Thế hôn - Chương 119 + 120

Chương 119: Tự chịu

Ước chừng mười dặm ngoài thành Bình châu có ngọn núi Phượng Sí nổi danh, tên Phượng Sí này cũng là có chút lai lịch, chẳng những quả núi hình giống như một đôi cánh đang giang rộng, mặt trên trồng nhiều cây phong, thời điểm cuối mùa thu, hồng vàng xanh tím giao nhau, màu sắc rực rỡ, xa xa nhìn lại như lông cánh phượng hoàng ánh sáng ngọc lóa mắt, cho nên mới có mỹ danh này.

Rừng cây phong phía bên trái cao hơn dày đặc hơn phía bên phải của núi Phượng Sí, chính là địa điểm tốt để ngắm cảnh phong diệp vào mùa thu, nếu đến núi Phượng Sí ngắm phong diệp, tất nhiên sẽ đi về phía sườn núi bên trái, mà Bình Tể tự thì an vị ở đây. Bình Tể tự là cổ tháp trăm năm, thức ăn chay tinh mỹ nổi tiếng, trụ trì làm người khéo léo, giỏi về kinh doanh, hương khói tất nhiên vô song cường thịnh.

Ngày thường, trong thành Bình châu không câu nệ phú quý bần hàn, đều thích đến nơi này cống hiến tiền nhan đèn, đến thời điểm mùa thu, những người đến ngắm cảnh phong diệp thuận tiện cầu Bồ Tát phù hộ lại rất hiếm. Không nói tới tiền sai người đi chuẩn bị, phải ở trên núi thư thư phục phục hầu hạ trong lúc hưởng thụ cảnh đẹp mỹ thực, trên cơ bản là chuyện không có khả năng.

Mà ngày hôm nay, sáng sớm ở Bình Tể tự đã mở cửa bận tiếp khách, tiểu sa di (chú tiểu) xếp đặt các thứ, im lặng dọn dẹp sân, chuẩn bị nước suối rửa mặt cùng bàn đá, lại đốt đàn hương, chuẩn bị nghênh đón gia quyến ba nhà nổi tiếng nhất thành Bình châu là Ngô, Lục, Lâm lên núi bái phật lễ tạ thần đồng thời ngắm cảnh.

Ước chừng đến giữa trưa, một hàng cỗ kiệu dài theo thứ tự tiến vào cửa chùa, sư tiếp khách ríu rít ân cần, hỏi thăm, dẫn vào, bố trí cơm chay, bận rộn không ngừng. Mà khách hành hương nhìn thấy một đoàn nữ quyến phú quý quần áo ngăn nắp tinh lệ, mùi thơm phác mũi, đầu đội đấu lạp, đại đa số đều tự giác né tránh, cũng không dám lên tiến đến trêu chọc thị phi. Cũng có người nhận ra đây là người nhà của thư sinh đỗ hàng đầu và hàng thứ hai ở Thái Minh phủ năm nay đến dâng hương lễ tạ thần, đứng ở một bên lặng lẽ chỉ điểm nghị luận, có người hâm mộ, cũng có người cười bảo gióng trống khua chiêng đến nhiều người như vậy, đây là lên núi đánh hổ sao.

Nghe thấy lời nghị luận, nhóm nữ quyến càng tỏ ra trang nghiêm túc mục, nhất cử nhất động đều hết sức cẩn thận. Lâm Cẩn Dung mặc một thân váy lụa xanh ngọc, theo sát phía sau Đào thị, cúi đầu rũ mắt, nhìn không chớp mắt. Lâm Ngũ, Lâm Lục, Lâm Thất, đám người Lục Vân cũng theo sát mẫu thân nhà mình, không hề cười giỡn, không khí có vẻ thêm vài phần nặng nề.

Mà nam tử vốn không bị câu thúc nhiều như vậy, Ngô Tương đi cạnh Lục Giam, cùng vài đệ tử cùng tuổi ở ba nhà Ngô, Lục, Lâm, không thèm để ý người bên ngoài chú mục đàm phán bình luận, hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng bình điểm cây chu này đẹp, văn bia trên tảng đá kia ra sao, là ai để lại, người đó đã đỗ tiến sĩ, sau đó làm được chức quan gì đó. Thanh âm của hắn còn mang theo chút thanh thúy của thiếu niên, nói vừa nhanh vừa vội, ngẫu nhiên mang theo ý dí dỏm, khiến mọi người cười ha ha, ngay cả tâm tư trầm trọng như Lục Giam, cũng không khỏi lộ ra vài phần khoan khoái tươi cười.

Sau khi tiến vào, ngồi xuống trước bàn cơm, đối với bàn thức ăn chay tinh xảo, chúng nữ quyến mới xem như trầm tĩnh lại. Hàn huyên qua đi, La thị trước hết khen ngợi Ngô Tương: “Hài tử Ngô Tương này tính tình thật sự khiến người ưa thích. Không nói tới kiến thức rộng rãi, còn có thể hóm hỉnh như vậy.”

Lâm Ngọc Trân cũng nói: “Thật sự là thiếu niên anh hùng. Xem hắn vừa nói vừa cười kia, khiến người ta nhìn trong lòng liền yêu thích. Không thể so với Lục Giam nhà ta, cả ngày cũng không nói nhiều mấy câu, thường xuyên trầm mặc.”

Dương thị nghe vậy mỉm cười: “Đừng khen ngợi hắn, hài tử này hết sức lông bông, sao so với Lục Giam còn trẻ đã lão thành, ổn trọng hào phóng? Ta thật ra hi vọng hắn có thể học hỏi Lục Giam, ổn trọng hơn một chút.”

Lục Nhị phu nhân Tống thị liền che miệng cười: “Hai hài tử đều tốt, các tẩu đều thấy người bên ngoài tốt, bằng không, hay là đổi cho nhau đi?”

La thị liền cười rộ lên: “Nếu là đổi, không chừng chưa đến nửa ngày đã hối hận rồi!”

Nghe thấy các nàng bắt đầu thổi phồng nhau, tuy rằng biết sẽ không nhanh như vậy đi vào chính đề, Đào thị vẫn nhịn không được vui sướng khi người gặp họa nhếch lên khóe môi, ngược lại hướng Cung ma ma nháy mắt, ý bảo Cung ma ma thừa dịp lúc này mọi người không chú ý, nhanh đem thùng của Đào Thuấn Khâm gửi Lục Giam đưa qua, Cung ma ma hiểu ý, lặng yên đi ra ngoài.

Cặp song sinh biết tính tình Lâm Ngọc Trân, cũng biết chuyện tốt của Lục Vân, liền hướng Lục Vân bỡn cợt cười. Lâm Lục thân thiết chạm vào bả vai Lục Vân, nhỏ giọng nói: “Vân muội muội, món gà chay này rất ngon, muội nếm thử đi?”

Lâm Thất cười nói: “Vân muội muội lúc này sợ là dù cho đồ ăn có mỹ vị đến mấy cũng không thể nhận ra hương vị gì.” Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Lục, ý bảo nàng chú ý một chút, bên cạnh còn có đường muội Ngô Lăng của Ngô Tương đang ngồi đây, sự tình còn chưa định ra, sao có thể nói lung tung.

Lâm Thất nghịch ngợm thè lưỡi, tỏ vẻ biết lỗi.

“Ta sao không nhận ra?” Lục Vân cũng không để ý, rộng rãi gắp một miếng gà chay đưa vào miệng, ánh mắt tà liếc Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt, mặt không chút thay đổi ăn cơm, liền cười nói: “Tứ tỷ tỷ, món cá chay trước mặt tỷ kia hương vị thế nào?”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới giương mắt nhìn nàng, thản nhiên cười: “Rất ngon, danh bất hư truyền, có muốn nếm thử không?”

Lục Vân làm nũng giơ bát: “Tỷ gắp cho ta được không?”

Lâm Cẩn Dung quả nhiên gắp một miếng đặt vào trong bát nàng. Lâm Lục cùng Lâm Thất cũng vô giúp vui: “Chúng ta cũng muốn.” Lâm Cẩn Dung theo lời gắp cho mỗi người một miếng, lại hỏi đường muội Ngô Lăng của Ngô Tương ngồi một bên nói: “A lăng có muốn nếm thử không?”

Ngô Lăng cười khổ lắc đầu: “Đa tạ. Ta không thích món cá chay này.”

Lâm Ngũ vẫn trầm mặc không nói, rầu rĩ không vui lạnh lùng hừ một tiếng, Lâm Cẩn Dung nhìn nàng liếc mắt một cái, liền hỏi nàng: “Ngũ muội muội có muốn thử không?”

Lâm Ngũ thản nhiên lắc đầu: “Không cần.” Lại chỉ cây trâm lưu ly trên đầu Ngô Lăng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Di, cây trâm trên đầu A Lăng màu sắc thật đẹp, hoa đào hông phấn, kiểu dáng sao cùng với cái Tứ tỷ đưa ta có chút tương tự?”

Ngô Lăng cười sờ sờ cây trâm trên đầu nói: “Nhị ca đưa cho ta, là từ Thanh châu mang về, ta nghĩ lưu ly là một trong bảo vật của Phật môn, vừa đẹp vừa có ý nghĩa, nên cố ý lấy ra dùng.”

Lâm Ngũ ha ha cười: “Hóa ra đều là từ Thanh châu mua về, khó trách ta thấy giống.” Cũng không nhìn ai, buông đôi đũa xuống, đứng dậy nói: “Thất bồi, ta no rồi, có chút mệt, muốn đi trước nghỉ ngơi.” Nói xong quả nhiên đứng dậy đi nói với Chu thị, được ma ma nha hoàn dẫn về phòng nghỉ. Nàng hiện tại thấy ai cũng không thuận mắt, đặc biệt là Lục Vân, nàng mỗi lần nhìn thấy Lục Vân, đều có một loại cảm giác bị phản bội lẫn sỉ nhục.

Cặp song sinh trao đổi một ánh mắt biểu lộ trong lòng biết rõ ràng, hơi hơi lộ ra chút hèn mọn. Lâm Lục cùng Ngô Lăng giải thích nói: “Thân thể nàng có chút khó chịu, vốn không muốn đi, nhưng tổ mẫu nhà ta khuyên nàng đi để giải sầu, nàng có chút không được tự nhiên.” Cũng không biết Lâm lão thái thái nghĩ như thế nào, người ta không muốn đi cũng đừng miễn cưỡng, lại muốn tất cả các tỷ muội đều đi, có mặt ngựa âm trầm sờ sờ ngay trước mắt, thật sự là ảnh hưởng tâm tình mà.

Lục Vân lại buông chiếc đũa, cười nhìn cây trâm trên đầu Ngô Lăng, khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp, đúng là có chút tương tự. Tứ tỷ tỷ đưa cho ta là cây trâm màu tím đúng không?”

“Đúng vậy.” Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, cũng không nói nhiều. Lâm Lục lại mẫn cảm hòa giải: “Đều là mua về từ Thanh châu, tất nhiên giống nhau, không chừng đúng là mua từ một cửa hàng.”

Không bao lâu, mọi người dùng xong cơm chay, nhóm phu nhân đều bảo ma ma đi một bên xem nhóm thiếu gia đã dùng xong chưa, nghỉ ngơi một chút, tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị thắp hương lễ tạ thần. Lâm Cẩn Dung mắt nhìn thấy Cung ma ma từ bên ngoài tiến vào, đến bên cạnh nhỏ giọng nói vài câu với Đào thị, Đào thị trên mặt lộ ra vài phần ý cười, theo bản năng nàng đi tới gần, gọi Đào thị một tiếng: “Nương.”

Đào thị quay đầu nhìn nàng ngọt ngào cười, dắt tay nàng: “Đi, chúng ta đi trước tắm rửa thay quần áo, rồi thắp hương cầu khẩn.”

Lâm Cẩn Dung chỉ cần nàng đừng đồng ý việc này là được, còn lại cũng không có yêu cầu gì, thuận theo Đào thị ra ngoài. Đào thị quay đầu, thấy La thị cùng Dương thị đã thân thiết đi cùng với nhau, mà Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân cũng đã lánh đi, vì thế mỉm cười, thầm nghĩ có thể tưởng tượng ra sắc mặt phấn khích của những người này.

Lại nói La thị cố ý cùng Dương thị đi đến một chỗ, đem chút chuyện nhà tâm sự với Dương thị, rồi mới dần dần tiến vào chính đề: “Dương tỷ tỷ, cũng không biết tỷ giáo dưỡng nhi tử thế nào, nhìn xem hai nhi tử của tỷ, đều là nhân trung long phượng...” Lại khen ngợi Ngô Tương thêm một chút.

Dương thị mấy ngày nay nghe mấy lời khen đã quá quen tai, vẫn đang nhẫn nại khiêm tốn chối từ, thấy nhi tử của La thị không biết khen thế nào, vậy khen cặp song sinh như hoa như ngọc, đoan trang hiền thục, còn nói La thị có phúc khí.

La thị cười nói: “Hai nữ nhi kia của nhà ta thì tính là gì, không hiểu chuyện, lại rất ngây thơ, vẫn là ngoại chất nữ nhi A Vân tốt hơn. Vẻ ngoài xinh đẹp, lại có tài, hiếm có là đoan trang rộng lượng, có năng lực lại hiền thục...”

Nàng khen ngoại chất nữ nhà mình, Dương thị há có thể nói không tốt? Huống hồ Lục Vân xác thực cũng có hiền danh mỹ danh, vì thế cũng theo khen ngợi: “Đúng vậy, A Vân thật sự là cô nương tốt hiếm có. Ta mỗi lần nhìn thấy các muội nuôi dưỡng nữ nhi, trong lòng đều vô cùng yêu thích, luôn tiếc nuối bản thân không có phúc khí kia.”

Ai nha, càng nói càng thuận lợi, La thị đắc ý: “Tỷ tỷ muốn có nữ nhi ngoan vừa lòng đẹp ý, tâm nguyện này cũng không khó, thật sự rất đơn giản, cưới một nhi tức tốt là được, không biết Ngô Tương nhà tỷ đã có đính ước chưa?”

Thấy nàng đột nhiên vòng vo rồi chuyển chủ đề như vậy, Dương thị trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cũng không thể nói cho có lệ, dù sao mấy nhà hiểu rõ lẫn nhau, không thể gạt được, đành phải cười nói: “Không có. Hắn tính tình còn chưa ổn định...”

La thị mới nghe nàng nói không có, liền khẩn cấp nói: “Làm mai cũng nên làm sớm, đem việc hôn nhân định ra, tính tình hắn tất nhiên sẽ trở nên ổn định. Hai nhi tử nhà ta đều là như vậy.”

Dương thị cười: “Đúng thế.”

La thị thấy nàng không hề phản cảm, liền đánh bạo nói: “Không dối gạt tỷ tỷ, ta hôm nay là muốn làm một chuyện tốt. Cô phu nhân nhà ta vẫn thấy Ngô Tương nhà tỷ là một hài tử tốt...”

Dương thị đã đoán được mục đích của nàng, lập tức thay đổi sắc mặt, cũng không cố kỵ thất lễ, nhanh đánh gãy lời của nàng, gấp giọng nói: “Làm sao vậy, Cô phu nhân nhà muội nhìn lầm rồi, chỉ có người trong nhà chúng ta mới biết được, Ngô Tương tính tình thật sự khó bảo, cho nên không dám dễ dàng làm mai cho hắn. Tổ phụ hắn nói, tốt nhất chờ hắn tròn hai mươi tuổi rồi mới tìm, đỡ phải trì hoãn cô nương tốt nhà người ta, vì thế cũng không biết đắc tội với bao nhiêu người.” Sau đó cố gắng nói thêm: “Canh giờ không còn sớm, ta phải nhanh đi tắm rửa thay quần áo.” Nói xong hướng La thị thi lễ, rất nhanh bước đi không thấy tăm hơi.

La thị nghẹn họng nhìn trân trối, đứng tại chỗ nữa ngày mới phản ứng lại, đây là bị cự tuyệt rồi sao.

Chương 120: Giận chó đánh mèo

Lại nói hai mẫu tử Lâm Cẩn Dung cùng nhau đi về nghỉ, đi được một lúc, đã thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ đang đứng dưới một gốc cây phong ngắm lá đỏ, thấy các nàng lại đây, liền buông cành lá cúi đầu hành lễ: “Tam cữu mẫu, Tứ muội muội.”

Lâm Cẩn Dung cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu hoàn lễ, Đào thị có vài phần thân thiết nói: “Ăn ngon miệng không? Sao còn không đi tắm rửa thay quần áo?” Lục Giam cười nói: “Dạ được. Đa tạ Tam cữu mẫu quan tâm.”

Ý tứ trong lời này, Đào thị ngầm hiểu. Nàng thật sự không biết Đào Thuấn Khâm đưa cho Lục Giam thứ gì, chỉ bảo Cung ma ma cẩn thận đem qua, được nhận lời cảm tạ hay không cũng không quan tâm, không nghĩ tới là, hắn vẫn một mình chờ ở nơi này hành lễ nói lời cảm tạ với nàng. Không thể không nói, trong lòng nàng có chút hưởng thụ, liền cười nói: “Nhanh đi tắm thay quần áo đi, chúng ta đi trước.”

Lục Giam cũng cười cười, không đề cập tới nhứng thứ khác, thật sâu thi lễ, xoay người rời đi.

Trong núi im lặng, sư tiếp khách sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi ở sân viện gần phía sau núi, thanh nhã im lặng, duy nhất không tiện chính là các nàng lần này đến nhiều người, lại đang mùa dâng hương thịnh vượng, không đủ viện để mỗi người các nàng nghỉ, vì thế nhóm nữ quyến Lâm gia đều trong cùng một viện.

Lâm Cẩn Dung trở về phòng thoáng nằm xuống nghỉ, rồi dậy tắm rửa thay quần áo, sau đó gọi Đào thị, ngồi ở phía trước cửa sổ chờ Đào thị ăn vận chuẩn bị xong. Lúc này các chủ tử nghỉ trưa đều đã dậy, có thể nhìn thấy nha hoàn ma ma cầm theo chậu nước lui tới qua lại trong viện, mơ hồ nghe thấy có tiếng người xôn xao ở phòng Lâm Ngũ cách vách, ôn tồn nói: “Ngũ tiểu thư, nên dậy thôi.”

Lệ Chi liền kề tai Lâm Cẩn Dung nói nhỏ: “Là Thạch Lưu. Ngũ tiểu thư tính tình cũng thật nhỏ mọn, có gì tức giận ở nhà là được rồi, cần gì xuất môn còn mang theo vẻ mặt này cho người ta nhìn? Xem nàng lúc trước ở bàn cơm nói mấy lời kia, quả thực chính là làm hỏng không khí. Sao lúc ấy tiểu thư không giải thích hai câu?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Cây trâm vốn là mang về từ Thanh châu, mua chung từ một cửa hàng, quang minh chính đại, muốn ta giải thích cái gì? Chẳng lẽ để ta nói, đều là ta chọn sao?” Có một số việc giải thích không rõ ràng, càng giải thích càng phức tạp, huống hồ, lúc ấy những người đang ngồi ai có tư cách yêu cầu nàng giải thích?

Chợt thấy La thị mang theo Thôi ma ma từ bên ngoài bước nhanh vào, ngày cuối thu, tuy rằng không lạnh, nhưng cũng không nóng. Vẻ mặt nàng lại đỏ bừng, giống như rất nóng nực, một đường vội vã đi vào, ngay cả nha hoàn ma ma đối với nàng hành lễ vấn an cũng không để ý tới, bước nhanh vào phòng của mình, lên tiếng thúc giục muốn nước ấm, nước mới bưng vào chưa được bao lâu, chợt nghe thấy một thanh âm vang đổ rầm, một nha hoàn cả người ướt đẫm vẻ mặt cầu xin cầm thùng gỗ đi ra, ngay sau đó cửa phòng của cặp song sinh cách vách được mở ra, Lâm Lục đã thay đổi quần áo bước qua, vào phòng ở của La thị, rồi gắt gao đóng cửa lại. Không bao lâu, cửa sổ bị mở ra một khe hở, dường như người ở bên trong đang nhìn ra xung quanh.

Lâm Cẩn Dung nhanh đóng cửa lại, Đào thị nhìn thấy động tác của nàng, tò mò hỏi: “Làm sao vậy? Vừa rồi có tiếng vang gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nhị bá mẫu mới từ bên ngoài trở về, trên người còn mặc quần áo chưa đổi. Vừa rồi hình như là nha hoàn bưng nước vào đã gây ra lỗi gì đó.” Tâm tình của nàng có vài phần trầm trọng, La thị bị cự tuyệt, khẳng định cảm thấy sượng mặt, nhưng lấy tính tình của Dương thị, tất sẽ không khiến người cảm thấy quá mức xấu hổ. Như vậy, có thể làm cho La thị hổn hển như thế, hẳn là do Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân coi trọng mặt mũi hơn hết thảy, lại giận chó đánh mèo người khác, La thị sợ là bị Lâm Ngọc Trân giận chó đánh mèo rồi đây. Lâm Cẩn Dung nhất thời vô hạn lo lắng, chỉ sợ La thị cùng Lâm Ngọc Trân không thoải mái, lại phát sinh chuyện gì đó.

Đào thị không thấy được trong mắt Lâm Cẩn Dung tràn ngập lo lắng, ngược lại hứng thú tăng vọt: “Nàng có mắng chửi người không? Nhìn qua có thập phần tức giận hay không a?” Tiếp theo lại hướng tới cửa sổ xem náo nhiệt.

“Cửa sổ đối diện có người đang nhìn ra xung quanh. Nếu để các nàng thấy chúng ta đang nhìn thì không tốt.” Lâm Cẩn Dung một tay giữ chặt nàng, không chút để ý nhỏ giọng nói: “Không nghe thấy tiếng mắng chửi người, nhưng trên người nha hoàn đều ướt đẫm, Nhị bá mẫu xem ra cũng là vừa vội vừa nóng.”

Cung ma ma liền cười: “Đều ở tại trong một viện đúng là không tốt, làm cái gì cũng đều phải cẩn thận, hơi không chú ý sẽ bị người khác nghe thấy nhìn thấy.”

Đào thị cười nói: “Thật vui, vài năm qua cũng khó có cơ hội này. Dù sao nhà chúng ta không sợ người ta nhìn, cũng không sợ người ta nghe thấy gì.” Chủ tớ hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười, La thị tất nhiên mất mặt, không chừng Lâm Ngọc Trân cũng tức giận nàng. Cái gì gọi là lấy lòng không được, xoay người lại bị chó cắn, hôm nay La thị chắc hẳn đã được nếm qua.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa, Xuân Nha mở cửa, chính là Chu thị mang theo Hứa ma ma đứng ở cửa: “Đều chuẩn bị xong chưa? Cũng đã đến giờ, lúc này đằng trước rất thanh tịnh, không có người khác đến quấy rầy, đã đi được chưa?”

Đào thị liền cười: “Đã xong, đang chờ hai tẩu.” Rồi hướng về phòng ở của La thị chỉ chỉ: “Nhị tẩu dường như còn chưa chuẩn bị xong?”

“Không phải mới vừa nghe thấy thanh âm của nàng sao? Còn tưởng rằng nàng đã thu dọn xong, sao vẫn chưa thấy người đâu?” Chu thị liền gọi Hứa ma ma: “Đi thúc giục Nhị phu nhân cùng Lục tiểu thư, Thất tiểu thư.”

Hứa ma ma đến gõ cửa phòng La thị, chỉ nghe bên trong có tiếng nước chảy, Lâm Lục cách cửa sổ nói: “Lập tức sẽ xong ngay, thỉnh Đại bá mẫu cùng Tam thẩm nương đợi lát nữa.”

Chu thị liền quay đầu cùng Đào thị nói: “A Chỉ (Lâm Ngũ) nhà ta thân mình không thoải mái, sợ là không đi cùng được, ta vừa sai người hầm canh gừng cho nàng uống, để nàng đổ chút mồ hôi cho khỏe người.” Lại cùng Lâm Cẩn Dung nói: “Ngũ muội con gần đây tính tình có chút cổ quái, nếu đã làm sai chuyện gì, dù gì, thỉnh con nể tình tỷ muội mà bao dung nàng.” Ý tứ này là đã biết biểu hiện vừa rồi của Lâm Ngũ ở cỗ chay.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đại bá mẫu yên tâm.”

Chu thị gật gật đầu, cùng Đào thị đang nói chuyện tào lao, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Muội nói chuyện này có thể thành không? Muội cùng Ngô gia quan hệ gần gũi, có thể biết rõ ràng.”

Đào thị rõ ràng đã biết đáp án, nhưng giả vờ như không biết: “Ta sao biết được? Gia thế tài mạo đều tương đương, hơn phân nửa có thể thành? Lúc trước ta thấy Nhị tẩu cùng Ngô Đại phu nhân đứng nói chuyện, chắc đã dò hỏi? Không bằng hỏi Nhị tẩu một chút?”

Chu thị cười cười, cũng không phát biểu gì, cũng không nói muốn đi hỏi.

Đào thị thầm nghĩ, viện này chỉ bé bằng bàn tay, chẳng lẽ La thị vào cửa phát giận ta biết, chẳng lẽ ngươi không biết? Rõ ràng ngươi đã thấy, chính mình không đi hỏi lại đến dỗ ta đi hỏi, ta không hỏi, cho tò mò chết ngươi! Vì thế cũng cười không nói lời nào. Lại nghĩ, xem ra Chu thị còn ghi hận Lâm Ngọc Trân không cần Lâm Ngũ, nên cũng đang chờ chế giễu.

Sau một lúc lâu, cửa phòng đối diện mở ra, La thị ăn vận sạch sẽ dẫn Lâm Lục đi ra, trên mặt đã thay đổi thần khí khoái hoạt. Chu thị nhìn Đào thị liếc mắt một cái, đã thấy Đào thị cũng nhìn mình, không có ý đi hỏi, vì thế ho khan một tiếng, nói: “Đều đến đông đủ rồi, đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung lặng lẽ đánh giá biểu tình của Lâm Lục cùng Lâm Thất, thấy trên mặt Lâm Thất không có vẻ gì dị thường, khoái hoạt nhìn xung quanh, Lâm Lục vẻ mặt tuy có vài phần nghiêm túc, nhưng cũng không nhận ra điều khác lạ nào, vì thế nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đi tới, nghênh diện gặp Dương thị cùng trưởng tức Ngô Đại thiếu phu nhân, Ngô Nhị phu nhân cùng Ngô Lăng theo một đường khác đi tới, vì thế vang lên một mảnh thanh âm vấn an. Đào thị cẩn thận quan sát, thấy La thị mặc dù tươi cười, ánh mắt lại vòng vo, không chịu cùng Dương thị đối diện. Dương thị cũng cười, biểu tình thực thân thiết, nhưng cũng không đối diện với La thị, hai người càng không trực tiếp đối thoại.

Đào thị không khỏi suy nghĩ, may mà mình không đồng ý làm chuyện này. Tính tình Dương thị tuy ôn hòa hiền hậu, không nguyện ý đắc tội với người khác, gặp phải loại sự tình này cũng không thể hàm hồ cho có lệ. Mà La thị cùng Lâm Ngọc Trân da mặt mỏng, luôn tự cho là đúng, bị người cự tuyệt việc hôn nhân, cảm thấy mất hết mặt mũi. Xét về thể diện thế giao, ở mặt ngoài giả bộ không có việc gì, nhưng sau này cũng không thể thân cận như trước.

Dương thị cũng không muốn bởi vậy phá hỏng giao tình mấy nhà, thầm nghĩ nên để việc này nhẹ nhàng trôi qua, liền chủ động cùng Chu thị, Đào thị nhàn thoại. Mọi người nói chuyện tào lao, đi được mấy bước, chỉ thấy Lâm Ngọc Trân khuôn mặt bình tĩnh dẫn theo Lục Vân đi ở đằng trước. Lâm Ngọc Trân đi nhanh, Lục Vân bước theo, nắm chặt tay áo nàng, thấp giọng nói gì đó. Phương ma ma cùng hai nha hoàn chậm rãi theo sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lâm Lục dẫn đầu gọi Lục Vân một tiếng.

Lục Vân quay đầu, kinh hỉ nói: “Di, các tỷ đến khi nào vậy? Ta mải nói chuyện với nương, vì vậy không nghe thấy tiếng bước chân.” Vì thế theo thứ tự chào hỏi, biểu tình tự nhiên, tươi cười cũng cực kỳ xán lạn.

Lâm Cẩn Dung mắt sắc nhận ra Lục Vân phu thoa một lớp phấn mỏng, mà lúc trước nàng vốn không dùng đến son phấn. Lâm Cẩn Dung thật sự vạn phần bội phục nàng, vừa gặp phải sự tình này, có thể mặt không đổi sắc tươi cười, tự nhiên rộng rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dương thị cùng Ngô Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt, Ngô Nhị phu nhân liền chủ động tiếp đón Lâm Ngọc Trân: “Sao không thấy Nhị phu nhân nhà tỷ?”

Lâm Ngọc Trân che giấu sự giận dữ trong mắt, sắc mặt ửng đỏ, cố gắng cương nghiêm mặt cười cười: “Nàng nói đau đầu, bảo chúng ta đi trước, ngày mai nàng sẽ đi sớm thắp hương.” Ánh mắt nhìn gốc cây bên cạnh, không liếc mắt nhìn bất kỳ ai.

Chu thị lúc trước còn nghi ngờ, thấy biểu tình rõ ràng của nàng, không bằng người Ngô gia rộng rãi tự nhiên, cứng đờ như vậy không khỏi khiến không khí mất thoải mái, liền phát huy tác dụng trưởng tẩu, cho bậc thang để Lâm Ngọc Trân bước xuống: “Rốt cuộc đã cuối thu, không cẩn thận sẽ bị lạnh. A Chỉ nhà ta cũng vậy, vừa mới sai người làm canh gừng, để ta bảo người đưa đến cho Nhị phu nhân. Cô phu nhân có muốn uống một chén không?”

“Không cần, đa tạ Đại tẩu, ta vẫn khỏe.” Lâm Ngọc Trân cười gượng một tiếng, đột nhiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Đào thị đang cùng Dương thị nói chuyện.

Đào thị vô duyên vô cớ bị nàng trừng mắt nhìn, không khỏi thầm nghĩ, bản thân ngươi không nhận ra sự thật, nữ nhi không có người muốn, còn trách ta? Ta còn ở đây thay ngươi cùng người khác giao hỏa, ngươi lại trừng ta? Vì thế cũng không chút khách khí trừng mắt lại.

Lâm Ngọc Trân bị nàng trừng lại, tức giận đến xanh mặt, Lâm Cẩn Dung thấy tình thế không tốt, nhanh đứng vào giữa, ngăn chặn ánh mắt hai người hận không thể ăn sống nuốt tươi lẫn nhau.

La thị ở một bên mắt lạnh nhìn, ung dung cầm khăn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay