Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Chương 42

Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 42: Hai mạng

Đứng ngoài nhà khá lâu, cuối cùng cũng thấy lạnh. Quế Phát cắn áo choàng của Mạnh Cảnh Xuân, hình như muốn kéo nàng đi khỏi đó. Thẩm Anh thả lỏng cánh tay, buông nàng ra, cười nói: "Về thôi."

Ngưu quản gia thấy bọn họ về tới, vội vàng gọi Quế Phát qua, nói: "Đại nhân về gấp như thế, chắc là còn chưa kịp ăn cơm chiều. Nhà bếp vừa mới nấu một ít thức ăn, đại nhân có muốn ăn một ít không?”

"Không cần."

Mạnh Cảnh Xuân mím môi nhìn hắn, tuy biết hắn buổi tối ăn ít, nhưng bây giờ hắn thoạt nhìn càng gầy hơn, đói bụng sao mà ngủ được?

Thẩm Anh thấy ánh mắt nàng đưa tới đây, liền sửa lời: “Ăn một ít vậy.”

Mạnh Cảnh Xuân cười cười, đi theo hắn ra sau nhà.

Thẩm Anh ăn cơm tối, nàng ngồi một bên chống cằm nhìn hắn ăn. Thẩm Anh bị nàng nhìn, có chút ngại ngùng, để chén xuống nói: "Nàng không đói à?”

“Ta đã ăn bánh trôi ở bên ngoài rồi, Tướng gia cứ ăn từ từ đi, ăn nhiều một chút." Nàng nói vậy, rồi lại nhìn hắn chòng chọc.

Thẩm Anh bật cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Qua một lát, nàng lại nói: “Hồi trước khi Tướng gia ở quan xá, cũng nhận than kính lộ liễu trắng trợn như thế à?”

"Ta không nhận.” Thẩm Anh ăn xong, cầm khăn lau miệng, nắm lấy tay nàng kéo qua, chuỗi vòng kia treo trên cổ tay nàng thật sự là rất xinh đẹp, giống như là đã mang từ rất lâu rồi. Hắn nói tiếp: “Hồi trước, cứ đến tết, một là ta đến ngoại ô ở, hai là dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng cũng chỉ vô ích, mấy người đó sẽ đi đến chỗ ta gửi tiết kiệm, người trong Bảo Phong mỗi đợt tết đến sẽ viết một tờ danh sách, ai tới tặng bao nhiêu than kính đều ghi lại hết.”

"..." Mạnh Cảnh Xuân không ngờ Bảo Phong làm việc lại chặt chẽ cẩn mật như thế, thật đúng là không thể khinh thường. Nàng cẩn thận dè dặt nói: "Nhưng tính sơ qua, than kính hàng năm cộng thêm lương bổng của Tướng gia, cho dù không ăn không uống, cũng không tích được đến số tiền trong sổ sách kia..."

Thẩm Anh giương mắt nhìn nàng, khóe môi cười nhạt: "Sợ ta phạm phải chuyện gì à?”

"Không có không có..."

Thẩm Anh lại khẽ thở dài một cái: “Khoản tiền kia có nguồn gốc từ nơi khác nữa, sau này... sẽ nói với nàng.”

Mạnh Cảnh Xuân vốn còn muốn hỏi hắn, vì sao trước giờ không về quê, nhưng lời đến bờ môi lại miễn cưỡng nuốt xuống.

Thẩm Anh nói canh giờ không còn sớm, bảo nàng đi ngủ nhanh đi, còn mình thì đi thẳng đến thư phòng. Mạnh Cảnh Xuân biết hắn còn có chuyện muốn làm, chỉ đứng ở bên ngoài một lát, rồi trở lại phòng ngủ bên đông sương một mình.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Mạnh Cảnh Xuân bị tiếng chó sủa bên ngoài đánh thức, nghĩ đến hôm nay Thẩm Anh phải vào cung báo cáo, nàng liền khoác áo bông lên, xỏ giày chạy ra ngoài. Thẩm Anh đã ra đến cửa, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng bám theo, Thẩm Anh quay lại liếc nhìn nàng một cái: "Nàng muốn ra ngoài à?"

Mạnh Cảnh Xuân mặt dày mày dạn leo lên xe ngựa, không thèm nói bất kỳ câu nào, chui vào một góc ôm lò sưởi ngủ tiếp.

Mười bảy tháng giêng tháo đèn, sau đó các nha môn mới bắt đầu làm việc, hôm nay tất nhiên là nàng không cần đến Đại Lý tự, vội vội vàng vàng chạy tới làm ổ ngủ tiếp ở đây, chỉ vì đưa hắn một đoạn đường, thật sự là khiến người ta phải dở khóc dở cười.

Nàng không rửa mặt, quần áo cũng mặc lộn xộn lung tung. Thẩm Anh ngồi sang bên cạnh, duỗi tay vuốt vuốt vạt áo của nàng, kéo tấm chăn bông qua, đắp kín cho nàng.

Đợt này đi công tác Sở Châu, có khá nhiều thư chưa đọc tích lại, liền đọc trên xe. Hắn xem một lát, vừa mới mở đến phong thư của Châu mục Sâm Châu Đinh Hiếu Sinh, nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh ngủ ngon đến thế, hắn cũng bất chợt thấy buồn ngủ, liền để thư xuống, kéo đầu Mạnh Cảnh Xuân qua, tựa vào trên vai mình, nhắm mắt ngủ một lát.

Đến ngoài cửa cung, xe ngựa vừa ngừng, Thẩm Anh đã mở to mắt quay đầu sang nhìn nàng. Hình như Mạnh Cảnh Xuân cũng phát hiện ra xe ngựa đã dừng lại, nhấc đầu ra khỏi vai hắn, nâng tay dụi dụi mắt, cũng chưa mở to, chỉ mơ hồ nói không rõ: “Ừ, Tướng gia đi tốt."

Vừa mới nói xong, còn chưa kịp mở mắt, Thẩm Anh liền cười nhẹ nâng mặt nàng lên, tiến lại gần hôn lên môi nàng.

Trong mũi Mạnh Cảnh Xuân tràn ngập hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái buổi sớm mai, nhất thời tỉnh hẳn, trợn to mắt nhìn khuôn mặt tươi tắn gần trong gang tấc của Thẩm Anh. Thẩm Anh buông nàng ra, cười nói: "Nếu còn buồn ngủ thì cứ về ngủ tiếp đi. Hôm nay bảo đầu bếp chuẩn bị một ít nhân sủi cảo, khi về ăn sủi cảo bù lại cho hôm giao thừa.”

Mạnh Cảnh Xuân gắng sức gật gật đầu, Thẩm Anh liền quay lưng đi xuống xe. Đợi hắn vào cửa cung, xe ngựa quay đầu về phủ, Mạnh Cảnh Xuân đẩy rèm che cửa sổ ra, nắng mai mát lạnh từ ngoài chiếu vào, thời tiết hiếm khi nào tốt như vậy.

Thời gian đi đoạn đường này không ngắn, nàng tỉnh ngủ rồi, cảm thấy không thú vị, muốn tìm một chút chuyện để làm. Nàng biết Thẩm Anh thường để một ít sách trong xe, nhưng khi nghiêng người lại thấy xấp thư mà Thẩm Anh để trong góc.

Nàng thấy bức thư của Đinh Hiếu Sinh đặt ở trên cùng, đã bị mở ra, trong lòng do dự thật lâu, tay duỗi qua lại rụt trở về, cuối cùng vẫn cầm lấy bức thư, quyết tâm làm chuyện thẹn với lòng mình, ngừng thở lấy ra lá thư bên trong.

Quả thật đúng như lời nói của Đinh Hiếu Sinh, trong thư viết đều là hướng đi của nữ quyến của Hàn Chí Thanh, mặt sau là một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể liên quan đến vụ án, toàn là những nội dung nàng chưa từng thấy trong hồ sơ lúc trước. Nàng không để ý lắm, nhanh chóng lật trở lại mặt trước, trong thư kia viết, tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh bị người mang đến kinh thành, người mang nàng đi là người trong triều đình.

Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày.

Lúc đó, khi nàng dò xét động cơ thả người của Nhị điện hạ, từng nghĩ có phải vì hắn nhìn trúng tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh nên mới làm ra loại chuyện này hay không. Về phần thả đi toàn bộ nữ quyến, có thể là vì tránh tai mắt của người khác, mượn gió bẻ măng dẫn người đi; cũng có thể là bởi vì thả đi một người nào đó, bị người khác phát hiện rồi bị ép làm giao dịch, mới thả toàn bộ.

Nhưng đó chỉ là phán đoán, không có chứng cứ xác thực, mà lúc ấy nàng lại không có cách nào đi đến Sâm Châu để điều tra tỉ mỉ được, đành phải bỏ mặc. Thẩm Anh đặc biệt sai Đinh Châu mục điều tra thêm về chuyện này, chẳng lẽ là có phát hiện gì sao?

Nàng cắn môi vắt óc suy nghĩ, nếu như có người trong triều đình mang tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh đi, vậy thì hiện tại cô nương này đang ở đâu? Chẳng lẽ bị kim ốc tàng kiều(1)?

(1) Kim ốc tàng kiều: Ý là ‘nhà vàng giấu người đẹp’. Câu này bắt nguồn từ Trần A Kiều và Hán Vũ đế Lưu Triệt. Một lần, Lưu Triệt được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: ‘Con có muốn lấy vợ không?’. ‘Có’, Lưu Triệt đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: ‘Muốn người nào?’ Lưu Triệt đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Quản Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: ‘Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?’ Lưu Triệt nhoẻn miệng cười đáp: ‘Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở.’

Nàng mơ hồ cảm thấy, cô nương này chính là một đầu mối, nếu có thể tìm ra tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh, không chừng có thể dễ dàng giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng tìm từ đâu, căn bản lại không có manh mối. Nàng thở dài, để thư về lại chỗ cũ, lòng nặng hơn một chút.

Đây là vụ án đầu tiên mà nàng điều tra, lại bởi vì không giải quyết được gì mà trở thành tâm bệnh.

Nàng về đến phủ, thay quan bào, chỉnh trang lại cho ngay ngắn rồi đi đến Đại Lý tự. Nha môn không một bóng người, trong phòng lưu trữ có tiểu lại trực đêm, hình như vừa tỉnh ngủ, thấy nàng vội vội vàng vàng đi tới, mặt vẫn còn hơi mê man lờ đờ, chưa kịp mở miệng hỏi đã thấy Mạnh Cảnh Xuân cầm đèn bước vào trong.

Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng tìm toàn bộ hồ sơ về vụ Hàn Chí Thanh, lật ra xem lại tình tiết vụ án, cuối cùng tìm ra được một chỗ. Trong hồ sơ có nhắc tới, tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh vừa tròn mười tám, tướng mạo đẹp khôn tả, lại vì chân trái có sáu ngón mà chậm chạp chưa thể hứa gả cho ai. Trước đây nàng chỉ để ý đến chuyện nàng ấy xinh đẹp đến cực điểm, ngay cả một điểm đặc trưng quan trọng như vậy cũng bị xem nhẹ, thật sự là không cẩn thận chút nào.

Nhưng chân có sáu ngón lại không dễ tìm giống như trên mặt có bớt, dù sao cũng mang giày, không thể lộ ra cho người khác nhìn được.

Nàng tra ra được đến manh mối này, lại đứt. Mạnh Cảnh Xuân có phần thất vọng gấp lại hồ sơ kia, trả về chỗ cũ, đứng bên cạnh giá hồ sơ một lát. Vụ án đã kết thúc, cho dù nàng có đa nghi hơn nữa, cũng không thể lật lại bản án để điều tra, đống hồ sơ này cũng chỉ có thể được cất trong phòng lưu trữ, làm bạn với bụi, không còn được gặp lại ánh mặt trời.

Cũng giống như…… vụ án của phụ thân.

Nàng nản lòng thoái chí bước ra khỏi phòng lưu trữ. Tiểu lại kia thấy nàng vội vội vàng vàng chạy tới, thất vọng đầy mặt đi về, cảm thấy vô cùng quái đản, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ, vẫn đang nằm mơ.

Khi Mạnh Cảnh Xuân về đến phủ, đã là buổi chiều. Nàng đến nhà bếp ăn qua loa vài thứ, bỗng nhiên nhớ đến ban sáng Thẩm Anh bảo nàng kêu đầu bếp chuẩn bị một ít nhân sủi cảo, lập tức chuyển lời cho đầu bếp.

Buổi chiều nàng không có chuyện gì để làm, bèn dọn dẹp thư phòng cho Thẩm Anh, lôi ra được một bức thư nhăn nhúm từ trong đống giấy lộn. Tên người nhận đã bị tô đen, nội dung cũng bị gạch bỏ lung tung, tựa như viết cả buổi cũng không viết được một bức thư đúng ý. Mạnh Cảnh Xuân nhìn thấy được câu đề “Gửi mẹ”, thầm nghĩ chẳng lẽ là thư Thẩm Anh định viết gửi cho mẫu thân hắn?

Đúng là kỳ lạ, thư nhà mà bị bôi xóa thành như vậy, lại còn bị quẳng vào trong mớ giấy lộn, rốt cuộc hắn đang cân nhắc gì chứ?

Nút thắt trong lòng Mạnh Cảnh Xuân chưa được giải, giờ lại có thêm một cái, thật là buồn bực mà.

Tới sập tối, nàng thấy Thẩm Anh mãi vẫn chưa về, cảm thấy lạ, chẳng qua chỉ đi báo cáo kết quả thôi, sao lại lâu đến thế chứ? Nàng không nghĩ nhiều, chỉ tự mình gói sủi cảo trước. Đầu bếp đứng nhìn một bên, thật sự có phần nhìn không được, hỏi dò: "Mạnh đại nhân có cần tiểu nhân giúp không?”

Mạnh Cảnh Xuân nhìn mấy cái sủi cảo mình tự gói, quả thực là không thể chịu nổi, liền rất là biết điều tránh ra, cười nói: “Vẫn nên để ngươi gói thôi.”

Đầu bếp hiểu rõ trong lòng, vừa làm vừa chỉ nàng cách gói thế nào cho đẹp. Mạnh Cảnh Xuân nghiêm túc học, cũng tiến bộ rất nhanh. Thấm thoắt đã gói được gần trăm cái, bụng nàng đói meo mà Thẩm Anh vẫn chưa về.

Nàng gục xuống bàn kiên nhẫn đợi, đợi đến khi nắng tắt hẳn, đêm dần dần sâu, nhưng vẫn không thấy người về.

Nàng lo lắng đứng lên, đi tới đi lui, sợ có chuyện gì xảy ra. Nhưng cuối cùng, nàng không đợi được Thẩm Anh, trong phủ lại chào đón một vị khách không mời mà đến ——

Trần Đình Phương.

Đã một đoạn thời gian dài không gặp Trần Đình Phương, nàng vốn núp ở hậu viện, cũng không đi ra tiền sảnh tiếp khách, nhưng Trần Đình Phương lại nói thẳng với Ngưu quản gia, ta biết Mạnh Cảnh Xuân ở nơi này, ngươi không cần giấu giếm giùm nàng, hôm nay ta nhất định phải gặp nàng một lần.

Nàng biết trước giờ tin tức của Trần Đình Phương vẫn rất nhanh nhạy, mà lần này mình trốn cũng không trốn được, chỉ đành phải đi tới tiền sảnh.

Trên mặt Trần Đình Phương không hề còn vẻ nhàn nhã như ngày xưa, môi mỏng mím chặt. Mạnh Cảnh Xuân chưa từng thấy bộ dạng này của hắn, ngẩn người, ngồi xuống nói: "Không biết là... có chuyện gì?"

Giọng hắn lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt như có thể nhìn thấu toàn bộ: “Thẩm Anh chưa về à?”

“Đúng vậy……”

“E là hắn bị giữ lại rồi, hiện giờ cha đệ cũng đang trong cung. Theo đệ được biết, cách đây không lâu Ngụy Minh Tiên cũng bị triệu vào cung."

Mạnh Cảnh Xuân bất giác nắm chặt tay lại: “Sao lại thế?”

"Đêm qua trong cung có chuyện.” Hắn dừng một chút, "Thái tử phi không còn.”

Mạnh Cảnh Xuân kinh hoảng: “Không còn tức là sao..."

Trần Đình Phương lời ít ý nhiều: "Qua đời."

Mạnh Cảnh Xuân hoảng hốt, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì khó sinh mà qua đời? Nhưng hình như còn chưa tới lúc lâm bồn...

Trần Đình Phương lại nói tiếp: "Bị người lỡ tay bóp chết, một xác hai mạng."

Bóp chết?!

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ kinh hãi, nhưng vẫn không quên hỏi: “Nhưng như vậy thì có liên quan gì với Tướng gia đâu?”

Trần Đình Phương nhìn nàng chăm chú, không nhanh không chậm nói: "Lúc trước chọn Thái tử phi, Thẩm tướng ra sức tiến cử thiên kim Ngụy phủ. Nhưng thiên kim này là thật hay giả, bây giờ cũng không thể nói được. Ly miêu còn có thể tráo Thái tử, một cô nương chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng, bị thay xà đổi cột, cũng không phải là việc khó."

Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên nhớ đến lần nghe lén ở hậu hoa viên Trần phủ hôm đó.

—— Thái tử phi có phải thật sự là thiên kim Ngụy phủ hay không, chẳng lẽ trong lòng điện hạ lại không rõ hay sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3