đang đậu trong bến tàu. Anh phân vân không biết chiếc tàu ấy đến làm gì ở Terre Neuve này. Có phải vì tình hình chiến tranh nên tàu tuần tra đến đây không? Anh lại nhớ đến thời anh còn ở trong Hải quân. Thời ấy quả là thời vàng son của anh, vì cuộc sống giản dị vô tư. Có lẽ khi cuộc sống còn nhiều buồn phiền, người ta mới thấy quá khứ hạnh phúc.

Anh đi vào văn phòng của hãng Pan American. Trong tiền sảnh của toà nhà sơn màu xanh và trắng, anh thấy một quân nhân mang cấp bậc trung úy đang đứng ở đấy, có lẽ anh ta ở trên chiếc tàu tuần tra. Khi Eddie đến gần, người trung úy quay về phía anh. Anh ta to cao nhưng không đẹp, cặp mắt nhỏ nằm sít vào nhau và trên lỗ mũi có một mụt cóc. Eddie nhìn anh ta, bỗng anh sung sướng vô cùng. Anh không ngờ được gặp anh ta như thế này, anh reo lên:

– Steve phải không?

– Chào Eddie.

– Làm sao...? - Đúng là Steve Appleby, người mà Eddie cố gọi từ bên Anh.

Người bạn cũ tốt nhất của anh, người duy nhất trên đời này có thể giúp anh khi anh gặp khó khăn. Thật anh không ngờ như thế này. Steve bước đến, hai người ôm chầm lấy nhau, vỗ vào lưng nhau thùm thụp.

– Không phải anh ở New Hampshire à? – Eddie hỏi. - Anh đến đây làm gì?

– Nella cho tôi biết anh có vẻ hốt hoảng khi gọi đến tìm tôi, - Steve đáp, vẻ lo lắng. - Chưa bao giờ tôi thấy anh bị dao động. Anh luôn luôn vững như đá. Tôi đoán chắc anh đang gặp chuyện rắc rối gì ghê lắm đây.

– Đúng thế. Tôi... - Eddie nghẹn ngào vì xúc động. Anh đã đè nén xúc cảm từ hai mươi giờ rồi, bây giờ nó chực bùng ra. Việc người bạn thân băng đồng chỉ sá đến tìm anh làm cho anh quá xúc động. - Tôi đang gặp chuyện rắc rối khủng khiếp, - anh thú nhận, rồi nước mắt trào ra, cổ họng nghẹn ngào không nói thêm được lời nào nữa. Anh quay gót đi ra ngoài.

Steve đi theo anh. Eddie dẫn bạn ra sau toà nhà văn phòng, đi vào trong nhà kho trống vắng nơi thường dùng làm chỗ đưa tàu thủy nhỏ vào cất. Vào đây, không ai thấy họ.

Steve lên tiếng để che đậy sự bối rối của mình:

– Chắc anh không biết số người mà tôi đã vận động để đưa đến đây. Tám năm trong hải quân, tôi đã giúp cho nhiều người, nhưng hôm nay họ đã giúp lại tôi gấp hai lần, cho nên hôm nay tôi trở thành người mang ơn họ. Tôi còn phục vụ tám năm nữa, còn nhiều dịp để đền ơn đáp nghĩa.

Eddie gật đầu. Steve rất có tài khám phá ra các mưu mô thủ đoạn của giới bất lương, anh nổi tiếng có tài xoay xở không ai chối cãi được. Eddie muốn nói lời cảm ơn, nhưng anh không làm sao ngăn được nước mắt trào ra.

– Eddie, chuyện gì xảy ra thế? - Steve hỏi, giọng anh ta đã thay đổi.

– Chúng đã bắt cóc Carol-Ann, - Eddie cố gắng mới đáp được.

– Lạy Chúa, ai bắt?

– Nhóm của Patriarca.

Steve nhìn anh, vẻ kinh ngạc...

– Ray Patriarca à? Thằng làm nghề tống tiền à?

– Chúng đã bắt cóc cô ấy.

– Lạy Chúa, tại sao chúng bắt cóc cô ấy?

– Chúng muốn tôi cho chiếc thủy phi cơ hạ cánh xuống biển.

– Để làm gì?

Eddie lấy tay áo để lau mặt và cố lấy lại bình tĩnh.

– Trên máy bay có một nhân viên FBI và một tù nhân, thằng bất lương này tên là Frankie Gordino. Tôi nghĩ là thằng Patriana muốn giải thoát cho thằng này. Tom Luther, một hành khách trên máy bay ra lệnh cho tôi phải cho máy bay đáp xuống ngoài khơi bờ bể của bang Maine. Chúng sẽ ở đấy trên chiếc tàu thủy nhỏ chạy nhanh, và có cả Carol-Ann ở trên ấy. Chúng sẽ trao đổi với tôi, Carol-Ann với Gordino, và chúng sẽ đem Gordino đi. Steve gật đầu.

– Luther rất láu cá, hắn biết cách duy nhất để buộc anh phải hợp tác, là bắt cóc vợ anh.

– Đúng thế!

– Bọn khốn nạn!

– Steve, tôi muốn tóm cổ hết bọn chúng. Xin thề với anh là tôi muốn tự tay mình giết chết bọn chúng.

– Nhưng anh làm gì được?

– Tôi không biết. Bởi thế nên tôi mới gọi anh.

Steve cau mày.

– Giai đoạn nguy hiểm cho chúng là giai đoạn từ lúc chúng lên thủy phi cơ cho đến lúc chúng trở về xe hơi của chúng. Có thể cảnh sát nhận diện ra được xe hơi của chúng và phục kích chúng.

Eddie không tin thế.

– Làm sao cảnh sát nhận ra được xe hơi? Có thể đấy chỉ là một chiếc xe đậu gần bãi biển thôi.

– Thì chắc họ phải cố tìm cho ra chứ.

– Làm thế phiền lắm, Steve à. Rất có thể bị lầm lẫn lắm. Mà tôi cũng không muốn gọi cảnh sát... vì có thể sơ ý họ làm cho tính mạng của vợ tôi lâm nguy.

Steve gật đầu.

– Và có thể xe hơi của chúng đầu bên này hay bên kia biên giới, chúng ta phải báo cho cảnh sát Canada biết nữa. Chỉ trong vòng năm phút thôi là chúng tẩu thoát rồi không, biện pháp nhờ cảnh sát không được. Để cho Hải quân hay lính tuần duyên đảm trách việc này.

– Anh nói đúng, chúng ta hãy nhờ Hải quân thôi.

– Rất tốt. Giá mà tôi có thể thu xếp để có được một chiếc tàu tuần tra như chiếc này, chúng tôi sẽ chặn chiếc tàu nhỏ của chúng lại sau khi đã trao đổi tù nhân xong và trước khi Gordino cùng Luther vào được bờ.

– Làm được như thế là tốt, - Eddie nói, anh đã bắt đầu có hy vọng. – Nhưng làm sao có được tàu tuần tra? - Anh hoàn toàn không tin vào chuyện có được tàu tuần tra nếu không có lệnh cấp trên cho phép.

– Tôi tin tôi có thể thu xếp được. Dù sao thì lực lượng hải quân cũng phải đi tuần tra thường xuyên, họ phải sẵn sàng ứng chiến để phòng ngừa bọn Đức quốc xã tấn công vào Terre Neuve sau khi chúng chiếm Ba Lan. Người ta đã điều động một chiếc rồi... Người làm công việc này là bố của Simon Green-boume... Anh nhớ Simon chứ?

– Đương nhiên là nhớ. - Eddie nhớ anh chàng hơi điên điên khùng khùng cứ nhậu bia vào là tính tình bất thường. Anh ta luôn luôn gây chuyện phiền phức, nhưng cũng luôn luôn vô hại, vì bố anh ta là Đô đốc Hải quân.

– Một hôm, - Steve nói tiếp, - Simon đã hành động quá đáng. Anh ta đã gây hỏa hoạn trong một quán rượu,ở Pearl City, làm hư hỏng hết phân nửa đồ đạc trong quán. Chuyện này dông dài lắm, nhưng tôi đã giúp anh ta khỏi ở tù, và bố anh hứa sẽ biết ơn tôi mãi mãi. Tôi tin thế nào ông ta cũng giúp cho tôi việc này.

Eddie nhìn chiếc tàu mà Steve vừa đi đến. Đấy là chiếc săn tìm tiềm thủy đỉnh lâu đã hai mươi năm, lườn tàu bằng gỗ, nhưng trang bị đại bác 81 ly, đại liên nòng 23 ly và lựu đạn chống tiềm thủy đỉnh. Chiếc tàu sẽ làm cho bọn vô lại đi ca nô máy khiếp sợ. Nhưng chiếc tàu có vẻ hùng hậu quá. Anh lo sợ nói:

– Nếu chúng thấy chiếc tàu, thế nào chúng cũng nghi ngại, đoán có chuyện nguy hiểm đang chờ chúng.

Steve lắc đầu.

– Tàu sẽ ẩn tránh đâu đó trong vũng. Các thiết bị chỉ cao hơn mực nước chưa đầy hai mét, sẵn sàng tấn công.

– Nguy hiểm đấy, Steve à.

– Này nhé, nếu chúng thấy có tàu tuần tra Hải quân chúng sẽ làm gì... hủy bỏ kế hoạch đi à?

– Chúng có thể làm hại Carol-Ann.

Steve định cãi lại, nhưng anh ta đổi ý. Anh nói:

– Quả vậy. Có thể có chuyện không hay xảy đến... Anh là người duy nhất có quyền quyết định có nên làm liều như thế hay không?

Eddie biết Steve nói thế là nói nung với anh. Anh gắt gỏng hỏi:

– Anh cho là tôi mất nhuệ khí, phải không?

– Phải. Nhưng đấy là quyền của anh.

Eddie nhìn đồng hồ.

– Trời đất, tôi phải quay về phòng làm việc. - Anh phải quyết định. Steve đã đề nghị kế hoạch rất hay, có thể thực hiện được, và bây giờ là lúc Eddie phải chấp nhận hay từ chối.

Steve nói tiếp:

– Còn một chuyện nữa mà có lẽ anh không nghĩ đến. Có thể chúng sẽ lừa anh đấy.

– Tại sao chúng làm thế?

Anh ta nhún vai.

– Tôi không biết tại sao, nhưng khi chúng đã lên thủy phi cơ, thì anh sẽ khó mà thương thảo với chúng được. Chúng có thể không những dẫn Gordino đi mà chúng còn mang theo cả Carol-Ann nữa.

– Tại sao chúng làm thế?

– Để bảo đảm anh không dám thông báo cho cảnh sát biết trong một thời gian.

– Chó thật! - Eddie thốt lên, rồi anh tự nhủ, ý kiến của anh ta rất xác đáng.

Anh đã chửi bới thậm tệ thế nào chúng cũng không tin anh.

Anh đuối lý rồi. Anh phải chấp nhận kế hoạch của Steve thôi.

Anh nghĩ nếu mình sai lầm, xin Chúa tha thứ cho.

– Được rồi, - anh nói, - chúng ta thực hiện kế hoạch ấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3