Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 22 - Phần 1
Chương 22
Margaret thức dậy, cô nghĩ: hôm nay mình phải nói cho bố biết.
Phải mất một lát cô mới nghĩ ra những điều cô sẽ nói với bố cô. Cô sẽ không sống với gia đình ở Connecticut, mà cô sẽ rời bỏ gia đình, tìm chỗ ở riêng để kiếm việc làm.
Dĩ nhiên sẽ có lắm chuyện phiền phức.
Cô cảm thấy bàng hoàng lo sợ và xấu hổ. Cô thường có cảm giác này mỗi khi cô khinh bỉ bố. Cô tự nhủ mình mười chín tuổi rồi, mình là phụ nữ rồi. Đêm qua mình đã say sưa làm tình với một thanh niên tuyệt vời. Tại sao mình còn sợ bố?
Cô không hiểu tại sao bố cô giữ hai chị em cô, Elizabeth và cô, trong nhà như cảnh cá chậu chim lồng thế này. Có thể nói ông biến hai cô con gái thành những thứ trang hoàng vô dụng. Mỗi lần ông nghe hai chị em muốn hoạt động giống mọi người, như đi học bơi hay đi xe đạp, là ông có thái độ ngăn cấm một cách rất thô bỉ. Đối với ông, việc chi tiêu vào áo quần trang điểm không thành vấn đề, nhưng không bao giờ ông ta để cho hai cô tự do vào một tiệm sách để mua các thứ mình thích.
Không phải cô chỉ đau đớn trước cảnh tương lai mờ mịt mà thôi. Cô còn đau đớn vì cách bố cô la mắng cô, đau đớn trước thái độ giận dữ và khinh bỉ của ông, đau đớn khi thấy mặt ông đỏ gay vì tức giận, hung hăng.
Thường cô cố dùng mưu mẹo để thắng được bố, nhưng những trường hợp như thế này thật hiếm hoi, vì cô rất sợ thình lình ông bắt gặp, như thấy cô đang chơi với những đứa bé “con nhà dân dã” trong làng hay tìm thấy trong phòng cô cuốn Nỗi Ba đào của Evangeline, của Elinor Glyn, cuốn sách cô rất thích đọc nhưng bị bố cấm đoán.
Cô nếm được mùi đời, thường là tình cờ do sự giúp đỡ của người khác. Monica đã giúp cô hưởng khoái lạc xác thịt ban đầu. Percy dạy cho cô cách bắn súng. Digby, tài xế, dạy cho cô lái xe. Có lẽ bây giờ Harry Marks và Nancy Lenehan sẽ giúp cô được sống tự do.
Cô đã cảm thấy mình khác rồi. Cô cảm thấy tứ chi ê ẩm dễ chịu như đã lao động vất vả suốt ngày. Nằm dài trên giường, cô đưa tay xoa bóp khắp cơ thể mình. Từ khi trưởng thành đến giờ, cô tự xem mình như người không được may mắn, nên cô thương mến thân thể cô. Hình như Harry cho rằng thân hình cô tuyệt vời.
Nằm sau bức màn che giường, cô nghe những tiếng động nho nhỏ bên ngoài.
Có lẽ mọi người đã dậy rồi. Cô nhìn qua khe hở của bức màn. Nicky, người tiếp viên mập mạp, đang tháo giường ở phía trước mặt cô, giường của bố mẹ cô, anh biến những chiếc giường thành ghế nệm dài. Chắc anh ta đã làm xong giường của Harry và ông Membury. Harry ăn mặc chỉnh tề đang nhìn qua cửa sổ, vẻ trầm tư.
Bỗng cô thấy xấu hổ, liền vội vàng kéo kín màn lại sợ anh thấy. Cũng kỳ thật, mới cách đây mấy giờ, hai người rất thân mật, thế mà bây giờ cô thấy bối rối. Cô tự hỏi không biết những người khác đầu rồi. Chắc Percy đã lên bờ với bố, bố cô là người có thói quen dậy rất sớm. Mẹ thường không năng nổ vào buổi sáng, chắc bây giờ bà đang ở trong phòng vệ sinh. Cô không thấy ông Membury ở đâu hết.
