Lan Lăng Vương (Tập 2) - Chương 2 - Phần 1

Chương 2: Loạn hoa mê nhân nhân

1.

Chớp mắt đã tới tối mười lăm tháng bảy, vô vàn những nụ sen trong đầm đang chúm chím nở, lá sen xanh ngắt tạo thành một dải màu lục bích vô bờ.

Trời đã sắp tối. Tiểu tư của Thanh Thủy Lâu đã thắp đèn lồng da trâu sáng rực xung quanh đầm sen, đêm nay tuy rằng trăng tròn, nhưng cứ có mây đen bao phủ, trời nhờ nhờ không ánh sáng, thế nên để có thể nhìn thấy cảnh đẹp kỳ lạ hoa sen cùng nở, đành phải thắp đèn cho Thanh Thủy Lâu.

Người tới thưởng sen không nhiều, trên đầm sen có chín chiếc cầu đá dẫn ra giữa hồ, ở đó có một lương đình màu đỏ nhỏ nhắn, tinh xảo soi mình trong nước, bên trong đặt một chiếc bàn bằng bạch ngọc, là vị trí tốt để thưởng sen.

Một thị nữ áo đỏ phủi sạch bụi trên ghế cho tôi, bạch y nữ tử che mạng mỏng đã nghiêm trang ngồi ở đó, đôi mắt đẹp không một gợn sóng. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, khẽ cau mày lại, lạnh lùng đánh mắt ra hiệu cho thị nữ đứng cạnh. Mấy giây sau, tiểu nhị cười cười chạy lại đám người đang đứng bên đầm sen, nở nụ cười cầu tài:

“Xin lỗi chư vị khách quan, xin chư vị lùi ra sau một chút. Đầm sen được vị cô nương kia bao lại rồi, nàng ấy không thích đông người nên...”

Trong đám người ồn ào vang lên vài tiếng ca thán, mọi người đều tỏ ra bất mãn, nhưng thấy phong tư diễm tuyệt của cô nương kia thì không ai dám lại gần lý luận, chỉ càm ràm vài câu rồi lùi ra sau thêm vài trượng.

“Chẳng nhẽ người khác không có tiền sao?”. Tôi chu môi, cảm thấy cảnh đẹp không nên được người ta bao trọn, nhưng trong lòng thực ra không thấy nổi giận, ngược lại còn cảm thấy một đầm sen quỷ dị và thanh cao như thế thực sự thích hợp cho vị cô nương này.

Hộc Luật Quang kéo tay áo tôi lùi về sau một bước, nói khẽ:

“Thanh Tỏa, đừng sinh sự!”. Ánh mắt hắn đầy vẻ cảnh giác và thâm trầm, lặng lẽ lướt nhìn xung quanh, thần sắc vô cùng trịnh trọng.

“Sao hả, trong mắt ngài, tôi rất thích sinh sự sao?”. Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn Hộc Luật Quang, nhếch môi nói. Thực ra với tính cách của hắn chắc cũng không phải là người sợ chuyện. Không biết vì sao tôi cứ cảm giác từ hôm qua tới giờ, hắn có vẻ không bình thường. Biểu cảm của hắn đột nhiên trở nên trầm trọng và áy náy:

“Thanh Tỏa, e rằng tôi không thể đưa cô tới chỗ Lan Lăng Vương ngay được.”

“Vì sao?”. Tôi kinh ngạc.

“Tóm lại cô cứ ở Thanh Thủy Trấn chờ tôi. Nếu trong vòng mười ngày tôi không quay về thì có lẽ sẽ không bao giờ quay về nữa”. Hộc Luật Quang nói rồi bình thản, rất tự nhiên. Nhưng tôi nghe mà nổi da gà, cứ như thể hắn sắp làm một việc gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Đang định nói thêm gì đó thì Hộc Luật Quang đã vỗ vai tôi, nụ cười nồng ấm:

“Tôi đi trước đây. Cô ở lại nhé!”. Nói rồi hắn quay người đi ra khỏi đám đông.

“Vạn sự cẩn thận!”. Tôi nói khẽ, sự lo lắng xuất phát từ tận đáy lòng tôi, cũng biết là nói nhiều vô ích. Lưng hắn thoáng dừng lại, rồi ngay lập tức biến mất trong màn đêm u tối. Tôi chăm chú dõi theo hắn, tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng âm thầm cảm thấy việc này vô cùng trọng đại, cũng vô cùng nguy hiểm.

Lúc này xung quanh đột nhiên sáng bừng lên, đám mây đen kín đặc đã tan đi, để lộ vầng trăng tròn như chiếc gương đồng, tỏa ra ánh sáng màu tối sẫm quỷ dị, xung quanh không một vì sao.

Những chiếc lá sen to trong hồ nước trong vắt khiêu vũ nhẹ trong gió, run rẩy, cốt hoa cũng hướng ra ngoài, nhảy múa, dường như sắp nở. Tôi bất giác chăm chú ngắm những bông hoa sen, bầu không khí lạnh lẽo, ẩm thấp, tuy rằng khắp đầm là một màu hồng diễm tuyệt nhưng không biết vì sao dưới vầng trăng màu cổ đồng lại loáng thoáng một cảm giác thê lương.

Đúng vào lúc này, trong không trung vang lên tiếng đàn quen thuộc. Sắc lạnh, tàn khốc, dội vào màng nhĩ đau nhói, ngực tưng tức, cứ như thể có thứ gì đó đang khuấy đảo trong đầu.

Nhưng lần này tôi đã ngoan ngoãn hơn, giống như một người biết trân trọng sinh mạng của mình, lần trước bị thổ một ngụm máu tươi, làm gì có chuyện để trúng chiêu hai lần? Tôi cầm một chiếc ghế ở gần đó, đập mạnh xuống đất, sau đó lấy hai chiếc chân ghế lên, gõ mạnh xuống lan can cây cầu đá như gõ trống.

Tôi nhớ tiếng đàn đó. Là Đào Hoa.

Làm rối loạn âm luật tiếng đàn của bà ta, đó là cách duy nhất giúp tôi thoát khỏi tiếng đàn này. Loáng thoáng còn nhớ cảm giác đau đớn khi nghe thấy tiếng đàn của bà ta lần trước, âm thanh đó như thể đi thẳng vào lục phủ ngũ tạng, thế nên nếu chỉ bịt tai thì chắc chắn là vô dụng. Người càng hiểu âm luật càng bị tổn thương nặng, chứng tỏ tiếng đàn này có thể nhập tâm. Trong tay tôi chẳng có nhạc cụ gì, chỉ đành lấy chân ghế để đánh trống. Một là có thể làm đảo lộn sóng âm của tiếng đàn, hai là có thể khiến mình phân tâm, không nghe tiếng đàn của bà ta, đương nhiên sẽ không bị thương nữa.

Thấy tôi bỗng dưng gõ lên lan can cầu, mọi người đều sửng sốt, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào tôi, người hiểu âm luật trong số họ không nhiều, thế nên họ chỉ cảm thấy đau tai khó chịu chứ không bị nội thương. Đúng lúc này thì trong không trung hình như có một ánh mắt vừa quen thuộc, vừa như giễu cợt, mang theo chút buồn cười và thú vị đang lặng lẽ nhìn tôi. Bạch y nữ tử liếc nhìn tôi qua đám người, tôi nhìn lại nàng, thấy một bóng người màu hồng phấn như con chim én từ trên trời lao thẳng xuống chỗ nàng, chiếc đàn trong tay vang lên âm thanh quái gở, dường như ẩn chứa sát cơ. Các thị nữ xung quanh đều đau đớn bịt tai lại, bạch y nữ tử vẫn thản nhiên như không, lại có vẻ gì đó chán nản, cụp mắt xuống, chẳng buồn đếm xỉa gì tới người kia.

Trên gương mặt xinh đẹp của Đào Hoa xuất hiện vẻ phẫn nộ vì bị coi thường, cây đàn màu nâu đỏ trong tay đột nhiên bay lên không trung, biến thành một chiếc roi mềm màu nâu sẫm, rồi nhanh như chớp giật, lao vút về gương mặt của bạch y nữ tử kia.

Hoa sen trong đầm đã sắp nở, đôi mắt thanh cao của bạch y nữ tử lần đầu tiên xuất hiện vẻ nóng ruột, bực bội giơ tay ra chặn:

“Đào Hoa, ngươi quậy đủ chưa hả?”

Giọng nói uyển chuyển dễ nghe, như tiếng ca của tiên nữ.

Tiếng đàn của Đào Hoa đột ngột dừng lại, tôi cũng không gõ nữa, bất giác đưa mắt nhìn họ. Xem ra họ đã quen nhau lâu lắm rồi, bạch y nữ tử có cầm nghệ trác tuyệt, chẳng lẽ nàng ta chính là người mà Đào Hoa từng nhắc tới.

“Diệu Âm Tiên Tử Diệu Vô Âm, hừ, đặt một danh hiệu hay thì tưởng rằng mình thực sự là tiên sao?”. Kiếm chiêu của Đào Hoa rất độc ác, bạch y nữ tử vung tay ra chặn lại, hai người giao đấu với nhau trong tòa lương đình bé nhỏ, thân hình nhanh như chớp, một hồng một trắng quấn vào với nhau, chiếc roi trong tay Đào Hoa quất lên vun vút nhưng không chiếm được một chút thượng phong.

Quả nhiên nàng ta chính là Diệu Âm Tiên Tử trong truyền thuyết.

Lúc này, ánh trắng màu cổ đồng bỗng dưng sáng tỏ trở lại, một tia sáng đỏ sẫm lóe lên rồi tắt phụt.

Một bông hoa màu hồng phấn ở sát bờ hồ nở bung ra, bông hoa rất to, soi bóng dưới ánh trăng bàng bạc như sương, phảng phất như giữa nơi tiên cảnh. Ngay sau đó, gần như cùng một lúc, những bông hoa sen xung quanh cũng lần lượt nở, trong chớp mắt, cả đầm sen đã được bao phủ bởi một màu hồng kiều diễm. Những chiếc lá xanh thì che kín màu nước, ánh lên tia sáng màu hồng.

Diệu Âm Tiên Tử thấy hoa sen đã nở, trong đôi mắt đẹp như nước hồ thu lóe lên một tia nhìn phẫn nộ. “Phịch!”, một chưởng đập vào vai trái của Đào Hoa, đôi mắt sắc lạnh:

“Đào Hoa, ta vốn không muốn tính toán với ngươi, hôm nay người làm lỡ đại sự của ta, chắc chắn phải chết!”. Nói rồi nàng vỗ mạnh một chưởng xuống chiếc bàn đá, cây đàn phỉ thúy bắn vọt lên, rơi vào tay nàng, biến thành thanh bảo kiếm màu xanh bích tỏa hào quang lấp lánh, trong đôi mắt lạnh lẽo của nàng lóe lên một tia sáng bạc, hàng lông mi dài tuyệt hảo, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sát cơ.

Đào Hoa hình như rất thỏa mãn khi nhìn thấy biểu cảm kích nộ của Diệu Âm, khóe miệng trào ra một dòng máu, nhưng vẫn nở nụ cười đả kích:

“Làm lỡ cơ hội cho cây đàn ngọc của ngươi hút âm khí phải không? Hừ, để ngươi ít hại người đi cũng tốt! Thiên La Địa Cung là chốn luyện ngục của nhân gian, người của Thiên La Địa Cung đều là yêu ma. Vậy mà còn đóng giả bộ dạng tiên tử xuất thần thoát tục, thật là nực cười!”. Nói rồi cây roi lại vút ra.

“Á... Thiên La Địa Cung... Thiên La Địa Cung...”. Vừa nghe thấy bốn tiếng ấy là tất cả những người xung quanh, bao gồm cả tên tiểu nhị như sực tỉnh cơn mơ, bỏ chạy tán loạn.

Tôi ngây ngô đứng yên, và cũng ý thức được nguy hiểm, đang định bỏ chạy theo đám người thì quay đầu lại, chạm ngay phải ánh mắt của một nam tử. Chàng mặc cẩm y kim quan, không biết từ khi nào đã đứng nơi mái ngói lưu ly của Thanh Thủy Lâu, đứng yên trong gió, vạt áo bay lên, nhìn từ xa trông chàng như một đóa mẫu đơn tuyệt mĩ, dễ dàng bị gãy đổ trong gió. Ánh mắt chàng không còn vô hình vô dạng như lần trước, mà có vẻ gì đó như thương tiếc, lại có gì đó như đấu tranh. Mấy đời mấy kiếp vẫn đấu trang không ngừng nghỉ.

Đào Hoa, Diệu Âm Tiên Tử. Đầu óc tôi đột nhiên chuyển động nhanh như chớp, lóe lên gương mặt của vị đạo nhân có mái tóc bạc trắng nhưng vô cùng coi trọng dung mạo...

“Hương Vô Thần!”. Tôi buột miệng. Cách ăn mặc như một quý công tử này của ông ta khiến tôi nhất thời không nhận ra. Thì ra ban nãy khi tôi đập ghế để gõ trống, người nhìn tôi bằng ánh mắt thú vị ấy chính là ông ta. Hương Vô Thần cúi đầu nhìn tôi một cái, tuy rằng chỉ liếc qua, nhưng thần thái vẫn vô cùng tuyệt mỹ, chép miệng:

“Nhãn lực kém thật, giờ mới nhận ra!”. Giọng nói này y như giọng nói tôi nghe thấy trong giấc mơ về Bỉ Ngạn Hoa.

Giọng nói của ông ta còn chưa dứt thì đã thấy thân hình màu xám ấy biến mất nơi hiên nhà, chớp mắt lại xuất hiện trong lương đình, lao vào giữa hai nữ tử đang đấu nhau một mất một còn. Nhưng ông cũng chỉ đứng xem chứ không ra tay, ánh mắt liếc qua Diệu Âm Tiên Tử, một tia nhìn quyến luyến sâu sắc lóe lên. Rồi lại đưa ánh mắt phức tạp nhìn Đào Hoa, giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe:

“Đào Hoa, đừng quên rằng nàng cũng là người của Thiên La Địa Cung.”

Đào Hoa nhìn ông, trong mắt ánh lên vẻ bất cam, hận thù và cả nhớ nhung cả đời không thể hóa giải. Cố gắng tránh khỏi trường kiếm của Diệu Âm Tiên Tử, cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói:

“Phải thì sao? Năm xưa chẳng phải một tay ngươi đuổi ta ra khỏi cung sao? Hừ, tóm lại ta cũng chẳng cần. Thiên La Địa Cung toàn là âm hồn bất tán, nhưng lại thích ngụy trang thành thánh nhân. Ai mà ngờ được rằng “Vô Thần công tử” Hương Vô Thần danh tiếng thần thánh trên giang hồ chẳng qua chỉ là một ma đầu giết người không gớm tay!”

Trong mắt Diệu Âm Tiên Tử lóe lên một vẻ căm ghét, bàn tay ngọc càng nhanh hơn, “chát” một tiếng, dấu bàn tay đỏ lựng in lên gương mặt trắng trẻo của Đào Hoa. Đào Hoa giật mình, đang định phản kích thì một tia sáng màu trắng lạnh lẽo lóe lên, bà ta đã ngã ra đất, miệng thổ máu tươi.

“Ngươi đã bị thương, cho dù có dốc toàn lực ra cũng không chống nổi mười chiêu của ta. Bây giờ dầu khô đèn tắt mà còn dám thốt lời ngông cuồng”. Diệu Âm Tiên Tử lạnh lùng lườm bà ta một cái, rồi quay sang nhìn Hương Vô Thần, hàng lông mày đẹp nhếch lên, như giận như thương, nói: “Sao giờ chàng mới tới? Để ả làm lỡ đại sự của ta?”

Đào Hoa hình như bị thương rất nặng, ban nãy có thể đấu với Diệu Âm Tiên Tử lâu như vậy hình như là nhờ vào chân khí chống đỡ, nay chân khí đã cạn, bà ta nằm sõng soài trên đất, miệng ho không ngớt, trong mắt Hương Vô Thần ánh lên một vẻ áy náy và thương xót rất kín đáo, cúi người đỡ bà ta dậy, Đào Hoa cố gắng đẩy tay ông ta ra, trừng mắt lên nhìn, vẻ thống khổ hiện lên trong đáy mắt:

“Không cần người giả bộ tốt bụng!”

Hương Vô Thần thở dài một tiếng, quỳ một đầu gối xuống bên bà ta, trong bàn tay buông thõng cầm một chiếc quạt trắng tinh, thương xót nói:

“Chẳng phải là đã hẹn gặp nhau trên Điếu Niệm Sơn ba tháng nữa sao. Vì sao nàng lại tới đây?”

“Vì sao ta lại tới, chẳng phải ngươi là người biết rõ nhất sao?”. Nghe thấy giọng nói dịu dàng của ông, sự kiên cường của Đào Hoa dường như đã sụp đổ trong chớp mắt, một dòng lệ nóng bỏng chầm chậm lăn ra khỏi khóe mắt, chảy qua năm vết ngón tay đỏ lựng, tràn đầy vẻ thống khổ, oán hận: “Ngươi vẫn bảo vệ cho ả! Ngươi biết ta sẽ tới giết Diệu Vô Âm, bởi vậy ngươi đã phái đồ đệ Nhan Uyển của ngươi hạ độc hại ta. Bây giờ ngươi lại tới đây giả nhân giả nghĩa với ta? Nếu không phải như thế thì Đào Hoa ta đóng cửa tu luyện mười năm, làm gì có chuyện không phải là đối thủ của con tiện nhân kia!”

“Uyển Nhi?”. Hương Vô Thần khựng lại, ánh mắt lóe lên, sắc mặt kinh ngạc không giống như giả bộ: “Nó hạ độc nàng?”

Đào Hoa nhìn ông ta, ánh mắt hiền hòa hơn đôi chút, có vẻ như đã chạm đúng vào chỗ mềm yếu trong trái tim, đôi môi đào mấp máy, đang định nói gì nữa thì Diệu Âm Tiên Tử đã tỏ ra bực bội, lạnh lùng nói:

“Hương Vô Thần, hôm nay ả phá hoại đại sự của Thiên La Địa Cung chúng ta, giết ả cho ta!”

Đôi mắt phong tình của Hương Vô Thần bỗng trở nên phức tạp, chầm chậm đứng lên, nhướng mày nói:

“Nàng đang ra lệnh cho ta ư?”

“Nút thắt là do chàng tạo nên, không phải sẽ do chàng đích thân tháo bỏ sao?”. Giọng nói của Diệu Âm Tiên Tử thánh thót như tiên nữ, nhưng lại lạnh lùng không chút tình cảm, rồi ngữ khí đột nhiên thay đổi: “Vả lại, cho dù ta ra lệnh cho chàng thì chàng làm được gì?”. Nói rồi nàng liếc Hương Vô Thần một cái, đôi mắt đẹp tuyệt trần dưới vầng trăng mờ ảo trở nên trong vắt, thuần khiết, phảng phất như mang theo một mị lực khiến người ta không thể chối từ.

“Xin lỗi!”. Hương Vô Thần vội vã cúi đầu, lời nói còn chưa dứt đã kích nhanh một chưởng lên người Đào Hoa, Đào Hoa thổ một ngụm máu tươi, thân hình yếu ớt như con diều đứt dây, nhẹ nhàng bay ra mấy thước, xuyên qua cả đầm sen, rơi xuống bên chân tôi. Tôi không ngờ Hương Vô Thần lại làm thế, bụm miệng kinh ngạc, suýt đã thốt lên thành tiếng.

Trong lương đình chỉ còn Hương Vô Thần và Diệu Âm Tiên Tử. Hai người đều có thân tư tuyệt mĩ, từ đằng xa nhìn lại, trông họ như một cặp thần tiên. Hai người đều im lặng nhìn nhau, ánh mất vô cùng khó dò, phức tạp, và mâu thuẫn.

“Tìm được Thanh Loan Kính chưa?”. Giọng nói của Diệu Âm Tiên Tử có vẻ gì đó như đang an ủi, nói rất khẽ, dịu dàng phá vỡ sự yên tĩnh.

“Về Địa Cung rồi nói!”. Phải hạ thủ với Đào Hoa, Hương Vô Thần hình như rất khó chịu, trong mắt ngập tràn vẻ đau khổ và hối hận, liếc mắt nhìn tôi một cái rồi đột nhiên biến mất như một làn khói.

Diệu Âm Tiên Tử phẩy tay áo, thanh bảo kiếm trong tay hóa thành một tia sáng trắng thu vào trong lòng, lắc nhẹ mình một cái, rồi lập tức hóa thành ngọn khói biến mất trong màn đêm mờ ảo.

Tôi thất kinh, không tin rằng trên đời này thực sự có loại pháp thuật di hình hoán ảnh như thế, bất giác đưa tay lên dụi mắt, trong tòa lương đình không một bóng người, chỉ còn lại sự cô tịch như thể chưa từng có việc gì xảy ra. Chỉ có Đào Hoa nằm dưới chân tôi, hơi thở yếu ớt như tơ, phảng phất như đang lặng lẽ nhắc nhở tôi rằng mọi điều vừa xảy ra không phải một giấc mơ.

Hương Vô Thần có lẽ yêu Diệu Âm Tiên Tử rất sâu sắc. Thế nên mới nhẫn tâm ra tay với một nữ nhân cũng yêu mình sâu sắc.

Những đóa hoa sen trong đầm vẫn nở rộ một cách đầy yêu mị, màu hồng nối tiếp nhau âm thầm tỏa sáng dưới ánh trăng đỏ sẫm. Tôi cúi người đỡ Đào Hoa dậy, bỗng dưng thấy dấy lên lòng thương cảm. Bị Hương Vô Thần đả thương trước mặt Diệu Âm Tiên Tử, bà biết để mặt mũi vào đâu?

Những vết thương trên người có lẽ còn không nặng bằng vết thương trong tim.

2.

Thanh Thủy Lâu, phòng Thiên Tự.[1]

[1]. Tương đương với phòng VIP thời hiện đại.

“Cút ra!”. Bát thuốc nóng bỏng trong tay tôi bị bàn tay của Đào Hoa đập mạnh, rơi xuống sàn, kêu “choang” một tiếng.

“Ta từng dùng tiếng đàn hại ngươi, ngươi còn tốt thế sao? Bây giờ ta không chết thì cũng bị thương, không cần ngươi phải thừa nước đục thả câu”. Sắc mặt Đào Hoa tái nhợt, lạnh lùng quát.

Tôi bất lực, ngồi sang một bên, thở dài một tiếng, dịu giọng nói:

“Tôi không muốn hại bà!”

Trong mắt Đào Hoa thoáng qua một vẻ xúc động, nhưng vẫn lạnh giọng:

“Ta không cần ngươi thương hại.”

Thấy bà ta như vậy, trong lòng tôi bất nhẫn, lại rót một bát thuốc khác mang ra, cười nói:

“Việc gì tôi phải thương hại bà? Bà đẹp hơn tôi, công phu cũng giỏi hơn tôi.”

Đào Hoa sửng sốt, tôi vò đầu, lại nói:

“Chỉ có tiếng đàn là hơi khó nghe một chút!”. Nói rồi tôi bật cười. Đào Hoa nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tôi ý thức được lời nói đùa này rất nhạt, bèn thu lại nụ cười: “Đây là nhung hươu quý giá mà tôi mang từ Tể tướng phủ ra, nếu còn làm đổ là tôi không có tiền mua nữa đâu.”

Tia địch ý trong mắt Đào Hoa lui dần, nhưng vẫn không nói gì.

“Là Hương Vô Thần nhờ tôi làm như vậy!”. Tôi ngần ngừ giây lát rồi quyết định nói dối.

Cơ thể Đào Hoa thoáng chấn động, những ngón tay thuôn dài không chút huyết sắc dừng lại giây lát, run rẩy đưa ra rồi đón lấy cái bát trong tay tôi, vẻ đau đớn hằn lên trong đáy mắt, hai tay bưng bát, uống từng ngụm cho tới khi cạn hết. Gương mặt vô cảm của bà ta tự nhiên khiến người ta thấy nhói lòng.

Đây chính là nỗi đau khổ mà người con gái phải chịu đựng khi không có được tình yêu sao?

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua. Hộc Luật Quang vẫn bặt vô âm tín, tôi bất giác thấy lo lắng cho hắn.

Những bông sen trong đầm quả nhiên đã tàn lụi chỉ trong một ngày. Bầu không khí quỷ dị của Thanh Thủy Lâu cũng biến mất sạch sẽ, chỉ như một khách điếm bình thường ở một tiểu trấn bình thường, tôi rất muốn biết vì sao hôm đó khi nghe thấy bốn tiếng “Thiên La Địa Cung” bọn họ lại tỏ ta hoảng sợ đến thế, nhưng mỗi khi đề cập tới chủ đề này là viên tiểu nhị lại hốt hoảng bỏ đi, không chịu nói gì. Tôi chép miệng, tuy rằng tò mò nhưng cũng không quá mức, chỉ có điều ngày nào cũng phải chờ đợi Hộc Luật Quang khiến tôi thấy nóng ruột.

Thái độ của Đào Hoa đối với tôi đã dịu đi đôi chút, nhưng sức khỏe của bà ta thì không thấy chuyển biến gì. Chưởng đó của Hương Vô Thần rất nặng, tôi cũng không biết Đào Hoa còn chịu đựng được bao lâu?

Hôm nay thời tiết sáng sủa, bầu không khí mùa thu trở nên mát mẻ, dễ chịu, tôi đặt bát thuốc lên bàn, mở cửa sổ, căn phòng tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ.

“Đừng cho ta ăn mấy cái nhân sâm, nhung hươu nữa, vô ích thôi!”.

“Hôm nay tiết trời đẹp lắm!”. Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, cảm thán. Thời tiết này thích nhất là đi thả diều.

Nỗi lo lắng vì phải chờ đợi Hộc Luật Quang, sự mong nóng được gặp mặt Lan Lăng Vương, cả một chút nhớ nhung đối với Vũ Văn Dung, tất cả đều biến thành sự bất lực và hoang mang trước tương lai.

Tôi đưa bát canh cho Đào Hoa, nói:

“Cơ thể của bà rất yếu, ăn nhiều những thứ này cũng chẳng hại gì. Bà xem, sắc mặt bà hôm nay tốt hơn rất nhiều rồi!”.

Đúng là hôm nay trông bà ta phấn chấn hơn nhiều, gương mặt đã sáng hơn trước.

Ánh mắt Đào Hoa hình như nóng lên, quay đầu đi, nói:

“Con người làm việc gì cũng có mục đích. Vì sao ngươi giúp ta?”. Nói rồi bà ta lại lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Đừng mong ta sẽ cảm kích ngươi!”

“Nếu cứ phải nói những điều ích kỷ thì tôi cũng tìm được một điều. Tôi ghét Nhan Uyển. Ả ta hạ độc bà thì tôi phải cứu bà. Thế nào? Đáp án này bà thấy hài lòng không?”. Tôi đặt bát canh nóng vào tay bà ta: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đừng khiến bản thân chịu khổ mới là điều nên làm nhất.”

Đào Hoa ngước đôi mắt đẹp lên nhìn tôi chăm chú trong giây lát, lặng lẽ uống hết bát nhân sâm, hơi nóng bốc lên hàng lông mày bà ta, ươn ướt, tỏa ra tia sáng lấp lánh.

“Cảm ơn!”. Hai tiếng ấy nghe thật xa xôi, nhưng tràn đầy xúc động, rồi chớp mắt đã biến mất. Hình như Đào Hoa không quen cảm ơn người khác, nói khẽ: “Thực ra ta biết, không phải Hương Vô Thần bảo ngươi chăm sóc ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3