Ám dục - Ngoại truyện 3 - Phần 1

Ngoại Truyện 3 : Ba, nòng nọc nhỏ của ba ở đâu? (Kết)

Hai tay Dung Ân che lấy mặt, toàn thân cũng ướt nhẹp như vậy, khắp người đều là mồ hôi, người cô co lại rất chặt, Nam Dạ Tước nếu như không cương quyết, căn bản là đừng hòng có thể xông vào, anh đã thử mấy lần đều không có kết quả, chỉ đành rút thân ra, "Anh đeo bao."

Kết quả, vẫn cứ như vậy, mặc dù là có trơn.

Nam Dạ Tước vô cùng thất vọng, anh từ trước đến giờ chưa từng bỏ cuộc giữa đường, đối với lần đầu tiên của Dung Ân, anh có thể không chút thương tiếc, không quan tâm là cô đau hay cô khó chịu, nhưng lần này không được rồi, thôi được, chỉ đành tự làm khổ mình thôi.

Sau khi anh rút người ra, Dung Ân thu hai chân lại, bị một tay Nam Dạ Tước ôm lại, “Còn đau không?"

Cô gật gật đầu, người đàn ông cúi người hôn lên trán cô, lồng ngực rắn chắc phập phồng lên vài cái thật mạnh mẽ, "Từ giờ trở đi mà cứ như vậy, vậy nửa cuộc đời sau này của anh không phải là sẽ phải làm hòa thượng sao?"

Dung Ân rúc vào ngực anh, đang nghe tiếng tim đập rất mạnh của người đàn ông, Nam Dạ Tước lại lý lẽ, "Không đúng, anh còn thảm hơn cả hòa thượng, hòa thượng bây giờ còn có thể ăn thịt đó."

Dung Ân bị chọc cười, giơ tay lên, cũng không biết đánh vào đâu.

"Yyyy...". Chỉ nghe thấy Nam Dạ Tước la lên, "Gãy rồi! Vung tay lung tung đi đâu vậy hả?"

Anh thật sự là cứ vậy mà nhịn cả một đêm, sau khi tắm nước lạnh, cố gắng duy trì đến sáng sớm. Đã nói là dục vọng của người đàn ông sẽ mãnh liệt nhất vào lúc này, một chút cũng không sai.

Dung Ân ngủ được rất sâu, luôn có người động tay động chân trên cơ thể, hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, chỉ không ngừng lấy tay vung ra, “Đừng phá."

Thấy bên tai nhồn nhột, cô choàng tỉnh giấc, nỗi đau đớn tối qua vẫn còn hiện lên rõ mồn một ngay trước mắt, Dung Ân hất tay Nam Dạ Tước ra, đứng dậy, “Hôm nay Vương Linh không ở đây, em phải đi nấu đồ ăn sáng.”

"Anh không muốn ăn." Người đàn ông có chút dỗi, anh muốn ăn gì, không tin là Dung Ân không biết được.

"Không được." Cô trùm Nam Dạ Tước vào trong đống chăn, bộ dạng như trốn chạy mặc bộ đồ ở nhà chạy vào phòng tắm.

"Ưm..." Người đàn ông khổ sở lại không thể làm gì được, ôm lấy gối buồn bực vùi gương mặt tuấn tú quyến rũ vào đó, toàn thân lại bắt đầu căng thẳng nóng lên.

Nam Dạ Tước không ngủ được, không bao lâu cũng xuống lầu.

Dung Ân đang bận việc trong bếp, anh đi tới khúc quanh cầu thang thì bước chân dừng lại, hai tay đặt trên lan can, Nam Dạ Tước cúi người xuống, một bộ mặt ung dung tự đắc.

Cháo đang được ninh trong lửa nhỏ, nắp nồi lúc bọt nước trồi lên không ngừng bị nhấc lên, hương thơm của cháo từ trong bếp đã tỏa ra, Dung Ân mang tạp dề đang chiên cá, mái tóc dài buộc lên tùy ý, có chút rối, chân đi dép trong nhà, ống quần rộng che lấy gót chân, cô nêm vào các loại gia vị, chỉ một chốc, một dĩa cá tươi ngon đã được cho ra lò.

Bên trong cái chảo đáy bằng, còn có những cái há cảo chiên, từng cái được chiên đến vàng rụm, trên bàn ăn vài món điểm tâm đã được bày lên, tóm lại, đây là một bữa cơm sáng ấm áp không gì bằng.

Cảnh tượng này, là Nam Dạ Tước đã từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Dung Ân ở trong bếp, luôn khiến anh cảm thấy an lòng như vậy.

Bước chân Nam Dạ Tước thả lỏng, đi đến sau lưng cô mới đưa tay ra ôm lấy.

"Dậy rồi à." Dung Ân xếp há cảo vào trong dĩa, từng cái một được xếp ngay ngắn trật tự

"Sao phải mệt như vậy, chúng ta ra ngoài ăn là được mà."

"Chưa từng nghe qua hả? Muốn nắm lấy trái tim của người đàn ông thì trước tiên phải nắm được bao tử của anh ta." Dung Ân nói đùa, lấy chén đũa cùng với cháo vừa nấu xong đem ra.

Nam Dạ Tước nhận lấy bát đũa, "Tim anh sớm đã cho em rồi, chỉ sợ em không cần, quăng đi mất."

Dung Ân cầm lấy chiếc muỗng nhỏ không ngừng khuấy chén cháo, tay phải cô chống cằm, tầm mắt nhìn về phía trước. Nam Dạ Tước đang say sưa thưởng thức bữa sáng, bây giờ anh cũng theo giống Dung Ân, đã thích những món ăn thanh đạm như thế này, anh nuốt lấy một ngụm cháo, ngẩng đầu lên thì phát hiện Dung Ân đang nhìn mình chằm chằm, "Nhìn gì vậy?"

Cô cười cười, dời ánh mắt đi nơi khác, "Không có gì."

"Không có gì mà còn cười kiểu không có chút ý tốt gì như vậy?" Nam Dạ Tước tự đắc cười, "Mê mẩn anh rồi chứ gì?"

Dung Ân chỉ lo ăn xong bữa sáng, không thèm để ý đến anh nữa. Thật lâu sau đó, mãi cho đến bây giờ cô mới hiểu, vốn dĩ hạnh phúc thật sự rất đơn giản, có thể nhìn thấy người mình yêu thương ăn cơm, có thể ngồi đối diện nhau, những điều này đều là hạnh phúc.

Nhưng Nam Dạ Tước lại không nghĩ như vậy, hạnh phúc và tính phúc (hạnh phúc trong tình dục), nên là trực tiếp móc nối với nhau.

Mà bây giờ điều trước tiên anh muốn, chính là công phá phòng tuyến của Dung Ân, anh tất nhiên không muốn cả đời này phải làm hòa thượng.

Thái độ của Sở Mộ cũng nảy sinh rất nhiều sự thay đổi, đối với cháu gái thì càng yêu thương hết mực, chỉ mong sao cho hai vợ chồng họ có thể thường xuyên mang đứa bé đến gửi ở bên bà.

Dung Ân thay xong quần áo thì xuống lầu, chiếc xe Bugatti Veyron đó của Nam Dạ Tước đã đỗ trước cửa, cô đi ra ngoài, người đàn ông đã chờ sẵn trong xe.

"Cơm tối Vương Linh cũng đã chuẩn bị xong hết rồi."

"Hôm nay ăn ở ngoài, " Nam Dạ Tước đứng dậy mở cửa xe, rồi thắt dây an toàn cho Dung Ân, "Từ sau khi kết hôn vẫn chưa dẫn em đi đâu chơi cho vui vẻ, sợ là em sẽ thành phụ nữ mặt vàng rồi*."

* Ý nói những phụ nữ nội trợ suốt ngày ở trong nhà ít khi tiếp xúc với ngoài xã hội.

Trước tiên hai người ăn tối trong nhà hàng, quay lại xe, Nam Dạ Tước cố ý mở cửa sổ xe, "Còn muốn đi đâu nữa không?"

Dung Ân suy nghĩ ngợi, "Chợ đêm, em muốn ăn đậu hủ hoa."

"Đậu hủ hoa?" Nam Dạ Tước cau mày, "Mùi vị nó ngon không?"

"Đương nhiên, hơn nữa mùi vị nó chỉ có ở chợ đêm bán là chuẩn nhất."

Nam Dạ Tước khởi động động cơ, chiếc xe từ từ chạy về phía trước, chạy rất chậm, rất giống với đi dạo. Hai tay Dung Ân trườn lên cửa sổ xe, nửa cái đầu thò ra ngoài, “Cơn gió này thổi tới thật dễ chịu."

"Cẩn thận." Nam Dạ Tước nắm lấy tay cô, kéo cô trở về, ngón cái anh vuốt ve mu bàn tay Dung Ân, ma sát nhẹ nhàng. Lái xe đến chợ đêm, đây là khu bình dân, người đông như hội, những món ăn vặt đủ các kiểu dáng màu sắc được bày khắp con đường, đồ ngon già rẻ, chỉ mấy đồng là có thể ăn no bụng. Không có chỗ đậu xe, Nam Dạ Tước chỉ có thể đậu xe ở đầu đường, "Em ở đây đợi, anh đi mua."

Dung Ân lại nhanh chân xuống xe trước một bước, "Em dẫn anh đi dạo chút."

Đối với khung cảnh huyên náo như vậy Nam Dạ Tước có ấn tượng không tốt lắm, nhưng thấy Dung Ân đã đi thẳng về phía trước, chỉ đành miễn cưỡng đi theo.

Chợ đêm cũng không có bao nhiêu cửa hàng gọi là đúng tiêu chuẩn quy định, thường thấy nhất chính là những sạp hàng vỉa hè, ngay cả mấy sạp bán thức ăn vặt đó, từng cái cũng là được sửa lại, vài chiếc ghế, một chiếc xe đẩy, cho dù có gặp phải quản lý đô thị, đẩy một cái là có thể chạy.

Hai tay Nam Dạ Tước đút vào trong túi quần, Dung Ân theo bên cạnh, cô đưa tay trái ra ôm lấy cánh tay người đàn ông, anh đưa mắt xuống nhìn cô, hai người nhìn nhau mà cười.

Ở đây, cho dù là thân phận có hiển hách hơn nữa cũng sẽ không được chú ý tới, mỗi người đều đang bận rộn trong niềm hân hoan, tiếng rao hàng hòa cùng tiếng xào nấu, ngập tràn cả con phố.

Dung Ân đi đến trước sạp hàng đậu hủ hoa, cô gọi một chén, để rất nhiều rong biển, Nam Dạ Tước không muốn ăn, vẫn bị cô đút cho một miếng, "Sao? Ngon đúng không?"

Mùi vị này, anh thật sự không thích, nhưng anh vẫn gật gật đầu.

Những tiệm bán giàn âm thanh ở hai bên đang phát những chiếc đĩa CD lậu, mặc dù chói tai, những vẫn có rất nhiều người đang chọn lựa vây quanh tiệm, quỹ đạo cuộc sống của mỗi người là không giống nhau, ai cũng không quyết định được vận mệnh của ai.

Tận trong xương tủy Dung Ân vẫn là không quên được sự bình thường trước kia, mà điều Nam Dạ Tước có thể làm được, chính là cố gắng hòa nhập.

Trở lại xe, cô nhanh chóng bật máy lạnh, "Nóng quá, nóng quá..."

Bàn tay quạt lấy quạt để, giống y như một đứa con nít.

Nam Dạ Tước giãn mặt, khóe miệng gợi cảm cong lên đầy thỏa mãn, hai tay Dung Ân ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu gối lên bờ vai anh, đôi mắt khép hờ, cực kỳ mãn nguyện, giọng nói cô êm dịu, “Bây giờ mình về hả?"

"Không, hôm nay không về nhà."

"Ờ." Dung Ân khẽ đáp, không truy hỏi xem đêm nay nên tá túc ở đâu.

Cám Dỗ đã đổi tên lại giống như lúc trước, Nam Dạ Tước xuống xe, tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ.

Dung Ân không nghĩ đến là anh sẽ dẫn mình đến đây, Nam Dạ Tước đi đến nắm lấy tay cô đi vào trong, việc làm ăn của Cám Dỗ vẫn tốt như trước, người đến mua say và trụy lạc không phải số ít, tư thế vũ công buông thả, đây chính là cuộc sống của thiên đường trong nhân gian sờ sờ ngay trước mắt.

Trong phòng bar hạng nhất, quản lý đã chuẩn bị xong xuôi theo lời dặn của anh.

Dung Ân thấy trên bàn có rượu, "Em không uống được."

"Không sao, đây là rượu trái cây, với nước trái cây cũng không khác lắm."

Trong phòng VIP chỉ có hai người họ, Dung Ân đi lên chọn bài hát, chọn được bài "Cung dưỡng tình yêu", sau khi Nam Dạ Tước rót rượu xong thì đặt lên bàn, không có ý quấy rầy cô, chỉ là chăm chú lắng nghe.

Hát xong, Dung Ân để micro xuống, liền thấy Nam Dạ Tước đưa một tay chống cằm nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cô đưa tay che trán, cười nói, "Nhìn em như vậy làm gì?"

Nam Dạ Tước đưa cho cô một ly rượu, ôm lấy thắt lưng Dung Ân, hai người ngồi ngã trên ghế sô pha.

"Anh vẫn luôn nhớ giọng hát của em nghe rất hay."

Dung Ân nhận lấy ly rượu rồi nhấp môi, có mùi rượu, nhưng không nồng lắm. Căn phòng bar hạng nhất, đây chính là nơi cô và Nam Dạ Tước lần đầu tiên gặp nhau.

Anh lúc đó, có bao nhiêu xấu xa tồi tệ là anh sẽ có đủ bấy nhiêu.

Hai người cụng ly, mỗi người tự mình uống cạn rượu trong tay. Nam Dạ Tước đặt ly không lên trên bàn, mặt Dung Ân lúc này đã thấy ửng hồng, đôi môi thấm chút rượu càng đỏ lên đầy mê hoặc. Sau khi bàn tay lớn của anh vòng qua sau cổ cô, liền nghiêng người hôn lên đó.

Giữa môi, mùi rượu mùi thơm ngào ngạt, hai tay Nam Dạ Tước giữ mặt Dung Ân, lưỡi linh hoạt quét nhẹ khóe miệng cô, lửa tình trong anh khó mà nhẫn nhịn được, sau khi nửa thân trên chồm lên, chân trái thon dài luồng vào giữa hai chân cô.

"Đừng... Lát nữa có người vào bây giờ."

Hơi thở Nam Dạ Tước gấp gáp, trán dựa vào Dung Ân, đợi sau khi hơi thở bình thường trở lại, kéo cô dậy đi ra ngoài.

Dung Ân cho rằng lần này là nên về nhà rồi, nhưng Nam Dạ Tước lại dẫn cô xuống dưới tầng hầm Cám Dỗ, là ngôi nhà lần trước cô đã từng đến.

Đây là nơi được chuẩn bị cho những quan viên chính phủ đến Cám Dỗ tiện hơn, ngoại trừ những người trong nội bộ biết được, nếu không cho dù người ta có đào ba thước cũng tìm không được.

Hồ bơi cực lớn xuất hiện trước mắt cô, Dung Ân nhớ đến lần Nam Dạ Tước đẩy cô xuống hồ đó, sống mũi lại bắt đầu cay cay, "Sao lại tới đây?"

Nam Dạ Tước cố tình dẫn cô đến mép hồ bơi, không nói gì cả, động tay cởi đồ cô ra.

Dung Ân nắm lấy tay anh, "Anh sẽ không muốn ở đây chứ."

Người đàn ông giữ chặt thắt lưng cô, trực tiếp ôm lấy Dung Ân nhảy xuống hồ bơi, nỗi sợ trong lòng cô vẫn còn dư âm, hai tay bất giác bám chặt bả vai Nam Dạ Tước, "A..."

Anh đẩy Dung Ân đến thành hồ, để lưng cô dựa chắc vào thành gạch men, lại để một tay cô nắm lấy lan can bên cạnh, hai tay Nam Dạ Tước bắt đầu tuột quần áo Dung Ân, "Chưa bao giờ nghe nói qua hả? Ở dưới nước, cảm giác đau đớn của con người sẽ giảm xuống một nửa."

Dung Ân sững sờ, người đàn ông đúng là cái gì cũng nghĩ ra được.

Áo sơ mi sau khi bị cởi ra nổi lên trên mặt nước, tiếp đó, là áo ngực, quần, thậm chí, quần nhỏ...

Một nơi rộng lớn, chỉ có tiếng nước chảy, hai má Dung Ân ửng hồng, hết sức gượng gạo, cô không dám để lộ cơ thể, hai tay lại càng giữ lấy trước ngực, "Đừng có người đến nha."

"Anh làm tình còn có người dám đến quấy rầy?" Nam Dạ Tước kéo tay cô ra, thời gian nói chuyện, anh đã cởi sạch sẽ quần áo, "Ai dám đến đây, anh liền lột trần trụi người đó rồi ném nó ra đường."

Xung quanh hồ bơi, trong những chụp đèn kiểu dáng tao nhã phát ra những ánh đèn mờ ảo mông lung, Nam Dạ Tước đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho ngày hôm nay, anh nâng một chân Dung Ân lên vòng qua ôm lấy eo của mình, hai tay chuyển động sau lưng cô, "Ở đây có thấy đau không?"

Thần sắc Dung Ân hơi căng lên, lắc đầu, "Hết rồi."

Nam Dạ Tước cúi người, khẽ cắn lấy một bên vành tai cô, đây là chỗ nhạy cảm của cô, Dung Ân quả thực là co thân dưới lại, hai tay ôm lấy cổ của anh cũng bắt đầu siết chặt lại.

"Hứa với anh, không được vì anh mà làm tổn thương bản thân mình nữa." Nam Dạ Tước thì thầm bên tai cô, "Cho dù là vì anh cũng không được."

Dung Ân gật đầu, cộng thêm tác dụng cồn trong rượu, sự hưng phấn trong cơ thể đã bùng cháy, hai mắt hiện ra sự mê ly, Nam Dạ Tước nhân cơ hội tiến vào, nhưng cũng không dám dùng nhiều sức, chỉ là thăm dò. Cô phát ra tiếng hừ nhẹ khó chịu, sau khi hai tay người đàn ông di chuyển xuống chút nữa thì đặt tại mông cô, lại dùng lời nói để chuyển đổi sự chú ý của cô, "Em đau không?"

Dung Ân thấy buồn cười, "Em không đau."

Anh tiện tay cầm lên một nắm tóc của cô đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhét nó vào trong miệng cô, Dung Ân vừa cắn lấy, liền cảm thấy một cảm giác đau đớn như bị xé toạc được truyền đến từ thân dưới, Nam Dạ Tước thừa lúc sơ hở mà vào, cô vừa định la lên đau đớn, tóc trong miệng bị anh lôi ra, thay bằng miệng để bịt lại.

Đau đớn lần này, xem ra thật sự là không khác với lần đầu tiên bao nhiêu.

May mà Nam Dạ Tước là cao thủ ở phương diện này, anh tuyệt không muốn bỏ cuộc giữa đường, một mình ở lại đây tắm ngâm trong nước lạnh.

Bọt nước cuộn lên vì động tác kịch liệt của người đàn ông mà bắn lên tung tóe, nhẫn nhịn quá lâu, một khi được giải phóng, thì sẽ như lang như hổ. Hai tay Dung Ân giữ thật chặt lưng anh, Nam Dạ Tước nhấc toàn thân Dung Ân lên, cùng cô thay đổi tư thế.

Ngoại trừ sự khó chịu lúc mới bắt đầu, Dung Ân dần dần cảm giác được toàn thân đang tê dại, từng đợt sóng kích thích xông vào, khiến cô khó lòng chống đỡ.

Ngoài mệt mỏi, thì cũng không ý thức được gì khác, Dung Ân chỉ coi như mình đang trong hồ bơi, cô xoay người, một cánh tay đập vào người bên cạnh.

Nam Dạ Tước cả đêm đều không ngủ được, lần này, anh nhổm dậy nửa người nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Dung Ân, cô mấp máy mí mắt, hình như là đang mơ đến một giấc mơ đẹp nào đó, khí hậu lúc này rất tuyệt, cho dù cơ thể trần truồng cũng không cần mở điều hòa. Dung Ân ngáp một cái, sau khi thích chí cọ đầu lên gối vài cái, lúc này mới mở mắt.

Đập vào mắt đầu tiên, chính là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười của Nam Dạ Tước, dựa theo tầm mắt của anh, Dung Ân nhìn thấy toàn thân mình không mặc gì cả, cô vội vàng kéo lấy chăn, nhưng lại bị Nam Dạ Tước đè dưới thân, đẩy ra mấy lần cũng không thấy nhúc nhích.

"Ngủ có ngon không?"

Ánh mắt cô chua xót, không cần nhìn cũng biết có quầng thâm.

Thấy cô không nói chuyện, Nam Dạ Tước lại càng quan tâm hơn, "Thân dưới còn đau không?"

Ặc…

Dung Ân vùi đầu vào gối, sau khi nghe thấy tiếng anh khẽ cười, ngẩng đầu lên, cô nhìn khắp bốn phía, đây rõ ràng không phải là Ngự Cảnh Uyển, "Mệt quá."

Nam Dạ Tước ôm chặt lưng cô, sau đó trách cứ, "Người chịu mệt là anh mới phải chứ, em nằm đó không cần nhúc nhích, hưởng thụ biết bao."

Mặc cho cô đánh đấm người đàn ông cũng không thèm ngồi dậy, khăng khăn dính lấy Dung Ân, cô biết tính xấu của anh, có đôi khi thật sự giống con nít vậy.

Cô đưa tay về phía tủ đầu giường, ngón tay vừa sờ thấy điện thoại, "Em phải gọi điện về nhà, xem xem bảo bối thế nào rồi."

"Ối dào, " Nam Dạ Tước gạt tay cô, "Sáng sớm anh đã gọi rồi, không việc gì cả, trong đầu em có thể chỉ nghĩ đến anh không?"

"Nè, " Dung Ân nhịn không được thấy buồn cười "Ghen cả với chính con gái của mình."

Nam Dạ Tước kéo tay cô đặt lên bờ môi, sau khi hôn lên nhẹ nhàng thì lại mở miệng ra cắn nhẹ, nhẹ nhàng, giống như là đang mát xa cho cô.

"Hôm nay vẫn chỉ là thuộc về hai chúng ta thôi, em nghĩ đến con gái cũng không được."

"Thật bá đạo." ngoài miệng Dung Ân trách cứ, nụ cười trong mắt thì sớm đã được lan tỏa ra.

Cô nằm đó lười nhúc nhích, đầu giường có một cái đèn ngủ kiểu cổ điển, quan sát cả gian phòng, thiết kế bày trí xem ra rất xa hoa quý giá, “Nơi này rốt cuộc là để làm gì?"

Nam Dạ Tước không nói thật cho Dung Ân biết, gian phòng này, thật ra là do anh và Duật Tôn chuẩn bị, nơi này có hệ thống bảo vệ an toàn cùng hệ thống nghe trộm cẩn mật nhất, có một vài quan viên bị dụ dỗ đến đây, cũng đã bị dính bẫy này.

"Là nơi để vụng trộm với em đó." Nam Dạ Tước chuyển đề tài, trong miệng không có lấy một câu tốt đẹp nào.

"Đáng ghét, " Dung Ân muốn nhổm dậy, "Nhất định là giấu vợ bé trong căn nhà sang trọng này để em không phát hiện được chứ gì?"

"Dậy làm gì?" Nam Dạ Tước kéo cô lại, "Trên giường thoải mái biết bao nhiêu."

"Em đói bụng rồi."

"Anh làm cho em ăn no."

Thấy anh lại gần hơn, Dung Ân vội vàng né tránh, "Sắc lang." Hai tay Dung Ân đẩy một cái, không ngờ một người đàn ông to lớn cường tráng bị đẩy lọt xuống giường.

"Y da!"

...

Đường đường Tước thiếu cuối cùng cũng không đáng thương đến mức phải làm hòa thượng, Đồng Đồng cũng lớn lên từng ngày, nửa năm sau, nghiễm nhiên đã ra dáng một người lớn tí hon rồi.

Ai cũng biết, Nam Dạ Tước đối với cô đứa con gái này ngày càng cưng chiều, đi đến nơi nào thì dẫn theo đến đó.

Nhà hàng quốc tế.

A Nguyên cùng mấy người trong bang hội đã sớm đến đó canh giữ trước, lúc Nam Dạ Tước đến, ôm cục cưng trong tay.

A Nguyên nhìn quen cũng thấy bình thường, "Đại ca."

Nam Dạ Tước ra hiệu mọi người ngồi xuống, anh ôm Đồng Đồng ngồi ở ghế chủ tọa, phục vụ trẻ tuổi bên cạnh một mực cung kính đưa thực đơn đến, "Tước thiếu."

Anh nhận lấy, Đồng Đồng ngồi trong lòng nhìn thấy liền nắm lấy, giật lấy thực đơn.

"Đồng Đồng muốn ăn gì?"

Cô bé nhỏ như vậy đâu hiểu được, cũng chẳng qua là nhìn thấy màu vàng chói lọi thì tò mò mà thôi, Nam Dạ Tước mở thực đơn ra, Đồng Đồng lắc lư cái đầu, ngón tay không ngừng chỉ lung tung lên trên.

Nam Dạ Tước cực kỳ phối hợp, vẫy tay với người phục vụ bên cạnh, "Món này, món này, món này... Còn món này nữa."