Margaret nhìn qua cửa sổ. Trời sáng trợt rồi. Chiếc thủy phi cơ đậu trong vũng bên cạnh một thị trấn nhỏ, có cánh rừng thông bao quanh. Cảnh vật thật yên tĩnh. Cô nằm duỗi thẳng tay chân, nhớ lại từng chi tiết cảnh tượng xảy ra đêm qua, cô sắp xếp các chi tiết cho có thứ tự như sắp xếp các bức ảnh trong cuốn album. Cô nghĩ cô đã thật sự mất trinh vào tối qua. Trước đây, khi làm tình với Ian, hai người chỉ làm chớp nhoáng vội vàng vì khó khăn, và cô cảm thấy như một đứa bé phạm tội muốn bắt chước trò chơi của người lớn. Đêm qua, Harry và cô đã hành xử như người lớn, người này hưởng lạc trên cơ thể người kia. Anh tỏ ra kín đáo nhưng tích cực tham gia làm tình; rụt rè nhưng không bối rối; dè dặt nhưng không vụng về. Cô nhủ thầm, mình muốn làm nữa; làm nhiều nữa. Harry chỉ ngồi cách cô có hai bước, mặc chiếc áo màu xanh da trời, khuôn mặt xinh đẹp đang trầm tư. Bỗng cô muốn hôn anh. Cô ngồi dậy, khoác chiếc áo dài ngủ lên người, mở màn ra và lên tiếng:
– Chào Harry.
Anh giật mình như thể bị bắt gặp đang làm việc gì sai trái. Anh nhìn vào mắt cô, nhoẻn miệng cười. Cô cười với anh, cô có cảm giác như nụ cười sẽ không bao giờ tắt trên môi cô. Họ ngồi yên nhìn nhau, cười ngây ngô suốt một hồi lâu.
Cuối cùng Margaret nhìn xuống và đứng dậy.
– Xin chào tiểu thư Margaret, - anh tiếp viên lên tiếng chào cô và hỏi: – Cô uống cà phê chứ?
– Không xin cám ơn anh, Nicky. - Cô phải trang điểm cho lộng lẫy cái đã, cô đến phòng trang điểm bây giờ mà.
Cô mong Nicky rời khỏi buồng để cô hôn Harry, thế mà anh ta cứ nán lại, hỏi cô:
– Tôi sửa giường cô thành ghế dài nhé?
– Cứ tự nhiên, - cô đáp, lòng thất vọng. Cô lấy cái xách du lịch, nhìn Harry, ánh mắt luyến tiếc rồi ra ngoài.
Người tiếp viên kia, anh Davy, đang dọn bàn ăn sáng trong phòng khách. Cô chôm một trái dâu khi đi qua, lòng lo sợ. Cô đi dọc theo chiều dài chiếc máy bay. Phần lớn giường ngủ đã biến thành ghế nệm dài, hành khách đang uống cà phê, vẻ ngái ngủ. Cô thấy ông Membury đang nói chuyện rất hăng với ông nam tước Gabon, cô tự hỏi không biết cặp có bề ngoài tương phản nhau này có chuyện gì mà nói say sưa như vậy. Cô chú ý một lát mới nhận ra họ bàn về tin tức trên báo chí buổi sáng.
Cô vào phòng vệ sinh. Mẹ cô đang ngồi trước bàn trang điểm. Làm sao mình làm được những chuyện ấy nhỉ? Cô tự hỏi, lòng hốt hoảng khi đứng ở chỗ chỉ cách mẹ cô vài bước. Cô cảm thấy hai má nóng bừng. Cô buộc lòng phải lên tiếng:
– Chào mẹ, - cô ngạc nhiên khi nghe giọng mình thốt ra một cách bình thường.
– Chào con. Con có vẻ tươi tắn. Con ngủ ngon chứ?
– Rất ngon, - Margaret đáp và cô đỏ mặt thêm. Rồi bỗng cô nghĩ ra một ý mới lạ, cô nói:
– Con cảm thấy có tội vì ăn cắp trái dâu khi đi qua bàn ăn - Cô đi vào trong phòng riêng. Khi đi ra lại, cô mở đầy nước vào bồn rửa, tung nước vào mặt thật mạnh.
Cô buồn lòng vì phải mặc lại cái áo dài cô đã mặc hôm qua. Cô thích mặc áo mới thích bôi nhiều nước hoa. Harry thích thứ nước hoa cô dùng, anh biết cả tên nước hoa, Tosca. Anh là người đàn ông cô gặp đầu tiên có thể nhận ra tên nước hoa.
Cô chải tóc thật lâu. Cô phải trang điểm mái tóc cho thật đẹp mới được.
Mình phải chăm sóc bề ngoài cho thật đẹp, cô tự nhủ. Từ trước đến nay cô rất ít quan tâm đến vấn đề trang điểm, thế mà bây giờ bỗng nhiên cô thấy việc này rất quan trọng. Thế nào mình cũng phải sắm áo dài làm tăng nét đẹp để lôi cuốn sự chú ý của mọi người đến cặp chân dài của mình và mặc áo có màu sắc hài hòa với mái tóc màu hung và màu xanh của mắt. Áo cô mặc hôm nay có màu gạch, hợp với nước da của cô, nhưng không có eo. Bây giờ cô nhận ra cô phải mặc áo có độn vai và phải có thắt lưng, vóc dáng cô mới đẹp hơn lên được.
Riêng trang điểm, chắc mẹ cô phản đối ghê lắm.
– Con xong rồi, - cô vui vẻ nói.
Mẹ cô vẫn không thay đổi chỗ ngồi.
– Mẹ nghĩ chắc con nôn nóng trở về buồng để nói chuyện với ông Vandenpost.
– Đúng thế mẹ à, vì chẳng có ai nữa để nói chuyện, còn mẹ thì mẹ cứ mải mê vẽ phấn tô son.
– Con đừng có hỗn. Anh ta hơi có vẻ Do thái đấy.
Margaret nghĩ, dù sao anh ta cũng không theo hũ tục, cắt da qui đầu, và suýt nữa cô đã nói lên ý nghĩ ấy để giễu mẹ, nhưng cô chỉ phì cười thôi.
Mẹ cô bị chạm tự ái, bà nói:
– Không có gì đáng cười. Mẹ báo cho con biết là khi chúng ta đã xuống máy bay rồi, mẹ sẽ không cho phép con gặp anh ta nữa đâu.
– Mẹ sẽ sung sướng khi được biết con chẳng quan tâm đến việc này. - Quả đúng vậy, cô sẽ rời bỏ cha mẹ, cho nên việc cha mẹ cho phép hay không chẳng còn quan trọng nữa.
Mẹ cô nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.
– Tại sao mẹ cứ có cảm giác là con giấu mẹ điều gì đấy?
– Vì các bạo chúa không bao giờ tin tưởng ai hết.
Cô nghĩ, đáp như thế mới phải. Đáp xong, cô đi ra ngoài.
– Đừng đi, con à, - mẹ cô nói, mắt đầy lệ.
Phải chăng mẹ cô muốn nói đừng ra khỏi phòng hay đừng đi khỏi gia đình?
Bà có đoán ý đồ của Margaret không? Bà thường có linh cảm. Margaret không đáp...
Mẹ đã mất Elizabeth, mẹ không thể nào chịu đựng được cảnh mất thêm con nữa...
– Đấy là lỗi của bố! - Margaret nói lớn. Bỗng cô muốn khóc. - Mẹ không cản được bố đừng hành động quá khủng khiếp ư?
– Con không biết mẹ đã cố gắng cản bố con à?
Margaret bối rối, mẹ cô chưa biết bố cô có những hành động sai trái. Bà đáp.
Giọng rầu rĩ:
– Nếu bố con như thế cũng không phải lỗi của mẹ. Con đừng có khiêu khích bố con làm gì.
