Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Chương 03 - Phần 3

3.

Câu hỏi của Lam Tố Hinh khiến bà Chu chỉ biết cười khổ.

“Tôi cũng đứng trên lập trường khách quan mà nói nhé, Hạo Đông cũng có chỗ không đúng. Cậu ấu quá ham chơi, thích kết giao bạn bè, mà lại toàn kết giao với các cô gái. Cậu ấy trẻ tuổi lại đẹp trai, khiến biết bao cô gái say mê nên cậu ấy thay bạn gái như thay áo. Hết người này đến người kia, không có mối tình nào lâu dài, cũng không nghiêm túc với một ai. Lúc tốt đẹp thì ở bên nhau, lúc chán rồi thì chia tay. Nhưng không ngờ cậu ấy lại gặp được Diệp U Đàm, cô ấy không chịu chia tay dễ dàng như vậy, làm ầm lên rồi cuối cùng gây ra kết cục đẫm máu.”

Lam Tố Hinh nghe mà sững sờ, tình yêu của Anh Hạo Đông dành cho Diệp U Đàm cũng chỉ như sương khói thế thôi sao? Đúng là câu chuyện về cô gái si tình gặp phải một playboy thứ thiệt, thế mà cô vẫn luôn coi tình yêu của họ thật cảm động trời đất.

“Bà Chu, bà nói tình cảm trước đây giữa Hạo Đông và Diệp U Đàm chỉ là bình thường thôi sao?”

“Đúng vậy, trước đây, Hạo Đông chưa từng đưa cô ấy về Anh gia. Cậu ấy có hàng tá bạn gái nhưng chưa đưa ai về nhà cả. Có lần phu nhân hỏi cậu ấy, tại sao không thấy đưa bạn gái về ra mắt thì cậu ấy không để tâm, chỉ cười, nói những cô bạn đó chỉ là qua đường, không cần thiết phải đưa về nhà giới thiệu. Cho nên, sau khi cậu ấy xảy ra chuyện, chúng tôi mới biết cậu ấy có quen một người tên là Diệp U Đàm.”

Lam Tố Hinh càng nghe càng thấy kỳ quái. “Vậy sao khi xảy ra chuyện, tại sao anh ấy luôn đòi gặp Diệp U Đàm?”

Bà Chu thở dài. “Chúng tôi cũng không thể hiểu được. Theo như bác sĩ suy đoán, chắc hôm ấy họ đã có chuyện gì đó rất sâu sắc khiến cậu ấy ghi nhớ, lúc lỡ tay đẩy cô ấy xuống lầu, trong lòng Hạo Đông cũng vô cùng chấn động và áy náy. Trong tiềm thức, cậu ấy biết mình đã lỡ tay giết chết cô ấy rồi nhưng không muốn tiếp nhận sự thật này nên vẫn làm ầm lên, đòi gặp cô ấy để chuộc lỗi. Chẳng phải bây giờ cậu ấy đối xử với cô ấy rất tốt sao?”

Lam Tố Hinh khẽ gật đầu, Anh Hạo Đông đối xử với cô… thực ra là với Diệp U Đàm, đúng là không thể chê trách được. Hóa ra tiềm thức luôn thôi thúc anh phải đối xử tốt với Diệp U Đàm để bù đắp việc anh đã lỡ tay giết chết cô ấy. Rõ ràng Diệp U Đàm cũng đâm anh một dao nhưng anh lại không hề hận cô ấy, chỉ nhớ duy nhất chuyện mình đã đẩy cô ấy xuống. Xem ra, tình cảm của anh tuy không sâu sắc nhưng tâm địa vẫn rất lương thiện nên mới bị ảnh hưởng tâm lý trầm trọng đến vậy.

“Sở dĩ trước đây chúng tôi giấu cô những chuyện này là vì sợ cô biết sẽ không chịu ở lại nữa. Ngay từ đầu, nghe thấy tiếng hét của Hạo Đông mà trong lòng cô đã sợ hãi như thế, nếu còn nói cậu ấy cũng từng lỡ tay giết người thì chắc chắn cô càng không chịu ở lại. Vậy nên chúng tôi mới cố ý giấu cô, để cô có thể vô tư ở bên cạnh cậu ấy. Bây giờ, cô cũng ở bên Hạo Đông một thời gian rồi, cô nói xem, cậu ấy có đáng sợ không?”

Lam Tố Hinh thành thật lắc đầu. Dù trước đó anh đã từng làm chuyện động trời gì thì Anh Hạo Đông của bây giờ tuyệt đối không phải là một người đáng sợ.

Bà Chu yên tâm, buông tiếng thở dài. “Hy vọng sau khi Hạo Đông tỉnh lại, cô vẫn còn có thể an ủi cậu ấy. Nếu không, phu nhân sẽ lại đau buồn đến chết mất.”

Anh Hạo Đông hôn mê tròn ba ngày mới tỉnh. Anh đã hạ sốt nhưng người vẫn mềm nhũn, suy nhược đến mức gần như không còn sức để thở. Ánh mắt anh đục ngầu, không còn vẻ rạng rỡ lúc trước.

Lam Tố Hinh phủ phục bên giường, cố dịu giọng gọi tên anh: “Hạo Đông!”

Anh vờ như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, ánh mắt thất thần, chẳng biết đang suy nghĩ những gì. Anh phu nhân đứng bên cạnh, nắm chặt hai tay, vẻ mặt hết sức buồn bã, mắt đỏ sọng.

“Hạo Đông!” Lam Tố Hinh khẽ gọi tên anh lần nữa, rốt cuộc anh cũng khẽ động đậy đôi mắt, ánh mắt trống rỗng, vô hồn ấy dừng lại trên khuôn mặt cô. Hồi lâu sau, một giọng nói khản đặc cất lên: “Cô là ai?”

Lam Tố Hinh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi ngược lại: “Anh không nhận ra em sao?”

Anh Hạo Đông nhìn xoáy vào cô hồi lâu rồi nhìn khắp căn phòng giống như đang tìm kiếm gì đó, sau khi nhìn thấy Anh phu nhân đứng bên cạnh, anh yếu ớt gọi một tiếng: “Mẹ!”

Anh phu nhân hoang mang, cúi người nhìn anh. “Hạo Đông, mẹ đây, có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, cô ta là ai?”

“Hạo Đông…” Anh phu nhân ngừng lại một lát, thử thăm dò. “Cô ấy chẳng phải là bạn gái của con, Diệp U Đàm sao?”

“Không, cô ta không phải là U Đàm. Mẹ đừng lừa con nữa, U Đàm đã chết rồi phải không? Con đã đẩy cô ấy rơi từ trên cao xuống phải không? Con giết cô ấy rồi phải không?”

Anh hỏi hết câu này đến câu khác, đến lúc giọng nói trở nên run rẩy, không rõ tiếng. Anh phu nhân cố gắng an ủi: “Không phải như vậy đâu, Hạo Đông, con không nhớ sao? Hôm ấy cô ấy dùng dao đâm con bị thương trước mà! Con chỉ tự vệ thôi, đó không phải lỗi của con.”

Anh Hạo Đông trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt đau đớn, tái mét, trán lấm tấm mồ hôi, cố gắng suy nghĩ khiến đại não từng thương tổn của anh không chịu đựng được. Cuối cùng, anh rên rỉ nhắm mắt lại, biểu cảm đau đớn, khổ sở đến cực độ. “Con không nhớ, con hoàn toàn không nhớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao con chẳng nhớ được gì cả?”

Anh vẫn chưa nhớ được gì nhưng lại tin tưởng sâu sắc những lời Quảng Viễn nói, chính anh đã giết Diệp U Đàm. Anh nhắm chặt mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cô ấy chết rồi, cô ấy chết rồi, là con hại chết cô ấy…”

Anh khóc đến khàn cả tiếng. Lam Tố Hinh thấy vậy thì bất giác sững sờ. Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm, rốt cuộc hai người họ đã yêu nhau như thế nào? Những mảnh vỡ vụn vặt mà cô được nghe không thể giúp cô hiểu rõ được.

Anh Duy Hạ đi Nhật Bản công tác, vừa về liền nhận được tin Anh Hạo Đông xảy ra chuyện, vội vàng lái xe đến Anh gia. Từ chỗ của bà Chu, Anh Duy Hạ mới biết, Quảng Viễn đã nói cho Anh Hạo Đông đã biết chuyện anh giết chết Diệp U Đàm, Hạo Đông không chịu được cú sốc này mà ngã bệnh. Đôi mắt của Anh Duy Hạ bỗng trở nên sắc lẹm. “Tên Quảng Viễn này… Sao lại đen đủi gặp phải cậu ta thế chứ!”

Bà Chu buông tiếng thở dài. “A Thái đã gắng hết sức không để Hạo Đông đi đến những chỗ đông người, tránh gặp phải người biết rõ việc xảy ra trước đây. Nhưng rốt cuộc tránh trăm đường không thoát được ý trời, giấy không thể bọc được lửa.”

Những lời của bà Chu nói khiến Anh Duy Hạ tức giận, anh ta tháo lỏng cà vạt, lúc đi lên phòng Anh Hạo Đông, điện thoại của anh ta reo vang, nhìn xuống màn hình hiển thị, anh ta nhíu chặt lông mày rồi nhấn vào nút từ chối.

Anh Hạo Đông lại quay về trạng thái ủ dột, đóng kín cửa, không chịu ra ngoài. Anh thường ngồi thẫn thờ rất lâu trong phòng, vẻ mặt vô cảm như đang nhập tâm, cố gắng suy nghĩ điều gì đó mà mình đã quên mất nhưng mỗi lần như thế, đầu anh lại đau đến mức muốn nứt ra. Việc này đã làm ảnh hưởng đến sức khỏe của anh, khuôn mặt vừa mới đầy đặn hơn một chút lại trở nên hốc hác, tái mét, anh lại trở về với bộ dạng giống hình nhân giấy xanh xao, mỏng manh, hệt như lần đầu tiên Lam Tố Hinh nhìn thấy.

Bác sĩ Uông đến khám cho anh hai lần, lần nào ông cũng lắc đầu. Ông là người hiểu rõ việc thường xuyên đau đầu ảnh hưởng đến sức khỏe của Anh Hạo Đông lớn đến mức nào, không thể sử dụng thuốc giảm đau mãi được, nếu không sẽ chẳng khác nào việc uống rượu giải khát, nhưng nếu cứ để mặc anh đau đầu mãi thế này cũng không được. Nhất thời chưa tìm được biện pháp, tâm bệnh không có thuốc nào chữa được.

Anh phu nhân đành gửi gắm hy vọng vào Lam Tố Hinh. “Tuy nó biết cô không phải là Diệp U Đàm nhưng dù sao cô cũng rất giống cô ấy. Cô xem có cách nào giúp được Hạo Đông không.”

Anh Hạo Đông biết chuyện Diệp U Đàm thực sự đã chết, Lam Tố Hinh không thể đóng giả cô ấy để lừa anh được nữa. Cô đành làm đúng bổn phận của nữ hộ lý đặc biệt, lặng lẽ ở bên cạnh anh, bưng trà, đưa nước, đến giờ thì cho anh uống thuốc. Sau khi cô từ bỏ thân phận “Diệp U Đàm” quay về là Lam Tố Hinh, Anh Hạo Đông chưa từng nhìn cô lấy một lần, bất luận cô có đi qua đi lại trước mặt anh như thế nào, anh cũng chỉ làm ngơ, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Trước hy vọng của Anh phu nhân, trong lòng Lam Tố Hinh đầy phiền muộn. Cô biết rõ mình không còn là phương thuốc hiệu nghiệm đối với Anh Hạo Đông nữa, nhưng vì Anh phu nhân, cô đành cố gắng hết sức vậy.

Hôm nay, cô lại ở trong phòng Anh Hạo Đông cả buổi tối, từ đầu đến cuối anh vẫn không nhìn cô lấy một lần. Cô thử nói chuyện với anh, anh cũng không trả lời, giống hệt một người mù, câm, điếc, không có chút phản ứng đối với thế giới bên ngoài. Cuối cùng, cô đành bước ra khỏi phòng, khẽ lắc đầu, nói với Anh phu nhân: “Xin lỗi bà, tôi thực sự lực bất tòng tâm rồi!”

Sắc mặt của Anh phu nhân xám xịt, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà trông bà đã già đi rất nhiều. Lam Tố Hinh bất giác nhớ đến người mẹ đã qua đời. Có lần nửa đêm, cô đột nhiên bị viêm phổi cấp tính, mẹ đã đưa cô đến bệnh viện, trông cô cả đêm. Ngày hôm sau, cô qua cơn nguy kịch, vừa mở mắt ra liền thấy ngay khuôn mặt mệt mỏi, mái tóc hoa râm của mẹ đã bạc thêm rất nhiều. Than ôi! Tấm lòng yêu thương con cái của người làm mẹ trong thiên hạ thực sự quá lớn lao!

Lam Tố Hinh nói trong vô thức: “Hay tôi thử thêm một lần nữa nhé!”

Vào phòng Anh Hạo Đông thêm lần nữa, cô đi đến, ngồi trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh đang nghĩ gì vậy? Nhớ Diệp U Đàm phải không?”

Cho dù bốn mắt nhìn nhau nhưng dường như ánh mắt của Anh Hạo Đông không phải đang nhìn cô mà đang nhìn sang một thế giới khác. Trong mắt anh là một màn sương mơ hồ, những lời cô nói, anh căn bản không nghe thấy, cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ một hồi rồi đột nhiên nói: “Nếu anh cứ nhớ cô ấy thế này thì chi bằng đi thăm cô ấy một lần. Ngày mai đi thăm mộ cô ấy nhé, chắc anh chưa từng tới đó?”

Anh Hạo Đông đột nhiên hơi chấn động, ánh mắt lơ đãng dần tập trung, nhìn xoáy vào Lam Tố Hinh. “Cô nói cái gì?”

Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện rồi, trong lòng Lam Tố Hinh thoáng vui mừng. Có phản ứng là tốt, chỉ sợ anh giống người gỗ, dù bị công kích vẫn không phản ứng thôi.

“Tôi nói là đi thăm mộ Diệp U Đàm, chắc anh cũng muốn đi chứ?”

Anh Hạo Đông chậm chạp gật đầu. “Đúng, tôi muốn đi thăm mộ cô ấy, tôi phải đi!”

Sáng sớm, mưa nhỏ giọt như nước mắt rơi. A Thái lái xe, chở Anh phu nhân, Anh Hạo Đông và Lam Tố Hinh đến khu nghĩa trang Tùng Sơn ở ngoại thành.

Phần mộ của Diệp U Đàm nằm ở đầu phía nam của khu nghĩa trang, trên tấm bia đá rộng chừng một trăm mét vuông có một tấm ảnh đen trắng hình khuôn mặt cười của một cô gái xinh đẹp, đáng yêu. Đây là lần đầu tiên Lam Tố Hinh nhìn thấy khuôn mặt của Diệp U Đàm, nếu chỉ nhìn thoáng thì quả thật cô ấy rất giống cô. Nếu hai người đứng cùng nhau, chắc chắn người ta sẽ nhìn nhầm là chị em sinh đôi.

Vừa nhìn thấy tấm bia mộ đó, toàn thân Anh Hạo Đông đã run lẩy bẩy, không gì có thể chứng thực cái chết khủng khiếp hơn điều này. Sắc mặt anh tái xanh như sắp ngất lịm, nhưng anh vẫn kiên trì bước từng bước đến trước ngôi mộ. Có vài bước chân ngắn ngủi nhưng nhìn anh đi có vẻ rất khó khăn, tựa như đang bước trong cơn lũ vậy, phải cố gắng hết sức anh mới nhất được chân. Anh phu nhân căng thẳng đi theo anh, hai tay hơi dang ra, sẵn sàng đỡ lấy anh. A Thái trung thành cũng theo sau hai người như hình với bóng.

Anh Hạo Đông vẫn chưa đến được mộ của Diệp U Đàm, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát đầy phẫn nộ: “Anh Hạo Đông, tại sao mày lại đến đây? Mày không xứng để đến nơi này!”

Ngay sau đó là tiếng bước chân chạy vội đến, Quảng Viễn nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người. Khuôn mặt đầy vẻ căm hận, anh ta đẩy Anh Hạo Đông một cái khiến anh loạng choạng lùi về sau, nếu Anh phu nhân không nhanh tay đỡ thì cơ thể suy nhược của anh đã ngã nhào rồi.

Lam Tố Hinh không ngờ lại gặp Quảng Viễn ở đây, một lần nữa đối mặt với hành động lỗ mãng của anh ta, cho dù biết rõ nguyên do nhưng cô vẫn cảm thấy thật phản cảm. Anh phu nhân tức giận nói: “Đây là mộ của Diệp U Đàm, cậu là gì của cô ấy? Cậu có quyền gì mà không cho người khác đến?”

Quảng Viễn chỉ tay về phía sau họ, nói: “Đúng, tôi chẳng là gì của U Đàm nhưng tôi đi cùng bố mẹ U Đàm tới đây, họ không muốn nhìn thấy các người xuất hiện ở nơi này, mời các người lập tức đi cho!”

Lam Tố Hinh quay lại nhìn, phát hiện bà Diệp ở phía sau, bên cạnh bà còn có một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng người thấp bé, cô đoán đây chắc là ông Diệp. Họ không đi nhanh bằng Quảng Viễn, vẫn còn đang bước từng bước lên trên bậc thang đá dài. Vừa nhìn thấy mẹ con Anh gia, vợ chồng Diệp gia hết sức kinh ngạc và phẫn nộ. Ngay sau đó, bà Diệp nhìn thấy Lam Tố Hinh, sự phẫn nộ trong mắt càng mãnh liệt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3