Máu của Olympus - Chương 34 - 35
Chương 34. Leo
“MỘT CUỘC THỎA THUẬN.” Những ngón tay của Leo co rút. “Phải. Chắc chắn.”
Hai tay cậu làm việc trước khi đầu cậu biết cậu đang làm gì. Cậu bắt đầu lôi dụng cụ ra khỏi những cái túi trên sợi thắt lưng ma thuật của cậu – dây đồng đỏ, một vài bu-lông, một cái phễu đồng thau. Hàng tháng trời cậu đã cất giấu những thứ máy móc linh tinh nho nhỏ, bởi vì cậu không bao giờ biết mình sẽ cần thứ gì. Và cậu càng dùng cái thắt lưng càng lâu, nó càng trở nên có trực giác. Cậu sẽ chạm vào và những món đồ chính xác sẽ xuất hiện một cách đơn giản.
“Vậy chuyện là,” Leo nói khi hai tay cậu xoắn sợi dây. “Zeus đã nổi cơn thịnh nộ với ngài rồi, phải không? Nếu ngài giúp bọn tôi đánh bại Gaia, ngài có thể làm việc tốt cho ông ấy.”
Apollo nhăn mũi. “Ta cho là điều đó có thể. Nhưng trừng phạt ngươi sẽ dễ dàng hơn.”
“Điều đó sẽ tạo nên loại ballad nào?” Hai bàn tay Leo làm việc điên cuồng, gắn đòn bẩy, buộc chặt cái phễu kim loại với một trục bánh răng cũ. “Ngài là vị thần của âm nhạc, đúng chứ? Ngài sẽ nghe một bài hát tên là ‘Apollo Trừng phạt một Á thần Nhỏ bé Còi cọc’ chứ? Tôi sẽ không. Nhưng ‘Apollo đánh bại Mẹ Đất và Cứu Vũ trụ Quái gở’… điều đó nghe có vẻ như một người đứng đầu bảng xếp hạng Billboard[1]!”
[1] Billboard chart: bảng xếp hạng âm nhạc.
Apollo nhìn chằm chằm lên không trung, như thể mường tượng tên ông trên một mái cửa vào rạp hát. “Điều ngươi muốn chính xác là gì? Và ta thoát khỏi nó như thế nào?”
“Điều đầu tiên tôi cần: Lời khuyên.” Leo kéo căng vài sợi đây trên miệng của cái phễu. “Tôi muốn biết liệu kế hoạch của tôi sẽ có tác dụng.”
Leo giải thích điều cậu có trong đầu. cậu đã nhai cái ý tưởng vài ngày, kể từ khi Jason trở lại từ đáy đại dương và Leo bắt đầu nói chuyện với Nike.
Trước đây một vị thần nguyên thủy đã từng bị đánh bại, Kymopoleia đã nói với Jason. Ngươi biết ta nói đến ai.
Những cuộc nói chuyện của Leo với Nike đã giúp cậu điều chỉnh kế hoạch, nhưng cậu vẫn muốn một ý kiến thứ hai từ một vị thần khác. Bởi vì, một khi Leo cam kết với bản thân mình, sẽ không thể quay lại.
Cậu nửa hi vọng Apollo sẽ phá lên cười và bảo cậu quên nó đi.
Thay vào đó, vị thần gật đầu trầm ngâm. “Ta sẽ cho ngươi lời khuyên này miễn phí. Ngươi có thể đánh bại Gaia theo cách ngươi miêu tả, tương tự với cách Ouranos bị đánh bại hàng niên kỷ trước. Tuy nhiên, bất cứ người phàm nào ở gần như thế sẽ tuyệt đối…” giọng Apollo ấp úng. “Ngươi đã làm cái gì đó?”
Leo nhìn xuống cái vật dụng kì cục trong hai tay mình. Những lớp dây đồng đỏ, giống như nhiều lớp của những sợi dây đàn ghi-ta, bắt chéo bên trong cái phễu. Những hàng đinh ghim nổi bật được điều khiển bởi những đòn bẩy bên ngoài cái phễu, thứ mà cố định một bản kim loại vuông với một loạt những tay quay.
“Ồ, đây…?” Đầu óc Leo chạy đua điên cuồng. Vật trông như một hộp nhạc gắn với một cái máy hát lỗi thời, nhưng nó là cái gì?
Một tấm thẻ thỏa thuận.
Artemis đã bảo cậu làm một cuộc trao đổi với Apollo.
Leo nhớ một câu chuyện những đứa trẻ ở Cabin Mười Một từng khoe khoang: làm sao cha của chúng, Hermes, tránh được sự trừng phạt vì ăn trộm đàn bò thiêng của Apollo. Khi Hermes bị bắt, ông đã làm ra một nhạc cụ - cây đàn lia đầu tiên – và trao đổi nó với Apollo, người ngay lập tức tha thứ cho ông.
Vài ngày trước, Piper đề cập đến việc thấy cái động ở Pylos nơi Hermes giấu những con bò đó. Điều đó chắc hẳn khởi động tiềm thức của Leo. Thậm chí không có ý định, cậu đã làm ra một nhạc cụ, điều mà đại khái làm cậu ngạc nhiên, bởi vì cậu chẳng biết gì về âm nhạc.
“Ừm, à,” Leo nói, “Cái này đơn giả chỉ là dụng cụ đáng ngạc nhiên nhất!”
“Nó hoạt động như thế nào?” vị thần hỏi.
Câu hỏi hay, Leo nghĩ.
Cậu xoay tay nắm của những cái tay quay, hi vọng món đồ sẽ không phát nổ vào mặt cậu. Vài âm rõ ràng vang lên – bằng kim loại nhưng ấm áp. Leo kéo những cái đòn bẩy và bánh xe. Cậu nhận ra bài hát bật ra – cùng giai điệu buồn bã Calypso đã hát cho cậu nghe ở Ogygia về việc nhớ nhà và khao khát. Nhưng, qua những sợi dây của cái phễu đồng thau, giai điệu nghe thậm chí còn u sầu hơn, giống như một cái máy với một trái tim vỡ - cái cách mà Festus có lẽ phát ra tiếng nếu nó có thể hát.
Leo quên mất Apollo ở đó. Cậu chơi từ đầu đến cuối bài hát. Khi cậu dừng lại, đôi mắt cậu cay cay. Cậu gần như có thể ngửi thấy mùi bánh mì tươi nướng từ nhà bếp của Calypso. Cậu có thể nếm được nụ hôn duy nhất cô từng trao cho cậu.
Apopllo nhìn chằm chằm sợ hãi vào cái dụng cụ. “Ta phải có nó. Nó gọi là gì? Ngươi muốn gì cho nó?”
Leo có một bản năng đột ngột muốn giấu dụng cụ đi và giữ nó cho riêng mình. Nhưng cậu nuốt lại sự sầu muộn của mình. Cậu có một nhiệm vụ phải hoàn thành.
Calypso… Calypso cần cậu thành công. “Đây là Valdez-kì-diệu[2], dĩ nhiên!” Ngực cậu phập phồng thở hổn hển. “Nó hoạt động bởi, ừm, chuyển đổi cảm giác của ngài thành âm nhạc khi ngài kéo bánh răng. Mặc dù nó thực sự có ý nghĩa với tôi, một đứa con của Hephaestus, để sử dụng. Tôi không biết liệu tôi có thể...”
[2] Nguyên văn Valdezinator.
“Ta là thần của âm nhạc!” Apollo kêu. “Ta dĩ nhiên có thể tinh thông Valdez-kì-diệu. Ta phải! Nó là bổn phận của ta!”
“Vậy thì cùng làm một cuộc giao dịch thông minh nào, Chàng trai Âm nhạc,” Leo nói. “Tôi trao cho ngài cái này; ngài đưa cho tôi y sĩ dược.”
“Ồ…” Apollo cắn cái môi thần thánh của mình. “À, ta thực sự không có y sĩ dược.”
“Tôi nghĩ ngài là vị thần của y học.”
“Phải, nhưng ta là thần của nhiều thứ! Thơ ca, âm nhạc, nhà Tiên tri Delphi...” Ông vỡ òa lên khóc nức nở và dùng nắm tay che miệng lại. “Xin lỗi. Ta ổn, ta ổn. Như ta nói, ta có nhiều phạm vi ảnh hưởng, ta có toàn bộ cỗ xe ‘thần mặt trời’, thứ mà ta thừa kế từ Helios. Vấn đề là, ta thích một bác sĩ đa khoa hơn. Đối với y sĩ dược, ngươi sẽ cần gặp một chuyên gia – người duy nhất duy nhất từng thành công chữa khỏi cái chết: con trai ta Asclepius, vị thần của các thầy thuốc.”
Trái tim Leo chìm xuống trong cơn choáng váng của mình. Điều cuối cùng họ cần là một cuộc tìm kiếm khác để tìm một vị thần khác người có lẽ sẽ đòi chiếc áo thun kỉ niệm của cậu hay Valdez-kì-diệu.
“Thật là đáng xấu hổ, Apollo. Tôi đã hi vọng chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch.” Leo xoay những cái đòn bẩy trên cái Valdez-kì-diệu của mình, phát ra một giai điệu thậm chí còn sầu thảm hơn.
“Ngừng lại!” Apollo khóc thét. “Nó quá hay! Ta sẽ chỉ đường cho ngươi đến chỗ Asclepius. Hắn thực sự ở rất gần!”
“Sao ngài biết được ông ấy sẽ giúp bọn tôi? Bọn tôi chỉ có hai ngày đến khi Gaia thức giấc.”
“Hắn ta sẽ giúp!” Apollo hứa hẹn. “Con trai ta rất hữu ích. Chỉ cần dùng tên ta cầu xin hắn. Ngươi sẽ tìm thấy hắn tại đền thờ cũ của ta ở Epidaurus.”
“Câu hỏi mẹo là gì?”
“À… ồ, không gì cả. Ngoại trừ, dĩ nhiên, hắn đang được bảo vệ.”
“Bảo vệ bởi cái gì?”
“Ta không biết!” Apollo dang hai tay một cách bất lực. “Ta chỉ biết Zeus đang giữ Asclepius trong vòng bảo vệ để hắn không thể chạy quanh trái đất làm con người sống lại. Lần đầu tiên Asclepius cứu sống người chết… à, hắn đã gây ra một trận om sòm kha khá. Đó là một câu chuyện dài. Nhưng ta chắc chắn ngươi có thể thuyết phục hắn giúp đỡ.”
“Điều này nghe không có vẻ giống một cuộc thỏa thuận lắm,” Leo nói. “Còn về nguyên liệu cuối cùng – lời nguyền Delos? Nó là gì?”
Apollo nhìn cái Valdez-kì-diệu một cách thèm khát. Leo lo lắng vị thần có thể cướp lấy nó, và làm sao Leo ngăn ông được? Làm nổ vị thần mặt trời với lửa có sẽ sẽ không hiệu quả mấy.
“Ta có thể giao nguyên liệu cuối cùng cho ngươi,” Apollo nói. “Sau đó ngươi sẽ có mọi thứ ngươi cần để Asclepius pha chế dược.”
Leo chơi một đoạn khác. “Tôi không biết. Trao đổi cái Valdez-kì-diệu này cho lời nguyền Delos...”
“Nó không thực sự là một lời nguyền! Nhìn đây…” Apollo chạy nhanh tới một đám hoa dại gần nhất và hái một bông hoa vàng từ một khe nứt giữa những tảng đá. “Đây là lời nguyền Delos.”
Leo nhìn chằm chằm nó. “Một bông cúc bị nguyền?”
Apollo thở dài bực tức. “Nó chỉ là một biệt danh. Khi mẹ ta, Leto, chuẩn bị sinh Artemis và ta, Hera giận dữ, bởi vì Zeus lại lừa dối bà ấy. Vì thế bà đi đến từng vùng đất rộng lớn trên trái đất. Bà buộc những linh hồn tự nhiên ở mỗi nơi phải hứa là đuổi mẹ ta đi để bà không thể sinh nở ở bất cứ đâu.”
“Nghe có vẻ như điều Hera có thể làm.”
“Ta biết, đúng chứ? Dù sao, Hera đã yêu cầu những lời hứa từ mỗi vùng đất mà được gắn với đất liền – nhưng không từ Delos, bởi vì khi đó Delos là một hòn đảo trôi nổi. Những linh hồn tự nhiên Delos chào đón mẹ ta. Bà ấy sinh ra em gái và ta, và hòn đảo vui mừng trở thành ngôi nhà thiêng mới của chúng ta nó phủ lên mình những bông hoa vàng nhỏ này. Những bông hoa là một lời ban phước, bởi vì chúng ta tuyệt vời. Nhưng chúng cũng tượng trưng cho một lời nguyền, bởi vì từ khi chúng ta được sinh ra Delos bắt nguồn tại nơi này và không thể trôi dạt trên đại dương nữa. Đó là lý do những bông cúc vàng được gọi là lời nguyền Delos.”
“Vậy chính tôi có thể chỉ cần hái một bông cúc và rời đi.”
“Không, không! Không dành cho loại thuốc trong đầu ngươi. Loài hoa này chỉ được hái bởi em gái ta hoặc ta. Vậy ngươi nói gì, á thần? Đường đến chỗ Asclepius và nguyên liệu pháp thuật cuối cùng của ngươi đổi lấy nhạc cụ mới đó – chúng ta có một cuộc thỏa thuận chứ?”
Leo ghét phải trao đi một Valdez-kì-diệu hoàn toàn tốt cho một bông hoa dại, nhưng cậu thấy không còn lựa chọn khác. “Ngài tiến hành một cuộc mặc cả khó khăn, Chàng trai Âm nhạc.”
Họ trao đổi.
“Tuyệt vời!” Apollo xoay những cái đòn bẩy của Valdez-kì-diệu, thứ mà tạo một âm thanh như một động cơ ô tô vào một buổi sáng lạnh lẽo. “Ừm… có lẽ cần một chút tập luyện, nhưng ta sẽ đạt được! Giờ cùng tìm các bạn của ngươi. Các ngươi rời đi càng sớm, càng tốt!”
Hazel và Frank chờ họ ở bến tàu Delos. Artemis không có trong tầm nhìn.
Khi Leo quay sang Apollo để tạm biệt, vị thần cũng biến mất.
“Chàng trai,” Leo lẩm bẩm, “ông ấy thực sự rất nóng lòng tập luyện cái Valdez-kì-diệu của mình.”
“Cái gì của ông ấy?” Hazel hỏi.
Leo kể cho họ nghe về sở thích mới của cậu như là một nhà phát minh những cái phễu âm nhạc thiên tài.
Frank gãi đầu. “Và đổi lại cậu có một bông cúc?”
“Nó là nguyên liệu cuối cùng để chữa cái chết, Trương. Nó là một bông cúc tuyệt vời! Các cậu thì sao? Học được bất cứ điều gì từ Artemis?”
“Không may, vâng.” Hazel nhìn chằm chằm qua mặt nước, nơi Argo II lắc lư tại mỏ neo. “Artemis biết rất nhiều về các vũ khí tên lửa. Bà ấy nói với bọn em Octavian đã đặt hàng vài… điều ngạc nhiên cho Trại Con Lai. Anh ta dùng hầu hết của cải của quân đoàn để mua sắm những Cyclops-xây dựng súng bắn đá.
“Ôi, không, không súng bắn đá!” Leo nói. “Và, một cái súng bắn đá là gì?”
Frank cau có. “Cậu tạo ra máy móc. Làm thế nào cậu không biết một cái máy bắn đá là gì? Nõ chỉ là một cái súng cao su lớn nhất, tồi tệ nhất từng dùng bởi đội quân La Mã.”
“Tốt,” Leo nói. “Nhưng máy bắn đá là một cái tên ngu ngốc. Họ nên gọi chúng là Valdez-ném[3].”
[3] Valdezapults viết lại của từ catapults (có nghĩa là máy ném đá), là một từ có gốc La-tinh “catapulta” với “kata” có nghĩa là “xuống dưới”, “pulta” có nghĩa là “tung, ném”
Hazel trợn mắt. “Leo, điều này nghiêm túc. Nếu Artemis đúng, sáu cỗ máy nào sẽ được lăn đến Long Island vào tối ngày mai. Đó là điều Octavian đang chờ đợi. Vào bình minh ngày một tháng Tám, anh ta sẽ có đủ hỏa lực để tiêu diệt hoàn toàn Trại Con Lai mà không có một người La Mã thương vong nào. Anh ta nghĩ điều đó sẽ biến anh ta thành một anh hùng.
Frank lẩm bẩm một lời nguyền tiếng La-tinh. “Ngoại trừ cậu ta cũng triệu hồi rất nhiều quái vật ‘đồng minh’ đến nỗi quân đoàn hoàn toàn bị bao vây bởi những nhân mã hoang dã, những lũ người đầu chó cynocephalus, và ai biết còn gì khác. Ngay khi quân đoàn tiêu diệt Trại Con Lai, những con quái vật sẽ quay sang Octavian và tiêu diệt quân đoàn.”
“Và sau đó Gaia trở dậy,” Leo nói. “Và những thứ tồi tệ xảy ra.”
Trong đầu cậu, những bánh răng quay khi thông tin mới nhắp vào chỗ. “Được rồi… điều này thậm chí chỉ làm kế hoạch của tớ thêm quan trọng hơn. Một khi chúng ta có được y sĩ dược, tớ sẽ cần sự giúp đỡ của các cậu. Cả hai cậu.”
Frank liếc nhìn bông cúc vàng bị nguyền rủa lo lắng. “Loại giúp đỡ nào?”
Leo kể cho họ nghe kế hoạch của cậu. Cậu càng nói nhiều, họ càng trông choáng váng, nhưng khi cậu nói xong không ai bảo cậu bị điên. Một giọt nước mắt lấp lánh trên má Hazel.
“Nó phải theo cách này,” Leo nói. “Nike đã xác nhận nó. Apollo đã xác nhận nó. Những người khác sẽ không bao giờ chấp nhận nó, nhưng hai cậu… hai cậu là những người La Mã. Đó là lý do tại sao tớ muốn hai cậu đi đến Delos với tớ. Các cậu có toàn bộ đồ hiến tế - làm nghĩa vụ của các cậu, nhảy lên trên thanh kiếm của cậu[4].”
Frank khụt khịt. “Tớ nghĩ ý cậu là tự tử[5].”
[4, 5] Câu của Leo “jumping on your sword”, Frank sửa lại “falling on your sword”.
“Bất cứ thứ gì,” Leo nói. “Cậu biết điều này phải là câu trả lời.”
“Leo…” Frank nghẹn ngào.
Bản thân Leo muốn khóc như một cái Valdez-kì-diệu, nhưng cậu cố giữ bình tình, “Này, anh bạn to lớn, tớ đang trông cậy vào cậu. Nhớ cậu đã nói gì với tớ về cuộc trò chuyện với Mars chứ? Cha cậu nói cậu phải tiến lên, đúng chứ? Cậu phải thực hiện lời kêu gọi không ai khác sẵn sàng làm.”
Hoặc cuộc chiến sẽ đi sang bên,” Frank nhớ lại. “Nhưng vẫn...”
“Và Hazel,” Leo nói. “Màn Sương ma thuật Điên rồ Hazel, em phải che giấu cho anh. Em là người duy nhất có thể. Ông cố ngoại Sammy của anh nhìn thấy em đặc biệt như thế nào. Ông ấy chúc phúc cho anh khi anh là một đứa bé, bởi vì anh nghĩ bằng cách nào đó ông biết em sẽ trở về và giúp đỡ anh. Toàn bộ cuộc sống của chúng ta, người bạn của anh, chúng được dẫn dắt đến điều này.”
“Ôi, Leo…” Khi đó cô thực sự khóc òa lên. Cô tóm lấy cậu và ôm chầm cậu, điều mà thật ngọt ngào đến khi Frank cũng bắt đầu khóc và ôm lấy hai người bọn họ trong hai cánh tay cậu.
Điều đó hơi lạ lùng một chút.
“Được rồi, à…” Leo nhẹ nhàng giải thoát bản thân. “Vậy chúng ta đồng ý rồi chứ?”
“Tớ ghét kế hoạch này,” Frank nói.
“Em căm thù nó,” Hazel nói.
“Hãy nghĩ về tớ cảm thấy như thế nào,” Leo nói. “Nhưng các cậu biết nó là cú ăn may tốt nhất của chúng ta.”
Không ai trong bọn họ tranh luận. Leo cơ hồ mong họ làm thế.
“Cùng trở lại tàu nào,” cậu nói. “Chúng ta có một vị thần thầy thuốc để tìm kiếm.”
Chương 35. Leo
LEO NHẬN RA LỐI VÀO BÍ MẬT NGAY LẬP TỨC.
“Ồ, thật đẹp.” Cậu thận trọng đưa con tàu vượt qua tàn tích của Epidaurus.
Argo II thực sự đang không trong điều kiện tốt để bay, nhưng Leo đã làm nó bay được chỉ sau một đêm làm việc. Với sự kết thúc của thế giới sáng mai, cậu có động lực cao.
Cậu đã sơn lót những cánh mái chèo. Cậu đã tiêm nước sông Styx vào những thiết bị linh tinh. Cậu đã chiêu đãi cái đầu Festus món pha chế ưa thích của nó – ba mươi cân dầu động cơ và nước xốt Tabasco. Thậm chí Cái Bàn Tuyệt Vời Buford đã làm việc rất hăng say, huyên náo khắp khoang dưới trong khi cái hình ảnh ba chiều Hedge Nhỏ hét lên, “HÍT ĐẤT BA MƯƠI CÁI CHO TA!” để truyền cảm hứng cho động cơ.
Bây giờ, cuối cùng, họ lượn lờ trên một đền thờ phức hợp của vị thần chữa thương Asclepius, nơi họ có thể hi vọng tìm thấy được y sĩ dược và có lẽ cũng một ít bánh thánh, rượu tiên và Fonzies, bởi vì nguồn dự trữ của Leo đang giảm dần.
Cạnh cậu trên boong lái, Percy nhìn qua lan can.
“Trông như nhiều gạch vụn hơn,” cậu chú ý.
Khuôn mặt cậu vẫn xanh xao bởi vụ đầu độc dưới nước, nhưng ít nhất cậu không chạy vào phòng tắm thường xuyên để nôn mửa. Giữa cậu và cơn say sóng của Hazel, thật không thể tìm được một nhà vệ sinh trống trên boong vài ngày qua.
Annabeth chỉ về cấu trúc dạng đĩa cách khoảng bốn lăm mét từ mạn trái của họ. “Đó.”
Leo mỉm cười. “Chính xác. Thấy chứ, kiến trúc sư biết đồ đạc của mình.”
Những thủy thủ còn lại tập trung xung quanh. “Chúng ta đang nhìn cái gì?” Frank hỏi.
“À, Ngài Trương,” Leo nói, “cậu biết cách làm thế nào để luôn nói, ‘Leo, cậu là thiên tài chân chính duy nhất trong các á thần’ nhỉ?”
“Tớ hoàn toàn chắc tớ chưa bao giờ nói thế.”
“Ồ, hóa ra có những thiên tài chân chính khác! Bởi vì một trong số họ đã làm nên công trình nghệ thuật dưới kia.”
“Nó là một vòng tròn đá,” Frank nói. “Có lẽ nền móng của một điện thờ cũ.”
Piper lắc đầu. “Không, nó còn hơn thế. Nhìn vào những gờ rìa và những đường rãnh khắc quanh vành đai.”
“Giống như răng của một bánh răng,” Jason ướm lời.
“Và những cái vòng tròn đồng tâm đó.” Hazel chỉ về trung tâm của công trình, nơi những tảng đá được uốn cong hình thành một loại hồng tâm. “Họa tiết làm em nhớ về mặt dây chuyền của Pasiphaë: biểu tượng của Mê cung.”
“Hửm.” Leo cau có. “Ồ, anh không nghĩ đến điều đó. Mà nghĩ đến y khoa. Frank, Hazel… chúng ta đã thấy những vòng tròn đồng tâm như thế ở đâu trước đây?”
“Phòng thí nghiệm dưới Rome,” Frank đáp.
“Cái khóa Archimedes trên cửa,” Hazel nhớ lại. “Nó có những vòng tròn trong những vòng tròn.”
Percy khịt mũi. “Cậu đang nói với tớ đó là một cái khóa đá khổng lồ à? Nó, giống như, có đường kính mười lăm mét.”
“Leo có thể đúng,” Annabeth nói. “Trong thời cổ đại, đền thờ của Asclepius giống như Bệnh viện Đa khoa của Hy Lạp. Mọi người đến đây để được chữa trị tốt nhất. Trên mặt đất, nó là kích thước của một thành phố chính, nhưng người ta cho rằng hoạt động thật sự diễn ra ở dưới lòng đất. Đó là nơi các đại tư tế có phòng-chăm-sóc siêu-kì-diệu-loại-phức-hợp, được truy cập bằng một lối đi bí mật.”
Percy gãi tai. “Vậy, nếu cái vòng tròn lớn đó là ổ khóa, chúng ta lấy chìa khóa như thế nào?”
“Đường phía trước cậu, Aquaman[1],” Leo nói.
[1] Aquaman là một siêu anh hùng hư cấu trong một bộ truyện tranh, thích nghi với môi trường nước.
“Được rồi, không gọi tớ là Aquaman. Nó thậm chí còn tệ hơn cả chàng trai nước.”
Leo quay sang Jason và Piper. “Các cậu nhớ cánh tay tóm khổng lồ Archimedes tớ đã nói với các cậu tớ đang xây dựng chứ?”
Jason nhướng mày. “Tớ đã nghĩ cậu đang đùa.”
“Ôi, bạn của tớ, tớ không bao giờ đùa về những cánh tay tóm khổng lồ!” Leo xoa hai tay chuẩn bị hành động. “Đến lúc đi câu cá để giành giải thưởng rồi!”
So sánh với những sự thay đổi Leo đã làm cho con tàu, cánh tay tóm chỉ là một mẩu bánh. Đầu tiên, Archimedes đã thiết kế nó để lôi tàu của kẻ thù ra khỏi mặt nước. Bây giờ Leo tìm thấy một cách dùng khác cho nó.
Cậu mở lỗ vào thông hơi phía trước của thân tàu và mở rộng cánh tay, được hướng dẫn bằng bảng điều khiển và Jason, người bay ở bên ngoài, hét lên chỉ hướng.
“Trái!” Jason gọi lớn. “Vài xăng-ti-mét – đúng! Được rồi, xuống. Tiếp tục đi. Cậu giỏi lắm.”
Sử dụng ô di chuột và điều khiển bàn xoay của cậu, Leo mở bộ móng vuốt ra. Những nhánh của nó bố trí xung quanh những đường rãnh trong cấu trúc đá tròn phía dưới. Cậu kiểm tra bộ thăng bằng trên không và nguồn cung cấp tín hiệu màn hình.
“Được rồi, anh bạn nhỏ.” Leo vỗ nhẹ quả cầu Archimedes gắn bên trong bánh lái. “Là cậu cả đấy.”
Cậu kích hoạt quả cầu.
Cánh tay tóm bắt đầu xoay giống như một cái mở nút chai. Nó xoay vòng ngoài của tảng đá, thứ kêu ken két và ầm ầm nhưng may mắn không vỡ ra. Sau đó, móng vuốt mở ra, tự cố định mình quanh tảng đá tròn thứ hai và xoay nó theo hướng ngược lại.
Đứng cạnh cậu ở màn hình máy phát tín hiệu, Piper hôn vào má cậu. “Nó đang hoạt động. Leo, cậu thật tuyệt vời.”
Leo nhăn răng cười. Cậu sắp sửa bình luận một câu về sự tuyệt vời của mình, sau đó cậu nhớ kế hoạch cậu đã triển khai với Hazel và Frank – và sự thật là cậu có lẽ không bao giờ gặp lại Piper sau chiều mai. Câu nói đùa dường như chết lại trong cổ họng cậu. “Phải, ừm… cảm ơn, Nữ hoàng Sắc đẹp.”
Phía dưới họ, tảng đá tròn cuối cùng xoay và ổn định với một tiếng rít hơi sâu. Toàn bộ cái bệ năm mươi mét đâm vào nhau xuống dưới thành một cầu thang xoắn ốc.
Hazel thở phào. “Leo, thậm chí từ trên đây, em vẫn cảm nhận được thứ gì đó xấu xa ở dưới cùng của những bậc thang đó. Thứ gì đó… lớn và nguy hiểm. Anh chắc anh không muốn em đi cùng chứ?”
“Cảm ơn, Hazel, nhưng bọn anh sẽ ổn thôi.” Cậu vỗ vào vai Piper. “Anh và Piper và Jason – bọn anh là là những tay nhà nghề với lớn và nguy hiểm.”
Frank đưa ra lọ bạc hà Pylos. “Đừng làm vỡ nó.”
Leo gật đầu trang trọng. “Đừng làm vỡ một lọ chất độc chết người. Anh bạn, tớ mừng cậu đã nói thế. Sẽ không bao giờ xảy ra với tớ.”
“Im miệng, Valdez.” Frank trao cho cậu một cái ôm của gấu. “Và cẩn thận.”
“Xương sườn,” Leo rít lên.
“Xin lỗi.”
Annabeth và Percy chúc họ may mắn. Sau đó Percy xin lỗi để đi nôn.
Jason triệu hồi những cơn gió và lôi Piper và Leo nhanh xuống mặt đất.
Cầu thang xoắn ốc xuống dưới khoảng mười tám mét trước khi mở ra một căn phòng rộng như Boong-ke Chín – có thể nói, cực rộng.
Gạch lát trắng bóng láng trên các bức tường và sàn nhà phản chiếu ánh sáng của thanh kiếm của Jason tốt đến nỗi mà Leo không cần tạo một ngọn lửa. Những hàng ghế đá dài lấp kín căn phòng, làm Leo nhớ về một trong những nhà thờ cỡ lớn họ luôn luôn quảng cáo trước kia ở Houston. Ở phía xa cuối căn phòng, chỗ vốn là một bệ thờ, dựng đứng một bức tượng thạch cao tuyết hoa trắng nguyên chất của một người phụ nụ mặc áo choàng trắng, một nụ cười yên bình trên gương mặt bà. Trong một tay bà giơ một cái ly, trong khi một con rắn vàng cuộn quanh cánh tay của bà, đầu của nói lơ lửng trên miệng ly như thể sẵn sàng để uống.
“Rộng lớn và nguy hiểm,” Jason đoán.
Piper lướt qua căn phòng. “Nơi này chắc hẳn là một chỗ ngủ.” Giọng cô vang vang hơi quá lớn để lam Leo cảm thấy thoải mái. “Các bệnh nhân ở đây qua đêm. Vị thần Asclepius được cho là gửi đến họ một giấc mơ, nói với họ loại thuốc nào để yêu cầu.”
“Làm sao cậu biết điều đó?” Leo hỏi. “Annabeth đã nói với cậu à?”
Piper trông bị xúc phạm. “Tớ biết nó. Bức tượng bên kia là Hygeia, con gái của Asclepius. Bà ấy là nữ thần của sức khỏe. Đó là nơi chúng ta có từ vệ sinh[2].”
[2] Nguyên văn hygiene
Jason nghiên cứu một cách thận trọng. “Có chuyện gì với con rắn và cái ly?”
“À, không chắc,” Piper thừa nhận. “Nhưng trở lại ngày nơi này – the Asclepeion – là một trường y cũng như một bệnh viện. Tất cả những tư tế-bác sĩ giỏi nhất được đào tạo ở đây. Họ sẽ thờ cúng cả Asclepius và Hygeia.”
Leo muốn nói, Được rồi, tua du lịch tốt đẹp. Đi thôi.
Sự im lặng, gạch lát trắng tỏa sáng, nụ cười ghê rợn trên gương mặt Hygeia… tất cả nó làm cậu muốn bò ra khỏi lớp da của mình. Nhưng Jason và Piper tiến xuống lối đi trung tâm tiến về phía bức tượng, vì vậy Leo nhận ra cậu tốt hơn nên đi theo.
Trải trên những chiếc ghế là những tạp chí cũ: Nổi bật cho Trẻ em, Mùa thu, 20 TCN; Hephaestus-TV Hàng tuần – Bụng Bầu Mới Nhất của Aphrodite; A: Tạp chí của Asclepius – Mười Mẹo Đơn giản để Loại bỏ Hầu hết Những kẻ Hút máu Bạn!
“Đó là một khu vực tiếp tân,” Leo lẩm bẩm. “Tớ ghét khu vực tiếp tân.”
Đây đó, những đống xương bụi bặm và rải rác nằm trên sàn, điều mà không thể nói là những thứ khuyến khích cho thời gian chờ đợi trung bình.
“Kiểm tra nó.” Jason chỉ. “Đó là những biển hiệu ở đây khi chúng ta bước vào à? Và cánh cửa đó?”
Leo không nghĩ vậy. Trên bức tường bên trái bức tượng, phía trên một cánh cửa kim loại đóng, là hai biển điện tử. Cái phía trên là:
BÁC SĨ BỊ:
TỐNG GIAM.
Tấm biển phía dưới là:
SỐ PHỤC VỤ HIỆN TẠI: oooooo
Jason nheo mắt. “Tớ không thể đọc nó xa như thế. Bác sĩ bị…”
“Tống giam,” Leo nói. “Apollo đã cảnh báo tớ rằng Asclepius đang được đặt dưới sự canh gác. Zeus không muốn ông chia sẻ những bí mật y học hay gì đó.”
“Hai mươi đô-la và một hộp Froot Loops rằng bức tượng đó là người canh gác,” Piper nói.
“Tớ không tham gia trò cá cược đó.” Leo liếc nhìn đống bụi gần nhất của phòng chờ. “Ừm… tớ đoán chúng ta nên lấy số.”
Bức tượng khổng lồ có những ý tưởng khác.
Khi họ đi được trong vòng một mét rưỡi, bà ấy xoay đầu và nhìn họ. Biểu hiện của bà vẫn duy trì sự đông cứng. Miệng bà không di chuyển. Nhưng giọng nói phát ra đâu đó phía trên, vang vọng khắp căn phòng.
“Ngươi có một cuộc hẹn không?”
Piper không để lỡ một nhịp. “Xin chào, Hygeia! Apollo gửi chúng tôi đến. Chúng tôi cần gặp Asclepius.”
Bức tượng thạch cao tuyết hoa bước khỏi bục của bà. Bà có lẽ là máy móc, nhưng Leo không thể nghe thấy bất kì phần di chuyển nào. Để chắc chắn, cậu thực sự phải chạm vào bà, và cậu không muốn đến gần như thế.
“Ta thấy.” Bức tượng tiếp tục mỉm cười, mặc dù bà nghe có vẻ không hài lòng. “Ta có thể có một bản sao thẻ bảo hiểm của các ngươi không?”
“À, ừ…” Piper ngập ngừng. “Bọn tôi không mang chúng theo, nhưng...”
“Không có thẻ bảo hiểm?” Bức tượng lắc đầu. Một tiếng thở dài trầm trọng hơn vang lên khắp căn phòng. “Ta cho là các ngươi cũng không chuẩn bị cho chuyến viếng thăm của mình. Các ngươi đã rửa tay kĩ càng chưa?”
“Ừm… rồi?” Piper nói.
Leo nhìn hai tay mình, thứ mà, như thường lệ, dính đầy những vết dầu mỡ và bụi bẩn. Cậu giấu chúng sau lưng mình.
“Các ngươi đang mặc đồ lót sạch sẽ chứ?” bức tượng hỏi.
“Này, thưa bà,” Leo nói, “Nó liên quan đến cá nhân.”
“Ngươi nên luôn luôn mặc đồ lót sạch sẽ khi đến văn phòng bác sĩ,” Hygeia khiển trách. “Ta e là ngươi là một mối nguy hiểm cho sức khỏe. Ngươi sẽ phải làm vệ sinh trước khi chúng ta có thể tiếp tục.”
Con rắn vàng duỗi ngươi ra và rơi xuống cánh tay bà. Nó nhô cái đầu lên và kêu xì xì, lóe những những cái nanh giống lưỡi kiếm cong.
“À, bà biết đấy,” Jason nói, “được làm vệ sinh bởi những con rắn khổng lồ không được bao gồm trong kế hoạch y tế của chúng tôi. Chết tiệt.”
“Ồ, không thành vấn đề,” Hygeia cam đoan với cậu. “Vệ sinh là một dịch vụ cộng đồng. Nó được mời!”
Con rắn đột ngột lao tới.
Leo đã tập luyện né tránh những con quái vật cơ học rất nhiều, điều mà khá tốt, bởi vì con rắn vàng rất nhanh. Leo nhảy qua một bên và con rắn sượt qua đầu cậu tầm hai xăng-ti-mét. Cậu lăn và đứng lên, hai tay rực lửa. Khi con rắn tấn công, Leo làm nổ đôi mắt nó, làm nó xoay sang trái và đập nó vào cái ghế dài.
Piper và Jason làm việc với Hygeia. Họ chém qua đầu đầu gối bức tượng, đốn bà ta như một cây thạch cao tuyết hoa Giáng Sinh. Đầu bà đập vào một cái ghế. Cái ly của bà văng ra làm bốc hơi a-xít khắp sàn nhà. Jason và Piper di chuyển đến để giết bà, nhưng, trước khi họ có thể tấn công, hai chân bà xuất hiện trở lại như chúng có từ tính. Nữ thần đứng lên, vẫn mỉm cười.
“Không chấp nhận,” bà nói. “Bác sĩ sẽ không gặp các ngươi đến khi các ngươi được làm vệ sinh một cách hợp thức.”
Bà vẩy cái ly của mình về phía Piper, người kịp tránh khỏi khi nhiều a-xít hơn văng tung tóe qua những cái ghế gần nhất, làm tan chảy khối đá trong một đám hơi xì xì.
Trong khi đó, con rắn khôi phục lại cảm giác của nó. Đôi mắt kim loại tan chảy của nó bằng cách tự phục hồi lại. Mặt nó xuất hiện lại thành hình dáng như một vết lõm chịu lực trên mui xe.
Nó tấn công Leo, người cúi đầu xuống và cố gắng tóm lấy cổ nó, nhưng nó giống như đang cố gắng tóm lấy tờ giấy nhám di chuyển chín lăm ki-lô-mét trên giờ. Con rắn phóng qua, lớp da kim loại thô ráp của nó làm cho hai bàn tay Leo trầy xước và chảy máu.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp xúc đã làm Leo sáng tỏ vài phần. Con rắn là một động cơ. Cậu cảm nhận được hoạt động bên trong của nó và, nếu bức tượng của Hygeia vận hành cùng dạng biểu đồ tương tự, Leo có thể có một cơ hội…
Bên kia phòng, Jason bay vút lên không trung và cắt xén cái đầu nữ thần xuống.
Buồn thay, cái đầu bay ngay trở lại vị trí.
“Không chấp nhận,” Hygeia nói bình tĩnh. “Chém đầu không phải là một lựa chọn phong cách sống khỏe mạnh.”
“Jason, qua đây!” Leo hét lên. “Piper, trì hoãn cho bọn tớ một chút!”
Piper lướt nhìn qua, như thể Nói dễ hơn làm.
“Hygiea!” cô hét lên. “Tôi có bảo hiểm!”
Điều đó thu hút sự chú ý của bức tượng. Ngay cả con rắn vàng cũng quay về phía cô, như thể bảo hiểm là loài gặm nhấm ngon lành nào đó.
“Bảo hiểm?” bức tượng hăm hở. “Ai là nhà cung cấp của ngươi?”
“Ừm… Tia chớp Xanh,” Piper nói. “Tôi có thẻ ngay đây. Chờ chút.”
Cô khoa trương vỗ xuống cái túi của mình. Con rắn trườn đến quan sát.
Jason chạy về phía Leo, thở hổn hển. “Kế hoạch là gì?”
“Chúng ta không thể tiêu diệt những thứ này,” Leo nói. “Chúng được thiết kế để tự lành. Chúng được miễn dịch với một loại thiệt hại rất tốt.”
“Tuyệt,” Jason nói. “Vậy…?”
“Cậy nhớ hệ thống trò chơi cũ của Chiron chứ?” Leo hỏi.
Đôi mắt Jason mở to. “Leo… đây không phải là Mario Party Six.”
“Dù vậy, cùng nguyên tắc.”
“Mức khờ?”
Leo nhe răng cười. “Tớ sẽ cần cậu và Piper gây nhiễu. Tớ sẽ cài đặt lại con rắn, sau đó là Betha Lớn.”
“Hygeia.”
“Gì cũng được. Sẵn sàng?”
“Không.”
Leo và Jason chạy về phía con rắn.
Hygeia đang hỏi Piper túi bụi những câu hỏi chăm sóc sức khỏe. “Tia chớp Xanh là một HMO[3] à? Khấu trừ của ngươi là gì? Who is your primary care deity?”
[3] Viết tắt của Health maintenance organization, là tổ chức bảo vệ sức khỏe.
Khi Piper định ứng khẩu trả lời, Leo nhảy lên lưng con rắn. Lần này cậu biết mình đang tìm cái gì, và trong một khoảnh khắc con rắn dường như chẳng hề chú ý đến cậu. Leo cậy mở một bảng bảo dưỡng gần đầu con rắn. Cậu nắm chặt với hai chân, cố gắng lờ đi vết thương và máu nhớp nháp trên hai tay mình khi cậu sửa lại dây nhợ của con rắn.
Jason đứng bên cạnh, sẵn sàng tấn công, nhưng con rắn dường như bị sững sờ bởi những vấn đề của Piper với mức độ bảo hiểm của Tia chớp Xanh.
“Sau đó, y tá cố vấn bảo tôi phải gọi một trung tâm dịch vụ,” Piper báo cáo. “Và thuốc thang không được tính trong dự tính của tôi! Và...”
Con rắn lảo đảo khi Leo nối hai sợi dây cuối cùng. Leo nhảy ra và con rắn vàng bắt đầu rung lắc không điều khiển được.
Hygeia lao tới đối mặt với họ. “Ngươi đã làm gì? Con rắn của ta yêu cầu phụ tá y khoa!”
“Nó có bảo hiểm không?” Piper hỏi.
“GÌ?” Bức tượng quay lại cô, và Leo nhảy lên. Jason triệu hồi một cơn gió, mà đẩy Leo lên trên hai vai của bức tượng như một đứa nhỏ trong một cuộc duyệt binh. Cậu bật mở phía sau của đầu bức tượng khi bà ta đi lảo đảo, bắn tung tóe a-xit.
“Cút đi!” bà hét lên. “Điều này không hợp vệ sinh!”
“Này!” Jason hét lên, bay vòng tròn quanh bà. “Tôi có một câu hỏi về những khấu trừ của tôi!”
“Gì?” bức tượng kêu lên.
“Hygiea!” Piper hét lên. “Tôi cần một hóa đơn để trình lên Hệ thống bảo hiểm liên bang[4]!”
[4] Là Medicare, hệ thống bảo hiểm cho người trên sáu mươi lăm tuổi và trẻ khuyết tật.
“Không, làm ơn!”
Leo tìm thấy con chip điều chỉnh của bức tượng. Cậu nhấp vào vài cái đĩa và kéo vài sợi dây, cố gắng giả vờ rằng Hygeia chỉ là một hệ thống trò trơi Nintendo to lớn, nguy hiểm.
Cậu nối lại các mạch của bà ấy và Hygeia bắt đầu xoay vòng, la hét và vụt hai cánh tay mình. Leo nhảy khỏi, đủ kịp tránh một trận tắm a-xit.
Cậu và bạn mình cúi xuống trong khi Hygeia và con rắn của bà chịu đựng một trải nghiệm sùng đạo bạo lực.
“Cậu đã làm gì?” Piper hỏi.
“Mức khờ,” Leo nói.
“Xin lỗi?”
“Quay về trại,” Jason giải thích, “Chiron đã có trò chơi cổ đại này trong phòng giải trí. Leo và tớ từng thỉnh thoảng chơi nó. Cậu sẽ chống lại, giống như, những đối thủ được máy tính điều khiển, số liệu...”
“... và chúng có ba lựa chọn độ khó,” Leo nói. “Dễ, trung bình, và khó.”
“Trước đây tớ đã chơi điện tử,” Piper nói. “Vậy cậu đã làm gì?”
“À… tớ chán với những thứ sắp đặt đó.” Leo nhún vai. “Vì vậy tớ phát minh ra một mức độ khó thứ tư:mức khờ. Nó làm các số liệu trở nên rất ngớ ngẩn, điều đó khôi hài. Chúng luôn chọn sai điều để thực hiện.”
Piper nhìn chằm chằm vào bức tượng và con rắn, cả hai thứ đang quằn quại và bắt đầu bốc khói. “Cậu chắc cậu để chúng ở mức khờ chứ?”
“Chúng ta sẽ biết trong một phút.”
“Liệu nếu cậu để chúng ở độ cực khó thì sao?”
“Vậy thì chúng ta cũng sẽ biết điều đó.”
Con rắn ngừng rung lắc. Nó cuộn lại và nhìn quanh như thể bị hoang mang.
Hygeia đóng băng. Một luồng khói phụt ra từ tai phải bà. Bà nhìn xuống Leo. “Ngươi phải chết! Xin chào! Ngươi phải chết!”
Bà giơ cái ly của mình lên và rót a-xit lên khắp mặt mình. Sau đó bà xoay lại và tiến lại đập mặt vào bức tường gần nhất. Con rắn ngóc đầu lên và đập đi đập lại cái đầu của nó lên sàn nhà.
“Được rồi,” Jason nói. “Tớ nghĩ chúng ta đã đạt được mức khờ.”
“Xin chào! Chết đi!” Hygeia rời khỏi bức tường và lại đập mặt vào nó.
“Đi thôi.” Leo chạy đến cánh cửa kim loại cạnh bục. Cậu tóm lấy tay cầm. Nó vẫn khóa, nhưng Leo cảm thấy máy móc bên trong – những sợi dây chạy trên hệ thống, liên kết với…
Cậu nhìn chằm chằm hai dấu hiệu chập chờn trên cánh cửa.
“Jason,” cậu nói, “nâng tớ lên.”
Một cơn gió khác nâng cậu lên trên. Leo làm việc với cái kìm của mình, lập trình lại những bảng hiệu đến khi cái trên cùng lóe sáng:
BÁC SĨ ĐANG:
Ở NHÀ.
Cái phía dưới chuyển thành:
ĐANG PHỤC VỤ:
TẤT CẢ QUÝ CÔ YÊU LEO!
Cánh cửa kim loại xoay mở ra, và Leo hạ xuống sàn nhà.
“Thấy chứ, sự chờ đợi không quá tệ!” Leo cười toét mang tai với bạn mình. “Bác sĩ sẽ gặp chúng ta bây giờ.”