Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Quyển 1 - Chương 236
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Đạm Nguỵêt Tân Lương
https://gacsach.com
Quyển 1 - Chương 236
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhất trở về Bắc Mạc, trong triều đã sớm đại loạn.
Tính đến nay đã nửa tháng, trong lúc hắn không vào triều, chỉ cáo bệnh với các đại thần, mọi người ngay cả mặt hắn cũng không thấy, nên trong lòng ai nấy đều hoảng sợ, khắp nơi nổi lên lời đồn đãi.
Cũng may hôm đó Hoàng Phủ Thanh Vũ quay về cung, thì tức khắc triệu tập quần thần nghị sự, dĩ nhiên việc này đã làm triều đình hơi hỗn loạn trở về quỹ đạo.
Nhưng mà Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhị đối với chuyện lần này cũng bất mãn, từ trong cung đi ra, Thập Nhị nhịn không được oán giận nói với Thập Nhất: "Thập Nhất ca, huynh nói xem có phải Thất ca điên rồi phải không? Huynh ấy vừa mới đăng cơ, triều đình hẳn sẽ không ổn, vậy mà huynh ấy chẳng nói chẳng rằng bỏ lại triều đình đi Đại Sở! Huynh ấy có nghĩ đến hậu quả không?"
Thập Nhất trầm ngâm hồi lâu, rồi mới hơi cười khổ một chút, nói: "Lúc trước ta có nghĩ, Thất ca nhất định là sẽ phát cuồng rồi. Nhưng mà hiện tại, đệ yên tâm, ta tin huynh ấy sẽ không nổi điên nữa đâu, huynh ấy sẽ lại trở về Thất ca mà chúng ta đã biết thôi."
"Huynh chắc chắn?" Thập Nhị nửa tin nửa ngờ, "Đệ thấy chúng ta vẫn cứ nên đem việc tuyển phi trình lên hội nghị sớm đi thôi, nếu có thể khiến Thất ca quên Thất tẩu, cũng không phải là chuyện xấu gì".
Kết quả là Thập Nhất quả thật làm theo lời Thập Nhị, đem việc tuyển phi bắt đầu tiến hành.
Chỉ năm ngày, Lễ bộ đã trình lên toàn bộ tư liệu của những nữ tử vừa độ tuổi, để Thập Nhất, Thập Nhị tự mình giám sát, đem một số người không phù hợp điều kiện loại ra, rồi lại cẩn thận điều tra phẩm hạnh của những tử còn lại, cuối cùng mới chọn ra năm người trình lên Hoàng Phủ Thanh Vũ, phân biệt là: Bắt đầu từ Từ thị, cháu gái út của Phương thị là muội muội của Cửu Môn Đề Đốc, nữ nhi Vương thị của Vương lão tướng quân, nữ nhi Lam thị của Hình bộ Thượng thư, và cùng nữ nhi Mạc thị của một tri huyện nhỏ.
Tức khắc, Hoàng Phủ Thanh Vũ tiếp nhận danh sách và bức chân dung do Thập Nhất trình lên, nhưng cũng chằng thèm liếc mắt một chút, chỉ là tùy ý phân ra, rồi đem trả lại cho Thập Nhất: "Hai người phong phi, ba người làm tần, giao cho Hàn Lâm Viện quyết định đi"
Thập Nhất vốn biết hắn không xem trọng, nhưng không ngờ lại làm lấy lệ như vậy, nhịn không được nói: "Thất ca, huynh cứ nhìn một người cho tử tế đi chứ".
Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe thế mới ngẩng đầu thản nhiên nói: "Không cần, ta rất tin đệ".
Thập Nhất bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy danh sách đưa cho Hàn Lâm viện, ý chỉ nhanh chóng được ban bố --- Từ thị, Vương thị lần lượt phong làm Hiền phi và Thục phi, ba người còn lại thì phân phong làm tần, chưa tứ phong hào.
Thái giám quản việc quan trọng trong hậu cung lần đầu tiên bê sáu tấm thẻ bài đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, lúc mời hắn lật thẻ bài, hắn nhìn miếng vải bố trên thẻ bài kia, trầm mặc thật lâu.
Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi vươn tay đến, tùy tiện chọn một tấm.
Người được chọn lại đúng ngay vị có xuất thân thấp nhất, Mạc tần.
Nữ tử này cũng là con gái rượu nhưng lại rất có khí phách, sau khi bị người đưa vào tẩm cung của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nằm trên long tháp rộng thênh thang, chỉ hơi run run.
Kết quả là mãi cho đến nửa đêm, vị Hoàng thượng trong truyền thuyết kia ngày thường cực kỳ tuấn lãng mới khoan thai đi đến.
Trống ngực Mạc tần càng ngày càng dồn dập, nghe thấy giọng truyền của người cai quản báo, liền quay đầu nhìn cửa, trong lòng vừa chờ mong vừa bất an.
Chỉ trong chớp mắt, cửa bị đẩy ra, ánh nên trong điện đột nhiên bị dập tắt.
Từ cửa truyền đến giọng nói cố ý được đè thấp của cung nữ: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức thay ngọn nến khác"
"Không cần, đều lui xuống hết đi"
Thanh âm người nọ nghe qua thật trầm, giống như chẳng mang bất kỳ cảm xúc gì, Mạc tần nhịn không được nắm chặt tấm chăn trước ngực, cắn chặt môi dưới.
Có tiếng bước chân chậm rãi tiến về long tháp, người nọ cuối cùng ngồi xuống long tháp, hồi lâu, lại không có động tĩnh gì.
Ngẩn ngơ trong bóng tối được một lúc, ánh mắt Mạc tần dần dần thích ứng với đêm tối, bèn vụng trộm đánh giá người đang ngồi đưa lưng về phía mình, lại chỉ thấy một bóng dáng gầy yếu, hơn nữa, người lại cúi đầu, lấy tay chống trên mặt, giống như mệt mỏi đến mức không chịu nổi.
Người trước mặt dù sao cũng là đương kim thánh thượng, nàng vẫn thật nhát gan, e sợ làm long nhan phẫn nộ, đem đến tai họa cho nhà nàng, nên nhịn không được mở lời, vừa định lên tiếng, người nọ không ngờ lại đột ngột quay đầu.
Nàng không biết hắn có nhìn thấy mình không, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là dừng ngay trên người nàng, nàng do dự, không biết có nên tiếp tục mở lời không.
Lúc nàng đang do dự, hắn lại lên tiếng trước, trong giọng nói giống như mang theo nỗi thê lương bất tận, nhưng lại vừa lo lắng vừa vui sướng: "Nhan Nhan?"
Nàng nghe thấy, hô hấp của hắn trở nên nặng trĩu.
Mạc tần có chút kinh ngạc, không biết hắn đang nói gì, nhưng hắn đã lên tiếng, nàng làm sao có thể tiếp tục im lặng, nên chỉ nói: "Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng"
Chỉ một thoáng, hơi thở nặng trĩu kia biến mất, vẫn nhìn nàng, nhưng lại hoàn toàn không nói thêm lời nào.
Hồi lâu sau, hắn mới quay đầu ra cửa, gọi người vào thắp đèn.
Trong phòng chợt sáng lên, bóng dáng hắn cũng hiện ra, lòng Mạc tần trở nên kinh hoàng.
Nàng mơ hồ có thể thấy sườn mặt hắn, thật là tuấn mỹ như thần tiên.
Rồi thật lâu sau, hắn mới mở miệng, nhưng ngay cả đầu cũng chẳng hề quay lại, giọng nói cũng khôi phục sự bình tĩnh vốn có: "Nàng tên là gì?"
Mạc tần ngẩn ra, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kinh hoàng, thấp giọng nói: "Tên thần thiếp chỉ có duy nhất một chữ Doanh".
"À!". Ánh nến trong chiếc cốc nhỏ trên bàn chiếu lên hình bóng ấy, lộ ra vẻ hùng vĩ. Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích mà nhìn bóng dáng kia, ngay cả ánh mắt giống như cũng chìm vào trong, đen kịt, nhưng lại lúc sáng lúc tối.
Lại là một khoảng thời gian trầm mặc, cuối cùng hắn cũng quay đầu nhìn về phía nữ tử nằm trên long tháp kia.
Dáng vẻ rất thanh lệ, hai mắt mở to, trong dường như có nước ngập tràn, chực khóc.
Chắc là sự trầm mặc của hắn đã làm nàng sợ rồi?
"Bao nhiêu tuổi?" Hắn lần nữa mở lời.
Giọng nói Mạc tần càng lúc càng thấp: "Mười sáu.". Cuối cùng giật mình khôi phục ý thức, tức khắc sửa miệng: "Thần thiếp năm nay mười sáu".
Cẩn thận như vậy, e sợ xúc phạm đến thiên uy.
Rốt cuộc hắn nhịn không được, đành khẽ cười lên: "Trẫm không thích những quy củ này, nàng cứ thả lỏng một chút".
"Vâng" Mạc tần lại thấp giọng lên tiếng, hơi khép mắt, không dám nhìn hắn, nhưng mà hai má nàng và cả tai nữa, đều đã đỏ lên rồi.