– Mẹ muốn nói, lúc nào cũng phải chiều theo bố chứ gì.
– Tại sao không làm thế? Con chỉ gắng cho đến khi lấy chồng thôi.
– Nếu mẹ cương quyết chống lại bố, bố sẽ không cư xử như thế đâu. - Mẹ cô lắc đầu buồn bã.
– Mẹ không thể đứng vào phe với con để chống lại bố con, con à. Ông là chồng của mẹ mà.
– Nhưng bố con sai lầm.
– Không nghĩa lý gì hết. Khi con có chồng, con sẽ hiểu.
Margaret thấy nghẹn họng.
– Thế là không công bằng.
– Không lâu đâu con à. Mẹ chỉ yêu cầu con nhượng bộ ông thêm một thời gian nữa. Khi con đến hai mươi mốt tuổi, tình hình sẽ khác, ngay cả khi con chưa lấy chồng, mẹ hứa với con như thế. Mẹ biết làm thế khó khăn đấy, nhưng mẹ không muốn ổng cũng từ bỏ con như Elizabeth tội nghiệp.
Margaret nhận ra rằng nếu hai mẹ con làm mặt lạnh với nhau, thế nào cô cũng đau khổ như mẹ cô. Cô nói:
– Mẹ à, con cũng không muốn như thế. - Cô bước đến chỗ mẹ cô ngồi. Mẹ cô dang hai tay ra. Hai mẹ con lúng túng ôm lấy nhau. Margaret thì đứng còn mẹ cô ngồi.
– Con hãy hứa với mẹ, đừng gây gổ gì với bố con, - bà năn nỉ.
Bà có vẻ rất buồn đến nỗi Margaret muốn hứa với bà, nhưng có cái gì đã giữ cô lại và cô chỉ nói:
– Con sẽ cố, mẹ à. Con sẽ cố gắng làm thế.
Mẹ cô buông cô ra, nhìn cô. Margaret đọc được trên mặt bà nét buồn chịu đựng.
– Dù sao mẹ cũng cảm ơn con. Không có gì để nói nữa.
Margaret đi ra.
Khi cô vào buồng, Harry đứng lên. Cô quá bị dao động đến nỗi quên hết giữ gìn ý tứ, cô ôm choàng lấy cổ anh. Sau một lát ngần ngại, anh ôm siết cô vào lòng, hôn lên tóc cô. Cô liền cảm thấy dễ chịu hơn.
Mở mắt ra, cô bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của ông Membury, ông ta đã về ngồi lại vào chỗ của mình. Mặc dù không ngán, nhưng cô cũng gỡ tay Harry ra rồi hai người sang ngồi xuống ở phía bên kia buồng.
– Chúng ta phải vạch ra kế hoạch, - Harry nói. - Có lẽ bây giờ là cơ hội cuối cùng nói chuyện với nhau.
Margaret biết mẹ cô sắp về buồng, cũng như bố cô và Percy, và sau đó Harry và cô khó mà ngồi riêng được với nhau. Cô lo sợ khi nghĩ đến lúc hai người phải chia tay nhau ở cảng Washington và không bao giờ gặp nhau được nữa. Cô thì thào nói:
– Nói mau cho em biết em sẽ tìm gặp anh ở đâu?
– Anh không biết... anh chưa định ở đâu hết. Nhưng em đừng lo, anh sẽ tìm gặp em. Em sẽ đến trọ ở khách sạn nào?
– Ở khách sạn Waldorf. Tối nay anh điện thoại đến cho em chứ? Phải gọi nhé!
– Đừng lo, dĩ nhiên là anh sẽ gọi. Anh sẽ xưng là ông Marks. - Giọng nói bình tĩnh của Harry làm cho Margaret thấy mình ngốc nghếch... và còn ích kỷ nữa. Cô chỉ nghĩ đến mình.
– Anh sẽ ngủ đêm ở đâu?
– Anh sẽ tìm một khách sạn nhỏ.
Bỗng một ý nghĩ nảy ra trong óc cô:
– Như thế sẽ tiện cho anh lẻn vào phòng em ở Waldorf phải không?
Anh cười.
– Em nói thật chứ? Em thừa biết thế nào anh cũng làm thế.
– Thường khi, em phải ngủ chung phòng với chị em, nhưng bây giờ thì chắc em ngủ một mình.
– Ồ, vậy anh phải nhanh chân đến phòng em mới được. - Cô biết anh rất thích cuộc sống sang trọng và cô muốn làm cho anh sung sướng. Anh còn mơ ước gì nữa?
– Chúng ta sẽ gọi trứng chưng và rượu sâm banh.
– Anh sẽ muốn ở lại đấy luôn mất.
Bỗng cô sực nhớ đến thực tế.
– Bố mẹ em chỉ ở lại đấy ít hôm rồi về sống ở nhà ông ngoại em tại Connecticut. Cho nên em phải tìm một chỗ trú ngụ.
– Chúng ta sẽ cùng tìm, - anh nói. - Có thể chúng ta tìm phòng trong cùng một nhà trọ.
– Thật không? - Cô rất phấn khởi. Họ sẽ có phòng ở trong cùng một nhà trọ!
Đấy là điều cô mong muốn. Tiếp tục gặp nhau mà không đính hôn vội.
Như thế sẽ có cơ hội tìm hiểu anh nhiều hơn và tiếp tục ngủ với anh. Nhưng có điều trở ngại.
– Nếu em làm việc cho bà Nancy Lenehan, thì chắc em sẽ đến ở tại Boston.
– Có lẽ anh cũng sẽ đi Boston với em.
– Thật không?
– Ở đâu cũng như nhau thôi. Chỗ ấy ở đâu?
– Ở Nouve Angleterre.
– Ở đấy chắc giống bên nước Anh chứ gì?
– Em nghe dân ở đấy chuộng thời trang lắm.. – Thế sẽ làm cho anh nhớ quê hương.
– Chúng ta sẽ thuê loại phòng như thế nào? – Cô hớn hở hỏi. - Em muốn nói giá phòng là bao nhiêu và phòng ra sao?
Anh cười đáp:
– Em sẽ chỉ có một phòng duy nhất, và nội việc trả tiền chừng ấy thôi em cũng phải hết sức vất vả. Nếu phòng trọ ở đấy mà giống bên Anh, thì đồ đạc trong phòng rất ít và chỉ có một cửa sổ thôi. Nếu gặp may, có thể phòng có cái bếp ga hay bếp điện để nấu nước pha cà phê. Em sẽ dùng buồng tắm chung với mọi người trong nhà.
– Còn nhà bếp?
Anh lắc đầu.
– Em sẽ không có cách gì để có nhà bếp được. Bữa ăn trưa sẽ là bữa ăn nóng duy nhất trong ngày. Khi em về nhà, em sẽ uống tách trà, ăn miếng bánh ngọt, hay là nếu em có lò nướng bánh, em sẽ nướng bánh mì mà ăn.
Cô biết anh nói thế để cô chuẩn bị tinh thần trước một tương lai đầy khó khăn gian khổ, nhưng cô lại cảm thấy những chuyện anh vừa nói hoàn toàn rất lãng mạn. Cứ nghĩ đến việc tự mình pha trà và nướng bánh mì khi nào thấy thích, trong một căn phòng nhỏ riêng rẽ của mình, mà không cần đến cha mẹ, không cần đến tôi tớ là cô thấy tuyệt vời. Cô hỏi:
– Chủ nhà có ở với mình tại đấy không?
– Thỉnh thoảng. Nếu họ ở chung với mình thì càng tốt, vì họ sẽ giữ gìn nhà cửa tươm tất, tốt đẹp; nhưng họ lại chỏ mũi vào chuyện riêng tư của mình. Nhưng nếu chủ nhà ở chỗ khác, nhà cửa thường dễ bị xuống cấp, hệ thống nước trong nhà hư hỏng, từng tróc sơn, mái nhà dột, đại loại là như thế.