Người đàn ông đào hoa - Chương 18 + 19

Chương 18

Sáu giờ sáng. Sáng thứ Hai, Sebastian trèo qua người cô Frost, lần vào phòng tắm. Mình dùng xà phòng thơm của Frost rửa mặt, rửa vành tai và gáy, vốc nước lạnh lên đầu cho phấn chấn. Một thói quen tốt vào buổi sáng. Nào, lấy bàn chải chải sạch mấy cái răng hàm nào.

Gã rón rén trở vào phòng tìm đến tủ của cô Frost. Từ từ kéo ngăn kéo ra. Cô Frost vẫn đang ngủ say. Mình sẽ mang ngăn kéo ra hành lang và mượn một chiếc trong đám áo này. Ôi. Ngăn kéo tuột ra rồi. Mình không đỡ kịp. Ngăn kéo rơi đánh xoảng một cái, thật đúng là tai họa.

Cô Frost choàng tỉnh, kêu lên hoảng hốt.

- Ai đó?

- Tôi.

- Ôi lạy Chúa, lạy Đức Mẹ Mary, lạy thánh Joseph. Có chuyện gì vậy?

- Một va chạm nhỏ thôi mà.

- Ôi.

Mình nghĩ đây là cuộc trò chuyện sớm nhất vào buổi sáng mà mình từng có với cô Frost.

Hai người nói trong bóng tối.

- Cô Frost, phiền cô cho tôi mượn một chiếc áo, được không?

Im lặng. Dangerfield đứng đó, trần truồng trong bóng tối. Gã đợi. Giọng cô Frost vang lên, không được quả quyết cho lắm.

- Tất nhiên, được chứ.

- Cầu Chúa ban phước cho cô.

Sebastian mò mẫm dưới sàn nhà nhặt cái ngăn kéo lên, lôi nó cùng một chiếc ghế ra khỏi phòng. Vừa rồi trong phòng mà có đèn thì mình xấu hổ chết mất. Những người trần truồng không có khả năng tự vệ đâu. Mình nghĩ bóng đêm là người bạn tốt nhất của mình. Và cái chết là một trở ngại phải vượt qua trước những năm phát triển đầy đủ của ham muốn nhục dục, thói háu ăn, và sự lười biếng. Mình nằm trong hang ổ của mình với những tấm chăn che kín những ô cửa sổ chiến lược. Cô Frost tốt với mình thế. Để sẵn bữa sáng cho mình. Mình phụ thuộc vào những cái bánh oakie này đây. Nơi nghỉ ngơi cuối cùng của mình. Mình chỉ còn da bọc xương thôi.

Cô ấy lo cuống cả lên. Và hối hận. Quan hệ xác thịt chẳng phải thú vị lắm sao. Mình đọc mấy câu của thánh Anquinas để an ủi cô ấy bởi vì vị thánh đó nói chuyện đó tốt cho bạn. Bọn mình đầu kề đầu trên gối và mình rót vào tai cô nàng những lời dịu dàng đại ý rằng nhờ có phân mà những cây hoa lily mới tươi tốt. Phải thành ra xấu xa hay phạm tội lỗi người ta mới thực sự hiểu thế nào là tốt. Cô Frost, tốt nghĩa là gì đối với Chúa, một đứa con sinh ra trong thanh khiết, sống thanh khiết, và chết cũng thanh khiết nốt. Lòng khoan dung ở đâu trong cái nơi nông cạn đó, trong sự vô sinh thanh khiết đó? Cô không muốn chuyện đó. Không ư. Hạ mình xuống đó đi, hạ mình đi. Cái thanh khiết vĩ đại nhất gắn với cái dơ bẩn đấy. Bọn người đạo đức chỉ là một lũ vụng trộm. Và cô ấy nhẹ nhõm phần nào. Cô ấy nằm bên mình, nói, nếu mẹ tôi mà nghe phong thanh về chuyện này thì bà ấy sẽ chết mất. Ông Dangerfield ạ, cho dù đi xưng tội ở nhà thờ dưới bến cảng, hay có giám mục tới tận bậc cửa kia, tôi cũng sẽ bị tống vào nhà tu kín thôi. Cô Frost yêu quý, nếu chúng ta có đức giám mục ở đây, thì tôi nghĩ chính tôi sẽ ra nhập giới linh mục.

Gã tìm thấy một chiếc áo sơ mi màu vàng sáng. Một chiếc áo dành cho sự vui vẻ. Và cô Frost sẽ không bao giờ phát hiện ra cô ấy mất một chiếc gi-lê đâu. Mình phải được ấm áp chứ. Lạnh như tinh dịch của bọn quan hoạn dưới bến kia ấy à.

Gã mặc quần áo vào và đi sang phòng khách phía đông lấy vài cái bánh bỏ vào trong túi áo mưa, hạ một cái thanh treo rèm xuống làm gậy chống rồi bước ra ngoài trời trong buổi sớm tinh mơ lờ mờ lạnh lẽo. Gã đi qua cánh cổng nhỏ, thong thả bước xuống phố, vừa đi vừa hít không khí buổi sớm.

Gã chọc chọc cái thanh treo rèm vào những thanh cánh cổng gã thấy trên đường đi. Tất thảy đều ướt át và vắng lặng. Những đám mây trắng sà xuống thấp. Đâu đó trong các ngôi nhà có ánh đèn hắt ra. Một anh chàng đi đưa sữa vừa đi vừa huýt sáo. Và mình nghe thấy tiếng tàu điện gầm lên. Buổi sáng thật tuyệt.

Mình đi xuống khu Custom House Quay, đường phố trải sỏi rầm rập bước chân của những con ngựa to lớn kéo xe. Mình đứng nép vào bên đường nhìn chúng chạy qua. Những chiếc tắcxi và những chiếc xe ngựa hai bánh đổ dồn về lối xuống bến tàu.

Dangerfield dựa người vào bức tường của kho chứa hàng ở bên kia đường đối diện với cửa khoang hạng ba. Gã nhìn lại lần cuối những thứ gã mặc trên người, chỉnh lại chiếc kẹp cà vạt và cái cổ áo ve dài khá hợp mốt của cô Frost. Khá ổn để gặp lại O'Keefe.

Hành khách bắt đầu ra. Sebastian gõ gõ cái thanh treo rèm lên tường nhà kho. Gã lấy ra một chiếc bánh oakie, đưa lên miệng nhai. Mùi mỡ ôi. Khô và dính như keo.

Từ cửa tàu xuất hiện một đối tượng, nửa người, nửa thú, với cái cằm râu đỏ, và vẫn với chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây và cái quần đã mặc hôm ra đi. vẫn chiếc ba lô đeo vắt ngang ngực, vẫn cái khuôn mặt buồn tịnh không thấy bóng dáng của nụ cười. Anh ta đứng đó vẻ ngập ngừng, nhìn một thằng bé bán báo bằng con mắt nghi ngờ và mua một tờ báo. Rồi anh ta xốc chiếc ba lô lên cao hơn, hơi rướn người về phía trước, cúi đầu xuống, và bắt đầu đi lên bến và dừng lại. Ánh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt của Sebastian, cái anh bạn nửa người nửa ma đứng đó dựa người vào bức tường gạch, im lặng và khắc khổ, với cặp môi nhợt như môi xác chết loe ra khoe hàm răng vừa được vệ sinh bằng bàn chải.

Dangerfield bước qua những bãi phân ngựa, sang đường. Gã cho tay vào túi áo rồi rút tay ra chìa về phía anh bạn O'Keefe đang đứng đợi.

- Kenneth, làm một cái bánh oakie nhé?

- Tớ trông đợi cái này đây.

- Cái gì, Kenneth?

- Bánh oakie.

Một tiếng cười ám muội vỡ ra.

- Kenneth, gặp lại tôi cậu không vui sao? Không muốn tôi đón chào cậu trở về cái khu vườn xanh tươi trên biển này sao?

- Còn tùy.

- Nào, Kenneth thân mến, vứt quách cái thận trọng chết tiệt đó đi. Nhìn này. Những cái thùng và thùng, những rầm cầu sắt và nhìn những con thú béo tốt sẵn sàng lên đĩa kia kìa. Một đất nước thịnh vượng đấy.

- Còn phải xem đã.

Họ đi qua những chiếc thùng lớn và dừng lại đợi một đàn gia súc sang đường. Những con mắt đầy sợ hãi và hoang dại của những con vật. Một hàng dài những chiếc xe đạp nối đuôi nhau chạy qua sát bên phần đường dành cho người đi bộ trong khi những chiếc xe tắcxi và những chiếc xe ngựa đang nối đuôi nhau từ dưới bến kéo lên. Hai con người lạnh cóng bắt đầu đi vào cái thành phố Đan Mạch cổ kính.

Chương 19

Họ tới quán cà phê Woolworth ăn sáng. Mặt trời đã ló ra.

Họ ngồi mặt đối diện với nhau qua chiếc bàn trắng.

Thịt xông khói và trứng, bánh mì và bơ. Tuyệt đấy.

- Kenneth, kể cho tớ nghe về chuyến đi của cậu đi.

- Chán phèo.

- Cậu có tới gặp một chuyên gia ở Paris không?

- Không. Đến phút cuối tớ lại mất hứng.

- Tôi cho rằng…

- Rằng tớ không có mùi chứ gì.

- Đúng. Thật đáng tiếc, Kenneth ạ. Phải chữa trị thôi. Phải thu xếp. Phải thu xếp cho cậu đến Congo hoặc làm cái gì đó. Cậu có thích một người Pigmy (1) không?

(1)Pigmy - một tộc người rất lùn ở châu Phi

- Bảy bảng đó đâu?

- Sẽ ổn thôi mà. Đừng lo lắng gì cả. Tất cả sẽ đâu vào đấy. Hãy kể cho tôi biết còn chuyện gì khác không?

- Không. Chẳng ăn thua gì. Chẳng được gì hết. Tớ vật lộn trong bóng tối với thằng học sinh đó và rồi tớ bỏ cuộc vì việc đó chẳng dẫn tớ đến đâu cả chỉ khiến tớ phát điên. Điều duy nhất khiến tớ không suy sụp hoàn toàn chính là việc thư từ qua lại với bà Éclair.

O’Keefe lột lớp màng trắng mỏng của quả trứng bằng những động tác thành thạo. Anh ta phết bơ lên một miếng bánh mì. Nhìn qua cửa sổ họ có thể thấy quang cảnh buổi sớm sôi động ở Dublin.

- Đúng là một điều kỳ diệu. Tớ đã kể cho cậu việc đăng quảng cáo xin làm đầu bếp rồi đấy. Tớ đăng quảng cáo và đã nhận được hồi âm từ bà Éclair và bà ấy muốn biết Kenneth O’Keefe là người theo đạo Tin lành hay đạo Cơ Đốc. Tớ viết trả lời rằng Kenneth O’Keefe chẳng là người Tin lành cũng chẳng là người Cơ Đốc và không cần phải đi lễ nhà thờ vào các ngày Chủ nhật. Bà ấy viết lại, bà Éclair cảm thấy rằng Kenneth O’Keefe nên theo một tôn giáo nào đó bởi vì ai cũng cần nhà thờ để phát triển phần hồn của mình. Tớ đáp rằng phần hồn của Kenneth O’Keefe đã phát triển đầy đủ rồi vì vậy nhà thờ chẳng có ích gì hết. Trong bức thư tiếp theo bà ấy viết rằng bà Éclair muốn trích ra đây câu châm ngôn trong Kinh thánh “Ai chối sự khuyên dạy sẽ bị nghèo khổ và sỉ nhục; nhưng kẻ nào tiếp nhận lời quở trách sẽ được tôn trọng”. Tớ trả lời rằng Kenneth O’Keefe đã chịu đựng đủ nghèo khổ và sỉ nhục trong thời gian là thành viên của giáo hội Rome và rằng “Kẻ ngu dốt tin hết mọi lời; Nhưng người khôn khéo xem xét các bước mình”.

- Và cậu được tuyển?

- Có thể nói như vậy. Vấn đề tôn giáo này sẽ làm nảy nòi rắc rối. Tớ nghi ngờ những kẻ quan tâm đến việc cứu rỗi linh hồn người khác. Tiền đâu?

- Tôi xin cậu. Eke. Xin cậu. Hãy kiên nhẫn. Kenneth ạ.

- Căn nhà đó thế nào? Có phòng vệ sinh không?

- Có đầy đủ tiện nghi. Có chỗ tắm rửa. Bốn bếp ga. Sàn gỗ. Một chút ẩm thấp và hiu quạnh.

- Có bếp riêng chứ?

- Có mọi thứ, Kenneth ạ.

- Và cậu ở đó một mình?

- Không.

- Cậu không ở một mình?

- Đúng.

- Ai đang sống với cậu?

- Không phải sống với, Kenneth ạ. sống cùng nhà thôi. Một cô mang họ Frost. Một phụ nữ trẻ đẹp người Wexford. Tôi sẽ để cậu gặp cô ấy.

- Marion. Cô ấy đi đâu?

- Đi vắng. Đi Scotland rồi. Cô ấy không được ổn lắm.

- Có chuyện gì vậy? Cô ấy có thai à?

- Tôi hy vọng là không. Giờ tôi có thể thấy là cậu ổn. Về phố Geary với tôi nào.

- Marion có bực khi cậu ở nhà một mình với cái cô Frost đó không?

- Tôi không nghĩ vậy. Cô Frost là một người Cơ Đốc giáo đứng đắn. Thật thà và cởi mở. Không lo sợ, không xì căng đan, Kenneth ạ. Và cô ấy là một người rất thú vị.

- Cậu có tiền không?

- Cứ đến đã.

- Khốn kiếp. Cậu chẳng có một xu dính túi.

- Tôi đang kẹt mà.

- Khốn kiếp. Tớ biết sự thể rồi sẽ như thế này mà. Được, tớ sẽ thanh toán bữa ăn. Cậu chỉ là một thằng khốn thảm hại.

Dangerfield ngả người ra sau. Lau miệng. Những cô gái phục vụ nhìn họ. O’Keefe đi ra cầu thang trước. Những sợi râu đỏ lúa nhúa quanh cằm anh ta. Anh ta đút tay túi quần bước đi. Dangerfield bám theo sau với điệu đi kỳ cục.

- Cậu làm sao thế?

- Kenneth ạ, đây là kiểu đi nhện đấy. Thỉnh thoảng tôi cố tập đi cho đúng kiểu. Cậu thấy không, cứ bước hai bước cậu lại đưa chân phải lên, vắt chéo như thế này này rồi nhảy. Đi như vậy cho phép người ta quay người lại mà không cần dừng và có thể đi theo hướng ngược lại.

- Để làm gì?

- Dạo này tôi cứ có ý thức vừa đi vừa quay nhìn lại phía sau. Tôi thích sự cơ động, Kenneth ạ.

Họ đã đi đến cuối phố Grafton.

- Kenneth này, tớ khát quá.

- Ừ.

- Dừng lại uống nước đi.

- Vào một cửa hàng nào đó. Người ta sẽ cho cậu nước.

- Việc đó rất phức tạp.

O’Keefe lộ vẻ nghi ngờ. Anh ta nghiến răng. Bước đi nhanh hơn.

- Kenneth này, muốn uống chút nước thì có gì là sai nào.

O’Keefe dừng lại. Vung tay trong không khí. Mắt mở to. Gào toáng lên.

- Cậu là đồ nghiện ngập khốn kiếp. Cái đất nước khốn kiếp này. Rượu bia là họa của cái đất nước này đấy. Khốn kiếp.

Đám đông trên phố lùi lại nhường chỗ cho kẻ đang kêu gào. Dangerfield bỏ cái kiểu đi nhện của gã và bước nhanh qua đường về phía quán rượu O'Donogue. Gã đẩy trượt cánh cửa. Cánh cửa đập mạnh khiến người gã bắn vào tường. Gã đứng đó choáng váng. Tay bấu những viên gạch.

O’Keefe nhìn gã, bật ra tiếng cười man dại. Đám đông lùi ra xa hơn. Một khi kẻ gào hét đã cười, thì thế nào cũng sẽ có bạo lực.

O’Keefe nói với đám đông.

- Các người không thấy tôi điên sao? Rượu bia là họa của cái đất nước khốn nạn này.

Anh ta bước theo Dangerfield, người giờ đây đang đứng với vẻ lúng túng bên trong cánh cửa quán rượu.

- Lạy Chúa, Kenneth, có chuyện gì với cậu vậy? Cậu muốn người ta phát hiện ra tôi à.

- Đồ khốn, dù gì cậu cũng đã buộc tớ phải vào cái quán này rồi. Cậu đâm vào tường như một một thằng ngố vậy.

- Ôi tôi cứ nghĩ cậu đang khoác lác ở ngoài kia cơ đấy.

- Tớ trở về cái xứ này sau khi đã chịu cả nửa năm cô đơn, không đủ ăn, không tình dục, không có gì hết và vừa về tớ đã phải đối mặt với cảnh này đây. Cậu không chuẩn bị tiền trả tớ còn tớ đừng hòng tớ mua rượu cho cậu. Tớ không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Tớ không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.

- Kenneth, cậu đang buồn phiền. Nào, đừng buồn phiền nữa. Tôi biết cậu đã trải qua không ít khó khăn và tôi muốn cậu về đây được vui vẻ.

- Câm đi. Nốc đi. Đây. Nốc đi. Nốc đi nhưng hãy câm miệng. Nốc, nốc, cứ nốc đi.

Buồn bã, Dangerfield cầm lấy đồng nửa curon. Gã thì thào với người phục vụ đứng sau quầy bar. Gã cầm cho O’Keefe một lon rượu táo và một lon bia đen cho gã. Dangerfield đặt mấy xu tiền thừa xuống bàn. O’Keefe gạt chúng sang một bên. Sebastian nhặt tiền đút vào túi.

- Này, Dangerfield. Khi ai đó đánh rắm trong nhà tớ, cậu có thể ngửi thấy mùi thối ở tất cả các phòng. Bữa ăn nào ở nhà tớ cũng có tới bảy đôi tay thi nhau vươn ra lấy mì ống. Tranh giành và càu nhàu. Càu nhàu, càu nhàu, càu nhàu. Tớ ở đây bởi vì tớ muốn thoát khỏi cái cảnh đó mãi mãi và thứ duy nhất giúp tớ thoát khỏi nó là tiền. Tớ cóc quan tâm cậu làm cái trò gì, cứ nốc rượu cho đến chết đi, giết Marion đi, nhưng còn tớ, tớ sẽ có tất cả những gì tớ muốn. Hai năm ở đây tớ có cái quái gì để khoe nào? Cái ba lô này chứa tất cả những gì tớ có trên đời này đây.

- Tôi chỉ cố gắng giúp cậu thôi, Kenneth ạ.

- Ồ không đâu. Cậu dìm tớ xuống thì có. Tớ không muốn cậu cứ ở trên lưng tớ mãi.

- Kenneth, cậu không thực lòng muốn nói thế đâu.

- Tớ nói thế đấy. Cho dù tớ không bao giờ nhìn thấy cái mặt cậu nữa tớ cũng cóc quan tâm miễn là tớ sống. Cậu có thể chết nơi đầu đường xó chợ, tớ cóc quan tâm. Tất cả những gì tớ muốn là cậu trả tiền cho tớ và trả xong thì cậu có thể đi mà nốc rượu cho đến chết.

- Ôi, Kenneth, sao cậu lại nói những lời khó nghe thế.

- Suốt thời gian tớ ở cái xứ này tớ có cái quái gì nào? Chẳng có cái gì hết. Và đó là vì những kẻ như cậu. Người Ai Len ở đâu cũng thế cả. Những bộ mặt khoác cái vẻ chịu đựng. Phàn nàn và xin lỗi. Người Ai Len the thé the thé, cãi cọ, cãi cọ vì những chuyện không đâu. Cậu có nghe tớ nói không hả? Tớ chán ngấy rồi. Tớ chán muốn mửa ra rồi. Khi cậu học để trở thành một thợ điện tớ cứ nghĩ cậu tìm được vị trí của cậu rồi. Một công việc ổn định. Có tiền. Có con cái. Tớ cóc muốn có con cái. Tớ cóc muốn cứ dấp dúi mãi không ngóc đầu lên được. Linh mục người Ai Len nói, đây là ngày Chủ nhật thứ hai sau lễ Hạ trần, và Chủ nhật tới sẽ có bữa sáng của lễ ban thánh thể, và ta muốn thấy các con bỏ một đôla vào giỏ kia, nghe đấy. Và mỗi lần tớ có cơ hội thoát ra khỏi cảnh đó, y như rằng lại có gì đó làm hỏng chuyện.

- Ôi, cậu quẫn trí rồi, Kenneth ạ. Hãy bình tính lại đi. Và hãy nhớ nghèo khổ là thiêng liêng. Đừng có gắng quá sức để thoát ra. Tất cả những thứ khác rồi sẽ đến thôi. Để tôi hát cho cậu nghe một bài nhé.

Trên đường

Từ xứ Kerry

Có một người đàn ông

Từ cõi chết trở về

Vui mừng lắm

Người đàn ông

Đứng giữa phố

Giậm chân

Không ai nghe thấy anh ta.