Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict (Tập 3) - Chương 20
GIÀNH GIẬT CHIẾC VALI
Đó là một trận đánh cực kỳ khó khăn với Milligan. Cửa thang máy vừa đóng lại thì McCracken đã trượt ra khỏi sự kìm kẹp của cô Plugg và Moocho Brazos - hai người đột nhiên thấy mình đang túm vào nhau thay vì phải bắt lấy Gã Số Mười - và sau đó bằng một cử động mau lẹ, hắn đã xé khăn tay của mình ra và dúi hai nửa vào mũi hai người. Moocho và cô Plugg đổ vật người xuống mái nhà. Chỉ cần như vậy, trận chiến chỉ còn lại McCracken và Milligan.
Có điều là chuyện không đơn giản như vậy, vì Milligan vừa phải bảo vệ hai đồng đội đang nằm kia nữa - không phải là việc đơn giản trên mái nhà trơ trọi như thế, vừa phải chống lại một đối thủ tàn ác không từ một thủ đoạn nào. Trong phút đầu tiên của trận đánh, Milligan đã thoát khỏi đường quét của đầu bút chì sắc như dao cạo trong gang tấc; một bìa kẹp hồ sơ xoay tít rít lên như một cái còi khi nó trượt qua tai chú; và một vật bé tí màu trắng bay vào mắt chú - có vẻ như là một cái răng.
Nhưng không phải là Milligan không đáp trả. Chú vẫn còn cầm vali của Garrotte, và chú dùng n
để làm lệch hướng của các đồ vật mà McCracken ném. Và chú đã lấy ra khẩu súng gây mê mà không biết là nó đã bị kẹt. Khi nhìn thấy nó, Gã Số Mười đã chạy lại núp sau một cục điều hòa - một trong số những thứ bị vứt trên mái, và Milligan cứ để hắn núp sau đó trong khi chú vất vả kéo hai người bạn mình vào thang máy.
Tuy nhiên chú phải bắn một mũi tên, và McCracken không bỏ qua điều đó, hắn nói vọng ra, “Ông đúng là quá keo kiệt đấy, Milligan! Đừng nói với ta là ông đã dùng đến mũi tên cuối cùng nhé!”
“Đừng nói với mi ư?” Milligan càu nhàu và giơ vũ khí đã hỏng của mình lên ngang tầm với cục điều hòa. “Nhưng ta nghĩ là chúng ta không còn giữ bí mật với nhau nữa.”
“Đúng là chúng đang ngày càng giống nhau đấy,” McCracken nói và thò ra đúng lúc Milligan nhảy ra khỏi thang máy mà chú đã kéo cô Plugg và Moocho vào đó. Cửa đóng lại, và Milligan đang nhét ra một công cụ nào đó vào túi.
“Ngươi không đi cùng chúng à?” McCracken nói vọng ra và cúi xuống thật nhanh khi Milligan giơ súng lên lần nữa. “Dù sao thì ngươi cũng sẽ sớm đi cùng chúng thôi, ngươi biết đấy.”
“Ta ghét thang máy,” Milligan nói. “Lúc nào người ta cũng bị kẹt trong đó.” Khi chú nói điều đó, có tiếng ầm ầm rít lên từ đằng sau cửa thang máy.
“À, ngươi đã làm nó kẹt rồi. Ta cho là để bảo vệ chúng, đúng không? Chắc chắn là ngươi biết ta có thể mở cửa.”
“Ngươi không phí thời gian làm chuyện đó đâu.” Milligan nói và thò tay vào áo khoác. “Ngươi còn có các mệnh lệnh khác.”
“Thực sự là ta sẽ làm đấy,” McCracken cười và cầm theo vali nhô lên. “Và bây giờ ngươi ép ta phải đi thang bộ! Ngươi kém cỏi quá đấy Milligan ạ! Trừng phạt kiểu đó ư? Ngươi sẽ làm gì tiếp nào - ép ta ăn bông cải xanh ư?”
“Thử cái này xem sao!” Milligan nói và tung boomerang ra.
McCracken thông minh hơn Sharpe rất nhiều. Hắn biết đó là một cái boomerang khi nhìn thấy nó, thậm chí ngay cả khi bị ném đi với tốc độ cực lớn, và mau lẹ cúi xuống né tránh khi hắn chạy đi tìm vị trí tốt hơn. Tệ hơn là hắn đã đánh hơi thấy sự thật về khẩu súng gây mê và lúc này đang di chuyển với tốc độ và sự tự do đáng kể.
Milligan túm lấy cái boomerang và chuẩn bị tung nó lên lần nữa. Chú biết chú sẽ không bao giờ có thể tấn công hắn bằng cái này. Sự thật là chú đã biết điều đó ngay từ đầu. Nhưng chú biết rằng McCracken sẽ không bao giờ để mình đến được cầu thang bộ, rằng Gã Số Mười đang chuẩn bị cho màn tấn công khủng khiếp, và rằng lợi thế duy nhất còn lại cho chú là sự bất ngờ.
Milligan ném cái boomerang một lần nữa, lần này thấp hơn rất nhiều, và cú ném có vẻ sai lệch đến mức McCracken liếc quanh xem liệu có phải Milligan đang nhắm vào cái gì đó khác không một thứ gì đó dễ nổ chẳng hạn, biết đâu đấy. Không thấy gì, hắn quay lại nhìn và thấy Milligan đang chồm về phía mình với tốc độ kinh hoàng.
McCracken không kịp với tay lấy cái vali. Thực ra, đó là tất cả những gì hắn có thể làm để có thể sở hữu lại nó, vì Milligan đã đuổi theo hắn với sự nhanh nhẹn và khéo léo đáng kinh ngạc - đôi khi chú tung vali của Garrotte lên, đôi khi giơ cả chân tay mà chụp - khiến cho McCracken rất khó để chống trả. Tuy nhiên, hắn không phải là một Gã Số Mười tầm thường, và khi đã lùi lại để tránh Milligan, hắn né người và lấy vali che chắn. Và cứ như vậy, trong trận đánh giáp lá cà nguy hiểm, hai người đàn ông di chuyển rất nhanh dọc mái nhà, tránh xa sân sau, Milligan luôn tấn công còn McCracken thì vật lộn để giữ thăng bằng.
Và rồi đột nhiên họ đến rìa của mái nhà và thấy mình đang đánh nhau ở đó, đang cố giữ thăng bằng trên một vách đứng, cách phần phía sau của nhà tù bốn tầng.
Dù đang toát mồ hôi, song cả hai đều nhìn nhau cười. Nhưng chỉ có một người đang thắng thế - và cả hai đều biết điều đó. Gã Số Mười mạnh hơn rất nhiều, và Milligan bị bất lợi ngay từ đầu.
“Sắp kết thúc rồi, Milligan,” McCracken nói trong lúc vung vẩy cái vali mạnh như một quả bóng phá bê tông. “Ngươi cũng thấy thế, đúng không?”
Milligan cúi đầu - gió từ chiếc vali làm tóc chú rối tung rồi dựng đứng lên, chú tung vali của Garrotte lên cằm McCracken. “Ta không thấy thế,” chú thở hổn hển. “Cái đầu to của ngươi vừa đúng tầm đấy.”
McCracken lùi lại vừa kịp lúc. Hắn run rẩy trên rìa nóc nhà, lấy lại bình tĩnh và tung chiếc vali vào vai Milligan, suýt nữa thì trúng. Nhưng động tác đó đã làm Milligan mất thăng bằng, và giây tiếp theo, McCracken đã đá chiếc vali ra khỏi tay chú. Nó văng ra và trượt trên mái nhà - và Milligan, bằng nỗ lực tuyệt vọng để túm lấy nó, đã trượt khỏi rìa mái.
Thậm chí ngay cả khi đôi mắt sắc sảo của chú đang tìm một chỗ bám trên tường, Milligan vẫn nghe thấy tiếng Kate hét lên vì hoảng loạn ở đâu đó trên mái nhà. Nhưng mắt chú đang tập trung vào một phần nhỏ của viên gạch vỡ bên dưới với khoảng trống trong phần vữa mà chim làm tổ cách đây lâu lắm rồi
Milligan cố gắng nhét tay vào cái lỗ đó khi ngã xuống, và những ngón tay khỏe mạnh của chú đã tìm được chỗ bám. Các cành cây và xơ vải từ tổ chim rơi vào mặt chú khi chú lơ lửng ở đó, vặn vẹo hết bên này sang bên kia cách mái nhà một vài mét.
“Kate!” Chú Milligan hét lên. “Kate, bố ổn cả! Chạy đi, chạy đi, Kate!”
Nhưng Milligan không ổn tí nào, và Kate biết điều đó. Cô bé thò đầu ra khỏi thang máy đúng lúc nhìn thấy bố ngã, và cô bé hiểu tình cảnh đó rất rõ. Có lẽ bây giờ Milligan đã tìm được chỗ để bám vào, nhưng chú chỉ là một con vịt đang ngồi so với McCracken - kẻ đang nhìn cô bé với vẻ mặt hân hoan và hét lớn: “Phải, làm đi, Kate! Chạy đi để người lớn nói chuyện riêng!” Hắn giơ tay xùy xùy đuổi Kate đi. “Ta đến bây giờ!”
Tuy nhiên Kate không nhúc nhích. Tâm trạng cô bé nặng trĩu, sục sôi vì căm giận và sợ hãi; tuy vậy cô vẫn cố gắng hết sức để suy nghĩ tỉnh táo, để tập trung sức lực và tài năng cứu bố.
Thấy cô bé vẫn đứng đó, McCracken nghiêng đầu sang một bên và nhướng mày như thể muốn nói, “Sao? Mày định tỏ ra dũng cảm thật đấy à?” Và hắn mỉm cười như thể đang mong là cô bé sẽ làm như thế thật.
Kate mở giỏ ra.
McCracken cười và thò tay vào vali.
Sau đó Kate tấn công, và McCracken thôi cười ngay lập tức.
Gã Số Mười biết cô bé rất thông minh, nhưng hắn chưa kịp chuẩn bị tinh thần trước sự tấn công khủng khiếp của cô. Vì khoảng cách của họ vừa đủ xa, những đồ mà cô bé lấy từ giỏ ném ra bay đến hắn với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với hắn dự tính - và tất cả đều được ném một cách chính xác kỳ lạ. Đầu tiên là một tràng những viên bi, khiến hắn phải giơ nhanh vali lên đỡ, nhưng sau đó là một viên nam châm hình móng ngựa suýt nữa thì bay trúng vào mặt hắn. Rồi một cái đèn pin bay đến và làm bật tung một chiếc bút chì trong tay hắn, khiến tay hắn đau rát. McCracken điên tiết lấy nhanh ra một chiếc bút chì khác và phóng nó về phía cô bé lúc này đã đứng khá gần với hắn.
Keng một cái, chiếc bút chì đã bị cái giỏ của Kate đẩy văng đi, và cô bé lại tiếp tục tấn công. Thứ tiếp theo bay đến McCracken là một hộp keo siêu dính, một cuộn dây chỉ còn vài vòng và một chiếc súng cao su. Tuy nhiên, những đòn tấn công này khá yếu ớt, và trong lúc chống lại những vật thể bay đó, McCracken thấy cô bé đang khá kiệt sức. Hơn thế nữa, McCracken để ý thấy cô bé đang cố thổi một cái còi có vẻ như đã hỏng (nó chỉ phát ra tiếng the thé yếu ớt) - có vẻ như đang cố gọi giúp đỡ mà không được.
Sau đó cô bé ném cả cái giỏ quý giá đi. Nó bay chậm đến mức McCracken còn có thời gian để cười khoái trí và lấy vali gạt nó sang một bên. Khi rơi ra khỏi mái nhà, nó phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Và bây giờ khi chỉ còn cách mười bước, cô vẫn đang tiến về phía hắn, trên miệng cố thổi cái còi hỏng một cách ngớ ngẩn - và hình như còn một thứ nữa để ném. Cô bé tung nó lên và ném thẳng vào mặt hắn với tốc độ chậm chạp đến thảm hại, một vật nhỏ màu đen không biết làm bằng chất gì. McCracken định túm lấy nó xem nó là cái gì. Nhưng hình như nó là thứ gì đó nhơn nhớt và bẩn thỉu, vậy nên hắn chỉ nghiêng đầu để nó bay qua mà không chạm vào mình.
Và rồi đột nhiên, không biết từ đâu, một thứ gì đó lớn hơn và đáng sợ hơn rất nhiều xuất hiện, một thứ có đôi mắt lạnh thép lao thẳng vào mặt hắn, mỏ và móng vuốt cong vút sắc nhọn của nó giang rộng ra - và tên McCracken to lớn, kiêu hãnh không thể không gào toáng lên, đập tay loạn xạ và che mặt y như một đứa bé hoảng loạn đang tìm cách trốn một con ong. Hắn hoảng hốt quá đến mức không để ý thấy chiếc vali của hắn đã trượt khỏi tay.
Giây phút đó trôi qua, và McCracken bỏ tay xuống. Con chim ưng bay đi, quắp theo miếng thịt, và cô bé - cô bé thông minh! - đang chạy đi cầm theo vali của hắn. Chạy được nửa mái nhà, cô bé dừng lại để nhặt thứ gì đó lên, và rồi bình tĩnh đi về phía hắn. Cô bé đang nhắm mũi tên gây mê về phía hắn.
Tâm trạng của McCracken được cải thiện ngay lập tức. Hắn đứng thẳng lên, chỉnh lại cà vạt, và nói, “Tao ấn tượng đấy, nhóc con gan dạ ạ! Lừa hay lắm! Chà, mày thông minh hơn hầu hết bọn tay chân của tao đấy! Mày nên tự hào về điều đó - trò lừa của mày suýt thành công đấy!
Kate cảm thấy khá tự hào (và không chút ngạc nhiên) vì đã lấy được vali của McCracken, thậm chí còn giành được lợi thế nữa. Tại sao hắn lại nói là “suýt nữa” nhỉ? Cô bé ngừng lại đáp, “Ông không phải khen ngợi. Bây giờ thì tránh khỏi rìa mái nhà ngay!”
“Nhưng tại sao tao phải làm theo lời mày nhỉ?” McCracken hỏi và khoanh đôi tay khổng lồ lại như một đứa bé cáu kỉnh. Mắt hắn dán vào cái vali.
“Tôi cho là ông không thích bị ngã xuống khi tôi hạ ông chứ,” Kate đáp.
“Ồ! Vậy là mày định lấy mũi tên đó bắn tao à?”
“Tôi cho ông một hai phút nếu ông làm theo lời tôi nói,” Kate thận trọng nói. “Bây giờ thì sao ông không cởi cà vạt ra và để nó ở đó nhỉ? Sau khi tôi kéo bố Milligan lên, chúng tôi sẽ quyết định xem phải làm gì với ông.”
“Tốt lắm,” McCracken nói, và với nụ cười nửa miệng bí hiểm, hắn đưa tay lên chỗ cà vạt.
Phải mất một lúc Milligan mới hiểu được chuyện gì đang diễn ra phía bên trên mình, nhưng lúc này chú hét lên, “Kate! Chạy đi! Hắn biết khẩu súng bị kẹt rồi! Chạy đi, Kate!”
Kate tái mặt đi. “Ồ. Chà, chắc phải đến hai phút rồi, con cá là vậy. Tha lỗi cho con nhé.” Nói xong, cô bé xoay người và lao xuống cầu thang.
McCracken thất vọng nhìn cô bé bỏ đi. Cô bé nhanh khủng khiếp mặc dù đang mang theo cái vali nặng trịch của hắn. Hắn lao ra rìa mái nhà và mỉm cười nhìn xuống Milligan, lúc này chú vẫn đang bám bằng một tay. “Tao phải chạy thôi, Milligan ạ - con nhỏ đã mang vali của tao chạy đi rồi - nhưng vui lòng bám chắc vào đó nhé. Tao sẽ quay lại nhanh thôi và sẽ mang thứ gì đó thật nặng để ném xuống.”
Milligan muốn nói gì đó - bất cứ điều gì để cầm chân hắn lại - nhưng McCracken đã quay người và chạy dọc mái nhà
Ở sân sau, Constance và hai đứa con trai đang núp mình đằng sau Sharpe - kẻ đã bị chúng dựng cho ngồi dậy và dựa lưng vào chiếc bàn bị hỏng. Hy vọng của chúng là bất cứ ai liếc nhìn qua ô cửa sổ sẽ bận tâm đến mức không nhìn kỹ và phát hiện ra chúng. Kiểu như núp đằng sau một con hổ để tránh một con sư tử vậy, nhưng ít ra thì con hổ cũng đang ngủ.
“Gần ba phút rồi,” Constance đang lầm bầm thì Kate xuất hiện. Cô bé thậm chí còn chưa mở mắt. Tuy nhiên dường như Kate không nghe thấy lời Constance, và Constance rên rỉ đầy thảm thiết, thống khổ đến mức không nhắc lại nổi.
Kate đang thở hổn hển, nhưng không còn thời gian lấy hơi nữa. “Bọn mình cần... phải giấu... cái vali!
“Chuyện gì thế, Kate?” Sticky hỏi. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Chú Milligan đâu?” Reynie hỏi.
“Bố đang đến,” Kate nói giữa hơi thở đứt quãng, sau đó với vẻ mặt hối lỗi cô bé nói thêm, “nhưng tớ nghĩ... McCracken sẽ đến trước. Đó là lý do tại sao... bọn mình phải...”
Cô bé bị cắt ngang lời vì tiếng vỡ của thủy tinh và gỗ. Cái thứ có vẻ giống một quả pháo thần công khổng lồ - có vẻ to, đen, và tròn - đã lao qua một ô cửa sổ ở tầng
hai. Ba đứa lùi lại ngạc nhiên. Vật thể đó chạm đất và lăn tròn, sau đó đột nhiên duỗi ra và đứng thẳng lên, để lộ ra một gã đàn ông mặc bộ vest tối màu. Đó là McCracken. Hắn đã đi đường tắt.
“Chào các nhóc con,” McCracken nói và nhe hàm răng móm nham nhở ra cười. Túm lấy ve áo, hắn phủi và lắc thật mạnh để giũ những mẩu kính và gỗ bay tung tóe. “Lạy Chúa! Lâu lắm rồi tao không phải chạy nhanh đến thế. Nhưng, chúng mày thấy đấy, tao e là chúng mày sẽ nghịch ngợm mà giấu vali của tao đi.”
Chúng muốn chạy, nhưng chúng còn phải lo cho Constance, và Kate vẫn đang ất mệt mỏi khi cố gắng kéo Constance lên khỏi mặt đất, và lúc đó McCracken túm lấy cái vali từ cô bé. Ngay lập tức, hắn thò tay vào và lấy ra một cái bút laser.
“Nếu một trong số chúng mày muốn được chăm sóc,” McCracken nói, “thì hãy cố mà chạy đi. Tao rất vui được chăm lo cho chúng mày.”
Không ai cử động.
McCracken cười lớn. “Ngại ngùng quá nhỉ!” Cầm chiếc bút laser trong tay, hắn liếc quanh sân sau. “Tao phải chạy lên mái nhà trong một phút - tao vẫn chưa xong việc với Milligan - nhưng tao e là không thích hợp để đưa chúng mày lên đó, mà tao thì không để chúng mày lang thang được...” Hắn thở dài. “Tốt lắm, tao e là đã đến lúc ngủ trưa rồi, bọn nhóc con. Tao nghĩ là tao sẽ đưa chúng mày đi sau, nhưng không ai giúp cả. Xếp hàng vào.”
Lũ trẻ túm tụm lại với nhau. Những đứa lớn vòng tay quanh Constance, tất cả chúng đều cứng người lại và ngẩng lên nhìn McCracken thách thức.
Và khi ngẩng lên, Reynie thấy một hình ảnh trên mái nhà. Chí ít thì cậu nghĩ là mình đã nhìn thấy. Cậu nhanh chóng chuyển ánh mắt sang hướng khác để không thu hút sự chú ý của McCracken, và khi cậu liếc lên nhìn lần nữa, hình ảnh đó không còn nữa. Cậu đã nghĩ - đã hy vọng - đó có thể là Milligan. Có phải cậu tuyệt vọng đến mức đã tưởng tượng ra điều đó không?
“Tuyệt lắm,” McCracken nói. “Nếu chúng mày ôm lấy nhau kiểu đấy, chuyện này sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Hắn nghiêng đầu, nhắm mắt, và giơ hai ngón tay lên như thể làm khung chụp ảnh lũ trẻ. “Phải, giờ thì cứ ôm nhau như thế...”
“Ông có thể chụp ảnh cùng chúng tôi được không?” Reynie nói, cố tỏ ra tinh nghịch. Cậu đang cố trì hoãn, và McCracken dường như luôn luôn hứng thú với việc đùa bỡn các nạn nhân của mình.
“Xúc động quá,” McCracken nói và ngạc nhiên. Sau đó hắn búng ngón tay. “Tao biết rồi! Có lẽ chúng ta nên cho cả Pandora vào bức ảnh nữa!” McCracken thò tay vào vali và lấy ra một hộp xì gà trang nhã. Hắn lắc một cái. Từ bên trong vang lên một tiếng ré
“Ừm, tôi không thích có nó trong bức ảnh,” Sticky nói.
“Tôi cũng thế,” Kate nói. “Nó nhặng xị lắm.”
McCracken cười toe toét. “Ai là đứa nhặng xị ở đây?” Hắn nói. “Tốt lắm, có lẽ để sau đi, sau khi chúng mày có cơ hội làm quen với nó.” Hắn đặt cái hộp xuống cạnh chân. “Rồi. Tao đã rất thích cuộc nói chuyện của chúng ta, nhưng người lớn chúng tao còn có việc phải làm. Đứng yên đó nhé.” Hắn bắt đầu lắc cánh tay.
Rõ ràng là không thể trì hoãn thêm được nữa. Một lần nữa chúng lại dũng cảm đứng thẳng người, mắt dán chặt vào những chiếc đồng hồ chống sốc to bằng bạc của McCracken - nó lóe lên đầy đe dọa khi hiện ra khỏi cổ tay áo hắn. Và khi McCracken giơ cánh tay lên, chĩa lòng bàn tay về phía chúng, Reynie và Kate đều tuyệt vọng nghĩ, “Milligan, cứu chúng con! Cứu chúng con! Cứu chúng con!”
Đúng như vậy, Milligan ở trên mái nhà. Chú đã lên đó bằng cách cào vữa ra bằng dụng cụ của mình để tạo thành chỗ bám tay. Miệt mài và kiên nhẫn, chú đã nhảy được lên bức tường đó, từng centimet một, từng viên gạch một, và chú nhận ra rằng gã McCracken đã thận trọng khóa cửa dẫn đến cầu thang.
Bình thường thì chuyện này không có vấn đề gì; Milligan sẽ cạy khóa hoặc cạy cửa dẫn đến thang máy. Nhưng những ngón tay chú - thực ra là cả cánh tay chú - đang run lên dữ dội sau vụ leo trèo khổ sở vừa rồi (treo lủng lẳng bên cạnh tường như thế không phải là việc dễ dàng gì) và lúc này Milligan khó có thể cầm dụng cụ được chứ đừng nói đến việc sử dụng nó thành thạo.
Tuy nhiên chú phải làm gì đó! Kate đã cứu chú để chú cứu con bé, và Milligan sẽ làm bất cứ điều gì trên đời này để không phụ lòng con bé.
Nhìn xuống sân sau, chú thấy McCracken đang bắt bọn trẻ xếp hàng. Không nói cũng biết hắn định làm gì. Milligan tìm thứ gì đó nặng để ném. Chú tìm được rất nhiều bút chì sắc nhọn và các dụng cụ nhỏ khác, nhưng chú không thể ném chúng từ trên cao này xuống một cách chính xác được, chắc chắn là không với những ngón tay đang run lẩy bẩy nà
Những giây quý giá đã qua. Liếc nhìn sân sau một lần nữa. Bây giờ McCracken đang lắc đôi cánh tay khổng lồ của mình... hắn đang giơ lòng bàn tay lên... lũ trẻ đang túm tụm lại với nhau.
Tuyệt vọng, Milligan nhìn quanh mình lần cuối cùng để tìm thứ để ném. Nhưng chẳng có gì.
Kate nói, hàm răng nghiến chặt. “Vì bố Milligan sẽ bắt ông trả giá đắt cho nó đấy.”
“Ồ, các ngươi có thể chắc chắn là ta thích chuyện này,” McCracken nói và nháy mắt. “Và tại sao các ngươi không để mình ta lo lắng cho Milligan nhỉ? Vì bây giờ, ngủ ngoan nhé, các tình yêu!”
Một tiếng xẹt điện vang lên trong không khí, và tất cả lũ trẻ nhắm mắt lại trừ Kate. Và thế là chỉ có mình Kate chứng kiến cảnh McCracken đột nhiên nằm thẳng cẳng trên sân sau khi bị va phải bởi một thứ gì đó cực kỳ to lớn. Lũ trẻ nghe thấy tiếng huỵch một cái thật to, cả bọn mở choàng mắt ra và thấy McCracken nằm bất tỉnh trước mặt chúng. Kinh ngạc, chúng thấy nằm phía trên McCracken là một người khác, cũng bất tỉnh nốt.
Chú Milligan, sau khi không tìm được thứ gì để ném, đã nhẩy xuống.
“Ôi, bố, đừng làm thế nữa nhé” Kate gào lên và lao vào bố trong lúc bọn con trai bất lực đứng nhìn bên cạnh.
Mí mắt chú Milligan run rẩy mở ra, và ánh mắt chú nhìn thẳng vào khuôn mặt Kate. Chú mở to mắt và chớp chớp vài lần để cố tập trung.
Kate đặt tay lên má bố. “Sao bố cứ làm thế vậy? Sao bố cứ bị thương suốt vậy?”
“Thói quen xấu thôi mà,” Milligan lầm bầm. “McCracken thế nào rồi?”
“Bố hạ hắn bất tỉnh rồi,” Kate nói. “Hình như hắn đã làm vỡ cái hộp Pandora rồi
Đúng là vậy. Những mẩu dây và lò xo rơi vương vãi quanh cái hàm vuông khổng lồ của Gã Số Mười, một số mẩu vẫn còn rung rung và tạo ra những ảm thanh tưng tưng kỳ lạ. Nằm giữa đống dây nhợ loằng ngoằng là hai cục pin AA. Pandora trước đó là một cơn ác mộng khủng khiếp, nhưng rõ ràng là một thứ vô nghĩa.
“Bố cử động được không?” Kate hỏi.
Milligan nghĩ một lúc, rồi nhấc cánh tay phải lên. “Bố cử động được cái này,” chú nói và nhăn mặt. “Nhưng đừng lo cho bố - các con phải chạy khỏi đây ngay. Ở đây lộ liễu quá, mà bây giờ bố không bảo vệ các con được. Đi đi, Kate. Bố không muốn rơi từ tầng bốn xuống mà không thu lượm được gì đâu.”
“Chúng con không thể để bố lại được - Con sẽ - Con sẽ dựng cái gì đó lên bằng cái bàn đó...”
“Không,” chú Milligan quả quyết nói. “Lần này không có xe ngựa đâu. Đây không phải cuộc đua, Kate ạ, nó là kiểu mèo vờn chuột. Đưa cho bố cái bút laser của McCracken. Đừng lo, bố không phải cầm cự lâu đâu. Cứu trợ đang đến rồi, và dù sao thì người Curtain muốn là các con - ông ta sẽ cố dùng các con để đổi lấy việc thoát ra khỏi chuyện này. Điều quan trọng là các con không được để bị bắt.
“Nhưng...?”
“Các con mà ở đây thì chỉ thu hút hỏa lực của chúng vào bố thôi, Kate ạ. Điều an toàn nhất cho tất cả chúng ta là các con nên đi đi.”
Đây có thể là một mánh khóe, nhưng nó cũng đã phát huy tác dụng. “Ừm... nhưng chúng con nên đi đâu ạ?” Kate lưỡng lự nói.
“Ở đâu cũng được, miễn không phải là ở đây. Cứ đi đi, đừng đến các góc quanh, và đừng đến gần Máy Thì Thầm. Con có nghĩ là Constance có thể biết nếu có ai đó đang đến không?”
Cô quay sang Constance, cô bé vẫn đang cuộn lại trong một quả bóng, run rẩy và thều th
“Có lẽ là vậy?” Kate nói.
“Không chắc ạ,” Sticky nói.
“Vậy thì nhớ mở to mắt nhìn nhé,” chú Milligan nói. “Và cả mũi nữa. Khi những quân lính khác đến, những Gã Số Mười sẽ bật báo động. Khi các con nghe thấy, hãy tìm đường đến cổng - nhưng các con vẫn phải tránh không để ai nhìn thấy, hiểu chưa nào?”
Kate gật đầu. “Ôi, bố Milligan, con hiểu rồi, nhưng...”
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau khi mọi chuyện đã kết thúc, OK? Ngay bây giờ điều bố muốn ở các con là hành động, Kate ạ.”
Và đúng là như vậy. Kate hôn chú và đứng dậy thật nhanh, và bọn con trai chúc chú may mắn. Sau đó chúng giúp Constance tội nghiệp leo lên lưng Kate, rồi bốn đứa đi nhanh ra khỏi sân, dừng lại lần cuối cùng để nhìn Milligan. Chú vẫy tay chào chúng khá thoải mái, như thể chú chỉ nằm đó nghỉ ngơi một lát, và như thể việc dùng một Gã Số Mười làm gối là điều bình thường nhất trên thế giới này vậy.