Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 22 - Phần 2
Margaret tuy biết rất ít về cuộc đời, nhưng những điều mà Harry vừa nói không làm cho cô nản chí, trái lại cô thấy say sưa thích thú. Trước khi hỏi thêm những câu hỏi khác, hành khách và phi hành đoàn đã lên máy bay lại. Mẹ trở về chỗ chậm hơn một chút, trông bà xanh xao nhưng đẹp. Margaret cảm thấy thương mẹ. Nhớ lại câu chuyện vừa rồi với bà, cô nhận thấy việc đi tìm cuộc sống độc lập của mình cô đã gây ra nhiều buồn phiền cho mẹ.
Thường khi cô không ăn sáng nhiều, nhưng hôm nay cô thấy đói. Cô nói với Harry:
– Em thích ăn trứng rán với thịt heo. Phải ăn nhiều mới đã. - Cô bắt gặp ánh mắt của Harry, cô nghĩ mình đói là vì cô đã làm tình suốt đêm. Cô cố mỉm cười.
Như đọc được ý nghĩ của cô, anh vội quay mắt nhìn đi chỗ khác.
Mấy phút sau, thủy phi cơ cất cánh. Đấy là lần thứ ba, Margaret có cảm giác nao nao kỳ lạ, nhưng cô không sợ.
Cô lại nghĩ đến câu chuyện cô vừa nói với Harry. Anh muốn đi Boston, với cô! Mặc dù anh đẹp, dễ thương và chắc đã trải qua nhiều cuộc tình, nhưng anh có vẻ đã mê mẩn cô. Anh tỏ ra sẵn sàng ở lại với cô. Dĩ nhiên chuyện giữa cô với anh xảy ra quá tình cờ, quá đột ngột, nhưng cô nghĩ Harry trung thành với cô. Cô hy vọng tương lai của cô sẽ rất tươi sáng, cô sẽ có tự do, độc lập và tình yêu.
Vừa khi máy bay đạt tốc độ đường trường, người ta mời hành khách đến phòng khách để ăn điểm tâm, và Margaret là người hăm hở đầu tiên. Tất cả đều ăn dâu tây với kem, chỉ trừ Percy, cậu ta ăn bánh xốp bột lúa mạch. Bố uống sâm banh, ăn dâu tây. Margaret còn ăn bánh mì nóng phết bơ nữa. Bỗng cô bắt gặp ánh mắt của bà Nancy Lenehan nhìn cô. Một Nancy đẹp đẽ, chải chuốt như hôm qua, với chiếc áo trong bằng xoa màu xanh nước biển thay cho chiếc màu xám; bà ta đang đợi cho cháo yến mạch nguội. Bà ta gật nhẹ đầu ra dấu gọi Margaret đến rồi nói nhỏ:
– Tôi vừa nhận được cuộc điện thoại rất quan trọng ở Botwood. Hôm nay tôi sẽ thắng người em trai của tôi. Cô cứ xem như cô đã có việc làm rồi.
Margaret hớn hở đáp:
– Ồ, cám ơn bà!
Nancy đưa cho cô tấm danh thiếp.
– Khi nào cô đã sẵn sàng đi làm, cô cứ điện thoại cho tôi.
– Tôi sẽ gọi! Chỉ vài ngày nữa thôi! Cảm ơn bà!
Nancy để ngón tay lên môi, nháy mắt với cô.
Margaret trở về chỗ ngồi, lòng hân hoan vô cùng. Cô hy vọng bố cô không để ý gì hết, cô không muốn ông hỏi han lôi thôi. Nhưng ông đang cúi đầu chăm chú ăn chứ không quan tâm đến gì hết.
Vừa ăn, cô vừa nghĩ rằng sớm muộn gì cô cũng phải nói cho ông biết. Mẹ đã van cô đừng đụng độ với bố, nhưng việc này không thể tránh khỏi. Cô đã nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng bây giờ cô không cần phải làm thế. Cô tuyên bố trắng ra cho bố cô nghe cô sẽ ra đi, cô đã có chỗ ở, cô có bạn bè giúp đỡ.
Thủy phi cơ là nơi lý tưởng nhất để cô chạm trán với bố, cũng như Elizabeth đã chọn tàu hỏa vậy. Trước mắt mọi người, bố buộc lòng phải kiềm chế mình.
Nếu cô đợi về khách sạn rồi, khi đã vào phòng, sẽ có nhiều chuyện làm cho cô khó nói.
Khi nào thì cô sẽ nói với ông? Tốt hơn hết là nên nói nhanh cho rồi, sau bữa điểm tâm có sâm banh, thế nào ông cũng vui vẻ nhất đời. Sau đó, khi trời đã trưa, ông uống rượu mạnh vào, thế nào ông cũng dễ nổi cáu.
