Thế hôn - Chương 005 + 006

Chương 5: Thân nhân [1]

Lâm Cẩn Dung chân vừa bước trên thảm như ý, chỉ thấy bào tỷ (bào tỷ, bào muội: tỷ muội ruột thịt) Lâm Cẩn Âm của nàng cúi người vén rèm chui ra, đầu cũng không ngẩng lên, tỷ muội thiếu chút nữa va vào nhau.

“Tỷ tỷ đây là muốn đi đâu? Gấp gáp như vậy?” Lâm Cẩn Dung đúng lúc dừng lại, một phen giữ chặt Lâm Cẩn Âm, nhìn tỷ tỷ ôn nhu tươi cười. Lâm Cẩn Âm đã hứa gả cho Đại biểu ca Đào Phượng Đường, rõ ràng vừa mới bị mợ kiêm bà bà tương lai trêu cợt, xấu hổ muốn bỏ chạy.

Lâm Cẩn Âm mười sáu tuổi vẻ mặt đỏ bừng, cũng không dám cùng muội muội đối diện, chỉ nhẹ nhàng thay muội muội để ý dải lụa bảy màu thắt trên đầu, sờ sờ khuôn mặt nàng, vô cùng thân thiết nói: “Đã dùng điểm tâm chưa? Buổi sáng ta đến thăm muội, muội còn chưa tỉnh dậy.” Vừa có nét mỹ mạo của Đào thị, Lâm Cẩn Âm chẳng những khuôn mặt như hoa đào, thanh âm cũng rất êm tai, thanh thúy lại ngọt ngào, như châu lạc ngọc bàn.

“Ăn rất nhiều, buổi sáng ta ăn một chén cháo, bốn bánh bao thủy tinh.” Lâm Cẩn Dung chủ động cùng tỷ tỷ báo cáo số lượng điểm tâm mình ăn, trong lòng ngọt ngào hưởng thụ ôn nhu cùng quan tâm của tỷ tỷ. Nàng ngẩng mặt nhìn chằm chằm gương mặt tinh thuần trắng nõn xinh đẹp của Lâm Cẩn Âm, chỉ cảm thấy thế nào cũng nhìn không đủ, kiếp trước không biết, nhưng được sống lại một lần, nàng mới phát hiện ra được thân nhân quan ái cùng ôn nhu đáng quý cỡ nào.

“Thật không? Thật tốt.” Lâm Cẩn Âm đã quên bản thân đang ngượng ngùng, kéo tay muội muội, thanh âm từ tốn nói: “Ta đã nghe Quế ma ma nói, nếu buổi tối còn sợ hãi, cứ chuyển đến ngủ ở sân viện của ta.” Nàng biết muội muội vì sao sợ hãi, nhưng loại sự tình này, nàng là một cô nương chưa chồng thật khó mà nói ra, chỉ có thể có an ủi muội muội: “Không phải chuyện liên quan đến mình thì quên đi. Mẫu thân nói, mấy ngày nữa sẽ dẫn chúng ta đến Liên Âm tự dâng hương, sẽ thỉnh đại sư niệm kinh cho muội là tốt rồi.”

Lâm Cẩn Dung ánh mắt lóe lóe, hơi nhếch môi ngây thơ cười: “Không sao, mấy ngày nay muội đã không gặp ác mộng, đêm qua đại khái do đặt tay đè trước ngực mà thôi.” Nàng sao dám ngủ cùng Lâm Cẩn Âm? Nếu nàng trong mộng nói mê, bị Lâm Cẩn Âm nghe thấy thì làm sao bây giờ? Rõ ràng đã chết, lại không hiểu tại sao trở về thời điểm lúc còn bé, chuyện quỷ dị như vậy bảo nàng giải thích thế nào? Có ai sẽ tin đây? Sợ là người người đều nghĩ nàng cử chỉ điên rồ, sẽ phát sinh chuyện không tốt. Ác mộng sao, đối với hiện tại chính là ác mộng... Thời gian trôi qua sẽ biến chuyển tốt hơn. Nếu nhất lao vĩnh dật (vất vả một lần, an nhàn một đời) giải quyết xong hôn sự kia, nàng có thể ngủ an ổn kiên định.

