Độc y vương phi - Quyển 2 - Chương 069 - Phần 1

Chương 69: Bí ẩn nơi hậu cung

Phượng Lan Dạ nhìn động tác của Nam Cung Tiếp, không phải dịu dàng mà mang theo sự thô bạo, biểu hiện ra hắn đang rất tức giận.

Phượng Lan Dạ biết hắn đang tức giận, trong lòng cũng có chút bất bình thay hắn, Nam Cung Tiếp là một nam nhân tốt, nên kết duyên với một nữ nhân tốt, thế nhưng tại sao hàng ngày lại phải đối mặt với một nữ nhân như Trầm Vân Tinh.

“Tam hoàng huynh, năm mới tốt lành.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Lan Dạ vang lên, Nam Cung Tiếp nhìn nàng, đáy mắt khó nén nổi ý quan tâm, khi thấy tiểu nha đầu này còn diễm lệ hơn so với quãng thời gian ở tại Nô Nhai, nét lạnh lùng nghiêm nghị trên trán cũng giảm đi phần nào, hết sức chói mắt.

Nàng tựa hồ có cái gì đó không giống trước, bớt lạnh lùng hơn, tuy vẫn lơ đãng nhưng lại thêm một chút dịu dàng của thiếu nữ đã trưởng thành như hoa như ngọc.

Giống như một nụ hoa vừa hé nở, khiến người người thương yêu, một bông hoa như vậy không phải nở trong mắt một nam nhân, mà khai hoa trong lòng của họ.

Đáng tiếc hắn vô phúc, xem ra thất Hoàng đệ rất thương nàng.

Nam Cung Tiếp mặc dù có chút ưu sầu, thất vọng, thế nhưng vẫn thật tâm chúc phúc cho nàng, tiểu nha đầu khiến kẻ khác yêu thương này cuối cùng cũng gặp được người đối tốt với nàng.

“Ừ, năm mới tốt lành.”

Nam Cung Tiếp chỉ đơn giản thăm hỏi một câu, hắn không muốn để kẻ khác có cơ hội nói bóng nói gió nàng.

Trước của điện, Nguyên Phạm đi ra, vung phất trần, cung kính mở miệng: “Mời các vị theo nô tài tiến vào, Hoàng thượng và các vị nương nương đang đợi ở trong điện.”

Quy củ này vẫn giống những năm trước, mọi người theo Nguyên Phạm tiến vào trong.

Đại điện của Tiêu Nguyên cung, nguy nga lộng lẫy, rộng lớn hoa lệ, ở giữa đại điện trải thảm lam sắc, ở chính giữa tấm thảm thêu một đóa ngọc lan màu trắng rất lớn, từ xa nhìn lại, giống như từng đợt sóng bạc đang dao động không ngừng, ngay cả màn che ở đại điện cũng toàn là sắc xanh, phản chiếu với màu sắc trên mặt đất, làm cho người ta có một loại cảm giác như sông núi trời mây đang gần ngay trước mắt.

Phượng Lan Dạ ôm ấm lô trong tay, đi theo sau thất Hoàng tử Nam Cung Diệp, một đường đi vào đại điện, lặng yên đánh giá bốn phía.

Rất nhanh liền phát hiện ra một việc, Hạo Vân Đế thích màu xanh.

Trong đại điện, ngập tràn sắc xanh, ngoại trừ một ít màu vàng như đại diện cho sự đặc biệt ở bên ngoài thì cơ hồ toàn bộ đại điện đều là lam sắc, ngay cả đệm dựa lưng đặt trên long ỷ cũng là màu xanh.

Giữa đại điện, mọi người đồng loạt quỳ xuống.

“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, Mai Phi nương nương, Nguyệt Phi nương nương, Hoa Phi nương nương, Chiêu nghi nương nương.”

Thanh âm vang lên trong đại điện, Hạo Vân Đế nheo mắt nhìn xuống đám người đang quỳ bên dưới, trong mắt bắn ra tinh quang khiến người khác run sợ, điềm tĩnh phất tay: “Bình thân!”

“Tạ ơn phụ hoàng.”

Mọi người đứng dậy, Hạo Vân Đế mở miệng ban ngồi, các vị Vương gia Hoàng tử phân ra thành hai hàng ngồi trong đại điện.

Hạo Vân Đế bất động thanh sắc nhìn chằm chằm vào những nhi tử này, khẽ nhếch miệng, thanh âm nghiêm khắc, lạnh lùng vang lên.

“Các ngươi đều đã lập chính phi, sau này đã là người có gia có thất, nhất định phải luôn luôn tu dưỡng bản thân, đừng có làm ra chuyện gì hoang đường, khiến hoàng thất mất mặt.”

Nam Cung Trác vừa nghe, nhanh chóng đứng lên, mấy người phía sau cũng làm theo: “Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của phụ hoàng.”

Mai Phi vừa thấy bầu không khí có chút căng thẳng, vội vã mỉm cười, hòa nhã, ôn nhu mở miệng: “Hoàng thượng, hôm nay chính là tân niên, bọn nhỏ thành tâm tiến cung, Hoàng thượng cũng đừng quở trách bọn chúng nữa.”

Hạo Vân Đế chớp mắt một cái, sau cùng cũng không có trách Mai Phi, phất tay ý bảo mọi người ngồi xuống.

“Ừ, khó được một ngày lành như hôm nay, các ngươi nghĩ muốn cái gì, phụ hoàng nhất định sẽ ban thưởng.”

Tấn Vương phi Lâm Mộng Yểu trước lúc tiến cung đã bị Nam Cung Trác giáo huấn qua, cho nên lúc này thần tình nhu mì, dịu dàng, khẽ cười, nhẹ nhàng mở miệng.

“Chúng nhi thần không muốn cái gì cả, chỉ mong phụ hoàng thân thể khỏe mạnh thì đã là phúc phận của nhi thần rồi.”

Lời nói của Lâm Mộng Yểu thực sự rất thỏa đáng, Hạo Vân Đế biết rõ đây chỉ là những lời vuốt mông ngựa, thế nhưng lời êm tiếng đẹp ai lại không muốn nghe, thần tình thả lỏng nhiều lắm, Sở Vương phi Tô Nghênh Hạ không cam lòng, vội đứng lên phụ họa.

“Đúng thế, thân thể của phụ hoàng là quan trọng nhất, mọi thứ chúng nhi thần có được ngày hôm nay chính là do phụ hoàng ban cho, nhi thần chỉ mong phụ hoàng sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn khỏe mạnh, đó chính là phúc phận của nhi thần rồi.”

Tô Nghênh Hạ đúng là cái lưỡi không xương, toàn là lời ngon tiếng ngọt, so với Lâm Mộng Yểu cũng không kém là bao.

Sở Vương Nam Cung Liệt rất hài lòng với Vương phi của mình, khóe môi câu ra tiếu ý.

Lại nhìn Hoàng thượng đang ngồi trên cao, ngũ quan tuấn dật, nghiêm nghị lúc này lại ôn nhuận như nước, ánh mắt dường như cũng nhân từ đi rất nhiều, chậm rãi quét mắt về phía tam Hoàng phi Trầm Vân Tinh, nhìn thấy y phục của nàng ta, không khỏi chau mày, thần sắc ôn nhuận lúc nãy trở nên trầm xuống, thanh âm cũng tự nhiên lạnh lẽo không gì sánh được.

“Tam Hoàng tử phi sao lại mặc ít thế kia?”

Trầm Vân Tinh vốn đang lạc vào cõi thần tiên, bởi vì Tề Vương Nam Cung Diệp từ đầu tới cuối chưa từng liếc mắt qua nàng, tâm tình vô cùng buồn bực, không nghĩ tới Hoàng thượng hỏi nàng, trong lúc nhất thời không biết phản ứng lại, tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp nhịn không được vươn tay véo nàng một cái, thực sự bị nữ nhân này làm mất hết mặt mũi rồi.

Trầm Vân Tinh bị hắn véo như thế liền thanh tỉnh lại, nhanh chóng nhìn khắp đại điện, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nàng.

Vẻ mặt Hoàng thượng lại càng không có chút nào vui vẻ, hàn khí trong con mắt sâu thẳm, thâm bất khả trắc kia bắn về phía nàng ta, Trầm Vân Tinh lạnh run, khẩn trương mở miệng: “Con? Con?”

Mai Phi vừa thấy thần sắc của nàng, khẽ chau mày: “Mùa đông lạnh như vậy mà mặc ít như thế, sinh bệnh thì sao?”

Tiếng nói của Mai Phi vừa dứt, Tô Nghênh Hạ liền tiếp lời: “Tam Hoàng tẩu chắc vì tiến cung liền đặc biệt chuẩn bị trang phục này.”

Trong lời nói của nàng ta rõ ràng mang theo chút hả hê, trong điện có vài người nở nụ cười, Trầm Vân Tinh không khỏi tức giận, quay sang nhìn phu quân của mình, vậy mà hắn lại bày ra biểu tình giống như chuyện hoàn toàn không liên quan đến hắn, càng phát ta tức giận, nam nhân này thực sự là phế vật, bản thân sao lại xui xẻo gả cho hắn, nhưng nghĩ đến người ngồi trên cao vẫn đang nhìn nàng, vội vã dịu dàng, ủy khuất mở miệng.

“Bẩm Mai Phi nương nương, lúc sáng sớm không cảm thấy lạnh, cho nên ăn mặc có chút phong phanh, sau đó không ngờ thời tiết lại hội trở lạnh.”

Nàng nói như thế, Mai Phi thấy Hoàng thượng không nói gì nên cũng không lên tiếng, chỉ là nhịn không được mà phất tay ý bảo nàng cứ ngồi xuống, song cũng không quên căn dặn nàng một câu: “Sau này mặc nhiều một chút, thân là con dâu của Hoàng gia, đừng chỉ vì đẹp một chút mà đánh mất phong phạm, cứ tùy tâm sở dục thôi.”

“Tạ ơn Mai Phi nương nương giáo huấn.”

Trầm Vân Tinh cắn môi, không nghĩ tới hôm nay lại bị ăn quả đắng, vốn cho rằng bản thân ăn mặc đẹp một chút thì Nam Cung Diệp tốt xấu gì cũng sẽ chú ý đến nàng, nhưng ai ngờ không những không đạt được sự chú ý cần có, ngược lại còn khiến Hoàng thượng mất vui, Mai Phi chế giễu.

Lại nhìn Nam Cung Diệp, căn bản không nhìn nàng, chỉ là đôi khi vô tình lại nhìn sang Phượng Lan Dạ đang ngồi bên cạnh.

Ngũ quan tuấn dật lãnh liệt, hờ hững, lại hoàn mỹ như được chạm khắc mà thành, nhưng khiến người ta không dám tới gần, chỉ là trong mắt hắn lại lưu chuyển một tia sáng hoa lệ rực rỡ, đáng tiếc là nhằm vào người bên cạnh hắn.

Trên đại điện, Trầm Vân Tinh ngồi xuống, bởi vì lạnh cho nên đem áo choàng của Nam Cung Tiếp quấn thật chặt, ngồi im không nói gì.

Sắc mặt của Hạo Vân Đế lạnh lẽo, nặng nề, không nói lời nào, thần dung uy nghiêm, mắt mang theo sự thâm thúy âm trầm, liếc mắt quét qua toàn bộ đại điện, không biết bởi vì Trầm Vân Tinh phá hủy tâm tình, hay do có chút mệt mỏi, cả người dựa vào Long ỷ, không thèm nói nữa.

Bầu không khí trong đại điện thoáng cái trở nên nặng nề.

Lúc này Lâm Mộng Yểu và Tô Nghênh Hạ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khẩy.

Thanh âm mang theo sự kinh ngạc của Lâm Mộng Yểu vang lên: “Thất Hoàng muội, nghe nói sau ngày đại hôn, chuyện thứ nhất muội làm là đầu độc nha đầu Hoàng thượng ban cho Tề Vương phủ, sau đó còn bán người ta vào kỹ viện, Hoàng tẩu nghe xong cảm thấy rất khó tin, thất Hoàng muội thật là một người độc ác như vậy sao.”

Tiếng nói của Lâm Mộng Yểu vừa dứt, Tô Nghênh Hạ lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ta cũng nghe nói thế, người trong An Giáng thành bàn tán rất nhiều về chuyện này, đều nói thất Hoàng muội chính là nữ hào kiệt, ngay cả người của Hoàng thượng cũng dám động.”

Mọi người trong đại điện đều quay đầu nhìn một cái rồi lại chăm chú dõi theo Hoàng đế đang ngồi trên cao.

Sắc mặt Hạo Vân Đế không thay đổi, trong mắt không có chút gợn sóng, chỉ là khuôn mặt rõ ràng có chút khó chịu.

Ngược lại Mai Phi ngồi bên cạnh, giống như bắt được nhược điểm liền kêu lên: “Việc này có thật không?”

Nha đầu ở Tề Vương phủ chính là người của nàng, thảo nào gần đây nàng không có thu được tin tức gì từ Tề Vương phủ, hóa ra nha đầu đó bị tiểu tiện nhân này đuổi đi rồi, nó không phải là đố kị với người ta, sợ Tề Vương bị cướp đoạt đấy chứ.

Mai Phi phỏng đoán, bọn Nguyệt Phi cùng Hoa Phi ngồi bên cạnh nàng cũng nhìn nhau đoán già đoán non.

Hoa Phi khẽ cười: “Không có chứng cứ rõ ràng, đừng nói lung tung.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Phượng Lan Dạ, thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của nàng chưa từng biến đổi, bất ti bất kháng muốn đứng dậy đáp lời.

Không sai, người là nàng đuổi, nếu chuyện của Tề Vương phủ, phải theo gia quy của Tề Vương phủ mà xử lý, nha đầu đó không hiểu quy củ, tự nhiên nên trừng phạt.

Thế nhưng Phượng Lan Dạ còn chưa kịp đứng lên, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay ngọc ngà, bé nhỏ của nàng, một thân hình cao lớn từ từ đứng lên.

Ngọc thụ lâm phong, phiêu dật xuất trần.

Trên người Tề Vương Nam Cung Diệp tỏa ra hàn khí, một đôi mắt rét buốt tựa hàn đàm không chút lưu tình bắn nhưng tia sắc lạnh về phía Mai Phi nương nương, chậm rãi mở miệng.

“Đây là bản Vương hạ lệnh xử phạt, lẽ nào ngay cả bản Vương cũng không có quyền xử phạt một tiện tỳ nho nhỏ trong phủ, cần phiền Mai Phi nương nương lo lắng sao.”

Tề Vương Nam Cung Diệp luôn rất cổ quái, nói chuyện càng không thèm nể mặt ai, người trong cung đều biết tính tình của hắn, cho nên không ai dám chọc đến hắn, thế nhưng Nam Cung Diệp lại chẳng để tâm đến bất cứ chuyện gì, cho đến nay hắn cũng chẳng can dự vào việc gì, lại không nghĩ tới hôm nay cứ nhiên vì một tiểu nha đầu mà ra mặt, việc này trái lại không ai ngờ tới được.

Hạo Vân Đế nheo mắt lại, một ánh nhìn ám muội lướt qua, liếc Nam Cung Diệp, liền phất tay ý bảo hắn ngồi xuống,

“Được rồi, việc này là gia sự của Tề Vương, hà cớ gì phải đem ra nói ở đây.”

Hoàng đế quả nhiên rất thiên vị Tề Vương, mọi người trong lòng ám niệm, hai người Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ còn cho rằng đã nắm được nhược điểm để Hoàng thượng trừng trị Phượng Lan Dạ, nhưng lại không ngờ tới Tề Vương cứ nhiên ra mặt, nhìn dung nhan tuyệt sắc của hắn, trong đáy mắt hắn toàn là sủng nịnh, không khỏi vừa đố kỵ lại vừa ghen ghét.

Tiểu tiện nhân Phượng Lan Dạ này thực sự là phúc khí quá tốt, lại được Tề Vương yêu thích như thế.

Tam Hoàng tử phi Trầm Vân Tinh giống như bị hàng vạn con kiến bò trong người, bứt rứt khó chịu, thật là giỏi, không bị mất mặt, chỉ một vong quốc nô nho nhỏ lại mà được Tề Vương yêu thích, nếu lúc đầu Hoàng thượng đem nàng tứ hôn cho Tề Vương, chắc chắn người lúc này nhận hết ân sủng nhất định là nàng, chứ không phải là vong quốc nô Phượng Lan Dạ.

Trên đại điện, nghìn suy trăm nghĩ, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình.

Tấn Vương Nam Cung Trác cùng Sở Vương Nam Cung Liệt cũng chìm trong suy nghĩ của mình, cả đại điện chìm trong yên lặng.

Lúc này, ngoài cửa điện vang lên thanh âm của thái giám: “Văn Tường công chúa giá lâm, Văn Bội công chúa giá lâm.”

Hai thân ảnh phấn nộn, thướt tha từ ngoài cửa điện đi vào, một người mặc áo màu lam, quần dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đồng màu, một người quần dài tơ tằm lục sắc, trên áo có thêu một đóa hoa mai rực rỡ, hai người cùng tiến vào đại điện, thẳng tới trước mặt Hạo Vân Đế, cung kính mở miệng.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Hạo Vân Đế vừa nhìn hai nữ nhi, khóe môi tràn ra tiếu ý, vẫy tay ý bảo hai nàng tiến lên, Văn Tường công chúa cùng Văn Bội công chúa một tả một hữu tiêu sái tiến lên, một người vươn tay ôm vai Hạo Vân Đế, một người quy củ hơn chỉ đứng bên cạnh nhìn Hạo Vân Đế.

Hai người đồng loạt làm nũng, kêu to: “Phụ hoàng an khang.”

“Tốt, tốt, Văn Tường cùng Văn Bội đều trưởng thành rồi, nói đi, đã nhìn trúng công tử nhà đại quan nào trong triều rồi, nói ra thì phụ hoàng mới chỉ hôn cho các con được chứ.”

Hoàng đế vừa nói xong, Sở Vương Nam Cung Liệt tiếp lời: “Đúng vậy, Hoàng muội đã đến tuổi thành gia lập thất, nên được chỉ hôn rồi.”

Nam Cung Trác cũng gật đầu tán thành, Văn Tường cùng Văn Bội vừa nghe đến chủ đề này, mặt đều đỏ bừng, Văn Tường không đồng ý giậm chân: “Phụ hoàng, nhi thần muốn bồi phụ hoàng cả đời, mới không cần lập gia đình đâu.”

Văn Bội công chúa cẩn thận hơn một chút, bất quá cũng tiếp lời Văn Tường công chúa: “Nhi thần cũng không gả, muốn bồi phụ hoàng cơ.”

Hạo Vân Đế cười vang, giờ khắc này toàn bộ đại điện thờ phào nhẹ nhõm, dường như ánh nắng ban mai đang chiếu rọi qua đây, tỏa ánh hào quang khắp đại điện.

“Các con đó, cứ thích đùa cho phụ hoàng vui.”

“Nhi thần không có.” Văn Tường công chúa làm nũng, Mai Phi ngồi bên cạnh lạnh lùng trừng mắt hai vị công chúa, trái lại vẻ mặt Hoa Phi lại tràn đầy ý cười, mọi người trong điện ngẩng đầu thấy màn đó, ai cũng không nói gì.

Hạo Vân Đế cùng hai vị công chúa nói chuyện một hồi, tựa hồ có chút mệt mỏi, ngáp một cái, vỗ vào tay hai vị công chúa, cười cười mở miệng.

“Phụ hoàng mệt rồi, muốn đi nằm một lát, các con ai muốn đi đâu thì đi, chốc nữa quay lại trong cung dùng bữa.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Mọi người đứng lên, Mai Phi nương nương cùng Nguyệt Phi cũng đứng lên, cung tống Hoàng đế.

Nguyên Phạm đỡ Hạo Vân Đế đi nghỉ ngơi, trong đại điện, Mai Phi cùng Nguyệt Phi chờ mọi người thối lui ra ngoài.

Chúng phi tần cũng lui ra ngoài, Văn Tường cùng Văn Bội đã sớm đi tới bên cạnh Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ, lôi kéo tay các nàng, cười cười mở miệng: “Nhị Hoàng tẩu, đi tới cung điện của ta ngồi chơi một lát nhé.”

Người kia cũng nói: “Tứ Hoàng tẩu tới cung điện của ta ngồi một lát nhé.”

Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ rất đắc ý, liếc nhìn những người khác trong điện, cười duyên, hướng về phía phu quân của mình xin ý kiến: “Vương gia, người xem?”

“Đi đi, khó có được cơ hội tiến cung, bồi Hoàng muội một lúc cũng là việc nên làm.”

Hai vị công chúa dắt Lâm Mộng Yểu và Tô Nghênh Hạ về cung điện của mình, đại điện lại trở nên trống vắng.

Mẫu phi Tấn Vương Nam Cung Trác, Sở Vương Nam Cung Liệt cùng An Vương Nam Cung Quân đều ở trong cung, cho nên muốn đến cung điện của mẫu phi thỉnh an, chào hỏi mọi người vài câu rồi dẫn người ly khai.

Trong đại điện chỉ còn lại tam Hoàng tử cùng tam Hoàng phi, còn có Tề Vương cùng Phượng Lan Dạ.

Sắc mặt của tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp từ lúc đó tới bây giờ đều rất xấu, nhìn thấy mọi người rời đi, hắn cùng buồn bực chìa tay lôi kéo Trầm Vân Tinh ly khai, cuối cùng chỉ còn lại hai người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ.

Nam Cung Diệp kéo tay Phượng Lan Dạ, nhẹ nhàng cất lời: “Nàng muốn đi đâu?”

Phượng Lan Dạ vẫn muốn hỏi An Vương về tình hình của Vụ Tiễn, lúc này nghe Nam Cung Diệp hỏi, nhẹ nhíu mày: “Ta muốn tới chỗ Hoa Phi nương nương, hỏi thăm tình hình của Vụ Tiễn tại An Vương phủ.”

“Ừ, ta nói bọn thái giám đưa nàng tới Hoa Thanh điện của Hoa Phi nương nương, ta có chút việc, chốc nữa sẽ tìm nàng.”

Phượng Lan Dạ gật đầu, thấy trong đôi mắt sâu thẳm như hồ đầm của hắn tỏa ra hàn khí bức ngươi, bộ dáng này của hắn nàng rất ít khi nhìn thấy, hắn làm sao vậy? Vừa định hỏi, Nam Cung Diệp đã đưa tới một người thái giám, căn dặn tiểu thái giám đưa Phượng Lan Dạ đi Hoa Thanh điện, tiểu thái giám lĩnh mệnh, cung kính mời Phượng Lan Dạ đi theo hắn.

Phượng Lan Dạ lúc đi ra ngoài còn cố gắng quay đầu lại nhìn Nam Cung Diệp, chỉ thấy hắn một thân hàn khí bức người, chầm chậm bước ra từ một cửa khác, Phượng Lan Dạ nhịn không được nhíu mày.

Hắn định đi đâu? Vì sao đột nhiên lại trở nên lạnh lùng, lãnh đạm như vậy, chỉ trong một khắc đã biến đổi như vậy.

Một bên đi theo tiểu thái giám, một bên trầm mặc suy nghĩ, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi bên cạnh thấy không có ai, Hoa Ngạc nhịn không được nói thầm.

“Chủ tử, hôm nay không thấy Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử.”

“Ừ.” Phượng Lan Dạ gật đầu, Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử quanh năm ở trong cung, lúc nào cũng có thể đến thỉnh an, cũng không nhất định phải vào hôm nay.

Đoàn người đi qua vài đoạn hành lang, vài con đường nhỏ âm u vắng lặng, còn băng qua đình đài lầu các, tiểu thái giám chỉ tay về phía điện các đằng trước, cung kính mở miệng: “Tề Vương phi, phía trước không xa, qua một vài cái ghế đá, đi về phía Tây liền tới Hoa Thanh điện, tiểu nhân là thái giám của Tiêu Nguyên điện, nếu rời bỏ vị trí quá lâu, sợ rằng sẽ bị trừng phạt, cho nên thỉnh Tề Vương phi tự mình đi tới đó.”

Phượng Lan Dạ nghe xong phất tay, ý bảo tiểu thái giám quay về, đường tới đó không còn xa, nàng có thể tự tìm đường được.

Tiểu thái giám rời đi, Phượng Lan Dạ dẫn hai người Hoa Ngạc, Diệp Linh theo hướng hắn chỉ mà đi, trên con đường nhỏ rải đầy sỏi còn trồng rất nhiều cây ở hai bên, còn có giả sơn được đá nhỏ xếp chồng mà thành, cách ngọn núi giả không xa là một rừng cây, cây mọc thành hàng, thời tiết vào đông, khiến người ta có cảm giác thê lương, lạnh lẽo, con đường này lộ vẻ hoang vu, trên đường cũng không thấy có nhiều thái giám hay cung nữ qua lại, thế nhưng Phượng Lan Dạ cũng chẳng thèm quan tâm, có thể là tiểu thái giám chỉ cho các nàng đường tắt, cho nên ba người cứ đi thẳng về phía trước.

Mới đi được một quãng, lúc định rẽ vào lối khác, chợt nghe thấy có tiếng người đang khóc.

Phượng Lan Dạ liếc nhìn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi phía sau, hai nha đầu cũng kinh ngạc không kém, lẽ nào là có cung nữ bị bắt nạt, lén đến đây khóc lóc? Ở đây rất hoang vu.

Ba người chuẩn bị đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói cho nên đứng lại.

“Chúng ta hãy ly hôn đi.”

Thanh âm nhu hòa, uyển chuyển của nữ nhân này có chút quen thuộc.

Phượng Lan Dạ nhướng mày, vốn định lảng tránh, chuyện riêng của nhà người ta sao lại có thể cứ đứng đấy nghe được, còn là chuyện ly hôn nữa.

Thế nhưng lại có thêm một câu truyền tới: “Trầm Vân Tinh, ngươi đừng nên có ý nghĩ viển vông đó, ngươi nghĩ ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì ư? Đừng có nằm mơ.”

Hai người đó chính là Tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp cùng Trầm Vân Tinh, Phượng Lan Dạ càng không ngờ, Trầm Vân Tinh cứ nhiên yêu cầu cùng Tam Hoàng tử ly hôn, đây chính là do Hoàng thượng tứ hôn, lá gan của nàng cũng quá lớn rồi, lẽ nào thấy Tam Hoàng tử dễ ức hiếp sao? Tuy rằng giao tình của nàng và tam Hoàng tử Nam Cung Tiếp không sâu, thế nhưng nàng biết hắn là một người rất khiêm tốn, nghĩ đến nữ nhân Trầm Vân Tinh này, thực sự rất không biết xấu hổ rồi.

Sắc mặt Phượng Lan Dạ đen kịt, thực sự muốn cho Trầm Vân Tinh vài cái tát, hơn nữa nàng vừa nghĩ tới, cước bộ cũng tự động đi về hướng đó.

Phía trước thanh âm lại vang lên.

Nam Cung Tiếp cực kỳ tức giận mở miệng: “Kỳ thực một nữ nhân có tư tưởng tục tĩu không sạch sẽ như ngươi là đáng phải hưu, rất làm mất mặt hoàng thất.”

“Ta không phải, ta muốn ly hôn.”

“Ngươi nằm mơ đi, ly hôn với ngươi để ngươi có thể tái giá hả? Trừ phi ta hưu ngươi, bằng không ngươi cái gì cũng đừng nên nghĩ.”

Nam Cung Tiếp cực kỳ tức giận, vung tay chuẩn bị ly khai, không ngờ tới khi quay đầu lại liền nhìn thấy Phượng Lan Dạ đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, không khỏi kinh ngạc, lắp bắp nói: “Lan Dạ, sao nàng lại ở chỗ này, vừa nãy chúng ta, chúng ta?”

Hắn không biết phải giải thích chuyện này thế nào, trong ngực còn cảm thấy một chút may mắn vì lúc nãy không có nhắc tới Tề Vương, bằng không trong lòng Phượng Lan Dạ sẽ cảm thấy thế nào.

Nam Cung Tiếp vừa nói xong, ai biết đâu Trầm Vân Tinh đang đứng phía sau đột nhiên vọt lên trước, vẻ mặt ôn nhu mang theo tiếu ý, thân mật kêu lên một tiếng: “Sao muội muội lại tới đây?”

Phượng Lan Dạ nhìn nữ nhân đang làm bộ này, chẳng có chỗ nào xinh đẹp, ngay cả một chút đầu óc cũng không có, nghe nói phụ thân của nàng chính là Hàn Lâm viện Đại học sĩ, con gái của hắn nên phải biết thông thư đạt lý chứ, sao lại trở thành một nữ nhân đê tiện thế kia, thật khiến người ta buồn nôn, trở mặt cũng quá nhanh, chỉ trong nháy mắt thôi đã làm như thể chuyện lúc nãy chưa từng phát sinh.

Phượng Lan Dạ vung tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Trầm Vân Tinh, lạnh lùng mở miệng: “Ai là muội muội của ngươi, một người hạ tiện, bỉ ổi như ngươi không xứng với Tam Hoàng huynh.”

Nói xong cũng chẳng muốn cùng nữ nhân này nhiều lời liền rời đi, Nam Cung Tiếp nhìn thân ảnh duyên dáng cô em dâu đang từ từ đi xa, thướt tha, uyển chuyển, giống như một nụ hoa đang hé nở, thật mỹ lệ, Lan Dạ đang dần trưởng thành, đáy lòng thở dài.

Trầm Vân Tinh đứng bên cạnh vừa bị ăn một cái tát, thấy Nam Cung Tiếp vẫn tao nhã như vậy, tức giận hét lên.

“Ngươi là người chết à, ta bị đánh mà cũng không có phản ứng.”

“Ngươi tự tìm, bị đánh chết cũng đáng đời.”

Nam Cung Tiếp không thèm liếc nàng ta, xoay người rời đi, trong mắt Trầm Vân Tinh hiện lên hai ngọn lửa nhỏ, rất rất phẫn nộ, oán khí ngút trời, nàng đã gả cho một người chết rồi, xem Tề Vương người ta rất ôn nhu, không chỉ thương, chỉ sủng nữ nhân của mình, còn che chở nàng, nàng rốt cuộc đã gả cho hạng người gì đây, không được, nàng không thể theo loại nam nhân này cả đời được.

Trầm Vân Tinh ngơ ngẩn đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư.

Phượng Lan Dạ dẫn Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi thẳng về phía trước, nghĩ đến Trầm Vân Tinh kia, liền phiền muộn không thôi, nữ nhân này vì sao muốn ly hôn, chẳng qua là có tâm tư khác, nàng cũng biết người đó chính là phu quân Nam Cung Diệp của nàng, chẳng hiểu vì sao, khi nghĩ đến có nữ nhân khác nhớ thương Nam Cung Diệp, lòng của nàng tựa hồ có chút buồn, thế nhưng Nam Cung Diệp chính là một kẻ đoạn tụ, buồn cái gì mới được chứ? Nhưng nghĩ đến đó lại càng buồn hơn.

Hoa Ngạc, Diệp Linh đi phía sau vội vàng khuyên nàng “Vương phi, đừng có nghĩ đến nữ nhân kia nữa? Nữ nhân đê tiện đó nhất định là đang nhớ thương Vương gia của chúng ta, lần sau, gặp nàng một lần đánh một lần, đừng để ý đến nàng ta nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3