Độc y vương phi - Quyển 3 - Chương 114 - Phần 2

Nam Cung Diệp lại không giống như Hạo Vân đế, hắn biết Thần Sa Phấn là một loại độc mạn tính, nghe nói ăn vào sẽ làm người ta nghiện, vĩnh viễn không thoát khỏi được. Bất quá đây chỉ là sách thuốc ghi lại, chưa từng gặp qua, nghe nói dược này chỉ có ở phương Nam, chỉ cần cho vào nước một lượng nhỏ cũng có tác dụng lâu dài, lại nghe nói nếu cho rất ít dược này vào thức ăn sẽ làm thức ăn sinh ra mùi hương đặc biệt. Ai biết dược này thế nhưng lại xuất hiện ở Thiên Vận hoàng triều, còn giúp cho người ta hạ độc hại phụ hoàng.

"Thiện dùng của phụ hoàng hằng ngày luôn luôn do ngự thiện phòng chuyên trách, làm sao có thể chứa loại độc mạn tính này?"

Nam Cung Diệp trầm giọng hỏi, con ngươi âm u sắc bén quét về phía Nguyên Phạm đang đứng ở một bên, Nguyên Phạm lập tức phịch một tiếng quỳ xuống nói: "Vương gia, nô tài thật sự không biết gì cả, thiện dùng của Hoàng thượng luôn luôn là từ ngự thiện phòng đưa tới, hơn nữa tất cả cũng được kiểm tra trước, sau đó mới dâng lên cho Hoàng thượng."

Trên giường Hạo Vân đế nhìn lướt qua Nguyên Phạm, phất phất tay ý bảo hắn đứng lên, Nguyên Phạm lá gan còn không có lớn như vậy, hơn nữa cho tới nay hắn đều phụng bồi mình, xem như cũng tận tâm tận lực.

"Bệnh này có biện pháp trị sao?"

Hạo Vân đế nhìn Phượng Lan Dạ, nhớ tới độc trong người Duệ nhi như vậy nàng cũng có thể giải được, tự nghĩ giải độc trên người mình chắc cũng không có vấn đề gì, Phượng Lan Dạ lập tức lắc đầu.

"Độc này không có cách nào trị dứt, có thể giải trừ được hay không toàn dựa vào bản thân Hoàng thượng."

"Dựa vào chính ta?"

Trên mặt Hạo Vân đế tràn đầy nghi vấn, ngay cả Nam Cung Diệp cũng nhìn Phượng Lan Dạ, không biết lời nói của Lan nhi có ý gì.

"Thật ra hiện tại thần sa phấn trong cơ thể Hoàng thượng còn chưa nhiều, bằng không khó có thể chịu được qua cơn phát tác, cho nên nói, hiện tại bệnh chỉ mới bắt đầu, chỉ sợ độc của Thần Sa Phấn sẽ thường xuyên bộc phát, Hoàng thượng sẽ giống như lúc trước, nếu chịu được đi qua, chỉ cần có thể sống quá nửa tháng thời gian, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì."

Phượng Lan Dạ tiếng nói vừa dứt, Hạo Vân đế còn chưa nói cái gì, thì Nguyên Phạm đã quỳ xuống.

"Tề Vương phi, cứu Hoàng thượng đi, nếu độc thường xuyên phát tác, Hoàng thượng nhất định sẽ rất thống khổ, lão nô nhìn thấy rất đau lòng."

Nam Cung Diệp nhìn Hạo Vân đế đang tựa người vào trên giường, nghĩ đến thương tổn trước đây hắn đối với mình, đối với mẫu phi tàn nhẫn, ngay lúc trước còn hoài nghi mình có lòng làm phản, cho nên giờ phút này nếu hắn bị phán tội, mình cũng sẽ vỗ tay hoan nghênh, một lòng khoan khoái. Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt ửng đỏ, còn có hô hấp không đều, tim của thực sự không dễ chịu, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ nói.

"Nhã nhi, không có biện pháp gì sao?"

Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp, biết cuối cùng hắn cũng có chút đau lòng, bất quá không phải là nàng muốn làm khó Hoàng thượng, mà quả thật như thế, Thần Sa Phấn này chỉ có thể dựa vào ý chí cùng định lực của bản thân để từ bỏ nó, thật ra nói Thần Sa Phấn là độc dược nhưng nó căn bản không phải độc dược.

"Diệp, thật ra Thần Sa Phấn không phải là độc dược gì, nó làm cho tinh thần người ta hưng phấn, rạo rực, thậm chí sinh ra ảo giác, vĩnh viễn không thể rời bỏ nó. Hít một hơi, liền phiêu phiêu dục tiên, tựa hồ thần thanh khí sảng, giác quan tình nguyện chìm vào thời điểm này, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại."

Phượng Lan Dạ nói xong, Hạo Vân đế ngồi ở trên giường liền gật đầu. Đúng vậy, hắn từng có cảm giác như thế, khi đó là khi nào? Hạo Vân đế nghĩ đến chi tiết trong lúc đó, con ngươi không khỏi lãnh chìm, hô hấp gấp lên.

"Chẳng lẽ là Mộc Miên? Nếu như theo lời của Thanh Nhã, chính nàng lúc ấy cũng ăn, tại sao không có chuyện gì?"

Hạo Vân đế vừa dứt lời, bên ngoài tẩm cung liền vang lên tiếng bước chân, có người nhỏ giọng mở miệng.

"Nguyên công công, Nguyên công công, lãnh cung bên kia xảy ra chút chuyện."

Nguyên Phạm lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đi vào bẩm báo: "Hoàng thượng, có thái giám bẩm báo, nói bên kia lãnh cung Mộc thân thể Miên nương nương còn chưa khỏe, vừa phát khởi bệnh điên, liều mạng đâm đầu vào tường, thái giám coi chừng nàng nhất thời không có chủ ý, cho nên tới đây bẩm báo."

"Thì ra thật sự là nàng."

Hạo Vân đế sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới nữ nhân này vì hại hắn, thậm chí ngay cả mạng mình cũng không để ý. Nàng thật ngoan độc, mình trước thử món ăn, sau đó lại để cho hắn ăn, hắn làm sao sẽ sinh lòng nghi ngờ, như vậy mới có thể ngầm hạ Thần Sa Phấn.

Phượng Lan Dạ lập tức phân phó Nguyên Phạm: "Ngươi phân phó tiểu thái giám, đem tay chân nàng toàn bộ trói lại, mặt khác ở trong miệng nhét vải, sau đó không để ý tới là được."

Thần Sa Phấn trên người Hạo Vân đế không nặng lắm, nói vậy Thần Sa Phấn trên người Mộc Miên cũng không nặng, hoàn toàn có thể trị liệu. Bất quá muốn sống quá mười lăm ngày này, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng. Trong mắt Phượng Lan Dạ hiện lên một tia thương hại, tuy nhiên sự lạnh lùng vẫn chiếm phần nhiều. Đây là báo ứng sao, nhân quả tuần hoàn, hoàng đế cũng không có thể ngoại lệ.

"Đến tột cùng là ai bảo nàng hạ độc trẫm, nàng muốn làm cái gì?"

Lúc này Nam Cung Diệp mở miệng, đứng lên ở bên trong tẩm cung qua lại dạo bước, gằn từng chữ mở miệng: "Phụ hoàng, ta nghĩ người sau lưng nhất định vì muốn khống chế phụ hoàng. Ngươi nghĩ xem, trước hết để cho Mộc Miên câu dẫn Ngũ hoàng huynh, vốn cho rằng phụ hoàng sẽ cách chức để Ngũ hoàng huynh rời đi, ai biết phụ hoàng không để cho Ngũ hoàng huynh rời đi, cho nên người ở chỗ tối kia động thủ muốn diệt trừ Ngũ hoàng huynh. Mặt khác, Mộc Miên cho phụ hoàng dùng Thần Sa Phấn, nếu phụ hoàng mất đi lý trí, bọn họ nhất định sẽ làm cho phụ hoàng hạ chỉ lập ai đó làm thái tử, quả nhiên là diệu kế."

Trong phòng, sắc mặt Hạo Vân đế tái nhợt. Trên mặt đất một mảnh hỗn độn, ánh đèn nhợt nhạt chiếu rọi hết thảy bên trong tẩm cung, nhân ảnh lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thê lương lạnh mỏng, Nguyên Phạm đi tới dìu hắn nằm xuống.

"Hoàng thượng, nên ngủ thêm một lát, trời sắp sáng rồi. Giằng co hơn nửa đêm, nhất định là rất mệt."

Nam Cung Diệp mang theo Phượng Lan Dạ đi tới nói: "Phụ hoàng, nên nghỉ ngơi thôi."

"Tốt, trẫm sẽ ngủ thêm một chút."

Hắn thật sự rất mệt mỏi, khí lực quanh thân tựa hồ đã dùng hết rồi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc, cũng không nghĩ muốn tỉnh lại.

Nam Cung Diệp nắm tay Phượng Lan Dạ chuẩn bị rời đi, Phượng Lan Dạ nhìn lướt qua Nguyên Phạm, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Nguyên Phạm cũng ngầm hiểu, hầu hạ Hoàng thượng nằm xuống, nhìn hắn ngủ, mới rón rén thẳng bước đi ra ngoài, thấy Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ thì muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng Phượng Lan Dạ đã đưa tay ngăn cản, nhàn nhạt mở miệng: "Có lẽ ngày mai hắn lại phát tác, lâm triều xong hầu hạ Hoàng thượng nghỉ ngơi đi. Nếu hắn thật phát tác, ngươi nhất định phải đem hắn trói lại, trong miệng nhét khăn mềm."

Lời của Phượng Lan Dạ vừa dứt, Nguyên Phạm đã sợ đến phịch một tiếng quỳ xuống, chuyện như vậy hắn nào dám làm a.

"Tề Vương phi, ngươi chính là cho lão nô mượn một lá gan to, lão nô cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này a."

Đem Hoàng thượng trói lại, chờ hắn tỉnh táo lại, không cho người chém đầu của mình mới là lạ.

Trên mặt đất Nguyên Phạm liên tục dập đầu, Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn hắn một lát, thử nghĩ cũng cảm thấy một thái giám như Nguyên Phạm thật đúng là không có cái can đảm này, hơn nữa chuyện này không nên để cho người khác biết. Cuối cùng trầm giọng ra lệnh: "Như vậy đi, nếu hắn phát tác, ngươi lặng lẽ phái người đi tìm Tây Môn Vân tướng quân, để cho hắn đưa tin đi Tề Vương phủ."

"Vâng, nô tài nhất định làm được."

Nguyên Phạm lau mồ hôi trên đầu rồi đứng lên, sắc mặt đã sợ đến trắng bệch, nghĩ đến Tề Vương phi thế nhưng để cho hắn trói Hoàng thượng, quả nhiên là muốn cái mạng già của hắn.

Phượng Lan Dạ phất phất tay, Nguyên Phạm liền lui xuống, Nam Cung Diệp đưa tay ôm nàng vào lòng, tựa vào trước ngực của mình, đau lòng mở miệng nói: "Lan nhi, để cho ngươi chịu khổ rồi."

"Nói cái gì đó, ta chính là không muốn ngươi lo lắng, ta biết ngươi cũng không hy vọng Hoàng thượng gặp chuyện không may, chúng ta đi thôi, hiện tại cũng nên xuất cung. Dù sao trời cũng muốn sáng, trở về phủ đi ngủ một lát, có chuyện gì lại nói sau."

"Tốt."

Hai người cùng đi ra cung một đường hồi Tề Vương phủ.

Thời điểm trở lại Tề Vương phủ thì sắc trời đã sáng rồi, hai người một đêm không ngủ, vừa đói vừa mệt, cả hai ăn một ít đồ ăn, liền đi ngủ, cũng phân phó đám người Nguyệt Cẩn, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.

Cảm giác ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh, quả nhiên là không ai quấy rầy, Phượng Lan Dạ mở mắt ra, nhìn hướng trên đỉnh đầu dựa vào Nam Cung Diệp, ánh mắt hắn lúc này tràn đầy sủng nịch, còn có sóng ngầm hiện lên. Thấy nàng mở mắt, liền cúi người xuống hôn nàng, ôn nhuận nở nụ cười.

"Tỉnh?"

"Ân." Phượng Lan Dạ thỏa mãn gật đầu, ngủ đủ giấc làm cho nàng cực kỳ giống một con heo nhỏ lười nhác, lại quay mặt về phía nam nhân mình thích, cả người buông lỏng, tùy ý duỗi lưng một cái, hướng trong ngực của hắn chui chui nói: "Như thế nào? Ngươi ngủ có được không?"

"Ân, chỉ cần nằm cạnh ngươi, ta liền ngủ thật thoải mái."

Nam Cung Diệp ôn nhu mở miệng, vừa cúi người hôn lên mặt Phượng Lan Dạ, da mặt nàng thật mềm nhẵn giống như mặt ngọc thượng đẳng, lại tựa như bông tuyết trên đầu ngón tay, trắng mịn một mảnh hóa thành một giọt nước. Chỉ là vuốt, lòng người liền cuộn trào lâng lâng, càng không nói đến chuyện khác. Ánh mắt từ từ thâm sâu, hắn tiến cung vài ngày rồi, cũng không có thời gian cùng nàng thân mật. Hiện tại hai người lại ở cùng một chỗ trong không gian ngọt ngào thân mật, Nam Cung Diệp hô hấp không khỏi tăng nhanh, liền cúi xuống trên đôi môi nhỏ nhắn nhuận hồng, thật giống như muốn mời hắn thưởng thức, làm hắn khống chế không được mà hôn tới.

Trong phòng nhiệt độ từ từ nhân lên, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói.

"Vương gia, Vương gia?"

Nam Cung Diệp đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt lập tức ảo não. Trên ngũ quan tuấn mỹ phủ một màu đỏ, tà mỹ dị thường, con ngươi lại càng thâm thúy mê người, nhưng hết lần này tới lần khác lại bao phủ lạnh lùng. Hắn xoay mình tung người mặc vào y phục ở dưới sàng, đi ra ngoài, căm tức nhìn Nguyệt Cẩn ở trước cửa. Nguyệt Cẩn vừa ngẩn đầu nhìn Vương gia, quả nhiên Vương gia vừa bị phá rối. Vẻ mặt Gia giờ phút này muốn bao nhiêu mờ ám thì có bây nhiêu, hơn nữa đặc biệt gợi cảm, mặc dù đã choàng áo ngoài, nhưng bên trong cổ áo lại không chỉnh tề, lộ ra một mảng lớn ở trước ngực, quả nhiên xinh đẹp tuyệt đại. Nhưng khi nhìn mắt của hắn, trong đồng tử đằng đằng sát khí, rõ ràng là biểu hiện của dục vọng chưa thỏa mãn a.

Nguyệt Cẩn ấp úng không nói nên lời, chẳng lẽ Gia vì chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên hiện tại nhìn qua, bộ dạng của Gia giống như muốn chém người? Hắn làm sao xui xẻo như vậy a, mỗi lần đều gặp phải loại tình huống này. Nên vội vàng cúi đầu nói lầm bầm: "Gia, ta, ta..."

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Nam Cung Diệp lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, trầm giọng mở miệng.

Nếu như không phải chuyện gì gấp gáp, hắn không thể không làm thịt tên này. Nguyệt Cẩn ngẩn ra, lập tức nghĩ đến chuyện mình tới bẩm báo, cực kỳ nhanh chóng mở miệng.

"Tây Môn tướng quân mới vừa rồi tới, nói Hoàng thượng lại như vậy."

Nam Cung Diệp vừa nghe, mặt mũi ngay lập tức tối sầm xuống, xoay người đi vào phòng trong, Phượng Lan Dạ đã mặc quần áo xong, đang đi tới, vươn tay nhỏ bé hầu hạ Nam Cung Diệp thay quần áo. Hai người đứng rất gần, Nam Cung Diệp đưa tay ôm hông nàng, cúi người dán vào lỗ tai của nàng, mềm mại ôn nhu mở miệng: "Lan nhi, ta nhớ ngươi lắm."

Thanh âm cực kì mập mờ, Phượng Lan Dạ bởi vì hắn nói chuyện dẫn tới lỗ tai buồn ngứa, không nhịn được tránh ra, vừa tránh vừa nở nụ cười: "Ngươi a, nhanh lên một chút, Hoàng thượng sợ rằng lại phát bệnh."

Nàng vừa mở miệng, thần trí Nam Cung Diệp lập tức phục hồi, trên mặt bao phủ sương lạnh, đáy mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Gần đây trong cung liên tiếp phát sinh chuyện như vậy, nói rõ cái gì? Nói rõ người ẩn mặt phía sau rất lợi hại, hắn rốt cuộc là người nào a? Hẳn là người tài ba, lão luyện, cũng không kém phần giảo hoạt, rốt cuộc là người nào đây?

"Được, đi thôi."

Nam Cung Diệp phục trang chỉnh tề, ôm Phượng Lan Dạ cùng nhau đi ra khỏi phòng. Nguyệt Cẩn thấy Gia cùng Vương phi đi ra ngoài, mắt liền liếc trộm bọn họ. Thấy thần sắc bọn họ bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, thanh âm Nam Cung Diệp trầm thấp vang lên.

"Làm sao còn không đi?"

"Dạ, Gia." Nguyệt Cẩn vung tay lên, vội vàng dẫn hai người đi theo phía sau chủ tử ra ngoài.

Xe ngựa hoả tốc nhấm hướng hoàng cung mà đi, rồi chạy thẳng tới tẩm cung Hoàng thượng, Tiêu Nguyên cung.

Phía ngoài Tiêu Nguyên cung, có hai cỗ kiệu cùng đầy người đứng xung quanh, Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ đi tới, phát hiện người ngoài cửa điện là Nguyệt Phi cùng Hoa Phi, hai người dẫn theo các tỳ nữ, lúc này đang bị thái giám Tiêu Nguyên cung ngăn cản không cho vào. Nguyệt Phi nương nương đang tức giận trách cứ, hù dọa làm bọn thái giám không dám lên tiếng, bất quá vẫn kiên trì không để cho các nàng đi vào.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa đi tới, những thái giám kia liền cúi đầu nói: "Tham kiến Tề Vương gia, Tề Vương phi."

"Đứng lên đi."

Nam Cung Diệp chậm rãi mở miệng, vượt lên đầu đi vào, Phượng Lan Dạ bước theo sau. Phía sau Nguyệt Phi cùng Hoa Phi hai mặt nhìn nhau, Hoa Phi luôn là người hiểu chuyện, biết đây nhất định là ý chỉ của Hoàng thượng, nên tự mình dẫn người của Hoa Thanh điện đi, Nguyệt Phi bởi vì không biết hiện tại bệnh tình của Hoàng thượng thế nào, hôm nay lại không có tảo triều, nếu Hoàng thượng thật sinh ra bệnh gì, bọn họ không biết sao được? Nguyệt Phi chỉ vào những tiểu thái giám kêu lên.

"Tại sao bọn họ có thể đi vào, chúng ta lại không được vào? Không được, hôm nay chúng ta nhất định phải đi vào."

Nguyệt Phi nói xong, xoay người lại nhìn Hoa Phi, nhưng phía sau nơi nào còn có bóng người, chỉ còn lại nàng một người. Trong lòng thầm nghĩ thật đáng giận, vất vả lắm mới thuyết phục được Hoa Phi cùng tới đây, hai người cùng nhau tới, nếu phải nhận trách phạt thì cùng nhau gánh chịu. Bây giờ chỉ có một mình nàng, nếu Hoàng thượng không có chuyện gì đại sự, mà trách cứ xuống, không phải là nàng một người phải gánh lấy sao? Nguyệt Phi suy đi nghĩ lại một phen, chỉ đành phải căm tức dẫn người rời đi.

Vừa về tới Nguyệt Điệu điện, liền phái thái giám lặng lẽ đi hỏi thăm Hoàng thượng đến tột cùng thế nào.

Bên trong Tiêu Nguyên cung, Hoàng thượng lúc này đang thống khổ giãy dụa, ở trên giường lăn lộn, liều mạng hướng cột giường đâm đầu vào, Nguyên Phạm đang cùng hai thái giám khác ôm hắn, mỗi người đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Đừng xem Hoàng thượng tuổi lớn, lại trúng độc, năm xưa hắn cũng là một người dũng mãnh thiện chiến, hiện tại cho dù bị Thần Sa Phấn hành hạ đến không còn hình người, nhưng khí lực vẫn rất lớn như cũ. Ba thái giám cơ hồ là khống chế không được hắn, Nguyên Phạm cũng không dám thật sự cầm sợi dây trói Hoàng thượng lại, nên chỉ có thể liều mạng ôm chặt lấy hắn, bị đánh thẳng vào mình thiếu chút nữa không thở ra hơi.

Cũng may Tề vương cùng Tề Vương phi tới, ba người bọn hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Phượng Lan Dạ trầm giọng ra lệnh Nam Cung Diệp nói: "Mau, điểm huyệt đạo của hắn."

"Được." Nam Cung Diệp nghe lệnh, lập tức phi thân tới, điểm huyệt Hạo Vân đế, Hạo Vân đế cuối cùng an tĩnh lại, nhưng trong cơ thể thật giống như có ngàn vạn mũi châm đâm vào, không nhúc nhích được, khiến cho hắn cả khuôn mặt sung đỏ máu, con ngươi hiện đầy tia máu, còn mở rất lớn, tựa hồ muốn tìm người liều mạng, hắn thống khổ nhìn Nam Cung Diệp.

"Diệp Nhi, phụ hoàng thật xin lỗi ngươi, ngươi giúp phụ hoàng một chút, phụ hoàng thật khổ sở, cho phụ hoàng một đao đi, cho phụ hoàng một đao đi."

Hắn nói xong lại muốn động, đáng tiếc không nhúc nhích được, cuối cùng thật sự chịu thống khổ không được, miệng đang dùng sức chuẩn bị cắn lưỡi tự vận, Phượng Lan Dạ nhanh hơn một bước, vọt tới, tiện tay xé một chút làn váy của mình, thẳng tắp nhét vào trong miệng Hạo Vân đế, ngăn cản hắn cắn lưỡi tự vận, sau đó quay đầu phân phó thái giám Nguyên Phạm bên cạnh.

"Mau, tìm sợi dây tới."

Bọn họ không thể vẫn điểm huyệt của Hoàng thượng mãi, thần sa phấn đang ở trong cơ thể, lại khống chế hắn không thể nhúc nhích, chỉ sợ cuối cùng huyết mạch nghịch chuyển, có hại cho hắn, cho nên chỉ có thể dùng sợi dây trói hắn lại, để cho hắn tự mình chống cự đi qua, nếu không là không thể thực hiện được.

Nguyên Phạm cuối cùng từ trong kinh sợ phục hồi tinh thần lại, bọn họ lúc nào thấy qua trường hợp như vậy, lúc này chỉ cảm thấy cả hồn cũng đi mất, hồn phách sớm đã không có ở trên người của mình rồi.

Nghe Phượng Lan Dạ nói, lập tức đi tìm sợi dây, rất nhanh liền cầm đi vào.

Phượng Lan Dạ ý bảo Nam Cung Diệp hỗ trợ, lại nhìn thấy hắn thật lâu bất động, trong con ngươi sâu u, lúc này đổ đầy đau thương. Giờ khắc này hắn chợt nhớ tới mẫu phi của mình, một nữ tử băng thanh ngọc khiết, nàng yêu phụ hoàng. Nếu như hôm nay nàng nhìn thấy phụ hoàng như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng, đau lòng hắn sao? Tựa như hắn yêu Lan nhi vậy, có đôi khi tình nguyện mình đi tìm cái chết, cũng hi vọng nàng được sống vui vẻ, đây mới là yêu. Yêu cũng không phải làm việc gì cho một người, rồi hi vọng người kia có hồi báo. Cho nên hắn tha thứ cho phụ hoàng rồi, tha thứ cho phụ hoàng rồi.

Nam Cung Diệp lâm vào bên trong suy nghĩ của mình, Phượng Lan Dạ chỉ đành phải tự mình động thủ, một tay một chân đem Hạo Vân đế trói trói kết kết, sau đó để ngã xuống giường.

"Tốt lắm, giải khai huyệt đạo của hắn đi, sau đó ngươi ở đây, bên tai của hắn, nói chuyện cùng hắn, để đề cao ý chí và nghị lực của hắn. Chỉ cần hắn chịu qua được là được rồi, như vậy từng lần một chịu qua đi, đến lúc đó sẽ tốt lại."

Phượng Lan Dạ vừa nói xong, Nam Cung Diệp liền vọt đến bên người Hạo Vân đế, vươn cánh tay hữu lực ra ôm lấy Hoàng thượng. Hắn cảm nhận được phụ hoàng vô lực đến vậy, gầy yếu như vậy, đã không còn giống Hoàng thượng cao cao tại thượng, vô cùng sắc bén trước, bây giờ chỉ là một lão nhân đáng thương. Nam Cung Diệp vừa yêu vừa hận phụ hoàng, hắn đã không còn mẫu phi, nên ở sống chết trước mắt, hắn hi vọng phụ hoàng có thể sống được.

"Phụ hoàng, ngươi tỉnh lại một chút, nghe được ta nói chuyện không? Chỉ cần ngươi chống cự qua, ta liền tha thứ cho ngươi, tha thứ chuyện ngươi đã làm đối với mẫu phi cùng ta, ngươi đã nghe chưa?"

Lời nói của Nam Cung Diệp vừa dứt, Hạo Vân đế một mực thống khổ giãy dụa trong nháy mắt ngưng giãy dụa, hắn tựa hồ bị kinh hách, sau đó đôi mắt trợn to, dùng sức thở hào hển. Hiện giờ hắn tựa như một con thú trúng thương bị giam cầm, thống khổ như vậy, tuyệt vọng như vậy, nhưng lời của Nam Cung Diệp tựa hồ đã thắp lên cho hắn hi vọng. Ánh mắt của hắn phát ra ánh sáng, nhìn hắn cố gắng đè nén không giãy dụa, trên đầu đầy mồ hôi, theo gương mặt già nua chảy xuống, quanh thân cũng là mồ hôi, thật giống như vừa bị nhúng nước, ướt đẫm, nhưng ánh mắt lại thật kiên định.

Vì để được Diệp nhi tha thứ, vì để đáy lòng hoàn toàn giải thoát, hắn cố gắng phối hợp trị liệu, bởi vì miệng bị nhét đồ, cho nên Hạo Vân đế dùng sức gật đầu, tỏ vẻ hắn nghe được, hắn có phối hợp.

Trong đôi mắt Nam Cung Diệp hiện lên sương mù dày đặc, mặc dù hắn đã hại quá qua mình, hắn cũng đã yêu thương mình. Hắn hại mẫu phi, nhưng kết quả nổi thống khổ của hắn so với người khác cũng không ít đi, hiện tại hắn phải chịu tội so với người khác càng nhiều hơn: "Phụ hoàng, người sẽ không có chuyện gì, người sẽ không có chuyện gì."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay