Thế hôn - Chương 079 + 080

Chương 79: So đo [2]

Lục Vân ngẩng đầu nhìn Đào thị, tình chân ý thiết nói: “Tam cữu mẫu, thật sự là lỗi của ta. Lúc trước, thỉnh vài vị tỷ tỷ đến tham gia ấm lô hội...” Đôi mắt của nàng hơi hơi đỏ lên, không nói tiếp được, lại thản nhiên cười: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là ta không có tài nghệ, khiến mẫu thân hiểu lầm Tứ tỷ, rồi các tỷ tỷ náo loạn không thoải mái... Nếu lúc ấy ta xử lý tốt hơn, cũng không làm cho hai vị trưởng bối khó chịu, thế nên hiểu lầm càng thêm sâu sắc... Căn nguyên, đều là Vân nhi có lỗi, cầu Tam cữu mẫu đừng tức giận.”

Đào thị vừa chán ghét Lâm Ngọc Trân, hay bao che khuyết điểm, nhưng đối với thái độ của Lục Vân, biểu tình tươi cười mang chút rưng rưng, cũng không nói được một từ, càng không thể nói câu cự tuyệt, đành đứng dậy đỡ Lục Vân, ôn nhu trấn an nói: “Hài tử ngoan, trí tuệ khí độ này của con thật hiếm có, để con chịu ủy khuất rồi, Tứ tỷ tỷ của con từ trước đến nay có chút ngốc nghếch, đắn đo không đúng mực, nhưng cũng không phải cố ý, con đừng so đo với nàng.”

Lục Vân thẹn thùng cười: “Cữu mẫu nói gì vậy, Tứ tỷ tỷ là người thẳng thắn, ta không bằng nàng chính là không bằng nàng, chẳng lẽ cứng rắn muốn nàng thua ta thì mới trầm trồ khen ngợi? Vậy không hợp lý chút nào.” Lập tức nhìn Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tứ tỷ tỷ, kỳ thật ta cũng có chút hẹp hòi, lúc ấy thầm nghĩ mình từ nhỏ chăm chỉ luyện tập, chịu nhiều đau khổ, lại dễ dàng thua cuộc, chỉ lo bản thân thương tâm khổ sở, không nghĩ đến điều gì nữa. Nếu ta lúc đó xử lý tốt chuyện này, Ngũ tỷ sẽ không bị phạt, tỷ cũng không phải đến thôn trang. Sau đó nghĩ thông suốt cũng vô bổ, trong lòng vẫn bất an, sớm muốn tìm cơ hội cùng tỷ nhận lỗi, nhưng vẫn không thành, hôm nay ta mượn cơ hội này, nhận lỗi với tỷ, cầu tỷ tha thứ cho ta.” Nói xong cúi hạ thật sâu.

Lời của nàng nói ra có tình có lí, vô cùng chân thành, thản nhiên thẳng thắn, nhất thời được mọi người khen ngợi. Ai cũng không cho rằng nàng lúc ấy tức giận khổ sở có lỗi, đây là điều hợp lý, ai bị ủy khuất như vậy mà có thể bỏ qua ngay lập tức đây? Cố ý phủ nhận chính là lời nói dối, làm ra vẻ. Hiếm có là có dũng khí nói ra, còn có thể tỉnh táo lại, thay người khác suy nghĩ, nữ hài tử có nội tâm rộng lượng, lấy đại cục làm trọng, thì được bao nhiêu người? Tài văn chương có cao có thấp, phẩm chất cũng có thấp có cao, tài đức vẹn toàn, đức là đứng đầu, vì thế tất cả mọi người nhìn Lâm Cẩn Dung bất động đứng ở nơi đó, vẻ mặt khác biệt.

Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Lục Vân.

Rất biết cách đối nhân xử thế. Chỉ vì muốn hai vị trưởng bối từ trước đến nay luôn không thuận mắt trở nên hòa hảo, liền nhận hết lỗi lầm về mình, mặc kệ là lỗi của nàng hay là của người khác, lại rõ ràng khiến người ta nhận ra nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ai sẽ trách cứ nàng đây? So sánh với mình thờ ơ đứng ở một bên không nói được một lời, bản thân trở thành kẻ đầu sỏ vô liêm sỉ, nửa điểm không biết hối cải, càn rỡ tự đại đến cực điểm.

Kỳ thật Lâm Cẩn Dung thực sự áy náy, nhưng nàng cũng không hối hận hành vi của mình tại ấm lô hội, nếu trọng sinh lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì nàng không thể nghĩ ra biện pháp nào có thể khiến nàng rời xa Lục gia, rời xa vận mệnh bi thảm. Giờ phút này, đối với một phòng ánh mắt hoặc là khiển trách, hoặc là áy náy, hoặc là bất mãn, hoặc là chán ghét, hoặc là lo lắng, hoặc là khinh thị, nàng đột nhiên rất muốn cười.

Thật là, Lục Vân từ nhỏ đã chăm chỉ luyện tập, chịu nhiều đau khổ, hảo tâm thỉnh tỷ muội nhà mình đến hỗ trợ, lại bị chính tỷ muội nhà mình đánh bại, người này còn không biết áy náy, lại càng không chịu nhận lỗi, thật sự là quá đáng... Liền ngay cả nàng cũng khinh thường hành vi của bản thân, còn có thể trách người khác khinh bỉ nàng trong khi đó lại xem trọng Lục Vân sao?

Tất cả áy náy cùng nghi hoặc của nàng đều tan thành mây khói.

Lục Vân căn bản không cần sự áy náy của nàng, có nàng không rộng lượng đứng ở phía trước, giờ phút này kể cả do Lục Vân gây nên thì còn ai chỉ trích nàng ta? Mà nghi hoặc của nàng, ở giờ khắc này đã có được đáp án, đáp án này mặc dù mơ hồ, nhưng nó lại tồn tại rõ ràng như vậy. Dùng hết cả đời cũng không thể nhìn thấu một người, nhưng đối với nàng, lúc này đây, nàng đã nhìn thấu Lục Vân, cũng nhìn thấu rất nhiều chuyện.

Có chỗ bế tắc đột nhiên thông thoáng, Lâm Cẩn Dung vui sướng, tươi sáng tươi cười, đối với Lục Vân cúi hạ thật sâu: “Vân muội muội, muội thật sự quá mức khiêm tốn, vốn là lỗi của ta, sao lại thành lỗi của muội đây? Muội thật sự đã khiến cho ta vô cùng xấu hổ rồi. Lúc trước chuyện ở ấm lô hội là ta không đúng, đã bị tổ mẫu trách phạt, lòng ta tâm phục khẩu phục; Mà đến thôn trang ở nông thôn là ta tự mình đề xuất, mẫu thân ốm yếu cần tĩnh dưỡng, ta phải phụng hiếu ở một bên, đồng thời cũng cảnh tỉnh sai lầm của chính mình. Cho nên, không hề liên quan đến muội, muội trăm ngàn lần cũng đừng tự trách mình.”

Hai nữ hài tử hành lễ với nhau không ai nhường ai, ai cũng không chịu đứng lên trước. Hai ánh mắt chưa bao giờ gần gũi như vậy, Lâm Cẩn Dung nắm bắt được vẻ ngạc nhiên hiện lên sâu trong đáy mắt Lục Vân, nàng biết, Lục Vân chắc hẳn thật không ngờ nàng lại thống khoái mà thừa nhận sai lầm, nhanh chóng nhập vai như thế.

Lục Vân thấy được sự lạnh lùng sâu trong đáy mắt Lâm Cẩn Dung, nàng biết, Lâm Cẩn Dung kỳ thật cũng không ngốc, nhưng vậy thì sao? Hôm nay nàng đã toàn thắng. Không ai là hoàn mỹ, Lâm Tứ dám cùng nàng so chiêu về cách đối nhân xử thế sao? Chẳng lẽ Lâm Tứ thật sự nghĩ rằng, thuận tay giúp thân thích nghèo khó trong tộc (ý chỉ Lâm Thế Toàn) thì thật sự có thể có được hiền danh sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?

La thị cười hì hì đỡ cánh tay hai người, hướng Lâm lão thái thái cười nói: “Lão thái thái người xem, người làm muội muội chịu nhận lỗi trước tỷ tỷ, người làm tỷ tỷ cũng chịu nhận lỗi trước muội muội, đây đúng là một giai thoại a.”

Lâm lão thái thái thực vừa lòng, vô cùng vừa lòng, uy nghiêm cười nói: “Đúng vậy, đây mới là chất nữ nhi ngoan của ta! Đây mới là quy nghi mà danh môn vọng tộc nên có!” Lập tức chỉ về phía ba người Lâm Ngũ, Lâm Lục, Lâm Thất: “Các con nên học tập các nàng!”

Chu thị liếc mắt nhìn Lâm Ngũ một cái, Lâm Ngũ mở to mắt nhìn, lập tức rót một chén trà, hai tay dâng lên Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, ta vừa mới nói muốn rót trà hướng tỷ nhận lỗi, không biết tỷ có tiếp nhận chén trà này hay không?”

Lâm Cẩn Dung nhếch lên khóe môi, hai tay tiếp nhận trà: “Ngũ muội muội, ta và muội là cốt nhục chí thân, ta đã sớm nói qua ta không trách muội, cần gì phải dùng đến chén trà này? Chén trà này không bằng cho ta mượn đi kính cô cô, hướng cô cô nhận lỗi, có được không?” Không đợi Lâm Ngũ phản ứng lại, nàng giơ cao chén trà hướng về phía Lâm Ngọc Trân: “Cô cô, đều là lỗi của ta, thỉnh người đừng so đo với ta.” Lục Vân nói tuy hay nhưng quá dài, không hợp ý nàng, cho dù hợp ý, nàng cũng không muốn nói. Một câu đơn giản này, không vì cái gì khác, chỉ vì cúi đầu nhận lỗi, như vậy Đào thị cùng nàng có thể ở trước mặt Lâm lão thái thái được lợi.

Lâm Ngọc Trân nhìn Lâm Cẩn Dung, vô cùng khó xử.

Nói Lâm Cẩn Dung thật tình nhận lỗi, nhưng chén trà này là mượn của người khác, nếu nhận cũng thật sự quá mức đơn giản, lời lẽ uyển chuyển hay không không nói tới, có vẻ không đủ trịnh trọng, càng không giải thích cầu xin, biểu lộ hi vọng có thể được mình tha thứ; Nói nàng không phải thật tình, vậy tư thái cùng biểu tình của nàng, cùng với ngữ khí đều không thể soi mói. Toàn thân nàng giống như đang nói, những gì cần làm ta đã làm, tiếp nhận hay không tiếp nhận, có tức giận hay không thì tùy ngươi.

Mà trên thực tế, Lâm Ngọc Trân cũng không thể không tiếp nhận chén trà này, tuy rằng nàng rất muốn từ chối, nàng muốn làm cho Lâm Cẩn Dung vẫn giơ cao chén trà này, khiến tay mỏi chân đau, không thể không cầu xin nàng chịu thua mới thôi. Nhưng tình thế ngay tại nơi này, Đào thị có thể trấn an khen ngợi Lục Vân, nàng có thể nào thua kém Đào thị? Vì thế nàng tiếp nhận trà của Lâm Cẩn Dung, thái độ cũng không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi khó coi.

Không ai nhắc lại chuyện Lục Giam ở thôn trang, dường như mọi cảm xúc không thoải mái đều xuất phát từ ấm lô hội, cũng chấm dứt từ chuyện ấm lô hội.

La thị rốt cục được Lâm lão thái thái khuôn mặt tươi cười tán thưởng một câu, vì thế âm thầm vui mừng. Chu thị ngồi đó xem diễn thực buồn bực. Đào thị cảm xúc bình thường, bữa cơm này đối với nàng mà nói, chuyện tốt hay chuyện xấu gì cũng chưa phát sinh. Mấy tiểu cô nương trẻ tuổi đều trầm tư, chỉ có Lâm lão thái thái là vui vẻ nhất.

Rượu đông dương, vị nhẹ mà không nhạt, sâu mà không ngọt, sắc vàng óng ánh, hương thơm nức mũi, phong vị tuyệt vời. Thật sự là rượu ngon, Lâm Cẩn Dung liên tục uống ba bốn chén còn muốn uống thêm, đang định uống, nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Lâm Cẩn Dung, mỉm cười buông chén xuống, chỉ âm thầm tính toán, khi nào thì thừa dịp uống cho đủ. Trong cuộc sống ở thôn trang, nàng đã học được cách nên đối tốt với bản thân mình một chút, không cần quá hà khắc, bởi vì trên đời này, không ai có thể vì bản thân đau lòng, không ai có thể thay bản thân khó chịu, chỉ sợ ngay cả thân thiết như cốt nhục cũng không thể.

Đến lúc sắp chia tay tiễn đưa, khung cảnh hòa thuận vui vẻ, tối thiểu ở mặt ngoài là như thế. Lục Vân cùng Lâm Lục lưu luyến chia tay, rồi ôn nhu nói vài câu với Lâm Ngũ, sau đó đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tứ tỷ tỷ, ca ca ta đã nói với ta, hoa đào hoa lê trên núi Thanh Lương rất mỹ lệ, Thanh Lương tự có cổ bia đáng giá, cá hoa đào trong sông Thanh Lương ăn rất ngon, còn nghe nói, trong Thanh Lương tự còn có ôn tuyền, có thật vậy không?”

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Đại để là do đã quen, ta không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bất quá mùa đông khi tuyết rơi xuống, ngâm mình trong suối nước nóng thật sự rất thoải mái.”

Lục Vân đang muốn theo lời của nàng tiếp tục nghiên cứu và thảo luận, chợt nghe Lâm Ngọc Trân không kiên nhẫn nói: “A Vân, cần phải đi thôi.”

“Đến đây.” Lục Vân xinh đẹp hướng Lâm Cẩn Dung thè lưỡi, vươn tay tháo một đóa hoa hồng trên búi tóc nàng xuống, cười nói: “Tứ tỷ đóa hoa này thật là đẹp mắt, cho ta một đóa nha.” Sau đó cầm đóa hoa kia chạy về phía Lâm Ngọc Trân.

Lâm Cẩn Dung đứng dưới đèn lồng trước Yên Hỉ cư, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Lục Vân. Lâm Lục đi tới, nhẹ nhàng kề vai nàng, thấp giọng nói: “A Vân xử sự thật khá. Rốt cuộc là do từ nhỏ theo cô cô xuất môn nên đã được giao tiếp với nhiều người.”

“Đúng, ta tự thẹn với lòng.” Lâm Cẩn Dung đưa tay lên đầu tháo đóa hoa hồng còn lại xuống, tùy tay vò nát, rồi ném xuống đất.

Lâm Lục ôm cây quạt, đánh giá động tác của Lâm Cẩn Dung, mỉm cười: “Tứ tỷ, ta thực bội phục tỷ, tỷ dám nói chuyện với Phương ma ma như vậy.”

Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn Lâm Lục quyến rũ cười: “Nếu ngươi là ta, ngươi cũng sẽ làm thế.”

Dưới ngọn đèn, gương mặt non nớt của Lâm Cẩn Dung đã có vài phần nghiên lệ, tươi cười này, quyến rũ đốn sinh, còn mang theo một cỗ ưu thương không thể nói rõ. Lâm Lục không làm sao hình dung được cảm giác này, chỉ kinh ngạc nghĩ, thật sự rất đẹp, vì thế câu nói: “Ở thôn trang kia chơi đùa thích thú như vậy sao, khiến Nhị biểu ca vui đến quên cả trời đất?” không thể thốt nên lời, trơ mắt nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm tay trong tay rời đi.

Chương 80: Nghi ngờ

Gió đêm thổi qua, cây du khẽ run rẩy, cành lá lay động, phát ra thanh âm sàn sạt trầm thấp dễ nghe, trăng sáng cao cao phía chân trời, ánh trăng rơi nghiêng, chiếu vào phòng giống như nhiễm một tầng sương trắng.

Lâm Cẩn Dung ngồi trên tháp trước cửa sổ, đã tâm sự xong với Lâm Cẩn Âm: “Chính là như vậy, ta thay Hoàng di nương buôn bán được lời chút tiền, bản thân ta cũng được lời chút ít. Tỷ tỷ, số tiền kia ngày mai người ta sẽ đem tới.”

Trong phòng không châm đèn, ánh trăng chiếu vào biểu tình Lâm Cẩn Dung phá lệ ôn nhuận, Lâm Cẩn Âm lại cảm thấy muội muội rất xa lạ. Tiền căn hậu quả Lâm Cẩn Dung đều nói rõ ràng, giấy viết Hoàng di nương lưu lại kia nàng cũng xem qua, nàng không phải Đào thị, chẳng những không kháng cự Hoàng di nương vì hôn sự của Lâm Diệc Chi bỏ ra tiền để kiếm lời, mà còn thật cao hứng, dù sao nàng là trưởng nữ, tuổi đã lớn, rất nhiều chuyện đều muốn làm, nhưng lại không tiện. Đây là nỗi xấu hổ khi là thân nữ nhi, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị người lên án, nói là tính kế tài sản nhà mẹ đẻ gì đó. Nhưng Lâm Cẩn Dung chẳng những tính toán, còn làm được, biến hóa này khiến nàng thật sự vô cùng ngạc nhiên, cũng chưa thể thích ứng.

Lâm Cẩn Dung thản nhiên đối mặt với sự đánh giá cùng nghi ngờ của Lâm Cẩn Âm, nàng rất rõ ràng, bản thân khác biệt quá nhiều so với hồi trước, cơ hồ là tương phản, Lâm Cẩn Âm ngạc nhiên hay nghi hoặc cũng là điều bình thường.

Sau một lúc lâu, Lâm Cẩn Âm rốt cục mở miệng: “Số tiền này đã nói là cho muội mượn, ta chỉ cầm tiền vốn là được, thứ khác ta cũng không muốn. Muội vẫn nên cẩn thận, nếu để nương biết muội giúp Hoàng di nương, sẽ vô cùng tức giận.”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Cho nên ta mới đem sự tình nói rõ ràng với tỷ a, số tiền của Hoàng di nương thực không ít, lần sau nếu có cơ hội này nữa, ta còn tính nhắc lại với nàng...” Số tiền này của Hoàng di nương bất quá chỉ là đánh nhỏ lẻ mà thôi, có thể được bao nhiêu tiền? Nàng cần Lâm Cẩn Âm hỗ trợ che giấu, gạt Đào thị, nàng có thể tiếp tục mượn Hoàng di nương làm gà đẻ trứng. Đương nhiên, bước tiếp theo cụ thể thế nào nàng sẽ không nói với Lâm Cẩn Âm, chỉ cần Lâm Cẩn Âm biết có chuyện như vậy là được rồi.

Lâm Cẩn Âm trầm tư hồi lâu, quả quyết nói: “Vậy gạt nương thôi, đến lúc đó nói sau, nương tuy rằng tức giận, nhưng cũng không thể để Hoàng di nương làm ra vẻ không có tiền, trái lại lấy tiền của mình đi trợ cấp.” Lời tuy là như thế, nàng vẫn thấy lo lắng, đến lúc đó Hoàng di nương đột nhiên có một số tiền lớn, Đào thị còn không cùng Lâm Tam lão gia nháo loạn sao? Sẽ khiến người khác chế giễu mất thôi.

“Sợ cái gì?” Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Một tiện thiếp xuất thân nha hoàn, có thể lấy ra nhiều tiền riêng như vậy, chẳng phải rõ ràng Tam lão gia muốn sủng thiếp diệt thê sao. Cho nên, chuyện này không cần chúng ta quan tâm, ta đoán đến lúc đó nàng nhất định sẽ cầu Tam lão gia ra mặt, đem số tiền này coi như của Tam lão gia trợ cấp. Tam lão gia nếu đã đáp ứng, tương lai hắn cũng không thể không lo cho Thất đệ. Con vợ kế có, mà trưởng tức không có thì là đạo lý gì đây? Hắn không làm cũng không được.”

Tỷ muội hai người liếc nhìn nhau, đều mỉm cười. Tam lão gia cho dù không muốn bỏ tiền ra, cũng phải thu hoạch một chút vàng bạc của hắn, không thể để người khác đoạt hết.

Lâm Cẩn Âm cười cười, đột nhiên có chút tư vị không thích hợp: “Chúng ta đang tính toán gì đây? Hai tỷ muội ngồi tính kế tiền tài của phụ thân sao, nếu để người ta biết được, sợ là sẽ bị cười đến chết mất.”

“Muốn cười cũng là cười hắn.” Lâm Cẩn Dung không cho là đúng: “Đây không phải tính kế, mà là thay hắn chu toàn thể diện của người làm phụ thân, tỷ đã thấy qua ai làm phụ thân như vậy chưa? Ta chưa thấy qua nha. Nga, đã gặp qua, chính là Lâm Xương lão gia kia.”

Lâm Cẩn Âm nghe xong lời này của muội muội, nhịn không được lại vạn phần sầu lo, lúc trước nàng thấy muội muội quá mức yếu đuối im lặng, ngóng trông muội muội có thể cường thế khôn khéo một chút, nay lại cảm thấy chủ ý của Lâm Cẩn Dung quá mức lớn gan. Nữ tử có chủ ý quá cũng không phải là một chuyện tốt, không biết tương lai người ta có thể chấp nhận nổi không. Nàng muốn khuyên Lâm Cẩn Dung hai câu, nhưng lời đến bên miệng, lại không thể nào nói ra, liền yên lặng suy nghĩ, có lẽ nên tìm thời điểm nói với mẫu thân, vì muội muội nghị thân, nhất định phải tìm một muội phu rộng lượng, ôn hòa hiền hậu, những cái khác đều là thứ yếu.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoàng di nương quả nhiên mang theo Tảo Nhi, cầm một thực hộp tới sân viện của Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung ra lệnh cho Lệ Chi canh giữ ở bên ngoài cửa phòng, cùng nàng thanh toán hết nợ.

Mặc kệ Hoàng di nương trong lòng nghĩ như thế nào, nàng đều biểu hiện ra bộ dạng cảm thấy mỹ mãn, cảm động đến rơi nước mắt, nghe nói Lâm Cẩn Dung không cần ăn chênh lệch, liền chết sống muốn đưa Lâm Cẩn Dung một vòng tay bằng bạc làm tạ lễ, thỉnh cầu Lâm Cẩn Dung về sau có cơ hội như vậy chớ quên Lâm Diệc Chi.

Lâm Cẩn Dung để ý đến khoảng thời gian này, tất nhiên sẽ không nhận vòng tay của Hoàng di nương, hòa hòa khí khí đưa người đến cửa.

Thực hộp có chút nặng, Tảo Nhi dùng sức để cầm đỡ, đi đứng thật chậm, Hoàng di nương nhìn, trong lòng vui mừng, lại có chút khổ sở. Nàng nhớ rõ lúc ấy tiểu nha đầu nghe thấy, Lâm Cẩn Dung cầu Đào Phượng Đường chờ đến thuế má sau mùa xuân mới bán đi, Đào Phượng Đường cũng đáp ứng rồi. Nhưng tiền Lâm Cẩn Dung đưa cho nàng vừa rồi chính là dựa theo giá vàng và giá bạc ở Thanh Châu của mùa thu năm trước, lại kết hợp với việc Lâm Cẩn Dung từ chối nhận chênh lệch và lễ vật, có thể thấy được, Lâm Cẩn Dung rõ ràng là mượn tiền của nàng để kiếm lời.

Tuy rằng nàng cũng hiểu được, thiên hạ không có chuyện ăn cơm không trả tiền. Lâm Cẩn Dung nếu không đạt được chút lợi ích, sao có thể vô duyên vô cớ giúp đỡ nàng cùng Lâm Diệc Chi? Cơ hội kiếm tiền này cũng là hiếm có, nhưng nàng rốt cuộc vẫn có chút đau lòng, hận không thể khiến Lâm Diệc Chi nhanh thi đậu công danh, cưới nhi tức về, sau đó nhà mình tự bỏ vốn kiếm tiền làm chủ, nếu không chỉ một việc nhỏ như vậy đều phải cầu người, cuộc sống khá bấp bênh.

Thôi, thôi, ở dưới mái hiên nhà người khác sao dám không cúi đầu, Tứ tiểu thư như vậy thật sự không muốn gả vào Lục gia, con bài Phương ma ma nàng nắm trong tay kia căn bản vốn không hữu dụng, ở trước mặt Tứ tiểu thư càng không thể nói rõ, vì vậy càng phải cúi đầu khuất phục. Chỉ cần Tứ tiểu thư ở thời khắc mấu chốt giúp Lâm Diệc Chi nói tốt vài câu, chịu mệt này một chút cũng không sao. Còn phải tìm một cơ hội đề cập với Tứ tiểu thư, thỉnh nàng hỗ trợ nói tốt trước mặt Đào thị, kể cả không nói, hỗ trợ hỏi thăm một chút tình huống cũng được rồi.

Hoàng di nương đang suy nghĩ, phía đối diện tâm phúc của Chu thị là Hứa ma ma đang đi tới, đúng là không kịp vấn an, mà Hứa ma ma dĩ nhiên cũng hấp tấp đi lên. Tránh được nàng, lại va vào Tảo Nhi phía sau nàng, va chạm này thật mạnh, Tảo Nhi lảo đảo ngã xuống, mắt thấy thực hộp trong tay sẽ rơi xuống đất, Hoàng di nương khẩn trương, vội bước lên phía trước, chặt chẽ bảo vệ thực hộp.

Hứa ma ma dừng chân, quét mắt qua Tảo Nhi, ánh mắt dừng ở thực hộp trong lòng Hoàng di nương, khuôn mặt béo núc lộ ra tươi cười, vươn tay kéo Tảo Nhi dậy: “Di, hóa ra là di nương. Lão nô mắt mù, vậy mà không phát hiện người, cứ thế mà va vào. Khiến Tảo Nhi cô nương ngã, là lão nô không phải.”

Hoàng di nương nào dám đắc tội tâm phúc bên người của đương gia phu nhân? Chỉ ôm chặt thực hộp, rồi cười nói: “Ma ma có việc gì vội sao?”

Hứa ma ma nói: “Cũng không có gì. Người nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân tới. Ta đang vội vã đi bẩm báo. Di nương đây là từ đâu đi về vậy? Lại làm đồ ăn ngon gì sao?”

“Cũng không có gì, chỉ là chưng chút canh, đưa cho hai vị tiểu thư nếm thử. Ma ma có việc, ta sẽ không trì hoãn ngươi.” Hoàng di nương có chút chịu không nổi trước ánh mắt Hứa ma ma chăm chú nhìn thực hộp của mình, hướng Tảo Nhi ra hiệu, nhanh như chớp rời khỏi.

Hứa ma ma quay đầu cẩn thận đánh giá động tác của nàng, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục bước đi. Vào Phác Giản cư, trước nói với một tiểu nha hoàn: “Đi hỏi thăm xem, hôm nay Hoàng di nương đã làm những gì, sau đó đến nói với ta.” Sau đó chân cũng không ngừng bước tới: “Phu nhân, trong nhà có người tới!”

Chu thị đang xem sổ sách, nhìn mà nổi trận lôi đình. Nhị phòng cũng thật tiết kiệm tiền quá mức. Cặp song sinh lĩnh tiền tiêu hàng tháng, lại chạy đến chỗ lão thái thái hỗn ăn hỗn uống, cái gì cũng muốn ăn, ăn ngon ăn đủ, nửa điểm cũng không buông tha, La thị trong ba năm qua cũng tới đó, tất cả chi tiêu toàn tính trên đầu lão thái thái, còn thường xuyên cầm mấy thứ trở về, sao lại không biết xấu hổ như vậy? Mà lão thái bà đáng giận cũng quá bất công! Đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Hứa ma ma, liền không khỏi hờn giận nói: “Gào to cái gì?”

Hứa ma ma nhìn thấy nàng đang nghiêm mặt khó coi, mới thu liễm thần sắc, nói: “Đại lão gia bảo lão nô tiến vào bẩm báo phu nhân, bên thông gia có người tới. Nhị cữu lão gia dẫn Tam biểu thiếu gia theo chuẩn bị đến bái Chư tiên sinh làm thầy.”

“A? Thật sự?” Chu thị là lúc trước Lâm lão thái gia còn nhậm chức làm chủ cưới vào cửa, nhà mẹ đẻ cách khá xa, cũng đã rất nhiều năm chưa gặp ai, trong lòng vui mừng đến cực điểm, đã quên vừa rồi không thoải mái, lập tức đứng dậy nói: “Đi thôi, ta đi nhìn một cái.”

Hứa ma ma cười nói: “Phu nhân, lúc này Cữu lão gia cùng biểu thiếu gia đang ở Thính Đào cư đàm thoại với lão thái gia.”

Chu thị vỗ ót, cười nói: “Xem ta thật hồ đồ, không phải trước nên bái kiến ngoại viện đã sao, chuẩn bị cơm chiều đi, Nhị cữu lão gia thích ăn canh tuyết hà, thịt hầm nhừ, hai món này nhất định không thể thiếu. Biểu thiếu gia, ta chưa gặp hài tử này, ngươi sai người đến hỏi hắn thích ăn cái gì, rồi phân phó hạ nhân.”

Hứa ma ma đi ra ngoài một chuyến trở về, giao việc xong, dán tại bên tai Chu thị thấp giọng nói: “Phu nhân, lão nô vừa rồi gặp Hoàng di nương và Tảo Nhi cầm theo một thực hộp nặng trịch, lão nô vội vàng đến báo tin với người, không chú ý, nên va vào Tảo Nhi. Người nói có kỳ quái hay không? Hoàng di nương bình thường đối đãi với nha đầu kia không phải vô cùng tốt sao? Vậy mà nàng không để ý đến nha đầu kia bị ngã, giành trước ôm lấy thực hộp, mà thực hộp kia rất bền chắc a, ngay cả Tảo Nhi quăng ngã không thể đứng dậy ngay mà nàng cũng không quan tâm, sau đó cũng không đưa Tảo Nhi cầm, mà mình tự ôm lấy...”

Chu thị không kiên nhẫn nói: “Nói trọng điểm!”

Hứa ma ma vội nghiêm mặt nói tiếp: “Lão nô cảm thấy kỳ quái, liền sai người đi tìm hiểu, Hoàng di nương là từ trong viện của Tứ tiểu thư đi ra.”

“Trong thực hộp có cái gì?” Chu thị không kiên nhẫn.

Hứa ma ma có chút xấu hổ: “Không hỏi thăm được. Cho nên lão nô cảm thấy kỳ quái.”

Chu thị thản nhiên nói: “Vậy tiếp tục hỏi thăm! Sẽ có người biết gì đó.” Lâm Tứ khi nào thì cùng Hoàng di nương giao hảo vậy? Điều này rất không bình thường!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay