Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 377 phần 1

Chương 377: Công chúa hồi cung

Xảo Xảo nghe không hiểu:

- Đại ca, chàng mất mầm mống gì, có quan trọng không?

Lạc Ngưng và Thanh Tuyền đỏ bừng mặt, đồng thời khẽ phì một tiếng. Ngưng nhi khẽ nói bên tai Xảo Xảo mấy câu, Xảo Xảo kêu lên kinh hãi, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, thẹn thùng gắt:

- Đại ca xấu chết đi!

Tiêu tiểu thư nắm lấy cánh tay hắn dùng sức nhéo một cái, khẽ than:

- Chàng cứ làm những việc quái lạ, đàm phán với người ta cũng phải để ý đến người khác, lần này may mắn là Từ Trường Kim kia, nếu đổi là một người khác, vậy phải làm sao mới được đây?

- Đúng, là không được… nàng, nàng làm sao biết là Từ Trường Kim?

Lâm Vãn Vinh ngồi thẳng dậy, mặt đầy kinh hãi.

Ngưng nhi hừ một tiếng, ấm ức:

- Còn nói nữa, hôm qua bọn muội quay đầu lại, chính mắt nhìn thấy chàng vào tửu lâu của Từ Trường Kim, vừa đèn lồng vừa nến đỏ, quỷ cũng biết nàng ta muốn làm gì rồi. Dựa theo suy nghĩ của muội, bọn muội tiến thẳng vào, xem nữ nhân Cao Ly kia chạy đi đâu được. Là tỷ tỷ ngăn muội lại, tỷ nói huynh và Từ Trường Kim hẹn nói chuyện, tự nhiên có việc phải làm, bọn muội nếu yêu huynh, thì không thể quản thúc huynh. Sau khi trở về liền ở đây đợi một đêm, bảo tỷ tỷ nghỉ ngơi trước tỷ ấy cũng không chịu, chỉ nói nhất định phải chờ huynh trở về.

Lâm Vãn Vinh cảm động sụt sùi, nắm lấy tay Thanh Tuyền, nói gấp:

- Nha đầu ngốc, nàng sao lại ngốc như thế, ta hôm qua trúng phải ám toán, sao mà trở về được. Trong bụng nàng có bảo bảo của chúng ta. Sao còn có thể thức đêm? Mau nằm xuống, làm ta đau lòng chết thôi.

Hắn vặn vẹo đứng dậy, ôm lấy thân hình mềm mại của Thanh Tuyền, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường.

Tiêu tiểu thư mặt đỏ bừng, khẽ nép vào lòng hắn, nhu tình vô hạn:

- Thiếp có tập võ nghệ, một đêm không ngủ cũng chẳng quan trọng lắm, ngược lại chàng đó, từ này về sau đừng nên bất cẩn như vậy nữa.

Lâm Vãn Vinh vội vàng lên tiếng đồng ý. Thầm nhủ: “Dám hạ mê dược gian ta, trừ Từ Trường Kim, sợ là có tìm nữa cũng không thấy người thứ hai.”

- Phu quân.

Tiêu tiểu thư ép má vào ngực hắn, âu yếm hỏi:

- Chàng có phải là trách thiếp âm thầm theo chàng, giám sát chàng như vậy không?

- Sao có thể chứ?

Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc mây của nàng, cười hắc hắc:

- Nhà có vợ dữ, chính là phúc trong đời. Ta vui mừng còn không kịp nữa chứ!

- Đáng ghét!

Tiêu tiểu thư nghe được xấu hổ, tức giận thoi một cái vào ngực hắn:

- Thiếp đâu phải là thứ vợ dữ dằn chứ!

Nàng khẽ than:

- Thiếp ở trong thánh phường, từ thuở nhỏ học thanh tâm quả dục, không tranh với đời, vốn cho rằng mình sẽ an định như vậy sống qua một đời. Biết đâu gặp phải oan nghiệt chàng, làm hỏng bao năm thanh tu của thiếp. Sau khi làm phu thê với chàng, tham niệm, sân niệm trong lòng thiếp cũng nhiều lên, lo lắng chàng ăn không no mặc không ấm. Càng lo lắng chàng chọc ghẹo tiểu thư nhà người ta, gây ra tai họa khó có thể dẹp yên. Nhưng cũng không biết làm sao, sau khi gặp phải chàng, thiếp không còn là thiếp ban đầu nữa!

Tiêu tiểu thư cúi xuống khẽ lắc đầu, ánh mắt lưu chuyển, tựa như cũng khó có thể lý giải được hành vi của chính mình.

Lâm Vãn Vinh nghe được mặt mày hớn hở, ôm lấy gò má tuyệt lệ của nàng, hôn lên một cái:

- Đây gọi là ghen, là biểu hiện của tình yêu tới cực điểm. Chính gọi là, đánh là thân, chửi là yêu, yêu tới cực điểm dùng chân đá! Thanh Tuyền, nàng là tiên nữ tưởng nhớ phàm trần, thất tình lục dục của nhân gian này tự nhiên muốn hưởng thụ tất cả. Ài, ta đức gì tài gì, không ngờ lại được tiên nữ quý trọng!

Tiêu Thanh Tuyền phì cười, quyến rũ lườm hắn một cái:

- Cái gì mà tiên nữ quý trọng, chàng cứ chọc cho người ta vui vẻ thôi. Ghen tuông đó chính là một trong bảy điều cấm kỵ, nếu thiếp là người vợ ghen tuông dữ dằn, chàng chẳng phải muốn cách thiếp thật xa sao?

- Sao có thể thế chứ.

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

- Chúng ta trải qua sóng gió trắc trở, ngay cả cái tác phường kia cũng hủy rồi, mới có thể đoàn tụ một nhà, cuộc sống tốt đẹp này tới không dễ dàng, ta nhất định phải thật trân trọng!

Nhớ tới hắn vì mình mà pháo bắn tiên phường, không tiếc đối nghịch với người đọc sách trong thiên hạ, trong lòng Tiêu Thanh Tuyền ấm áp, tựa vào lòng hắn:

- Phu quân, thiếp là nữ tử, bản thân vốn cũng ích kỷ ghen tuông, nhưng thiếp hiểu đại thể. Tính cách của chàng nhìn như ngoan liệt, thực ra lại chí tình chí tính, đối với nữ tử chúng ta có sức hấp dẫn cực lớn. Chàng nhìn xem, những tiểu thư tiếp xúc qua với chàng, ai mà không có chút nhớ nhung chàng?

Lạc Ngưng ở bên cạnh bấm ngón tay tính toán, không tính ba người mình, Tiêu gia tiểu thư, Tần Tiên Nhi, Từ Chỉ Tình, còn có tiểu cung nữ đêm qua cùng hắn một lần xuân phong, thật là ứng với câu nói của tỷ tỷ, ai ai cũng qua lại với hắn.

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, cười khan:

- Thanh Tuyền, nàng cũng biết đây, ta hoàn toàn là thụ động, bị người ta tấn công, nếu trách thì chỉ có thể trách mị lực của ta quá lớn!

- Không biết xấu hổ!

Tiêu Thanh Tuyền cười đấm lên ngực hắn:

- Chàng tuy không chủ động, nhưng tính cách của chàng trời sinh khắc tinh của nữ tử bọn thiếp, nếu ai gặp phải chàng, khó tránh khỏi sẽ dao động tâm tư, thiếp và chàng gặp nhau, liền bị cái tai họa này.

Nàng cười thẹn thùng, lại nhớ tới tình cảnh lúc hai người gặp nhau lần đầu ở Kim Lăng, trong lòng như được mặt trời sưởi ấm.

Nhớ tới trong cái ổ nhỏ của mình ở Tiêu gia Kim Lăng, mỗi đêm cùng Thanh Tuyền đối diện nhàn đàm, tiêu dao tự tại nhường nào, cảm xúc Lâm Vãn Vinh càng thêm sâu đậm, ghé bên tai nàng thì thầm:

- Đợi có thời gian rảnh, chúng ta sẽ trở về Kim Lăng, tìm chiếc phòng kia ở một đêm, thỏa tâm nguyện ban đầu, nàng thấy được không?

Tiêu Thanh Tuyền vừa thẹn vừa mừng nhìn hắn một cái, mặt đỏ lên ừ nhẹ một tiếng, Lâm Vãn Vinh cười ha ha, cực kỳ đắc ý.

- Phu quân, thiếp tuy ích kỷ ghen tuông, nhưng cũng không phải người vợ đố kỵ!

Tiêu tiểu thư thở dài, nói tiếp:

- Nếu có nữ tử nào chân tâm thật ý với chàng, lại được chàng thích, hai người tâm đầu y hợp, thiếp không chỉ sẽ không phản đối, còn sẽ tự thân chuẩn bị sính lễ, thay chồng cầu thân, đem nàng cưới vào cửa lớn Lâm gia.

Thanh Tuyền thật đúng là hiền thục, Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng:

- Lão bà, nàng đối với ta thật tốt!

Tiêu Thanh Tuyền thay đổi ngữ điệu:

- Nhưng trị nước dễ, tề gia khó, chàng ở bên ngoài vất vả, trong nhà đều dựa vào tỷ muội bọn thiếp quản lý, làm tốt hậu thuẫn cho chàng. Tỷ muội đồng tâm, Lâm gia ta tự nhiên ngày càng phát đạt, một ngày càng vươn xa ngàn dặm. Nhưng phải nói ngược lại, nếu có nữ tử tâm địa bất thuần tiến vào nhà, khiến hậu viện bất hòa, đua tranh việc vặt, bởi vậy mà gây ra sai lầm, phá hỏng chính sự của chàng, đó chính là tội lỗi to lớn. Thiếp yêu phu quân, sẽ yêu mọi thứ phu quân thích, nữ tử trúng ý chàng, cũng như là tỷ muội của Thanh Tuyền. Chỉ có một điều, Thanh Tuyền xin phu quân nhất định phải đáp ứng.

Tiêu tiểu thư thông tình đạt ý, một phen nói chuyện chân thành thẳng thắn, Lâm Vãn Vinh nghe thế gật đầu:

- Thanh Tuyền, nàng có chuyện gì cứ nói hết đi!

Tiêu Thanh Tuyền vuốt má hắn, giọng điệu nhẹ nhàng:

- Phàm là nữ tử trúng ý chàng, trước tiên phải nói cho tỷ muội bọn thiếp, tỷ muội thiếp sẽ tự mình khảo sát một phen, nếu phẩm hạnh đoan chính, tài mạo song toàn, không cần chàng nói, thiếp cũng sẽ thay chàng dẫn về. Nhưng nếu phẩm hạnh không tốt, gây chuyện thị phi, thiếp dù là nhận trách mắng của chàng, cũng tuyệt không để cô ta vào cửa, tuyệt không cho cô ta phá hỏng lề lối của Lâm gia.

Thần sắc Tiêu Thanh Tuyền đoan chính, không giống nói dối, với khí chất trang nhã cao quý của nàng, tính cách không tranh với người lại thanh đạm bình hòa, nếu ai cùng Tiêu tiểu thư không thể ở được cùng một nơi, vậy nữ tử đó quả thật không đáng kết giao.

Lâm Vãn Vinh gật đầu: “Thiếu nữ ta biết, người nào không phải là phẩm hạnh đoan chính, tài mạo song toàn? Vứt bỏ điều xấu, gạt ra tinh hao. Vốn chính là tôn chỉ của ta, không cần Thanh Tuyền nói, ta cũng sẽ chiếu theo mà làm.” Lâm Vãn Vinh gật đầu:

- Điều này là tất nhiên, nàng phải tin nhãn quang của lão công, Xảo Xảo, Ngưng nhi còn có tiểu tiên nữ Thanh Tuyền của ta, người nào không phải là cô gái tốt nhất chứ?

Lạc Ngưng hừ một tiếng:

- Vậy tiểu cung nữ Cao Ly kia thì nói như thế nào, lạm dụng mê dược, nhục tướng công của thiếp, nàng ta cũng là cô gái tốt? Muội thấy nàng ta là nữ dâm tặc, hừ, mặc dù tặng muội mấy cái bút kẻ mắt cũng không tệ!

Thật đúng là không khai ra thì không biết, chuyện mê gian chính là cú đá đau đớn đối với Lâm đại nhân, Lâm Vãn Vinh nghiến răng trợn mắt, làm bộ dạng hung ác với Lạc Ngưng. Ngưng nhi lại không sợ hắn, ngón tay chọc vào eo hắn một cái, kề bên tai hắn nói:

- Với da thịt của Từ Trường Kim này mà nói, trên người nàng ta nhất định êm ái như ngọc, vóc dáng cũng không tệ, chỉ đáng tiếc, tướng công không có phúc nhãn.

Thấy Ngưng nhi trêu chọc Lâm lang, Tiêu tiểu thư lắc đầu cười:

- Ngưng nhi, muội đừng chiều chuộng chàng như vậy, đợi tới ngày chàng tới cửa cầu thân tiểu thư nhà khác, muội có muốn khóc cũng không kịp nữa.

Loại khả năng này thật sự là rất lớn, xa xôi đâu không nói, vấn đề Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư gần sát ngay trước mắt, còn có yêu tinh tinh Tiên Nhi kia, cũng không biết Thanh Tuyền sau khi biết Tiên Nhi là tỷ muội cùng cha khác mẹ, sẽ có phản ứng gì. Có điều phải nói rằng, Tiêu tiểu thư định ra quy củ này, căn bản chẳng đáng gọi là quy củ, so với trong ý tưởng của Lâm Vãn Vinh còn rộng rãi hơn nghìn lần vạn lần. Hắn cảm khái than một tiếng, khẽ vuốt ve mái tóc mây của Thanh Tuyền, mở miệng hỏi:

- Thanh Tuyền, nếu ta thật sự lại muốn cưới tiểu thư nhà khác, nàng có khó chịu hay không?

Khuôn mặt kiều diễm của Tiêu tiểu thư áp vào ngực hắn, trong lòng cay đắng nhưng vẫn dịu dàng đáp:

- Có một chút!

Lời vừa nói xong, lại thấy chưa hết giận, trong mắt mịt mù sương mờ, giơ nắm đấm khẽ nện vào ngực hắn:

- Chỉ có một chút thôi… chàng đúng là oan gia!

Lâm Vãn Vinh nghe được mừng rỡ, nhưng lại mơ hồ cũng có chút chua xót, ôm lấy thân hình mềm mại không xương của nàng, cười hắc hắc:

- Không cần lo lắng, sau này ta rảnh rỗi sẽ nghỉ ở trong phòng của nàng…

Tiêu Thanh Tuyền kinh ngạc, trong lòng ngọt ngào, đỏ bừng cả mặt:

- Điều này sao có thể được? Tỷ muội thiếp cần phải rải mưa thấm đều, sao có thể yêu chiều mình thiếp? Chàng làm vậy làm thiếp khó làm người được.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Chớ hoảng, ta còn chưa nói hết. Lại đem Xảo Xảo, Ngưng nhi đều gọi tới, mọi người cùng nghỉ một nơi, chăn lớn đắp chung, mưa rãi khắp nơi, như vậy không phải là xong hết sao!

- Đáng ghét!

Cả người Tiêu tiểu thư như lửa đốt, ngón tay xinh xinh điểm lên đầu hắn:

- Chàng chẳng hề nghiêm chỉnh, cứ chọc ghẹo nữ tử bọn thiếp như vậy.

- Cái này sao có thể gọi là chọc ghẹo!

Thần sắc Lâm đại nhân vô cùng nghiêm túc:

- Việc này liên quan đến đại nghiệp đoàn kết của Lâm gia ta, vạn vạn lần không thể chậm trễ.

Tiêu Thanh Tuyền thân là vợ cả của Lâm gia, làm cho hậu viện đoàn kết là trách nhiệm là của chính nàng, nghe hắn nói trình trọng, vội hỏi:

- Việc liên quan đến sự đoàn kết như thế nào?

Chậm rãi vuốt ve chiếc bụng không chút tì vết của nàng, bàn tay cảm thấy nó thật trơn mịn như ngọc khiến người ta say mê:

- Tiên tử của ta, nàng tưởng tượng xem, mọi người chúng ta là người một nhà, trừ đi nàng là bà cả thân thiết của ta ra, còn lại đều là tiểu lão bà thân thiết của ta, đều là lấy hầu hạ tốt lão công làm vinh quang trách nhiệm của chính bản thân, còn có gì phải khách khí chứ. Trước tiên chung giường, rồi lại chung lòng, đây là cách đoàn kết tốt nhất đó!

Tiêu tiểu thư mặt đỏ bừng, khẽ ‘hứ’ một tiếng:

- Oan gia chàng, chỉ nghĩ biện pháp chọc ghẹo bọn thiếp, lại còn nói quan niệm đường hoàng như thế, thiếp không nghe chàng xúi bẩy. Xảo Xảo, Ngưng nhi, các muội lại đây…

Lạc Ngưng vứt hài tú hoa leo lên giường... Rúc vào bên người tỷ tỷ, Xảo Xảo men theo mép giường ngồi xuống, ba nữ tử dựa sát vào nhau. Tiêu Thanh Tuyền đưa tay ra, bên phải kéo lấy Xảo Xảo, bên trái kéo lấy Lạc Ngưng, yêu kiều cười với Lâm Vãn Vinh:

- Phu quân, chúng ta là người một nhà, thân mật liền kề, hợp làm một thể, nhất định không thể hoài nghi lẫn nhau, làm người ngoài nhìn chê cười.

Nàng nhích người tới, gò má hồng lên, hôn một cái lên người Lâm lang, Lạc Ngưng và Xảo Xảo học theo, mỗi người hôn hắn một cái, để bày tỏ quyết tâm của mình.

Nghĩ tới thân phận của Tiêu tiểu thư, nhưng lại đối xử với mình chí tình chí tính như thế, lại nhìn ba khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc trước mặt, không khí trong phòng trở nên nồng nàn ấm áp ngấm sâu vào tận cõi lòng, đây mới là cảm giác gia đình! Lâm Vãn Vinh cảm động, dang lồng ngực lớn ôm cả ba người cùng vào lòng:

- Ba vị lão bà, các nàng đối xử với ta quá tốt, ta nhất định sẽ càng cố gắng hơn nữa, tranh thủ dẫn về càng nhiều nữ tử cho các nàng thẩm tra…

- Sao…?

Ba nữ tử đồng loạt ngẩng đầu lên.

- A, là bê nước rót trà! Bê nước rót trà! Mua mấy nha hoàn mà thôi. Các vị phu nhân ngàn vạn lần chớ hiểu lầm.

Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh.

- Ai bảo chàng tác quái!

Tiêu tiểu thư lườm hắn một cái:

- Quy củ vừa rồi đã giảng qua, thiếp và hai vị muội muội đều không phải là người hay ghen. Chỉ cần là tiểu thư chính trực, lấy về cửa Lâm gia, không thiếu tiện nghi cho chàng chiếm!

Lâm đại nhân mặt mày hớn hở:

- Đâu có đâu có, ta trước giờ không giỏi chiếm tiện nghi, Thanh Tuyền nàng hiểu rõ ta mà.

Ba vị phu nhân trực tiếp bỏ qua lời của hắn, Tiêu Thanh Tuyền đột nhiên thở dài:

- Chuyện khác còn dễ nói, chỉ có tiểu cung nữ Cao Ly này, hơi có chút tâm tư, sợ là không dễ xử trí.

Lạc Ngưng nhướng mày hừ một tiếng:

- Nàng ta dám hạ thủ đoạn quá đáng với tướng công của muội. Chỉ riêng điều này, cũng chớ mơ tưởng tiến vào cửa Lâm gia ta.

“Từ Trường Kim này phạm vào tội làm mọi người đều giận a!” Lâm Vãn Vinh không xen miệng vào được.

Tiêu tiểu thư lắc đầu:

- Ta lo lắng không phải là vào hay không vào cửa của Lâm gia ta, nhưng nghĩ tới đêm qua nàng ta làm như thế, rốt cuộc là có dụng tâm gì. Lâm lang, chàng và vị tiểu cung nữ kia qua lại sâu sắc, từ phía chàng mà xem, những việc nàng ta làm đêm qua, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Cũng chỉ là đêm vừa rồi “qua lại” sâu thêm một chút, Lâm Vãn Vinh dang hai tay ra, sắc mặt ảo não:

- Lão bà à, ta là người bị hại, nào có thể đoán được tâm tư của kẻ thủ ác chứ? Nhất định là thấy lão công của nàng thanh thuần thiện lương, giống như mỹ nam, mới nổi lòng xấu xa.

Tiêu tiểu thư thở dài:

- Nếu là chỉ là ý nghĩ nhất thời, vậy cũng chẳng có gì. Chỉ sợ nàng ta sớm có mưu đồ, muốn hương hỏa của Lâm lang mở mang…

- Không thể nào?!

Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên:

- Nàng lo lắng nàng ta có mang con của ta? Mới một lần mà, điều này sao có thể chứ?

- Có cái gì không thể chứ!

Tiêu tiểu thư mặt đỏ rực, giận dỗi lườm hắn một cái. Lâm Vãn Vinh vội ngậm miệng không nói nữa: “Hỏa lực của lão tử hùng mạnh, không chuyện gì là không thể, Thanh Tuyền trước mắt chính là ví dụ.”

- Nếu thực sự là như thế, vậy thì phiền toái rồi. Huyết mạch của Lâm gia ta lưu lạc tha hương ở dị quốc, nếu bị người ngược đãi…

Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu than, không nói tiếp nữa.

Hậu quả thật nghiêm trọng, Lâm Vãn Vinh hơi ngẩn ra, tình một đêm mà thôi, chẳng lẽ tiểu cung nữ không làm chút phòng hộ gì đó?

- Chàng cũng chớ lo lắng, những điều này cũng chỉ là thiếp suy đoán mà thôi.

Tiêu Thanh Tuyền ôn nhu an ủi hắn:

- Có lẽ nàng ta thật sự động chân tâm với chàng, trước khi đi chỉ cầu một đêm hoan hảo cũng chưa biết chừng.

Chỉ mong như thế, Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười, nếu thật sự sinh con, đó mới là trò cười lớn nhất thế kỷ.

Xảo Xảo nghe được vô hạn mong đợi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vận dụng hết dũng khí nói bên tai hắn:

- Đại ca, muội cũng muốn sinh em bé.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai nàng, cười ôn nhu:

- Cô bé ngoan, đại ca hôm nay mầm mống bị người ta đánh cắp rồi. Đợi ta tích súc một đêm, ngày mai lại cùng nàng canh tác mùa xuân.

Mấy người nói chuyện, sắc trời dần dần sáng tỏ. Tiêu Thanh Tuyền một đêm chưa ngủ, Lâm Vãn Vinh thương lão bà và nhi tử, muốn cưỡng bách nàng nằm xuống, Lạc Ngưng lắc đầu:

- Đại ca, sợ là không kịp giờ nữa, kiệu trong cung sắp tới ngay rồi.

- Kiệu trong cung?

Lâm Vãn Vinh không hiểu:

- Bọn họ tới làm gì?

Tiêu Thanh Tuyền nắm tay hắn, nước mắt lăn xuống:

- Lâm lang, phụ hoàng hạ chiếu thư, muốn thiếp hồi cung tụ họp, đem di cốt của mẫu hậu liệm trong hoàng lăng, thiếp thân là nữ nhi, sao có thể không tận hiếu đạo.

Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới chuyện hôm qua hoàng đế hạ chiếu, thân là nhi nữ, vì phụ mẫu tận hiếu là điều đương nhiên, Lâm Vãn Vinh vội vỗ về:

- Vậy ta cùng nàng tiến cung, vừa khéo ta hôm qua và Từ Trường Kim nghị luận xong điều khoản, cũng muốn trình lên lão gia tử xem qua.