Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Chương 08 - Phần 1

Chương 8: Là vật có ý nghĩa với cô thế sao?

Có vài thứ vốn vô cùng bình thường và không đáng nhắc đến, nhưng vì nó đến từ một người mà ta thầm thương trộm nhớ nên bỗng trở nên trân quý. Những món đồ bình thường hễ qua tay người ấy liền như được dát vàng, lập tức có ý nghĩa hoàn toàn khác. Quý báu như châu như ngọc.

1.

Anh Hạo Đông sững sờ hồi lâu rồi đột nhiên nổi khùng: “Diệp U Đàm, cô có ý gì? Cô biết rõ mười mươi tôi không muốn tiếp tục qua lại với cô nữa, cô còn nhân lúc tôi uống say mà qua đêm với tôi, có phải cô muốn ép tôi từ bỏ ý định đó không? Tôi nói cho cô biết, Anh Hạo Đông tôi ghét nhất là bị người khác ngấm ngầm mưu tính. Tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau tôi và cô chấm dứt quan hệ. Mời cô lập tức mặc quần áo và rời khỏi nhà tôi.”

Sau đó, anh chẳng thèm nhìn Diệp U Đàm lấy một lần, mặc áo ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm. Xả đầy bồn nước ấm để ngâm mình, anh gọi điện cho mấy người bạn có mặt trong bữa tiệc tối qua và được biết một người tên Mễ Cao đã lái xe đưa anh về cao ốc Tử Kinh.

“Tôi cùng bạn gái cậu đưa cậu về nhà. Sau đó, cậu còn nôn mửa bẩn hết người, may mà có bạn gái cậu ở đó, cô ấy nói sẽ ở lại chăm sóc cậu. Sao? Đêm qua cậu được chăm sóc tử tế chứ?”

“Tử tế cái đầu cậu!” Anh Hạo Đông vô cùng bực bội. “Cô ta không phải là bạn gái mình, sao cậu có thể để cô ta ở lại nhà mình được chứ? Mình thực sự sắp bị cậu khiến cho tức chết rồi!”

Mễ Cao không thèm đếm xỉa đến lời trách móc của cậu bạn, chỉ cười hì hì. “Không phải bạn gái cũng không sao. Có cô em xinh đẹp chủ động lao vào lòng, còn tự dâng hiến cho cậu. Anh công tử, không cần phải khách sáo đâu. Thịt dâng đến miệng chẳng nhẽ lại không ăn.”

Anh Hạo Đông không thể nói chuyện tiếp với cậu ta được nữa, tức giận ngắt điện thoại. Anh sống một mình trong căn hộ này, không phải chưa từng đưa bạn gái về nhà qua đêm, nhưng với Diệp U Đàm lại hoàn toàn là chuyện khác. Anh không hề có ý muốn quan hệ thân mật với cô ấy, mà cô ấy lại chủ động dâng hiến cho anh, việc này đã khiến anh phẫn nộ đến cực điểm, cảm thấy như bị người ta gài bẫy.

Anh Hạo Đông ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, đến mức làn da trở nên trắng nhợt, nhăn nhúm mới thôi. Khoác áo choàng tắm, bước ra ngoài, vẫn thấy Diệp U Đàm đang ở trong phòng, áo xống chỉnh tề, tròng mắt đỏ hoe, ngồi ở bên giường. Nhìn thấy anh, cô lập tức đứng dậy, nghẹn ngào nói: “Hạo Đông, em…”

Anh Hạo Đông không chút khách sáo ngắt lời cô: “Cô đừng nói thêm bất cứ điều gì cả, đi ngay đi, nếu không, tôi gọi điện báo cảnh sát, nói cô tự ý xông vào nhà tôi đấy.”

Rốt cuộc Diệp U Đàm chỉ là một cô bé non nớt, bị anh mắng mỏ không chút khách khí, chỉ biết ôm mặt khóc hu hu, chạy khỏi phòng.

Bắt đầu từ hôm đó, Anh Hạo Đông không gặp Diệp U Đàm nữa, anh cũng không nghe điện thoại cô gọi đến, anh tìm đủ mọi cách tránh xa cô nhưng cô vẫn ngày ngày cố chấp đứng đợi anh dưới tòa nhà cao ốc Tử Kinh. Dù sao anh vẫn phải về nhà, đây là chỗ khó lẩn tránh nhất. Cuối cùng, anh không chịu đựng được nữa, liền nổi giận: “Cô tự trọng một chút được không?Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô nữa, cô còn cố tình quấn lấy tôi để làm gì?”

Diệp U Đàm nước mắt ròng ròng, nói: “Hạo Đông, lẽ nào chúng ta không thể làm bạn được sao?”

Anh Hạo Đông tuyệt tình nói: “Không, xin cô nhanh chóng đi đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Diệp U Đàm đành nuốt nước mắt rời đi. Khi cô tìm gặp Anh Hạo Đông lần nữa thì đã là trung tuần tháng Ba. Tối hôm đó, cô đến khu nhà, ấn chuông cửa tự động nhà Anh Hạo Đông, nhỏ giọng nói: “Hạo Đông, em có chuyện muốn nói với anh, em có thai rồi.”

Anh Hạo Đông im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn để cô vào. Bất luận thế nào, việc này cũng phải giải quyết dứt điểm.

Sau khi Diệp U Đàm lên lầu, rốt cuộc họ đã xảy ra chuyện gì, Anh Hạo Đông không còn nhớ nữa, anh chỉ luôn cảm thấy mình có lỗi với cô.

Lam Tố Hinh không mang bó hồng Quảng Viễn tặng về nhà, cô không muốn bà Diệp hiểu lầm. Sau khi cất xe trong bãi đỗ, cô để lại bó hoa trong giỏ, ai thích thì cứ lấy. Còn tấm thiệp Anh Hạo Đông tặng cô, cô lại trân trọng nhét vào khung ảnh trên bàn học. Còn chùm chìa khóa anh làm rơi, buổi chiều chưa kịp trả cho anh, sau khi ngắm nghía một hồi, cô bèn nhét sâu vào trong ba lô, định ngày mai, sau khi tan học sẽ đem trả lại anh.

Tối Valentine, bà Diệp chẳng rõ vô tình hay cố ý bảo Quảng Viễn đến đưa Lam Tố Hinh đi chơi, bà vẫn hy vọng quan hệ giữa cô và anh có thể thân mật hơn, nhưng Quảng Viễn lại tắt máy, khiến bà buồn bã vô cùng. “Sao thế nhỉ? Trước nay thằng bé có bao giờ tắt máy.”

Lam Tố Hinh biết rõ nguyên do nhưng im thin thít, không nhắc đến. Chỉ nói với bà Diệp rằng cô đã hẹn bạn đi chơi, đừng liên lạc với Quảng Viễn nữa.

Bà Diệp ngạc nhiên hỏi: “Cháu hẹn bạn nào đi chơi vậy?”

“Là một bạn nữ, bạn ấy muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nhân ngày lễ Valentine. Bạn ấy đã mua rất nhiều hoa hồng từ cửa hàng hoa để tối nay bán dạo trên phố, bạn ấy bảo cháu tới giúp một tay.”

“Ồ, vậy cháu nhớ về sớm nhé!”

“Cháu biết rồi ạ!”

Lam Tố Hinh và người bạn kia gặp nhau ở chỗ hẹn, mỗi người cầm một giỏ hoa hồng, chia nhau đi về hai đầu đường, vừa đi vừa bán. Việc buôn bán không được thuận lợi lắm, đã đi gần hết con phố dài nhưng giỏ hoa hồng của cô vẫn còn mấy chục bông. Cô liền đi đến con phố đối diện để bán tiếp, sau khi đi hết con phố này, trong lúc vô tình, cô phát hiện từ đây rẽ trái rồi đi thẳng là đến tòa cao ốc Tử Kinh. Từ xa đã có thể nhìn thấy tòa cao ốc giàu có, sang trọng đó.

Không kìm được, Lam Tố Hinh bất giác rẽ trái, đi về phía đó. Lúc chỉ còn cách tòa cao ốc khoảng ba, bốn chục mét, cô nhìn thấy đèn dưới tầng trệt sáng trưng, nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang đi qua đi lại phía bên trong tòa nhà. Trước cửa tòa cao ốc có một bóng người gầy gò rất đỗi quen thuộc.

Anh Hạo Đông, sao anh lại đến nơi này? Lam Tố Hinh ngẩn ngơ một lúc ròi không chút do dự, chạy ngay đến bên anh.

Cô mới chạy được vài bước, bỗng một bàn tay đột nhiên bịt chặt miệng cô từ phía sau, một bàn tay khác giữ lấy phần eo của cô, kéo cô vào trong một con hẻm nhỏ tối tăm bên đường. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, cô nhất thời không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng chợt ngửi thấy mùi rượu hôi hám hòa lẫn mùi hôi của cơ thể xộc vào mũi, cô bỗng hiểu ra, cố gắng hết sức để vùng thoát, giỏ hoa hồng trên tay rơi xuống đất. Nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi gọng kìm của một người đàn ông trung niên. Cuối cùng, cô gắng sức cắn chặt bàn tay đang bịt miệng cô, khiến ông ta đau đớn, rụt tay về. Sau đó, cô cố hét thật to: “Anh Hạo Đông…”

Vào giây phút này, trong tâm trí cô chỉ có một mình anh, anh là ánh sáng duy nhất có thể cứu cô thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Nhưng cô chưa kịp hét đến câu thứ hai, miệng lại bị bịt chặt. Lần này ông ta nhét một chiếc khăn tay vào miệng cô. Cô không thể hét được nữa, cả cơ thể bị kéo sâu vào trong ngõ tối.

Hơi thở phì phò của Thân Đông Lương phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu hôi nồng. “Nha đầu thối tha, lần trước mày chém tao một nhát rồi chạy mất, lần này tao xem mày chạy thoát thế nào đây? Tao đã theo dõi mày trên con phố kia từ lâu rồi. Nhát chém của mày vẫn khiến cánh tay tao nhức hối, mày nghĩ là tao sẽ bỏ qua cho mày dễ dàng thế sao?”

Ông ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Lam Tố Hinh ngã xuống đất, sau đó cơ thể to béo của ông ta đè xuống, một tay giữ chặt hai tay cô, một tay xé rách quần áo của cô, thò vào bên trong mò mẫm. Như có con rắn bò loạn trên da thịt khiến cô vừa lạnh vừa sợ hãi, gắng hết sức vặn vẹo cơ thể nhưng không thể nào tránh được cánh tay khiến người ta buồn nôn kia. Nước mắt cô cứ thế trào ra, miệng bị khăn tay bịt kín vẫn gắng sức rên rỉ, trong đầu không ngừng vang lên tiếng cầu cứu: Có ai không, cứu tôi với? Anh Hạo Đông, anh có nghe thấy tiếng cầu cứu của em không?...

Cánh tay của Thân Đông Lương mặc sức làm càn, khi Lam Tố Hinh gần như tuyệt vọng, đột nhiên có tiếng bước chân ngập ngừng đến gần con hẻm, có lẽ người nào đó đã nghe thấy tiếng hét ban nãy của cô. Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, giọng nói của Anh Hạo Đông bỗng vang lên ở đầu hẻm: “Này, ông kia, đang làm trò gì vậy hả?”

Anh vừa nói vừa xông đến, lôi Thân Đông Lương ra, lăn lộn đánh nhau với ông ta. Lam Tố Hinh nhanh chóng bò dậy, mặt mũi đầm đìa nước mắt, toàn thân run rẩy, nhìn hai người lăn lộn trước mặt, không nhìn rõ ai với ai. Cô lau nước mắt, nhanh chóng nhìn ra Anh Hạo Đông đang yếu thế hơn, vì sức khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thêm nữa, Thân Đông Lương đã uống không ít rượu, mượn rượu nổi điên nên ông ta khỏe vô cùng. Ông ta bóp chặt cổ Anh Hạo Đông, ấn anh lên tường chẳng mấy chốc mặt anh đỏ ửng.

Lam Tố Hinh khiếp sợ, nhìn ngó xung quanh, nhặt một chiếc vỏ chai trong thùng rác bên cạnh, cắn chặt răng, xông lên phía trước, nhắm vào gáy của Thân Đông Lương, đập mạnh xuống.

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ, cơ thể thấp béo của Thân Đông Lương mềm nhũn, đổ xuống đất. Anh Hạo Đông cũng kiệt sức, dựa vào tường từ từ trượt ngồi xuống đất, anh đưa tay ôm lấy cổ, thở dốc.

Lam Tố Hinh cuống quýt nhào đến: “Anh không sao chứ?”

Anh Hạo Đông ngẩng đầu nhìn cô: “Anh không sao, còn em? Em không sao chứ?”

Lam Tố Hinh lắc đầu nhưng nhớ lại cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, không kìm được, nước mắt rơi lã chã. Anh Hạo Đông vội nhìn khắp người cô rồi ánh mắt dừng lại nơi cổ áo bị giựt tung kia, trong mắt ánh lên nỗi đau xót vô hạn. Lặng lẽ duỗi cánh tay, anh cẩn trọng cài lại khuy áo ngoài cho cô.

Lúc này, trong lòng Lam Tố Hinh dấy lên cảm giác tủi thân vô hạn, cô gục mặt vào vai anh, òa khóc. Lần đầu tiên bị bố dượng giở trò đồi bại, cô chỉ biết chạy trốn rồi khóc lóc một mình. Nhưng lần này, cuối cùng đã có một bờ vai để cho cô có thể dựa dẫm. Nước mắt lã chã tuôn rơi nhưng cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Anh Hạo Đông để mặc Lam Tố Hinh gục khóc trên vai mình, anh không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ở trong con ngõ sâu hun hút và tối đen như mực này, họ dựa sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm.

2.

Nửa đêm, đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bà Diệp giật mình thon thót, mau chóng cùng ông Diệp bắt taxi đến đó.

Sự việc ầm ĩ đến tai cảnh sát là nằm ngoài ý muốn của Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông. Lúc xảy ra xô xát với Thân Đông Lương, có một cặp tình nhân tình cờ đi ngang qua đầu ngõ. Họ không dám vào trong xem xảy ra chuyện gì mà lập tức gọi điện báo cảnh sát. Lúc cảnh sát ập đến, Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông đành ái ngại nhìn nhau rồi cùng theo họ về cục cảnh sát.

Khi Anh Hạo Đông biết được người đàn ông trung niên có ý đồ cưỡng bức Lam Tố Hinh này chính là Thân Đông Lương – bố dượng cô, anh lại cảm thấy để cảnh sát ra mặt xử lý việc này cũng tốt.

“Lão hết lần này đến lần khác có ý đồ bất chính với em, lão đáng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Tố Hinh, em kể toàn bộ sự việc từ trước đến nay cho các anh cảnh sát nghe đi. Nết bỏ qua cơ hội này thì lão sẽ càng được nước mà làm già đấy!”

Lam Tố Hinh viết một bản tường trình rất dài, nói rõ cô và Thân Đông Lương từng có quan hệ con gái – bố dượng nhưng ông ta luôn tìm cách để cưỡng bức cô.

Anh Hạo Đông cũng phải viết tường trình. Lúc đó, anh nghe thấy tiếng kêu cứu rồi chạy đến đó, phát hiện Thân Đông Lương đang cưỡng bức Lam Tố Hinh, sau đó anh đã đánh nhau với ông ta.

Viên cảnh sát trẻ có chút ngạc nhiên. “Theo như những gì anh viết thì khi sự việc xảy ra, anh đang đứng trước tòa cao ốc Tử Kinh ở đường đối diện, chỗ đó cách con ngõ nhỏ khá xa, sao anh có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của Lam Tố Hinh được?”

Anh Hạo Đông ngơ ngác, đáp: “Tôi… tôi cũng không biết, khi đó tôi có cảm giác… có người đang gọi tên tôi.”

“Cảm giác?” Viên cảnh sát trẻ nhìn anh vẻ hứng thú, nói: “Anh cảm giác có người đang gọi anh, sau đó liền chạy qua đường, đi đúng đến con ngõ nhỏ ở phố đối diện để xem ư?”

Ánh mắt của Anh Hạo Đông hơi hoảng hốt. “Đúng, cảm giác của tôi dẫn tôi đi đúng đến đó. Bất luận anh có tin hay không thì sự thật chính là như vậy.”

Viên cảnh sát trẻ nhìn anh hồi lâu, không nói gì thêm.

Lấy xong khẩu cung, phía cảnh sát tiến hành xác nhận những vết thương trên người họ rồi ghi vào hồ sơ. Thân Đông Lương cũng đã bị thẩm vấn xong, một viên cảnh sát áp giải ông ta đi qua cửa. Trên đầu ông ta cuốn một lớp băng trắng, sắc mặt tái nhợt, ông ta đã tỉnh táo hơn, sự bạo ngược và hơi rượu đã nhạt đi quá nửa. Ông ta cất giọng thảm thương: “Ngài cảnh sát, ngài nói tôi sẽ bị phạt tù ư? Không nghiêm trọng đến vậy chứ? Chẳng qua tôi chỉ uống nhiều hơn mọi hôm mấy cốc rượu nên nhất thời hồ đồ, tôi biết tôi sai rồi. Có thể ta cho tôi một lần được không? Sau này tôi đảm bảo sẽ không tái phạm nữa.”

Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, ông ta liền kêu la không ngớt: “Tố Hinh, con đừng tố cáo bố, bố bảo đảm sau này sẽ không đến làm phiền con nữa, con tha thứ cho bố một lần đi!”

Lam Tố Hinh khinh ghét, quay đầu đi hướng khác. Trước đó, cô đã bỏ qua một lần rồi, ông ta vẫn chứng nào tật nấy. Anh Hạo Đông nói rất đúng, với loại người này, không thể cho thêm cơ hội nào nữa.

Một lát sau, vợ chồng ông bà Diệp đến, vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, bà Diệp liền truy vấn ngay: “Tố Hinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao quần áo cháu lại rách tươm thế này?”

Viên cảnh sát họ Tôn giải quyết vụ việc đứng bên cạnh đáp: “Bà là bà Diệp phải không? Vừa rồi cháu gái bà suýt bị kẻ khác cưỡng hiếp trong một con ngõ nhỏ. Chúng tôi đã kịp thời bắt giữ đối tượng rồi, chúng tôi sẽ khởi tố hắn ta theo đúng pháp luật.”

Bà Diệp nghe thấy thế thì thất kinh. “Tố Hinh, tên khốn nạn nào đã cưỡng hiếp cháu?”

Ánh mắt bà dáo dác nhìn khắp phòng cảnh sát, bất chợt liếc thấy Anh Hạo Đông đang ngồi im lặng ở một góc. Sau khi sững sờ giây lát, bà liền hùng hổ xông đến, “bộp”, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt anh, bà gầm lên: “Anh Hạo Đông, hóa ra lại là tên khốn nạn mày đây. Mày cứ đợi đó, lần này, tao nhất định sẽ kiện cho mày ngồi tù.”

“Dì… “ Lam Tố Hinh vội vã kéo bà lại. “Dì hiểu lầm rồi, không phải Anh Hạo Đông đâu.”

Viên cảnh sát họ Tôn cũng ngạc nhiên lên tiếng: “Bà Diệp, sao bà lại đánh cậy ấy? Chính cậu ấy đã cứu Lam Tố Hinh đó!”

Bà Diệp sững sờ: “Anh nói gì?”

“Bà cứ hỏi cháu gái bà thì biết, tối nay nếu không có Anh Hạo Đông kịp thời cứu giúp thì e rằng Lam Tố Hinh đã bị lão già kia cưỡng hiếp rồi.”

Bà Diệp nhất thời choáng váng, biết mình đã hiểu lầm nhưng không hề có ý xin lỗi Anh Hạo Đông. Lúc này Anh phu nhân cũng đã đến, thấy vợ chồng nhà họ Diệp và Lam Tố Hinh cũng ở đây, trên má Anh Hạo Đông còn in dấu tay, bà vừa sợ vừa giận nói: “Hạo Đông, mặt con sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Anh Hạo Đông trả lời qua loa: “Mẹ, không sao đâu, hiểu lầm thôi ạ!”

Viên cảnh sát họ Tôn đành ra mặt, kể lại tường tận câu chuyện cho hai bên gia đình nghe. Anh phu nhân nghe ra xô xát gì đó với Diệp gia, đến nỗi hai vợ chồng họ phải báo cảnh sát, hóa ra là vậy. Rõ ràng con trai bà có lòng tốt cứu người nhưng lại bị người ta giáng cho một cái tát, bà không kìm được, gay gắt nói: “Cảnh sát Tôn, nói như vậy thì tối nay, Hạo Đông nhà tôi đã làm chuyện trượng nghĩa cứu người, nhưng tại sao lại không nhận được một lời cảm ơn mà còn bị người ta đánh trả chứ?”

Cảnh sát Tôn cười trừ, nhìn bà Diệp nói: “Là bà Diệp đã hiểu lầm thôi. Bà Diệp, giờ bà đã rõ mọi chuyện rồi, cũng nên nói lời cảm ơn cậu thanh niên này chứ nhỉ?”

Bà Diệp không có ý hợp tác, mà đanh mặt, nói với Anh Hạo Đông: “Cái tát vừa rồi coi như tôi đánh thay U Đàm. Cậu không cảm thấy oan uổng đó chứ?”

Rốt cuộc bà vẫn không chịu xin lỗi, Lam Tố Hinh đành nhìn Anh Hạo Đông với ánh mắt đầy vẻ xin lỗi và ái ngại. Anh nhìn cô, khẽ lắc đầu như muốn nói anh không sao. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau đó, cô và anh đều hiểu tâm sự của nhau.

Sau khi về đến nhà, bà Diệp cẩn thận xem xét những vết bầm tím trên người Lam Tố Hinh đau xót nói: “Tố Hinh, hóa ra cháu còn một người bố dượng không bằng loài cầm thú như vậy, vì sao trước đây cháu không nói cho dì biết?”

“Dì, không phải cháu cố y muốn giấu dì, chỉ là cháu thực sự không muốn nhắc tới ông ta.”

Bà Diệp thở dài. “Cũng phải, cái đồ xấu xa, khốn nạn đó! Được rồi, sau này, hắn không thể đến làm phiền cháu được nữa đâu. Dì nhất định sẽ kiện đến cùng để hắn phải ngồi tù.”

“Dì…” Lam Tố Hinh khẽ nói: “Tối nay may mà có Anh Hạo Đông cứu cháu, thế mà dì chưa phân rõ phải trái, trắng đen đã đánh anh ấy rồi.”

“Dì đã nói rồi, cái tát đó coi như dì đánh thay U Đàm. Nó đã hại chết U Đàm, dì tát nó bao nhiêu cái cũng không có gì là quá đáng.”

“Nhưng mà dì à, việc gì ra việc đó chứ!”

Bà Diệp nói lảng sang chuyện khác: “Muộn lắm rồi, dì đi chuẩn bị nước cho cháu tắm. Tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm rồi ngủ đi nhé!”

Lam Tố Hinh cũng biết bà Diệp sẽ không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nhưng cô vẫn muốn nói giúp Anh Hạo Đông mấy câu. Bất luận thế nào, cô cũng sẽ gắng sức giúp anh trong chuyện này.

Trên đường về nhà, Anh phu nhân quan sát sắc mặt Anh Hạo Đông rồi cẩn trọng hỏi: “Hạo Đông, cảnh sát Tôn nói nơi hai đứa xảy ra chuyện là trên đường Tùng Lĩnh. Sao con lại có mặt ở đường Tùng Lĩnh? Lẽ nào con đến tòa cao ốc Tử Kinh?”

Anh Hạo Đông im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Vâng, con định lên trên xem một chút nhưng chưa kịp lên thì đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Lam Tố Hinh.”

Anh phu nhân nhẹ nhàng xoa cổ con trai, vừa nãy, khi ở đồn cảnh sát, bà đã tinh mắt phát hiện ra vết bầm tím trên cổ anh, vừa nhìn liền biết đó chính là dấu tay. Bà xót xa nói: “Hạo Đông, con không được khỏe, sao lại mạo hiểm xông vào đó cứu người chứ? Ngộ nhỡ…”

Anh Hạo Đông ngắt lời mẹ: “Mẹ, chẳng phải con không sao rồi ư? Mẹ còn nói ngộ nhỡ làm gì chứ?”

Anh phu nhân thở dài, không nói về chủ đề này nữa. “Hạo Đông, sao con lại muốn đến tòa cao ốc Tử Kinh?”

“Con muốn đi xem một chút.”

“Có gì đáng xem chứ! Con làm vậy chẳng phải là tự tìm đến sự khó chịu sao? Đừng đến đó nữa, mẹ đã niêm phong căn hộ đó rồi, con có tới cũng không vào được đâu.”

Anh Hạo Đông trừng mắt nhìn bà, nói: “Mẹ, mẹ niêm phong căn hộ đó rồi sao?”

“Đúng, con suýt mất mạng ở đó, mẹ thấy căn hộ ấy không tốt lành gì nên niêm phong rồi. Chìa khóa cũ của con không mở được đâu. Hạo Đông, con nghe lời mẹ, đừng đến đó nữa nhé!”

Anh phu nhân đã thay chìa khóa, Anh Hạo Đông biết bà sẽ không bao giờ đưa chìa khóa mới cho anh. Anh đành thở dài, không nói, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, trong đôi mắt ánh lên vẻ bối rối vô hạn. Tối nay, dường như anh đã nhớ ra được chút ký ức mà bản thân anh đã quên mất, nhưng nó không rõ ràng lắm, anh vẫn chưa thể nhớ ra rốt cuộc tối hôm đó giữa anh và Diệp U Đàm đã xảy ra chuyện gì.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3