Thế hôn - Chương 011 + 012

Chương 11: Cốt nhục [2]

Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân đều cảm thấy phu thê Nhị phòng quá mức khôn khéo. Trưởng tử Lục Thiệu của Nhị phòng đã mười một tuổi, dù thế nào cũng không thể quen thuộc với dưỡng mẫu dưỡng phụ, thứ tử Lục Kinh từ nhỏ đã gian xảo, không phải người tốt, quý tử (con út) Lục Luân quá coi thường người khác không biết phân biệt tốt xấu, bất hảo không chịu nổi (Hai anh em Lục Kinh, Lục Luân đã xuất hiện ở phần đầu bên hồ nước làm rơi khối linh bích thạch, Lục Kinh gian xảo, Lục Luân nghịch ngợm nhưng là người tốt). Dù xét về mặt nào cũng đều thấy phu thê Tam phòng dễ đối phó, dễ nắm trong tay, vừa vặn trưởng tử Lục Giam của bọn họ từ nhỏ đã thông minh xinh đẹp, thân thể lại cường tráng, tính tình trầm tĩnh, lúc nhỏ rất hiếu thuận, rõ ràng chính là một mầm non tốt. Khuyết điểm duy nhất chính là hài tử này đã bảy tuổi, tuổi tác có hơi lớn một chút, nhưng cũng đâu có sao, mang hắn đi đến một nơi xa, ngăn cách hắn và cha mẹ thân sinh, từ từ nuôi dưỡng, đợi cho hắn biết ưu điểm khi trở thành đích tôn, lúc đó cũng không có gì phải lo lắng nữa.

Vì thế Lục Kiến Tân nói ra ý mình, đối với Lục lão gia cùng Lục lão phu nhân mà nói, trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chỉ cần chọn lựa từ tôn tử nhà mình, ai cũng đều giống nhau, trưởng tử cùng trưởng tức nói chọn ai thì chính là người đó. Hơn nữa, Tam thiếu gia văn không thông mà võ cũng chẳng thạo, tính cách luôn chịu uất ức, nhà bên ngoại của thê tử hắn cũng không có thế lực, đồ cưới cũng không dày, như vậy đối với Tam phòng mà nói vẫn là chuyện tốt nhất, vì vậy cũng không cần hỏi qua ý kiến của Tam phòng, cứ như vậy mà quyết định.

Quả nhiên Lục Tam gia vốn chịu uất ức nhưng không dám lên tiếng phản bác, tuy rằng không vui, nhưng ngay cả tức giận cũng không dám phát tác, Lục Tam phu nhân tâm can đau đớn, khóc náo loạn mấy hồi, rốt cuộc chỉ như trứng chọi đá, đành nước mắt lưng tròng nhìn trưởng tử đổi giọng gọi mình là thím. Mà Lục Giam, bất quá chỉ là một tiểu hài tử, hỏi ai cũng sẽ không hỏi ý kiến của hắn.

Nhị phòng mọi cách lấy lòng tính kế lại vô ích, hận nghiến răng ngứa lợi, mà càng ghen ghét tức giận thì cơ hội càng bay mất. Lâm Ngọc Trân đoạt hài tử xuất sắc nhất của người khác trong lòng cũng không an ổn, đơn giản mang theo dưỡng tử cùng nữ nhi nhanh như chớp theo Lục Kiến Tân chạy đến Giang Nam, tính ngăn cách quan hệ giữa Lục Giam và Tam phòng, có chủ ý chuyên tâm bồi dưỡng cảm tình. Lục Giam thực sự không chịu thua kém, đọc sách có ngộ tính, lại khắc khổ cần cù, làm việc khéo léo hào phóng, đối với dưỡng phụ dưỡng mẫu hiếu thuận nghe lời, đối với muội muội săn sóc quan tâm, Lâm Ngọc Trân muốn soi mói cũng không thể nhìn ra bất cứ tật xấu gì. Có điều khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là trầm mặc ít lời, nếu không cần thiết, cả một ngày nói chuyện cùng lắm được mấy câu.

Của mình sẽ là của mình, không phải của mình sẽ không bao giờ là của mình, mặc kệ Lục Giam biểu hiện thế nào, Lục Kiến Tân cũng chưa bao giờ buông tha ý tưởng có nhi tử thân sinh. Trong lúc rảnh rỗi, hắn thường không ngừng tìm đủ phương pháp để sinh con, vất vả cần cù cày cấy trên người mấy thiếp thất; mà Lâm Ngọc Trân tuổi tác càng lớn, càng bất an, lo lắng Lục Giam biểu hiện tốt như vậy, lại trầm mặc ít lời, có phải kỳ thật trong lòng bất mãn hay không a? Một người tâm tư thâm trầm như thế, tương lai sợ càng khó nắm chắc, vì vậy nàng suy tính, chỉ có ở nhà mẹ đẻ tinh tế tuyển lựa một chất nữ nhi gả cho Lục Giam, cô chất hỗ trợ nhau, giúp đỡ nàng nắm giữ Lục Giam mới là lẽ phải. Vì thế mới có chuyện hôm nay lôi kéo Lâm Cẩn Dung ngắm nghía tướng mạo, mà trước đó, nàng đã thấy ba chất nữ khác cũng ở cùng một độ tuổi. Điều này liên quan đến cuộc sống về già của nàng, nàng không thể không cẩn thận.

Từ trước Lâm Cẩn Dung không biết tình hình thực tế, chỉ cảm thấy cô cô phong quang ngạo mạn này đối đãi nàng thập phần khách khí, mới có thể biểu hiện thật lòng với Lâm Ngọc Trân. Giờ phút này nàng đã trải qua một kiếp, hiểu được vị cô cô này thời điểm cần mình thì mới nhận quan hệ cô chất, thời điểm không cần còn coi nàng không bằng người ngoài, cho nên tất nhiên có thể trốn được bao xa thì cố bấy nhiêu.

Lâm Ngọc Trân cũng không buông tha Lâm Cẩn Dung, một tay giữ nàng lại, một tay lôi kéo Lâm Thận Chi, cười nói: “Nhiều năm không gặp, cô tốt xấu cũng đã lâu mới về nhà ngoại, đều chuẩn bị một phần lễ cho các chất nhi chất nữ, đã được phân phó, con trở về phòng sẽ thấy.”

Lâm Cẩn Dung chỉ đành lôi kéo Lâm Thận Chi lại cảm tạ một lần nữa.

“Đều là cốt nhục nhà mình, khách khí cái gì?” Lâm Ngọc Trân vừa cười vừa nói: “A Vân, lại đây gặp Tứ biểu tỷ cùng Thất biểu đệ của con đi.”

Lục Vân vừa rồi ở một bên chớp mắt nhìn ngắm Lâm Cẩn Dung, nghe thấy mẫu thân căn dặn liền cười hì hì đứng dậy, thân ái nhiệt tình đối với hai tỷ đệ Lâm Cẩn Dung hành lễ: “Tứ tỷ tỷ ngày bé ta đã gặp qua, nhưng Thất đệ thì chưa.”

“Chỉ chớp mắt một cái Tam muội muội đã lớn như vậy rồi.” Lâm Cẩn Dung có vài phần cảm giác tựa như ảo mộng. Lục Vân lại giống như một chú chim hoàng anh, líu ríu nói cười không ngớt. Lâm Ngọc Trân thì đem Lâm Thận Chi kéo vào trong lòng, cầm điểm tâm đút cho nó.

Đào thị dẫn Ngô thị cùng mọi người trong phòng thi lễ, sau đó ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới nhìn thấy tình hình bên này, không khỏi thập phần kinh ngạc. Lâm Ngọc Trân đối với mình từ trước đều thập phần không thuận mắt, nay sao lại đối với tỷ đệ Lâm Cẩn Dung thân thiết như vậy? Lại nói tới, bản thân vừa rồi cũng đối xử lãnh đạm với Lâm Ngọc Trân, nhưng cũng không hề thấy nàng để ý, đây là vì sao? Bỗng nhiên, nàng nhớ tới ước định của hai nhà Lâm Lục, cũng suy nghĩ cẩn thận lại. Lục Giam tuy rằng rất được, có vẻ như sẽ có tiền đồ rộng mở, nhưng thủy chung cũng không phải thân sinh, Lâm Ngọc Trân cũng không phải bà bà tốt, trong mối quan hệ trung gian phức tạp này, nếu nữ nhi gả qua đó, không phải sẽ bị khinh bỉ hay sao, đây thật sự không phải là mối lương duyên.

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy đại nữ nhi Lâm Cẩn Âm nhích lại gần, thấp giọng nói: “Nương, cô cô nói ta tuổi lớn nhất, sang năm sẽ gả chồng, cho con một đôi tượng đá mắt mèo bằng vàng thỏi làm lễ gặp mặt, thật sự là hàng tốt. Con vừa mới hỏi thăm qua, nghe nói các muội muội còn lại đều là một đôi xuyến vàng ròng, các ca ca đệ đệ cũng được tặng tranh vẽ quý giá.”

Đào thị hơi hơi thất thần, thật không nghĩ tới oan gia đối đầu năm đó lần này lại hào phóng như thế, bản thân vừa rồi lễ gặp mặt cũng không có, đang thầm nghĩ nên trở về tặng lễ gì đó mới thỏa đáng, chỉ thấy Lục Vân lôi kéo Lâm Cẩn Dung đang đi về phía mình.

“Ngoại nữ tỉnh an Tam mợ.” Lục Vân một đôi mắt đen láy nhìn Đào thị vấn an, cười hì hì nói: “Vốn nên sớm hành lễ vấn an Tam mợ, có điều thấy Tam mợ bận rộn, không dám quấy rầy.”

Kỳ thật là Đào thị chưa cho nàng cơ hội.

“Hảo hài tử, đường xa mệt nhọc, có chịu được không?” Đào thị cười, nàng là một nữ tử kiên cường, thấy lễ vật của Lâm Ngọc Trân quý giá, tất sẽ không keo kiệt, lập tức liền đem một đôi kim tương ngọc ước đội trên đầu xuống, đem tặng Lục Vân làm lễ gặp mặt, sau đó căn dặn tỷ muội Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Âm chiêu đãi Lục Vân.

“Chúng ta đi một lúc rồi nghỉ ngơi, trên đường mọi việc đều có ca ca để ý, không có gì phải phiền lụy.” Lục Vân gặp thấy đôi trâm cài vàng thật sáng rỡ, ngọc là ngọc tốt, lễ vật này không nhẹ, lập tức tươi cười càng thêm xán lạn, đối với Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm cũng thêm vài phần thân thiết. Lâm Cẩn Dung nhìn xung quanh, tìm kiếm ba đường muội của mình. Kiếp trước các nàng muốn gả cho Lục Giam muốn nổi điên, cuối cùng không thành còn hận, đau lòng, đố kỵ nàng. Giờ phút này nàng thực ngóng trông các nàng mau chóng xuất hiện, bao quanh mẫu tử Lục gia, nàng mới có thể thoát thân.

Tiếc rằng ánh mắt của nàng quét qua lại mấy lần trong phòng, cũng không thấy ba đường muội kia đâu, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Khó khăn mới có cơ hội nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Âm: “Tỷ tỷ, ba người Ngũ muội các nàng đâu sao không thấy?”

Lâm Cẩn Âm cười nói: “Vừa nãy đều ở đây, sau đó có việc phải ra ngoài.” Kỳ thật là Lục Giam đi ra ngoài trước, sau đó ba tiểu cô nương này cũng lấy cớ đi tìm hắn. Lâm Cẩn Âm là người sắp gả đi, lại có ước đính của hai nhà Lâm Lục, nàng sao không hiểu tâm tư của ba đường muội kia? So sánh một chút, có thể thấy thân muội nhà mình tâm tư rất đơn thuần. Muội muội đã lớn, có một số việc cũng nên để nàng biết mới đúng, Lâm Cẩn Âm nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Muội đã gặp Lục gia Nhị biểu ca chưa? Hắn nói là muốn dạo trong hậu hoa viên.”

“Đã gặp, hắn cùng Ngô Tương đang đấu cờ.” Lâm Cẩn Dung cũng không còn là tiểu cô nương tâm tư đơn thuần mà Lâm Cẩn Âm nghĩ đến, nàng lập tức đã hiểu được Lâm Cẩn Âm muốn nói gì. Nhưng kỳ quái là, vì sao ba nữ tử kia không ở cùng một chỗ với Lục Giam?

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lâm Cẩn Dung đang hỏi ba đường muội kia ở đâu, chỉ thấy ba tiểu cô nương ăn mặc rực rỡ, đều vấn hai búi tóc đi đến.

Người đi đầu mặc quần lụa mềm màu lam, trên búi tóc cắm một đôi trâm nhỏ tinh xảo chính là đích tôn Lâm Ngũ cô nương Lâm Cẩn Chỉ, mặt dài, mắt xếch, bên mũi có mấy nốt tàn nhang, hai má ửng đỏ, hàm răng trắng nhỏ tinh tế nhẹ nhàng cắn môi dưới đỏ bừng, nhìn có vẻ không vui.

Hai người phía sau mặc quần lụa mềm màu phấn hồng, trên cổ đội chuỗi ngọc và khóa trường mệnh bằng vàng ròng, vóc dáng yểu điệu, đều phấn nộn trắng nõn giống nhau, mi dài mắt to mũi xinh là song bào thai tỷ muội của Nhị phòng, điểm khác biệt duy nhất giữa hai người là Lục tiểu thư Lục Cẩn Châu so với Thất tiểu thư Lục Cẩn Ngọc có trang điểm nhiều hơn một chút. Tỷ muội hai người tay nắm tay, trên mặt mang tươi cười, vui sướng, có vẻ như gặp chuyện gì đó đẹp lòng.

Ba đóa hoa tỷ muội này bộ dáng rất đáng yêu, vừa xuất hiện liền hấp dẫn đại đa số ánh mắt trong phòng. Nhưng đa số mọi người đối với song bào thai xinh đẹp giống nhau càng cảm thấy hứng thú, Lâm lão thái thái cũng yêu nhất đôi tỷ muội song sinh miệng lưỡi ngọt ngào, lại luôn tươi cười, lập tức gọi các nàng lại: “Nhìn xem có chuyện gì vui như vậy, cười thành cái dạng này, nói mau cho chúng ta nghe một chút.”

Cặp song sinh lướt qua Ngũ tiểu thư đi đằng trước, như đôi bướm vây quanh bên cạnh Lâm lão thái thái, sau đó nhìn Ngũ tiểu thư đang hầm hừ ở một bên liếc mắt một cái, cười nói: “Hôm nay là ngày vui của tổ mẫu, tất nhiên chuyện tốt có rất nhiều. Chúng ta nha, ở trong vườn nhìn thấy một đám Hỉ Thước kêu vui. Chúng ta đã nghĩ, không phải là tước nhi cũng biết lão thái thái của chúng ta đang tổ chức mừng thọ đấy chứ? Vì vậy chạy nhanh về báo tin vui với người!”

Lão thái thái cười toe toét, lại giả bộ không tin: “Hài tử này vừa há mồm ra nói a, không phải mới uống mật đấy chứ?”

Thất tiểu thư ở một bên nũng nịu: “Xem kìa, Lục tỷ, ta đã nói lão thái thái không tin, chẳng phải đúng vậy sao?” Nàng vừa nói, một bên bất động thanh sắc đem vừa Ngũ tiểu thư đang dựa vào bên cạnh Lâm Ngọc Trân khẽ đẩy ra.

Ngũ tiểu thư trên mặt ủy khuất càng đậm, Tín Nhi nha hoàn bên người của nàng cũng là vẻ mặt bất bình.

Chương 12: Cốt nhục [3]

Lâm Cẩn Dung ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, biết rằng cặp song sinh sẽ không chỉ nói về một chuyện như vậy. Cặp tỷ muội này kế thừa bản tính của Nhị bá mẫu La thị, mặt ngọt tâm khổ, không cần nói tới Ngũ tiểu thư, bản thân nàng cũng đã ăn qua vài lần chịu khổ trên tay hai vị tiểu thư này. Tuy trong chuyện hôm nay đã xảy ra một vài chi tiết không giống với kiếp trước, nhưng đại khái cũng không thay đổi, nhất định là Ngũ tiểu thư bị cặp song sinh tỷ muội này liên thủ bắt nạt.

Nàng hơi hơi suy nghĩ, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, hướng tới Ngũ tiểu thư ngoắc gọi: “Ngũ muội muội...”

Lâm Ngũ tiểu thư bị tỷ muội song sinh xa lánh, bị các trưởng bối bỏ qua mà thương tâm, chợt nghe thấy thanh âm ngọt ngào này, ánh mắt nhất thời sáng lên, giống như lơ đãng đụng phải người Lâm Thất tiểu thư một cái, cười hì hì hướng Lâm Cẩn Dung đi tới: “Tam tỷ, Tứ tỷ, Vân muội muội.”

Lâm Thất bị va chạm, thiếu chút nữa bổ nhào vào trong lòng Lâm Ngọc Trân, khó khăn dựa vào tay Lâm Lục tiểu thư mới đứng được vững vàng, hung tợn quay đầu, chỉ nhìn thấy Lâm Ngũ tiểu thư vừa mới xoay người, mặc dù không cam lòng, nhưng nề hà trước mặt khách nhân không tiện phát tác, lại nở rộ ra tươi cười xán lạn, như không có việc gì quay đầu tiếp tục lấy lòng Lâm lão thái thái cùng Lâm Ngọc Trân.

Lâm ngũ đi về phía này, chuyện thứ nhất không phải cùng tỷ muội Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Dung thân thiết chào hỏi, mà thân ái nóng bỏng cầm lấy cánh tay Lục Vân, cúi đầu thưởng thức túi thêu bên hông của nàng, cười nói: “Vân muội muội, hoa sen trên túi này thực tinh xảo, là muội thêu sao?” Cũng không đợi Lục Vân trả lời, liền tự nói: “Ta sớm nghe người ta nói quá, nữ hồng của muội vô cùng tốt, là danh gia ở Giang Nam, không hề thô kệch giống như ta, lúc nào rảnh, muội nên chỉ giáo ta một chút a.”

Tiểu cô nương mười một tuổi, có ai không thích được người khác khen ngợi chứ? Lục Vân quả nhiên che miệng lại cười khẽ: “Ngũ biểu tỷ khen ta quá lời rồi, thứ này tuy là ta tự tay làm, nhưng nào được như tỷ nói?” Hai người một người thổi phồng, một người thích thú, rất nhanh liền đi đến một chỗ yên lặng khác nói chuyện.

Cuối cùng đã đuổi được Lục Vân đi, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vốn là cùng một người, cùng một sự việc, nhưng bởi vì tâm tình không giống nhau, lại cảm thấy tư vị hoàn toàn khác biệt. Nàng không khỏi nảy sinh một nghi vấn, năm đó, nàng căn bản không hiểu thủ đoạn mấy tỷ muội này lấy lòng khoe mẽ, a dua nịnh bợ, làm việc chỉ bằng trực giác. Nàng như vậy sao lại được Lâm Ngọc Trân ưu ái đây? Huống chi Đào thị đối với Lâm Ngọc Trân cũng không thuận mắt. Không nghĩ ra, thật sự không thể nghĩ ra a.

Có điều nàng cũng không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, đầu lưỡi đau đớn tùy thời tùy chỗ đều đang nhắc nhở nàng, không thể để xảy ra việc như kiếp trước, Lâm Ngũ các nàng thích tranh thì cứ tranh đi, tranh càng hăng càng tốt. Nàng nhẹ nhàng cười, cũng thả lỏng tinh thần, tùy ý nghe Lâm Cẩn Âm nói chuyện, ôm Lâm Thận Chi, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh Đào thị cùng Ngô thị, yên lặng xem náo nhiệt.

Lần chúc thọ này của Lâm lão thái thái cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều bằng hữu thân thích đến dự, thời gian trôi qua, trong sảnh đường hòa thuận vui vẻ, khách nhân càng ngày càng nhiều, dần dần còn có vẻ hơi chật chội, ngay cả tỷ đệ Lâm Cẩn Dung đều đứng dậy nhường chỗ, đứng ở một bên.

Đào thị thấy thế, không khỏi nhíu mày nói: “Làm cái gì vậy? Vốn định đến đâu dự tiệc thì nên dẫn đến đó chứ, vì sao đều dẫn mọi người tới sảnh đường này vậy? Nơi này đâu có chỗ cho nhiều người chứ?” Liền hỏi Xuân Nha: “Giờ nào rồi?”

Xuân Nha nói: “Đã là giờ Tỵ.”

Đào thị liền gật gật đầu: “Cũng sắp đến giờ rồi.”

Đang nói, chỉ thấy Lâm gia Đại phu nhân Chu thị cùng Nhị phu nhân La thị một thân ngăn nắp, sóng vai nhau đi vào, tươi cười thi lễ với mọi người, đa tạ mọi người đến chúc thọ Lâm lão thái thái, sau đó thỉnh mọi người ra ngoài ngồi vào vị trí xem diễn. Sau đó Chu thị dẫn đường đãi khách, La thị cùng Lâm Ngọc Trân một trái một phải nâng đỡ Lâm lão thái thái, ba tỷ muội Lâm Ngũ cùng đi với Lục Vân, cao hứng phấn chấn vây quanh Lâm lão thái thái, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, rất náo nhiệt.

Đào thị giống như người dư thừa, chỉ yên lặng đi theo phía sau, mẫu thân như thế, ba tỷ đệ Lâm Cẩn Dung tất nhiên cũng yên lặng đi theo phía sau nàng, vừa nhìn qua đã thấy, Tam phòng giống như bị ngăn cách vắng vẻ ở một bên vậy. Ngô thị không khỏi khẽ nhíu mày, liền trách Đào thị: “Ngày như thế này, muội cũng không đi giúp hai tẩu tử quản lý, ở trước mặt bà bà hiếu kính một chút hay sao?”

Đào thị hèn mọn nhìn hai tẩu tử của mình liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Các nàng có khả năng vui cười chào đón, cứ để các nàng làm, mà cũng khiến lão thái thái vui mừng. Ta thì sao, lười giao tiếp náo nhiệt, chỉ muốn càng thanh nhàn càng tốt.”

Ngô thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội nha! Muội cho dù không vì chính mình suy nghĩ, cũng nên vì mấy hài tử mà suy nghĩ.”

Đào thị cười lạnh một tiếng: “Ai có thể đối xử với bọn nó thế nào? Bọn nó chính là tiểu thư thiếu gia của chính thê Lâm gia!” Nói đến đây, lại lo sợ nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, phẫn hận thở dài. Phía sau không có chỗ dựa, nàng có thể thế nào đây? Muốn thay nữ nhi công đạo cũng không có khả năng. Nhưng kêu nàng nịnh nọt lấy lòng như vậy nàng không làm được, bà bà vốn không thích nàng, mà nàng cũng không thích bà bà.

Trong lòng cảm động, Lâm Cẩn Dung thật ra có thể lý giải tâm tình của Đào thị giờ phút này, nàng cười hì hì nói: “Ta mới không thích cùng bọn họ giao tiếp, ta thích đi theo nương và mợ.”

Đang nói, chỉ thấy Ngũ tiểu thư nhẹ nhàng hô một tiếng, tiếp theo đứng lại, có nha hoàn thay nàng đi tìm hài, hóa ra hài của nàng không biết bị ai trong hai tỷ muội song sinh đá văng. Thời gian bị trì hoãn, Ngũ tiểu thư bị đoàn người bỏ lại phía sau, vì thế đứng tại chỗ nước mắt lưng tròng đánh nha hoàn Tín Nhi bên người để xả giận.

Đại phu nhân Chu thị đang dẫn khách phía trước nghe thấy thanh âm liền quay đầu, lạnh lùng quét mắt nhìn cặp song sinh cùng Nhị phu nhân La thị một cái, rồi nghiêm khắc trừng mắt với Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư lập tức thu hồi nắm tay, ủy khuất đứng ở nơi đó, vừa không dám khóc, vừa không dám nháo, chỉ có thể ủy khuất thút thít, đến mức đầu vai run run, Tín Nhi thấp giọng khuyên nhủ hai câu, bị nàng hung trừng một cái, sợ tới mức không dám hé răng nữa.

Lâm Ngọc Trân giống như lơ đãng quay đầu nhìn lướt qua, lại làm bộ như cái gì cũng chưa thấy, quay đầu đi, cười hì hì cùng Lâm lão thái thái cùng La thị nói chuyện. Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, có vài phần hiểu thấu, Lâm Ngọc Trân nhìn như cái gì cũng không quản, kỳ thật luôn luôn yên lặng quan sát đức hạnh của các nàng, không khỏi còn có vài phần kinh tâm, với biểu hiện của cặp tỷ muội song sinh và Lâm Ngũ tiểu thư, bản thân chỉ trốn ở một góc chắc chắn cũng không ổn.

Đào thị có chút vui sướng khi người gặp họa, nâng nâng cằm, thấp giọng nói với Ngô thị: “Nhìn xem, nhiều người giành một cái bánh đây.” Tuy Lục Giam kia xác thực rất khá, nhưng Nhị phòng cùng Đại phòng cũng quá nóng nảy rồi, nữ nhi tuổi còn nhỏ, đã dạy các nàng trước mặt người khác tranh giành rõ ràng như vậy, tỷ muội hỗ trợ, lúc này nhìn thì có vẻ tốt đẹp, nhưng lâu dài đối với nữ nhi có gì ưu việt chứ? Tiểu thư khuê các, là giáo dưỡng như thế này sao? Tuy nói tính tình của nàng hỏa bạo, nhưng nhân phẩm của nàng so với những người này cao thượng hơn nhiều, nữ nhi của nàng không mất quy củ, lại văn tĩnh nhu thuận.

Ngô thị tất nhiên cũng biết đính ước của hai nhà Lâm Lục, nghe vậy lại nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, từ chối lên tiếng cho ý kiến.

Hoàng di nương vẫn không lên tiếng, giống như người tàng hình giờ phút này nhẹ nhàng đẩy Lâm Cẩn Dung một cái, cười nói: “Ngũ tiểu thư rốt cuộc tuổi còn nhỏ, để Tứ tiểu thư đi khuyên nhủ là được rồi.”

Hoàng di nương lúc này cũng là ý tốt, một tiểu cô nương điêu ngoa bốc đồng vừa khóc vừa hậm hực, Lâm Cẩn Dung đến dỗ dành, hình tượng ôn nhu có hiểu biết cứ vậy mà biểu lộ. Nhưng Lâm Cẩn Dung không hề cảm kích, điều nàng sợ nhất chính là lọt vào mắt của Lâm Ngọc Trân, chỉ nghiêng đầu cười: “Nàng đang nổi nóng, ta đi chỉ sợ ngược lại sẽ bị nàng mắng.”

Lâm Cẩn Âm là đại tỷ, liền cười nói: “Ta đây đi dỗ, làm cho người ta nhìn thấy mà chê cười cũng không tốt.” Lập tức tiến lên nắm lấy tay Lâm Ngũ tiểu thư, thấp giọng khuyên nhủ vài câu, Lâm Ngũ liền lau lệ, ngoan ngoãn đi theo tỷ đệ Lâm Cẩn Âm.

Phía sau Hoàng di nương thể hiện ưu điểm của mình, nàng nhẹ nhàng nói vài câu ôn ôn nhu nhu, liền đem Lâm Ngũ tiểu thư đang nín khóc mỉm cười, vui mừng, dụi dụi mắt nói: “Cũng là mấy người tốt. Không giống người khác...” Tín Nhi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nàng đành ngậm miệng lại, vẻ mặt phẫn hận, dùng sức chà chà chân.

Lâm Cẩn Dung nhìn thấy đôi hài vàng nhạt mặt trên thêu hoa tinh xảo của Lâm Ngũ bị giẫm bẩn, tất cả đều là dấu chân, cũng hiểu được cặp song sinh kia đã quá đáng, lại thầm nghĩ, nếu các nàng biết được, nam nhân mà các nàng đang tranh đoạt thực chất chỉ có vậy, các nàng còn có thể bất chấp tình nghĩa tỷ muội như thế này nữa hay không?

Đã thấy Lâm Ngũ tròng mắt vòng vo chuyển, nhẹ nhàng nắm tay nàng, dán bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ đã gặp Lục gia Nhị biểu ca chưa?”

Lâm Cẩn Dung yên lặng nhìn Lâm Ngũ, Lâm Ngũ một người đơn đả độc đấu đấu không lại cặp song sinh, hẳn muốn kéo nàng tới hỗ trợ.

Đây là một cơ hội.

Nếu chỉ trốn tránh thì thật sự không ổn, như vậy nàng cũng chỉ có hai con đường có thể đi. Thứ nhất là cực lực thúc đẩy một trong ba đường muội cùng Lục Giam đạt thành cửa hôn nhân này, chỉ cần thuận thế làm theo, không cần tiêu phí nhiều khí lực; Thứ hai là khiến Lâm Ngọc Trân hoặc là Lục Giam ghét bỏ mình, điều này cần mưu kế tinh tế sâu xa, còn phải tự mình mạo hiểm.

Đi con đường nào đây? Lâm Cẩn Dung vô ý thức nắm chặt tay thành quyền. Không hề nghi ngờ, con đường đầu tiên là an toàn hữu hiệu nhất. Dù sao chỉ cần nàng không tranh đoạt Lục Giam, trong ba đường muội tất nhiên sẽ có một người phải gả đi, kết quả đều giống nhau. Dù sao tâm cơ của ba đường muội so với nàng cũng lợi hại hơn, cha mẹ cũng có thế lực, các nàng gả đi sẽ không phải chịu khổ như mình. Nàng chỉ cần đáp ứng Lâm ngũ, tìm cơ hội nhẹ nhàng thúc đẩy... Nàng liền nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, an nhàn cả đời), không cần phải lo lắng đề phòng nữa.

“Tứ tỷ! Ta đang hỏi tỷ đó! Rốt cuộc đã gặp hắn chưa a?” Ngũ tiểu thư thấy Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm mình, chậm chạp không đáp, không khỏi có chút xấu hổ, nghĩ chắc hẳn tâm tư của mình đã bị người khác nhìn thấu.

Ngũ tiểu thư xấu hổ, Lâm Cẩn Dung trong lòng đang tính toán có chút chột dạ, cả kinh thốt ra: “Đã gặp.”

Bộ dạng quái dị như vậy, hay là Tứ tỷ cũng coi trọng Lục Giam? Lâm Ngũ mị ánh mắt, hoài nghi tìm tòi nghiên cứu nhìn Lâm Cẩn Dung, sau đó khóe môi lộ ra tươi cười mang ý tứ “Bị ta nắm thóp”, chỉ vào Lâm Cẩn Dung nói: “Hừ hừ... Ta biết tỷ có một bí mật... Còn không mau mau thanh thật khai ra!”

Suy bụng ta ra bụng người, Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười nói: “Ta không biết ta thì có bí mật gì, Ngũ muội nói ra cho ta nghe thử một chút?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay