Thế hôn - Chương 179 + 180

Chương 179: Nhà cũ

Mùng hai tháng ba, vừa qua khỏi buổi trưa, nhóm chủ tử nam nữ già trẻ Lục gia đều lên xe cưỡi ngựa, chậm rãi đi đến nhà cũ ở nông thôn.

Nhà cũ Lục gia, nói là ở nông thôn, kì thực chỉ ở trấn nhỏ tên Xích Thủy cách Bình châu sáu mươi dặm đường. Trấn này không lớn, bất quá có khoảng một trăm hộ dân, hơn phân nửa là họ Lục, sống rải rác tán phân tán ở hai bên dọc dãy phố. Mặt đường chưa được rải đá, thời điểm mưa hay tuyết rơi thì đọng đầy vũng nước, lầy lội không chịu nổi, vô cùng thê thảm.

Nhưng lúc này, đang lúc chạng vạng, gió mát phơ phất, cảnh xuân tươi đẹp, nơi chân trời có những con diều đủ loại màu sắc kiểu dáng bay lượn, trong gió xuân lá bàng cành liễu khẽ lay động như vui đùa, nơi đầu cành chồi non no đủ xanh mởn oánh nhuận, dưới tàng cây là những người bán hàng rong, tiếng rao vang, ở đầu đường người đi qua đi lại, chó mèo nằm trên mặt đất phơi nắng, các hài tử đuổi theo nhau, thấy có đồ ăn ngon liền dừng lại chảy nước miếng, thấy thứ gì đẹp mắt dừng lại ngây ngốc xem một hồi, vui vẻ liền cười to, mất hứng liền khóc lớn, làm sao quản được ngươi chỗ nào, ai cũng lăn lộn, vẻ mặt khóc lóc hay vui cười đều rất chân thật. Đây chính là cảnh xuân tươi đẹp náo nhiệt, hoạt bát.

Xe ngựa Lục gia mới vừa xuất hiện ở đầu đường, có mấy tiểu hài tử hi hi ha ha cười đùa ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi kéo qua kéo lại, kiễng chân đứng ở bên đường xem náo nhiệt, chó mèo cũng đi theo vô giúp vui, hưng phấn mà đuổi theo xe ngựa. Người lớn nghe thấy động tĩnh, không khỏi chạy ra xem.

Lục lão ông cũng không kênh kiệu, sai người ngừng xe, đi xuống tiếp nhận kẹo trong tay Phạm Bao sớm đã chuẩn bị tốt, tự tay đưa tới vài tiểu hài tử cách hắn gần nhất, thân thiết hỏi bọn họ là con nhà ai, bọn nhỏ đương nhiên khiếp đảm, nhận kẹo liền lập tức giải tán, hắn nhưng cũng không tức giận, cười tủm tỉm cùng người quen biết đứng bên đường chào hỏi.

Hắn xuống xe, Lục Nhị lão gia, Lục Tam lão gia và các nam đinh tất nhiên không tiện ở lại trên xe hoặc cưỡi ngựa, cung kính theo phía sau, trên mặt tươi cười, cùng tộc nhân, hàng xóm thân thiết nói chuyện với nhau, không có nửa điểm khó gần. Cố ý vô tình, Lục lão ông đem Lục Giam mang theo bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu về tôn tử đắc ý nhất này.

Mọi người đối với Lục Giam thư sinh đọc sách có công danh trong lòng tràn ngập một sự kính sợ vô thức, đặc biệt lại được Lục lão ông long trọng giới thiệu, vì vậy cũng trở nên phá lệ nhiệt tình. Nhiệt tình đến mức khiến Lục Giam có chút chống đỡ không nổi, có chút quẫn bách hướng mắt về phía Lục lão ông xin giúp đỡ, Lục lão ông lại chỉ ha ha cười, làm bộ như không hiểu ý tứ của hắn.

Lâm Cẩn Dung xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu xanh nhạt nhìn ra bên ngoài, đứng giữa trong đám người, đáng vóc cao gầy của Lục Giam rất nổi bật, hắn đang nỗ lực duy trì phong độ cùng bình tĩnh, lỗ tai lại trở nên đỏ ửng, tươi cười cũng có chút cứng ngắc.

Lục Vân thấp giọng cười nói: “Nhị ca ngượng ngùng a.”

Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói: “Có cái gì phải ngượng ngùng chứ? Bao nhiêu người muốn như vậy còn không được đây.” Sau đó có vài phần châm chọc nhìn Lục Thiệu bên cạnh Lục Giam: “Nhìn xem Đại ca con kìa, hắn cực kỳ muốn được như vậy, chỉ tiếc, số mạng hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, Lâm Cẩn Dung đã thu hồi ánh mắt, im lặng ngồi, giống như không nghe thấy lời Lâm Ngọc Trân vừa nói. Lục Vân nhịn không được nghĩ, Lâm Cẩn Dung từ lúc vào cửa tới nay, chưa từng ở trước mặt các nàng nói xấu về bất luận kẻ nào một câu, nghe thấy các nàng nói về ai, trên cơ bản đều làm bộ như chưa từng nghe thấy, ngẫu nhiên lên tiếng, cũng bất quá chỉ thản nhiên khuyên nhủ một câu, khuyên không được, cũng sẽ không nói nữa.

Nếu Lâm Cẩn Dung từ đầu tới cuối là một người thành thật cũng liền thôi, nhưng Lâm Cẩn Dung không phải như vậy, bất quá ra vẻ thanh cao, kỳ thật bên ngoài vẻ xinh đẹp vô hại lại giấu giếm ý xấu. Suy nghĩ như vậy, Lục Vân có loại cảm giác vô cùng không thoải mái, liền hàm chứa ý cười hỏi: “Tẩu tử, tẩu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Ta suy nghĩ, nơi này thật khá, không biết nhà cũ có bộ dạng gì đây?” Lâm Cẩn Dung nâng mắt nhìn Lục Vân cười nhẹ.

Nàng chán ghét chỗ này. Năm đó cũng không phải nàng vừa mới gả vào cửa đã được trở lại nhà cũ, mà là sau khi sinh hạ Ninh nhi, cũng là năm nàng tròn mười bảy tuổi, Lục lão ông mới an bài cả nhà trở về một chuyến. Lúc đó Lục lão ông trịnh trọng ôm Ninh nhi còn quấn tã lót đến từ đường Lục gia, sau khi bái tế tổ tông, tự mình đem tên Ninh nhi viết lên gia phả. Sau đó, nàng cũng chỉ trở lại nhà cũ hai lần, một lần là lúc Ninh nhi hai tuổi, Lục Giam thi đỗ, cả nhà trở về tế tổ, lần thứ hai là lúc lạc táng Lục lão ông qua đời.

Nhưng mặc kệ thế nào, nàng đều chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cũng chưa từng thấy qua Lục Giam thẹn thùng cùng không được tự nhiên như thế. Nàng chỉ thấy hắn luôn ngầm cùng Ngô Tương không ai nhường ai, vô luận chuyện gì cũng muốn mạnh mẽ hơn người khác, liều mạng muốn chứng minh mình không thể thua kém ai, trầm mặc ít lời, thanh nhẹ đạm mạc, cử chỉ tự nhiên.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài lần nữa, đám người lúc trước huyên náo rốt cục tản đi, Lục Giam cũng đang nhìn về phía nàng, dường như hắn biết nàng đang nhìn hắn, hướng nàng nhẹ nhàng tươi cười, tươi cười còn chưa thu hồi, đã bị Lục Thiệu ôm đầu vai kéo đi.

Xe ngựa lại lần nữa đi về phía trước, dừng lại ở con phố cuối lớn nhất của trấn. Đứng trước đại môn nước sơn sáng loáng có một đám nam nhân, có già có trẻ, có người trên thân mặc trường bào, có người thậm chí mặc áo đuôi ngắn hài mũi nhọn. Lục lão ông lại sai người ngừng xe, dẫn nam đinh xuống nghênh đón, bước vào đại môn, nhắm thẳng phòng chính, khai yến đại đàm.

Nữ nhân hài tử xuống xe ngay ngắn theo thứ tự đi qua cửa hông, im ắng đi vào nhị môn. Sau đó, thống nhất đến chính sảnh dùng cơm, một đám người việc trong việc ngoài, đem Lục lão phu nhân an bài thỏa đáng rồi mới tản đi, được nhóm ma ma dẫn đến các sân viện nghỉ tạm.

Nhà cũ có chút cũ kĩ, có nhiều phòng lâu ngày không có người ở, mang theo mùi ẩm mốc. Tường đá dày vừa cao vừa lạnh, mặt trên đầy rêu xanh, sân chật hẹp, trong ngày, ánh nắng chỉ có lúc giữa trưa mới có thể chiếu vào, những thời điểm khác đều ảm đạm, có lẽ ngay lúc này thời tiết đã ấm hơn, nhưng nếu ngồi trong phòng cũng không thể chỉ mặc áo đơn.

Tuy rằng chỉ ghé qua vài lần, nhưng Lâm Cẩn Dung cho tới bây giờ cũng không thích chỗ này, lại càng không thích sân viện mình được phân. Trong viện một thân cây đều không có, lại càng không nói đến hoa, chỉ có bàn đá tỏa ra ánh xán lạnh đặt chính giữa sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời vô cùng nhỏ hẹp, khiến người ta khó mà hít thở thông suốt.

Trong phòng càng khiến người ta không thoải mái, gian ngoài chỉ bài trí hai ngăn tủ cùng một tháp ngồi, bàn gỗ, vài cái ghế, còn trong phòng chỉ có một cái giường và một bàn trang điểm. Thô sơ chỉ là thứ yếu, mấu chốt nhất là một chút ánh sáng cũng rất hôn ám, cửa sổ gian ngoài thực nhỏ hẹp, trong phòng thì hoàn toàn không có cửa sổ, không sáng sủa, không thông gió, ngay cả ban ngày cũng cần thắp đèn mới có thể thấy rõ.

Lâm Cẩn Dung ba lần đến đây, lần đầu tiên phong cảnh vô hạn, lần thứ hai bi thảm thê lương, lần thứ ba thì tê liệt. Tuy không có Ninh nhi, nhưng vẫn có thể coi là lần đầu tiên, phong cảnh vô hạn. Lâm Cẩn Dung đứng ở hành lang, ngửa đầu nhìn bầu trời bé bằng bàn tay đang dần dần trở tối, phát ra từ chán ghét từ nội tâm đối với nơi này.

Lệ Chi dẫn Đậu Nhi ở trong phòng bày ra vật dụng của Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, thỉnh thoảng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung đứng ở ngoài cửa vẫn không nhúc nhích. Nhìn vài lần, thật sự nhịn không được, phân phó Đậu Nhi thu dọn, còn nàng thì đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh Lâm Cẩn Dung nói: “Thiếu phu nhân đang nhìn cái gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, ánh mắt lạnh tanh: “Không nhìn cái gì cả.”

Lệ Chi không dám hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Ngồi trong xe hồi lâu, thiếu phu nhân không phiền chán sao? Buồng trong sắp thu dọn xong, thiếu phu nhân không ngại trước tắm rửa rồi nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Tối nay Nhị gia tất nhiên sẽ uống rượu, cũng không biết khi nào thì mới có thể trở về, đến lúc đó người sẽ không được ngủ ngon, mà sáng sớm ngày mai đã phải dậy. Nghe nói có một đoạn đường xe ngựa không đi qua được, phải xuống đi bộ, người nên nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần.”

Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống, lê bước chân đi vào bên trong. Rửa mặt xong, lại ở trên tháp ngồi hồi lâu, sau đó vào buồng trong, mở to mắt nằm nhìn trướng đỉnh.

Bấc đèn “Ba” kêu lên một tiếng, gian ngoài truyền đến thanh âm Lệ Chi thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân đợi người đã lâu, chống đỡ không được mới đi vào ngủ trước. Nhị gia cần canh giải rượu không?”

“Không ngại, ta không say. Nhị gia ta dễ dàng say như vậy sao?” Lục Giam trong thanh âm mang theo chút vui vẻ: “Múc nước đến cho ta.”

Lâm Cẩn Dung nhắm hai mắt lại.

Không qua bao lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, trên người Lục Giam mang theo hương rượu thản nhiên tiến vào, đi đến bên giường thì ngồi xuống, cởi hài và ngoại bào, đưa tay đặt lên đầu vai Lâm Cẩn Dung, không chút phân trần hôn lên gương mặt nàng một cái, thấp giọng cười nói: “A Dung, đừng giả bộ ngủ, ta biết nàng vẫn đang chờ ta.”

Lâm Cẩn Dung không nói gì, mở mắt ra nhìn hắn: “Tan sớm như vậy sao?”

“Tổ phụ nói ngày mai muốn đi viếng mồ mả, mọi người nên đi ngủ sớm một chút, cho nên liền tan.” Lục Giam nâng người lên thổi tắt đèn, nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, có chút do dự nói: “A Dung, nàng đã khỏe chưa?”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Tốt lắm. Nhưng sáng sớm ngày mai không cần tế tổ sao?”

Lục Giam đem cái trán nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng: “A Dung?”

“Ân?” Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn tối nay không giống như bình thường, nhưng không rõ hắn vì sao lại như vậy.

Lục Giam lặng im đẩy nàng ra đối mặt với hắn. Tuy rằng trong phòng thực tối, nhưng Lâm Cẩn Dung biết hắn đang nhìn nàng. Hắn cách nàng càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được tiếng hít thở dồn dập của hắn lướt qua trên mặt nàng, làm toàn thân tóc gáy nàng đều dựng thẳng lên, trong lòng gắt gao siết chặt, không biết nên thoát ra thế nào.

“A Dung, sau khi trở về, ta sẽ đến chỗ Chư tiên sinh. Nàng có muốn ở lại đây thêm một thời gian không? Tổ phụ nói, hai chúng ta nếu không muốn theo chân bọn họ trở về, có thể ở lại đây đến mùng mười. Ta cảm thấy khá được.” Tay hắn nhẹ nhàng tiến vào trong quần áo nàng, khẽ cắn lên vành tai của nàng.

Lâm Cẩn Dung muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nào thốt nên lời.

Chương 180: Thượng tị

Nhà cũ so với nhà mới ở Bình châu im lặng hơn nhiều, ban đêm trừ bỏ thanh âm chuột chíu chít, cơ bản không nghe thấy tiếng vang gì.

Canh bốn, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhẹ nhàng đem tóc phân tán khắp nơi kéo qua một bên, nghiêng lỗ tai lắng nghe động tĩnh. Bên người Lục Giam ngủ thật say, tiếng hít thở vừa nhẹ vừa sâu, nhẹ đến mức nàng cơ hồ không nghe thấy. Chung quanh đều im lặng quá mức, khiến cho nàng cảm thấy ngay cả màng tai giống như bị bịt kín một tầng, mông mông lung lung, không rõ ràng.

Nàng không thích loại cảm giác này, ngủ không được, đành đơn giản ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân bước qua người Lục Giam, khoác ngoại bào, đẩy cửa rồi đi ra ngoài.

Đêm tháng ba không khí còn mang theo hơi thở lạnh lẽo, hít vào phế phổi có chút thanh tỉnh. Trên trời không trăng đầy sao. Đèn ở hành lang không biết khi nào đã tắt, càng khiến tinh quang trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo nhanh nhẹn chạy qua đầu tường, đứng cách Lâm Cẩn Dung không xa, nghiêng đầu im lặng nhìn nàng chằm chằm, mắt mèo lóe ra ánh sáng.

Lâm Cẩn Dung dựa vào cây cột đứng yên, trầm mặc nhìn con mèo kia. Nhà cũ ít người, lương thực lại cất trữ không ít, nhiều nhất chính là chuột, cho nên nuôi khá nhiều mèo. Mà mấy con mèo này xuất quỷ nhập thần, luôn xuất hiện ở chỗ không thể tưởng tượng nổi, khi đó một trong những nguyên nhân nàng không thích chỗ này, chính là chuột cùng mèo ở đây.

Lá gan của nàng cho tới bây giờ cũng không lớn, thường xuyên bị mèo cùng chuột dọa cho sợ tới mức trong lòng run rẩy. Nàng cảm thấy, trong nhà cũ dưới ánh trăng, người chết vốn không ít, đột nhiên xuất hiện trừ bỏ mèo cùng chuột ra, còn có thể có cái gì khác không đây. Cho nên năm ấy lúc mới sinh ra Ninh nhi, nàng đến đây, bị kinh hách vài lần, tiếp đó trời vừa tối, nàng liền bế Ninh nhi ngồi ở trong phòng, không dám xuất môn. Lục Giam biết nàng sợ hãi, luôn từ chối lời mời của Lục Thiệu cùng Lục Kinh, ngồi ở một bên đọc sách cùng nàng và Ninh nhi.

Lần thứ hai đến, nàng cùng hắn đã phân phòng. Nàng cơ bản không gặp được hắn, hắn hoặc là ở chỗ của Lục Thiệu, hoặc là ở chỗ của Lục Luân, hoặc là ở trong phòng của hắn. Mà nàng lúc đó, đã không còn sợ hãi mèo cùng chuột xuất quỷ nhập thần này nữa, mỗi lần nghe thấy tiếng động lạ thường, nàng sẽ nhịn không được suy nghĩ, nếu thật sự có quỷ thần, không bằng đem nàng mang đi, xong hết mọi chuyện. Hoặc là, Ninh nhi có thể nhập vào mộng của nàng, nàng có thể ôm nó một cái, hướng nó biểu đạt sự hối lỗi cùng thương tâm của mình. Nhưng nàng lại muốn, tiểu Ninh nhi của nàng, không nên lưu luyến ở thế gian này, nó nên được thuận thuận lơi lợi đầu thai mới đúng.

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng đè khóe mắt có chút ẩm ướt kia, cơ hồ là hung tợn trừng mắt nhìn con mèo, nàng là người đã chết một lần, nàng đối với thần Phật kính sợ, nhưng đối với những thứ này thật sự không còn sợ hãi nữa.

Con mèo kia dường như cảm nhận được địch ý của nàng, quay đầu, lặng yên không một tiếng động chạy đi. Lâm Cẩn Dung cắn môi ngồi xổm xuống, muốn khóc, lại khóc không được. Nàng dựa vào cây cột chậm rãi đứng lên, nhìn lên sao Thái Bạch sáng nhất chân trời kia, nhìn đến mức hai mắt mơ hồ.

“A Dung?” Lục Giam đứng ở cửa, áo khoác cũng không mặc, hơi hơi nhíu mày, có chút trách cứ nhìn nàng: “Nàng đang làm gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nhợt nhạt cười: “Ta đang nhìn mèo.”

Lục Giam giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh tới phía nàng, ôm lấy đầu vai nàng trách cứ nói: “Khuya khoắt thế này nàng nhìn mèo làm cái gì?” Hắn cúi đầu, đem mặt dán vào hai má của nàng: “Nhỡ bị cảm lạnh thì sao đây?”

Hai má của hắn nóng bỏng, trong ngực còn mang theo hơi ấm vừa mới rời giường, Lâm Cẩn Dung dựa vào hắn đứng yên rồi thấp giọng nói: “Chàng nói trên đời này có quỷ thần không?”

Lục Giam thân mình cứng đờ, lập tức thấp giọng nói: “A Dung, thật ra ta nghĩ không có thực. Nhưng ta nghĩ, đối với quỷ thần trong lòng nên mang sự tôn kính, không thể xúc phạm.” Hắn không tin quỷ thần, không tin phật.

Lâm Cẩn Dung thanh âm cực thấp, lại thập phần kiên định nói: “Là có.”

Lục Giam trầm mặc một chút, đẩy nàng vào bên trong: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, vào trong phòng đi, mặt cùng tay nàng đều đông lạnh rồi.”

Có thanh âm của bọn nha hoàn, Lâm Cẩn Dung đoán nếu Lệ Chi nghe thấy động tĩnh sẽ đứng lên xem, liền im lặng theo Lục Giam vào phòng.

Lục Giam sờ soạng đem đèn thắp sáng, ở giá áo lấy áo khoác phủ thêm, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: “A Dung, ban đêm nàng không ngủ được sao?”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới thấy có chút mệt mỏi, thấp giọng nói: “Ta nghe thấy có tiếng chuột chí chóe đánh nhau, trong phòng này vừa tối vừa lạnh.”

Lục Giam có chút thân thiết nở nụ cười: “Cho nên nàng chạy ra bên ngoài nhìn mèo sao? Nghe thấy chuột đánh nhau, vì sao không gọi ta?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Thấy chàng đang ngủ say.”

Lục Giam nhìn nàng sau một lúc lâu, kéo tay nàng nắm trong tay: “A Dung, nàng không thích nơi này phải không?”

Lâm Cẩn Dung do dự một chút, gật đầu: “Ta không thích phòng ở này.”

“Phòng ở này có hơi cũ, cũng thô sơ, có chút tối tăm, rất nhiều thứ bất tiện, nhưng mà...” Lục Giam cười cười: “Quanh đây có nhiều chỗ khá đẹp, ta có thể mang nàng đi chèo thuyền du ngoạn.” Đợi đến khi những người ở Lục gia đều rời đi, chỉ còn lại có hai người, thì đây sẽ là thiên hạ của bọn họ.

Lâm Cẩn Dung lệch người qua tháp, mở to mắt chờ hừng đông. Trong nhà này, người định đoạt là Lục lão ông, mà Lục Giam kỳ thật đã hạ quyết tâm phải ở lại chỗ này, cũng không phải thật sự muốn trưng cầu ý kiến của nàng.

Lục Giam đẩy nàng, ý bảo nàng nằm xuống, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, đem chăn đắp lên cho cả hai: “Hiện nay vẫn sớm, còn một lúc nữa mới đến canh năm, nếu không đi vào ngủ tiếp trong chốc lát, hay là chúng ta chơi cờ?”

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Coi như hết, tóm lại đều là ta thua.” Nếu thắng hắn, hắn không thuận theo, chơi qua chơi lại, thua như vậy lại càng không nói tới.

Lục Giam có chút xấu hổ cười: “Chúng ta trò chuyện được không? A Dung, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta là khi nào? Nàng còn nhớ rõ không?” Hắn chung quy vẫn lo lắng về chuyện Lâm Cẩn Dung lúc trước chán ghét hắn như vậy, vẫn luôn muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên do.

Lâm Cẩn Dung từ từ nhắm hai mắt nói: “Nhớ không rõ lắm, có lẽ là ở thật lâu thật lâu trước kia chăng?”

Lục Giam cười nói: “Có thể được bao lâu chứ? Nàng cũng bất quá mới mười bảy tuổi mà thôi.”

Lâm Cẩn Dung nâng tay lên che mắt: “Mệt nhọc.”

Lục Giam không nhắc lại, thò người ra lấy một quyển sách trên giá sách, nương theo ngọn đèn mà đọc. Mãi cho đến khi bên ngoài cửa phòng mở ra, Lệ Chi các nàng rời giường, mới khiến Lâm Cẩn Dung tỉnh lại.

Lục lão ông sớm có phân phó, ngày hôm nay phải ở nhà cũ tổ chức tiệc, chiêu đãi dòng họ. Cho nên người đến thật sự không ít, rất nhiều già trẻ lớn bé vào nhà cũ của Lục gia, chiếu theo nam nữ khác biệt ngồi ở bên ngoài viện và bên trong dùng điểm tâm.

Tuy rằng trước tiên đã bắt đầu chuẩn bị từ nhiều ngày trước, Tống thị cùng Lã thị vẫn bận tối mày tối mặt. Trong nhà các nữ quyến khác đều không thể trông cậy, Lâm Ngọc Trân mặc kệ gia sự, tất nhiên không biết quản lý, chuyên môn chỉ cùng Lục lão phu nhân cùng các lão thái thái thân thiết nói giỡn, khoe khoang tài sản; Lục Vân là tiểu thư chưa đính ước, Lâm Ngọc Trân không nỡ để nàng đi theo chịu tội, cũng được ăn vận xinh đẹp bồi bên cạnh Lục lão phu nhân, bình yên hưởng thụ nhóm thân thích tán dương cùng đánh giá, vì việc làm mai mà chuẩn bị; Đồ thị là ma ốm, rất nhiều ngày chưa được gặp Lục Thiện, khó khăn lắm mới có cơ hội này, lúc này một lòng một dạ chỉ muốn ở bên cạnh Lục Thiện chăm sóc hỏi han ân cần.

Về phần Lâm Cẩn Dung, là nhi tức chưa tròn tháng, lần này trở lại nhà cũ là vì nàng, ai dám kêu nàng làm việc đây? Tất nhiên cũng là ở lại bên cạnh Lục lão phu nhân, được Lục lão phu nhân long trọng giới thiệu cho nữ quyến trong tộc biết. Bởi vậy, toàn gia mọi người đều hưởng phúc, cũng chỉ có bà bà và nhi tức của Nhị phòng ở bên ngoài chiếu cố lo liệu.

Hạ nhân ở nhà cũ rất nhiều người đều là lão bộc, sinh con đẻ cái rồi lại làm tại đây, rắc rối khó gỡ, so với ở nhà mới càng khó thu thập hơn, huống chi bên trong còn có rất nhiều tộc nhân gia cảnh không tốt, nghe nói muốn tổ chức tiệc, cố ý đến làm công ngắn hạn trợ cấp gia dụng, Lục gia cũng không muốn nhận thanh danh ngại bần yêu phú, bắt nạt tộc nhân. Cho nên, Tống thị thật sự là quá khó khăn, cổ họng đều khô khốc, các ma ma có năng lực mang theo đều bận rộn nhảy loạn lên, mới xem như thu xếp yến tiệc thỏa đáng.

Đợi cho sắp tan tiệc, Tống thị cùng Lã thị mới có cơ hội ngồi xuống ăn cơm, còn phải ăn nhanh một chút, bởi vì xe ngựa để đi viếng mồ mả đã được chuẩn bị tốt, lập tức sẽ xuất phát.

Lâm Ngọc Trân thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy được xả giận, không khỏi giả mù sa mưa nói: “A Dung, mau tới đây hành lễ với Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu nói lời cảm tạ. Hôm nay nếu không có các nàng hỗ trợ, việc này sẽ là con nên làm.”

Lã thị sắc mặt nhất thời khó coi, đang cầm bát có chút nuốt không trôi, Tống thị tươi cười như cũ xán lạn đáp: “Nói gì vậy, cần gì phải cảm tạ? Hỗ trợ cái gì chứ? Đều là người một nhà, vẫn là việc của nhà mình mà, khách khí cái gì?”

Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy cười nói: “Ta sẽ xới cơm và thêm thức ăn cho Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu.” Nếu nàng làm theo lời Lâm Ngọc Trân an bài cùng Tống thị, Lã thị nói lời cảm tạ, dứt khoát sẽ là ngốc nghếch hồ đồ chống đối lại Nhị phòng, Lục lão phu nhân nhất định sẽ không thích; Nhưng nếu không cảm tạ, nàng ngồi mát ăn bát vàng còn không tỏ vẻ gì, xác thực cũng là không nên, rơi vào trong mắt người ngoài chính là không biết tốt xấu, không hiểu quy củ không biết chừng mực. Không bằng cái gì cũng không nói, lấy hành động thực tế thay lời.

Tống thị tất nhiên tận hết sức lực khen ngợi Lâm Cẩn Dung: “Nhị chất tức còn nhỏ đã ôn hòa lại biết lễ, nhân tài phẩm hạnh đều là trăm dặm mới tìm được một.” Rồi an an nhiên nhiên hưởng thụ Lâm Cẩn Dung thêm cơm cùng gắp thức ăn.

Lâm Ngọc Trân khinh thường khẽ nhếch khóe môi, Lục Vân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng ăn cơm.

Lục lão phu nhân ở một bên nhìn Lâm Cẩn Dung, thập phần vừa lòng, quay đầu cười dài cùng các lão thái thái bối phận tuổi tác xấp xỉ tiếp tục nhàn thoại.

Chút nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Ngọc Trân, bên ngoài vừa truyền đến tin tức xuất phát, nàng liền hoan hoan hỉ hỉ dẫn Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài, thừa dịp trước khi lên xe, đem Lâm Cẩn Dung giới thiệu cho vài dòng họ có địa vị trong tộc. Lục lão ông cũng không thúc giục, tùy ý để nàng đưa Lâm Cẩn Dung ở trước mặt mọi người đi một vòng, rồi mới hạ lệnh xuất phát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay