Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 107 - Phần 3

Tô phu nhân vừa nghe lập tức cao hứng trở lại, điều này nói rõ Tề vương thật sự rất yêu Nhã Nhi, sau này nàng sẽ rất hạnh phúc, nên nhanh chóng hưởng ứng đi ra ngoài.

Trong phòng, Thủy Ninh cùng Vụ Tiễn cao hứng phụng bồi Lan Dạ nói chuyện.

Hôm nay Tề vương đám cưới, cả An Giáng thành đều bị kinh động, hơn nữa Tô phủ cách Tề Vương phủ có mười dặm đường phố, trên con đường mười dặm này đều được lót bằng thảm đỏ, trên mặt thảm rải thì đầy những đóa hoa đỏ thắm.

Cả con đường đều mang mùi hương nồng đậm, hai bên đường phố Thụy Vương đã phái binh mã đi duy trì trật tự, người xem náo nhiệt, người đi tấp nập, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nhiều hướng.

Chỉ thấy Tề vương mặc một bộ hỉ phục màu tím, ngồi trên ngựa cao, tóc được buộc lại bằng sợi tơ lụa màu thiên thanh, những tia sáng mặt trời chiếu rọi và bao phủ cá người hắn, tuy hắn luôn duy trì thói quen lãnh mạc như băng, nhưng giờ phút này lại tựa như trích tiên, ngồi trên con ngựa cao, thân thể ưu nhã, phong trần như ngọc, trước ngực còn buộc một đóa tú cầu đỏ thẫm, đi phía trước là đội quân danh dự, phía sau đội quân danh dự là hai hàng mười mấy tên tiểu Đồng Tử, nam nữ xếp thành hàng dài, người nào cũng tròn trịa khả ái, thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ ở bên cạnh Bồ Tát, trong tay chúng cầm lẵng hoa, thỉnh thoảng tung hoa lên không trung, cánh hoa bay bồng bềnh trên không, mùi thơm càng lúc càng đậm, mà phía sau hắn là hàng thị vệ chỉnh tề của Tề Vương phủ, theo sát phía sau đội thị vệ chính là xe ngựa, trên xe không biết là vật gì.

Một đội quân ùn ùn đi thẳng đến Tô phủ.

Trước cửa Tô phủ, khách đông như kiến, lúc này do Tô lão gia dẫn đầu, tất cả đều chen chúc ở trước đại môn, chờ đón kiệu hoa của Tề Vương phủ.

Nghe nói Tề vương tự mình nghênh đón dâu, đây là vinh dự không biết bao nhiêu a.

Chẳng những là khách ở Tô phủ, ngay cả dân chúng của Thiên Vận hoàng triều, cũng đều tâm tình sục sôi, từ xưa đến nay hoàng gia cưới gả, chẳng có đội hình chính thức đưa rước như vậy, mới thấy rõ Tề Vương phủ coi trọng hôn lễ này bao nhiêu a, hơn nữa Tề Vương phủ mười dặm khắp nơi đều trải thảm đỏ, hoa thơm bay lả tả, thật sự là chưa từng được thấy qua a, có thể thấy được Tề vương rất thích tân nương xinh đẹp này.

Thấy hôn lễ nhiệt liệt long trọng lần này, làm mọi người không khỏi nhớ tới lần đại hôn trước của Tề vương, hắn đã để cho tân Vương phi cùng con gà trống bái đường, quan khách đã từng đến tham dự hôn lễ lần trước cũng nhìn thấy được lần này so với lần trước là bất đồng a, bởi vậy họ càng thêm khẳng định, Tô nhị tiểu thư này rất được lòng của Tề vương.

Kiệu hoa Tề Vương phủ vừa đến, tất cả khách mời của Tô phủ đều ra nghênh đón.

Tề vương Nam Cung Diệp lập tức tung mình nhảy xuống, Tô Diễn cùng tất cả quan khách vừa muốn hành lễ, lại bị Nam Cung Diệp một tay nâng dậy, cung kính mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy."

Nói xong thì liền quỳ xuống, Tô Diễn vội vàng đỡ lấy hắn.

Thật ra một lạy này là Nam Cung Diệp muốn tạ ơn Tô Diễn đã cứu Lan nhi, làm cho nàng có thể còn sống trở lại bên cạnh mình.

Hai hàng quan khách đứng hai bên nhìn thấy Tề vương cung kính với Tô Diễn như vậy, trong lòng đều có suy nghĩ riêng, trong lúc nhất thời náo nhiệt không dứt.

Tô Diễn đón Nam Cung Diệp vào cửa chính của Tô phủ, cũng được trải thảm đỏ thẫm, họ một đường đi vào trong, còn đội danh dự thì ở ngoài cửa phủ thổi khúc nhạc vui mừng, mười mấy tên Tiểu Đồng tử đi thẳng về hướng Thược Dược Hiên.

Trước cửa Thược Dược Hiên, tiểu Hoàn chạy vội vào, một đường vừa chạy vừa kêu: "Tiểu thư, tiểu thư, Tề vương tới."

Trong lúc nhất thời tất cả nô tỳ ở Thược Dược Hiên chạy vọt ra, tách thành hai bên, trong phòng Vụ Tiễn cùng Thủy Ninh kéo tay của Phượng Lan Dạ, nói lời chúc mừng.

"Chúc tỷ tỷ cùng Tề vương vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp."

"Chúc muội muội cùng Tề vương ân ái bạc đầu."

Phượng Lan Dạ đứng lên, ôm bên này rồi ôm bên kia, sau đó nhướng mày cười mở miệng: "Cám ơn Thủy nhi, cám ơn Vụ Tiễn."

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, âm thanh từ ái của Tô phu nhân vang lên: "Tốt lắm, tốt lắm, giờ lành đến rồi, Nhã Nhi, Tề vương tới. Tề vương tới."

Bên trong gian phòng ba người cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng phía sau Tô phu nhân không phải là Tề vương, thì là người phương nào.

Hắn tuấn lãng như ngọc, phong nhã bức người giống như trích tiên vậy, một thân áo tím tựa như những đám mây trên trời, lộ ra thần thái vô cùng mê hoặc, đôi đồng tử thâm thúy kia chỉ có hình ảnh của Phượng Lan Dạ, không có người thứ hai.

Hắn si ngốc nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười ôn nhuận như nước.

Tô phu nhân vẫy tay một cái, Thủy Ninh cùng Vụ Tiễn lặng lẽ lui ra ngoài.

Bên trong gian phòng, Nam Cung Diệp chậm rãi bước gần tới một bước, tim hắn đập rất nhanh, khóe môi nở ra nụ cười mê người, ánh mắt thì nhìn chằm chằm người trước mặt không nháy mắt.

Đây là Lan nhi sao? Giờ phút này nàng mang theo sự quyến rũ của nữ nhân, không biết từ lúc nào nàng đã thoát khỏi bộ dáng ngây ngô, trở thành một thiếu nữ đầy thùy mị và kiều diễm, giờ phút này toàn thân nàng như tỏa hào quang, tựa như ánh sáng của ngọc minh châu, nhìn thấy vậy hô hấp của hắn trở nên dồn dập, miệng đắng lưỡi khô, bước nhanh qua kéo nàng ôm vào lòng, hắn không áp chế được tình cảm đang dâng trào, liền cúi người hôn nàng một nụ hôn nóng bỏng triền miên.

Đầu tiên là triền miên mềm mại như gió xuân, kế tiếp là nóng bỏng khoắc khoải, hôn cho đến lúc Phượng Lan Dạ thiếu chút nữa thở không nổi, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực của hắn, không nhịn được phải nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Diệp."

Nam Cung Diệp lúc này mới buông nàng ra, đầu của hắn gác lên đầu nàng, hai tay thì siết chặt thân thể của nàng, âm thanh khàn khàn vang lên.

"Lan nhi, ta tới đón nàng, lần này ta sẽ không bao giờ để nàng đơn độc một mình nữa, từ nay về sau ta sẽ phụng bồi nàng, vĩnh viễn không rời xa nhau."

Phượng Lan Dạ gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, nàng cảm giác được tim của mình sắp rớt ra ngoài, cảm giác này thật ngọt.

Những khổ sở từ trước đến giờ thật đáng giá a.

Ông trời vĩnh viễn luôn công bằng, hắn khiến cho người ta đau khổ, thì nhất định sẽ mang lại hạnh phúc đến cho người đó.

Nghĩ đến hôn lễ lần trước của bọn họ, sao mà khó coi như vậy, thật khiến cho người ta thống hận.

Nhưng bây giờ nàng cảm nhận được người nam nhân này yêu mình nồng đậm, hắn còn che chở cho nàng, luôn sủng nịch nàng.

"Cám ơn ngươi."

Phượng Lan Dạ mở miệng, bên ngoài phòng, thanh âm Tô phu nhân vang lên.

"Tốt lắm, tốt lắm, giờ lành đến, Đinh Đương, Vạn Tinh mau vào đỡ tiểu thư lên kiệu hoa."

"Dạ."

Đinh Đương cùng Vạn Tinh đáp một tiếng, đang chuẩn bị đi vào.

Trong phòng Nam Cung Diệp đưa tay lên khom lưng ôm lấy Phượng Lan Dạ, ghé sát lỗ tai của nàng, ôn nhu nói: "Nhắm mắt lại."

Phượng Lan Dạ hoàn toàn tin tưởng dựa vào lòng ngực Nam Cung Diệp, cảm giác được hắn vững vàng tiêu sái đi ra ngoài, bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh kinh ngạc của bọn nha hoàn, sau đó lời nói của Thủy nhi: "Hình ảnh thật xinh đẹp a, thật đẹp a."

Tiểu nha đầu đứng ở cửa lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy a, thật đẹp."

Mười mấy tên tiểu Đồng Tử, đi ở phía trước, thỉnh thoảng rải hoa tươi, Tề vương Nam Cung Diệp tuyệt mỹ vô song ôm tân nương xinh đẹp động lòng người từng bước từng bước đi ra cửa chính của Tô phủ, trên đường đi hạ nhân Tô phủ nhìn ngây người, họ đẹp như tranh a, thật giống như nằm mơ, làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

Quan khách đứng trước cửa cũng nhìn ngây người, mọi người trong lòng cảm thán, thật sự là quá đẹp.

Tề vương cùng vị Tô nhị tiểu thư này, không, hiện tại là Tề Vương phi rồi, hai người này thực sự là trời sinh một đôi.

Hoa thơm bay lả tả, một đường đi thẳng đến cửa của Tô phủ.

Lúc này Nam Cung Diệp thì thầm bên tai Phượng Lan Dạ, ôn nhu mở miệng: "Có thể mở mắt rồi."

Phượng Lan Dạ đột nhiên mở mắt, chỉ thấy giữa không trung hoa bay đầy trời, bồng bềnh rơi xuống, cánh hoa đỏ thắm bay lả tả, mà bọn họ thì giống như đang đứng ở khu rừng toàn mưa hoa, phía trước có mười mấy tên Tiểu Đồng tử khả ái, mọi người phấn trang ngọc triệt mở to đôi mắt, vừa nhìn thấy nàng mở mắt ra, khi đó Tiểu Đồng tử tay nâng lẵng hoa làm thành một vòng, rất nhanh tạo thành hình dạng một chữ Tâm, Tiểu Đồng tử tròn trịa khả ái đồng thanh hô to.

"Chúc Tề vương cùng Tề Vương phi tương thân tương ái, bạc đầu giai lão."

Phượng Lan Dạ không khỏi nở nụ cười, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, trong nháy mắt làm rung động trái tim của mọi người, hình ảnh đó giờ phúc này sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng của họ.

Mà trong lòng Phượng Lan Dạ lúc này tràn ngập sự cảm động, nước mắt không nhịn được rơi tràn trong khóe mắt, hắn thật sự tốn rất nhiều tâm tư để chuẩn bị cho hôn lễ này a.

Nàng có tài đức gì lại được hắn sủng ái nhiều như vậy, cám ơn ông trời đã cho nàng gặp được hắn.

Giờ phút này nàng một chữ cũng nói không ra rồi, lời nói cảm ơn là dư thừa, nàng chỉ cần hưởng thụ sự yêu thương của hắn là được.

Lúc này Nam Cung Diệp vừa giơ tay, thanh âm náo nhiệt bốn phía đột nhiên ngừng lại, mọi người đồng loạt nhìn Tề vương tuấn mỹ vô song, không biết hắn muốn làm cái gì, tất cả mọi người đều chú ý đến hắn, chỉ thấy con ngươi lãnh mị của Nam Cung Diệp quét một vòng, cuối cùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Hôm nay Bổn vương ở trước mặt mọi người muốn tuyên bố một chuyện."

Tất cả mọi người tò mò chờ, Tề vương muốn tuyên bố chuyện gì chứ? Lại chọn thời điểm đám cưới để tuyên bố, càng làm cho người ta hiếu kỳ rồi, Phượng Lan Dạ mở to hai mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn tuyên bố chuyện gì.

"Cuộc đời này của Bổn vương chỉ nạp một phi, tuyệt đối không cưới người thứ hai."

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút tiếng vang, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng ngây người, nàng biết hắn sẽ không cưới người khác, chẳng qua không nghĩ đến hắn ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra, thật làm cho nàng nói không ra lời.

Sau khi yên tĩnh được một lúc, không biết người nào đó vỗ tay lên, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài.

Tiếng thét chói tai không ngừng, trầm trồ khen ngợi, bất quá ở nơi này không biết bao nhiêu người tan nát trái tim, vốn là thấy hôm nay Tề vương tình thâm ý trọng như thế, nhiều thiếu nữ đã động tâm tư, chỉ mong được vào Tề Vương phủ làm tiểu thiếp cũng được a, không nghĩ tới Tề vương lại ở trước mặt mọi người tuyên bố chuyện này.

Cuộc đời này chỉ nạp một phi, đó chính là Tô Thanh Nhã rồi, không có người thứ hai.

Tề vương thật si tình a, bao nhiêu người kích động muốn khóc.

Thủy Ninh cùng Vụ Tiễn cũng khóc, mấy vị phu nhân có mặt tại Tô phủ cũng đang kích động đến rơi lệ, được làm thê tử của nam nhân này, có chết cũng đáng, đáng tiếc cuộc đời các nàng đã không có gặp được.

Lan Dạ cũng khóc, cái gì cũng không nói được.

Quan lễ nghi đi tới, cung kính mở miệng: "Vương gia, giờ lành đến, lên kiệu a, đừng để lỡ giờ lành."

Nam Cung Diệp gật đầu, ôm Phượng Lan Dạ bước nhanh lên kiệu hoa tám người, kiệu hoa là dùng hoa tươi để kết thành, xung quanh kiệu được trang trí bằng những bó hoa tươi, đợi đến khi bọn họ lên kiệu hoa, mười mấy tên Tiểu Đồng tử nhanh chóng chạy vội tới trước kiệu hoa.

Lúc này người của Tề Vương phủ mở cái thùng ở phía sau xe ngựa, trong xe là những chiếc lồng chứa đầy chim bồ câu.

Chỉ nghe quan lễ nghi lên tiếng: "Khởi kiệu."

Kiệu hoa nhấc lên, chiếc lồng được mở ra, vô số chim bồ câu bay ra đầy trời, tung cánh bay lên trời xanh, tự do tự tại bay lượn.

Đội ngũ nghênh đón của Tề Vương phủ một đường đi thẳng về Tề Vương phủ, phía trước có Tiểu Đồng tử thỉnh thoảng rải hoa tươi, những cánh hoa bay phiêu lãng trên không trung rồi rơi xuống đỏ thẫm trên mặt thảm, quang cảnh thật hiếm thấy, những người dân đang xem náo nhiệt nghị luận rối rít, không biết Tề Vương phủ như thế nào mà làm được như vậy a.

Thật ra thì Phượng Lan Dạ biết là Thiên Bột Thần ẩn thân ở giữa không trung rắc những cánh hoa tươi này, mà một số đồng tử còn nhỏ, lẵng hoa trong tay lại rất lớn, bên trong bó hoa tươi đầy đủ từ Tề Vương phủ rải tới Tô phủ, sau khi đến Tô phủ lại đổi một cái giỏ hoa khác, cho nên mới đủ để rải trên đường về.

Trên kiệu hoa, Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, sủng nịch nhìn nàng.

"Lan nhi, thích không?"

Phượng Lan Dạ nhìn hết thảy trước mắt, gật đầu.

Hôn lễ này chẳng những vui mừng, còn bao gồm sự dụng tâm lương khổ của hắn, nàng làm sao mà không thích, thật rất ưa thích a, hết sức thích.

"Cám ơn ngươi."

Nam Cung Diệp vươn tay che miệng Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Từ nay về sau, ta sẽ cưng chiều nàng, không cần tạ ơn, nàng chỉ cần nhớ, cưng chiều nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."

Lời nói bá đạo vừa được thốt ra từ trong miệng hắn, làm cho nàng nói không ra lời nào, mà nàng chỉ muốn làm một chuyện, là yêu hắn, dùng hết cuộc đời còn lại của mình thật tâm yêu hắn.

Nàng không nói một lời, nằm ở trước ngực của hắn, lẳng lặng hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người ở hai bên đường phố.

Kiệu hoa một đường đi thẳng về Tề Vương phủ.

Tề Vương phủ, cửa lớn cửa nhỏ, cờ trắng trước kia đã sớm thu hồi rồi, đổi lại là cờ hỉ màu đỏ chót, khắp nơi đều là âm thanh cười nói vui sướng.

Vương gia lần này đám cưới cao hứng cùng với vui sướng hơn so với những lần trước, bọn họ làm hạ nhân tự nhiên cũng cao hứng.

Hắn có thể quên đi bóng ma của Tiểu Vương phi, vốn là chuyện đáng để ăn mừng.

Tô Thanh Nhã tiểu thư cũng thật xuất sắc, làm sao mà không khiến cho người ta cao hứng a.

Quản gia của Tề Vương phủ dẫn tân khách ở trước cửa chờ, rất nhanh liền có người đi tới bẩm báo: "Mau, Vương gia trở lại, trở lại."

Lập tức tất cả mọi người phân ra đứng ở hai bên, bỗng bên tai đã truyền đến tiếng nhạc trúc.

Kiệu hoa đến cửa, mọi người liền chạy ra đón, chỉ thấy con tuấn mã Vương gia cưỡi lúc trước trên lưng không thấy bóng dáng của tân lang, Vương gia đâu? Mọi người một phen tìm kiếm, thì nghe thanh âm của quan lễ nghi vang lên: "Dừng kiệu."

Kiệu hoa dừng lại, đội quân danh dự phân ra ở hai bên, âm thanh của tiếng nhạc trúc bên tai không dứt, mười mấy tên Tiểu Đồng tử nhanh chóng chạy như bay đến trước cửa thì dừng lại, cầm bó hoa tươi trong tay tung lên, lúc này chỉ thấy Nam Cung Diệp từ đại kiệu tám người đi ra, trong tay ôm một người, giá y đỏ thẫm, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, không phải là Tô nhị tiểu thư thì là người nào, giờ phút này vừa nhìn vào hai người là biết trời sinh một đôi, làm cho người ta không thể rời tầm mắt.

Chỉ thấy Tề vương ôm tân nương từng bước đi vào, Tích quản gia ngây người một lúc vừa phản ứng lại thì nhanh chóng chạy tới, vội vàng dẫn người quỳ lạy: "Cung nghênh Vương gia, Vương phi vào phủ."

Các vị tân khách cũng quỳ trên mặt đất, những người này là tân khách có thân phận thấp, những vị trọng thần sớm đã được an bày ở đại sảnh, chờ xem lễ rồi, cho nên giờ phút này mọi người an tĩnh quỳ xuống, cũng không có cái gì không ổn.

Bỗng nhiên trước cửa phủ, chỉ nghe có tiếng nổ vang lên.

Pháo mừng đã nổ vang lên, những cánh hoa tươi được rải ra, trên không trung một câu đối liễn đỏ thẫm từ từ rủ xuống.

“Thiên thành giai ngẫu, Vàng ngọc lương duyên”.

Trong nháy mắt tất cả mọi người kinh ngạc thốt: "Kỳ lạ, kỳ lạ."

Những người này không biết có Thiên Bột Thần, cho nên không biết Tề Vương phủ như thế nào mà làm được kỳ quái như thế, cho nên mới phải sợ hãi than.

Quan lễ nghi đi tới, cung kính mở miệng: "Xin Tề vương, Tề Vương phi di giá đến đại sảnh hành lễ."

Những tên Tiểu Đồng tử kia lập tức chạy nhanh vào, ở phía trước dẫn đường, Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ một đường đi về chính sảnh của Tề Vương phủ, phía sau tất cả tân khách cũng đi theo vào.

Chính sảnh Tề Vương phủ, Nam Cung Diệp để Phượng Lan Dạ xuống, hai người phân ra đứng ở hai bên, lúc này lễ nghi quan hướng ngay giữa mà đứng, hắng giọng mở miệng.

"Nghi lễ đám cưới bắt đầu."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay