Người đàn ông đào hoa - Chương 20 - Phần 1

Chương 20

Họ đến đường Geary. Biển ngay phía dưới những con sóng bập bềnh vỗ bờ. Mình cứ như thể phải cúi thấp xuống để đi dưới những đám mây. Ôi quý bà, ghé xuống đây nào, tôi muốn nói cho bà biết điều này. Chỗ này tựa như bánh mì mềm và có các con cá ẩn trong hang hốc. Mình đã từng trèo lên kia. Bắt những sinh vật biển bé xíu mắc kẹt trong những hốc đá nước trong như pha lê. Chúng cũng giống mình. Cho đến khi người ta mang mặt trời đáng sợ đi.

Họ vào bưu điện. Bưu điện Geary. Dangerfield nhâng nháo đi đến chỗ nhân viên phục vụ. Gã giậm chân.

- Này anh bạn, anh kiểm tra giúp xem liệu có bức thư nào gửi cho ông Percivil Buttermere, được không?

Nhân viên phục vụ quay vào với dãy hộp thư. Dangerfield xoay gót. O’Keefe đứng bên cạnh trong bộ dạng ủ rũ. Một kẻ bỏ đạo. Lầm bầm làu bàu. Một bảng trong túi bằng hai mươi bảng để trong bưu điện. Những nụ cười hối lỗi nở ra.

- Phải có niềm tin, Kenneth ạ. Người ta nói con người có thể tạo dựng nhiều thứ dựa trên niềm tin. Ôi tôi ước gì thế giới này có nhiều niềm tin hơn.

- Tớ không có chút cảm thông nào dành cho những tai họa xảy ra với cậu đâu.

Nhân viên bưu điện kiểm thư theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa.

Anh ta lôi một bức thư ra khỏi hộp thư liếc qua một cái. Đút nó vào chỗ cũ. Đi đến cuối dãy hộp thư. Lầm bầm với khách.

- Rất tiếc, không có tên Buttermere nào.

- Này, cái con khỉ, chắc chắn có sự lầm lẫn nào ở đây. Lầm lẫn, tôi chắc đấy. Chắc đấy.

O’Keefe nhún vai rồi từ từ thả lỏng. Anh ta xốc lại ba lô, quay gót bước về phía cửa, lê tấm thân mệt mỏi ra phố.

- Tôi sẽ kiểm lại giúp ông, thưa ông.

- Anh kiểm đi. Việc cần kíp đấy.

Gã nhân viên bưu điện cận thị thì thầm.

- Có Butcher này, Buttimer này- Buttermere đây rồi.

- Tôi đã bảo mà, có đấy, chắc chắn đó là thư của tôi.

- Chữ hơi bị nhòe.

- Đưa tôi xem nào.

Có tiếng xé giấy.

- Đúng là thư của tôi đây mà. Cái con khỉ. Ra đi, cái mớ chết tiệt này, cái mớ khốn kiếp này.

- Gì cơ, thưa ông?

- Một câu chúc tụng ấy mà.

- Ổ.

Gã sáng mắt lên. Có ba tờ năm bảng nhàu nhàu. Và một bức thư. Một thoáng lưỡng lự và ham muốn nhất thời. Gã đọc những con chữ dễ thương viết bằng tiếng Ai Len.

TA GUIG PƯINT STERLING INIOCTHA AS AN NOTE SO LE

N-A SHEALBHOIR AR N-A EILEAMH SAN SO ILUNDAIN.

Gã bước ra đường. Đơn độc. Có phải mình đã nói rằng niềm tin này là không thể kiềm chế được không nhỉ? Hay mình đã nói nó cũng tựa như sự bốc lửa. Soát lại xem nào. Ồ phải, cất mấy tờ bạc này vào túi đã. Nếu mình có thể kéo cái phố này đi nhỉ. O’Keefe biến mất rồi.

Sebastian vội vã đi vào một quán rượu có tượng con đại bàng gắn phía trên cửa ra vào và ngay sau cánh cửa đó người ta phục vụ rượu cho khách.

- Chào ông.

- Chào. Cho một chai Brandy.

- Cả chai ư, thưa ông?

- Cả chai.

Một người xuất hiện. Đi đến đứng cạnh Dangerfield. Và một bàn tay chìa ra. Lòng bàn tay của kẻ đói.

- O.K.

- Kenneth, cậu uống với tôi nhé?

- Đưa tiền cho tớ đi. Cậu sẽ không để tớ không có lấy một xu dính túi chứ.

- Tớ phải đổi tiền đã.

- Đồ khốn, tiền đó ở đâu ra vậy?

- Anh bạn ít niềm tin của tôi ơi. Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời đấy. Cậu có thể thức đến sáng không nhỉ?

- Đưa tiền cho tớ đi.

- Được thôi, Kenneth, nếu cậu muốn. Nhưng tôi chỉ còn bốn bảng thôi.

- Khốn kiếp. Vậy thì đưa bốn bảng đây.

- Hãy làm khách của bọn tôi nhé. Chúng ta sẽ ăn tối với cô Frost. Cô ấy tốt đấy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ sẵn lòng thôi, Kenneth ạ.

Cũng đáng ngó qua một tí đấy. Cậu không thích cái chuyện người ta làm trong bóng tối sao?

- Cậu là đồ chó chết. Cậu để tớ trở về cái thành phố Dublin này không có một xu dính túi. Mai tớ phải đi gặp bà Éclair rồi và tớ không muốn bất cứ chuyện gì cản trở vụ làm ăn này của tớ. Tớ phải bắt chuyến xe buýt mười một giờ ba mươi đến Roundwood. Tớ đi đây.

- Đừng đi, vì Chúa đừng đi, Kenneth.

- Tớ hiểu cậu. Tớ không muốn nhìn cuộc sống qua màn sương mù. Cậu sẽ ngồi lải nhải với một gã nhà quê nào đó cả đêm.

- Thôi nào, Kenneth, cậu là một người đàn ông nói tiếng Hy Lạp và tiếng Latin trôi chảy, một người có vô khối kiến thức không được dùng đến, một người được trau dồi văn hóa, một người biết Platông nói gì với các học trò của ông ta. Cậu nghĩ sự lỗ mãng này sẽ đưa cậu đến đâu hả? Tôi sẽ tố giác cậu với Hội Đạo Binh Đức Mẹ.

- Tớ sẽ đi.

- Lạy Chúa, ở lại đi. Tôi xin cậu đấy, Kenneth. Đừng bỏ tôi trong lúc khó khăn này. Hay tiền bằng vỏ ốc nhé. Uống đi. Phương châm sống đấy. Uống đi. Thôi nào, Kenneth. Thôi đi. Thế giới này tuyệt đấy chứ.

- Cậu lấy tiền ở đâu ra?

- Từ bên kia đại dương.

- Thật ư?

- Thật.

- Tớ thấy đáng nghi lắm.

- Cái tên Dangerfield không bao giờ và sẽ không bao giờ gắn với cái gọi là đáng nghi.

- Cậu định làm trò khỉ chứ gì.

- Thời buổi này thật là lạ, Kenneth ạ. Thật là lạ. Ngoài kia là một thế giới với những con người có mắt và miệng. Mắt nhìn thấy thứ này thứ nọ và miệng muốn những thứ mắt nhìn thấy. Ồ, nhưng người ta không thể có được những thứ ấy. Đó là cách các thứ được sắp đặt. Có được thứ này thứ nọ theo cái cách không đồng đều hoặc là chẳng có gì hết. Những gã đàn ông như cậu muốn ăn nằm với đàn bà, muốn chơi với mông, ngực và cái thứ ở giữa hai đùi họ. Ngoài đời đầy ra đấy, nhưng cậu lại chẳng thể có được tí tẹo nào.

- Rồi tớ sẽ có được cái đó.

- Và tớ hi vọng cậu sẽ có. Nhưng nếu cậu phải bỏ cuộc, thì đừng có cay đắng, Kenneth ạ. Có lí do cả đấy. Các vị thánh và những thứ trần tục. Cậu là một người đàn ông được trang bị cho tuổi già. Đừng phí thời gian cho ham muốn xác thịt. Tôi nghĩ chúng ta đều là những quý tộc bẩm sinh của chủng tộc mình. Đi trước thời đại. Sinh ra để bị những người có mắt nhìn miệng muốn sỉ nhục. Nhưng những kẻ như tôi, Kenneth ạ, bị mọi hạng người sỉ nhục. Tầng lớp trung - thượng lưu chống lại tôi mà vị trí của tôi lại ở tầng lớp đó nhưng họ lại muốn chế nhạo tôi và đuổi cổ tôi, bêu xấu tôi và trương lên cái biển, Dangerfield đã chết. Đó là những gì họ muốn nghe. Nhưng trong tôi không hề có chút cay đắng. Chỉ có tình yêu. Tôi muốn cho họ thấy điều đó và tôi chỉ dám trông đợi những lời mắng nhiếc và chế nhạo. Nhưng cũng có vài người lắng nghe đấy. Thế cũng đáng. Tôi bảo này, Kenneth. Quay lại đi. Trở lại cái nhà thờ của cậu đi. Từ bỏ cái việc kiếm tiền và từ bỏ cái giấc mơ sống trong một ngôi nhà lớn đẹp đẽ với những chiếc ghế đẹp và thoải mái và một cô hầu người Ai Len sốt sắng cho những thanh củi vào lò sưởi và đưa trà đến tận mồm cậu. Tống khứ ý nghĩ về những bộ vét bằng vải tuýt và những chiếc quần có lớp lót bằng vải sa tanh ra khỏi đầu cậu đi và dẹp bỏ sự thèm khát da thịt, mông ngực, vú vê đi. Cậu không muốn một chiếc xe M.G đâu mà, không muốn một người quản gia, không muốn sự nông cạn và suy đồi, cũng không muốn có bãi cỏ dẫn ra một cái hồ nơi người ta có thể ngồi nghĩ tới những khoản tiền lớn hơn. Kenneth ạ, tất cả những gì tôi muốn trên đời này là vị trí xứng đáng của tôi và muốn người khác giữa vị trí của họ. Những người bình thường ở ngoài kia xin cứ ở yên vị trí mà họ thuộc về. Và nếu cậu không cho là quá đáng, thì Kenneth này, hãy nói cho tôi biết làm thế nào tôi có thể vượt qua kì thi sắp tới?

- Học.

- Đầu óc tôi trống rỗng.

- Cậu sao vậy?

- Kenneth ạ, tôi nản rồi. Tôi sẽ không bao giờ thi đỗ đâu. Tôi phải đãi cơm thầy giáo phụ trách nhưng tôi không thể xuất hiện trước mặt ông ấy trong bộ quần áo tồi tàn đáng sợ này cùng những dấu hiệu của đói khát viền quanh mắt.

- Khốn kiếp, dù gì đi nữa, tớ vẫn yêu cái đất nước này.

- Tại sao Kenneth, tại sao cậu lại đột ngột thay đổi như vậy chứ?

- Tớ yêu cái đất nước này.

Mặt Dangerfield nhuốm sắc vàng, mắt rực lên màu lửa. O’Keefe đặt mông lên một chiếc ghế, chiếc ba lô vắt lủng lẳng giữa hai chân. Sebastian rót rượu Brandy ra.

- Có người để trò chuyện thật là tốt, Kenneth ạ. Gần đây tôi thấy cô đơn quá.

- Cái đất nước này có thể làm người ta cáu tiết nhưng được ở Dublin khiến tớ thấy phấn khởi. Tớ náo nức đến tận xương. Và chỉ Cần bốn xu cho một cốc cà phê ở quán Bewley cũng đủ vui rồi. Tớ đã từng thức đêm nằm nhớ lại những từ tiếng Pháp tớ mới học được và mơ đến ngày trở về đây. Nếu tớ có thể mở một nhà hàng bằng tiền tớ tiết kiệm được từ công việc đang chờ tớ, thì tớ sẽ ổn thôi.

- Tất cả những gì cậu cần là vài cái ghế, mấy cái bàn, vài chiếc nĩa và vô số mỡ ôi.

- Đúng.

- Sang trọng đấy.

Dangerfield chỉ ngón tay về phía đông.

- Tôi sẽ tới đó, Kenneth ạ. Tôi sẽ sang bờ bên kia của biển Ai Len và ở đó thế nào cũng có bóng dáng của cuộc sống tốt đẹp. Tôi đã có kế hoạch rồi. Nếu người ta ở cái xứ của những kẻ thô lậu quá lâu thì thế nào cũng sinh bí bức. Có mặt trời, có nhảy nhót. Và có cả hát hò nữa.

- Cứ hát hò và nhảy nhót đi, tớ phải đi đây. Tạm biệt.

- Đừng.

- Tạm biệt.

O’Keefe quay đi, đưa tay đẩy cánh cửa. Dangerfield đếm những lượt xoay đi xoay lại của những chiếc bản lề.

Mình là bạn của mọi loại người. Bạn của cả thú vật nữa miễn là chúng không quá hung dữ. Một số trong bọn chúng phải bị nhốt vào chuồng, ồ phải, chúng đáng bị như vậy. Dẫu sao thì tất cả mọi thứ luôn công bằng và ngang bằng. Một phần của luật lệ. Cô em Mary ngực bự và bố của em. Lão ta đuổi em chạy quanh nhà, em thì mặc váy ngủ, lão ấy thì cầm chổi. Ai mà biết được chuyện gì diễn ra trong những ngôi nhà ở vùng ngoại ô đó. Mình phải coi chừng những kẻ loạn luân. Mình có một người bạn nơi cô Frost còn Mary thì có niềm tin. Mình phải đọc thư của cô ấy mới được.

Sebastian thân yêu,

Em hi vọng anh vần ổn. Xin hãy viết cho em và kể cho em biết tình hình của anh. Làm ơn hãy cố thu xếp gặp em bởi vì em rất cô đơn và lo lắng bởi vì bố em đã nghi ngờ và dọa sẽ viết giấy đến ngân hàng. Hãy cho em biết anh sẽ rời đi Luân Đôn vào ngày nào và em nên gặp anh ở đâu. Các em của em đã đến Cavan sống ở trang trại của chú em rồi.

Xin hãy nghĩ đến em và viết cho em. Em muốn gặp anh quá, và em muốn được ở bên anh. Hãy viết anh nhé.

Yêu anh

MARY

Gã đi ra khỏi quán mang theo chai rượu. Gã đi qua bên dưới tượng con đại bàng, bước ra ngoài trời. Đêm và Ai Len. Gã muốn liếm vị ẩm ướt từ những chiếc lá. Muốn ăn ngấu nghiến cái màu xanh của lá. Và gã đã tới đường Geary. Mình không tin cái cảm giác vui rất gắt này. Khổ sở là sở trường của mình. O’Keefe rồi sẽ bị bà Éclair bắt gặp thôi. Cậu ta sẽ bị bắt gặp trong khi đang hú hí với một cô hầu. Và bà Éclair sẽ lấy cuốn kinh thánh đập vào mông cậu ta. Tên đầu bếp tội nghiệp. Chỉ cần đợi vài ngày là mình sẽ thấy cái kết thúc đó của cậu ta.

Gã đẩy cánh cổng trước, cổng hơi vênh. Ánh đèn rọi từ cửa sổ bếp ra gara. Mình phải quan sát mới được. Mình thử giả vờ mình là lão Egbert đang rình mò. Mấy cái cửa sổ kia cần phải xem xét. Cửa sau khóa rồi. Tốt đấy, cô Frost ạ. Ai ở vị trí của người ấy, đó là điều tôi muốn thấy đấy.

Sebastian gõ cửa. Bóng cô Frost xoay khóa cửa. Cô mỉm cười. Một chút bẽn lẽn quanh mắt cô, một chút bối rối quanh miệng cô, khuôn mặt cô long lanh vui.

- Chào cô Frost. Trời mưa nhỏ.

- Chào ông Dangerfield, ông có bị ướt không?

- Không. Dễ chịu cô ạ. Thơm thế.

- Một người bạn của tôi vừa mới mang cho một ít thịt làm xúc xích từ vùng Bray.

- Tuyệt đấy. Cô khỏe không, cô Frost - nói cho tôi biết đi, cô khỏe không?

- Ồ, tôi ổn. Hơi mệt một chút. Hôm nay tôi phải ở cửa hàng cả ngày.

- Phải ở cửa hàng cả ngày sao?

- Vâng.

- Cô Frost, hôn tôi một cái nào.

- Ôi, ông Dangerfield.

Sebastian bước vào trong ánh đèn bếp sáng choang. Gã đặt chai Brandy lên bàn và đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô Frost. Gã xiết những ngón tay quanh cổ tay cô và cô buông chiếc chảo rán đang cầm khiến nó rơi xuống sàn. Cô Frost trong chiếc áo len màu xám và cái miệng cô xem chừng không kiểm soát nổi. Người đàn ông xấu xa này đến từ sao Hỏa, tay gã đặt trên lưng cô. Đàng hoàng ép sát người gã vào người cô. Cho dù có bất cứ chuyện gì khác xảy ra, nếu chúng ta có cái đó, thì chúng ta vẫn cứ ổn. Gã thì thào vào tai cô Frost.

- Cô Frost này, cô có cái gáy đẹp thế. Nhai tai cô nào. Đã ai nhai tai bao giờ chưa? Ôi cô Frost, nhai tai tuyệt đấy, nhai dái tai này. Đặc biệt là dái tai. Nhai những chỗ mịn màng này này.

- Ôi, ông Dangerfield, ông cắn đứt nó mất.

- Nhẹ thôi mà.

- Ông thích nó như vậy không?

- Trộn với mắt nữa.

- Hee, hee.

- Mắt.

- Ông thật là.

- Cô Frost này, chúng ta sẽ cho thịt làm xúc xích vào cái chảo xinh xinh kia nhé? Cho một ít bơ vào. Rán xèo xèo. Ô, tôi nghĩ chúng ta sẽ cho một chút rượu vào. Này, cô Frost, cô nói xem cho rượu vào đó liệu có được không nhỉ?

- Hee, hee. Ồ làm đi. Chao ôi.

- Tặng cô chút dấu ấn của môi hôn dọc bờ vai này. Sau đó cô sẽ xóa sạch nó đi như một cô gái ngoan, cô Frost ạ. Sau đó nhé? Thế nhé? Ngửi đi. Xèo xèo. Tiếng xèo xèo, cô Frost ạ. Và cô biết không, cô Frost, cô là một người rất tốt.

- Ông đã uống vài ly rồi chứ gì.

- Năm ly trước khi lên đường. Đừng bao giờ để ai nói rằng tôi ra đường lớn hay đường nhỏ mà không nạp chút nhiên liệu cho trái tim bé nhỏ của tôi. Nghe nó xem. Nào, sờ xem. Đây. Trái tim nhỏ bé yếu ớt cho tói chừng nào răng tôi được nhai chỗ thịt này. Thịt.

- Chao ôi.

Sebastian buông cô Frost ra. Ôi, chiếc áo len màu xám của cô và những đường cong cơ thể cô. Cặp hông nở nang thật ưa nhìn của cô. Tôi muốn áp cái mũi ấm ấm của mình lên đôi tai trắng lạnh lạnh của cô. Và mùi bánh mì mới này. Mình ứa nước miếng rồi. Mình nghĩ, Chúa ơi, chúng con chỉ là hai cái máy nghiền bánh mì nhỏ bé thôi. Mình muốn một ổ bánh to. To đủ để mình có thể ở bên trong cái bánh đó. An toàn. Cô Frost này, hãy lột quần áo của tôi ra và hãy đưa tôi vào trong một ổ bánh mì to. Hãy bọc tôi bằng một lớp cùi bánh màu vàng thẫm. Làm cho mắt và tai tôi hở ra nhé. Làm thế nhé, cho tôi vào trong một ổ bánh và cứu mạng tôi nhé. Xin hãy cuộn cái cơ thể trần truồng bé nhỏ của tôi lại, cái cơ thể quắt đi vì những nỗi sợ hãi của cuộc đời, xin cô hãy cuộn tôi lại như những người du mục im thin thít và hãy cho tôi vào trong một chiếc bánh mì. Đừng nướng cháy của quý của tôi, chỉ nướng hơi ngả màu nâu thôi và để cho hơi nóng, béo ngậy với lớp vỏ mịn. Và sáng mái hãy đưa tôi ra khỏi lò nướng và đặt lên bàn. Tôi sẽ ở trong đó. Cái thằng tôi bé nhỏ với đôi mắt lạ lùng đáng yêu nhìn rõ hơn bao giờ hết. Lúc ấy, cô Frost ạ. Xin hãy ăn tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3