Percy đúng dậy, nói:
– Con đi lấy thêm bánh xốp.
– Ngồi xuống. - Bố nói. - Người ta sẽ mang thịt heo đến cho con. Con đã ăn nhiều đồ tào lao này rồi. - Không biết sao ông ta không ưa bánh xốp như thế.
– Con còn đói. - Percy đáp, rồi bỏ ra ngoài khiến cho Margaret quá đỗi ngạc nhiên.
Hành động cứng đầu của cậu đã làm cho bố cô sửng sốt. Mẹ đành nhìn vào quãng trống trước mắt. Mọi người đợi Percy quay về. Một lát sau, cậu ta quay về với một dĩa đầy bánh bột, cậu ngồi xuống ăn. Bố nói:
– Bố cấm con ăn những thứ đó.
– Bao tử của con khác bao tử của bố, - Percy đáp và cứ ăn tiếp.
Bố định đứng dậy, nhưng bỗng Nicky đến đưa cho ông đĩa xúc xích với thịt heo và trứng luộc. Margaret cứ tưởng ông sẽ ném cái đa vào mặt Percy, nhưng không, ông đói rồi, nên ông lấy dao nĩa lên và nói với Nicky:
– Mang đến cho tôi mù tạt của Anh.
– Thưa ông, chúng tôi không có thức ăn ấy.
– Không có mù tạt à? - Bố giận dữ hỏi. - Bộ anh nghĩ tôi phải ăn xúc xích không có mù tạt sao?
Nicky có vẻ hốt hoảng...
– Thưa ông, tôi xin lỗi... Chưa hề có ai yêu cầu tôi thứ ấy hết. Nhưng tôi tin chắc trong chuyến bay sau, chúng tôi sẽ có.
– Hiện nay thì chưa có, phải không?
– Dạ phải. Xin lỗi ông.
Bố càu nhàu rồi ăn thịt heo. Ông đã trút cơn giận lên đầu người tiếp viên và Percy thoát nạn. Margaret đành chờ đợi dịp thuận tiện khác.
Nicky đã đem món trứng chiên với thịt heo hun khói cho cô, cô ngấu nghiến ăn. Cuối cùng chắc bố cũng bớt giận? Sau khi thất vọng về các tham vọng chính trị, tiếp đến là chiến tranh, cảnh lưu đày, sự chống đối của cô con gái đầu lòng, có lẽ ông đã thấm đòn mà tỉnh ngộ, bớt hung hăng.
Cô thấy chưa bao giờ thuận lợi như bây giờ.
Cô ăn điểm tâm xong và đợi cho những người khác ăn xong. Cô đợi người tiếp viên dọn bàn và đợi cho bố uống xong cà phê. Rồi cô không có gì để đợi nữa.
Cô đến ngồi ở ghế dài, bên cạnh mẹ và hầu như ngay trước mặt bố. Cô hít vào một hơi dài và nói:
– Bố, con có chuyện nói với bố. Con hy vọng bố sẽ không tức giận.
Mẹ nói nhỏ:
– Ồ đừng...
– Có chuyện gì đấy? - Bố hỏi.
– Con đã mười chín tuổi mà chưa làm được gì để nuôi thân. Bây giờ đã đến lúc con phải bắt đầu mới được.
– Trời đất ơi, tại sao phải làm?
– Con thích được sống tự lập.
Mẹ cô trả lời:
– Có hàng triệu cô gái làm việc trong xí nghiệp, nhà máy, và văn phòng rất muốn được sống vào chỗ của con.
– Con biết thế, mẹ à. - Margaret cũng biết là mẹ cô nhảy vào nói với cô để cho bố khỏi can thiệp vào. Nhưng chuyện này không giữ được lâu.
Mẹ nhận thấy thế, nên bà vội vàng. Nhân nhượng, bà nói tiếp liền:
– Nhưng mẹ thấy con quyết định sống tự lập, nên mẹ hy vọng ông ngoại con có thể kiếm chỗ làm cho con ở nơi nào đấy mà ông con quen biết...
– Con đã có việc làm rồi.
Nghe cô nói thế, bà sửng sốt kinh ngạc. Bà hỏi:
– Việc ở Mỹ à? Làm sao con kiếm được?
Margaret không muốn nói cho bố mẹ biết về chuyện của bà Nancy Lenehan. Có thể họ sẽ đến gặp bà ta, sinh chuyện với bà, và công việc có cơ hỏng bét.
– Công việc đã được thu xếp. - cô bình tĩnh đáp.
– Việc gì thế?
– Trợ lý giám đốc phòng thương vụ của một xưởng giày.
– Ổ, mẹ van con, đừng kỳ cục như thế.
Margaret cắn môi. Tại sao mẹ cô có thái độ khinh bỉ công việc này như thế?
– Con thấy chẳng có gì kỳ cục hết. Mẹ phải hãnh diện về con thì hơn. Con đã tự mình tìm việc làm, không cần sự giúp đỡ của mẹ, của bố và của ông ngoại, mà nhờ vào tài riêng của con. - Có lẽ nói như thế mọi việc cũng chưa yên, nhưng Margaret sẽ không nói thêm nhiều chi tiết nữa.
– Nhà máy ấy ở đâu? - Mẹ hỏi.
Lần đầu tiên bố xen vào:
– Nó không thể làm việc trong nhà máy, thế đấy.
– Con sẽ làm việc ở phòng thương vụ, chứ không làm trong nhà máy. Và nhà máy ở tại Boston.
– Vậy thì con chịu rồi, - mẹ nói. - Con sẽ ở tại Standford. Chứ không ở Boston.
– Không, mẹ à. Con sẽ ở tại Boston.
Mẹ mở miệng định nói gì đấy nhưng rồi bà đổi ý bà biết bà đang đứng trước một thực tế mà bà không dễ gì lẫn tránh được. Bà ngồi im lặng một hồi, rồi hỏi:
– Con nói thế nghĩa là sao?
– Nghĩa là con sẽ rời bỏ gia đình, đến sống ở Boston trong một căn phòng người ta cho thuê để đi làm việc.
– Ồ, thế thì quá ngốc!
Margaret nổi nóng, cô nói:
– Mẹ đừng có nói như thế! - Giọng nói của cô tức giận khiến cho mẹ rùng mình và Margaret thấy ân hận. Cô bèn dịu giọng nói tiếp::
– Con chỉ làm những việc mà đa số các thiếu nữ cùng lứa tuổi với con làm thôi.
– Có lẽ cùng tuổi, nhưng không cùng giai cấp với con.
– Tại sao phải có sự khác biệt đó?
– Tại vì thật vô ích khi lăn xả vào một công việc ngu ngốc để lĩnh một đô la một tuần và sống trong căn nhà mà bố con phải trả 100 đô la mỗi tháng.
– Con không muốn bố trả tiền nhà cho con.
– Vậy con sẽ ở đâu?
– Con đã nói cho mẹ biết rồi, con ở trong nhà cho thuê.
– Thế thì tởm quá! Tại sao phải thế?
– Con để dành tiền cho đến khi con mua được vé tàu về Anh, và con sẽ đầu quân vào lực lượng Nữ quân nhân. Bố cất tiếng nói:
– Mày ăn nói tầm bậy rồi.
Margaret bị chạm tự ái.
– Con nói tầm bậy ở chỗ nào, bố?
Mẹ nói xen vào:
– Đừng, đừng đi...
Margaret không để cho bà nói tiếp:
– Con nói con sẽ làm nhân viên đi giao dịch, sẽ pha cà phê, trả lời điện thoại. Con nói con sẽ ở trong một căn phòng chỉ có bếp ga và tắm chung phòng với những người ở thuê khác. Con nói con không thích cảnh nghèo khổ... nhưng con rất sung sướng vì được tự do.
– Mày chẳng biết gì ráo, - bố cô nói với giọng khinh bỉ. - Tự do à? Mày sẽ như con thỏ được thuần hóa thả trong cũi chó. Để tao nói những điều mày không biết cho mà nghe: Mày không biết mày được sống nuông chiều suốt cuộc đời. Thậm chí mày cũng không đi học nữa...
Câu nói bất công phi lý của ông làm cho cô trào nước mắt, khiến cô đáp lại:
– Nhưng con muốn đi học, chỉ tại bố ngăn cản không cho con đi?
Ông tảng lờ không để ý đến câu phản đối của cô, và nói tiếp:
– Mày luôn có người giặt giũ áo quần, nấu nướng cho mày ăn, có tài xế lái xe cho mày đi đâu mày muốn, người ta gọi trẻ con đến nhà chơi với mày, và mày không hề nghĩ đến chuyện tất cả đều được thu xếp...
– Con biết chứ!
– Rồi bây giờ mày muốn sống một mình! Tao cá với mày là mày không biết đến giá một ổ bánh mì là bao nhiêu.
– Rồi con sẽ biết thôi.
– Mày chưa bao giờ đi xe đò, chưa bao giờ ngủ một mình trong nhà. Mày không biết lên giây đồng hồ, không biết gài bẫy chuột, rửa chén, luộc cái trứng... Rồi mày biết luộc trứng không?
– Nếu con không biết thì lỗi tại ai? – Margaret hỏi, mắt đầm đìa lệ.
