Ám dục - Chương 122 - Phần 2

Cặp chân người đàn ông đặt ở trên mặt bàn, thần sắc rất không thoải mái, vết rượu màu nâu nhạt đang theo sợi tóc trước trán chảy xuống, mỹ nữ ở bên cạnh không ngừng lau, bộ dáng đau lòng, "Cô gái này không có ăn học rồi, lại dám làm ra chuyện như vậy".

Duật Tôn không kiên nhẫn nhận lấy khăn giấy, lãnh đạm liếc nhìn cô, "Cô cũng đi ra ngoài đi".

"Duật tổng, đêm nay em sẽ ở bên hầu hạ ngài...” Từ biểu hiện vừa rồi của hắn, đối với sự mời gọi của mỹ nhân, hắn nhất định sẽ như ác lang vồ mồi.

Con ngươi bén nhọn của hắn quét về phía rãnh ngực như ẩn như hiện của mỹ nữ, hắn thu hồi cánh tay khoác ở tay đối phương, vắt lên chân mày, ngữ khí lộ khinh thường cùng trào phúng, "Sợ rằng không được, trừ phi cô trẻ lại mấy năm".

Mỹ nữ mở to hai mắt, "Duật tổng thật biết nói đùa, người ta bất quá cũng mới 23 tuổi đầu mà".

Khoé miệng Duật Tôn càng giương cười, du côn mười phần, "Tôi nói, tôi thích chơi học sinh, mới mẻ kích thích, đã hiểu chưa?” Hắn vỗ vỗ khuôn mặt cứng đờ của mỹ nữ, từ trong bóp da móc ra một tệp tiền nhét vào trong tay cô, "Đi ra ngoài!"

Nữ nhân quét mắt qua, cũng biết số lượng không ít, cô vui rạo rực đứng dậy, "Cảm ơn Duật tổng".

Dung Ân thật lâu sau, mới dừng khóc, Lý Hủy không yên lòng, nhất định muốn đưa cô trở về, “Ân Ân, hiện tại quá muộn, hay là thuê xe đi!”

"Hủy, cậu cứ trở về đi, không còn sớm nữa, không nên để cho mẹ cậu lo lắng".

"Mình không sao, mình đưa cậu về trước, đến lúc đó về nhà cũng giống nhau".

"Thật không cần, mình cũng không phải là đi bộ trên đường tối mà về, hơn nữa chúng ta cũng không thuận đường mà...!” Dung Ân đi tới ven đường, giơ tay vẫy chiếc xe, nhét Lý Huỷ vào trong, "Đây là phố xá sầm uất, thuê xe dễ dàng, bác tài, lái xe đi".

Cô đóng cửa xe lại, Lý Huỷ từ cửa sổ xe lộ ra cái đầu, “Ân Ân, về nhà rồi gọi điện thoại cho mình, ngày mai tới công ty gặp lại".

"Ừ, mai gặp lại". Nước mắt trên mặt Dung Ân vẫn chưa khô, cô chưa bao giờ trang điểm, lông mi bởi vì nước mắt mà ngưng tụ ở chung một chỗ, cô ôm chặt Dạ Dạ trong ngực, bây giờ đã là cuối mùa thu, ban ngày không quá lạnh, đến buổi tối gió lạnh mãnh liệt, cô dậm chân đem khuôn mặt nhỏ nhắn đông cứng ở trên lưng Dạ Dạ vuốt ve mấy cái.

Không quá ba phút đồng hồ liền có xe chạy tới, lúc chui vào, khí ấm đập vào mặt, đem rét lạnh trên người đuổi hết.

Buổi sáng lúc thức dậy, Dung Ân rất không cam lòng.

Nhưng hiện tại muốn tìm công việc nào có đơn giản như vậy? Đi tới công ty, Vương tổng sáng sớm đã chờ ở đó, Dung Ân còn chưa kịp để túi xách xuống, đã bị gọi vào phòng làm việc.

May là ông cũng không có chửi ầm lên, chẳng qua là dùng tình dùng lý, nói công việc cái gì hiện đang khó tìm, hơn nữa ở đây đãi ngộ không tồi, xong cuối cùng chính là muốn Dung Ân tới Nghiêm Tước tìm Duật Tôn nói xin lỗi.

"Vương tổng, hắn tối hôm qua có cái thái độ gì ngài đều nhìn thấy, tại sao muốn tôi đi xin lỗi?"

"Dựa vào cái gì, dựa vào chúng ta là con tôm nhỏ, đối phương là cá lớn, Dung Ân à, nói xin lỗi không làm mất của cô một miếng thịt". Vương tổng cố gắng khuyên bảo, "Nếu không thì như vậy, sau khi cô trở lại, tôi lại tăng lương cho cô".

"Vương tổng, sức chịu đựng của con người cũng giới hạn, tôi không cảm thấy nhất định phải tiếp rượu ngọt nhạt mới có được hợp đồng". Dung Ân quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc, Vương tổng tức tới nghiến răng, không còn biện pháp nào, ai bảo Nghiêm Tước nhìn trúng thiết kế Dung Ân.

Cô vẫn không chịu cúi đầu, Duật Tôn bị dội rượu, cũng không có làm khó công ty bọn họ, Dung Ân thủy chung nghĩ không ra bên trong có gì khác thường, công ty Nghiêm Tước lớn như vậy, theo lý thuyết cho dù tùy tiện ở lối đi bộ tìm kiếm cũng sẽ không đến phiên các cô.

Dung Ân nhíu đầu lông mày, không khỏi nhớ tới công ty Tân Sang, Nam Dạ Tước vì bức bách cô, cũng dùng thủ đoạn như vậy.

Dung Ân không dám nghĩ, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh, cô âm thầm quay đầu xuống, không thể, cô cùng Duật Tôn không thù không oán, lúc trước vậy cũng chưa từng gặp mặt.

Cuối mùa thu, chính là giá lạnh.

Hôm nay nói thay đổi liền thay đổi ngay, Lý Hủy rất thích ăn lẩu, luôn muốn lôi kéo Dung Ân đi, “Ân Ân, buổi tối lạnh quá..."

"Cũng biết cậu thèm ăn rồi", Dung Ân thu dọn đồ đạc, "Đi thôi, mình mời đi ăn hải sản"

Chỗ ăn lẩu người ra người vào tấp nập, hai người sau khi tan việc liền đi, nhưng ước chừng đứng xếp hàng hơn nửa canh giờ mới có chỗ ngồi.

Nồi lẩu nóng hôi hổi được bưng lên, hơi nóng bốc lên quanh quẩn ở cửa sổ thuỷ tinh bên cạnh, trong nháy mắt liền nổi lên một tầng hơi nước.

“Ân Ân, chủ nhật này mình mời cậu ăn cơm".

Dung Ân gắp xà lách vào trong chén, "Sao vậy, phát tài hả?"

"Không phải, cho cậu gặp một người, giúp mình kiểm định. ”

"Hủy, cậu có bạn trai sao?” Dung Ân khóe miệng mỉm cười, "Cậu được lắm, lại còn che giấu".

"Mới đây thôi, chính là một anh chàng đặc biệt chịu khó theo đuổi mình, tôi cứ từ chối cũng không tốt, bây giờ, trước hết để cho cậu xem một chút". Lý Hủy nói thì nói như thế, nhưng trong giọng nói kia Dung Ân có thể nghe ra được chút vui sướng.

"Nhìn cậu kìa, trông bộ dáng thật hạnh phúc".

"Nói thật, Ân Ân", Lý Hủy đem thịt dê thả vào trong chén Dung Ân, "Cậu cũng trưởng thành rồi, bản thân có điều kiện tốt như vậy, nếu muốn tìm được người giàu có cũng dễ dàng, cậu cũng quan tâm đến chuyện của mình một chút đi".

"Hủy, nào có đơn giản như vậy?" Dung Ân nhẹ mỉm cười, "Chuyện này lại không phải đi chợ mua bán thức ăn".

"Ai nói không dễ dàng, mấy nam đồng nghiệp theo đuổi cậu, nhưng cậu cũng chỉ phản ứng lãnh đạm..."

Dung Ân uống một ngụm nước, để chiếc đũa xuống bàn, "Còn nhớ rõ chuyện ngày đó đi Nữ Sắc không? Hai người chúng ta bị ép uống rượu, những người đó cũng không phải ở đó sao? Có ai đứng ra, còn không phải nửa câu cũng không dám nhiều lời sao, núp ở góc như người tàn hình vậy".

“Ân Ân, không có cách khác, đây chính là thực tế, lúc đối mặt với tình địch, có mấy người đàn ông dám đứng ra đây?” Lý Hủy xem thường, khóe miệng bất đắc dĩ mỉm cười.

"Không đúng". Dung Ân cắn chiếc đũa, mới vừa muốn nói gì, liền lắc đầu, "Thôi đi, lúc duyên phận đến, có muốn ngăn cản cũng không được".

Lúc đi ra, trước mặt có rất nhiều dĩa gia vị, Lý Hủy đem món ăn bỏ vào, "Bơ đậu phộng, cậu thích".

Hai người vừa nói vừa cười, ăn xong, Dung Ân lấy vì ra, chuẩn bị trả tiền.

"Keng!"

Thình lình, thứ gì rơi xuống đất. Lý Hủy vội khom lưng nhặt, "Oa, một chiếc nhẫn, Ân Ân cậu thật sơ ý, đồ vật quý như vậy mà tùy ý đặt ở trong ví tiền!" Lý Hủy đem cái nhẫn kia cẩn thận chu đáo đưa đến trước mặt Dung Ân.

Cô nghĩ thầm, trong bóp cô khi nào có chiếc nhẫn này?

Dung Ân ngẩng đầu, ánh mắt tự nhiên mà rơi vào kia cái nhẫn, ánh mắt của cô đột nhiên trợn tròn, "Này... Đây là..."

“Ân Ân, cậu làm sao vậy?” Lý Hủy sắc mặt do dự.

Đây là nhẫn của Nam Dạ Tước, Dung Ân sẽ không nhận lầm, ngay lúc anh gặp chuyện không may kia, anh vẫn còn đeo trên tay.

Bóp của Dung Ân chưa từng có người chạm qua, bên trong có những thứ gì, cô so với ai khác cũng rõ ràng, lúc tan việc, cô còn muốn lấy thẻ ra, lúc ấy cũng không có cái nhẫn này, "Hủy, mới vừa rồi có người động tới đồ đạc của mình không?"

"Không có, sao vậy?"

"Cậu chắc không có người đụng tới sao?” Sắc mặt Dung Ân trắng bệch, hai tay run rẩy đặt ở trên đầu gối, không dám cầm lấy chiếc nhẫn.

"Không có đâu…” Lý Hủy thấy thần sắc cô thay đổi, biết trong đó nhất định là có chuyện, “Ân Ân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? À, mình mới vừa rồi đi lấy đồ gia vị…” cô chỉ hướng quầy phục vụ, nhưng cũng chỉ một lúc thôi.

Dung Ân nắm chặt ví trong tay, trên trán không biết là bởi vì nóng hay còn là nguyên nhân gì khác, toát ra một tầng mồ hôi hột mịn chảy xuống, "Hủy, chúng ta đi thôi".

Thần sắc cô bối rối, lúc đứng dậy làm đổ chén đồ uống, Dung Ân đem ví tiền cùng điện thoại di động bỏ vào trong túi xách, vội vã đi tới quầy thanh toán.

“Ân Ân, cậu chờ mình một chút!" Lý Hủy chạy chậm đuổi theo, ra khỏi quán ăn liền kéo tay cô, "Này, chiếc nhẫn của cậu cầm lấy".

Lý Hủy đem chiếc nhẫn trong tay giao cho Dung Ân, cô giống như cầm lấy củ khoai nóng phỏng tay không biết làm sao, trên mặt nhẫn có hoa văn đơn giản, Nam Dạ Tước nói đó là độc nhất vô nhị.

"Hủy, cậu có biết đồ này của ai không?"

Lý Hủy sắc mặt nghiêm trọng, "Là của người nào sao?"

Buồn bực chặn ngang ngực Dung Ân, cô mở lòng bàn tay ra rất nhanh giơ lên, ánh mắt toát ra thần sắc phức tạp nói, "Nam Dạ Tước. "

Lý Huỷ kinh ngạc, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, "Vậy làm sao hiện tại lại xuất hiện bên trong ví của cậu?"

Dung Ân cắn môi dưới, lúc buông ra, dấu răng rõ ràng ẩn hiện, "Tôi cũng không biết. "

“Ân Ân, mau trở về đi thôi". Lý Hủy nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc nghiêm trọng, lôi kéo Dung Ân đi tới giao lộ, Lý Hủy vốn định đưa cô trở về, nhưng Dung Ân nói không cần, tự thuê xe đi về.

Trên taxi, Dung Ân mở hai tay ra.

Chiếc nhẫn bạch kim ở trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng lạnh, hai tay cô thu về, cảm giác được kim loại đâm vào da thịt, nguội lạnh vô cùng.

Tài xế chuyển hướng, lái xe đi vào đường nhỏ, "Đường này dễ đi, một hồi tới ngay a".

Dung Ân mắt điếc tai ngơ, cúi thấp đầu.

Ngay lúc xe sắp tăng tốc, đuôi xe lại chợt bị đụng vào, Dung Ân đảo hướng cửa xe, cánh tay gắng sức khua đi qua, "Làm sao vậy?"

Tài xế nhìn về kính chiếu hậu, còn chưa kịp thắng xe, cú va chạm lạnh hơn lao đến.

Thân xe bị đụng phải ngã trái ngã phải, Dung Ân ở phía sau nhìn lại, chỉ thấy là hai ba cỗ xe màu đen trái phải áp tới, nhìn dáng dấp, cũng không phải là sự cố tình cờ. Ngực cô kịch liệt nhảy lên, bên trái xe một cái đòn mạnh mẽ nghiêm trọng, xe taxi quay cuồng ở ven đường, bốn cái bánh xe hướng lên trời.

Nửa người trên Dung Ân bị văng khỏi cửa sổ xe, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn mở mắt, nhưng mí mắt giống như là bị dính chặt khiến cho không còn sức lực. Tầm mắt bị chất lỏng sền sệt mơ hồ chảy qua, trên trán máu tươi nồng đậm theo lông mi cô chảy thẳng ở trên mặt, theo hai gò má ướt đẫm đỏ thẫm. Xe màu đen đã dừng hẳn, người đàn ông đi xuống mấy bước đi tới bên người Dung Ân.

Cô vắt chặt chân mày, thấy không rõ là ai liền ngất đi.

A Nguyên mắt lạnh liếc nhìn, từ trong túi quần móc ra một khẩu súng, đem họng súng đen ngòm nhắm ngay huyệt thái dương Dung Ân.

Cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao hạng sang kêu gào từ đầu hẻm truyền đến, mọi người quay đầu lại, liền thấy một chiếc xe Bugatti màu trắng ngạo nghễ dừng ở ven đường, người đàn ông bước xuống toàn thân tàn bạo, che bóng đi tới, sắc mặt khó coi cực điểm, A Nguyên liền thấy viên kim cương tên tai trái người đàn ông, đảo mắt, anh cũng đã đứng ở trước mặt hắn.

Nam Dạ Tước lạnh lùng ngắm nhìn Dung Ân, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt như băng hàn đông lạnh cùng cực, con ngươi anh bén nhọn quét về phía A Nguyên, người kia chột dạ rời tầm mắt hướng khác, không dám nhìn ánh mắt của hắn.

"Chát!" Nam Dạ Tước một cái cái tát vung qua.

Mặt A Nguyên nghiêng sang một bên, khóe miệng tan vỡ, có mùi máu tươi ở trong miệng tràn ra tới, đây là Nam Dạ Tước lần đầu tiên động thủ đánh hắn.