Trên Chuyến Bay Đêm - Chương 27 - Phần 2

Nàng không nhảy qua được mặt phẳng.

Nàng hét lên một tiếng hãi hùng, người níu vào sợi dây neo, hai chân hỏng trong không khí. Eddie không thể làm gì được, chỉ còn việc nhìn chiếc ca nô tụt xuống dưới xa, còn Carol-Ann văng ra xa khỏi mặt phẳng.

– Níu cho chặt! - Eddie hét lên - Em sẽ nhô lên lại! - Anh chuẩn bị nhảy xuống nước để cứu vợ nếu nàng thả tay ra. Nhưng Carol níu cứng vào sợi dây neo, sóng nâng sợi dây lên và nàng theo dây neo lên. Lên đến ngang tầm mặt phẳng, nhưng không chạm tới. Eddie quì xuống, cố chụp lấy hai chân vợ khi nàng nhô lên. Vì với tay không thấu, cho nên suýt nữa anh mất thăng bằng rơi xuống biển. Sóng lại đưa Carol ra xa, nàng thất vọng thét lên.

– Đừng đưa người đi, - Eddie la lên. - Em đừng đưa người khi sóng nâng em lên.

Carol nghe theo lời anh. Anh thấy nàng nghiến răng để chống lại sự đau đớn ở hai cánh tay vì níu cứng vào sợi dây, nhưng nàng đã làm theo lời anh được nàng đung đưa từ sau ra trước khi sóng nâng nàng lên cao. Eddie quì xuống, chụp lấy mắt cá chân vợ. Nàng không mang vớ. Anh kéo nàng đến gần và năm được thêm mắt cá chân kia, nhưng hai chân Carol vẫn không chạm vào mặt phẳng. Chiếc ca nô lên cao rồi bắt đầu tụt xuống. Carol-Ann lại hét lên. Eddie vẫn nắm hai mắt cá chân nàng. Chính khi ấy Carol-Ann thả sợi dây neo ra.

Anh đem hết sức bình tĩnh để ôm chặt hai chân vợ. Trong khi nàng nhào xuống, sức nặng người nàng đã lời anh tới trước và suýt nữa anh nhào xuống nước, nhưng anh kịp nằm sấp xuống trên mặt phẳng. Trong tư thế này, anh khó mà lôi Carol lên cho được, nhưng biển đã làm công việc đó cho anh. Đợt sóng tiếp theo ngập cả đầu của Carol-Ann, đẩy nàng về phía Eddie. Tay phải anh thả một mắt cá, nhanh tay ôm lấy quanh hông nàng.

Anh giữ chặt người Carol, vừa thở vừa nói:

– Yên rồi, em bé, anh níu em được rồi, - trong khi đó nàng bị sặc nước, vừa ho vừa khạc nước nhổ ra ngoài. Rồi anh lôi vợ vào người, giúp Carol đứng lên, dìu nàng đi vào trong máy bay.

Carol nép người vào anh, khóc nức nở. Anh áp đầu nàng vào người mình, nước trên đầu nàng chảy xuống ròng ròng. Anh cảm thấy muốn khóc, nhưng anh cố kiềm lại. Ba tên cướp và ông Cơ trưởng máy bay nhìn anh chờ đợi nhưng anh tảng lờ không hay biết một lát. Anh ôm mạnh Carol-Ann vào lòng, nàng run lên cầm cập.

– Ổn cả chứ, em yêu? - Cuối cùng anh nói. - Bọn khốn nạn kia không làm hại gì em hết chứ?

Carol lắc đầu.

– Ổn cả, - nàng đáp, hai hàm răng đập vào nhau lập cập.

Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Cơ trưởng, ông ta nhìn Carol rồi nhìn qua Eddie. Ông nói nho nhỏ:

– Lạy Chúa, bây giờ tôi mới hiểu cớ sự...

– Nói đủ rồi. - Vincini cắt ngang lời ông. – Còn nhiều công việc phải làm.

Eddie thả vợ ra, anh nói:

– Được rồi. Tôi nghĩ trước hết là phải giải quyết ổn thỏa với nhân viên phi hành đoàn. Phải làm cho họ yên tâm, thu xếp sao để họ khỏi cản trở công việc. Sau đó tôi sẽ dẫn anh đến người anh muốn tìm. Như thế được chứ?

– Được nhưng nhanh lên.

– Vậy thì đi theo tôi. - Eddie leo lên cầu thang. Anh đi vào buồng máy trước, nên tranh thủ nói cho mọi người biết. Thừa lúc Vincini chưa vào phòng, anh nói:

– Xin các bạn nghe đây, đừng ai liều chết một cách không cần thiết, tôi mong các bạn nghe theo lời tôi. - Anh không thể nói gì nhiều hơn nữa vì ngay lúc ấy, Carol-Ann, Cơ trưởng Baker và ba tên cướp đi qua khung cửa. Eddie nói tiếp:

– Xin mọi người giữ bình tĩnh và làm công việc của mình. Tôi không muốn có súng nổ. Tôi không muốn có người bị thương. Ông Cơ trưởng sẽ nói những điều như tôi. - Anh quay qua phía ông Baker.

– Đúng thế, quí ông à, - Baker nói. - Đừng làm cho những người này có cớ để sử dụng vũ khí.

Eddie nhìn Vincini.

– Rồi, bây giờ chúng ta đi. Xin theo chúng tôi, ông Cơ trưởng, để trấn an hành khách. Tiếp theo, Joe và chú bé phải dẫn phi hành đoàn vào trong buồng số một.

Vincini gật đầu.

– Carol-Ann, em muốn đi với phi hành đoàn không?

– Rất muốn.

Eddie cảm thấy yên tâm. Xa cảnh đáng lo sợ, Carol sẽ nói cho phi hành đoàn nghe lý do tại sao anh giúp bọn găng-tơ.

Anh nhìn Vincini.

– Anh cất súng đi được không! Anh sẽ làm cho hành khách khiếp sợ đấy!

– Dẹp chuyện ấy đi! - Vincini đáp. - Ta đi thôi.

Eddie nhún vai. Thế là hết sức rồi.

Anh dẫn họ đến boong hành khách. Người ta nghe tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng cười gượng và tiếng một phụ nữ khóc. Hành khách đến ngồi ở chỗ của mình, hai người tiếp viên cố gắng để giữ không khí yên ổn, bình thường.

Eddie đi dọc theo máy bay, phòng ăn ngổn ngang các thứ, đĩa và ly tách vỡ nằm đầy sàn, may thay là không có thức ăn vương vãi, vì lúc máy bay bắt buộc phải hạ cánh vào lúc người ta đang uống cà phê. Khi thấy mũi súng của Vincini, mọi người đều im lặng. Đi sau tên cướp, ông Cơ trưởng máy bay nói:

– Thưa quí ông quí bà, xin quí vị tha lỗi cho về chuyện xảy ra như thế này, xin quí vị ngồi yên và giữ im lặng, mọi việc sẽ xong ngay. - Ông làm cho mọi người yên tâm đến nỗi Eddie cũng cảm thấy mình vững tâm.

Anh đi qua buồng số 3 rồi vào buồng số bốn. Ollis và Frankie Gordino đang ngồi bên nhau. Thế là xong, Eddie nghĩ, chính mình giải thoát cho tên sát nhân.

Anh vội xua đuổi ý nghĩ ấy đi, đưa tay chỉ Gordino và nói với Vincini:

– Đấy người của anh đấy.

Ollis Field đứng dậy. Ông ta nói lớn:

– Tôi xin giới thiệu với anh, người này là nhân viên mật vụ FBI Tommy McArdle. Frankie Gordino đã đáp tàu thủy qua Đại Tây dương rồi, tàu đã đến New York vào hôm qua, bây giờ hắn đang ở trong nhà tù ở Providence, bang Rhode Island.

– Trời đất. - Eddie thốt lên. Anh bàng hoàng sửng sốt: Thì ra anh này là con mồi nhử. Tôi đã bị con mồi chết tiệt đánh lừa! - Cuối cùng anh khỏi phải giải thoát cho một tên giết người, nhưng anh không vui mừng được, vì bây giờ anh sợ bọn cướp sẽ có hành động rất nguy hiểm. Anh nhìn Vincini, vẻ sợ sệt.

Vincini nạt lớn:

– Cứt bọn tao không cần Frankie. Thằng Đức đâu rồi?

Eddie kinh ngạc nhìn vào mặt hắn. Vậy chúng không định cứu Gordino hay sao? Như thế này là thế nào? Hắn nói đến người Đức nào?

Bỗng có tiếng của Luther cất lên từ buồng số 3:

– Hắn đây, Vincini. Tôi đang bắt hắn đây. – Luther hiện ra trên ngưỡng cửa, mũi súng chĩa vào đầu Carl Hartmann.

Eddie không hiểu ất giáp gì hết. Tại sao nhóm trộm cướp của Patriarca muốn bắt Carl Hartmann? Anh hỏi:

– Các anh muốn làm gì nhà bác học này.

– Ông ta không phải là một nhà bác học bình thường đâu, - Luther đáp. - Ông ta là một nhà vật lý nguyên tử.

– Các anh là quốc xã sao?

– Không, - Vincini đáp. Bọn tao chỉ làm việc cho họ thôi. Chúng tao theo đảng Dân chủ. - Hắn cười ha hả.

– Tôi không phải dân chủ - Luther lạnh lùng nói. Tôi hãnh diện được đứng trong tổ chức Mỹ Đức. - Eddie đã nghe đến tổ chức này, tổ chức này được xem là một hiệp hội đối lập, gồm một số người Mỹ và Đức tham gia, nhưng thực chất là do quốc xã Đức tài trợ. Luther nói tiếp:

– Những người này chỉ là lính đánh thuê. Tôi đã nhận được lời nhắn từ chính quốc trưởng gởi qua, yêu cầu tôi giúp sức để bắt nhà bác học đào thoát đưa về Đức lại. - Eddie nghĩ chắc Luther rất hãnh diện về cái vinh dự này, đây là biến cố quan trọng nhất trong đời hắn. - Tôi trả tiền cho những người này để họ giúp tôi. - Bây giờ tôi phải dẫn giáo sư Hartmann về Đức: Đệ Tam Đế Chế rất cần có mặt của ông ta ở đấy.

Eddie bắt gặp ánh mắt của Hartmann. Nhà bác học có vẻ rất sợ hãi. Eddie hết sức ân hận. Chúng sẽ dẫn ông Hartmann về Đức, chính do lỗi của anh mà ra.

Anh lúng túng lên tiếng nói như để xin lỗi ông ta:

– Họ bắt cóc vợ tôi... Tôi biết làm gì khác hơn?

Nét mặt của Hartmann chợt thay đổi, ông đáp:

– Tôi hiểu. Ở Đức, chúng tôi đã quen những hành động như thế này rồi. Chúng làm cho ta phải phản bội việc này để đổi lấy việc khác. Anh không còn cách lựa chọn nào khác. Anh đừng tự trách mình làm gì.

Eddie sững sờ khi thấy vị giáo sư còn có thể tìm cách để an ủi anh vào giây phút như thế này.

Anh bắt gặp ánh mắt của Ollis Field. Anh hỏi:

– Tại sao anh dẫn con mồi lên chiếc Clipper? Ông muốn băng đảng của Patriarca tấn công máy bay à?

– Không có chuyện ấy, - Field đáp. - Theo tin tức tôi nhận được, chúng muốn ''giết'' Gordino để hắn khỏi khai lung tung trước tòa. Chúng phải thanh toán hắn ngay khi hắn đặt chân lên đất Mỹ. Cho nên chúng tôi phải phao tin là hắn có mặt trên chiếc Clipper sau khi đã chở hắn đi bằng tàu thủy. Bây giờ cơ quan FBI sẽ tuyên bố trên đài phát thanh rằng Gordino đã bị tống giam và bọn găng-tơ sẽ biết chúng đã thất bại.

– Tại sao các ông không cảnh giác Carl Hartmann?

– Chúng tôi không biết ông ấy sẽ có mặt trên máy bay... không ai báo trước cho chúng tôi biết.

Eddie tự hỏi: Phải chăng Hartmann hoàn toàn không có ai bảo vệ? Hay là ông ta có người bảo vệ mà chưa xuất đầu lộ diện? Tên cướp nhỏ con có tên Joe đi vào khoang, tay phải cầm súng, tay trái cầm chai sâm banh.

– Chúng ngoan như cừu, Vincini à, - hắn nói với Vincini. - Thằng bé đến ngồi trong phòng ăn, ở đây, hắn có thể kiểm soát cả khu vực phía trước máy bay.

Vincini hỏi Luther:

– Vậy chiếc tàu ngầm chết tiệt ấy đâu rồi?

– Nó sẽ đến đây ngay bây giờ, - Luther đáp. - Tôi tin chắc nó sẽ đến.

Tàu ngầm! Luther hẹn tàu ngầm đến đây, ngay ở ngoài khơi bờ biển của Mainel Eddie nhìn qua cửa sổ, xem thử có chiếc tàu ngầm nào từ dưới đáy biển nhô lên như con cá voi bằng sắt không, nhưng anh không thấy gì cả ngoài sóng biển.

– Thế thì tốt, - Vincini nói, - bây giờ chúng ta hoàn tất hợp đồng, trả tiền cho chúng tôi.

Luther vẫn chĩa súng vào Hartmann để hăm dọa, hắn đi thụt lùi về chỗ ngồi lấy cái va li nhỏ, đưa cho Vincini, tên này mở va li ra. Va li đầy các cọc giấy bạc.

– Một trăm ngàn đô la, - Luther nói, - toàn giấy bạc hai chục đô la.

– Tôi phải kiểm tra lại mới được, - Vincini đáp.

Hắn ngồi xuống ghế, để khẩu súng một bên và đặt va li tiền lên hai đầu gối.

– Anh phải đếm lâu mới hết... - Luther nói.

– Anh cho tôi là đồ mới tập tễnh vào nghề à? Tôi đếm hai cọc, rồi đếm số cọc cả thảy. Tôi quen làm thế.

Tất cả mọi người có mặt đều nhìn Vincini đếm tiền. Hành khách trong buồng – Công chúa Lavinia, Lulu Ben, Mark Alder, Diana Lovesey, Ollis Field và người giả dạng Frankie Gordino - đều không rời mắt khỏi hắn. Joe nhận ra Lulu Bell, hắn reo lên:

– Này bà chị, bà không đóng phim đấy chứ?- Lulu Bell quay đầu, không trả lời. Joe tu một hơi sâm banh rồi đưa cái chai cho Diana Lovesey, cô tái mặt nhích người lui. Hắn nói tiếp:

– Đồ giải khát này tởm lợm quá, - rồi hắn tưới rượu sâm banh lên chiếc áo dài màu kem có chấm đỏ của Diana.

Cô hoảng hốt, vừa la vừa hất tay tên cướp đi. Chiếc áo bị ướt dính sát vào ngực làm nổi rõ vú của cô lên.

Eddie hoảng sợ. Cái điệu gây rối như thế này rất dễ sinh ta bạo động. Anh nói:

– Đừng chơi trò ấy nữa được không?

Hắn không thèm để ý:

– Ngực đẹp quá! - Hắn nói tiếp, miệng cười nham nhờ. Hắn thả cái chai xuống, đứa tay bóp vú Diana, cô hét lên.

Mark vừa tháo dây an toàn ra vừa nói:

– Đừng đụng đến cô ta thằng vô lại.

Nhanh như cắt, tên cướp đánh đầu súng vào miệng anh. Máu chảy ra trên môi Mark.

– Vincini, - Eddie nói, tôi van anh, ngăn hắn lại.

– Với cô gái như thế à? - Vincini đáp. - Nếu chừng ấy tuổi mà cô ta chưa được ai sờ vú, thì bây giờ được sờ là đúng rồi.

Joe nắm vạt áo lót phía trước của Diana. Cô cứ vùng ra nhưng bị kẹt trong sợi dây an toàn chưa mở khóa.

Mark vừa tháo xong dây an toàn của mình, vừa đứng dậy thì tên cướp đã đánh anh tiếp. Lần này, báng súng đánh vào khóe mắt anh. Tay trái hắn đấm vào giữa bụng của Mark, rồi hắn dùng súng đánh vào mặt anh lần nữa. Máu chảy xối xả vào mắt anh, khiến anh không thấy gì nữa. Đám phụ nữ thét lên.

Eddie cảm thấy nhục nhã. Anh muốn tránh đỗ máu. Thấy Joe định đánh Mark thêm, anh không chịu được liều mạng, anh nhảy vào tên cướp nhỏ con, chặt tay hắn, khóa trái ra sau lưng.

Joe vung vẫy, cố chĩa mũi súng vào Eddie, nhưng không được Joe ấn cò súng. Trong căn buồng kín đáo, tiếng súng vang lên rất lớn, nhưng vì mũi súng chĩa xuống, nên viên đạn bắn thủng sàn lát máy bay.

Thế là đã nổ viên đạn đầu tiên. Việc Eddie không kiểm soát được tình hình khiến anh hết sức lo sợ. Nếu thế sẽ có nguy cơ đổ máu rất thê thảm.

Cuối cùng, Vincini can thiệp vào, hắn lớn tiếng:

– Thôi, dừng lại, Joe.

Tên cướp đứng yên. Eddie thả hắn ra.

Joe nhìn anh hậm hực, nhưng hắn không nói gì.

– Ta nên bỏ qua chuyện ấy, - Vincini lớn lối nói. - Còn có việc phải làm.

Eddie thấy có chút hy vọng. Nếu chúng đi ngay bây giờ, ít ra cũng giới hạn được thiệt hại. Anh nhủ thầm, bọn bay hãy đi đi, lạy trời cho chúng đi cho rồi!

Bỗng Vincini nói tiếp:

– Joe, nếu cậu muốn, cứ dẫn theo cái con ngốc ấy đi. Có lẽ tao sẽ đòi lại con ấy. Tao thấy khoái nó hơn con vợ thằng thợ máy, con kia quá gầy. - Hắn đứng dậy.

– Không, không! - Diana hét lên.

Joe tháo dây an toàn của cô ta ra, rồi nắm vào tóc cô. Cô vùng vằng chống lại. Mark vừa lau máu trên mắt vừa vùng đứng dậy. Eddie nắm lấy Mark, cố giữ anh lại.

– Đừng để chúng giết anh! - Anh nói, rồi anh hạ giọng nói thêm - Mọi việc sẽ yên ổn, tôi hứa với anh như thế! - Anh muốn nói cho Mark biết chiếc ca nô của bọn cướp sẽ bị tàu tuần tra của hải quân Mỹ chận bắt trước khi chúng có thì giờ hãm hiếp Diana.

– Mày đi theo chúng tao, nếu không tao bắn nát óc thằng nay.

Diana không vùng vẫy nữa, cô khóc nức nở.

– Tôi đi với anh, Vincini, - Luther nói. - Chiếc tàu ngầm chắc không đến chỗ hẹn rồi.

– Tôi đã biết mà - Vincini đáp. - Họ không đến quá gần nước Mỹ được đâu.

Vincini không biết gì về tàu ngầm hết. Eddie đoán được lý do tại sao chiếc tàu ngầm không xuất hiện. Tên chỉ huy tàu ngầm đã thấy chiếc tàu tuần tra của Steve Appleby đang tuần tra trong lạch biển. Có lẽ bây giờ hắn đang đợi cho chiếc tàu tuần tra chạy sang khu vực khác chắc đang theo dõi tin tức phát ra từ tàu tuần tra.

Quyết định của Luther cùng đi với bọn cướp chứ không đợi tàu ngầm đã cho Eddie một ít hy vọng. Chiếc ca nô của bọn cướp sẽ lọt vào cái bẫy do Steve Appleby giăng ra, và nếu Luther và Hartmann ở trên tàu của chúng, thế nào nhà bác học Đức này cũng được cứu thoát. Nếu tất cả có thể kết thúc mà không có gì thiệt hại hơn ngoài vài vết khâu trên mặt của Mark Alder, thì Eddie cảm thấy sung sướng rồi.

– Ta đi thôi, - Vincini nói. - Luther đi trước, tiếp đến là lão Đức, rồi Chú Bé, đến tôi, rồi tên thợ máy, - Tôi muốn anh đi gần bên tôi cho đến khi nào tôi rời khỏi máy bay - Joe và cô tóc vàng đi sau cùng. Nào, đi!

Mark Alder cố vùng ra khỏi Eddie.

Vincini nới với Ollis Field và với nhân viên mật vụ kia:

– Các anh giữ yên thằng này được không, hay là các anh muốn Joe hạ sát hắn. – Hai người liền nắm Mark, giữ anh ta lại.

Eddie theo sau Vincini. Hành khách há hốc miệng nhìn họ đi qua phòng số ba rồi qua phòng ăn.

Ngay khi Vincini đi vào buồng số hai, ông Membury lôi súng ra, la lớn:

– Dừng lại! - Ông chĩa súng vào Vincini. – Không ai được nhúc nhích, nếu không tao bắn thằng chủ của chúng mày.

Eddie bước lui một bước để khỏi đứng trong tầm đạn.

Vincini xanh mặt, hắn đứng yên rồi nói:

– Được thôi, các cậu, không ai được nhúc nhích.

Tên cướp có tên Chú Bé quay người thật nhanh, bắn liền hai phát. Membury gục xuống.

Vincini giận dữ, hét vào mặt tên cướp còn trẻ:

– Đồ ngu, hắn có thể giết chết tao như chơi!

– Anh không nghe giọng hắn nói sao? - Chú Bé trả lời. - Hắn là người Anh.

– Người Anh thì sao? - Vincini lớn tiếng hỏi.

– Tôi đã xem nhiều phim Anh rồi, không có ai bị người Anh hạ sát bao giờ.

Eddie quì xuống bên cạnh Membury. Hai viên đạn bắn trúng vào ngực ông ta. Máu chảy ra cùng màu với áo ghi lê của ông.

– Ông là ai? - Eddie hỏi.

– Sở mật vụ Anh, điệp viên, - Membury thì thào đáp. - Tôi có nhiệm vụ bảo vệ ông Hartmann. Eddie nghĩ: nhà bác học không phải hoàn toàn không có ai bảo vệ. - Công việc thất bại. - Membury nói tiếp, giọng khàn khàn. Ông ta nhắm mắt, tắt thở.

Eddie chửi thầm trong bụng. Anh đã tự hứa sẽ thấy bọn cướp rời khỏi máy bay mà không có ai chết, và anh đã gần thành công! Thế mà bây giờ người cảnh sát can trường này đã chết.

– Thật quá vô ích! - Anh nói to.

Anh nghe tiếng Vincini hỏi:

– Tại sao hồi nãy anh nói đừng ai liều chết ''một cách không cần thiết''? - Anh nhìn hắn. Vincini nhìn anh với vẻ nghi ngờ và dữ tợn. Lạy Chúa, Eddie nghĩ, chắc hắn muốn giết mình. Vincini hỏi tiếp:

– Có phải anh giấu tôi chuyện gì sắp xảy đến phải không?

Eddie không biết phải trả lời ra sao? Ngay khi đó tên thủy thủ trên chiếc ca nô chạy nhanh xuống cầu thang, vào trong buồng.

– Này Vincini, tôi vừa được Willard cho biết...

– Tôi đã bảo hắn chỉ dùng máy truyền tin ấy trong những trường hợp khẩn cấp thôi!

– Thì đây là trường hợp khẩn cấp: Có chiếc tàu tuần tra của hải quân chạy cặp theo bờ biển, như thể chúng muốn tìm chiếc tàu nào.

Eddie cảm thấy tim ngừng đập. Anh không tiên liệu đến việc này. Bọn cướp có đặt người canh gác trên bờ, có máy truyền tin sóng ngắn có thể liên lạc với chiếc ca nô. Bây giờ chắc Vincini biết hắn đã bị mắc bẫy.

Thế là xong, Eddie thua rồi.

– Mày đi nước đôi với tao, - Vincini hét vào mặt Eddie. - Đồ khốn nạn, tao sẽ giết mày!

Eddie gặp ánh mắt của Cơ trưởng Baker, anh đọc được trên khuôn mặt ông sự thông cảm và sự kính nể sâu sắc. Vincini chĩa súng vào Eddie.

Eddie nghĩ, mình đã làm điều tốt, mọi người đều biết. Nếu bây giờ mình chết cũng được thôi.

Bỗng Luther la lên:

– Vincini, có nghe không! Anh không nghe gì sao?

Tất cả căng tai lắng nghe. Eddie nghe có tiếng chiếc máy bay khác. Luther nhìn qua cửa sổ. - Có một chiếc thủy phi cơ nữa. Nó đậu gần chiếc này!

Vincini hạ súng xuống, nhìn qua cửa sổ. Eddie nhìn theo hắn. Anh thấy chiếc Grumann mà anh đã trông thấy đậu trong vịnh ở Shediac. Nó bay đến hạ xuống trên sóng, rồi đứng yên một chỗ.

– Nó đến làm gì thế? - Vincini hỏi. - Nếu chúng cản trở chúng ta, chúng ta hạ chúng luôn.

– Vậy anh không hiểu sao? - Luther hỏi, vẻ hăng hái. - Nó là phương tiện để cho chúng ta trốn thoát! Chúng ta có thể bay trên đầu chiếc tàu tuần tra chết tiệt ấy và thoát được!

Vincini gật đầu.

– Ý kiến hay. Chúng ta sẽ làm như thế.

Eddie lo chúng sẽ trốn thoát. Anh đã thoát chết, nhưng cuối cùng anh đã thất bại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3