Giấc mộng giang sơn - Chương 30 + 31
Chương 30: Cờ Tướng
“Chủ thượng, thuyền đã vào lãnh thổ sông của Thiên Lục Phường, phía trước chính là bến đò Thiên Lục, chúng ta quang minh chánh đại đi vào, hay là dùng phương pháp khác?” Lúc này mọi người đã sửa miệng không gọi Bắc Thần Thiên là Điện hạ, xuất hành bên ngoài cần cẩn thận Dịch Bắc Phi mang binh đi tìm, mặc dù mấy ngày qua rất yên bình, nhưng không ai biết sự yên bình này có thể kéo dài mấy ngày, nếu bại lộ thân phận quả thật là không tốt.
Lúc này nói chuyện chính là thủ hạ Hoàng Tiếu, còn một thị vệ gầy teo tên là Hoàng Anh, số người biết thân phận Bắc Thần Thiên là không nhiều.
Bây giờ nhóm quân biết thân phận Bắc Thần Thiên, biết công tử văn nhã Thủy Vô Ngân không phải là “đầu lĩnh” có Hoàng Tiếu, cùng với ba thị vệ, Hoàng Anh, Lưu Kiến, Hoa Thanh. Ba người này từ nhỏ đã đi theo Thủy Vô Ngân, mà Bắc Thần Thiên căn cứ sách lược “nghi người không dùng người, dùng người không nghi người”, cũng không nghi kị bọn họ nhiều.
Tổng cộng có bốn mươi tám người, đều luyện tập võ công, Thủy Vô Ngân lãnh đạo bọn hắn, những người này biết mình không phải có thân phận bình thường, biết bọn họ có một chủ tử, nhưng là chủ tử này vẫn không lộ mặt, lúc này Bắc Thần Thiên lộ diện, bọn họ nhất nhất quy thuận Bắc Thần Thiên.
Về phần sự vụ phức tạp, họ căn bản không biết chuyện trọng yếu là gì, chỉ hiểu núi không phải là núi bình thường, rồi nghe theo huấn luyện của lão đại Thủy Vô Ngân, nếu không tuân theo sẽ bị xử phạt, Lâm Phong không khỏi cười thầm, quản lí nghiêm khắc như thế sao? Giống như là quân đội vậy.
Bất quá, Bắc Thần Thiên chọn địa phương vô cùng tốt, căn bản không có ai ở gần đó, nếu có lộ ra chân tướng cũng không ai bắt bớ được.
Lúc này Bắc Thần Thiên đang cùng Lâm Phong đánh cờ, liếc mắt ra ngoài một cái, không nói lời nào, tựa như là đang nghĩ bước kế tiếp của quân cờ.
Lâm Phong cũng nhàn nhạt liếc mắt phía ngoài một cái, nói: “Nếu tới vì sao không quang minh chánh đại đi?”
Mấy ngày nay, mọi người sớm biết vị Ám công tử này ra lệnh cũng tương đương với chủ thượng ra lệnh, Hoàng Anh vội vàng đáp một tiếng, quay đầu phân phó sự việc, lông mày Lâm Phong nhăn lại, tự đắc quát một tiếng: “Hồi.”
Hoàng Anh vội vàng dừng bước, đợi vị kỳ nhân chế tạo kỳ cảnh này hạ văn.
“Nhớ bảo một nhóm người tách ra, để bọn họ tự sắp xếp lên bờ không cùng thời gian với chúng ta, tránh bị người khác hoài nghi, trong một thương đội nhiều người quá cũng kỳ quái. Hơn nữa thuộc hạ của ngươi cũng nghiêm túc, thoạt nhìn sẽ giống như buôn bán.” Lúc này số người đi theo không một ngàn cũng phải đến tám trăm người, dùng đến chục chiếc thuyền, cùng nhau xuất phát hẳn phải được kêu là một tráng quan!
Hắn nhìn hai người đi quân cờ, cười nói: “Không nhọc Ám công tử làm ơn, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng.” Rồi hạ phân phó nói: “Lưu Kiến, Hoa Thanh, mang bốn chiếc thuyền chia ra đêm mai cập bờ, tạm thời bất động, tùy thời chờ sai khiến. Chủ thượng, chúng ta không ngại lấy thân phận thương nhân đi trước tới Thiên Lục tìm hiểu phong thổ, Thiên Lục mặc dù thần phục Bắc Thần, nhưng cho tới nay thái độ với Thiên Thành cũng không minh bạch, hiện giờ Bắc Thần quân vương xảy ra chuyện, thái độ chưa rõ ràng trước, chúng ta không thể để bại lộ thân phận.”
Bắc Thần Thiên mỉm cười gật đầu: “Ta biết, lâu rồi ta không có dịp ra ngoài mà không phiền nhiễu chuyện chiến sự. Quốc nội ta không lo lắng, đã có Âu Dương Hiểu, huống chi trước kia ta cũng đã cùng bọn hắn đã nói muốn đi ra ngoài, chẳng qua là vốn là muốn đi nước nhỏ đông phía, lúc này lại ở phía tây.”
Khó trách vẻ mặt hắn không gợn sóng sợ hãi, không sợ nội bộ Bắc Thần xảy ra rắc rối, thì ra là đã sớm có sắp xếp.
Nước nhỏ phía đông? Đây chẳng phải là quốc gia Tần Mộ Quân muốn nàng đi trước? Con ngươi Lâm Phong đảo một vòng, trong lòng đã có kế hoạch, bất quá lúc này đang ở ngoài Bắc Thần, không cần nói với Bắc Thần Thiên, ngày sau trở về rồi hãy nói cũng được.
Thấy hắn chậm chạp chưa đi nước cờ, Lâm Phong thúc dục nói: “Ai biết ngươi đi sẽ xảy ra tai họa gì? Ta thấy hay là đừng đi, trực tiếp tìm một chỗ nghỉ chân, chờ tin tức Xuy Tuyết đến, ép đi Dịch Bắc Phi cùng bọn họ hội hợp cũng đủ, ta nói, ngươi cũng là đi mau quân cờ a.”
Bắc Thần Thiên tựa như chơi xấu: “Chậm đã chậm đã, đi từng nước cờ cần phải có kiên nhẫn, ta xem nàng cũng không giống người không có kiên nhẫn, sao lại không đợi được một lát, chẳng lẽ là sợ thua?” Dứt lời nhìn chăm chú vào bàn cờ đơn giản, tựa hồ đang suy tư.
Lâm Phong liếc liếc hắn, miệng nói: “Ta sợ thua? Không biết người nào hôm qua khi bại khi thắng, sách sách, ta thật bội phục nghị lực của ngươi a.”
Thì ra là sau khi xuất phát, tốc độ thuyền bè chậm chạp đến nỗi không thể chậm hơn nữa, trong lòng Lâm Phong thầm mắng người nào không biết gì đi đặt tên sông, Hồng Sa sông căn bản không thể xưng là sông, chỉ là một eo biển, bất quá không cùng đất nước, cách định nghĩa cũng không giống nhau, không thể trách người khác được.
Nhàm chán, nàng sai người làm một tấm ván gỗ, chuẩn bị rất nhiều mẩu gỗ dẹt tròn, phía trên có khắc xe, mã, pháo..., làm một bộ cờ tướng đơn giản, để chơi cờ giết thời gian, Bắc Thần Thiên nhìn thấy kỳ lạ, Lâm Phong mới biết hóa ra Ân Tang chỉ có cờ vây, không có cờ tướng Trung Quốc.
Bắc Thần Thiên có lẽ cũng nhàm chán, gần đây luôn cố ý như vô tình đi rất gần Lâm Phong, nếu ai không biết đến còn tưởng rằng hắn chuộng nam nhân, Lâm Phong biết hắn là biểu lộ quan tâm, cũng không ghét, hắn muốn học đánh cờ sẽ dạy hắn.
Bắt đầu từ xế chiều ngày hôm qua, Bắc Thần Thiên ham mê cờ tướng, theo lời hắn, cờ tướng và điều binh khiển tướng có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, không giống với cờ vây, các điểm tử cũng không ảo diệu như vậy, bắt đầu chơi hắn khẳng định không phải là đối thủ của Lâm Phong, bị thua thảm hại. Bất quá sau mấy lần chơi, đã thông hiểu cờ này, hăng hái bừng bừng chơi đến hôm nay, hắn cùng với Lâm Phong thật ra thì trình độ đã xê xích không nhiều, Lâm Phong cũng phải phí phạm một phen đầu óc mới có thể đấu cờ thắng hắn.
Chưa tìm ra điểm tử, Lâm Phong cố ý kích bác: “Đánh cờ như xuất binh, nếu nói binh quý thần tốc, đánh cờ chậm như vậy, sợ rằng binh lính của ngươi đã không còn tinh thần, ở nước ta có ba lý thuyết từ cổ xưa, ‘nhất cổ tác khí, tái nhi suy tam kiệt’, tướng sĩ hay dùng chiến dịch này, nhìn ngươi lề mề chậm chạp, chờ ngươi xuất quân, ta sớm đã sớm chiếu tướng.” (Nhất cổ tác khí, tái nhi suy tam kiệt: đại ý là một tiếng trống cổ vũ quân binh hăng hái, thêm nữa thì quân địch sẽ khiếp vía suy kiệt).
“Nga? Có cái thuyết này?” Trên khuôn mặt anh tuấn của Thủy Vô Ngân cũng hiện ra thần sắc cảm thấy hứng thú, nói giỡn: “Nói như thế, quân cờ đi sau không tóm được Nguyên soái?”
“Vậy cũng không nhất định, một trong những phương thức tiến hành chiến tranh là phải có kinh nghiệm thực chiến, nếu ta và Thần Thiên đọ binh mã, ta tất bại, bởi vì ta chẳng bao giờ điều binh, mà kinh nghiệm thực chiến của Thần Thiên lại phong phú, những cái ta hiểu được bất quá chỉ là lý luận suông, ngàn ngạnh không suy tính, muốn không bại cũng khó a.” Lâm Phong vừa cười.
Bắc Thần Thiên lắc đầu: “Ta coi nàng hữu dũng hữu mưu, đối phó với người bình thường thì không thành vấn đề.”
“Ngươi không phải người bình thường, không phải là ‘thành tâm’ tổn hại ta sao?” Lâm Phong giả vờ cả giận nói, nàng cùng Bắc Thần Thiên trải qua thời gian khá dài mới biết, Bắc Thần Thiên ở trước mặt nàng không dễ dàng tức giận, cũng không tự cao tự đại, mặc dù không biết tại sao hắn lại dung túng nàng như vậy, nhưng so với nơi nơi bị quản chế thì quả là thoải mái hơn nhiều, Lâm Phong cũng tình nguyện cùng hắn nói chuyện phiếm rất tự do. Cho dù trước kia trong Hắc bang giang hồ là ở hiện đại cũng không phải sâm nghiêm như vậy.
Cùng người khác nói chuyện, theo lẽ thường là cùng chung khẩu khí, mấy tướng sĩ bên cạnh Bắc Thần Thiên mặc dù thời điểm nàng đang phát hiệu lệnh không dám nhìn thẳng vào nàng, còn thì bình thường cũng cảm thấy Lâm Phong là người rất dễ gần.
“Tốt, nghĩ kỹ chưa?” Lâm Phong quay đầu lại nhìn lên bàn cờ, lại thấy Bắc Thần Thiên nở nụ cười đẩy mã sang chéo phải hai cách. “Chiếu tướng mất xe.”
Lâm Phong nhìn lên, không khỏi cười: “Ngươi cái gì xe chứ, ta nói làm sao ngươi lại đi kích ta, nguyên lai là thừa dịp ta không chú ý đẩy xe của ta đi xuống một bước, lão thiên a, ngươi... không tính!”
“Sao lại không tính, đây cũng là một loại bản lãnh chứ sao?”
“Nhưng là, ra lão thiên phải xuất thủ làm cho người ta không phát hiện ra mới được, ván cờ của ngươi đường đi ta cũng nhớ kỹ, cửa tử của ta cũng nhớ rõ ràng, ngươi nói thời điểm ngươi dụng binh có thể làm bậy thế sao?” Lâm Phong phản bác.
“Không gì không thể.” Bắc Thần Thiên cười, Thủy Vô Ngân ở bên cạnh cũng cười: “Ám công tử không phải là người Bắc Thần sao? Chủ thượng từng có một chiến thắng tương đối oanh liệt, chiến dịch đó vô cùng nổi danh, hai năm trước, chủ thượng xuất chinh, quân ta ở Tiền Thang bị vây, Tiền Thang quốc vương mượn binh khí ở ngoài nước, chủ thượng liệu sự như thần, nửa đường chặn lại, giả vờ đổi binh khí cho bọn hắn một nhóm vũ khí hỏng, để cho bọn họ cho là có trợ giúp, tự cho mình là đúng, thực tế binh lực đại tổn, không phải là dễ dàng tử sao?”
Lâm Phong nhìn Thủy Vô Ngân, thần sắc lạnh nhạt, khí vũ bất phàm, mang phong thái khó giấu giếm, thầm nghĩ trong lòng, Bắc Thần Thiên thật là biết chọn nhân tài, mấy tướng lãnh trẻ tuổi bên cạnh cũng là hảo thủ.
Lâm Phong cười nói: “Chuyện xưa cũng rất sinh động, ván này ta thua, bất quá không có lần tới.” Ngáp một cái, vỗ vỗ bả vai, nàng có cảm giác mệt nhọc: “Làm sao vừa mới chơi cờ lại bàn đến dụng binh đánh giặc rồi, các ngươi thật là ba câu không rời được nghề chính! Thiên hạ cũng không phải chỉ dựa vào đánh giặc, thương nghiệp, nông nghiệp, công nghiệp, loại nào không được coi trọng thì quốc gia không thể cường đại được.”
Chỉ thấy lỗ tai hai người bên cạnh dựng lên, Lâm Phong biết bọn họ lại muốn hỏi, không khỏi lắc đầu nói: “Những lãnh vực nghề nghiệp này ta cũng không biết quá nhiều, ngươi cho ta là thần tiên hả, cái gì cũng hiểu? Buôn bán ta còn có thể thông hiểu một chút, những thứ khác các ngươi cũng đừng có hỏi tới hỏi lui mãi, hỏi nhiều là học sinh hư.”
Bắc Thần Thiên mang theo nụ cười khắc sâu: “Quốc gia của nàng thật thú vị, không biết đường đi thế nào? Nếu có may mắn, ta thật muốn đi trước để nhìn, địa phương nào có thể tạo nên một người như nàng...” Có thể tạo nên một nữ nhân đặc biệt như nàng.
“Quốc gia của ta không phải ngươi muốn là đi được.” Lâm Phong biết hắn có ý gì, nhịn cười nói. Nếu Bắc Thần Thiên xuyên qua đến thế kỷ hai mốt, ngẫm lại xem... Không biết Hồng Kông có thể hay không lại có một lão Đại xã hội đen.
Thủy Vô Ngân kinh ngạc nói: “Đi đường có gì khó khăn, một bao quần áo, một con khoái mã, nhiều hơn nữa thì thêm một chiếc thuyền bè, làm sao lại không thể tới?”
Lâm Phong nghe hắn nói xong liền nhức đầu: “Có giải thích các người cũng không hiểu, ngày sau có cơ hội ngươi tự nhiên sẽ được nếm trải.” Dù sao tỷ lệ có thể đến được đó cũng là số lẻ vô cùng, Lâm Phong nói chuyện phiếm thông suốt tránh né vấn đề này. Bắc Thần Thiên dường như biết nàng không muốn nhắc tới, liếc Thủy Vô Ngân một ánh mắt cảnh cáo, không để cho hắn hỏi tiếp nữa.
Đột nhiên nghe thấy phía ngoài có tiếng ồn ào, Hoàng Anh đi vào nói: “Chủ thượng, đã đến bến đò Thiên Lục, nhưng có một đội binh lính muốn lên thuyền kiểm tra, nói chúng ta chứa chấp đào phạm.”
Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên liếc nhau một cái, thần sắc kỳ quái, không thể nào là người của Dịch Bắc Phi, vậy có chuyện gì?
Phía bên ngoài ngay từ đầu binh sĩ đã lên tiếng: “Trong lòng không có gì mờ ám dĩ nhiên có thể cho chúng ta vào lục soát, các ngươi nếu phản kháng, cứ theo luật chứa chấp đào phạm mà luận xử!”
Sắc mặt Bắc Thần Thiên trầm xuống, tâm tình mới vừa tốt lên như bay đến cửu thiên, lạnh lùng đứng dậy, cỗ khí quyết đoán từ trên người phát ra, lông mày Lâm Phong vừa nhíu kéo hắn lại: “Dáng vẻ này của ngươi không giống thương nhân, giao cho thuộc hạ xử lý cẩn thận đi.”
Chương 31: Đào Phạm
Lâm Phong cảm thấy có chút kì lạ, theo lý mà nói, Bắc Thần Thiên không phải là người thiếu kiên nhẫn, sao lại có thái độ như thế, ai ngờ Bắc Thần Thiên khoát tay nói với nàng: “Có người!”
Lâm Phong cả kinh, có người? Bắc Thần Thiên và Thủy Vô Ngân đồng thời phi thân ra ngoài khoang thuyền, lập tức bên ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng đánh nhau, liền vội vàng đuổi theo, võ công của nàng không bằng hai người họ, xem xét thanh âm hắn thì năng lực cũng khá, khó trách sắc mặt Bắc Thần Thiên thay đổi, nguyên lai là thật sự có người nhân dịp một khắc bọn họ dừng thuyền mà lén lên thuyền.
Lúc này, một thanh sam nam tử xoay quanh hai người, khinh công tương đối cao, Bắc Thần Thiên và Thủy Vô Ngân võ công tuy mạnh nhưng cũng không dễ dàng bắt được hắn.
Thủy Vô Ngân lúc này lên tiếng: “Huynh đài xin hãy rời thuyền, chúng ta không muốn gặp phiền toái, nếu dừng tay rời đi chúng ta tuyệt không làm khó dễ ngươi.”
Trên người hắn có mùi máu tươi, quả nhiên là đào phạm, lúc này hắn thấy hai người Bắc Thần Thiên đã thu sát ý, hắn đứng cách hai người họ không xa, trầm giọng hỏi: “Thuyền nhỏ ở đâu?” Người này tóc rối loạn, thân thể cũng bẩn thỉu, mặt đầy râu ria, nhìn không ra dung mạo hắn, bất quá nghe thanh âm này, có lẽ là một nam tử trẻ tuổi.
Những người bên ngoài không ngăn được binh lính, một đội binh lính đã theo hướng bên này chạy lại, nếu qua bên này khẳng định là sẽ nhìn thấy hắn, lúc này cho dù có nhảy xuống sông cũng sẽ bị người khác nhìn thấy. Đến lúc đó, binh lính cũng không quản việc ta có muốn giấu hắn hay không, cứ căn cứ việc lục soát thấy đào phạm đã từng xuất hiện là thành lập tội danh che giấu đào phạm, muốn trốn tội cũng không thoát... Còn chưa đi được hai bước thì phiền toái đã tới cửa rồi, Lâm Phong im lặng.
Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên quyết định thật nhanh, một người nắm tay nam nhân còn đang thất thần ném vào trong khoang thuyền, một người kéo hắn vào trong phòng, thuận tiện đánh giá bốn phía xem có nơi nào ẩn nấp được không.
Lúc này đội binh lính quát tháo đã đi tới, trong tay giơ xích vàng nói: “Chúng ta phụng mệnh hoàng thất lục soát tất cả thuyền bè, kẻ nào dám trái lệnh xử theo quân pháp, các ngươi còn ngăn cản, đừng trách bổn quan không khách khí!” Tên quan kiểm tra tối sầm mặt, nhìn thấy bên ngoài khoang thuyền Bắc Thần Thiên và Thủy Vô Ngân đứng ở bên kia, hừ một tiếng, thầm nghĩ bọn họ cũng không dám ngăn trở, liền đi vào lục soát.
Đột nhiên, Bắc Thần Thiên giơ nắm đấm tay ngăn cản hắn: “Trong khoang thuyền có chút bất tiện, thứ lỗi.”
Thủy Vô Ngân thấy hắn ngăn trở, cũng mỉm cười, thân thể dựa vào bên cửa khoang.
Sắc mặt tên quan lục soát nhất thời không tốt lắm.
“Các ngươi muốn kháng lệnh!”
“Không phải muốn kháng lệnh, chỉ là ngài lục soát đúng là rất vô lý, trong khoang thuyền quả thật không tiện kiểm tra, đại nhân nếu muốn lục soát, hãy chờ một chút.”
“Chờ cái gì! Ai biết bên trong có ẩn giấu đào phạm không! Ngươi vừa nhìn đã thấy là một thương nhân không đứng đắn, chẳng lẽ là đồng đảng của đào phạm?” Tên quan phát ra trận cười quái dị, hình như chắc mẩm là trong khoang thuyền có ẩn giấu đào phạm: “Người đâu, bắt hai tên này lại! Đợi bổn quan bắt được đào phạm sẽ mang đi!” Không khí trở nên khẩn trương, rất nhiều binh lính dồn đẩy xông đến.
Trong lúc hỗn loạn, cánh cửa khoang thuyền đột nhiên “Chi nha” một tiếng mở ra vang lên nữ âm thanh thúy dễ nghe:
“Thần Thiên, xảy ra chuyện gì?”
Tên quan lục soát và bọn binh lính bỗng đứng nguyên tại chỗ bất động, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, Thủy Vô Ngân trong lòng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cũng suýt chút té ngã, còn phải giả bộ ra bộ dáng đương nhiên là thế, tâm lý phi thường không tự nhiên.
Bắc Thần Thiên bộ dáng trấn định, cười nói: “Tiểu thư, kinh động đến người rồi, vị này đem theo nhiều người nhất định muốn tiến vào phòng ngủ của người tra xét, muốn bắt trói tiểu nhân cùng Vô Ngân.”
Vị tiểu thư này tóc còn chưa kịp vấn lên, đơn giản là một mái tóc dài, y phục tựa như mới khoác lên người, có lẽ vừa mới mới xuống giường, cánh tay trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài. Cho dù không mặc nhiều trang phục, cả người nàng vẫn mỹ lệ làm người khác ngơ ngẩn, những người này có thể thề, sinh thời bọn họ chưa từng gặp mỹ nữ đẹp nhường này!
Nàng tựa hồ có chút tức giận, ánh mắt tuyệt mỹ liếc nhìn tên quan lục soát, không nóng không lạnh nói: “Lần này kinh thương vốn là gia phụ phái người theo bảo vệ ta, hai người bọn họ là thị vệ của ta, không biết ngài lại cảm giác bọn họ ‘vừa nhìn đã biết là người không đứng đắn’ sao?”
Khẩu khí tiểu thư khá cao ngạo, cả người nàng phát ra khí chất làm người ta cảm thấy điều này là đương nhiên.
Tên quan nhìn thấy gương mặt vị tiểu thư này, khẩu khí cũng không cứng rắn nữa, cười cười nói: “Quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi tại hạ cũng không muốn, tại hạ chỉ là phụng mệnh làm việc, xin tiểu thư tha thứ.”
Vị tiểu thư đương nhiên chính là Lâm Phong, nàng thấy những binh lính ngây ngốc nhìn mình, hừ lạnh một tiếng, thần sắc lộ vẻ không kiên nhẫn: “Các ngươi không phải muốn lục soát sao? Như thế nào còn không tiến vào? Bất quá phòng ta rất đơn giản, không thể để đông người làm phiền, vị đại nhân này, ngài muốn lục soát thì chính mình vào xem đi.”
Lời nói tương đối dễ dàng, làm cho người ta hoàn toàn không cảm thấy nghi ngờ, tên quan có chút xấu hổ mở cửa nhìn vào trong, bên trong bốn vách tường trống trơn, chỉ có một chiếc giường cùng một bộ bàn ghế, không thể cất giấu người, hai tròng mắt đảo đến trên giường còn đống chăn mền rối loạn, nhất thời cảm thấy mình quá đường đột, vội vàng lui lại đi ra ngoài.
“Quấy rầy tiểu thư rồi, quả thật nơi đây không thể giấu người.”
Lâm Phong liếc nhìn bọn hắn một cái, vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng, thấy bọn họ còn ngẩn người, không nhịn được phất phất tay: “Nếu lục soát xong rồi cũng mau rời đi, đừng phá hỏng giấc ngủ của ta. Các ngươi không phải muốn lục soát đào phạm sao, cẩn thận đào phạm trốn mất, các ngươi làm sao khai báo với quan trên?”
Tên quan lục soát lúc này mới nhớ ra là còn nhiệm vụ, vội vàng mang binh lính rời đi.
Chờ bọn hắn đi xa rồi, Thủy Vô Ngân và Bắc Thần Thiên mới xoay người muốn vào trong khoang thuyền, lại bị Lâm Phong một cước đá ra: “Ta còn chưa thay lại y phục, ở bên ngoài chờ!”
Một lát sau, mới nghe thanh âm Lâm Phong ở bên trong gọi: “Vào đi!”
Hai người lúc này mới đẩy cửa mà vào, bên trong Lâm Phong đã đổi lại một thân nam trang màu đen rồi, nàng oán giận nói: “Ngươi... làm sao ngay cả một bộ nữ trang cũng không chuẩn bị, hại ta muốn đổi nữ trang phải khoác thêm chăn đơn!”
Bắc Thần Thiên nở nụ cười tà ác: “Ta sao biết trước được có loại tình huống này phát sinh, huống chi ngay từ đầu ta cũng không muốn nàng mặc nữ trang, nếu không đoạn đường này không biết sẽ sinh ra bao nhiêu sự tình nữa.”
Thủy Vô Ngân đứng ở bên cạnh thật lâu không nói gì, hắn vốn là một người thông minh, lúc này càng nghĩ càng kinh ngạc, hắn đã đoán ra, nếu Lâm Phong vốn là nữ tử, như vậy “Ám” nhất định là thân phận giả. Thân phận chính thức của nàng là gì? Còn nữa, gần đây tại Phàn thành truyền ra tin đồn về Bắc Thần Thiên, hắn mang về một mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, nữ tử đó còn có một trái tim từ bi, thường xuyên tế thế cứu người.
Bây giờ nhìn trộm Lâm Phong, cảm thấy nữ nhân này thật đáng sợ, dám lừa gạt cả thiên hạ, quân cờ này của Bắc Thần Thiên bố trí rất thâm diệu! Ai có thể ngờ mỹ nhân cao thượng kia lại là vị kỳ nhân lãnh khốc vô tình bên người hắn?
“Vô Ngân, ngươi nghĩ gì cũng được nhưng không nên để lộ ra ngoài.” Bắc Thần Thiên từ trước đã không muốn giấu giếm hắn, chỉ là Lâm Phong thân phận đặc thù, càng ít người biết càng tốt.
Thủy Vô Ngân đối với Lâm Phong từ kính nể chuyển thành kính sợ rồi! Phỏng đoán nàng là dạng nữ nhân gì, đánh giá vài lần chưa ra.
Nhìn thấy ánh mắt hắn, con ngươi Bắc Thần Thiên tối sầm lại, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lâm Phong mặc kệ hai người này thế nào, chỉ hô: “Bọn họ đi rồi, ngươi cũng ra đi.”
Cửa khoang thuyền mở ra, nam tử kia bước ra, thì ra Lâm Phong thấy bốn phía tường không có chỗ giấu người, đành phải ra hạ sách này, tự mình chuẩn bị nữ trang ra ngoài dọa người, để hắn trốn sau cánh cửa.
Tên quan kia chỉ lo nhìn phía trước, Lâm Phong vốn đứng trước cửa, toàn bộ tầm mắt của hắn cũng sẽ tập trung trên người nàng, ai còn cố ý đi nhìn phía sau cửa có giấu người không? Hơn nữa thái độ Lâm Phong thản nhiên, có trăm nghi vấn cũng bị tiêu trừ, bất quá lần này là ‘binh hành hiểm chiêu’, Lâm Phong cũng không muốn như vậy lần nữa.
Hắc y nam tử đi tới, cúi đầu trước ba người: “Tạ ơn cô nương cứu mạng, ngày sau có cơ hội, ta nhất định báo đáp.”
Lâm Phong thấy Bắc Thần Thiên không nói gì, biết hắn muốn nàng dứt khoát giả trang, không lấy thân phận vương tới Thiên Lục Phường, nàng cũng để tùy hắc y nam tử đó tạ ơn, miệng phân phó Thủy Vô Ngân thử dò xét hỏi thăm.
“Vị công tử này, nhìn ngươi võ công bất phàm, lại bị người của hoàng thất lùng bắt, đến tột cùng thân phận là gì?”
Nam tử có chút do dự, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Vốn là vấn đề riêng của nhà, có thể sẽ liên lụy cô nương nên cô nương không nên biết thì hơn.”
Lâm Phong trầm mặt, vấn đề gia sự? Hắn có thể có gia sự gì? Khẳng định là vấn đề hoàng thất, hoàng thất Thiên Lục chẳng lẽ có sự tình gì?
Thấy nam tử vẻ mặt mệt mỏi, Lâm Phong cũng không hỏi nhiều, có hỏi thì chưa chắc hắn đã trả lời thực tình, bèn cười nói: “Ta lần này đi kinh thương không tiện để thân phận nữ nhân, vừa rồi ngươi đã chứng kiến, không thể để người ngoài biết được, nhìn ngươi cũng mệt mỏi rồi, nếu không ngại thì trước rửa mặt nghỉ ngơi, có lẽ bên ngoài tin đồn cũng lớn, nơi này của chúng ta tạm thời rất an toàn, công tử không ngại tạm thời ở đây.”
Thấy nam tử không trả lời lại, Lâm Phong biết trong lòng hắn vẫn còn cảnh giác, Bắc Thần Thiên ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
“Tiểu thư bảo ngươi lưu lại nhất định sẽ không hại ngươi, chúng ta đã cứu ngươi, người bên ngoài nếu tìm ra thì chúng ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Nam tử nghe vậy ngẩn người, lúc này mới nói tạ ơn, Thủy Vô Ngân lập tức an bài chỗ ở cho hắn, nam tử kia nói mình tên là Mộ Phong, chỉ nói ngày sau chắc chắn cảm tạ, rồi đi xuống.
Đợi người đi khỏi, Bắc Thần Thiên nói với Lâm Phong: “Lần này xuất hành không phải du ngoạn, kỳ thật ta có ý định thâu tóm Thiên Lục Phường.”
Liếc nhìn hắn, Lâm Phong tựa hồ không kinh ngạc: “Ngươi là người không có tính toán mà chạy loạn khắp nơi sao? Điểm ấy ngươi không nói ta cũng biết, nếu không thì sau khi bỏ rơi Dịch Bắc Phi ngươi đã quay về Bắc Thần rồi, ngươi muốn đổi chủ Thiên Lục Phường sao?”
“Lần trước Bắc Thần nhận được tin Hoàng thượng Thiên Lục bệnh nặng, Thiên Lục Phường vốn là thủy lục đệ nhất quốc gia phía tây Bắc Thần, nếu như quốc chủ không thể hướng Bắc Thần xưng thần thì vô luận là ở mặt quân sự hay là kinh thương, Bắc Thần cũng sẽ hao tổn không nhỏ. Nguyên vốn kế hoạch của ta là dẹp yên Thiên Lục để sau này đến đây đàm phán, nhưng hôm nay thần xui quỷ khiến, quốc gia hắn hỗn loạn tới mức này, không bằng trực tiếp giải quyết đi, tránh để ngày sau đêm dài lắm mộng.”
“Hôm nay ngươi gặp tên Mộ Phong, cho nên muốn từ người hắn bắt đầu kế hoạch?” Lâm Phong suy nghĩ một chút, hiểu rằng phương pháp này cũng có thể được:
“Kỳ thật Thiên Lục chỉ là một tiểu quốc, nếu như Bắc Thần tạo áp lực thì không sợ bọn họ không hàng, nhưng tên hoàng tử nước này ta thấy qua mặt mũi, khó tránh khỏi hắn không quá thức thời, nếu như ngươi xuất binh, binh lực cũng bị kìm hãm, tiểu quốc phía đông chỉ sợ cũng không cách nào nắm chắc, ngươi khó xử cũng không ít.”
Cùng người thông minh nói chuyện thật tiện lợi, chính là mình chỉ cần nói một câu, hắn có thể suy nghĩ ra rất nhiều điều.
Bắc Thần Thiên đột nhiên chuyển đề tài: “Bất quá, ta lúc này muốn du ngoạn một chút, nàng có muốn theo ta đi dạo đường phố?”
“Ngươi muốn làm người khác chú ý?”
“Cũng không phải.” Bắc Thần Thiên nói giỡn: “Chỉ là muốn mua cho tiểu thư nữ trang thích hợp, tránh đến lúc cần dùng lại không có.”
Lâm Phong nhướng mắt, rất muốn đạp một cước lên mặt Bắc Thần Thiên, không có chuyện gì đi cười cái kiểu ấy làm chi! Nàng càng cảm giác Bắc Thần Thiên thật sự rất âm hiểm! Ngay cả cười cũng phóng đãng như vậy!