Ông nói tiếp không thương tiếc, mặt lộ vẻ khinh bỉ và giận dữ:
– Mày sẽ làm việc được trong văn phòng phải không? Mày pha trà được không? Mày không biết người ta pha trà như thế nào phải không? Mày chưa bao giờ thấy cái tủ để hồ sơ, chưa bao giờ mày ở một chỗ từ 9 giờ sáng cho đến 6 giờ chiều. Mày sẽ buồn chán và bỏ đi mà thôi. Mày sẽ làm không đến một tuần.
Ông đã nói toạc ra những điều mà Margaret lo sợ trong lòng, càng nghe cô càng bối rối thêm. Lòng lo sợ, cô tự nhủ có lẽ ông nói đúng. Có lẽ cô không sống một mình được, có lẽ cô sẽ bị đuổi việc thôi. Lời lẽ quá tàn nhẫn của bố đã làm tiêu tan giấc mộng của cô như sóng biển phá tan cái lâu đài bằng cát, khiến cho cô nghĩ rằng những điều cô lo sợ e rồi sẽ trở thành sự thật mất.
Cô nghe giọng nói của Harry thốt lên:
– Thế là quá rồi...
– Cứ để cho ông nói tiếp, - cô nói với anh. Đây là cuộc chiến đấu mà Harry không thể nhảy vào tham dự được.
Mặt đỏ nhừ, bố vung tay múa chân nói tiếp, giọng giận dữ càng lúc càng lớn:
– Boston à, mày phải biết đấy không phải như cái làng Oxenford đâu. Dân chúng ở đấy không giúp đỡ nhau. Mày sẽ lâm bệnh và mày sẽ bị bọn thầy thuốc lai giống đầu độc. Mày sẽ bị bọn Do thái bóc lột và sẽ bị bọn da đen hãm hiếp ngoài đường. Còn việc mày có ý định đầu quân vào quân đội...
– Hàng ngàn cô gái đã gia nhập Nữ quân nhân, - Margaret nói, nhưng giọng cô nho nhỏ yếu đuối.
– Không phải những cô gái như mày, - ông đáp.- Mà những cô lực lượng thức dậy thật sớm để đánh bóng sàn nhà, nhưng không phải những đứa được nuông chiều... Bây giờ mày lăn xả vào vòng nguy hiểm, ai chăm sóc cho mày... Mày sẽ suy sụp ngay!
Cô nhớ những chuyện xảy ra trong đêm trời tối - nhớ sự hốt hoảng, nhớ cảnh thất vọng tái tê trước hoàn cảnh bất ngờ - và cô thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng tình hình chắc sẽ không như thế nữa. Ông đã cố tình biến cô thành một người bất lực, sống phụ thuộc vào gia đình, bây giờ cô quyết tháo gông ra, sống tự lập, cho dù phải gặp bao cảnh gian truân khổ ải.
Hai mắt bố cô trợn tròn như muốn văng ra khỏi hốc mắt, rơi xuống đĩa, miệng nói lớn:
– Mày không làm trong văn phòng nổi một tuần đâu, mày cũng không ở trong lực lượng Nữ quân nhân nỗi một ngày. Mày quá mềm yếu. - Ông kết luận, vẻ hài lòng ra mặt.
Harry đến ngồi bên cạnh Margaret. Anh lôi khăn tay trong túi ra, nhẹ lau hai má ướt, của cô.
– Còn anh, - bố nói tiếp, - chàng công tử bột...
Harry liền vùng đứng lên như thể muốn nhảy vào ngài Oxenford.
– Tôi cấm ông nói với tôi cái giọng đó. Tôi không phải con gái, tôi là thanh niên vững vàng, nếu ông sỉ nhục tôi lẩn nữa, tôi sẽ đấm vào mặt ông đấy.
Bố im lặng.
Harry quay lại, đến ngồi bên cạnh Margaret.
Cô bối rối nhưng đồng thời cũng hân hoan. Bố cô hầm hè, mỉa mai nhiếc mắng cô, làm cho cô khóc, nhưng ông đã thất bại, thế nào cô cũng ra đi.
Còn nỗi ngờ vực mà ông đã cô gieo vào lòng cô, nỗi lo sợ sẽ bị thất bại và suy sụp do ông khuấy lên vào giây phút cuối cùng này, thế nào cô cũng sẽ vượt qua. Cô thề với lòng mình: mình sẽ vượt qua mọi thử thách. Mình không mềm yếu, mình sẽ chứng minh cho mọi người thấy.
Cô ngước mắt nhìn lên. Bố đang nhìn qua cửa sổ máy bay, vẻ nham hiểm.
Không có dấu hiệu gì cho thấy ông đã thất bại. Ông đã xua đuổi Elizabeth. Bây giờ ông muốn trả thù Margaret như thế nào đây?