Lâm Cẩn Âm yêu thương sờ sờ đầu muội muội: “Hài tử ngoan.”

Nàng rõ ràng so với Lâm Cẩn Dung chỉ hơn mấy tuổi, lại dùng tư thái lời lẽ như một phu nhân lão thái bà, vú già cùng bọn nha hoàn đều hơi hơi bật cười, Lâm Cẩn Dung không hề cảm thấy mất kiên nhẫn, ngược lại hốc mắt hơi hơi nóng lên.

“A Dung tới rồi?” Đào thị thanh âm như kim chúc leng keng thể hiện thân thể khỏe mạnh ở trong phòng không vội không chậm vang lên, nghe ra tâm tình của nàng có vẻ rất tốt.

“Ta đi đến tổ mẫu trước.” Lâm Cẩn Âm rốt cuộc lại ngượng ngùng, liền hướng Lâm Cẩn Dung hơi hơi khoát tay áo, cười rời đi.

Lâm Cẩn Dung lên tiếng trả lời bước vào phòng, hàm chứa tươi cười đối với Ngô thị ngồi ở bên trái giường hành lễ vấn an: “Mợ vạn phúc.” Nàng ngắm Ngô thị một lát, Ngô thị ăn vận rất ngăn nắp, thân áo xanh ngọc tay áo viền vàng, bên dưới là váy xòe dài rộng, trên đầu đeo bạch giác quan nhi trân quý, có điều làn da lại hơi vàng vọt, tròng mắt cũng có chút thâm đen. Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm thở dài, mợ đang bị căn bệnh này hại chết.

Ngô thị cũng cười đem Lâm Cẩn Dung nâng dậy, quan sát trái phải một lúc, thở dài: “Nửa năm không gặp, lại cao hơn nhiều rồi. Có thể sánh bằng Tam nha đầu nhà ta rồi, muội nuôi dưỡng nàng thế nào vậy?” Nửa câu sau này là hỏi Đào thị ngồi ở một bên.

Trong nhà có việc vui, Đào thị cũng ăn vận trang điểm, áo ngoài dài đến đầu gối màu trắng bạc, tay áo màu lam, váy dài đản sắc, vấn tóc kiểu, đeo kim xuyến, tuy đã ba mươi lăm tuổi nhưng sóng mắt vẫn như thu thủy liễm diễm động lòng người, nàng hờn dỗi nói: “Tẩu tử lại chê cười ta.” Nói xong liền nhẹ nhàng nhăn khuôn mày ngài, tức giận bất bình nói: “Tẩu phải hiểu được, mấy người nhà ta đức hạnh ra sao! Nữ nhi của ta bị dọa thành bộ dạng này, hắn vậy mà lại bỏ mặc! Còn không vì ta lấy lại công đạo! Bọn nhỏ nếu không hiểu chuyện thì sẽ thế nào đây? Không phải bị người hại cũng sẽ bị chịu thiệt?” Vừa mở miệng, liền thao thao bất tuyệt, dường như muốn đem nhiều năm chịu ủy khuất toàn bộ kể lể với Ngô thị.

Đào gia giàu có, Đào thị thời điểm là tiểu thư cũng là nữ nhi duy nhất trong phủ, vừa xinh đẹp lại có tài danh, nữ công may vá, cầm kỳ thư họa đều giỏi giang, ngàn vạn sủng ái, tẩu tử rộng lượng lại thiện lương, cho nên cuộc sống của nàng lúc đó thật sự sảng khoái, nhưng cũng bởi vì vậy, người trong nhà ngược lại xem nhẹ việc mài giũa tính tình của nàng, dưỡng nàng thành một người không chịu cúi đầu, tính cách bạo liệt. Có điều đã gả đi nhiều năm, lũ tao đả kích, tính tình bạo liệt này đã thu liễm rất nhiều, nhưng bản tính vẫn không thể sửa đổi, oán giận hay thích thú một thứ gì đều vô cùng trực tiếp, không hiểu cách lấy lòng khoe mẽ, không hiểu có những thời điểm nên cúi đầu, trước mặt người dù mình tín nhiệm lại không biết việc xấu trong nhà không nên tuyên dương, không hề che giấu nửa phần ý tứ. Cũng không sợ trước mặt nhà mẹ đẻ nói này nói nọ, rơi vào tai người nhà phu quân, bản thân lại chọc phiền toái.

Hai nhà mặc dù đã đính ước, nhưng Lâm Cẩn Âm tương lai sẽ gả đến Đào gia, loại chuyện gièm pha này kể cho bà bà tương lai cũng không nên. Lâm Cẩn Dung vừa sợ mất mặt vừa sợ tai vách mạch rừng, vội cười hì hì ôm cánh tay Đào thị, đánh gãy lời của nàng: “Nương a, sáng nay Nhị bá mẫu tới thăm ta, tặng ta một đôi ngọc đeo bên hông váy để an ủi.”

Đào thị hơi nhướng mày, khinh miệt nói: “Thứ nàng ta đưa sao có thể là thứ gì đáng giá chứ?” La thị này, ỷ vào việc mình là nữ nhi bên ngoại của lão thái thái, khiến người nghèo chê cười người giàu có lại tức giận, là một người keo kiệt ngoan độc. Bất quá trùng hợp nàng nói trúng rồi, quả thực chính là một đôi thanh ngọc tỷ lệ bình thường đeo bên hông váy mà thôi.

Ngô thị nhìn lướt qua chung quanh nín thở tĩnh khí, mắt xem mũi, mũi nhìn tim, nha đầu ma ma đều giơ khăn tay lên che miệng nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Muội muội của phu quân cùng nàng có cảm tình, thích đem việc khó xử cùng thống khổ nói cho nàng nghe là chuyện tốt, nhưng truyền ra ngoài đối với mọi người cũng không hay. Dù cho người nhà mẹ đẻ muốn quản cũng không thể quản mấy chuyện vặt trục trặc giữa phu thê hai người. Chuyện xấu nói nhiều, phu quân không những không thoải mái, huống chi người Lâm gia vốn cũng không hiền lành.

Đào thị không phải ngốc, có điều tính tình lại có khuyết điểm như vậy, đặc biệt nếu có tức giận cũng không thể nhẫn nhịn. Nàng hoãn hoãn, nhẹ giọng nói với Ngô thị: “A Dung không có việc gì là tốt rồi.” Lại vuốt mái tóc mềm mại đen mượt của Lâm Cẩn Dung, khe khẽ thở dài, vô cùng thân thiết hôn lên trán ấu nữ một cái: “Nữ nhi ngoan của ta đổ bệnh lần này tỉnh lại dường như đã trưởng thành không ít. Mọi người đều nói tiểu hài tử bệnh một hồi sẽ trở lại như lúc nhỏ nhõng nhẽo yếu ớt, nhưng nó lại không giống vậy.”

Lâm Cẩn Dung thật sự đã trở lại thời điểm là tiểu hài nhi, hơi có chút không được tự nhiên, đứng dậy dựa vào Đào thị, cười hỏi Ngô thị: “Đại biểu ca cùng Tam biểu tỷ đâu ạ?”

Ngô thị nói: “Đại biểu ca tuổi đã lớn, không tiện ra vào trong trạch, đang đứng bên ngoài nói chuyện với phụ thân của con, Tam biểu tỷ thì bị cảm phong hàn, ta không đưa nàng đến đây.” Sang năm Đào Phượng Đường sẽ cùng Lâm Cẩn Âm thành thân, tất nhiên phải có chút cố kỵ.

“Phu nhân, Thất thiếu gia đã dậy muốn dùng điểm tâm.” Đại nha hoàn Xuân Nha mà Đào thị vô cùng tín nhiệm cùng Lâm Thận Chi bộ dạng linh động đáng yêu mới chỉ năm tuổi đi đến, cười nói với Lâm Thận Chi: “Đến hành lễ với Cữu phu nhân nha.”

Lâm Thận Chi đáng yêu tươi cười, cũng hành lễ vấn an Ngô thị giống như khuôn như dạng. “Thật sự là ngọc oa nhi, thông minh lại lanh lợi.” Ngô thị mừng vui khen ngợi xoay người nhẹ nhàng ôm nó một cái rồi rời tay – bản thân nàng là bệnh nhân, cũng không nên tiếp xúc nhiều với tiểu hài tử.

Lâm Thận Chi được khen, cao hứng mi phi sắc vũ, ngồi vào trong lòng Đào thị ăn điểm tâm. Đào thị ưu sầu nhìn nhi tử độc nhất thiên chân vô thế sự, chỉ biết ăn cùng chơi đùa thở dài: “Nhìn xem nó còn nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái sẽ đón dâu nhà người, rồi lại có hài tử.” Nàng theo bản năng phủ tay lên bụng, điều này thì trách ai đây? Cha mẹ chồng không phải chưa từng cho mình cơ hội, không muốn để mình chịu thua kém, vào cửa nhiều năm qua vẫn chỉ có hai tỷ muội Lâm Cẩn Âm, tuy rốt cuộc đã có Thất lang là độc đinh, rốt cuộc độc mộc khó thành cổ thụ, bất quá lúc này trong bụng đã hoài thai, vậy là tốt rồi.

Nhi tử của vợ kế lớn tuổi, trưởng tử tuổi thì nhỏ, tính cách bản thân lại như vậy, không được cha mẹ chồng cùng trượng phu yêu thích, đã lâu không thấy đến đây, ngày qua ngày, xác thực quá gian nan. Ngô thị sau một lúc lâu không nói gì, chỉ đành an ủi Đào thị nói: “Thất lang mới năm tuổi đã thông minh lanh lợi như vậy, tương lai sẽ không thua kém bất cứ ai, những gì là của nó, ai cũng không thể tranh đoạt. Hơn nữa, nó còn có hai tỷ tỷ giúp đỡ.” Còn có một câu trước mặt tiểu hài tử khó mà nói ra lời, Hoàng di nương kia tuy được sủng ái, cũng bất quá chỉ là tiện thiếp, dù thế nào cũng không có khả năng vượt mặt Đào thị. Bằng không, nhiều năm qua, Đào thị tuy không được ưa thích, vị trí chủ mẫu của Tam phòng không phải vẫn ngồi yên vững vàng đó thôi? Đối với Tam phòng mà nói, quyền lợi thật sự chỉ là tự mình biết mà thôi.

Nói đến hai nữ nhi xinh đẹp nhu thuận, Đào thị trong lòng vô cùng thoải mái, vừa lộ ra vẻ tươi cười, lại đột nhiên nhớ tới điều gì, vô cùng khó coi hỏi Lâm Cẩn Dung: “Vừa rồi con từ đâu tới đây?”

Lâm Cẩn Dung trong lòng nhảy nhót, hẳn đã có người đem chuyện trong vườn vừa rồi báo cho Đào thị biết. Nàng không phải sợ Đào thị, mà là sợ Đào thị tính tình hỏa bạo một khi phát tác sẽ không thể khống chế, không duyên cớ làm cho người khác chê cười, nhưng chuyện ngày hôm nay, nàng đã làm, thì sẽ hạ quyết tâm làm cho trót lọt!

Chương 6: Thân nhân [2]

Lâm Cẩn Dung ra vẻ khẩn trương nói: “Ta đang muốn cùng nương nói chuyện này. Khối linh bích thạch màu đen mà Tổ phụ yêu thích phần nền bị hỏng, Lục Ngũ ca vừa dựa nhẹ vào, đã rơi xuống ao sen. May mắn không có ai bị thương, bằng không sẽ rất nghiêm trọng. Ca ca sợ bị trách phạt, muốn nhảy vào ao sen nhấc tảng đá lên, ta nghĩ, nước ao mùa thu rất lạnh, hôm nay lại là ngày thọ yến, sợ hắn sẽ xảy ra điều gì không tốt, cho nên liền ngăn cản.”

Câu nói đầu tiên của nàng đã chỉ ra ba vấn đề, thứ nhất là phần nền của khối linh bích thạch kia đã bị hỏng; thứ hai là do Lục Luân đẩy xuống; thứ ba là Lâm Diệc Chi nếu xảy ra điều không may, cũng là trút lên người Đào thị. Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu đều đang chờ xem Tam phòng hốt hoảng mà chê cười. Lâm Cẩn Dung mới nói xong, chỉ thấy Ngô thị mang theo vài phần ngạc nhiên đánh giá lại mình một lần nữa, liền ngây thơ hướng Ngô thị tươi cười, được Ngô thị nhìn bằng ánh mắt tán thưởng.

Đào thị nghe một chút liền hiểu, khe khẽ thở dài: “Lại là nghiệp chướng này gây nên, ta đành phải bao che cho hắn thôi. Được rồi, Cung ma ma, ngươi sai vài người giúp nhấc tảng đá lên, chuẩn bị cho chu đáo cẩn thận, không cho phép xảy ra sai lầm!” Nói là nói như thế, trong lòng nàng thật sự vẫn không cam lòng.

“Vâng, phu nhân.” Cung ma ma cúi hạ thân đáp rồi xoay người, vội ra bên ngoài làm việc.

Xuân Nha cười nhắc nhở Đào thị: “Phu nhân, nghe nói lão thái thái bên kia đã chuẩn bị sắp xong, bây giờ có nên quá đó luôn không?”

Đào thị lên tiếng đáp, một tay cầm tay Ngô thị, một tay đang muốn bế Lâm Thận Chi, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đã đem Lâm Thận Chi kéo tới bên cạnh, trong lòng không khỏi một trận khoan khoái, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, nữ nhi bị kinh hách lần này vẫn còn quá nhỏ.

Mấy người vừa muốn xuất phát, chỉ thấy Đại nha hoàn Hạ Diệp trong phòng Đào thị tiến vào nhỏ giọng nói: “Phu nhân, Hoàng di nương đến, nói là tới thỉnh an Cữu phu nhân.”

Lúc này đến đây? Nàng cũng không hiếm lạ! Không phải vì nhi tử vô liêm sỉ Lâm Diệc Chi kia sao? Đào thị cau mày đang muốn kêu Hạ Diệp đi ra ngoài đuổi người, đã bị Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lôi kéo tay áo, nàng không khỏi hờn giận nhìn về phía nữ nhi, đã thấy Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đây cũng là một mảnh hiếu tâm của di nương. Nương thành toàn cho nàng đi.” Không nằm ngoài sở liệu của nàng, Hoàng di nương quả nhiên tới khá nhanh.

Đào thị lại nhìn Ngô thị, Ngô thị mặc dù đang cười, nhưng biểu tình rõ ràng cũng không tán thành hành vi này của nàng, liền cười lạnh nói: “Để nàng tiến vào.” Nàng thật muốn nhìn xem con hồ ly này giả bộ gì đây.

Hoàng di nương dáng người tiêm nhược, mặc áo váy nguyệt sắc mộc mạc, mang hài uyên ương cúi đầu đi vào, tư thái nhã nhặn, ôn ôn nhu nhu làm lễ: “Tì thiếp thỉnh an phu nhân, thỉnh an Cữu phu nhân.” Nàng bộ dạng bất quá chỉ được tính là thanh tú, nếu luận về dung mạo hay xuất thân, nếu so sánh với Đào thị thật giống như một người ở trên trời một người ở dưới đất vậy, nhưng nàng đã hầu hạ Lâm Tam gia từ trước, có tình cảm lâu dài, khi tuổi còn trẻ cũng từng cùng Lâm Tam gia vui chơi nhiều nơi, có chút học hành, vì thế trong vẻ lả lướt tiêm nhược còn mang theo vài phần khí chất nhã nhặn.

Đào thị vừa thấy tình địch, liền ngập đầy cừu hận, trong mắt như tóe lửa hoa. Trước mặt khách nhân cùng nữ nhi đành miễn cưỡng nhịn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đứng lên đi. Ngươi thân mình không ổn, không phải đã được miễn quỳ sao? Tam gia nếu biết, sẽ nói ta không đối tốt với ngươi.” Kỳ thật không thể trách nàng hận Hoàng di nương đến vậy, hai người đấu qua đấu lại nhiều năm, Lâm Tam gia vô tâm, Đào thị buồn khổ mệt mỏi, đã sớm đổ mọi hận thù lên người Hoàng di nương.

Bên cạnh mỗi một người đàn bà điêu ngoa hung ác, tất nhiên luôn có một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương hề hề, nhận hết khi dễ. Nhưng hiếm có là đóa hoa nhỏ Hoàng di nương hôm nay không có tật xấu gió thổi qua cũng muốn ngã xỉu, mới nói một câu liền rưng rưng nước mắt, mà chỉ bình thường cười nói: “Nhận được sự quan tâm của phu nhân, sớm đã sai người kê đơn bốc thuốc cho tì thiếp, tì thiếp đã khỏe hơn nhiều.” Nàng dừng một chút, thập phần thâm tình nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hướng Lâm Cẩn Dung lộ ra tươi cười cảm kích, sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn Đào thị, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu một cái thật mạnh: “Phu nhân, đa tạ người. Lúc này Ngũ thiếu gia không thể đến đây, chút nữa hắn cũng muốn tới dập đầu tạ ơn người.”

Cũng chính vì chuyện vừa rồi, Hoàng di nương tư thái mặc dù từ trước đến nay luôn cúi hạ, nhưng cũng chỉ là giả bộ mà thôi, hành lễ thật sự như vậy, cũng là lần phá lệ đầu tiên. Nhưng bất luận nàng có vài phần thực sự cảm kích trong lòng, trong chuyện này có liên quan nhiều người, phải nhờ Đào thị ở trước mặt lão thái gia phân trần rõ ràng, Lâm Diệc Chi mới xem như hoàn toàn thoát khỏi liên quan. Lâm Cẩn Dung âm thầm thở dài một tiếng, nhìn xem Hoàng di nương người ta, nhẹ nhàng nhấc tay nhấc chân, chuyện rắc rối đã giải quyết được ba phần, nương của mình sao có thể là đối thủ của nàng! Lão nương luôn thua, không phải không có nguyên nhân.

Với hiểu biết của Lâm Cẩn Dung về Đào thị, Đào thị tất nhiên sẽ không kiên nhẫn cùng Hoàng di nương lá mặt lá trái, lời hay cũng muốn nói thành câu khó nghe, mười phần nhân tình cuối cùng không dư thừa nửa phần, còn tự dưng tăng thêm vài phần oán hận. Mà việc nàng phải làm, chính là ngăn trở không để Đào thị nói ra lời châm chọc, trong lòng suy nghĩ một hồi, không tất yếu lúc nào cũng phải biểu lộ chân thật với người khác – bản thân không phải do không biết giả bộ, cho nên về sau mới thảm như thế hay sao?

Lâm Cẩn Dung đang cân nhắc, chợt nghe Đào thị lạnh như băng nói: “Không cần, ngươi đi nói cho Ngũ thiếu gia biết, bảo hắn nên tự quản bản thân, giúp ta vốn đang an nhàn không phải lo chuyện thì mọi sự sẽ đại cát! Bằng không, nếu có bản sự gây rắc rối thì phải có bản lĩnh tự đi thu thập, đừng liên lụy người khác!” Cũng vì câu nói kia của Hoàng di nương về việc Ngũ thiếu gia không đến được mà kích thích nàng, vì sao không đến, không phải là được Lâm Tam gia dẫn đi tiếp khách sao? Bất quá chỉ là con vợ kế, cũng đáng sao?!

Lâm Cẩn Dung ngăn trở không kịp, chỉ đành cùng Ngô thị đối diện cười khổ, cái gọi là giang sơn dễ đổi, nàng muốn chỉ trong nháy mắt thay đổi hành vi của Đào thị là quá khó khăn, cũng quá không phù hợp với thực tế.

Hoàng di nương cũng đã sớm quen với tính nết này của Đào thị, mặc dù bị đâm thọc vài câu không chút lưu tình, sắc mặt vẫn không hề thay đổi, chỉ biết vâng lời nhẹ nhàng nói: “Phu nhân nói đúng. Chút nữa tỳ thiếp sẽ bảo Ngũ thiếu gia tới đây nghe phu nhân dạy bảo.”

Đào thị lại càng thêm tức giận. Lúc trước nàng vào cửa ba năm sau mới sinh Lâm Cẩn Âm, tiếp theo lại là hai năm không chút tin tức, vì vậy dưới sự bất đắc dĩ đành để Hoàng di nương được nâng phòng, Hoàng di nương mệnh thật tốt, lập tức có động tĩnh, lại sinh ra tiểu nam hài. Thời điểm Lâm Diệc Chi vừa sinh ra, ý tứ của Lâm Tam gia là hi vọng nàng có thể tốn chút tâm tư tự mình giáo dưỡng, nhưng nàng chậm chạp vô tâm, lại không thể sinh nhi tử, cũng sợ bị bọn họ âm mưu tính kế, đem con vợ kế dưỡng thành trưởng tử, liền sống chết không chịu đáp ứng, lấy cớ không đành lòng để mẫu tử chia lìa, để Hoàng di nương tự mình giáo dưỡng.

Tiếp theo nàng quả nhiên hoài thai Lâm Cẩn Dung, lúc đó không biết là nam hay nữ, Lâm Tam gia cũng không nhắc tới nữa, thế nào lúc bắt mạch lại là một nữ nhi. Nàng không phục, cắn răng sinh hạ, không nề hà mệnh mình không tốt, từ từ lại qua bảy năm, sau khi nàng vào cửa mười bốn năm rốt cục mới sinh ra Lâm Thận Chi. Trong khoảng thời gian đó, mẫu tử Hoàng di nương luôn gắt gao bám chặt Lâm Tam gia, tuy cũng không đến mức sủng thiếp diệt thê, nhưng luôn được bảo hộ che chở.

Sự việc qua đi nàng bị người ta sau lưng cười nhạo, lại nhìn thấy cách các phu nhân xử lý loại sự tình này, lúc này mới nghĩ ra, nàng vốn nên đáp ứng giáo dưỡng hài tử đó, về sau vô luận thế nào gắt gao cắn chặt không buông là được, trong tay cũng có nhược điểm để trị Hoàng di nương, hài tử này nàng muốn giáo dưỡng như thế nào còn chưa đến lượt nàng ta xen vào! Đáng tiếc trên đời không có chuyện quay lại quá khứ, nàng dù hối hận đến mức nào cũng không được, mắt thấy bọn họ càng ngày càng an toàn lớn mạnh, nàng lại càng bất lực, thật sự là tức chết người đi được!

Đào thị một khi tức giận, liền mặc kệ mọi thứ, chỉ lo phụng phịu không nói lời nào. Lâm Cẩn Dung vội kéo kéo tay áo nàng, hướng Ngô thị bĩu môi, Đào thị mới hầm hừ nói: “Đứng lên đi.”

Hoàng di nương lại biết vâng lời đứng lên, thâm tình ngóng nhìn Lâm Cẩn Dung, nhìn ngắm khiến Lâm Cẩn Dung toàn thân nổi cả da gà. Đừng nhìn ta, ta không phải Lâm Tam gia, chịu không nổi ánh mắt long lanh này của ngươi a, Lâm Cẩn Dung giương mặt cười nói: “Cũng đã đến giờ rồi, chúng ta cũng nên tới chỗ của lão thái thái, di nương có đi cùng không?”

Thân phận của Hoàng di nương có đến đó bất quá cũng chỉ giống như nha hoàn đứng hầu hạ Đào thị, lúc trước Hoàng di nương rất thích đến tham dự những dịp như thế này, bị Đào thị trước mặt mọi người thu thập hai lần, Lâm Tam gia yêu thương “Nhi tử độc nhất” Lâm Diệc Chi, đau lòng sủng thiếp, liền cùng Đào thị đạt thành hiệp nghị, không cần Hoàng di nương đến những trường hợp như vậy. Nhiều năm qua đã quen, Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, Hoàng di nương cũng chỉ tới đây biểu lộ thái độ, hơn phân nửa cũng sẽ không đi theo, vì vậy mới có câu hỏi đãi bôi này.

Thế nhưng lại nghe Hoàng di nương cười nói: “Tì thiếp đã lâu không hầu hạ phu nhân, hôm trước Tam gia vừa răn dạy tì thiếp, phu nhân tấm lòng bao dung, là tì thiếp không có quy củ không biết nặng nhẹ.” Dĩ nhiên là ý tứ muốn đi theo hầu hạ Đào thị.

Đào thị và Lâm Cẩn Dung suy nghĩ giống nhau, nghĩ đến nàng sẽ không đi, nghe lời nàng vừa nói, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức cười lạnh: “Tùy ngươi, nhưng ngươi nếu thân thể không ổn, thì nhanh trở về nằm nghỉ, đừng khiến người khác nghĩ rằng ta lại hà khắc với ngươi.” Nàng hung hăng cắn răng nói ra một chữ “Lại” kia, không phải vì lo lắng nàng ta vẻ ngoài trong lòng lá mặt lá trái, ở sau lưng cùng Lâm Diệc Chi nói bậy hay sao? Đào Thái Linh nàng cũng không dễ bị bắt nạt như vậy, chưa bao giờ chấp nhận để sự tình này xảy ra!

“Phu nhân!” Hoàng di nương trừng mắt nhìn, bên môi lại nở một nụ cười ôn nhu, chậm thanh tế khí nói: “Mọi người đều nói phu nhân tính tình không tốt, nhưng tì thiếp cũng biết được phu nhân tấm lòng bao dung. Chỗ tốt của phu nhân tì thiếp đều ghi tạc trong lòng, tì thiếp, là thật tâm thật lòng muốn hầu hạ phu nhân.” Bỏ qua tính xấu của Đào thị, mẫu tử Đào thị hôm nay giúp Lâm Diệc Chi che giấu, nàng sẽ trước mặt Đại phòng, Nhị phòng cùng khách nhân nịnh hót Đào thị.

Đào thị từ nhỏ ngông nghênh, cũng không muốn chịu thua trước mặt người khác, vừa vặn chính là người ăn mềm không ăn cứng. Hoàng di nương như kẹo mềm, đưa lên bịt miệng nàng, nàng cũng không biết phải nói gì, trừng mắt nhìn, hờn dỗi dắt Ngô thị hùng hổ đi ra.

Lâm Cẩn Dung bế Lâm Thận Chi mũm mĩm cố ý đi chậm phía sau.

Hoàng di nương nửa điểm cũng không để ý bản thân không được người ta yêu thích mà lui xuống, bảo trì vẻ ngoài, cười tủm tỉm cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện tào lao: “Tứ tiểu thư chắc hẳn đã lâu không gặp Cô phu nhân đúng không? Nghe nói Cô phu nhân mang theo rất nhiều thọ lễ, có chút vật hiếm lạ từ hải ngoại, ai cũng chưa từng thấy qua. Vị biểu thiếu gia kia nha, bộ dáng thật sự rất có được, trong số đám hài tử đồng lứa ba nhà Lâm, Lục, Ngô, hắn hẳn là đứng thứ nhất. Nghe nói lão thái gia cùng vài vị đại nhân thay nhau hướng hắn hỏi mấy vấn đề, cũng không thể làm khó được hắn. Tên gọi là gì nhỉ? Hình như là Lục Giam? Cùng tuổi với Ngô gia Nhị thiếu gia.”

Lâm Cẩn Dung trái tim một trận co rút, thiếu chút nữa hít thở không thông. Đã chết đi sống lại, bị người vứt bỏ rồi gặp phải loạn phỉ, mọi chuyện xảy ra dường như chỉ trong nháy mắt! Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, nghe Hoàng di nương nhắc đến cái tên này, cũng nhịn không được hận ý ngập trời.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay