Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 2) - Chương 24 - Phần 1

Chương 24: Những người bạn cũ và những kẻ thù cũ

Những giờ phút tiếp theo trôi qua khốn khổ. Ngài Benedict và lũ trẻ buộc phải chứng kiến cảnh lão Curtain và S. Q. miệt mài cạo cỏ đêm trong tầm với trên khắp bề mặt hang đá. Chính lão Curtain đã mang tới những chiếc hộp kim loại được xếp chồng dưới bàn mà lúc trước bọn trẻ phát hiện thấy. Mặc dù lão không hề biết hình thù hay nơi trồng của loại cây này, lão là người nghiên cứu chuyên sâu từ rất lâu rồi về huyền thoại cỏ đêm, và vài năm trước - trong xó xỉnh tối tăm nào đó trên thế giới - lão đã tìm được một mảnh giấy từ một cuốn sách cổ cung cấp và hướng dẫn việc vận chuyển và bảo quản loại cây mong manh này. Hiển nhiên không có gì phức tạp hơn đòi hỏi về bóng tối, độ ẩm, và nhiệt độ nhất định, và lão Curtain đã sáng chế ra hộp chứa đặc biệt hội tụ đủ các điều kiện này. Mỗi khi lão hay S. Q. mở một chiếc hộp kim loại ra để chuyển sang lớp rêu quý giá khác, làn hơi nước nhè nhẹ bốc lên như thể từ chiếc vạc của phù thủy hiện đại.

“Nghĩ mà xem,” ngài Benedict cất lời khi quan sát người em trai đang nhoài người với một mảng cỏ đêm cao trên một măng đá, “nếu ta làm việc cùng nhau, Ledroptha ạ, chúng ta có thể thực hiện những thỏa thuận vĩ đại đấy. Chúng ta biết những thứ mà người kia không biết.”

“Và vẫn sẽ thế,” lão Curtain đáp, lão đang đứng trên mặt chiếc ghế lăn để với cỏ đêm dễ dàng hơn. (Chiếc xe lăn đáp lại một hiệu lệnh vô hình, kì quái đi vòng qua măng đá như thể nó tự biết suy nghĩ vậy.) “Nhưng như những gì ngươi chứng kiến bây giờ, ta hoàn toàn có thể khiến ngươi tiết lộ những điều ta muốn biết. Ta thấy chẳng có ích lợi gì ở cái sự “làm việc cùng nhau” như ngươi vừa nói cả.”

“Lợi ích,” ngài Benedict bắt đầu giải thích, “sẽ là ở...”

“Ta không muốn nghe bất kì ý kiến nào của ngươi nữa,” lão Curtain ngắt lời, lão đang tróc ra cả mảng lớn rêu ẩm ướt. “Những ý tưởng ngớ ngẩn làm ta xao lãng, mà ta thì không có thời gian để xao lãng.”

“Chú làm việc có vẻ vội vã quá,” ngài Benedict nhận xét.

“Ta vừa mới bảo ngươi cái gì về việc ý kiến ý cò hả?” lão Curtain cáu kỉnh. “Một lần nữa ngươi lại bộc lộ tính ngốc nghếch của mình, Benedict ạ. Làm sao ngươi lại nghĩ ta tránh để bị bắt nếu như không biết cách để không bao giờ nấn ná, không bao giờ chần chừ hả? Như trong trường hợp hiện tại này: Giả sử ta không nhận được những lời từ cô nương Kazembe, ta đã toan bỏ đi khỏi hòn đảo này hôm nay rồi.”

“Và từ bỏ cả cỏ đêm ư?” ngài Benedict hỏi, giọng khá ngạc nhiên.

“Lại nữa rồi Benedict. Suy nghĩ đến là ngốc nghếch. Dĩ nhiên, ta định để S. Q. tiếp tục tìm kiếm nó trong khi ta nghiên cứu các việc ở chỗ khác. Cách này hay cách khác ta vẫn sẽ tìm ra cỏ đêm, ta đoan chắc với ngươi như thế đấy.”

Tới đây, S. Q. ngừng tay làm. Qua vẻ mặt sững sờ, rõ ràng gã không mảy may biết gì về kế hoạch bị bỏ rơi một mình trên hòn đảo hiu quạnh này.

“Tuy nhiên, như thường lệ,” lão Curtain nói tiếp. “Ta vẫn cứ đạt được mục tiêu của mình theo cách thức hữu hiệu nhất có thể được. Mặc dù ta chưa bao giờ hợp với việc ở đâu đó quá lâu. Do đó mà ta bắt tay vào làm việc thật khẩn trương, như vẫn vậy.”

“Nếu ông vội vã đến vậy,” Kate chen vào, “sao ông không bắt chúng tôi ra giúp ông thu lượm cỏ đêm nhỉ?”

Lão Curtain bật ra tiếng cười the thé. “Ta được giúp đỡ đủ rồi, cảm ơn, cô nương Wetherall! Và ta cũng đã kiếm được kha khá cỏ đêm rồi, ngay cả khi ta có buộc phải bỏ lại chỗ kia. Không đâu, ta nghĩ rằng tốt nhất là các ngươi vẫn bị trói lại.”

“Tôi không hiểu sao ông lại không quẳng béng chúng tôi xuống núi,” Kate hỏi. “Giờ thì ông đã có trong tay cái cây khỉ gió đó rồi, bọn tôi chẳng còn mấy hữu dụng cho ông nữa.” (Bạn bè cô bé khá bối rối với những gợi ý này, mặc dầu chúng hiểu rằng Kate đang cố tạo ra cơ hội tẩu thoát.)

Nhưng lão Curtain lại luôn hiểu ý đồ của cô bé - sự lanh lợi chưa bao giờ là sở trường của Kate cả - lão lại the thé cười và nói, “Trái lại, ngươi khá là hữu ích đấy! Ta vừa mới suy nghĩ về vấn đề này, như ngươi thấy đấy, và thực tế là một khi ta đã có lượng cỏ đêm chưng cất thích hợp, việc rất đơn giản là làm các ngươi ngủ gục - một giấc ngủ rũ yên lặng và không có gì phòng vệ - ngoại trừ những dịp ta áng chừng thích hợp. Nói ngay, mỗi khi ta đòi hỏi điều gì. Benedict vừa chứng tỏ ông ta khá yếu mềm nếu kéo bọn trẻ dính dáng vào.”

“Được rồi, ta thấy ông vừa nói ra một ý tưởng không phải xuẩn ngốc nhất,” Kate ương bướng đáp, để tỏ ra can trường, vì gợi ý của lão Curtain vừa khiến cô bé sợ phát khiếp đi được. “Dẫu vậy, chúng tôi có khá nhiều người thì làm sao giấu hết được. Ông có loại máy nào làm thu nhỏ không?”

“Lại làm trò gian lận hả, cô nương Wetherall, ta nghĩ các ngươi thích hợp khi đặt trong phòng riêng rẽ.” Lão Curtain bĩu môi, giả bộ như đang cân nhắc. Nhưng ngươi nói đúng, điều đó chứng tỏ khá nhiều bất tiện. Ta sẽ cần suy nghĩ thêm về điều ấy. Ngươi nghĩ sao đây, Benedict? Ngươi muốn được giải thoát hoàn toàn, hay ngủ vạ ngủ vật suốt đời mình trong phòng giam kín?”

“Ta khoái những giấc ngủ chợp mắt hơn đấy,” ngài Benedict đáp. “Và ta chưa từng tránh né nó trước kia, nên ta không biết phải trả lời thế nào.” Thái độ bình tĩnh không gì lay chuyển được của ngài Benedict dường như càng chọc tức lão Curtain, nụ cười ngạo nghễ của lão biến mất, thay vào đó là cái nhìn lạnh lùng. “Thế thì thật may là ngươi không phải người có quyền lựa chọn. Giờ thì im đi, tất cả các ngươi. Ta bị xao lãng thế là đủ rồi. Ta ghét bị gián đoạn công việc, và ta đoan chắc với các ngươi - kẻ nào thốt ra một lời nào nữa sẽ nhận lấy sự chăm sóc tuyệt đối của ta đấy.”

Không nghi ngờ gì về sự chân thực trong lời nói của lão Curtain về điều này - hay ý của lão về “sự chăm sóc tuyệt đối” - và suốt thời gian còn lại, mọi thứ diễn ra trong im lặng hoàn toàn, bởi sự dọa dẫm của đôi găng tay bạc bóng loáng, không tiếng động nào phát ra để lão Curtain và S. Q. vẫn tiếp tục làm việc.

Reynie vẫn tiếp tục động não - bấy giờ khá dữ dội - nhưng chưa có kết quả tốt đẹp nào. Cậu đã cố hàng trăm ngàn lần nghĩ cách trốn thoát. Cố gắng rồi thất bại. Và cậu cũng tưởng tượng thấy đủ thứ cậu chẳng khoái nghĩ tới tẹo nào, chẳng hạn như cuộc đối mặt khủng khiếp với lão Curtain và Máy Thì Thầm của lão, và chuyện gì sẽ xảy ra với Rhonda, cô Perumal và những người khác nữa, nếu lại thắc mắc tò mò thì lão Curtain sẽ chẳng bao giờ khoan dung đâu. Thật không may, trí tưởng tượng của Reynie không ngừng lại ở đó. Thay vì thế, nó lại chán chường đi lang thang, tới tận nhà ngài Benedict và Thành phố Đá, ở đó Reynie thấy cả đội những Gã Số Mười đi ngang nhiên trên những con phố thiu thiu ngủ, mỏi người dân đều bị ép vào giấc ngủ bởi loại nước cỏ đêm được “chưng cất thích hợp”. Cố hết sức mình, Reynie không sao chặn được tâm trí tiếp thấy nhiều hơn. Và rồi cậu nhìn thấy rõ ràng đến kinh hoàng tay chân của lão Curtain dễ dàng lôi những người dám chống đối lại chủ nhân của chúng. Hẳn sẽ chẳng có kháng cự, giành giật, thậm chí chẳng có lấy một tiếng kêu than phiền. Đơn giản là thành phố tỉnh giấc vào buổi sáng và bớt đi một người chống đối lão Curtain.

Lão Curtain sẽ có cái mà lão luôn hằng mong muốn. Lão sẽ có quyền lực tuyệt đối. Việc đó đòi hỏi lão đổi tên thành Nicholas Benedict. Đa phần mọi người sẽ chẳng bao giờ thắc mắc chuyện gì đang diễn ra.

Dĩ nhiên bấy giờ bọn trẻ sẽ bị gạt ra một bên. Điều đó là chắc chắn rồi. Câu hỏi là lão Curtain định làm gì với chúng. Reynie không sao nghĩ ra được khả năng nào khác mà không khiến cậu toát mồ hôi.

Hy vọng duy nhất của cậu - dù rằng rất mong manh - đó là Milligan có thể cứu chúng, và khi đêm dần chuyển sang ngày, Reynie cứ bấu víu vào điều đó với nỗi thất vọng tăng dần. Khi lão Curtain lơ đãng thốt ra rằng Gã Số Mười của lão mất quá nhiều thời gian để lần theo dấu vết của Số Hai (lão gọi cô là “cô ả”), để S. Q. ra khỏi hang, tay cầm điện đàm để liên lạc với chúng, Reynie đã tràn trề hy vọng. Có thể Milligan đang chờ bên ngoài và sẽ phục kích gã. Nhưng S. Q. quay về báo cáo rằng sóng điện đàm im lặng. Tin này khiến lão nhướng mày ngờ vực, và nó khiến Reynie có thêm lý do để nung nấu hy vọng mong manh của mình lâu thêm nữa...

Nhưng hy vọng đó hoàn toàn sụp đổ ngay trước lúc bình minh, khi McCracken khập khiễng bước vào hang.

Kate bật ra tiếng thổn thức, rồi òa khóc, bởi lẽ Gã Số Mười xuất hiện có một ý nghĩa duy nhất. Mấy đứa trẻ nhìn nhau tuyệt vọng, và ngài Benedict cũng giàn giụa nước mắt khi ông nghe thấy tiếng Kate vỡ òa nức nở, ông với sang cô bé an ủi - rồi gục xuống một bên, tì lên một măng đá và ngủ gục.

McCracken quan sát tất cả với vẻ thích thú trong khi lết qua để chờ lão Curtain, nghe tiếng cử động thì lão đang lui về căn phòng bên cạnh. S. Q. như thể cũng biến mất, nhưng Gã Số Mười vừa nhìn chằm chằm vào một măng đá cạnh đó vừa hét toáng lên, “Mã Số Bảy, thưa ngài Curtain! Không cần phải mai phục nữa!” Với giọng kể cả, gã nói thêm, “S. Q. tao sẽ phải nhắc mày nhớ rằng Mã Số Bảy nghĩa là “gọn ghẽ cả”. Dù sao thì đầu mũi giày của mày cũng lộ ra thấy rõ ràng kia kia.”

Khi S. Q. nhô ra từ chỗ trốn trông rất bẽn lẽn, lão Curtain lao vụt xuất hiện với tốc độ nhanh tới mức chiếc xe lăn của lão chắc chắn sẽ đâm sầm vào McCracken. Lão phanh kít lại ngay suýt soát, tuy thế McCracken tiếp đón ông chủ đi vào với cái cúi chào ngưỡng mộ. Nếu lão Curtain vừa rồi để chiếc ghế đâm sầm vào gã, hẳn McCracken sẽ bị tung hê xa cả trượng, nhưng là một Gã Số Mười, gã vô cùng kính nể việc phô diễn sức mạnh ấn tượng.

May cho McCracken không bị tung hê đi, vì lẽ gã đang trong một tình trạng cực kì khủng khiếp. Gã dùng cà vạt làm dây treo cánh tay bị thương, mặt be bét máu me và vằn vện những bồ hóng, bộ vét trang trọng của gã rách tươm và cháy xém, và chiếc vali cực kì bờm xờm với tua tủa là mũi tên. Tuy thế, mặt mày gã lại bộc lộ vẻ thỏa mãn công khai, và khi gã mở miệng nói với điệu bộ bình tĩnh quen thuộc, xem chừng còn khá thoải mái, như thể gã đơn giản chỉ tới báo cáo về thời tiết.

“Bọn tôi gặp phải một chút rắc rối,” McCracken giải thích cho cái nhìn khiển trách của lão Curtain. Gã hất đầu chỉ bọn trẻ. “Ngài tìm đâu ra bọn nhóc con này thế?”

“Chúng đã tìm tới ta,” lão Curtain lạnh lùng trả lời, “lấy cắp chiếc Salamander của ta, mà đáng lẽ ngươi phải giữ nó. Và ta đã tóm được chúng và giữ chúng lại, dường như còn được việc hơn cả một đội đần độn các ngươi có thể xoay xở. Đừng quên lý do ta trả lương cho ngươi.”

McCracken toe toét cười, để lộ ra hàm răng gẫy đến mấy cái. “Bọn tôi rất hữu ích cho tinh thần của ngài. Dẫu sao thì ngài không cần phải đối phó với Milligan nữa.”

“Mật vụ của Benedict ư? Hắn còn trên đảo sao?”

“Ồ... thế ra chúng không kể cho ngài nghe à?” McCracken vừa đáp vừa nhướng cao mày.

Lão Curtain liếc xéo sang bọn trẻ với ánh nhìn nham hiểm “Chúng không nói. Milligan hả? Ta cho rằng việc lão dính líu vào đã lý giải tại sao ta không nghe được tin về Jackson hay Jillson.”

“Chắc chắn vậy,” McCracken tán đồng. “Nhưng ngài không cần phải lo hắn xía vào chuyện gì nữa. Milligan đã bị xử lý rồi.”

“Ta nhận ra ngươi cũng bị hắn đáp lại kha khá đấy,” lão Curtain nhìn Gã Số Mười từ đầu đến chân. “Ngươi trông thảm hại quá.”

“Không chỉ mình tôi. Cả bọn chúng tôi đều thế. Tôi phải thừa nhận rằng Milligan chẳng giống bất kì ai tôi từng chiến đấu. Nhanh như hổ và ranh mãnh như cáo. Nhưng thực tế thì hắn chưa từng chớp lấy cơ hội nào. Hắn ta ngốc nghếch chẳng dám sát thương ai. Ngài đáng lẽ phải chứng kiến hắn mất thời gian ra sao để tránh không hạ sát Crawlings, trong khi nó tìm mọi cách có thể được để băm vằm hắn thành nhiều mảnh. Một khi tôi khám phá ra điểm yếu này, thì chỉ còn là vấn để thời gian là tôi kết liễu được hắn.”

“Thế ngươi đã kết liễu hắn rồi chứ?” Lão Curtain hỏi. “Cứ thế phát huy đến đoạn kết nhé McCracken. Và ngươi nữa, S. Q. đừng có đứng như cột đèn nữa và quay lại làm việc đi.”

“Đoạn kết khá thất vọng,” McCracken kể tiếp trong khi S. Q. vội vội vàng vàng cạo rêu và đóng gói. “Trận chiến đấu vừa rồi dẫn chúng tôi lên khá cao trên một ngọn núi, ở đó tôi dồn hắn ra một vách đá bên một hẻm vực sâu - lúc này đồng đội của tôi đã ở ngoài cuộc - rồi hắn nhất quyết chịu bị ong đốt thật khủng khiếp chứ không chịu đi ra khỏi tảng đá mà hắn dùng làm tấm chắn đỡ. Nhưng rồi tôi dần dần tiến vào và kết liễu hắn, và khi hắn nhận ra đang bị bất lợi, hắn đã chọn một kết thúc ít đau đớn hơn. Hắn nhảy xuống.”

Reynie quành tay qua vai Kate, nhưng cô bé chẳng hề đế ý. Cô bé vừa cố nín khóc, kiềm chế mình đế lắng nghe McCracken báo cáo. Cô nhìn Gã Số Mười chằm chằm đầy giận dữ.

“Rồi, tôi không thấy xác hắn đâu,” McCracken kể tiếp. “Đèn pin của tôi bị đập vỡ rồi. Nhưng dưới ánh trăng sáng, tôi có thể thấy rõ khoảng mười lăm mét phía dưới, nên hắn rơi xuống phải sâu hơn thế, và hắn trong tình trạng tồi tệ khó mà vực dậy được. Một cú rơi như thế sẽ làm vỡ tan xương cốt hắn.”

“Ngươi sẽ phải ước ngươi đáng lẽ không còn sống mà về!” Kate gầm gừ và nhào người về trước. Cô bé vừa nói vừa di chuyển với điệu bộ dữ dằn khiến mọi người trong hang phải chùn bước - trừ McCracken, gã cười thầm khi còng tay của Kate vẫn khóa chặt vào chiếc xích, kéo giật làm cô bé suýt ngã. Reynie và Sticky đỡ vội cô, giữ cô lại vì sợ cô bé sẽ làm gãy tay nếu cứ cố lao vào McCracken.

“Tôi tới để xem giờ ngài muốn làm gì tiếp đây,” McCracken quay lại nói tiếp với lão Curtain. “Tôi vẫn cần bám theo dấu vết của Số Hai, nhưng trước tiên tôi cần tập hợp đội lại. Cả Martina nữa, tôi cho rằng đã thấy cô nàng và Garrotte ở đồng cỏ. Milligan đã phục kích họ khi họ đang trên đường về làng.”

Lão Curtain cau mày. “Ta tưởng ngươi vừa bảo hắn tránh gây sát thương thực sự cơ mà.”

“Và hắn đã làm thế, nhưng gã để mọi người nằm bất tỉnh, và Crawlings bị vài chỗ gãy xương và sẽ chóng lành hơn nếu tôi cho người tới nâng gã dậy đúng cách. Nếu ngài không quan tâm tới việc này, tôi có thể chỉ cần quăng gã lên chiếc Salamander bằng bên tay không bị thương của tôi. Hoặc, nếu ngài muốn, tôi có thể chờ những người khác tỉnh táo lại và giúp tôi một tay. Sharpe và Garrote có vẻ sắp tỉnh lại rồi - bọn chúng đã nhấp nháy mắt khi tôi đá chúng - và tôi đoán chúng sẽ sớm tỉnh táo thôi. Nhưng tôi nghĩ nên để ngài quyết định. Tôi biết ngài hy vọng sẽ rời đi trước buổi trưa hôm này.”

Lão Curtain đón nhận tin này khá bực bội, nhưng có lẽ lão quyết định không muốn làm không khí thêm căng thẳng. “Dẫn S. Q. theo,” lão cộc cằn ra lệnh. “Và khẩn trương lên. Chúng ta đáng lẽ phải sẵn sàng xếp đồ rồi.”

S. Q. đặt chiếc hộp kim loại đang cầm trên tay xuống.

“Đừng có bực,” McCracken quay sang cười với S. Q. theo kiểu rõ ràng rằng hắn đang bực, “nhưng tôi nghĩ ngài nên giúp tôi, ngài Curtain ạ. Như tôi đã kể, Crawlings bị gãy xương. Không nên để cậu ta bị rơi lần nữa.”

S. Q. bị xúc phạm vô cùng, thả rơi chiếc hộp kim loại xuống dưới chân.

“Được thôi,” lão Curtain đáp trong khi S. Q. đang vừa ôm chân vừa nhảy choi choi rên rỉ đau. “Ta sẽ tới. Còn S. Q. thôi không nhảy cỡn lên nữa và quay lại làm việc đi.”

McCracken đặt chiếc vali xuống và lấy đầu ngón tay lần dò chiếc răng gẫy. Gã lôi nó ra, nhìn ngó nó vẻ tò mò, rồi thả nó vào túi áo. “Có việc này nữa. Milligan đã bảo bọn trẻ rằng bạn của chúng đang tới đón chúng.”

“Lũ rắn rết và chó má,” lão Curtain lầm bầm. “Hắn có nói là ai không? Không thể là một đội giải cứu chính thức nào cả. Ta cho rằng không ai đánh điện khi ngươi còn bên ngoài.”

“Tôi đã nghe tin từ chỗ Bludgins. Rõ ràng Rhonda Kazembe đã gửi chim bồ câu lại kèm theo lời nhắn. Cô ta tuyên bố đã xác định được nhân vật mà ngài đang tìm và xin vài ngày nữa để định vị được ông ta.”

“Thủ đoạn đáng thất vọng,” lão Curtain vừa nói vừa xua tay gạt đi. “Ta vừa xác định được thứ ta tìm rồi. Nhưng ngươi không biết gì thêm về đám người đang tới à?”

“Không hề, và Milligan thì không nhắc đến cái tên nào cả. Nhưng bọn tôi biết nơi thuyền của chúng cập bờ, trong trường hợp nó chưa tới nơi. Địa điểm thích hợp duy nhất là ở vịnh đông nam. Nếu ngài muốn, ngay khi đội của tôi tỉnh dậy, chúng tôi có thể lái xe tới...”

Lão Curtain vẫy tay ra hiệu cho gã im lặng. “Mọi cuộc đối đầu có thể đợi đã, McCracken ạ, và nói chung thì tốt nhất là tránh bọn chúng ra. Điều ta muốn ngươi làm là hãy đảm bảo tên nữ tù đã trốn thoát của chúng ta không liên lạc được với đám người đó rồi kể cho chúng biết chỗ Benedict ở đâu.”

“Được,” McCracken đáp, “nếu cô ả chưa kịp gặp bọn chúng - thì tôi sẽ đảm bảo, còn nếu chúng chưa kịp gửi tới cả một đội giải cứu băng qua cả hòn đảo...”

“Chưa hẳn là thế đâu,” lão Curtain ngắt lời. “Chỗ vịnh đêm qua thủy triều dâng lên thấp như đánh lừa - mà ta thì biết đôi điều về thủy triều, ngươi cũng biết rồi đấy - và ta cho rằng không có tàu thuyền nào có thể cập bờ trước lúc này đâu.”

“Tốt quá,” McCracken hí hửng đáp. “Thế thì tôi có thể cam đoan với ngài bọn tôi sẽ tóm được Số Hai trước khi cô nàng kịp gây ra rắc rối. Tối ngờ rằng cô nàng vẫn trốn trong khu rừng gần ngôi làng. Có gió thổi trợ giúp, chúng tôi sẽ không khó khăn gì khi đốt cháy cánh rừng và khói sẽ làm cô nàng phải chui ra thôi.”

“Ngươi nên làm cho tốt,” lão Curtain đáp cộc lốc.

Cuộc đối thoại tiếp tục chuyển sang đề tài chiếc xe lăn, lão Curtain không muốn để nó lại. McCracken bị đau một bên cánh tay nên không thể mang cả chiếc ghế và chiếc vali đi xuống con đường đá dốc để tới chỗ xe Salamander, trong khi chiếc xe quá nặng nên lão Curtain không tự mang được - thậm chí với bất kì ai cũng khó mà mang được xe, trừ những gã to cao khỏe mạnh. McCracken chỉ ra rằng lão Curtain thực tế sẽ không cần dùng nhiều tới chiếc xe lăn, lão Curtain đáp lại rằng McCracken không chịu động não mà nghĩ, nhưng rồi vẫn thích đem theo nó bên mình. Thế là cuộc tranh luận lại tiếp tục.

Trong khi đó, Kate đang lén lút lục lọi chiếc giỏ của mình, cố gắng tìm kiếm thứ gì có thể giúp được. Lúc lầu sau cô thầm thì, “Mình chưa nghĩ ra cách để chúng ta giải quyết việc này như thế nào.”

“Ý cậu là làm thế nào để chúng ta thoát được hả?” Reynie lí nhí đáp lời. “Mình cũng chưa.”

“Mình không có ý đó,” Kate đáp, như thể ngạc nhiên với ý nghĩ đó. “Dĩ nhiên là chúng ta sẽ trốn thoát!”

“Chúng ta sẽ thoát chứ?” Sticky hỏi với vẻ đầy hy vọng. “Nhưng làm thế nào?”

“Ôi, chúng ta sẽ nghĩ ra cách nào đó thôi,” Kate thầm thì, không đủ nói rõ cái kế hoạch mà Sticky đang háo hức mong chờ. “Điều mình đang thắc mắc là làm thế nào chúng ta gặp được Milligan và tìm thấy Số Hai trước những kẻ lén lút này tìm được. Làm thế nào chúng ta cứu được cô ấy?”

“Chờ đã - chị nghĩ rằng Milligan vẫn còn sống à?” Constance thầm thì.

“Hiển nhiên là thế! Ý mình là, thoạt đầu mình chưa nghĩ ra ngay, nhưng rồi mình nhận ra rằng Milligan sẽ không bao giờ nhảy vào chỗ chết - ông sẽ không làm thế đâu trong khi chúng ta vẫn đang gặp nguy hiểm. Ông ấy hẳn đã có tính toán trong đầu rồi. Có lẽ là ông chưa tìm ra chúng ta được mà thôi. Lúc cuối cùng ông bảo chúng ta đi tới cánh rừng bên vịnh. Chính chỗ ông tới tìm chúng ta đấy.”

Reynie không được lạc quan như Kate, nhưng cô nói cũng có lí. “Để mình nói vắn tắt nhé. Chúng ta đang đang bị trói trong một cái hang và không biết liệu lão Curtain định làm gì chúng ta, và mối quan tâm lớn nhất của cậu là làm thế nào giải cứu được Số Hai ư?”

“Chính xác thế!” Kate thầm thì.

“Mình chỉ muốn làm rõ điều này,” Reynie giải thích, và dẫu rằng chỉ có chút xíu lý do để cậu có thể mỉm cười, thì đó cũng là cảm giác tốt nhất cậu có được cho tới lúc đó rồi.

“Mình nghĩ điểm khởi đầu sẽ là tự giải cứu chúng mình đã, Kate ạ.”

“Mình biết, nhưng chúng ta cần có nhiều thời gian hơn! Nếu chúng định đốt rừng cây.”

“Chúng ta có nhiều thời gian hơn bọn chúng nghĩ đấy,” Constance nói chen vào. “Chúng sẽ gặp rắc rối nếu định đốt lửa. Thời tiết ngoài kia rất ẩm ướt. Sương mù và mưa phùn nữa. Đừng nhìn em như thế, chị biết là em có thể cảm thấy thế.”

“S. Q.” Lão Curtain quát ầm lên. Bọn trẻ giật bắn nín bặt và ngước nhìn lên thì thấy lão đang nhìn chúng giận dữ. “Nếu bất kì một đứa nào trong đám tù nhân kia mở miệng nói lần nữa - dù là một kẻ nào thôi, S. Q. - ngươi hãy báo lại cho ta khi ta quay về, và chúng sẽ phải chịu hậu quả. Đó là mệnh lệnh, hiểu chưa? Không đứa nào được nói năng gì cả. Ta sẽ không để cho còn có tiếng thì thà thì thầm nào giữa chúng nữa.”

“Vâng, thưa ngài.” S. Q. đáp và đằng hắng giọng. “Và, à, thưa ngài? Liệu tôi có thể gợi ý rằng McCracken vác chiếc xe lăn của ngài còn ngài mang chiếc vali của hắn không? Ý tôi là, chỉ tới chỗ Salamander thôi.”

Hai tên kia nhìn S. Q. chằm chằm, rồi nhìn sang nhau vẻ kinh ngạc.

“Đúng là thật thà như miệng trẻ con,” McCracken làu bàu.

“Ta sẽ điều khiển chiếc xe tới gần con đường dốc đá,” lão Curtain đã sẵn sàng xuất phát.

“Rồi chúng ta có thể tráo đổi gánh nặng.” Lão nhanh chóng lướt đi trên hành lang, McCracken tấp tễnh bước sau lão, chẳng thèm nói lời cảm ơn nào với S. Q. - thậm chí cũng chẳng đưa mắt nhìn biết ơn - vì đã đưa ra một gợi ý khả dụng đáng kinh ngạc rằng hai tên đó có thể làm việc cùng nhau.

***