Thế hôn - Chương 367 + 368

Chương 367: Đêm lạnh

Gió đêm cuồn cuộn thổi vào cành trúc, giọt mưa nho nhỏ sàn sạt rơi xuống. Một giọt lạnh lẽo rơi vào đỉnh đầu Lục Kiến Trung, hàn khí nhanh chóng thẩm thấu qua sợi tóc, xuyên thấu vào da đầu, kích thích hắn hắt xì một cái vang dội.

Hắn đứng lại, chậm rãi lấy ra khăn lụa sạch lau mặt.

Gã sai vặt thắp đèn lồng cúi mặt, hạ thắt lưng đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi, lại một trận gió lạnh thổi tới, gã sai vặt cũng rùng mình.

“Rất lạnh đúng không?” Lục Kiến Trung liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt đảo qua bốn phía, đèn lồng tản mát ra ánh sáng màu vàng chỉ chiếu tới một phạm vi hữu hạn, sâu trong rừng trúc một mảnh hắc ám, chỉ có thể nghe thấy tiếng giọt mưa rơi xuống tí tách.

Gã sai vặt thụ sủng nhược kinh: “Hồi Nhị lão gia, nô tài không lạnh.”

Lục Kiến Trung thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cười: “Vừa rồi có một con chuột thật to chạy tới đây, ngươi có thấy không?”

Gã sai vặt mạc danh kì diệu: “Nô tài không thấy.” Lại lấy lòng cầm đèn lồng chiếu sáng chung quanh: “Có cần nô tài đến khố phòng ôm con mèo lại đây không?”

Lục Kiến Trung cất khăn lụa vào trong áo, nói: “Không cần, dù lớn cũng chỉ là chuột thôi, cũng không thể thành tinh, hay thành tiên, nếu không biết hối cải, luôn có một ngày sẽ bị mèo lột da rút gân, ăn thịt sạch sẽ.”

“Đúng vậy, lão gia nói rất đúng.” Gã sai vặt không biết một con chuột sao có thể biết hối cải, lại hối cải thế nào, nhưng nếu Nhị lão gia đã nói như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn, trả lời “Đúng” là được rồi.

Lục Kiến Trung liền tiếp tục đi về phía trước.

Đợi đến khi hắn đi xa, từ chỗ sâu trong rừng trúc có một người bước ra, nhìn ngọn đèn lồng màu vàng dần dần rời xa mà liếc mắt một cái, quyết đoán quay đầu, bước nhanh hướng tới Tụ Hiền các.

Lục Kiến Lập ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một quyển kinh Phật, đọc được hai đoạn, lại ngẩng đầu nhìn Lục lão ông ở một bên. Lục lão ông hơi thở bình thuận, vẻ mặt bình tĩnh, không có gì khác so với ngủ say bình thường. Nhưng hắn cũng hiểu được, nếu Lục lão ông đột nhiên bị mắc đờm thì đó đúng là rất dễ mất mạng.

Ngoài cửa truyền đến hai tiếng vang nhỏ, cứ như tiếng gió thổi. Rõ ràng đều nói qua lão thái gia giấc ngủ không tốt, có ai còn không cẩn thận như vậy, động tay đông chân? Lục Kiến Lập nhíu mày đứng dậy ra bên ngoài, chuẩn bị tìm tòi đến tột cùng, đã thấy Phạm Bao đứng ở cửa, cúi đầu gọi hắn một tiếng: “Tam lão gia.”

Dưới ngọn đèn, tóc của Phạm Bao dính đầy bọt nước, trong thần sắc mang theo trầm trọng nói không nên lời.

Phạm Bao cùng với gia phó khác hoàn toàn không giống nhau, thật lâu trước kia hắn đã trở thành phụ tá đắc lực và tâm phúc của Lục lão ông, hoàn toàn tự do ra vào Tụ Hiền các, cho dù là lão Đại Lục Kiến Tân, thấy hắn cũng không dám vô lễ, cho nên Lục Kiến Lập chỉ sợ run một lát, liền nghiêng người để hắn đi vào, thấp giọng nói: “Đại quản sự đây là làm sao vậy?”

Phạm Bao lúc này mới lộ ra một chút tươi cười: “Vừa rồi ở trong rừng trúc bị dính đầy giọt mưa đọng lại. Lão thái gia ngủ rồi sao?”

Phạm Bao lúc này chạy tới đây, nhất định không phải chỉ là đến thăm bệnh, Lục Kiến Lập do dự một lát, điều tra nói: “Đúng, có cần gọi người tỉnh dậy không?”

Phạm Bao sửa sang lại miên bào trên người thấp giọng nói: “Không cần, nô tài tuy có việc muốn bẩm báo lão thái gia, nhưng cũng không cần gấp như vậy, giờ tý không phải sẽ uống thuốc sao, nô tài chờ là được rồi.”

Lục Kiến Lập gật gật đầu, khách khí nói: “Vậy ngươi cứ ngồi chờ, ta đi vào trước.”

Phạm Bao cũng không khách khí: “Nô tài sang cách vách.” Nói xong rời đi.

Từ Vinh Cảnh cư đi ra, lại là một đoạn đường thật dài, Lâm Ngọc Trân một bàn tay nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, gương mặt gắt gao thanh âm phát run: “Con cũng đều thấy rồi đấy? Hiện tại nhà này quả thực là thiên hạ của bọn họ!”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy mí trên và mí dưới khống chế không được muốn dính vào nhau, toàn thân xương cốt đều đang kêu gào, chúng nó mệt chết đi, chúng nó muốn nghỉ ngơi.

Lâm Ngọc Trân hoàn toàn không chú ý tới sự mỏi mệt của nàng, chỉ lo phát tiết bất mãn: “Tháng trước tổ phụ con lại bỏ bạc để hắn đi Thái Minh phủ xây dựng cửa hàng, chỉ cần một khoản nhỏ đã chi gần vạn lượng bạc, thật không hiểu là cái cửa hàng gì, bán vật quý giá gì, mà cần nhiều tiền đến vậy, lấy từ tiền chung ra, lại chưa nói ngày sau phải làm sao, cũng không đề cập gì. Trong hơn một tháng này, bọn họ ngày ngày canh giữ bên lão thái gia, từ bé đến lớn, người người đều học nằm úp sấp giống như cẩu vây quanh ở trước mặt vẫy đuôi mừng chủ, nhưng cũng ngầm không biết cướp đoạt bao nhiêu thứ tốt, nếu con đã vội trở về, cũng không thể để như thế.”

Lúc này còn nhắc tới việc nàng vội trở về, Lâm Ngọc Trân có còn cho rằng, nếu lần trước trở về là nàng và Nghị Lang, mà không phải Lục Giam, có phải sẽ không bị Lục lão ông quở trách hay không? Hiện tại thái độ này của Lâm Ngọc Trân, nếu không chuẩn bị tốt bước tiếp theo, trong cuộc sống sẽ là một đại phiền toái.

Nghĩ thầm, Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Hồi cô cô, gần đây chất nữ thấy an nguy khỏe mạnh của Nghị Lang đều hơn hẳn vàng bạc châu báu, tình thế cửa hàng nào khác, có hắn ở đây, đích tôn mới có căn bản, sẽ không loạn: Thứ hai, đều là con cháu của lão thái gia, lão thái gia tất nhiên là muốn cho ai thì cho, không phải người khác có thể làm chủ. Chất nữ chính là gấp trở về, cũng không có khả năng ngăn lại được. Cô cô cứ an tâm đừng nóng vội, bằng không rối loạn đúng mực, khổ sở chịu tội vẫn là bản thân mình.”

Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, lập tức giận dữ, càng nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung: “Con là thân chất nữ của ta, Lục Nhị lang kia đối đãi với ta giống như sói vô ơn cũng đành thôi, ngay cả con cũng muốn đối với ta như vậy sao? Con ăn nói thế nào với ngoại tổ phụ mẫu của con đây?”

Sao nàng lại phải cảm thấy hối lỗi chứ? Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nhìn Lâm Ngọc Trân nói: “Cô cô, chất nữ bất quá ăn ngay nói thật, lời thật thì khó nghe, mặc dù là người không thích nghe, chất nữ cũng muốn nói. Nếu người thật sự đau lòng chất nữ, coi ta là thân chất nữ, coi Nghị Lang là tôn tử ruột thịt, thì thỉnh người giúp ta coi chừng Nghị Lang, đây mới là mấu chốt. Mặc kệ nói như thế nào, trên người Nghị Lang cũng có dòng máu của người Lâm gia.”

Lâm Ngọc Trân cắn chặt răng: “Con...”

Lâm Cẩn Dung từ trong tay nàng giãy ra, đối với nàng vén áo thi lễ: “Ta đi đường cả ngày, đã vài ngày ngồi xe ngựa, thật sự là cực kì mệt mỏi, còn thỉnh cô cô thể tuất ta, để ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới có thể hầu hạ lão nhân gia người.”

Lâm Ngọc Trân thở hổn hển, hung hăng vung tay áo rời đi.

Xuân Nha lo lắng nâng Lâm Cẩn Dung dậy, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, làm vậy đâu tốt?” Còn trông cậy vào Lâm Ngọc Trân có thể cùng Lâm Cẩn Dung đoàn kết, hiện nay thì sao, còn chưa làm gì đã cãi nhau rồi.

Lâm Cẩn Dung cười: “Không có việc gì. Cô cô là mặt lạnh tâm nóng, ta có việc yêu cầu nàng, nàng sẽ không mặc kệ.” Lâm Ngọc Trân luôn không hòa nhã, dù sao trước hết như vậy, chuyện nên để Lâm Ngọc Trân làm, nàng vẫn sẽ đi tìm Lâm Ngọc Trân, cũng không cố kỵ mặt mũi gì đâu.

Lâm Cẩn Dung mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền cầm một đôi xuyến vàng ra, bẩm báo nói: “Thiếu phu nhân, lúc trước nô tỳ ôm Tứ thiếu gia trở về, Tam phu nhân theo sát sau đi tới, để lại một đôi xuyến vàng, nói là đã làm lễ ở Bình Tể tự, ngồi trong đây ngắm Tứ thiếu gia ước chừng thời gian hai chén trà nhỏ, vừa rời đi thì người về.”

Lâm Cẩn Dung nhìn lên giường một cái, nói: “Thu dọn cho Tứ thiếu gia. Ngày sau Tam phu nhân nếu muốn tới thăm Tứ thiếu gia, không cần ngăn cản nàng, nhưng này nọ vẫn là không thể ăn bậy. Đương nhiên, ý tứ này của ta là ngươi cũng không cần cùng nàng nói nhiều, hiểu chưa.” Mặc kệ là Lâm Ngọc Trân hay là Đồ thị, Lục Kiến Lập, càng nhiều người đau lòng Nghị Lang thì không còn gì tốt hơn. Sở dĩ không biểu đạt rõ ý tứ cho Đồ thị biết, là vì tính tình của Đồ thị không thể trêu chọc, chỉ có thể ngầm đồng ý.

Đậu Nhi nghe xong câu kia này nọ vẫn không thể ăn bậy, lập tức hoàn toàn lên tinh thần: “Thiếu phu nhân yên tâm. Đồ ăn của Tứ thiếu gia, tất cả đều do nô tỳ tự mình động thủ.”

Lâm Cẩn Dung gọi Xuân Nha: “Xuân Nha tỷ tỷ, ngươi cũng thấy đấy, chỗ này của ta không thể thiếu ngươi.” Phải mượn Đào thị Xuân Nha một ít ngày mới được.

Xuân Nha cười: “Kia thì tính là gì? Người cứ phân phó nô tỳ là được.”

Gió đêm càng thổi mau, trong Tụ Hiền các an tĩnh ấm áp, Lục Kiến Lập ngồi đó, có chút buồn ngủ lại có chút rét run, đơn giản đứng dậy, cẩn thận quan sát một chút tình hình của Lục lão ông, lại thay hắn dém chăn, đi đến bên cạnh bàn nhìn nghiên mực sợ run.

Chợt thấy sau lưng có gió lạnh đánh úp lại, hắn lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Lục Kinh trong tay cầm theo áo choàng da cáo đến, đang muốn phủ lên người hắn. Thấy hắn bị kinh hãi, không khỏi bật cười: “Là chất nhi không tốt, thầm nghĩ nhẹ chân nhẹ tay, không làm ầm ĩ tổ phụ, không nghĩ tới lại khiến Tam thúc phụ sợ.” Trong miệng nói xong, động tác không ngừng, vững vàng phủ áo khoác kia lên người hắn

Áo khoác nặng phủ rơi lên trên người, ngực vừa rồi còn thấy có chút phát lạnh lập tức trở nên ấm áp, Lục Kiến Lập kìm lòng không được lộ ra vài phần mỉm cười: “Vất vả cho con rồi, lớn như vậy còn bắt con đi một chuyến này.”

Lục Kinh trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, cười nói: “Tam thúc phụ quá mức khách khí, chất nhi chỉ làm đúng bổn phận.”

Lục Kiến Lập cười cười, lại đi đến ngồi xuống ghế của mình lúc trước: “Không còn sớm, con trở về đi.”

Lục Kinh khẽ mím môi, muốn nói cái gì, chung quy lại không thốt ra, chỉ nói: “Vậy Tam thúc phụ ở lại, chất nhi cáo lui.”

Đợi đến khi Lục Kinh lui đi ra ngoài, Lục Kiến Lập đau đầu xoa trán, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại cảm thấy mệt chết đi, toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài, đều giống như dây bị kéo căng, dường như có thanh âm thúc giục hắn, hắn mơ hồ cảm thấy chính mình có chuyện nên xử lý, lại không biết là chuyện gì, giật mình suy nghĩ hồi lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Tính canh giờ không sai biệt lắm, liền gọi Đồng Nhi đang ngủ gà ngủ gật một bên: “Đi xem Phạm Đại quản sự đang làm cái gì, thỉnh hắn lại đây.”

Đồng Nhi chảy nước miếng từ trong mộng bừng tỉnh, nhưng lại chưa từng nghe hiểu phân phó của hắn, đành phải kiên trì nói: “Gì? Tam lão gia?”

Dù là Lục Kiến Lập tính tình tốt, cũng nhịn không được đá hắn một cước: “Đi, mời Phạm Đại quản sự đến đây. Lại đi nhìn xem, là ai phụ trách sắc thuốc, đã sắc xong chưa?”

Đồng Nhi xoa mắt chạy chậm đi ra ngoài, Lục Kiến Lập lười biếng vặn thắt lưng, chuẩn bị tiến lên gọi Lục lão ông dậy uống thuốc. Lại nghe trong yết hầu Lục lão ông đột nhiên phát ra một trận cổ quái thanh âm ôi ôi, Lục Kiến Lập chấn động, một bước vọt xa ra ngoài, la lớn: “Nhanh đi thỉnh đại phu!”

Đồng Nhi mới đến trước cửa, lại đứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, hoàn toàn tỉnh táo lại, vang dội lên tiếng “Vâng”, rồi nhanh chóng chạy đi.

Chương 368: Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung

“Phụ thân! Phụ thân!” Lục Kiến Lập khẩn trương nhìn Lục lão ông nằm trên tháp vẫn không nhúc nhích, sắc mặt âm u, đã lâm vào hôn mê, nước mắt lã chã rơi xuống. Lục Kiến Trung đã nhắc nhở hắn, nghe thấy Lục lão ông thở dốc thì phải nhanh đánh thức, hắn vẫn đều cẩn thận, căn bản chưa từng nghe thấy dị trạng gì, tại sao lại đột nhiên không tốt thế này?

Phạm Bao nhanh vọt tiến vào, nói: “Nhanh, nhanh, Tam lão gia, trong tráp bên tay trái của người có đựng thuốc, nhanh lấy ra cho lão thái gia dùng.”

Lục Kiến Lập nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy được tráp lại khẩn trương chậm chạp không mở ra, Phạm Bao thấy thế sốt ruột, đơn giản đoạt lấy, chỉ huy Lục Kiến Lập: “Mau nâng lão thái gia dậy.” Nói xong dĩ nhiên từ trong đó lấy ra một bao thuốc bột, cầm một ống trúc, hướng tới thổi vào lỗ mũi Lục lão ông. Lại kêu: “Nước gừng đâu? Dầu vừng! Nhanh lên!”

Lục Kiến Lập rất nhanh phản ứng lại, giận dữ hét: “Nhanh đưa vào a! Mấy thứ này không phải đã sớm chuẩn bị sao?”

Sớm có hạ nhân bưng nước gừng dầu vừng tiến vào, Phạm Bao cũng bất chấp gì khác, cầm lấy chiếc đũa mở miệng Lục lão ông, dặn dò Lục Kiến Lập: “Đổ!”

Lục Kiến Lập chưa từng trải qua loại sự tình này, run chân run tay cầm bát hướng miệng Lục lão ông đổ dầu vừng, nhưng hắn quá mức khẩn trương, một chén dầu vừng đổ ra hơn phân nửa đều rớt ra ngoài. Phạm Bao thấy thế sốt ruột, chộp lấy bát tự mình động thủ, khó khăn lắm mới đổ xong chỗ dầu vừng còn lại, hai người đầu đầy mồ hôi. Cấp cứu đã làm xong, Lục lão ông không có nửa điểm chuyển biến tốt, như cũ bất tỉnh nhân sự, tứ chi lạnh lẽo cứng ngắc.

“Làm sao bây giờ?” Lục Kiến Lập vẻ mặt cầu xin, quả thực không biết như thế nào cho phải.

Sớm biết như thế, lúc trước gần nên gọi lão thái gia tỉnh dậy tốt hơn, hiện tại không còn cách nào khác. Phạm Bao mặt âm trầm, vừa hối hận lại hoảng sợ, hai chân hai tay phủ trong áo choàng không chịu khống chế run run, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Trừ bỏ một lần kia, đều dùng cách này để cứu người. Lão thái gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì.”

Hắn nói một lần kia? Đó là chỉ Lục Kiến Trung miệng đối miệng với Lục lão ông hút đờm ra, mà cát nhân thiên tướng, nói cách khác, cũng chính là mặc cho số phận.

Lục Kiến Lập nước mắt chảy đầy mặt? Đem tay áo xấu hổ che mặt, thấp giọng nói: “Là ta bất hiếu.” Hắn lúc ấy cũng chỉ biết hoảng hốt rối loạn, không nghĩ tới biện pháp hút đờm này, hắn rốt cuộc vẫn không có gì hữu dụng, không bằng Lục Kiến Tân biết đọc sách làm quan, cũng không như Lục Kiến Trung biết việc buôn bán, chăm sóc mọi người, khiến lão phụ vui vẻ, cứu được mạng của lão phụ.

Phạm Bao trầm mặc một lát, đột nhiên hạ quyết tâm, âm trầm mặt lệnh cho nô tài kia: “Đi ra ngoài nhìn xem đại phu sao còn chưa tới?”

Nô tài kia giật mình, liều mạng chạy ra ngoài.

Phạm Bao một phen kéo lấy tay áo Lục Kiến Lập, trầm giọng nói: “Tam lão gia, lúc này cũng không phải là thời điểm khóc. Người xem?” Hắn đưa tay đỡ dưới thân Lục lão ông nằm trên tháp, thấp giọng nói: “Tam lão gia, sự việc khẩn cấp, tối nay ta vốn đáp ứng chi mệnh của lão thái gia cố ý tới đây, hiện tại lão thái gia bệnh, không bằng trước làm cho xong chuyện lão nhân gia đã sớm phân phó, người thấy thế nào?” Trong miệng hắn hỏi ý tứ của Lục Kiến Lập, tay cũng đã đặt lên hoa vặn ven tháp đè xuống.

“Xoạch” một tiếng vang nhỏ, tháp nhìn vẫn như ngày thường đột nhiên hé ra một cửa nhỏ, Lục Kiến Lập cả kinh thả tay áo, khẩn trương đi qua xem. Phạm Bao từ giữa lấy ra một phong thư đã được niêm phong, hai tay đưa qua, nghiêm túc nói: “Tam lão gia, người cầm đi, đây là lão thái gia trước đó vài ngày đã an bài tốt, ngày sau nếu có phân tranh, thì cứ dựa vào đây.”

Kia đó là di chúc, là phân phối tài sản trong nhà, Lục Kiến Lập cả kinh không dám tiếp nhận, run run thanh âm nói: “Không được, cái này nên giao cho mẫu thân mới phải.” Lấy phương thức như vậy đưa vào trong tay hắn, hắn lấy ra thì có ai tin đây? Nếu mọi người đều vừa lòng thì còn may, nếu không hài lòng, chẳng phải là người người đều hoài nghi hắn động chân động tay sao?

Lúc này còn yếu đuối như thế. Phạm Bao tức giận vô cùng: “Sự tình khẩn cấp, người cầm trước đi! Thứ này vào ngày Trùng Cửu, lão thái gia đã thỉnh tộc lão trong dòng họ lại đây ăn cơm, cũng từng giao một phần cho bọn họ, đây chỉ dùng làm căn cứ thôi.”

Lục Kiến Lập vẫn đang trái lo phải nghĩ, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, cũng là không thể trì hoãn thêm, Phạm Bao nhanh chóng đóng lại cánh cửa nhỏ kia, cầm lấy cánh tay Lục Kiến Lập, dùng sức lay một chút: “Tam lão gia!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người tới dĩ nhiên bước nhanh vào cửa, Lục Kiến Lập không thể làm gì khác, chỉ đành lung tung đem lá thư này nhét vào trong lòng.

Đại phu đối với bệnh tình của Lục lão ông cực kì quen thuộc, tiến vào sờ soạng một lúc, khe khẽ thở dài: “Đờm tắc họng, ảnh hưởng lên đường mũi, dầu vừng và nước gừng đã đổ vào, lại châm cứu, nên làm đều đã làm, hiện nay chỉ có thể xem có nuốt xuống được hay không thôi.”

Lục Kiến Lập cùng Phạm Bao hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được khủng hoảng.

“Như thế nào rồi?” Mành cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ nhấc lên, Lục Kiến Trung áo đơn đi vào, chạy vội tiến vào, phía sau còn có Tống thị đuổi theo, trong tay cầm theo hài: “Lão gia, hài của chàng.”

Phu thê hai người nhất thời thấy bộ dạng của Lục lão ông đều ngẩn ra, nhất tề đi qua, người người rơi lệ, Lục Kiến Trung ngay cả kêu ba tiếng cũng không thấy Lục lão ông trả lời, lập tức bắt lấy đại phu gầm nhẹ nói: “Sao lại thế này? Sao ngươi lại chỉ đứng bất động a?”

Đại phu thở dài: “Bệnh mắc đờm này vốn là bệnh khó trị, chỉ biết dùng thuốc, chính là tẫn nhân sự, biết thiên mệnh.”

Lục Kiến Trung buông hắn ra, bất chấp trên môi Lục lão ông còn dính dầu vừng cùng thuốc bột, miệng đối miệng giúp Lục lão ông hút đờm.

Bất quá chỉ trong giây lát, trong viện thanh âm ồn ào, cũng là các phòng các viện tất cả đều bị bừng tỉnh, vội vã chạy lại đây. Lục lão phu nhân được người giúp đỡ tiến vào, liếc mắt một cái liền thấy được cảnh này.

Lục Kiến Trung y phục sơ sài, chỉ mặc một kiện áo dài đơn bạc, một chân đi đất, một chân đi hài, không để ý bẩn thỉu đang đỡ đầu Lục lão ông, liều mạng hút đờm, mặt đều đỏ bừng, cũng không biết là mồ hôi hay là lệ chảy đầy mặt. Một bên Tống thị tuy rằng không đến mức y quan không chỉnh, nhưng cũng ăn mặc cực kì đơn bạc.

Mà Lục Kiến Lập, giống một như một con thỏ bị kinh động, đần độn đứng ở nơi đó, nhìn thấy bà tiến vào, mới hoảng hốt có chút sôi động, chạy tới dập đầu một cái vang dội, khóc nói: “Mẫu thân, con bất hiếu.”

Lục lão phu nhân chợt hiểu được đại sự không ổn, bên kia Lục Kiến Trung rốt cục buông tha, thất hồn lạc phách quỳ rạp xuống đất, khóc nói: “Con bất hiếu.”

Lục lão phu nhân “Ai” một tiếng, bả vai cùng thắt lưng đều suy sụp, bước nhanh hướng tới bên cạnh tháp của Lục lão ông được hai bước, ngồi xuống cầm bàn tay lạnh lẽo của Lục lão ông, chỉ gọi một tiếng: “Lão nhân?” Liền nước mắt rơi xuống như mưa, không nói được lời nào nữa.

Bà vừa mở đầu, một phòng cao thấp cũng đi theo nức nở, khuyên nhủ, hỏi han, người khóc thương tâm nhất là Lâm Ngọc Trân, giống như một hài tử òa vào trong lòng Phương ma ma. Lâm Cẩn Dung phủ một áo choàng dày, một bên lau mắt, một bên nhất nhất đánh giá tình hình trong phòng, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Phạm Bao như bóng ma đứng trong góc, Phạm Bao vẻ mặt thực âm trầm, lại mang theo vài phần điều tra cùng cầu xin.

Lục Kinh liếc mắt một cái đảo qua, Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, đem khăn tay xoa khóe mắt, tiến lên đỡ Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, vẫn là trước hết nghe đại phu nói thế nào đã.”

Đôi mắt vẩn đục của Lục lão phu nhân nhất thời sáng lên một ngọn lửa nhỏ, nhìn trông mong đại phu, cúi đầu ai khẩn: “Trương tiên sinh, nếu ngươi có thể cứu lão nhân nhà ta, mặc kệ dù thế nào cũng mời ngươi thử một lần, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng bằng hắn.”

Đại phu kia chỉ lắc đầu thở dài xin lỗi.

Ánh sáng trong mắt Lục lão phu nhân từng chút một trở nên ảm đạm, nước mắt vẫn rơi, mãi cho đến khi Lục Kinh bưng thuốc bước vào, mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp nhận thấp giọng nói: “Lão nhân, ta đút thuốc cho chàng.”

Lâm Cẩn Dung nhanh tiến lên, cùng Lục Kinh đứng hai bên, cố gắng nâng Lục lão ông dậy dựa vào gối mềm, lấy chiếc đũa mở miệng của Lục lão ông ra, từng thìa thuốc Lục lão phu nhân đút vào đều rớt ra từ khóe miệng Lục lão ông.

Thấy vậy, mọi người đều hiểu được không thể cứu vãn. Lâm Ngọc Trân hai mắt đăm đăm, muốn khóc lại không dám khóc, chỉ liều mạng nắm chặt thành quyền, khống chế không được thấp giọng thút thít.

Lục lão phu nhân cắn chặt khớp hàm, run run bắt tay vào làm, lấy khăn tỉ mỉ thay Lục lão ông lau thuốc chảy ra, lại cầm lấy thìa đút thuốc tiếp. Bà không nói gì, cũng không có biểu tình gì đặc biệt, chính là luôn luôn kiên trì. Khóe mắt Lục lão ông chảy ra một giọt lệ vẩn đục, Lục lão phu nhân hít một hơi, nắm chặt tay hắn, dán tại bên tai hắn thấp giọng nói: “Chàng ngoan ngoãn uống nốt bát thuốc này là tốt rồi. Chàng nghe được không.”

Lâm Cẩn Dung cách gần nhất, nghe thấy rành mạch, tay vẫn vững vàng đương đương cầm chiếc đũa đột nhiên run lên một chút, sau đó càng không thể vãn hồi.

Lục lão phu nhân trách cứ nhìn nàng một cái, Tống thị dựa vào đi qua nói: “Để ta.” Vì thế tay cầm chiếc đũa run rẩy không phát sinh nữa.

Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên, cúi mắt nhìn hai mái đầu bạc trắng ghé vào nhau kia, đột nhiên cảm thấy nghẹt mũi mờ mắt. Cái gọi là tương cứu trong lúc hoạn nạn, cố gắng chính là như vậy, đến ngày nào đó chết già, hắn luyến tiếc nàng, nàng luyến tiếc hắn, hắn hiểu biết nàng nhất mà nàng cũng hiểu biết hắn nhất. Cố nhiên lúc này thương tâm vì sinh ly tử biệt, nhưng đi qua vài thập niên bọn họ cũng đã trải qua mọi hạnh phúc đầm ấp.

Có ai đó từ phía sau kéo tay áo nàng một cái, Lâm Cẩn Dung quay đầu, chỉ thấy Đồ thị ánh mắt hồng hồng nhìn nàng, liều mạng hướng nàng nháy mắt, vẫn liếc tới Phạm Bao đứng ở một góc.

Lâm Cẩn Dung cũng không biết lúc trước trong phòng này đã xảy ra sự tình gì, nàng chỉ biết là hiện tại vẫn còn chưa đến thời điểm Phạm Bao bị buộc đuổi ra ngoài, đây là muốn làm cái gì? Cho dù là muốn làm gì đó, hiện tại mọi người đều đang đợi Lục lão ông trong cơn hấp hối, nàng lại chạy đi đâu được? Lục lão ông còn chưa trút hơi thở cuối cùng, nàng liền đi qua lặng lẽ nói chuyện với đại quản sự trong nhà, rơi vào mắt người bên ngoài, sẽ nói thế nào đây? Nhưng Phạm Bao sốt ruột như thế, tất nhiên là có nguyên nhân, Lâm Cẩn Dung nhìn Anh Đào đứng xa xa liếc mắt một cái, Anh Đào lúc này biểu hiện ra bản chất lanh lợi, lập tức bưng chậu nước men theo góc tường đi qua.

Lâm Cẩn Dung không quản chuyện bên kia nữa, từ trong lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang còn đang ngủ say, im lặng chờ đợi tình hình của Lục lão ông.

Bát thuốc kia của Lục lão phu nhân cứ đút đến khi nguội lạnh, cũng vẫn chưa được nửa bát. Canh ba giờ dần, Lục lão ông trong lúc hôn mê đã trút hơi thở cuối cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay