Mùa đông ấm hoa sẽ nở - Chương 08 - Phần 2
3.
Sau khi trải qua đêm Valentine đáng sợ đó, có lẽ bởi quá kinh hãi và phải chịu gió lạnh nên đêm đó, Lam Tố Hinh bị sốt.
Vì không muốn làm phiền đến ông bà Diệp nên cô đã cố gắng chịu đựng, không nói tiếng nào. Cô khoác áo ngủ, rón rén bò dậy, đến chỗ tủ thuốc gia đình của nhà họ Diệp trong phòng khách, lấy ra hai viên thuốc hạ sốt uống rồi quay về giường ngủ tiếp. Tờ mờ sáng, trong lúc mơ màng cô cảm thấy toàn thân khó chịu như bị lửa thiêu, cổ họng bỏng rát, muốn bò dậy tìm nước uống nhưng hai chân vừa chạm xuống mặt sàn, trước mặt đột nhiên tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã nhào, không còn biết gì nữa.
Lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện, trên cổ tay cô còn cắm ống truyền dịch. Bà Diệp ngoài bênh cạnh giường, thấy cô đã tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm. “Tốt rồi, cuối cùng thì cháu cũng tỉnh, làm dì lo quá!”
Lam Tố Hinh thều thào nói: “Cháu bị sao vậy dì?”
“Cháu bị viêm phổi cấp tính, hôn mê gần hai ngày rồi. Con bé này, cháu bị sốt, sao lại không gọi dì dậy chứ? Nửa đêm lặng lẽ lần mò thuốc, nước rồi ngất đi, ngã ngay ở cạnh giường. Đến tận sáng hôm sau, dì thấy cháu mãi vẫn chưa ngủ dậy, lo lắng mở cửa phòng thì thấy cháu toàn thân lạnh ngắt, nằm trên nền nhà, trán nóng rực. Tố Hinh, dì đúng là chưa chăm lo tốt cho được cho cháu.” Bà Diệp thở dài, tự trách mình.
“Dì à, cháu vốn không muốn mang lại nhiều phiền phức cho mọi người, nhưng không ngờ lại càng khiến chú dì phiền phức hơn. Cháu xin lỗi!”
“Bây giờ cháu còn nói xin lỗi với dì sao? Tố Hinh, rốt cuộc cháu vẫn coi dì như người ngoài, không thể gần gũi với dì như con gái gần gũi mẹ, nếu không, đêm hôm kia, cháu chỉ cần gọi dì một tiếng, thì bệnh đã không đến mức nghiêm trọng như thế này rồi.”
Đúng là như vậy, Lam Tố Hinh luôn cô gắng hết sức để không gây thêm phiền phức cho Diệp gia. Tuy bà Diệp đối xử với cô rất tốt nhưng cô giống như Lâm Đại Ngọc, chỉ ở nhờ Giả phủ mà thôi, cho dù được yêu thương, bao bọc nhưng vẫn luôn cẩn trọng, để ý đến thái độ của người khác, không dám nói nhiều hơn một câu, đi nhiều hơn một bước. Suy cho cùng, không phải nhà mình thì rất khó tỏ ra tự nhiên.
Hôn mê trên giường bệnh hai ngày, Lam Tố Hinh vẫn chưa ăn gì, bà Diệp bón cho cô ăn được nửa bát cháo trắng. Ăn được chút ít khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, bác sĩ đến kiểm tra, hài lòng nói: “Bệnh nhân đã hạ sốt rồi, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Theo dõi thêm một, hai ngày nữa là có thể xuất viện.”
Bà Diệp nói lời cảm ơn rồi tiễn bác sĩ ra tận hành lang, hỏi ông xem cần phải bổ sung dinh dưỡng cho bệnh nhân như thế nào. Bác sĩ nói cho bà biết một số loại thực phẩm nên ăn và không nên ăn, bà chăm chú ghi nhớ. Sau đó, bảo Lam Tố Hinh nằm nghỉ, bà đi siêu thị mua đồ, về nhà làm bữa tối bổ dưỡng cho cô.
Sau khi bà Diệp đi được một lát, ngoài cửa phòng khép hờ vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ rồi cánh cửa mở ra. Lam Tố Hinh quay đầu nhìn, thấy Anh Hạo Đông cầm một bó hoa ly đứng ở cửa. Người chưa vào, hương hoa đã thoang thoảng bay đến. Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Anh Hạo Đông đến bên giường, đưa bó hoa cho cô, nói: “Nghe nói em bị bệnh, anh đến thăm em.” Ngừng một lát, anh lại nói: “Anh định tặng hoa tố hinh nhưng tất cả các tiệm hoa quanh đây đều không có, họ nói mùa này hoa tố hinh không nở.”
Lam Tố Hinh vui vẻ ôm bó hoa ly thơm ngát, trắng như tuyết vào lòng, nghe anh nói vậy, niềm vui trào dâng trong lòng cô. Cô khẽ hỏi: “Sao anh biết em bị bệnh? Sao anh lại biết em nằm ở bệnh viện này?”
“Hai hôm nay em xin nghỉ ốm, không đi học, anh đã nhờ Thẩm Mỹ Kỳ giả làm bạn học của em, gọi đến Diệp gia hỏi thăm bệnh tình của em. Dì em đã nói cho cô ấy biết.”
Hóa ra là vậy, anh còn bỏ công sức đi nghe ngóng tin tức của cô sao? Trong lòng Lam Tố Hinh rất đỗi ngọt ngào. “Cảm ơn anh! Anh đến thật đúng lúc, dì em cũng mới rời đi chưa lâu.”
Anh Hạo Đông ngập ngừng một lát rồi nói sự thực. “Không phải đúng lúc như vậy đâu, anh đã đến từ sớm, thấy bà ấy vẫn còn trong phòng bệnh, anh đành đợi ở bên ngoài.”
Lam Tố Hinh hơi sững sờ nhưng lại cảm thấy ngọt ngào hơn. “Vậy anh đã đợi rất lâu rồi à?”
“Cũng không quá lâu.”
Anh Hạo Đông trả lời rất bình thản, thực ra, anh đến từ sáng sớm nhưng bà Diệp ở mãi trong phòng bệnh, không thấy ra, anh đành ở bên ngoài chờ đợi. Đến tận hơn ba giờ chiều, cuối cùng anh cũng thấy bà Diệp xách túi rời đi. Anh còn cẩn thận nhìn theo bà ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi lên một chiếc taxi đi xa rồi mới dám gõ cửa, đi vào thăm cô. Vì anh biết, nếu bị bà Diệp phát hiện, bà ấy đánh chửi anh cũng chẳng sao, chỉ sợ Lam Tố Hinh sẽ thấy khó xử.
“Bây giờ em cảm thấy sao rồi? Đã thấy đỡ hơn chưa?”
Lam Tố Hinh gật đầu. “Em khỏe hơn nhiều rồi!”
Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô. “Ốm có hai ngày mà em gầy đi nhiều quá! Em muốn ăn gì không? Anh đi mua.”
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của anh, tâm lý cẩn trọng dè chừng sợ làm phiền người khác trước đây của Lam Tố Hinh bỗng chốc tan biến.
“Hồi bé, mỗi lần bị ốm, mẹ em đều mua quýt múi đóng hộp cho em ăn. Vị chua chua ngọt ngọt, ngon lắm! Có lúc em thèm ăn quýt múi đóng hộp quá, còn giả bệnh lừa mẹ nữa.”
Anh Hạo Đông nghe thấy vậy thì ngẩn ngơ, tuy đã từng nghe Lam Tố Hinh kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình, biết cô và mẹ sống rất khó khăn nhưng quýt múi đóng hộp chẳng phải thứ gì đắt đỏ mà bị ốm mới có thể được ăn. Tâm trạng của anh bất giác trở nên phức tạp.
“Quýt múi đóng hộp đúng không? Em đợi anh một lát, anh đi mua cho em ngay.”
Chẳng mấy chốc, Anh Hạo Đông đã mang về hai lọ quýt múi đóng hộp, mở nắp lọ, cắm thìa rồi đưa cho cô. Chợt thấy tay cô đang cắm kim truyền dịch, anh ngừng lại, ngập ngừng một lát rồi rồi nói: “Tay em đang phải truyền dịch, để anh bón cho em ăn nhé!”
Lam Tố Hinh đỏ mặt, đáp: “Phiền anh quá!”
“Không sao!”
Anh Hạo Đông cố giữ bình tĩnh bón cho cô từng thìa quýt. Cô cũng cố gắng ăn một cách hết sức tự nhiên, nhưng mặt anh và mặt cô đều đỏ ửng, nóng rực.
Bỗng cánh cửa phòng bệnh hé mở, Quảng Viễn xách giỏ hoa quả đứng ở cửa, nhìn hai người đang ngồi trước mặt bón cho nhau ăn, anh đứng im, ngơ ngác như bị trúng tà.
Sự xuất hiện bất ngờ của Quảng Viễn khiến Lam Tố Hinh đờ người. Anh Hạo Đông cũng hơi sững sờ, ba người nhất thời không biết nói gì, căn phòng hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng. Một lát sau, Lam Tố Hinh bình tĩnh trở lại, lên tiếng trước: “Quảng Viễn, anh đến thăm em sao? Vào trong ngồi đi!”
Quảng Viễn nhấc chân đi vào trong, vẫn không nói lời nào. Anh Hạo Đông đứng lên, đặt lọ quýt múi đóng hộp xuống, thấp giọng nói: “Anh đi trước đây!”
Lam Tố Hinh gật đầu, mặc dù trong lòng cô thấy không nỡ nhưng cũng hiểu Anh Hạo Đông nên rời đi trước thì tốt hơn. Cô không muốn Quảng Viễn lại có cớ sinh sự với anh.
Nhưng lần này, Quảng Viễn lại tỏ ra rất bình tĩnh. Anh chỉ im lặng đứng một bên, lạnh lùng nhìn Anh Hạo Đông rời đi, từ đầu tới cuối không nói một lời. Đợi Anh Hạo Đông đi rồi, anh mới buồn bã nhìn Lam Tố Hinh nói: “Anh nghe bác gái nói, tối đó em lại gặp ông bố dượng và chính Anh Hạo Đông đã cứu em. Vậy là bây giờ bất luận anh và hai bác Diệp có nói gì về anh ta, em sẽ càng không tin. Phải vậy không?”
Lam Tố Hinh thừa nhận: “Em tự biết nhận xét người khác như thế nào. Anh Hạo Đông mà em quen không giống như những gì mọi người vẫn nói.”
Quảng Viễn cười khổ. “Cảnh em và anh ta ở bên nhau ban nãy rất thân mật, thực ra em đã thích anh ta từ lâu rồi, đúng không?”
Hai má Lam Tố Hinh đỏ ửng, cô cúi xuống, không trả lời nhưng sự im lặng của cô đã mặc nhiên công nhận điều đó là đúng. Quảng Viễn ngơ ngẩn nhìn cô hồi lâu, đột nhiên lại hỏi: “Vậy anh ta thì sao? Anh ta cũng thích em chứ? Anh ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận em, lẽ nào em không cảm thấy anh ta chỉ coi em là thế thân của U Đàm thôi sao?”
“Không, Quảng Viễn, tuy lúc mới quen Anh Hạo Đông, em đã lấy thân phận của chị U Đàm để ở lại bên cạnh anh ấy, nhưng từ khi thần trí anh ấy tỉnh táo, anh ấy vẫn biết rõ em là Lam Tố Hinh, không phải Diệp U Đàm. Anh ấy cũng không đối xử với em thân mật như với chị U Đàm nữa. Trái lại, người coi em là thế thân của chị U Đàm vẫn luôn là anh.”
Những lời Lam Tố Hinh nói khiến Quảng Viễn im lặng hồi lâu, sắc mặt anh càng lúc càng xám xịt, cuối cùng đành buông tiếng thở dài. “Tố Hinh, em và Anh Hạo Đông cứ ngấm ngầm qua lại thế này, bác gái biết được sẽ tức chết đó!”
Lam Tố Hinh nhìn anh. “Ý anh là anh sẽ nói cho dì em biết sao?”
“Anh không có ý đó, anh chỉ muốn em biết một sự thực. Giấy không thể bọc được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bác ấy sẽ biết. Anh Hạo Đông lỡ tay giết chết U Đàm, em lại có quan hệ riêng tư với anh ta, bác ấy mà biết thì sẽ phản ứng thế nào đây, em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”
Lam Tố Hinh không muốn nói với anh về vấn đề này nữa. “Quảng Viễn, đây là chuyện của em, em tự biết cách xử lý.”
Quảng Viễn không nói được gì nữa, thở dài im lặng rời đi.
4.
Ngày hôm sau, Lam Tố Hinh xuất viện.
Bà Diệp đến đón cô từ sớm. Cô y tá trực ban hôm nay rất thân thiện và nhiệt tình, đưa bà đi chỗ này, chỗ kia để làm hết các thủ tục xuất viện. Bà luôn miệng nói cảm ơn: “Tần tiểu thư, cảm ơn cô rất nhiều!”
“Đừng khách sáo!” Cô y tá họ Tần nở nụ cười rất dịu dàng, còn không quên dặn dò Lam Tố Hinh: “Sau khi xuất viện, chỗ thuốc này cô phải tiếp tục uống hết, không được bỏ dở đâu đấy!”
Lam Tố Hinh vừa gật đầu vừa chăm chú nhìn cô ấy. Cô thấy cô y tá họ Tần này nhìn rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra. Ánh mắt cô lướt qua cái tên trên tấm thẻ y tá đeo trước ngực cô ấy – Tần Tú Nhuận. Đúng là người sao tên vậy, một cô gái vô cùng xinh đẹp và ôn hòa.
Ra viện, Lam Tố Hinh vẫn cầm theo hai chiếc lọ quýt múi đóng hộp đã ăn hết về nhà, cô không nỡ vứt nó đi. Chiếc lọ hình trụ được làm bằng thủy tinh rám mờ, có nắp đậy màu vàng cam rất đẹp, có thể dùng làm cốc uống nước. Thế là cô liền có hai chiếc lọ uống nước. Một để ở nhà, một mang theo đến trường.
Hôm quay lại trường, cô lập tức đi tìm Anh Hạo Đông. Vì trong ba lô của cô vẫn còn chùm chìa khóa của anh, từ hôm bị ốm phải nằm viện, cô không có dịp để trả lại anh.
Anh Hạo Đông hơi ngạc nhiên, nhận lấy chùm chìa khóa. “Hóa ra em đã nhặt được, anh tưởng mình đánh mất nó rồi, còn bảo bà Chu làm cho anh một bộ mới.”
“Vậy à? Nếu em bảo anh sớm hơn một chút thì tốt rồi, nhưng không sao, anh cất nó đi để dự phòng cũng được.”
Anh Hạo Đông nhét chùm chìa khóa vào túi quần, sau đó lôi từ trong ba lô ra một món đồ, đưa cho Lam Tố Hinh. “Này, cho em đấy!”
Đó là một lọ quýt múi đóng hộp, nhãn hiệu giống hệt hai lọ anh đã mua cho cô ở bệnh viện hôm đó. Lam Tố Hinh hơi sững sờ, lẽ nào anh quay lại chỗ đó để mua cho cô sao?
Nhận ra sự nghi hoặc của cô, Anh Hạo Đông nhét chiếc lọ vào tay cô, nói: “Muốn ăn quýt múi đóng hộp thì cứ đến tìm anh. Anh đã mua hết số quýt múi đóng hộp trong cửa tiệm gần bệnh viện kia rồi, vốn định mang hết đến phòng bệnh cho em nhưng nghĩ dì em nhìn thấy sẽ gặng hỏi nên anh chỉ cầm hai lọ vào, chỗ còn lại đặt hết vào cốp xe của A Thái, sao đó, anh lại bảo A Thái mang để chúng vào trong tủ đựng đồ của anh ở trường, bây giờ trong tủ có khoảng hơn hai mươi lọ quýt múi đóng hộp. Lúc nào em muốn ăn cứ đến tìm anh.”
Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Anh mua nhiều thế thì em phải ăn đến khi nào mới hết đây?”
“Cứ từ từ mà ăn. Đúng rồi…” Anh Hạo Đông lấy chùm chìa khóa ra, gỡ một chiếc chìa khóa nhỏ, đưa cho cô. “Đây là chìa khóa tủ đựng đồ của anh, dù gì cũng thừa một chiếc, cho em đó. Bất cứ lúc nào em muốn ăn quýt, không cần tìm anh, mà có thể tự đi lấy.”
Giọng của anh nghe thì có vẻ rất thản nhiên nhưng anh đang cố gắng giữ bình tĩnh để Lam Tố Hinh đừng hiểu lầm mà từ chối tấm lòng của anh. Cô trân trọng cầm lấy chiếc chìa khóa nhỏ xinh đó, nhìn anh, cười rạng rỡ. “Anh cũng ăn cùng nhé! Nếu không, một mình em không thể ăn hết được chỗ đó đâu.”
Anh Hạo Đông không thích ăn quýt lắm vì anh sợ chua nhưng khi nhìn nụ cười rạng rỡ của Lam Tố Hinh, anh bất giác khẽ gật đầu. “Được!”
Bà Diệp phát hiện hằng ngày, sau khi tan học, Lam Tố Hinh đều mang về nhà một lọ quýt múi đóng hộp không. Bà nghi hoặc hỏi: “Tố Hinh, ngày nào cháu cũng mua quýt múi đóng hộp ăn sao?”
“Vâng ạ! Cháu thích ăn món này lắm.”
“Cháu thích ăn à? Vậy khi nào đi siêu thị, dì sẽ mua một thùng về cho cháu ăn dần nhé!”
“Không cần đâu dì, tự cháu mua là được rồi ạ!”
“Ăn hết rồi, cháu còn đem lọ về làm gì?”
“Ừm… Cháu thấy chiếc lọ thủy tinh rám mờ này rất đẹp. Gần đây, cháu và mấy bạn nữa đang học làm hoa lụa, cháu muốn giữ lại những chiếc lọ này để làm bình hoa.”
Lam Tố Hinh cố nghĩ ra lý do.
“Làm bình hoa cũng không thể dùng hết số lọ này. Dì thấy trên bạn học của cháu đã bày năm, sáu cái rồi.”
Lam Tố Hinh không biết nên nói gì, thế là từ hôm sau cô không mang lọ về nhà nữa, mà cất hết vào tủ đựng đồ của mình ở trường. Đồ trong tủ tương đối nhiều, những thứ như quần áo thể thao, giày thể thao, sách vở… đã chiếm hơn nửa diện tích, thêm mấy cái lọ nữa thì không còn để, đành xếp chồng từng chiếc trong góc tủ.
Buổi chiều, học môn thể dục, lúc Lam Tố Hinh đến tủ đựng đồ lấy quần áo thể thao, không cẩn thận đã làm đổ chồng lọ chất cao trong góc tủ. Từng chiếc lọ rơi xuống, cô luống cuống đỡ lấy, rốt cuộc đón được cái này thì để rơi cái kia, “cạch” một tiếng, một chiếc lọ rơi xuống đất, vỡ tan.
Lam Tố Hinh vô cùng đau lòng, tựa như đống thủy tinh vỡ kia không phải là một chiếc lọ bình thường mà là chiếc đĩa ngọc vậy. Cô ngồi xuống, nhặt từng mảnh vỡ, không nỡ ném vào trong thùng rác mà gỡ chiếc khăn lụa vuông màu xanh lam buộc trên cổ xuống, cẩn thận bọc lại.
Có người đi đến bên cô, kinh ngạc nói: “Lam Tố Hinh, chỉ là chiếc lọ thủy tinh vỡ thôi mà, sao cô còn nhặt lại làm gì?”
Lam Tố Hinh quay lại nhìn, thì ra là Thẩm Mỹ Kỳ, vẻ mặt cô ta ngạc nhiên đến tột độ, nhìn cô chằm chằm. “Là vật có ý nghĩa với cô thế sao?”
“Đúng vậy!” Lam Tố Hinh không muốn giải thích nhiều, chỉ trả lời qua loa. Nhưng Thẩm Mỹ Kỳ lại nhanh mắt nhìn thấy trong ngăn tủ đựng đồ đang mở kia còn rất nhiều lọ thủy tinh giống hệt như vậy. Cô ta càng kinh ngạc. “Chẳng phải còn nhiều lọ như vậy sao?”
Gò má Lam Tố Hinh bất giác đỏ hồng, cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác. “Thật ngại quá, Thẩm tiểu thư, tôi phải đến lớp thể dục rồi, tôi đi trước đây!”
Cô vội vàng cầm quần áo và giầy thể thao rồi khóa tủ rời đi, không để ý đến vẻ mặt đầy nghi hoặc của Thẩm Mỹ Kỳ.
Sự nghi hoặc của Thẩm Mỹ Kỳ đột nhiên được sáng tỏ khi gặp Anh Hạo Đông.
Anh đang ngồi một mình trên con dốc trải dài cỏ xanh trong vườn trường, ánh mặt trời phủ lên người anh một màu vàng chói. Bên cạnh anh là một lọ quýt múi đóng hộp, trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt, những múi quýt vàng ươm, xếp chồng lên nhau, trên nền cỏ xanh non, càng trở nên nổi bật.
Thẩm Mỹ Kỳ vừa nhìn đã nhận ra ngay, lọ quýt múi đóng hộp bên cạnh Anh Hạo Đông có cùng nhãn hiệu với lọ Lam Tố Hinh vừa làm vỡ. Hóa ra là vậy. Giờ thì cô ta đã hiểu tại sao Lam Tố Hinh lại tỏ ra tiếc nuối nhặt mảnh thủy tinh vỡ đó như vậy.
Anh Hạo Đông ngồi một mình ở đây làm gì nhỉ? Cô quan sát anh một hồi, phát hiện ánh mắt anh đang chăm chú nhìn về sân thể dục phía xa xa. Ở đó có rất nhiều sinh viên đang học thể dục nhưng vẫn có thể nhận ra bóng dáng nhỏ nhắn của Lam Tố Hinh trong đám người đó.
Thẩm Mỹ Kỳ liền hiểu ra, nếu như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất đố kỵ và căm ghét Lam Tố Hinh, nhưng bây giờ cô đã có thể thoải mái đối diện với sự thật này. Tự đáy lòng cô thấy mừng thay cho Anh Hạo Đông, vì cuối cùng anh đã thoát được khỏi bóng tối của Diệp U Đàm, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cô mỉm cười, đến gần anh, gọi: “Hạo Đông!”
Bước chân của cô rất khẽ, giọng nói cũng dịu dàng nhưng Anh Hạo Đông vẫn giật mình. “Mỹ Kỳ, là em à?”
Thẩm Mỹ Kỳ cười, nói: “Hạo Đông, thích một cô gái nhưng chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, đó không phải là phong cách trước kia của anh.”
Anh Hạo Đông miễn cưỡng nở nụ cười. “Em nói gì vậy?”
Anh không thừa nhận, Thẩm Mỹ Kỳ nhận ra có lẽ mình đã quá vội vàng phỏng đoán. Cô liền chuyển chủ đề, cầm lọ quýt lên, nói:
“Anh cũng thích ăn loại đồ hộp này sao? Hình như Lam Tố Hinh cũng rất thích, vừa rồi em nhìn thấy trong tủ để đồ của cô ấy có rất nhiều chiếc lọ không như thế này.”
Anh Hạo Đông hơi sững sờ: “Lọ không?”
“Đúng vậy! Dường như cô ấy rất trân trọng những chiếc lọ đó, không nỡ vứt đi, còn nữa, vừa rồi cô ấy không cẩn thận làm vỡ một chiếc, cố ấy nhặt hết những mảnh vỡ gói vào một chiếc khăn lụa, cất vào trong tủ. Xem ra, cô ấy thực sự rất thích ăn loại này, đến mức đến chiếc lọ không và lọ vỡ cũng không nỡ vứt, anh nói xem có kỳ lạ không?”
Anh Hạo Đông hoàn toàn đờ đẫn, không đáp lại lời của Thẩm Mỹ Kỳ, ánh mắt đột nhiên mơ màng biến ảo như có tầng sương khói bao phủ, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Thẩm Mỹ Kỳ nói xong, đứng dậy cáo từ: “Hạo Đông, em có việc phải đi trước đây. Anh cứ ngồi đây sưởi nắng đi nhé, tranh thủ tận hưởng sắc xuân đi!”
Tận hưởng sắc xuân ư? Có thể không? Đã có lúc, mùa xuân chính là mùa Anh Hạo Đông thích nhất. Bởi vì ánh mặt trời của mùa xuân vô cùng rực rỡ và ấm áp, không nóng bức như mùa hè, không khô khốc như mùa thu, càng không lạnh lẽo như mùa đông, ánh mặt trời của mùa xuân bao phủ khắp nơi, rực rỡ như những bông hoa đua nở trong nhà kính. Trong vườn hoa nhà anh, mỗi độ xuân về, khắp vườn lại ngào ngạt hương thơm.
Nhưng chính vào một ngày xuân của năm ngoái, đương giữa xuân yên hoa tam nguyệt[1], anh lại khiến Diệp U Đàm… Từ nay về sau, anh còn có thể hưởng thụ mùa xuân nữa sao?
[1] Mượn ý thơ của Lý Bạch. Ý muốn miêu tả lúc này là thời điểm đẹp nhất, hưng vượng nhất của mùa xuân, nhưng thời khắc tươi đẹp này cũng ngắn ngủi như hoa khói, nó chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn.